Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 85
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý không kìm lòng được phải cảm thán, chủ tịch nhà bọn họ đối tốt với cô Giang quá, nên anh ấy cũng không dám qua loa đại khái, nhận được lệnh là đi tìm nhà ngay lập tức.
Trong phòng ngủ, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo treo tranh lên xong thì đồ ăn gọi bên ngoài cũng đến.
Sau khi ba người ăn tối xong, hai ba con định ra về, Giang Tiêu Tiêu đưa bọn họ xuống dưới nhà.
Tiểu Bảo ôm cô, nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, ngày mai là sinh nhật của Tiểu Bảo rồi, cô không được quên đâu đấy!"
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, đương nhiên cô không quên ngày mai là sinh nhật của Tiểu Bảo.
“Con yên tâm, nhất định cô sẽ đến mà."
“Ưm ưm, vậy hẹn gặp cô Tiêu Tiêu lúc đó nha."
Tiểu Bảo vẫy tay chào rồi theo Cận Tri Thận lên xe.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn hai người họ rời đi rồi mới lên nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu nhận được điện thoại từ một nhà môi giới.
“Xin chào, xin hỏi có phải là cô Giang không ạ?"
“Vâng." Giang Tiêu Tiêu trả lời: “Xin hỏi anh là ai?"
“Cô Giang, tôi là bên môi giới bất động sản, tôi nhìn thấy tin cô đăng trên mạng, vừa hay bên chỗ tôi đang có một căn phòng rất thích hợp cho cô, bởi vì chủ nhà đi ra nước ngoài, giờ nhà bỏ không nên có thể cho cô thuê, nếu cô vẫn cần thuê thì bây giờ tôi có thể dẫn cô đi xem nhà."
“Vâng, được ạ."
Giang Tiêu Tiêu đồng ý luôn, dù sao hôm nay là cuối tuần, bây giờ cũng không có việc gì để làm.
Giang Tiêu Tiêu đến chỗ hẹn và đi theo người môi giới, bấy giờ cô mới phát hiện ra đây là một khu nhà cao cấp nổi tiếng trong thành phố Cẩm.
Hai người bọn họ đi thang máy lên tầng sáu, người môi giới lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Cô Giang, mời vào."
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đi vào trong.
Ngay khi vào bên trong, cô hết sức kinh ngạc, phong cách được thiết kế, trang thiết bị đầy đủ, hơn nữa gần như còn mới nguyên.
Tuy không gian trong căn hộ không rộng lắm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nơi này tốt hơn chỗ của Lam Quân Hạo ngày hôm qua gấp trăm lần!
Nhưng mà, giá cả… Giang Tiêu Tiêu dám chắc là không rẻ chút nào, cô hỏi dò thật cẩn thận: “Anh Thẩm, tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu vậy?"
“Cô Giang có hài lòng không?"
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, quả thật là cực kỳ hài lòng ấy chứ, nhưng sợ rằng cô không trả nổi tiền thuê nhà.
“Nếu cô hài lòng thì một tháng ba nghìn."
Giang Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên khi nghe được câu trả lời, một căn hộ như thế này mà tiền thuê mỗi tháng chỉ mất ba nghìn!
Người môi giới sợ cô phát hiện ra manh mối bèn giải thích: “Căn nhà đã bỏ không nhiều năm mà không cho ai thuê, bây giờ chủ nhà ra nước ngoài cần tiền gấp nên giá cả mới thấp như vậy."
Giang Tiêu Tiêu sực hiểu ra.
“Thế à."
Tuy ba nghìn đối với cô vẫn còn hơi đắt một chút, nhưng giao thông xung quanh rồi cả sinh hoạt đều rất thuận tiện, hơn nữa còn rất gần công ty.
Quan trọng nhất là nơi này an toàn, người ngoài muốn phải cũng không dễ dàng.
Nếu cô dọn đến đây ở thì người nhà họ Lam hoặc người nhà họ Giang muốn đến quấy rối là hoàn toàn không thể.
Giang Tiêu Tiêu cắn răng, nói: “Anh Thẩm, tôi quyết định thuê căn nhà này."
Dẫu sao muốn tìm được một căn nhà với giá này ở nơi đây là điều bất khả thi, tiền thuê nhà hàng tháng quanh đây ít nhất cũng phải bốn, năm nghìn.
Người môi giới thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành nhiệm vụ và ký hợp đồng với Giang Tiêu Tiêu ngay trong ngày hôm đó.
Hai người bọn họ tạm biệt nhau ra về, sau đó người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý báo cáo kết quả công việc.
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý báo lại cho Cận Tri Thận biết.
“Thưa chủ tịch, công việc đã hoàn thành, cô Giang đã thuê căn nhà đó."
“Ừ." Cận Tri Thận gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Cận Tri Dực ở bên cạnh hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhà gì thế? Anh à, anh giúp chị dâu tìm nhà à?"
Cận Tri Thận không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
“Sao anh không đưa cô ấy về nhà mình ở luôn ấy?"
Cận Tri Thận hờ hững nhìn Cận Tri Thận một cái, ánh mắt ấy của anh giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Làm sao Giang Tiêu Tiêu chịu chuyển đến ở với anh được?
Cận Tri Dực đón nhận ánh mắt khinh thường của anh trai nhà mình, cười vui vẻ nói: “Chậc chậc, anh à, em nhận ra anh yêu đương một cái thì giống người bình thường hẳn ra, trước đây tìm việc, bây giờ lại tìm nhà giúp người ta nữa.. mà khoan, anh cho chị dâu thuê, chẳng lẽ lại việc tốt không để lại tên à!"
Cận Tri Dực thở dài, anh của anh ta đối xử với chị dâu tốt thật đấy, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, thế thì bao giờ mới theo đuổi thành công!
Cậu hai Cận bày tỏ mình rất bận lòng.
Cận Tri Thận nheo mắt, nhìn anh ta và nhả từng chữ: “Ý chú là anh đây không yêu đương thì không giống người bình thường?"
Toàn thân Cận Tri Thận cứng đờ, anh ta rất muốn gật đầu nói phải! Anh trai của anh ta khi làm việc thật sự không phải là người mà!
“Bản báo cáo khai thác mảnh đất ở phía bắc thành phố phải được làm xong ngay lập tức, tối hay anh cần."
“Anh ơi em biết sai rồi."
Cận Tri Dực khóc tiếng Mán.
Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn Cận Tri Dực, anh hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Đúng rồi, mai là sinh nhật của Tiểu Bảo, lúc đó anh sẽ rất bận, chú dẫn Giang Tiêu Tiêu vào đi."
“Không thành vấn đề, anh yên tâm đi em sẽ chăm sóc chị dâu cẩn thận, vậy báo cáo có thể hoãn một ngày chứ ạ?"
Cận Tri Thận: “Cút."
“Rõ ạ!"
Tối hôm nay Cận Tri Thận và Tiểu Bảo không đến tìm Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu đoán có thể là bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ngày mai nên cũng không để ý.
Bởi vì mai là thứ hai, nếu cô đi tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo chỉ có thể xin nghỉ, vì thế bây giờ ở nhà cô tranh thủ làm việc luôn.
Mãi cho đến rạng sáng, Giang Tiêu Tiêu mới tắt đèn đi ngủ.
Cô nhìn bức tranh trên tường, ý cười dâng lên trong đáy mắt, nét mặt cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Giang Tiêu Tiêu thì thầm trong lòng: Tiểu Bảo, chúc mừng sinh nhật con!
Buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu đang thu dọn đồ đạc.
Còn lâu tiệc sinh nhật mới bắt đầu, mà nhà mới đã tìm được rồi, hợp đồng cũng ký rồi, thế nên Giang Tiêu Tiêu nhân hôm nay có thời gian rảnh định chuyển qua đó luôn.
Giang Tiêu Tiêu nhìn đồ đạc xếp thành một đống lớn trên sàn nhà, cô day đầu mày, dọn nhà đúng là một việc cực kỳ mệt mỏi.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Giang Tiêu tiêu mở cửa, hóa ra người đến là Cận Tri Dực, trông anh ta có vẻ gấp gáp.
“Cô Giang."
Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra, cô hỏi với giọng nghi ngờ: “Cậu hai Cận, sao anh lại đến đây?"
Rồi cô mời anh ta vào nhà, bởi vì đang thu dọn nhà cửa nên phòng khách khá lộn xộn, cô cảm thấy hơi lúng túng.
“Cô Giang, cô đang làm vậy? Tổng vệ sinh nhà cửa à?"
“Không phải, tôi đang dọn nhà."
Khóe miệng Cận Tri Thận giật nhẹ một cái: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo, còn dọn nhà gì chứ, đi tham gia bữa tiệc với tôi trước đã!"
“Nhưng mà tôi vẫn còn một đống đồ chưa dọn xong, bây giờ hãy còn sớm, không vội! Đợi tôi thu dọn chút nữa rồi đi cũng được."
“Việc này đơn giản thôi, để tôi dọn giúp cô."
Cận Tri Dực nói xong cũng không đợi Giang Tiêu Tiêu phản ứng mà kéo cô ra ngoài luôn.
Cậu hai Cận thầm nghĩ, làm sao không vội được, tối nay Tô Uyển Ương cũng tham dự bữa tiệc đấy.
Trong phòng ngủ, Giang Tiêu Tiêu và Tiểu Bảo treo tranh lên xong thì đồ ăn gọi bên ngoài cũng đến.
Sau khi ba người ăn tối xong, hai ba con định ra về, Giang Tiêu Tiêu đưa bọn họ xuống dưới nhà.
Tiểu Bảo ôm cô, nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, ngày mai là sinh nhật của Tiểu Bảo rồi, cô không được quên đâu đấy!"
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, đương nhiên cô không quên ngày mai là sinh nhật của Tiểu Bảo.
“Con yên tâm, nhất định cô sẽ đến mà."
“Ưm ưm, vậy hẹn gặp cô Tiêu Tiêu lúc đó nha."
Tiểu Bảo vẫy tay chào rồi theo Cận Tri Thận lên xe.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười nhìn hai người họ rời đi rồi mới lên nhà.
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu nhận được điện thoại từ một nhà môi giới.
“Xin chào, xin hỏi có phải là cô Giang không ạ?"
“Vâng." Giang Tiêu Tiêu trả lời: “Xin hỏi anh là ai?"
“Cô Giang, tôi là bên môi giới bất động sản, tôi nhìn thấy tin cô đăng trên mạng, vừa hay bên chỗ tôi đang có một căn phòng rất thích hợp cho cô, bởi vì chủ nhà đi ra nước ngoài, giờ nhà bỏ không nên có thể cho cô thuê, nếu cô vẫn cần thuê thì bây giờ tôi có thể dẫn cô đi xem nhà."
“Vâng, được ạ."
Giang Tiêu Tiêu đồng ý luôn, dù sao hôm nay là cuối tuần, bây giờ cũng không có việc gì để làm.
Giang Tiêu Tiêu đến chỗ hẹn và đi theo người môi giới, bấy giờ cô mới phát hiện ra đây là một khu nhà cao cấp nổi tiếng trong thành phố Cẩm.
Hai người bọn họ đi thang máy lên tầng sáu, người môi giới lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Cô Giang, mời vào."
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười đi vào trong.
Ngay khi vào bên trong, cô hết sức kinh ngạc, phong cách được thiết kế, trang thiết bị đầy đủ, hơn nữa gần như còn mới nguyên.
Tuy không gian trong căn hộ không rộng lắm nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nơi này tốt hơn chỗ của Lam Quân Hạo ngày hôm qua gấp trăm lần!
Nhưng mà, giá cả… Giang Tiêu Tiêu dám chắc là không rẻ chút nào, cô hỏi dò thật cẩn thận: “Anh Thẩm, tiền thuê hàng tháng là bao nhiêu vậy?"
“Cô Giang có hài lòng không?"
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, quả thật là cực kỳ hài lòng ấy chứ, nhưng sợ rằng cô không trả nổi tiền thuê nhà.
“Nếu cô hài lòng thì một tháng ba nghìn."
Giang Tiêu Tiêu vô cùng ngạc nhiên khi nghe được câu trả lời, một căn hộ như thế này mà tiền thuê mỗi tháng chỉ mất ba nghìn!
Người môi giới sợ cô phát hiện ra manh mối bèn giải thích: “Căn nhà đã bỏ không nhiều năm mà không cho ai thuê, bây giờ chủ nhà ra nước ngoài cần tiền gấp nên giá cả mới thấp như vậy."
Giang Tiêu Tiêu sực hiểu ra.
“Thế à."
Tuy ba nghìn đối với cô vẫn còn hơi đắt một chút, nhưng giao thông xung quanh rồi cả sinh hoạt đều rất thuận tiện, hơn nữa còn rất gần công ty.
Quan trọng nhất là nơi này an toàn, người ngoài muốn phải cũng không dễ dàng.
Nếu cô dọn đến đây ở thì người nhà họ Lam hoặc người nhà họ Giang muốn đến quấy rối là hoàn toàn không thể.
Giang Tiêu Tiêu cắn răng, nói: “Anh Thẩm, tôi quyết định thuê căn nhà này."
Dẫu sao muốn tìm được một căn nhà với giá này ở nơi đây là điều bất khả thi, tiền thuê nhà hàng tháng quanh đây ít nhất cũng phải bốn, năm nghìn.
Người môi giới thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành nhiệm vụ và ký hợp đồng với Giang Tiêu Tiêu ngay trong ngày hôm đó.
Hai người bọn họ tạm biệt nhau ra về, sau đó người đàn ông lấy điện thoại ra gọi điện cho trợ lý báo cáo kết quả công việc.
Sau khi cúp điện thoại, trợ lý báo lại cho Cận Tri Thận biết.
“Thưa chủ tịch, công việc đã hoàn thành, cô Giang đã thuê căn nhà đó."
“Ừ." Cận Tri Thận gật đầu, khẽ ừ một tiếng.
Cận Tri Dực ở bên cạnh hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhà gì thế? Anh à, anh giúp chị dâu tìm nhà à?"
Cận Tri Thận không trả lời, coi như ngầm thừa nhận.
“Sao anh không đưa cô ấy về nhà mình ở luôn ấy?"
Cận Tri Thận hờ hững nhìn Cận Tri Thận một cái, ánh mắt ấy của anh giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Làm sao Giang Tiêu Tiêu chịu chuyển đến ở với anh được?
Cận Tri Dực đón nhận ánh mắt khinh thường của anh trai nhà mình, cười vui vẻ nói: “Chậc chậc, anh à, em nhận ra anh yêu đương một cái thì giống người bình thường hẳn ra, trước đây tìm việc, bây giờ lại tìm nhà giúp người ta nữa.. mà khoan, anh cho chị dâu thuê, chẳng lẽ lại việc tốt không để lại tên à!"
Cận Tri Dực thở dài, anh của anh ta đối xử với chị dâu tốt thật đấy, nhưng lại không nói cho cô ấy biết, thế thì bao giờ mới theo đuổi thành công!
Cậu hai Cận bày tỏ mình rất bận lòng.
Cận Tri Thận nheo mắt, nhìn anh ta và nhả từng chữ: “Ý chú là anh đây không yêu đương thì không giống người bình thường?"
Toàn thân Cận Tri Thận cứng đờ, anh ta rất muốn gật đầu nói phải! Anh trai của anh ta khi làm việc thật sự không phải là người mà!
“Bản báo cáo khai thác mảnh đất ở phía bắc thành phố phải được làm xong ngay lập tức, tối hay anh cần."
“Anh ơi em biết sai rồi."
Cận Tri Dực khóc tiếng Mán.
Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn Cận Tri Dực, anh hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Đúng rồi, mai là sinh nhật của Tiểu Bảo, lúc đó anh sẽ rất bận, chú dẫn Giang Tiêu Tiêu vào đi."
“Không thành vấn đề, anh yên tâm đi em sẽ chăm sóc chị dâu cẩn thận, vậy báo cáo có thể hoãn một ngày chứ ạ?"
Cận Tri Thận: “Cút."
“Rõ ạ!"
Tối hôm nay Cận Tri Thận và Tiểu Bảo không đến tìm Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu đoán có thể là bận rộn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ngày mai nên cũng không để ý.
Bởi vì mai là thứ hai, nếu cô đi tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo chỉ có thể xin nghỉ, vì thế bây giờ ở nhà cô tranh thủ làm việc luôn.
Mãi cho đến rạng sáng, Giang Tiêu Tiêu mới tắt đèn đi ngủ.
Cô nhìn bức tranh trên tường, ý cười dâng lên trong đáy mắt, nét mặt cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Giang Tiêu Tiêu thì thầm trong lòng: Tiểu Bảo, chúc mừng sinh nhật con!
Buổi chiều, Giang Tiêu Tiêu đang thu dọn đồ đạc.
Còn lâu tiệc sinh nhật mới bắt đầu, mà nhà mới đã tìm được rồi, hợp đồng cũng ký rồi, thế nên Giang Tiêu Tiêu nhân hôm nay có thời gian rảnh định chuyển qua đó luôn.
Giang Tiêu Tiêu nhìn đồ đạc xếp thành một đống lớn trên sàn nhà, cô day đầu mày, dọn nhà đúng là một việc cực kỳ mệt mỏi.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Giang Tiêu tiêu mở cửa, hóa ra người đến là Cận Tri Dực, trông anh ta có vẻ gấp gáp.
“Cô Giang."
Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra, cô hỏi với giọng nghi ngờ: “Cậu hai Cận, sao anh lại đến đây?"
Rồi cô mời anh ta vào nhà, bởi vì đang thu dọn nhà cửa nên phòng khách khá lộn xộn, cô cảm thấy hơi lúng túng.
“Cô Giang, cô đang làm vậy? Tổng vệ sinh nhà cửa à?"
“Không phải, tôi đang dọn nhà."
Khóe miệng Cận Tri Thận giật nhẹ một cái: “Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bảo, còn dọn nhà gì chứ, đi tham gia bữa tiệc với tôi trước đã!"
“Nhưng mà tôi vẫn còn một đống đồ chưa dọn xong, bây giờ hãy còn sớm, không vội! Đợi tôi thu dọn chút nữa rồi đi cũng được."
“Việc này đơn giản thôi, để tôi dọn giúp cô."
Cận Tri Dực nói xong cũng không đợi Giang Tiêu Tiêu phản ứng mà kéo cô ra ngoài luôn.
Cậu hai Cận thầm nghĩ, làm sao không vội được, tối nay Tô Uyển Ương cũng tham dự bữa tiệc đấy.
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu