Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 69
“Tôi chỉ biết giẫm chân người khác thôi, vừa rồi cậu hai cũng biến sắc vì bị tôi giẫm đó, anh có chắc là muốn khiêu vũ cùng tôi không?"
Nói đến đây, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được cười, cô nghi ngờ phải chăng Cận Tri Dực bị mình giẫm đau quá nên mới cố tình đẩy cô ra hay không.
Trong mắt Cận Tri Thận đong đầy ý cười, anh nói: “Đó là do nó ngốc, tôi dạy em chắc chắn sẽ khác."
Sau đó Cận Tri Thận ôm eo Giang Tiêu Tiêu và cất giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Đưa tay cho tôi."
Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, đặt một tay lên vai anh, tay còn lại cầm tay anh.
“Bước chân trái trước, sau đó đến chân phải…"
Hơi thở của hai người sát gần nhau, giọng nói trầm khàn này khiến vành tai Giang Tiêu Tiêu đỏ ửng lên, cô cảm thấy cả người tê dại…
Tô Uyển Ương cách hai người không xa, ánh mắt cô ta đã sa sầm, thật không ngờ Cận Tri Thận lại chịu dạy Giang Tiêu Tiêu khiêu vũ.
Cuối cùng Tô Uyển Ương cũng cảm thấy bất thường.
Cô ta nhìn Cận Tri Dực hỏi: “Cô Giang và anh trai em…"
Hai người có quan hệ gì? Đó chẳng phải là bạn gái Cận Tri Dực dẫn theo sao? Tại sao Cận Tri Thận lại dạy cô ta khiêu vũ? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tô Uyển Ương.
Cận Tri Dực giả ngu, mỉm cười đáp: “Chị Uyển Ương, đang khiêu vũ cùng em mà nhắc đến anh em làm gì, em đâu kém đến vậy?"
Đương nhiên Giang Tiêu Tiêu và anh trai mình là một đôi! Cận Tri Dực thầm nói trong lòng.
Anh ta nói vậy làm Tô Uyển Ương bật cười: “Chị không có ý này, cậu hai Cận rất xuất sắc!"
Cô ta tiếp tục khiêu vũ cùng Cận Tri Dực nhưng không kìm lòng được cứ nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận bằng ánh mắt u tối.
Về phần Giang Tiêu Tiêu, nhờ sự dạy dỗ cẩn thận của Cận Tri Dực, cô chỉ giẫm lên chân anh vài lần lúc mới đầu thôi, về sau cô nhảy ngày càng thành thạo, cuối cùng cũng ra dáng, không hề kém cỏi hơn người khác.
Nếu cậu hai nhà họ Cận nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ cảm thấy không công bằng, tại sao cả hai đều dạy nhảy mà mình lại bị giẫm lên chân nhiều lần như vậy!
“Em nhảy rất đẹp." Khóe môi Cận Tri Thận khẽ cong lên.
“Nhờ thầy dạy giỏi đấy."
Giang Tiêu Tiêu cười vui vẻ, cô cảm thấy khiêu vũ rất thú vị nên nhảy say sưa.
Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đứng trong một góc khuất đằng xa, không dám bước ra vì sợ Cận Tri Thận nhìn thấy. Cả hai đều biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cận Tri Thận đang dạy Giang Tiêu Tiêu khiêu vũ sao?"
Ánh mắt Lam Quân Hạo cực kỳ u ám. Giang Tiêu Tiêu thân thiết cùng người đàn ông khác như vậy, anh ta thấy thật gai mắt, tuy chính mình vứt bỏ Giang Tiêu Tiêu nhưng Lam Quân Hạo vẫn rất khó chịu.
Sắc mặt Giang Tình Tình cũng hết sức khó coi.
“Cô ta dựa vào đâu chứ, con đàn bà để tiện này."
Ánh mắt Giang Tình Tình sa sầm, quả nhiên Giang Tiêu Tiêu không đơn giản, dám lả lơi ngay trước mặt Tô Uyển Ương, đã khiêu vũ với cậu hai nhà họ Cận lại còn dụ dỗ Cận Tri Thận, thật vô liêm sỉ!
Lúc này, đám người xung quanh bắt đầu bàn luận.
“Ôi chao, mau nhìn kìa, bên cạnh cậu Cận đổi thành người khác rồi, không phải Tô Uyển Ương."
“Hình như đó là bạn gái cậu hai Cận dẫn tới thì phải! Sao tôi lại cảm thấy cô ấy và cậu Cận đứng cạnh nhau trông càng xứng đôi hơn thế nhỉ!"
“Đúng thế đúng thế, thật hâm mộ cô ấy quá!"
Giang Tình Tình siết chặt ngón tay, dựa vào đầu mà mình phải trốn trốn tránh tránh ở chỗ này, còn Giang Tiêu Tiêu lại được mọi người hâm hộ chứ.
Giang Tình Tình sinh lòng thù hận, không, cô ta tuyệt đối không cho phép Giang Tiêu Tiêu tìm được người đàn ông ưu tú hơn người đàn ông của mình, tối nay cô ta sẽ giúp cậu hai nhà họ Cận nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu để Cận Tri Thận vứt bỏ Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tình Tình nhìn người phụ nữ giữa sàn nhảy, trong mắt lóe lên tia sáng u ám.
Giang Tiêu Tiêu lờ mờ cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình chòng chọc. Cô ngoái đầu nhìn nhưng chẳng có ai, là ảo giác ư?
Vì lơ đễnh mà Giang Tiêu Tiêu lại đạp lên chân Cận Tri Thận một phát nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi anh." Cô cuống quít xin lỗi. Cận Tri Thận bật cười: “Không sao."
Giang Tiêu Tiêu phát hiện Cận Tri Thận không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Bị mình giẫm chân biết bao nhiêu lần mà anh vẫn không nổi giận, thật là tốt tính!
Tô Uyển Ương và Cận Tri Dực đã rời sàn nhảy. Đứng nhìn cảnh tượng này từ xa, cô ta rất khó chịu.
Cô ta lớn lên bên Cận Tri Thận từ nhỏ mà chưa từng thấy anh đối tốt với cô gái nào như vậy, rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu và anh có quan hệ gì?
Một lát sau Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận cũng rời sàn nhảy.
Tô Uyển Ương bước đến nở nụ cười rồi nói: “Không ngờ cô Giang lại có thiên phú như vậy, lần đầu tiên khiêu vũ mà đã nhảy tốt thế này."
“Đâu có, cô Tô cũng nhảy rất đẹp." Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng đáp.
Tô Uyển Ương liếc nhìn Cận Tri Thận rồi lại nói tiếp: “Tri Thận cũng dạy giỏi đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy kiên nhẫn như vậy. Hai người thật ăn ý, là vì đã quen nhau rất lâu rồi sao?"
“Không lâu lắm." Giang Tiêu Tiêu hơi lúng túng, cô thoáng cảm thấy câu hỏi này của Tôi Uyển Ương có ẩn ý.
Cận Tri Thận vẫn thản nhiên, không lên tiếng.
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Tiêu Tiêu, Tô Uyển Ương siết chặt nắm đấm làm móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cô ta cảm thấy Giang Tiêu Tiêu là người đặc biệt trong lòng Cận Tri Thận, hai người quen biết chưa lâu mà Cận Tri Thận đã đối tốt với Giang Tiêu Tiêu như vậy, thậm chí còn tốt hơn mình.
Cô ta có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Trong mấy năm qua, tuy Tô Uyển Ương ở nước ngoài nhưng cô ta vẫn biết rõ bên cạnh Cận Tri Thận có những ai. Giang Tiêu Tiêu xuất hiện từ khi nào, tại sao cô ta lại không biết?
Tô Uyển Ương suy nghĩ miên man nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận có quan hệ gì.
Cô ta vẫn giữ bình tĩnh và nói chuyện với mọi người một cách uyển chuyển tự nhiên như trước.
Một lát sau, ông cụ Tô đi tới.
Tô Uyển Ương bước đến kéo cánh tay ông cụ Tô, cất giọng ngọt ngào gọi: “Ông nội."
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực cũng chào hỏi lễ phép.
Ông cụ Tô mỉm cười nhìn hai người trước mặt rồi lên tiếng: “Lâu rồi không gặp, Tri Dực và Tri Thận vẫn tuấn tú lịch sự như xưa! Hai anh em các cháu cũng thật là, chẳng chịu đến thăm ông già này, có phải hai đứa đã quên mất ông rồi không hả?"
“Ông Tô à, ông nói vậy là không đúng rồi, chẳng qua là cháu và anh trai bận chuyện công ty nên không có thời gian đến thăm ông thôi, chứ chúng cháu làm sao quên ông được, chúng cháu nhớ ông từng phút từng giây đó!" Cận Tri Dực nói.
“Thằng nhóc này thật dẻo miệng."
Ông cụ Tô tươi cười nói tiếp: “Đúng rồi Tri Thận, Uyển Ương nhà ông làm việc ở công ty cháu thế nào? Có gây rắc rối cho cháu không?"
Nghe đến đây, Giang Tiêu Tiêu hơi ngẩn ra.
Hóa ra Tô Uyển Ương làm việc ở Cận thị! Chẳng trách hôm đó cô ta ra ngoài cùng Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận khẽ mím môi, từ tốn trả lời: “Ông Tô cứ yên tâm, cô ấy không hề gây rắc rối cho cháu, mọi việc đều ổn."
“Ông nội à, cháu đã bảo không rồi mà, sao ông lại không tin cháu?" Tô Uyển Ương phàn nàn như đang làm nũng.
Ông cụ Tô không để ý tới câu nói của cô ta mà nhìn Cận Tri Thận.
“Không gây rắc rối thì tốt. Tri Thận à, phiền cháu kèm cặp con bé để sau này ông có thể yên tâm giao Tô thị cho nó quản lý."
“Vâng, thưa ông."
Mấy người hàn huyên rồi lại nói tới chuyện làm ăn, sau đó ông cụ Tô nói: “Hiện giờ tập đoàn Cận thị do hai anh em cháu quản lý ngày càng phát triển, nhưng khuyết điểm duy nhất là cả hai đứa đều chưa lập gia đình."
Giang Tiêu Tiêu im lặng đứng một bên, nghe đến đây, cô khẽ chớp mắt. Lúc ông cụ Tô nói câu này, trong mắt chỉ có Cận Tri Thận, cô lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Cận Tri Thận khẽ mím môi: “Công ty đang trên đà phát triển, cháu không có thời gian."
“Đúng đấy ạ! Ông ơi, ngày nào anh cháu cũng bận tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian lập gia đình."
Cận Tri Dực cũng lên tiếng. Đến rồi đến rồi, anh ta có thể đoán được những lời bóng gió ông cụ Tô sắp nói.
Ông cụ Tô nghe hai người nói vậy thì lắc đầu.
“Nói thế là sai rồi, đàn ông phải thành gia rồi mới lập nghiệp, mặc dù hai cháu thì trái ngược, nhưng mà Tri Thận à, ở thành phố Cẩm này có rất nhiều cô gái muốn làm vợ cháu. Ông bảo này, cháu phải quyết định sớm đi thôi."
Ông cụ nói đến đây thì chuyển đề tài, nhìn cháu gái mình rồi hỏi: “Tri Thận, cháu thấy Uyển Ương nhà ông thế nào?"
Nói đến đây, Giang Tiêu Tiêu không nhịn được cười, cô nghi ngờ phải chăng Cận Tri Dực bị mình giẫm đau quá nên mới cố tình đẩy cô ra hay không.
Trong mắt Cận Tri Thận đong đầy ý cười, anh nói: “Đó là do nó ngốc, tôi dạy em chắc chắn sẽ khác."
Sau đó Cận Tri Thận ôm eo Giang Tiêu Tiêu và cất giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Đưa tay cho tôi."
Giang Tiêu Tiêu đỏ mặt, đặt một tay lên vai anh, tay còn lại cầm tay anh.
“Bước chân trái trước, sau đó đến chân phải…"
Hơi thở của hai người sát gần nhau, giọng nói trầm khàn này khiến vành tai Giang Tiêu Tiêu đỏ ửng lên, cô cảm thấy cả người tê dại…
Tô Uyển Ương cách hai người không xa, ánh mắt cô ta đã sa sầm, thật không ngờ Cận Tri Thận lại chịu dạy Giang Tiêu Tiêu khiêu vũ.
Cuối cùng Tô Uyển Ương cũng cảm thấy bất thường.
Cô ta nhìn Cận Tri Dực hỏi: “Cô Giang và anh trai em…"
Hai người có quan hệ gì? Đó chẳng phải là bạn gái Cận Tri Dực dẫn theo sao? Tại sao Cận Tri Thận lại dạy cô ta khiêu vũ? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Tô Uyển Ương.
Cận Tri Dực giả ngu, mỉm cười đáp: “Chị Uyển Ương, đang khiêu vũ cùng em mà nhắc đến anh em làm gì, em đâu kém đến vậy?"
Đương nhiên Giang Tiêu Tiêu và anh trai mình là một đôi! Cận Tri Dực thầm nói trong lòng.
Anh ta nói vậy làm Tô Uyển Ương bật cười: “Chị không có ý này, cậu hai Cận rất xuất sắc!"
Cô ta tiếp tục khiêu vũ cùng Cận Tri Dực nhưng không kìm lòng được cứ nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận bằng ánh mắt u tối.
Về phần Giang Tiêu Tiêu, nhờ sự dạy dỗ cẩn thận của Cận Tri Dực, cô chỉ giẫm lên chân anh vài lần lúc mới đầu thôi, về sau cô nhảy ngày càng thành thạo, cuối cùng cũng ra dáng, không hề kém cỏi hơn người khác.
Nếu cậu hai nhà họ Cận nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ cảm thấy không công bằng, tại sao cả hai đều dạy nhảy mà mình lại bị giẫm lên chân nhiều lần như vậy!
“Em nhảy rất đẹp." Khóe môi Cận Tri Thận khẽ cong lên.
“Nhờ thầy dạy giỏi đấy."
Giang Tiêu Tiêu cười vui vẻ, cô cảm thấy khiêu vũ rất thú vị nên nhảy say sưa.
Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đứng trong một góc khuất đằng xa, không dám bước ra vì sợ Cận Tri Thận nhìn thấy. Cả hai đều biến sắc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Cận Tri Thận đang dạy Giang Tiêu Tiêu khiêu vũ sao?"
Ánh mắt Lam Quân Hạo cực kỳ u ám. Giang Tiêu Tiêu thân thiết cùng người đàn ông khác như vậy, anh ta thấy thật gai mắt, tuy chính mình vứt bỏ Giang Tiêu Tiêu nhưng Lam Quân Hạo vẫn rất khó chịu.
Sắc mặt Giang Tình Tình cũng hết sức khó coi.
“Cô ta dựa vào đâu chứ, con đàn bà để tiện này."
Ánh mắt Giang Tình Tình sa sầm, quả nhiên Giang Tiêu Tiêu không đơn giản, dám lả lơi ngay trước mặt Tô Uyển Ương, đã khiêu vũ với cậu hai nhà họ Cận lại còn dụ dỗ Cận Tri Thận, thật vô liêm sỉ!
Lúc này, đám người xung quanh bắt đầu bàn luận.
“Ôi chao, mau nhìn kìa, bên cạnh cậu Cận đổi thành người khác rồi, không phải Tô Uyển Ương."
“Hình như đó là bạn gái cậu hai Cận dẫn tới thì phải! Sao tôi lại cảm thấy cô ấy và cậu Cận đứng cạnh nhau trông càng xứng đôi hơn thế nhỉ!"
“Đúng thế đúng thế, thật hâm mộ cô ấy quá!"
Giang Tình Tình siết chặt ngón tay, dựa vào đầu mà mình phải trốn trốn tránh tránh ở chỗ này, còn Giang Tiêu Tiêu lại được mọi người hâm hộ chứ.
Giang Tình Tình sinh lòng thù hận, không, cô ta tuyệt đối không cho phép Giang Tiêu Tiêu tìm được người đàn ông ưu tú hơn người đàn ông của mình, tối nay cô ta sẽ giúp cậu hai nhà họ Cận nhìn rõ bộ mặt thật của Giang Tiêu Tiêu để Cận Tri Thận vứt bỏ Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tình Tình nhìn người phụ nữ giữa sàn nhảy, trong mắt lóe lên tia sáng u ám.
Giang Tiêu Tiêu lờ mờ cảm thấy hình như có ai đó đang nhìn mình chòng chọc. Cô ngoái đầu nhìn nhưng chẳng có ai, là ảo giác ư?
Vì lơ đễnh mà Giang Tiêu Tiêu lại đạp lên chân Cận Tri Thận một phát nữa.
“Xin lỗi, xin lỗi anh." Cô cuống quít xin lỗi. Cận Tri Thận bật cười: “Không sao."
Giang Tiêu Tiêu phát hiện Cận Tri Thận không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Bị mình giẫm chân biết bao nhiêu lần mà anh vẫn không nổi giận, thật là tốt tính!
Tô Uyển Ương và Cận Tri Dực đã rời sàn nhảy. Đứng nhìn cảnh tượng này từ xa, cô ta rất khó chịu.
Cô ta lớn lên bên Cận Tri Thận từ nhỏ mà chưa từng thấy anh đối tốt với cô gái nào như vậy, rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu và anh có quan hệ gì?
Một lát sau Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận cũng rời sàn nhảy.
Tô Uyển Ương bước đến nở nụ cười rồi nói: “Không ngờ cô Giang lại có thiên phú như vậy, lần đầu tiên khiêu vũ mà đã nhảy tốt thế này."
“Đâu có, cô Tô cũng nhảy rất đẹp." Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng đáp.
Tô Uyển Ương liếc nhìn Cận Tri Thận rồi lại nói tiếp: “Tri Thận cũng dạy giỏi đấy, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy kiên nhẫn như vậy. Hai người thật ăn ý, là vì đã quen nhau rất lâu rồi sao?"
“Không lâu lắm." Giang Tiêu Tiêu hơi lúng túng, cô thoáng cảm thấy câu hỏi này của Tôi Uyển Ương có ẩn ý.
Cận Tri Thận vẫn thản nhiên, không lên tiếng.
Sau khi nhận được câu trả lời của Giang Tiêu Tiêu, Tô Uyển Ương siết chặt nắm đấm làm móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Cô ta cảm thấy Giang Tiêu Tiêu là người đặc biệt trong lòng Cận Tri Thận, hai người quen biết chưa lâu mà Cận Tri Thận đã đối tốt với Giang Tiêu Tiêu như vậy, thậm chí còn tốt hơn mình.
Cô ta có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Trong mấy năm qua, tuy Tô Uyển Ương ở nước ngoài nhưng cô ta vẫn biết rõ bên cạnh Cận Tri Thận có những ai. Giang Tiêu Tiêu xuất hiện từ khi nào, tại sao cô ta lại không biết?
Tô Uyển Ương suy nghĩ miên man nhưng lại không nhìn ra rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận có quan hệ gì.
Cô ta vẫn giữ bình tĩnh và nói chuyện với mọi người một cách uyển chuyển tự nhiên như trước.
Một lát sau, ông cụ Tô đi tới.
Tô Uyển Ương bước đến kéo cánh tay ông cụ Tô, cất giọng ngọt ngào gọi: “Ông nội."
Cận Tri Thận và Cận Tri Dực cũng chào hỏi lễ phép.
Ông cụ Tô mỉm cười nhìn hai người trước mặt rồi lên tiếng: “Lâu rồi không gặp, Tri Dực và Tri Thận vẫn tuấn tú lịch sự như xưa! Hai anh em các cháu cũng thật là, chẳng chịu đến thăm ông già này, có phải hai đứa đã quên mất ông rồi không hả?"
“Ông Tô à, ông nói vậy là không đúng rồi, chẳng qua là cháu và anh trai bận chuyện công ty nên không có thời gian đến thăm ông thôi, chứ chúng cháu làm sao quên ông được, chúng cháu nhớ ông từng phút từng giây đó!" Cận Tri Dực nói.
“Thằng nhóc này thật dẻo miệng."
Ông cụ Tô tươi cười nói tiếp: “Đúng rồi Tri Thận, Uyển Ương nhà ông làm việc ở công ty cháu thế nào? Có gây rắc rối cho cháu không?"
Nghe đến đây, Giang Tiêu Tiêu hơi ngẩn ra.
Hóa ra Tô Uyển Ương làm việc ở Cận thị! Chẳng trách hôm đó cô ta ra ngoài cùng Cận Tri Thận.
Cận Tri Thận khẽ mím môi, từ tốn trả lời: “Ông Tô cứ yên tâm, cô ấy không hề gây rắc rối cho cháu, mọi việc đều ổn."
“Ông nội à, cháu đã bảo không rồi mà, sao ông lại không tin cháu?" Tô Uyển Ương phàn nàn như đang làm nũng.
Ông cụ Tô không để ý tới câu nói của cô ta mà nhìn Cận Tri Thận.
“Không gây rắc rối thì tốt. Tri Thận à, phiền cháu kèm cặp con bé để sau này ông có thể yên tâm giao Tô thị cho nó quản lý."
“Vâng, thưa ông."
Mấy người hàn huyên rồi lại nói tới chuyện làm ăn, sau đó ông cụ Tô nói: “Hiện giờ tập đoàn Cận thị do hai anh em cháu quản lý ngày càng phát triển, nhưng khuyết điểm duy nhất là cả hai đứa đều chưa lập gia đình."
Giang Tiêu Tiêu im lặng đứng một bên, nghe đến đây, cô khẽ chớp mắt. Lúc ông cụ Tô nói câu này, trong mắt chỉ có Cận Tri Thận, cô lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Cận Tri Thận khẽ mím môi: “Công ty đang trên đà phát triển, cháu không có thời gian."
“Đúng đấy ạ! Ông ơi, ngày nào anh cháu cũng bận tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian lập gia đình."
Cận Tri Dực cũng lên tiếng. Đến rồi đến rồi, anh ta có thể đoán được những lời bóng gió ông cụ Tô sắp nói.
Ông cụ Tô nghe hai người nói vậy thì lắc đầu.
“Nói thế là sai rồi, đàn ông phải thành gia rồi mới lập nghiệp, mặc dù hai cháu thì trái ngược, nhưng mà Tri Thận à, ở thành phố Cẩm này có rất nhiều cô gái muốn làm vợ cháu. Ông bảo này, cháu phải quyết định sớm đi thôi."
Ông cụ nói đến đây thì chuyển đề tài, nhìn cháu gái mình rồi hỏi: “Tri Thận, cháu thấy Uyển Ương nhà ông thế nào?"
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu