Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 331: Không thể tha thứ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đau quá!! Giang Tiêu Tiêu hít sâu, cả bàn tay đau rát, còn tê rân từng cơn nữa.
Quả thật cô đã dốc hết sức vào cái tát này.
Tay cô bị đau, chắc chắn đối phương cũng không dễ chịu.
Người phụ nữ mập mạp cảm thấy tai ong ong, gò má đau đến mất cảm giác.
Mãi lâu sau cô ta mới tỉnh táo lại, sau đó nhào tới đánh Giang Tiêu Tiêu như bệnh nhân tâm thân: "Con khốn này, mày dám đánh tao, mày chán sống rồi à?" Tiểu Bảo thay quần áo xong đi ra thì trông thấy có người muốn đánh Giang Tiêu Tiêu, bé vội vàng xông đến: "Không được đánh bà Tôi!" Người phụ nữ mập mạp đã tức đỏ mắt, Tiểu Bảo vừa chạy đến cô ta lập tức đạp bé: "Mày cút ngay cho tao!" Tiểu Bảo còn nhỏ, tức thì bị đạp ra xa, ngã rầm xuống đất.
"Tiểu Bảo!" Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt trong nháy mắt, cô thét lên chạy tới chỗ bé.
Tiểu Bảo năm im bất động trên mặt đất.
"Tiểu Bảo.."
Cô không dám chạm vào bé, sợ bé đập vào vị trí không thể đụng vào.
Có người vội vàng gọi xe cứu thương giúp.
Người phụ nữ mập mạp kia không cảm thấy mình đã làm sai, còn đắc ý huênh hoang: "Đáng đời! Đây là hậu quả của việc các người không chịu xin lỗi!" Nghe cô ta nói vậy, Giang Tiêu Tiêu siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt đẹp đỏ ngâu vì tức giận.
"Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là sau này nhìn thấy chúng tôi thì cô đi đường vòng, nếu không gặp lần nào tôi dẫn mặt các người lần ấy!" Giang Tiêu Tiêu chậm rãi đứng đậy, xoay người lại nhìn thẳng vào người phụ nữ mập mạp kia, đôi mắt không chút độ ấm.
Nhiệt độ xung quanh giảm vèo vèo.
Mọi người, bao gồm cả người phụ nữ kia đều cảm thấy cô toả ra hơi thở lạnh giá.
Lạnh thấu xương.
Khiến ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
Thấy dáng vẻ này của cô, người phụ nữ mập mạp kia cũng hơi sợ nhưng vẫn làm âm lên: "Đừng tưởng như vậy là tôi sẽ sợ cô!" Giang Tiêu Tiêu nhìn cô ta chòng chọc: "Tôi không muốn ra tay bởi vì tôi sợ mình trở nên ghê tởm giống như cô" Câu nói này đã chọc giận cô ta: "Con khốn này, tao phải xé xác mày ra!" Mấy nhân viên bán hàng vội xông tới ngăn cản cô ta, có người khuyên nhủ: "Chị ơi chị bình tĩnh chút, đừng đánh nữa"
Con trai của người phụ nữ kia sợ quá khóc âm lên, nhưng bởi vì nó đáng ghét quá nên chẳng có ai dỗ dành.
Giang Tiêu Tiêu nhìn người phụ nữ mập mạp bị nhân viên bán hàng ngăn cản rồi lấy di động ra gọi điện thoại.
"Tôi muốn báo án, nơi này là trung tâm thương mại XX..."
Tiểu Bảo được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, còn người phụ nữ mập mạp thì bị cảnh sát bắt đi.
Trước khi đi cô ta còn không quên kêu gào: "Mày tưởng rằng báo cảnh sát có ích hả? Tao sẽ dùng hành động thực tế nói cho mày biết chẳng ích gì đâu!" Giang Tiêu Tiêu mắt điếc tai ngơ, dứt khoát lên xe cứu thương.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ báo Tiểu Bảo không có gì đáng ngại, có điêu người phụ nữ mập mạp kia đạp rất mạnh làm bả vai bé tím bầm.
"Vẫn ổn, chỉ bị bâm tím thôi, xương không bị sao cả"
Giang Tiêu Tiêu đau lòng nhìn Tiểu Bảo trên giường bệnh và hỏi: "Vậy tại sao bé vẫn hôn mê?" "Ừm...
chắc là ngất do đau đớn"
Thì ra là vậy.
Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cảm ơn bác sĩ.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô vội vàng gọi điện
- -------------------
Đau quá!! Giang Tiêu Tiêu hít sâu, cả bàn tay đau rát, còn tê rân từng cơn nữa.
Quả thật cô đã dốc hết sức vào cái tát này.
Tay cô bị đau, chắc chắn đối phương cũng không dễ chịu.
Người phụ nữ mập mạp cảm thấy tai ong ong, gò má đau đến mất cảm giác.
Mãi lâu sau cô ta mới tỉnh táo lại, sau đó nhào tới đánh Giang Tiêu Tiêu như bệnh nhân tâm thân: "Con khốn này, mày dám đánh tao, mày chán sống rồi à?" Tiểu Bảo thay quần áo xong đi ra thì trông thấy có người muốn đánh Giang Tiêu Tiêu, bé vội vàng xông đến: "Không được đánh bà Tôi!" Người phụ nữ mập mạp đã tức đỏ mắt, Tiểu Bảo vừa chạy đến cô ta lập tức đạp bé: "Mày cút ngay cho tao!" Tiểu Bảo còn nhỏ, tức thì bị đạp ra xa, ngã rầm xuống đất.
"Tiểu Bảo!" Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tái nhợt trong nháy mắt, cô thét lên chạy tới chỗ bé.
Tiểu Bảo năm im bất động trên mặt đất.
"Tiểu Bảo.."
Cô không dám chạm vào bé, sợ bé đập vào vị trí không thể đụng vào.
Có người vội vàng gọi xe cứu thương giúp.
Người phụ nữ mập mạp kia không cảm thấy mình đã làm sai, còn đắc ý huênh hoang: "Đáng đời! Đây là hậu quả của việc các người không chịu xin lỗi!" Nghe cô ta nói vậy, Giang Tiêu Tiêu siết chặt lòng bàn tay, đôi mắt đẹp đỏ ngâu vì tức giận.
"Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là sau này nhìn thấy chúng tôi thì cô đi đường vòng, nếu không gặp lần nào tôi dẫn mặt các người lần ấy!" Giang Tiêu Tiêu chậm rãi đứng đậy, xoay người lại nhìn thẳng vào người phụ nữ mập mạp kia, đôi mắt không chút độ ấm.
Nhiệt độ xung quanh giảm vèo vèo.
Mọi người, bao gồm cả người phụ nữ kia đều cảm thấy cô toả ra hơi thở lạnh giá.
Lạnh thấu xương.
Khiến ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
Thấy dáng vẻ này của cô, người phụ nữ mập mạp kia cũng hơi sợ nhưng vẫn làm âm lên: "Đừng tưởng như vậy là tôi sẽ sợ cô!" Giang Tiêu Tiêu nhìn cô ta chòng chọc: "Tôi không muốn ra tay bởi vì tôi sợ mình trở nên ghê tởm giống như cô" Câu nói này đã chọc giận cô ta: "Con khốn này, tao phải xé xác mày ra!" Mấy nhân viên bán hàng vội xông tới ngăn cản cô ta, có người khuyên nhủ: "Chị ơi chị bình tĩnh chút, đừng đánh nữa"
Con trai của người phụ nữ kia sợ quá khóc âm lên, nhưng bởi vì nó đáng ghét quá nên chẳng có ai dỗ dành.
Giang Tiêu Tiêu nhìn người phụ nữ mập mạp bị nhân viên bán hàng ngăn cản rồi lấy di động ra gọi điện thoại.
"Tôi muốn báo án, nơi này là trung tâm thương mại XX..."
Tiểu Bảo được xe cứu thương đưa tới bệnh viện, còn người phụ nữ mập mạp thì bị cảnh sát bắt đi.
Trước khi đi cô ta còn không quên kêu gào: "Mày tưởng rằng báo cảnh sát có ích hả? Tao sẽ dùng hành động thực tế nói cho mày biết chẳng ích gì đâu!" Giang Tiêu Tiêu mắt điếc tai ngơ, dứt khoát lên xe cứu thương.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ báo Tiểu Bảo không có gì đáng ngại, có điêu người phụ nữ mập mạp kia đạp rất mạnh làm bả vai bé tím bầm.
"Vẫn ổn, chỉ bị bâm tím thôi, xương không bị sao cả"
Giang Tiêu Tiêu đau lòng nhìn Tiểu Bảo trên giường bệnh và hỏi: "Vậy tại sao bé vẫn hôn mê?" "Ừm...
chắc là ngất do đau đớn"
Thì ra là vậy.
Giang Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó cảm ơn bác sĩ.
Sau khi bác sĩ rời đi, cô vội vàng gọi điện
- -------------------
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu