Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 32
Dường như Cận Tri Thận có thể đọc được suy nghĩ của cô: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nhắc lại đề tài vừa rồi nữa. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ không thay đổi suy nghĩ này trong thời gian ngắn đâu, vì vậy nếu em đổi ý thì có thể nói cho tôi biết bất cứ lúc nào. Còn chăn đệm… hôm qua vừa mới giặt, em có thể yên tâm ngủ. Xem như là vì Tiểu Bảo, đã làm phiền em rồi."
Giang Tiêu Tiêu lập tức câm nín.
Nếu anh tiếp tục mượn đề tài vừa rồi để giữ cô lại, chắc chắn cô sẽ chạy mất dạng.
Nhưng anh lại nhắc đến Tiểu Bảo, cô không thể từ chối được.
Do đó, cô chỉ đành gắng gượng đồng ý: “Thôi được."
Cận Tri Thận khẽ thở phào: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì em có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." “Được, chúc ngủ ngon." “Ừm, chúc ngủ ngon."
Nói rồi anh xoay người đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Tiêu Tiêu. Tối nay xảy ra không ít chuyện, thật sự là cô mệt lả luôn, cho nên sau khi Cận Tri Thận rời khỏi không lâu, cô leo lên giường nằm cạnh Tiểu Bảo ngủ say sưa.
Lúc nửa đêm, đột nhiên Giang Tiêu Tiêu bị hơi nóng đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, vô thức gạt nguồn nhiệt đó đi, kết quả chạm vào cơ thể nóng hầm hập kinh người của Tiểu Bảo.
Cô giật nảy mình, lập tức tỉnh táo, vội vàng trở mình ngồi dậy thì phát hiện quả nhiên Tiểu Bảo đã bị sốt.
Ít nhất cũng phải trên ba mươi chín độ.
Cô cuống quít bật dậy chạy sang gõ cửa phòng Cận Tri Thận bên cạnh.
Cân Trị Thận lim dim mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, chắc là do anh vừa mới tỉnh nên tóc hơi rối, cả người toát ra vẻ hoang dã và gợi cảm.
Hormone nam tính ập tới, khí chất vừa lười biếng vừa cao quý.
Giang Tiêu Tiêu thoáng hoảng hốt giây lát nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Cận Tri Thận: “Tiểu Bảo sốt rồi."
Sắc mặt Cận Tri Thận trở nên nghiêm túc, anh vỗ về cô: “Em đừng lo, tôi đi gọi quản gia."
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhìn Cận Tri Thận gọi quản gia rồi bảo ông ấy liên lạc với bác sĩ, sắp xếp đâu vào đấy. Tiếp theo anh lại mang hòm thuốc đến, lấy thuốc hạ sốt cho Tiểu Bảo uống, sau đó căn dặn người giúp việc bưng nước nóng lau người cho Tiểu Bảo và đắp khăn lên trán hạ sốt.
Trong quá trình đó, Tiểu Bảo mơ màng lẩm bẩm: “Cô Tiêu Tiêu, muốn cô Tiêu Tiêu cơ…"
Giang Tiêu Tiêu vội chạy tới ôm lấy Tiểu Bảo, khẽ dỗ dành: “Tiểu Bảo ngoan, cô Tiêu Tiêu đang ở đây." Đồng thời, cô thầm khen Cận Tri Thận có khả năng tiên đoán.
Bận bịu từ nửa đêm đến gần sáng Tiểu Bảo mới đỡ hơn.
Giang Tiêu Tiêu buồn ngủ díp cả mắt.
Cận Tri Thận lên tiếng: “Em ôm Tiểu Bảo ngủ đi, tôi trông bên cạnh." “Không sao, tôi vẫn ổn." Giang Tiêu Tiêu cố mở mắt ra đáp lời, không lâu sau mí mắt lại cụp xuống.
Cận Tri Thận buồn cười: “Em ngủ một lát đi, Tiểu Bảo hạ sốt rồi, nếu lát nữa lại sốt tiếp tôi sẽ gọi em dậy." “Ô, cũng được, vậy tôi ngủ đây, anh nhất định phải gọi tôi đấy!"
Giang Tiêu Tiêu không yên tâm, phải lên tiếng dặn dò.
Cận Tri Thận gật đầu, sau đó nhìn cô ngoan ngoãn nằm xuống, lại vươn tay ôm Tiểu Bảo.
Một lớn một nhỏ thân mật chụm đầu vào nhau ngủ, hình ảnh này vừa bình yên vừa tươi đẹp.
Cận Tri Thận ngồi cạnh giường ngây ngẩn ngắm nhìn, bất giác nghiêng người đặt một nụ hôn lên trán hai người.
Cảm giác mềm mại sưởi ấm trái tim trước giờ vẫn luôn lạnh bằng của anh.
Đôi môi mỏng ghé bên tai cô khẽ thì thầm: “Giang Tiêu Tiêu, em trốn không thoát đâu!"
Giang Tiêu Tiêu ngủ rất say, khi thức dậy đã là tám giờ sáng.
Tiểu Bảo đã hết sốt, đang ngồi ở đầu giường được ba đút cháo. Thấy Giang Tiêu Tiêu tỉnh giấc, bé lập tức nhào tới: “Cô Tiêu Tiêu, cô dậy rồi ạ?"
Giang Tiêu Tiêu thấy bé nhào tới, vội vàng ôm vào lòng, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, cô dậy rồi, con thì sao? Đã khỏe hơn chưa?"
Cô vừa nói vừa sờ trán bé.
Cận Tri Thận lên tiếng: “Đỡ hơn rồi. Giờ không còn sớm, em dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi."
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh trách móc: “Sao anh không gọi tôi sớm một chút?"
Cận Tri Thận thấy vậy thì mỉm cười: “Về sau thằng bé không sốt nữa nên tôi không gọi em."
Tiểu Bảo thân thiết cọ trong lòng Giang Tiêu Tiêu, giọng nói non nớt: “Đêm qua Tiểu Bảo ngủ cùng cô Tiêu Tiêu, thật là ấm!"
Nghe bé nói vậy, Giang Tiêu Tiêu cười càng tươi.
Đúng lúc này, Cận Tri Dực khập khiễng bước từ ngoài vào phòng. Sau khi trông thấy hình ảnh gia đình ba người kia, anh ta ngây ngẩn cả người: “Các người… chuyện gì thế này?"
Vì sao chị dâu tương lai lại ngủ trên giường anh trai?
Anh ta chỉ quỳ trước tổ tiên một đêm thôi mà, xảy ra chuyện gì thế?
Lẽ nào… Anh trai lại cầm thú như vậy, thẳng thừng “đẩy ngã" người ta?
Cậu hai nhà họ Cận nhìn anh trai bằng ánh mắt khó tin, tỏ vẻ không ngờ anh lại là người như vậy.
Cận Tri Thận vừa nhìn là biết em trai lại tưởng tượng lung tung, tức thì ghét bỏ nói: “Sao chú vẫn ở đây?"
Cận Tri Dực rất ấm ức: “Em… Chẳng phải em tới gọi anh xuống dưới ăn sáng sao? Em ăn xong rồi đi."
Anh ta nói xong lại liếc nhìn Giang Tiêu Tiêu như thể muốn tìm ra manh mối “gạo nấu thành cơm" từ trên người cô. Ánh mắt cực kỳ trắng trợn, không hề che giấu!
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên, vừa lúng túng vừa xấu hổ, vội buông Tiểu Bảo ra rồi cất lời: “Tôi đi rửa mặt đây."
Sau đó cô lập tức chạy vào phòng tắm.
Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn em trai, ánh mắt rất đáng sợ.
Trái tim bé nhỏ của cậu hai nhà họ Cận bị ánh mắt ấy làm cho run lên, chỉ sợ anh trai lại tàn nhẫn ức hiếp anh ta, VÌ vậy vội vàng cười làm lành: “Khụ, ờ thì, em xuống trước nhé!"
Sau đó chuồn mất, đầu không ngoảnh lại.
Nửa tiếng sau, Giang Tiêu Tiêu ăn sáng cùng hai ba con xong, chuẩn bị rời đi.
Hôm nay cô phải đến công ty mới báo danh, không thể đến muộn được.
Cận Tri Thận không ngăn cản, chỉ nói một câu: “Lát nữa tôi đưa em đi."
Ban đầu Giang Tiêu Tiêu muốn từ chối, nhưng xem giờ thì sợ không kịp nên đành đồng ý.
Chín giờ sáng, Giang Tiêu Tiêu đến tòa nhà Shyh-Shins International, sau đó đi tới công ty Sáng tạo Cẩm Sắt ở tầng hai mươi tám theo hướng dẫn để báo danh.
Khi cô tới nơi, có người tiếp đón dẫn cô đi gặp quản lýnhân sự, ngoài ra còn trao đổi các thủ tục liên quan đến công việc, bao gồm vấn đề tiền lương và kế hoạch phát triển công ty trong tương lai.
Sau khi tìm hiểu kỹ, Giang Tiêu Tiêu phát hiện mặc dù đây là công ty mới nhưng rất có triển vọng, có mấy hạng mục rất lớn.
Tài nguyên cũng vô cùng phong phú, không hề kém cạnh các công ty có uy tín.
Hơn nữa, nhân viên ở đây đều là nhân tài hàng đầu.
Giang Tiêu Tiêu cực kỳ hài lòng, lập tức làm thủ tục nhậm chức.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc ở trụ sở chính tập đoàn Cận thị.
Cận Tri Dực nhận cuộc gọi báo cáo tình hình của Giang Tiêu Tiêu từ Tô San – người phụ trách công ty Sáng tạo Cẩm Sắt: “Báo cáo cậu hai, cô Giang đã làm xong thủ tục nhậm chức, bây giờ đã chính thức làm việc, tất cả đều rất thuận lợi."
Cận Tri Dực đáp: “Tốt lắm, cô dẫn dắt thật tốt nhé, đừng để xảy ra sai sót. Đương nhiên cũng đừng trắng trợn quá kẻo lộ sơ hở."
Tô San cung kính trả lời: “Tôi hiểu rồi." “Nếu không còn chuyện gì tôi cúp máy đây." Cận Tri Dực nhanh chóng cúp điện thoại, tiếp đó gọi điện báo tin cho anh trai nhà mình ở tầng cao nhất: “Anh ơi, công việc của bà xã tương lai của anh đã ổn thỏa rồi."
Cận Tri Thận đáp: “Ừ."
Cận Tri Dực bĩu môi, lại nhắn tin qua: “Em vừa mới nhận được tin tên họ Lam kia đã đến công ty Sáng tạo Trác Việt, chắc là muốn bàn chuyện thu mua. Em định qua đó gặp gã."
Cận Tri Thận trả lời: “Đi đi. Làm cho tốt, đừng quên ba tháng nghỉ phép của chú."
Cận Tri Dực nói ngay: “Quên sao được, anh cứ chờ mà xem."
Sau khi nói xong câu này, anh ta cúp máy, kích động đi đến công ty Sáng tạo Trác Việt.
Giang Tiêu Tiêu lập tức câm nín.
Nếu anh tiếp tục mượn đề tài vừa rồi để giữ cô lại, chắc chắn cô sẽ chạy mất dạng.
Nhưng anh lại nhắc đến Tiểu Bảo, cô không thể từ chối được.
Do đó, cô chỉ đành gắng gượng đồng ý: “Thôi được."
Cận Tri Thận khẽ thở phào: “Vậy em nghỉ ngơi đi, tôi ở phòng bên cạnh, nếu có chuyện gì em có thể gọi tôi bất cứ lúc nào." “Được, chúc ngủ ngon." “Ừm, chúc ngủ ngon."
Nói rồi anh xoay người đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Giang Tiêu Tiêu. Tối nay xảy ra không ít chuyện, thật sự là cô mệt lả luôn, cho nên sau khi Cận Tri Thận rời khỏi không lâu, cô leo lên giường nằm cạnh Tiểu Bảo ngủ say sưa.
Lúc nửa đêm, đột nhiên Giang Tiêu Tiêu bị hơi nóng đánh thức.
Cô mơ màng mở mắt ra, vô thức gạt nguồn nhiệt đó đi, kết quả chạm vào cơ thể nóng hầm hập kinh người của Tiểu Bảo.
Cô giật nảy mình, lập tức tỉnh táo, vội vàng trở mình ngồi dậy thì phát hiện quả nhiên Tiểu Bảo đã bị sốt.
Ít nhất cũng phải trên ba mươi chín độ.
Cô cuống quít bật dậy chạy sang gõ cửa phòng Cận Tri Thận bên cạnh.
Cân Trị Thận lim dim mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, chắc là do anh vừa mới tỉnh nên tóc hơi rối, cả người toát ra vẻ hoang dã và gợi cảm.
Hormone nam tính ập tới, khí chất vừa lười biếng vừa cao quý.
Giang Tiêu Tiêu thoáng hoảng hốt giây lát nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Cận Tri Thận: “Tiểu Bảo sốt rồi."
Sắc mặt Cận Tri Thận trở nên nghiêm túc, anh vỗ về cô: “Em đừng lo, tôi đi gọi quản gia."
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, nhìn Cận Tri Thận gọi quản gia rồi bảo ông ấy liên lạc với bác sĩ, sắp xếp đâu vào đấy. Tiếp theo anh lại mang hòm thuốc đến, lấy thuốc hạ sốt cho Tiểu Bảo uống, sau đó căn dặn người giúp việc bưng nước nóng lau người cho Tiểu Bảo và đắp khăn lên trán hạ sốt.
Trong quá trình đó, Tiểu Bảo mơ màng lẩm bẩm: “Cô Tiêu Tiêu, muốn cô Tiêu Tiêu cơ…"
Giang Tiêu Tiêu vội chạy tới ôm lấy Tiểu Bảo, khẽ dỗ dành: “Tiểu Bảo ngoan, cô Tiêu Tiêu đang ở đây." Đồng thời, cô thầm khen Cận Tri Thận có khả năng tiên đoán.
Bận bịu từ nửa đêm đến gần sáng Tiểu Bảo mới đỡ hơn.
Giang Tiêu Tiêu buồn ngủ díp cả mắt.
Cận Tri Thận lên tiếng: “Em ôm Tiểu Bảo ngủ đi, tôi trông bên cạnh." “Không sao, tôi vẫn ổn." Giang Tiêu Tiêu cố mở mắt ra đáp lời, không lâu sau mí mắt lại cụp xuống.
Cận Tri Thận buồn cười: “Em ngủ một lát đi, Tiểu Bảo hạ sốt rồi, nếu lát nữa lại sốt tiếp tôi sẽ gọi em dậy." “Ô, cũng được, vậy tôi ngủ đây, anh nhất định phải gọi tôi đấy!"
Giang Tiêu Tiêu không yên tâm, phải lên tiếng dặn dò.
Cận Tri Thận gật đầu, sau đó nhìn cô ngoan ngoãn nằm xuống, lại vươn tay ôm Tiểu Bảo.
Một lớn một nhỏ thân mật chụm đầu vào nhau ngủ, hình ảnh này vừa bình yên vừa tươi đẹp.
Cận Tri Thận ngồi cạnh giường ngây ngẩn ngắm nhìn, bất giác nghiêng người đặt một nụ hôn lên trán hai người.
Cảm giác mềm mại sưởi ấm trái tim trước giờ vẫn luôn lạnh bằng của anh.
Đôi môi mỏng ghé bên tai cô khẽ thì thầm: “Giang Tiêu Tiêu, em trốn không thoát đâu!"
Giang Tiêu Tiêu ngủ rất say, khi thức dậy đã là tám giờ sáng.
Tiểu Bảo đã hết sốt, đang ngồi ở đầu giường được ba đút cháo. Thấy Giang Tiêu Tiêu tỉnh giấc, bé lập tức nhào tới: “Cô Tiêu Tiêu, cô dậy rồi ạ?"
Giang Tiêu Tiêu thấy bé nhào tới, vội vàng ôm vào lòng, cười híp mắt nói: “Đúng vậy, cô dậy rồi, con thì sao? Đã khỏe hơn chưa?"
Cô vừa nói vừa sờ trán bé.
Cận Tri Thận lên tiếng: “Đỡ hơn rồi. Giờ không còn sớm, em dậy đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi."
Giang Tiêu Tiêu nhìn anh trách móc: “Sao anh không gọi tôi sớm một chút?"
Cận Tri Thận thấy vậy thì mỉm cười: “Về sau thằng bé không sốt nữa nên tôi không gọi em."
Tiểu Bảo thân thiết cọ trong lòng Giang Tiêu Tiêu, giọng nói non nớt: “Đêm qua Tiểu Bảo ngủ cùng cô Tiêu Tiêu, thật là ấm!"
Nghe bé nói vậy, Giang Tiêu Tiêu cười càng tươi.
Đúng lúc này, Cận Tri Dực khập khiễng bước từ ngoài vào phòng. Sau khi trông thấy hình ảnh gia đình ba người kia, anh ta ngây ngẩn cả người: “Các người… chuyện gì thế này?"
Vì sao chị dâu tương lai lại ngủ trên giường anh trai?
Anh ta chỉ quỳ trước tổ tiên một đêm thôi mà, xảy ra chuyện gì thế?
Lẽ nào… Anh trai lại cầm thú như vậy, thẳng thừng “đẩy ngã" người ta?
Cậu hai nhà họ Cận nhìn anh trai bằng ánh mắt khó tin, tỏ vẻ không ngờ anh lại là người như vậy.
Cận Tri Thận vừa nhìn là biết em trai lại tưởng tượng lung tung, tức thì ghét bỏ nói: “Sao chú vẫn ở đây?"
Cận Tri Dực rất ấm ức: “Em… Chẳng phải em tới gọi anh xuống dưới ăn sáng sao? Em ăn xong rồi đi."
Anh ta nói xong lại liếc nhìn Giang Tiêu Tiêu như thể muốn tìm ra manh mối “gạo nấu thành cơm" từ trên người cô. Ánh mắt cực kỳ trắng trợn, không hề che giấu!
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta nhìn đến mất tự nhiên, vừa lúng túng vừa xấu hổ, vội buông Tiểu Bảo ra rồi cất lời: “Tôi đi rửa mặt đây."
Sau đó cô lập tức chạy vào phòng tắm.
Cận Tri Thận lạnh lùng nhìn em trai, ánh mắt rất đáng sợ.
Trái tim bé nhỏ của cậu hai nhà họ Cận bị ánh mắt ấy làm cho run lên, chỉ sợ anh trai lại tàn nhẫn ức hiếp anh ta, VÌ vậy vội vàng cười làm lành: “Khụ, ờ thì, em xuống trước nhé!"
Sau đó chuồn mất, đầu không ngoảnh lại.
Nửa tiếng sau, Giang Tiêu Tiêu ăn sáng cùng hai ba con xong, chuẩn bị rời đi.
Hôm nay cô phải đến công ty mới báo danh, không thể đến muộn được.
Cận Tri Thận không ngăn cản, chỉ nói một câu: “Lát nữa tôi đưa em đi."
Ban đầu Giang Tiêu Tiêu muốn từ chối, nhưng xem giờ thì sợ không kịp nên đành đồng ý.
Chín giờ sáng, Giang Tiêu Tiêu đến tòa nhà Shyh-Shins International, sau đó đi tới công ty Sáng tạo Cẩm Sắt ở tầng hai mươi tám theo hướng dẫn để báo danh.
Khi cô tới nơi, có người tiếp đón dẫn cô đi gặp quản lýnhân sự, ngoài ra còn trao đổi các thủ tục liên quan đến công việc, bao gồm vấn đề tiền lương và kế hoạch phát triển công ty trong tương lai.
Sau khi tìm hiểu kỹ, Giang Tiêu Tiêu phát hiện mặc dù đây là công ty mới nhưng rất có triển vọng, có mấy hạng mục rất lớn.
Tài nguyên cũng vô cùng phong phú, không hề kém cạnh các công ty có uy tín.
Hơn nữa, nhân viên ở đây đều là nhân tài hàng đầu.
Giang Tiêu Tiêu cực kỳ hài lòng, lập tức làm thủ tục nhậm chức.
Cùng lúc đó, trong văn phòng tổng giám đốc ở trụ sở chính tập đoàn Cận thị.
Cận Tri Dực nhận cuộc gọi báo cáo tình hình của Giang Tiêu Tiêu từ Tô San – người phụ trách công ty Sáng tạo Cẩm Sắt: “Báo cáo cậu hai, cô Giang đã làm xong thủ tục nhậm chức, bây giờ đã chính thức làm việc, tất cả đều rất thuận lợi."
Cận Tri Dực đáp: “Tốt lắm, cô dẫn dắt thật tốt nhé, đừng để xảy ra sai sót. Đương nhiên cũng đừng trắng trợn quá kẻo lộ sơ hở."
Tô San cung kính trả lời: “Tôi hiểu rồi." “Nếu không còn chuyện gì tôi cúp máy đây." Cận Tri Dực nhanh chóng cúp điện thoại, tiếp đó gọi điện báo tin cho anh trai nhà mình ở tầng cao nhất: “Anh ơi, công việc của bà xã tương lai của anh đã ổn thỏa rồi."
Cận Tri Thận đáp: “Ừ."
Cận Tri Dực bĩu môi, lại nhắn tin qua: “Em vừa mới nhận được tin tên họ Lam kia đã đến công ty Sáng tạo Trác Việt, chắc là muốn bàn chuyện thu mua. Em định qua đó gặp gã."
Cận Tri Thận trả lời: “Đi đi. Làm cho tốt, đừng quên ba tháng nghỉ phép của chú."
Cận Tri Dực nói ngay: “Quên sao được, anh cứ chờ mà xem."
Sau khi nói xong câu này, anh ta cúp máy, kích động đi đến công ty Sáng tạo Trác Việt.
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu