Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 273: Người Đàn Ông Đó Là Ai?
Cuộc sống trôi qua từng ngày, ngoại trừ cuối tuần đến bệnh viện thăm mẹ mình, thời gian còn lại của Giang Tiêu Tiêu là một đường thẳng với hai điểm là công ty và nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ đến siêu thị mua chút đồ.
Một cuộc sống rất bình yên.
Tuy mới đầu vẫn còn không quen, sẽ còn vì nhớ ba con Cận Tri Thận mà không ngủ được, nhưng dần dần cuộc sống của cô bị công việc lấp đây, không còn nhiều thời gian nhớ nhung bọn họ nữa.
Những lúc rảnh rỗi, cô sẽ nghĩ đến bọn họ, cảm giác giống như mình nằm mơ vậy.
Chỉ là bây giờ cô đã tỉnh mộng mà thôi.
Cô nở một nụ cười rất nhẹ, có lẽ chẳng mấy chốc cô sẽ quên bọn họ, và bọn họ cũng sẽ quên cô.
Như vậy là tốt nhất Từ khi Giang Tiêu Tiêu vào làm đến nay, cô gần như không tham gia bất kỳ buổi liên hoan nào của công ty, làm các đồng nghiệp trách lắm.
“Tiêu Tiêu, cô không hòa đồng với mọi người gì cả, đã không tham gia buổi liên hoan rồi mà ngay cả bữa trưa cũng không chịu đi ăn với chúng tôi, cô như thể thì làm sao chúng ta hòa đồng với nhau được?"
Trong giờ nghỉ trưa, vài người đồng nghiệp quây quanh Giang Tiêu Tiêu, có cảm giác như kéo bè kéo lũ đi hạch hỏi.
Giang Tiêu Tiêu biết các cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi chứ không thật sự oán trách gì cô.
Vì vậy cô cười giải thích: “Tôi vừa mới đến công ty, nhiều công việc của công ty vẫn chưa biết lắm, thế nên muốn hiểu rõ hơn."
“Tiểu Tiêu, mấy người chúng ta làm việc ở đây vài năm rồi, cô muốn hiểu biết về công ty mình thì tìm chúng tôi ấy, bớt việc hẳn mà."
“Đúng vậy, chúng tôi ăn cùng chơi cùng, lại còn hỏi gì đáp nấy, thuận tiện hơn cô tự tìm hiểu nhiều."
Cảm ơn các cô."
Giang Tiêu Tiêu có chút cảm động, cô cảm nhận được sự ấm áp ngập tràn trong lòng ở thành phố xa lạ này.
“Được rồi, cứ quyết định thế đi, lần sau đi ăn cô nhất định phải đi đấy nhé."
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Được."
Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, trưởng phòng đi ra, vỗ tay một cái.
Tất cả mọi người buông công việc đang làm xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
“Có tin tức tốt cho mọi người đây." Trưởng phòng mim cười, hai mắt sắp híp lại đến mức không nhìn thấy mắt đâu.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, đều hết sức tò mò rốt cuộc là tin tức tốt gì mà trưởng phòng vui vẻ như thế.
Trưởng phòng nói tiếp: “Phương án khai phá mảnh đất phía đông thành phố đã được bên trên thông qua."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người sững sờ vài giây, sau đó bùng lên một trận reo hò vang dội, bọn họ đều cực kỳ kích động.
Ngay cả Giang Tiêu Tiêu cũng không nén nổi nụ cười.
Mỗi người đều nỗ lực hết mình vì phương án lần này, từ đi phỏng vấn, điều tra và nghiên cứu cho đến bàn bạc về phương án, rồi đến xác định phương án đều tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, chỉ riêng việc sửa đổi phương án cũng mất đến mấy đêm liền.
May mắn phương án này thuận lợi lấy được sự chấp thuận của lãnh đạo cấp trên.
Cũng khó trách mọi người kích động như vậy.
“Để đãi mọi người, tối nay tôi mời khách,"
Trưởng phòng vừa nói xong, mọi người lại kích động thêm phát nữa.
“Tiêu Tiêu, cô cũng phải đi đấy nhé." Trưởng phòng cố ý chí đích danh Giang Tiêu Tiêu.
“Đúng đấy, Tiêu Tiêu, hôm nay cũng phải đi nha."
Các đồng nghiệp đều nhìn về phía cô.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, gật đầu: “Vâng, tôi cũng đi cùng mọi người."
Đây là lân đầu tiên cô đi liên hoan với đồng nghiệp sau hai tháng kể từ vào làm ở công ty đến nay.
Giang Tiêu Tiêu nhìn các đồng nghiệp phấn chấn kích động, cũng bị lây cảm xúc vui vẻ của bọn họ, nụ cười của cô rộng mở hơn.
Địa điểm liên hoan là một câu lạc bổ có tiếng trong thành phố.
Giang Tiêu Tiêu bị đồng nghiệp kéo vào đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy của câu lạc bộ.
“Lần này trưởng phòng hào phóng thật đấy, mời chúng ta đến nơi này ăn cơm cơ."
Đồng nghiệp xung quanh cảm thán liên tục, còn Giang Tiêu Tiêu chỉ mỉm cười, không noi gì.
Hiển nhiên trưởng phòng và giám đốc câu lạc bộ là người quen, hai người bọn họ đang đứng trò chuyện cách đó không xa.
Giang Tiêu Tiêu và mọi người đưa lưng về phía cửa câu lạc bộ, cho nên không nhìn thấy một đám người đi vào.
“Mẹ, con đang ở thành phố khác, có chuyện gì vê nhà rôi nói sau."
Cận Tri Thận cúp máy, sắc mặt anh vừa u ám vừa lạnh lẽo, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Chủ tịch Cận, mời đi bên này."
Một đám người vây quanh anh như sao vây quanh trăng, theo bước chân anh đi vê phía thang máy.
“Người đàn ông kia là ai thế? Đẹp trai quá đi mất"
Có người hô lên đây ngạc nhiên, Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại đầy khó hiểu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng người nọ: Trong đám đông ấy, cô loáng thoáng thấy được một bóng người quen thuộc.
Giống như Tri Thận.
Nhưng ngay sau đó, cô gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu mình.
Làm sao anh lại ở đây được cơ chứ?
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười tự giễu, đã hai tháng rôi mà đôi khi trong lúc lơ đãng, cô vẫn sẽ nghĩ đến anh.
“Đi thôi."
Trưởng phòng hô to, Giang Tiêu Tiêu vội vàng hoàn hôn rồi đi theo mọi người vào thang máy.
Cùng lúc đó, thành phố Cẩm.
Cận Tri Dực nhìn mẹ mình bỏ điện thoại ra khỏi tai với sắc mặt chẳng hề dễ nhìn, anh ta nhướng mày: “Mẹ, anh con đến thành phố Nam bàn chuyện làm ăn, mẹ ngừng nghỉ vài ngày đi."
Vừa nói anh ta vừa liếc Lý Viện Viện đứng bên cạnh.
Đối phương cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ đáng thương.
Nhưng Cận Tri Dực không hê thương xót cô ta.
Người này đã bị anh trai anh ta từ chối vài lân rồi mà sao vẫn còn mặt dày không chịu từ bỏ thế chứ?
Mẹ anh ta đã cố chấp lắm rôi, lẽ nào cô ta cũng ngoan cố như vậy ư?
Chỉ muốn anh của anh ta?
Bà Cận cảm thấy không đúng, trợn trừng mắt nhìn Cận Tri Dực và chất vấn: “Con không cấu kết với anh con lừa gạt mẹ đấy chứ?
Cận Tri Dực oan uổng hết sức: “Mẹ à, bọn con lừa mẹ làm gì chứ? Anh con đi công tác ở thành phố Nam thật mà, nếu mẹ không tin thì đi ngay đến công ty hỏi những người khác ấy."
Lúc này bà Cận mới tạm thời tin tưởng, bà tức giận liếc xéo Cận Tri Dực một cái: “Hai anh em các con chẳng đứa nào để mẹ bớt lo được cả."
Cận Tri Dực không phản bác được, chỉ có thể mỉm Cười.
“Viện Viện, xin lỗi cháu, là lỗi của cô mới làm cháu đến đây uổng công." Bà Cận đi đến trước mặt Lý Viện Viện, nhìn cô ta với vẻ áy náy.
Lý Viện Viện lắc đầu: “Không sao đâu mà cô, anh Cận bận công tác, cháu hiểu được mà."
“Cháu hiểu chuyện quá." Về Lý Viện Viện, bà Cận hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn.
Cận Tri Dực thiếu điều trợn trắng mắt, mới thế mà đã bảo là hiểu chuyện, vậy thì kiểu người tâm lý như chị dâu nên được xem là gì?
Hơn nữa ai biết có phải Lý Viện Viện chỉ đang giả vờ hiểu chuyện không?
“Tri Dực." Bà Cận quay đầu lại, liếc anh ta: “Nếu anh con trở vê thì phải báo cho mẹ ngay, biết chưa?"
“Biết rôi ạ."
“Mẹ cảnh cáo con, đừng có mà lá mặt lá trái với mẹ, bằng không mẹ bắt con đi xem mắt đấy."
Quả nhiên là mẹ ruột, am hiểu bắt thóp, ngay lập tức bắt được nhược điểm của Cận Tri Dực.
Anh ta vẫn chưa chơi bời đủ, không đi xem mắt đâu!
Cận Tri Dực cười híp mắt, nói: Mẹ, mẹ cứ yên tâm, nhất định con sẽ báo ngay cho mẹ..
“Thế còn được."
Lúc này sắc mặt bà Cận mới dịu lại, rồi bà nói với Lý Viện Viện: “Chúng ta về thôi, khi nào Tri Thận về thì lại đến."
“Vâng ạ.
Lý Viện Viện ngoan ngoãn đi theo bà Cận ra vê.
Đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, Cận Tri Dực thở phào một hơi, anh ta thật sự rất thương anh mình, không biết bao giờ mẹ anh ta mới từ bỏ ý định của mình.
Một cuộc sống rất bình yên.
Tuy mới đầu vẫn còn không quen, sẽ còn vì nhớ ba con Cận Tri Thận mà không ngủ được, nhưng dần dần cuộc sống của cô bị công việc lấp đây, không còn nhiều thời gian nhớ nhung bọn họ nữa.
Những lúc rảnh rỗi, cô sẽ nghĩ đến bọn họ, cảm giác giống như mình nằm mơ vậy.
Chỉ là bây giờ cô đã tỉnh mộng mà thôi.
Cô nở một nụ cười rất nhẹ, có lẽ chẳng mấy chốc cô sẽ quên bọn họ, và bọn họ cũng sẽ quên cô.
Như vậy là tốt nhất Từ khi Giang Tiêu Tiêu vào làm đến nay, cô gần như không tham gia bất kỳ buổi liên hoan nào của công ty, làm các đồng nghiệp trách lắm.
“Tiêu Tiêu, cô không hòa đồng với mọi người gì cả, đã không tham gia buổi liên hoan rồi mà ngay cả bữa trưa cũng không chịu đi ăn với chúng tôi, cô như thể thì làm sao chúng ta hòa đồng với nhau được?"
Trong giờ nghỉ trưa, vài người đồng nghiệp quây quanh Giang Tiêu Tiêu, có cảm giác như kéo bè kéo lũ đi hạch hỏi.
Giang Tiêu Tiêu biết các cô ấy chỉ nói miệng vậy thôi chứ không thật sự oán trách gì cô.
Vì vậy cô cười giải thích: “Tôi vừa mới đến công ty, nhiều công việc của công ty vẫn chưa biết lắm, thế nên muốn hiểu rõ hơn."
“Tiểu Tiêu, mấy người chúng ta làm việc ở đây vài năm rồi, cô muốn hiểu biết về công ty mình thì tìm chúng tôi ấy, bớt việc hẳn mà."
“Đúng vậy, chúng tôi ăn cùng chơi cùng, lại còn hỏi gì đáp nấy, thuận tiện hơn cô tự tìm hiểu nhiều."
Cảm ơn các cô."
Giang Tiêu Tiêu có chút cảm động, cô cảm nhận được sự ấm áp ngập tràn trong lòng ở thành phố xa lạ này.
“Được rồi, cứ quyết định thế đi, lần sau đi ăn cô nhất định phải đi đấy nhé."
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Được."
Buổi chiều, sắp đến giờ tan tầm, trưởng phòng đi ra, vỗ tay một cái.
Tất cả mọi người buông công việc đang làm xuống, ngẩng đầu lên nhìn.
“Có tin tức tốt cho mọi người đây." Trưởng phòng mim cười, hai mắt sắp híp lại đến mức không nhìn thấy mắt đâu.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau, đều hết sức tò mò rốt cuộc là tin tức tốt gì mà trưởng phòng vui vẻ như thế.
Trưởng phòng nói tiếp: “Phương án khai phá mảnh đất phía đông thành phố đã được bên trên thông qua."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người sững sờ vài giây, sau đó bùng lên một trận reo hò vang dội, bọn họ đều cực kỳ kích động.
Ngay cả Giang Tiêu Tiêu cũng không nén nổi nụ cười.
Mỗi người đều nỗ lực hết mình vì phương án lần này, từ đi phỏng vấn, điều tra và nghiên cứu cho đến bàn bạc về phương án, rồi đến xác định phương án đều tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, chỉ riêng việc sửa đổi phương án cũng mất đến mấy đêm liền.
May mắn phương án này thuận lợi lấy được sự chấp thuận của lãnh đạo cấp trên.
Cũng khó trách mọi người kích động như vậy.
“Để đãi mọi người, tối nay tôi mời khách,"
Trưởng phòng vừa nói xong, mọi người lại kích động thêm phát nữa.
“Tiêu Tiêu, cô cũng phải đi đấy nhé." Trưởng phòng cố ý chí đích danh Giang Tiêu Tiêu.
“Đúng đấy, Tiêu Tiêu, hôm nay cũng phải đi nha."
Các đồng nghiệp đều nhìn về phía cô.
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười, gật đầu: “Vâng, tôi cũng đi cùng mọi người."
Đây là lân đầu tiên cô đi liên hoan với đồng nghiệp sau hai tháng kể từ vào làm ở công ty đến nay.
Giang Tiêu Tiêu nhìn các đồng nghiệp phấn chấn kích động, cũng bị lây cảm xúc vui vẻ của bọn họ, nụ cười của cô rộng mở hơn.
Địa điểm liên hoan là một câu lạc bổ có tiếng trong thành phố.
Giang Tiêu Tiêu bị đồng nghiệp kéo vào đại sảnh được trang hoàng lộng lẫy của câu lạc bộ.
“Lần này trưởng phòng hào phóng thật đấy, mời chúng ta đến nơi này ăn cơm cơ."
Đồng nghiệp xung quanh cảm thán liên tục, còn Giang Tiêu Tiêu chỉ mỉm cười, không noi gì.
Hiển nhiên trưởng phòng và giám đốc câu lạc bộ là người quen, hai người bọn họ đang đứng trò chuyện cách đó không xa.
Giang Tiêu Tiêu và mọi người đưa lưng về phía cửa câu lạc bộ, cho nên không nhìn thấy một đám người đi vào.
“Mẹ, con đang ở thành phố khác, có chuyện gì vê nhà rôi nói sau."
Cận Tri Thận cúp máy, sắc mặt anh vừa u ám vừa lạnh lẽo, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
“Chủ tịch Cận, mời đi bên này."
Một đám người vây quanh anh như sao vây quanh trăng, theo bước chân anh đi vê phía thang máy.
“Người đàn ông kia là ai thế? Đẹp trai quá đi mất"
Có người hô lên đây ngạc nhiên, Giang Tiêu Tiêu quay đầu lại đầy khó hiểu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng người nọ: Trong đám đông ấy, cô loáng thoáng thấy được một bóng người quen thuộc.
Giống như Tri Thận.
Nhưng ngay sau đó, cô gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu mình.
Làm sao anh lại ở đây được cơ chứ?
Giang Tiêu Tiêu mỉm cười tự giễu, đã hai tháng rôi mà đôi khi trong lúc lơ đãng, cô vẫn sẽ nghĩ đến anh.
“Đi thôi."
Trưởng phòng hô to, Giang Tiêu Tiêu vội vàng hoàn hôn rồi đi theo mọi người vào thang máy.
Cùng lúc đó, thành phố Cẩm.
Cận Tri Dực nhìn mẹ mình bỏ điện thoại ra khỏi tai với sắc mặt chẳng hề dễ nhìn, anh ta nhướng mày: “Mẹ, anh con đến thành phố Nam bàn chuyện làm ăn, mẹ ngừng nghỉ vài ngày đi."
Vừa nói anh ta vừa liếc Lý Viện Viện đứng bên cạnh.
Đối phương cúi đầu, thoạt nhìn có vẻ đáng thương.
Nhưng Cận Tri Dực không hê thương xót cô ta.
Người này đã bị anh trai anh ta từ chối vài lân rồi mà sao vẫn còn mặt dày không chịu từ bỏ thế chứ?
Mẹ anh ta đã cố chấp lắm rôi, lẽ nào cô ta cũng ngoan cố như vậy ư?
Chỉ muốn anh của anh ta?
Bà Cận cảm thấy không đúng, trợn trừng mắt nhìn Cận Tri Dực và chất vấn: “Con không cấu kết với anh con lừa gạt mẹ đấy chứ?
Cận Tri Dực oan uổng hết sức: “Mẹ à, bọn con lừa mẹ làm gì chứ? Anh con đi công tác ở thành phố Nam thật mà, nếu mẹ không tin thì đi ngay đến công ty hỏi những người khác ấy."
Lúc này bà Cận mới tạm thời tin tưởng, bà tức giận liếc xéo Cận Tri Dực một cái: “Hai anh em các con chẳng đứa nào để mẹ bớt lo được cả."
Cận Tri Dực không phản bác được, chỉ có thể mỉm Cười.
“Viện Viện, xin lỗi cháu, là lỗi của cô mới làm cháu đến đây uổng công." Bà Cận đi đến trước mặt Lý Viện Viện, nhìn cô ta với vẻ áy náy.
Lý Viện Viện lắc đầu: “Không sao đâu mà cô, anh Cận bận công tác, cháu hiểu được mà."
“Cháu hiểu chuyện quá." Về Lý Viện Viện, bà Cận hài lòng đến mức không thể hài lòng hơn.
Cận Tri Dực thiếu điều trợn trắng mắt, mới thế mà đã bảo là hiểu chuyện, vậy thì kiểu người tâm lý như chị dâu nên được xem là gì?
Hơn nữa ai biết có phải Lý Viện Viện chỉ đang giả vờ hiểu chuyện không?
“Tri Dực." Bà Cận quay đầu lại, liếc anh ta: “Nếu anh con trở vê thì phải báo cho mẹ ngay, biết chưa?"
“Biết rôi ạ."
“Mẹ cảnh cáo con, đừng có mà lá mặt lá trái với mẹ, bằng không mẹ bắt con đi xem mắt đấy."
Quả nhiên là mẹ ruột, am hiểu bắt thóp, ngay lập tức bắt được nhược điểm của Cận Tri Dực.
Anh ta vẫn chưa chơi bời đủ, không đi xem mắt đâu!
Cận Tri Dực cười híp mắt, nói: Mẹ, mẹ cứ yên tâm, nhất định con sẽ báo ngay cho mẹ..
“Thế còn được."
Lúc này sắc mặt bà Cận mới dịu lại, rồi bà nói với Lý Viện Viện: “Chúng ta về thôi, khi nào Tri Thận về thì lại đến."
“Vâng ạ.
Lý Viện Viện ngoan ngoãn đi theo bà Cận ra vê.
Đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, Cận Tri Dực thở phào một hơi, anh ta thật sự rất thương anh mình, không biết bao giờ mẹ anh ta mới từ bỏ ý định của mình.
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu