Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 134
Giang Tiêu Tiêu thấy Lam Quân Hạo định ôm Giang Tình Tình đi ngay thì ngăn cản bọn họ lại, cô nhìn Giang Tình Tình trong lồng ngực Lam Quân Hạo với ánh mắt hờ hững, lạnh giọng nói: “Mấy người có dám kiểm tra camera giám sát để xem có thật là tôi đẩy cô ta không? Thậm chí tôi còn chưa chạm vào cô ta nữa là."
Nhà họ Giang khiêu khích cô hết lần này đến lần khác, hơn nữa lần này Giang Tình Tình còn vụ tội cho cô, thế nên hôm nay cô không muốn nhẫn nhịn nữa.
Trước mặt bao nhiêu người thế này, nhất định cô phải lấy lại trong sạch cho bản thân.
Ánh mắt của Lam Quân Hạo cực kỳ âm u: “Giang Tiêu Tiêu, cô còn muốn cãi chày cãi cối nữa à? Ở khuất tầm mắt của mọi người, chính cô đẩy đẩy Tình Tình, em ấy chỉ muốn kéo tay cô, khuyên nhủ cô xin lỗi ba mình mà thôi, cô có cần quá quắt như vậy không hả?"
“Tôi chỉ hỏi xem mấy người có dám xem camera giám sát không thôi mà?"
Vừa rồi khi Giang Tình Tình định kéo tay Giang Tiêu Tiêu thì cô đã tránh ra và không hề đụng vào cô ta, làm sao có thể đẩy cô ta được?
Giang Tình Tình thấy thái độ của Giang Tiêu Tiêu cứng rắn như vậy thì tức khắc cảm thấy chột dạ, vốn dĩ cô ta muốn làm cô khó xử trước mặt mọi người, lúc này mục đích đã đạt được, có lẽ thoát đi được rồi.
Nhưng ai ngờ Giang Tiêu Tiêu bình thường luôn bấm bụng nuốt giận hôm nay lại đòi xem camera giám sát, cô ta biết sự thật ra sao, nếu kiểm tra camera thì cô ta gần như có thể tưởng tượng ra được mọi người sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Không, tuyệt đối không thể kiểm tra camera giám sát được.
Giang Tình Tình ôm bụng, nói với vẻ yếu ớt: “Anh Quân Hạo, chúng ta đi bệnh viện xem đứa bé thế nào được không?"
Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười nhẹ, cô liếc mắt một cái là nhận ra ngay được ý đồ của Giang Tiêu Tiêu, cô lạnh nhạt nói: “Sao nào? Ngay cả camera giám sát cũng không dám xem lại, có phải là vì làm gì xấu xa nên sợ hãi không?"
Vẻ mặt Giang Tình Tình cứng đờ, vẻ chột dạ chợt hiện lên trong mắt cô ta.
Thẩm Thục Lan thấy thế bèn xông lên đẩy Giang Tiêu Tiêu, hét lên với giọng the thé của mình: “Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc cô muốn gì? Cô không thấy em mình đau đến mức nào rồi à? Tối nay cô nhất định phải để con bé đẻ non mới chịu phải không?"
Hôm nay Giang Tiêu Tiêu đi giày cao gót, bị Thẩm Thục Lan đẩy một cách bất ngờ như thế thì không đứng vững được, cô ngã ngửa ra sau như thể sắp ngã xuống sàn nhà
Mà sau lưng cô lại là tháp ly champagne, xếp hơn trăm ly rượu…
Những tiếng kêu la vang lên xung quanh, trong tình huống này mà ngã xuống thì có lẽ vụn thủy tinh sẽ găm vào khắp cơ thể, sự đau đớn ấy nhất định rất khó mà tưởng tượng nổi.
Trong mắt Giang Tình Tình hiện lên nét hưng phấn, cô ta mở to mắt ra nhìn.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu thay đổi, cô định bắt lấy cái gì đó nhưng không kịp…
Trong khoảnh khắc mọi người hét lên kinh hãi, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy, Giang Tiêu Tiêu cũng cho rằng mình sắp xong đời, thì đúng lúc này cô cảm thấy mình được một bàn tay mạnh mẽ kéo vào lòng, cô cũng an toàn.
Giang Tiêu Tiêu tựa vào lồng ngực rắn chắc, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô thả lỏng toàn thân
Người cứu cô không ai khác ngoài Cận Tri Thận.
Gang Tiêu Tiêu vẫn chưa bình tĩnh lại ngay được, nhưng may mắn là cô không xảy ra vấn đề gì.
Sắc mặt của Cận Tri Thận cực kỳ khó coi, toàn thân giống như tản ra sự lạnh lẽo và đầy áp lực, anh ôm Giang Tiêu Tiêu, nói với giọng trầm thấp: “Em không sao chứ?"
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, những cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng cô. Vốn dĩ cô định đi gặp Diệp Giản Dương rồi sẽ về trước, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Lần này anh cũng xuất hiện kịp thời mỗi khi mình cảm thấy sắp xong đời, Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, sau đó giọng nói của Cận Tri Thận lại vang lên bên tai.
“Em yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này."
“Ừm" Giang Tiêu Tiêu gật đầu,
Sau đó Cận Tri Thận nhìn về phía người nhà họ Giang và Lam Quân Hạo, anh lạnh giọng nói: “Đúng là ý thế hiếp người!"
Ai có thể ngờ được Cận Tri Thận sẽ xuất hiện ở đây, người nhà họ Giang và người nhà họ Lam đều hoảng sợ, đặc biệt là Giang Tình Tình, vốn tưởng rằng có thể chứng kiến cảnh Giang Tiêu Tiêu bị thương, nhưng không nghĩ tới rằng vào thời khắc mấu chốt anh lại xuất hiện kéo cô lại.
Giang Tình Tình siết chặt ngón tay, không phải Giang Tiêu Tiêu bị vứt bỏ rồi ư? Tại sao Cận Tri Thận còn giúp cô ta?
Thẩm Thục Lan cũng rất sợ hãi, dù sao người đẩy là bà ta, thế nhưng bà ta vẫn đứng ra ngụy biện tiếp: “Tôi không cố ý, nếu không phải nó ngăn Quân Hạo không cho Tình Tình đi bệnh viện thì tôi cũng sẽ không kích động mà xông lên đẩy nó như thế."
Bà ta nói thế là đã tỏ rõ thái độ của mình, dù sao vừa rồi Giang Tiêu Tiêu gây khó dễ một người phụ nữ có thai ngay trước mặt mọi người nên bây giờ mọi người cũng không biết nên đứng về phía ai.
Cận Tri Thận cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Không cố ý? Tất cả mọi người đều nhìn thấy, hay là phải để tôi cho người đi xem lại camera giám sát?"
Vài phút trước Cận Tri Thận vẫn còn đang trò chuyện với chủ nhân của bữa tiệc là An Khánh, lúc đó ông ấy còn nói: “Rõ ràng Uyển Ương rất thích cháu đấy. Tri Thận à, cháu từ chối kết hôn với con bé là vì có người mình thích rồi đúng không?"
Cận Tri Thận nghe An Khánh hỏi thế, bất giác nghĩ đến Giang Tiêu Tiêu, anh cũng không giấu giếm mà khẽ gật đầu thừa nhận.
An Khánh mỉm cười: “Đúng thế thật à? Rốt cuộc là con gái nhà ai lại có thể làm cháu thích như thế vậy, khi nào dẫn con bé đến cho chú gặp một lần nhé."
“Vâng, chú An."
Trong khi nói chuyện, Cận Tri Thận liếc thấy bóng người quen thuộc trong bữa tiệc, là Giang Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy người nhà họ Giang và Lam Quân Hạo đang vây quanh Giang Tiêu Tiêu, hình như bọn họ còn đang xảy ra tranh chấp, tức khắc ánh mắt anh trở nên u ám.
“Chú An, cháu có chút việc ở đằng kia, cháu xin phép qua đó trước."
Dứt lời, Cận Tri Thận lập tức cất bước đi ngay.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một giây thôi thì Giang Tiêu Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy Cận Tri Thận muốn xem lại camera giám sát, Giang Tình Tình lập tức nhận ra tình hình không ổn, cô ta bèn ôm bụng giả vờ như rất đau đớn.
Lam Quân Hạo vô cùng lo lắng cho đứa con trong bụng Giang Tình Tình, anh ta ôm cô ta và nói với Cận Tri Thận: “Chủ tịch Cận, mẹ tôi đẩy cô ta là sai, nhưng mẹ cũng chỉ là lo cho Tình Tình mà thôi, hiện tại Tình Tình cảm thấy bụng không được thoải mái, anh xem có thể để việc này về say hãy bàn lại không?"
Cận Tri Thận trả lời ngay lập tức: “Không thể."
Mấy người này muốn đi ngay bây giờ thì về sau phải tính sổ thế nào đây? Làm sao Cận Tri Thận có thể cho người nhà này rời đi như vậy được, anh ra lệnh: “Không cho phép bất kỳ ai đi ra ngoài, bây giờ lập tức đi xem lại camera giám sát."
Nói xong, tầm mắt lạnh lùng của anh lướt qua Giang Tình Tình và nói tiếp: “Bụng khó chịu đúng không? Đi tìm bác sĩ đến đây."
Tức khắc sắc mặt Giang Tình Tình trở nên khó coi, Cận Tri Thận quyết tâm làm chủ cho Giang Tiêu Tiêu, cô ta phải làm sao bây giờ?
Lam Quân Hạo khẽ cau mày, anh ta tiến lên nói: “Chủ tịch Cận, anh làm thế này là ức hiếp người quá đáng quá rồi đấy!"
Cận Tri Thận nở nụ cười lạnh lùng, anh trầm giọng đáp lại: “Lúc mấy người bắt nặt cô ấy thì sao không cảm thấy ức hiếp người quá đáng?"
Nhà họ Giang khiêu khích cô hết lần này đến lần khác, hơn nữa lần này Giang Tình Tình còn vụ tội cho cô, thế nên hôm nay cô không muốn nhẫn nhịn nữa.
Trước mặt bao nhiêu người thế này, nhất định cô phải lấy lại trong sạch cho bản thân.
Ánh mắt của Lam Quân Hạo cực kỳ âm u: “Giang Tiêu Tiêu, cô còn muốn cãi chày cãi cối nữa à? Ở khuất tầm mắt của mọi người, chính cô đẩy đẩy Tình Tình, em ấy chỉ muốn kéo tay cô, khuyên nhủ cô xin lỗi ba mình mà thôi, cô có cần quá quắt như vậy không hả?"
“Tôi chỉ hỏi xem mấy người có dám xem camera giám sát không thôi mà?"
Vừa rồi khi Giang Tình Tình định kéo tay Giang Tiêu Tiêu thì cô đã tránh ra và không hề đụng vào cô ta, làm sao có thể đẩy cô ta được?
Giang Tình Tình thấy thái độ của Giang Tiêu Tiêu cứng rắn như vậy thì tức khắc cảm thấy chột dạ, vốn dĩ cô ta muốn làm cô khó xử trước mặt mọi người, lúc này mục đích đã đạt được, có lẽ thoát đi được rồi.
Nhưng ai ngờ Giang Tiêu Tiêu bình thường luôn bấm bụng nuốt giận hôm nay lại đòi xem camera giám sát, cô ta biết sự thật ra sao, nếu kiểm tra camera thì cô ta gần như có thể tưởng tượng ra được mọi người sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình.
Không, tuyệt đối không thể kiểm tra camera giám sát được.
Giang Tình Tình ôm bụng, nói với vẻ yếu ớt: “Anh Quân Hạo, chúng ta đi bệnh viện xem đứa bé thế nào được không?"
Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười nhẹ, cô liếc mắt một cái là nhận ra ngay được ý đồ của Giang Tiêu Tiêu, cô lạnh nhạt nói: “Sao nào? Ngay cả camera giám sát cũng không dám xem lại, có phải là vì làm gì xấu xa nên sợ hãi không?"
Vẻ mặt Giang Tình Tình cứng đờ, vẻ chột dạ chợt hiện lên trong mắt cô ta.
Thẩm Thục Lan thấy thế bèn xông lên đẩy Giang Tiêu Tiêu, hét lên với giọng the thé của mình: “Giang Tiêu Tiêu, rốt cuộc cô muốn gì? Cô không thấy em mình đau đến mức nào rồi à? Tối nay cô nhất định phải để con bé đẻ non mới chịu phải không?"
Hôm nay Giang Tiêu Tiêu đi giày cao gót, bị Thẩm Thục Lan đẩy một cách bất ngờ như thế thì không đứng vững được, cô ngã ngửa ra sau như thể sắp ngã xuống sàn nhà
Mà sau lưng cô lại là tháp ly champagne, xếp hơn trăm ly rượu…
Những tiếng kêu la vang lên xung quanh, trong tình huống này mà ngã xuống thì có lẽ vụn thủy tinh sẽ găm vào khắp cơ thể, sự đau đớn ấy nhất định rất khó mà tưởng tượng nổi.
Trong mắt Giang Tình Tình hiện lên nét hưng phấn, cô ta mở to mắt ra nhìn.
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu thay đổi, cô định bắt lấy cái gì đó nhưng không kịp…
Trong khoảnh khắc mọi người hét lên kinh hãi, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy, Giang Tiêu Tiêu cũng cho rằng mình sắp xong đời, thì đúng lúc này cô cảm thấy mình được một bàn tay mạnh mẽ kéo vào lòng, cô cũng an toàn.
Giang Tiêu Tiêu tựa vào lồng ngực rắn chắc, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô thả lỏng toàn thân
Người cứu cô không ai khác ngoài Cận Tri Thận.
Gang Tiêu Tiêu vẫn chưa bình tĩnh lại ngay được, nhưng may mắn là cô không xảy ra vấn đề gì.
Sắc mặt của Cận Tri Thận cực kỳ khó coi, toàn thân giống như tản ra sự lạnh lẽo và đầy áp lực, anh ôm Giang Tiêu Tiêu, nói với giọng trầm thấp: “Em không sao chứ?"
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, những cảm xúc phức tạp trào dâng trong lòng cô. Vốn dĩ cô định đi gặp Diệp Giản Dương rồi sẽ về trước, nhưng ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
Lần này anh cũng xuất hiện kịp thời mỗi khi mình cảm thấy sắp xong đời, Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, sau đó giọng nói của Cận Tri Thận lại vang lên bên tai.
“Em yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này."
“Ừm" Giang Tiêu Tiêu gật đầu,
Sau đó Cận Tri Thận nhìn về phía người nhà họ Giang và Lam Quân Hạo, anh lạnh giọng nói: “Đúng là ý thế hiếp người!"
Ai có thể ngờ được Cận Tri Thận sẽ xuất hiện ở đây, người nhà họ Giang và người nhà họ Lam đều hoảng sợ, đặc biệt là Giang Tình Tình, vốn tưởng rằng có thể chứng kiến cảnh Giang Tiêu Tiêu bị thương, nhưng không nghĩ tới rằng vào thời khắc mấu chốt anh lại xuất hiện kéo cô lại.
Giang Tình Tình siết chặt ngón tay, không phải Giang Tiêu Tiêu bị vứt bỏ rồi ư? Tại sao Cận Tri Thận còn giúp cô ta?
Thẩm Thục Lan cũng rất sợ hãi, dù sao người đẩy là bà ta, thế nhưng bà ta vẫn đứng ra ngụy biện tiếp: “Tôi không cố ý, nếu không phải nó ngăn Quân Hạo không cho Tình Tình đi bệnh viện thì tôi cũng sẽ không kích động mà xông lên đẩy nó như thế."
Bà ta nói thế là đã tỏ rõ thái độ của mình, dù sao vừa rồi Giang Tiêu Tiêu gây khó dễ một người phụ nữ có thai ngay trước mặt mọi người nên bây giờ mọi người cũng không biết nên đứng về phía ai.
Cận Tri Thận cười lạnh một tiếng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
“Không cố ý? Tất cả mọi người đều nhìn thấy, hay là phải để tôi cho người đi xem lại camera giám sát?"
Vài phút trước Cận Tri Thận vẫn còn đang trò chuyện với chủ nhân của bữa tiệc là An Khánh, lúc đó ông ấy còn nói: “Rõ ràng Uyển Ương rất thích cháu đấy. Tri Thận à, cháu từ chối kết hôn với con bé là vì có người mình thích rồi đúng không?"
Cận Tri Thận nghe An Khánh hỏi thế, bất giác nghĩ đến Giang Tiêu Tiêu, anh cũng không giấu giếm mà khẽ gật đầu thừa nhận.
An Khánh mỉm cười: “Đúng thế thật à? Rốt cuộc là con gái nhà ai lại có thể làm cháu thích như thế vậy, khi nào dẫn con bé đến cho chú gặp một lần nhé."
“Vâng, chú An."
Trong khi nói chuyện, Cận Tri Thận liếc thấy bóng người quen thuộc trong bữa tiệc, là Giang Tiêu Tiêu.
Cận Tri Thận giật mình, nhìn kỹ lại thì thấy người nhà họ Giang và Lam Quân Hạo đang vây quanh Giang Tiêu Tiêu, hình như bọn họ còn đang xảy ra tranh chấp, tức khắc ánh mắt anh trở nên u ám.
“Chú An, cháu có chút việc ở đằng kia, cháu xin phép qua đó trước."
Dứt lời, Cận Tri Thận lập tức cất bước đi ngay.
Anh hoàn toàn không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một giây thôi thì Giang Tiêu Tiêu sẽ xảy ra chuyện gì.
Thấy Cận Tri Thận muốn xem lại camera giám sát, Giang Tình Tình lập tức nhận ra tình hình không ổn, cô ta bèn ôm bụng giả vờ như rất đau đớn.
Lam Quân Hạo vô cùng lo lắng cho đứa con trong bụng Giang Tình Tình, anh ta ôm cô ta và nói với Cận Tri Thận: “Chủ tịch Cận, mẹ tôi đẩy cô ta là sai, nhưng mẹ cũng chỉ là lo cho Tình Tình mà thôi, hiện tại Tình Tình cảm thấy bụng không được thoải mái, anh xem có thể để việc này về say hãy bàn lại không?"
Cận Tri Thận trả lời ngay lập tức: “Không thể."
Mấy người này muốn đi ngay bây giờ thì về sau phải tính sổ thế nào đây? Làm sao Cận Tri Thận có thể cho người nhà này rời đi như vậy được, anh ra lệnh: “Không cho phép bất kỳ ai đi ra ngoài, bây giờ lập tức đi xem lại camera giám sát."
Nói xong, tầm mắt lạnh lùng của anh lướt qua Giang Tình Tình và nói tiếp: “Bụng khó chịu đúng không? Đi tìm bác sĩ đến đây."
Tức khắc sắc mặt Giang Tình Tình trở nên khó coi, Cận Tri Thận quyết tâm làm chủ cho Giang Tiêu Tiêu, cô ta phải làm sao bây giờ?
Lam Quân Hạo khẽ cau mày, anh ta tiến lên nói: “Chủ tịch Cận, anh làm thế này là ức hiếp người quá đáng quá rồi đấy!"
Cận Tri Thận nở nụ cười lạnh lùng, anh trầm giọng đáp lại: “Lúc mấy người bắt nặt cô ấy thì sao không cảm thấy ức hiếp người quá đáng?"
Tác giả :
Giang Tiêu Tiêu