Bẻ Cong Thành Thẳng: Anh Biết Yêu Phụ Nữ Rồi!
Chương 1
Anh là gay. Nhưng cũng là đại thiếu gia của Cảnh gia, người thừa kế toàn bộ tài sản và là con trai một duy nhất. Nên anh không thể nói rằng, mình yêu con trai!
Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương.
"Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói.
"Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành.
_____
Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh.
"Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi"
Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường...
Sáng hôm sau...
Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi.
"Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói.
Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi ăn sáng, mẹ chồng luôn hỏi đêm qua cả hai hôm qua như thế nào. Dĩ nhiên cô và anh sẽ nói dối rồi. Nếu nói thật, e rằng sẽ làm mẹ anh tức chết mất...
Thời gian trôi qua, cả hai kết hôn đã được hai tháng, dĩ nhiên đều có giao dịch. Và giao dịch đó là...
Cái gọi là giao dịch của cả hai là rất đơn giản, mặc ai nấy sống. Cô cũng biết rõ anh không thích mình, nên không làm khó anh. Để anh làm gì mình thích, cô không dùng tư cách là vợ hợp pháp xen vào.
Hôm nay cô đến bệnh viện thăm mẹ. Đúng, cô cưới anh là vì tiền, tiền để đóng viện phí. Tiền để đóng tiền phẫu thuật.
Bước vào phòng bệnh của mẹ mình, đúng lúc anh đi ngang, nhìn thấy cô đi vào, cau mày... Cô đến bệnh viện làm gì?
Buổi tối về, anh nhìn thấy cô đang ngồi ngoài vườn. Định ra hỏi sao hôm nay sao đến bệnh viện, thì điện thoại đổ chuông.
Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Em Yêu"
Cảnh Thần anh thở dài, đưa tay bấm nút tắt. Anh không muốn nghe điện thoại của cậu. Nó có cảm giác gì đó khó chịu trong anh.
Khổng Tố cô lúc này cũng vì thấy lạnh, nên vào nhà. Nhìn thấy anh, cô giật mình. Hoàn hồn, cúi đầu đi qua anh rồi lên phòng.
Cảnh Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, muốn hỏi sao hôm nay đến bệnh viện nhưng cổ họng lại bị nghẹn, không nói nên lời được.
Khổng Tố về phòng, ôm chiếc mền đã ngủ cùng cô hai tháng qua lại sofa, nằm xuống. Ngủ ở sofa rất khó chịu. Lưng của cô cũng đau hai tháng nay khi nằm đây mất rồi. Còn chưa kể khi "dì cả" đến thăm, đau bụng cũng không thể co người lại để bớt đau.
Cô muốn về nhà nhỏ cùng mẹ mình, ngủ trên chiếc giường và được mẹ ôm... Thật nhớ mà!
Cảnh Thần anh lên sân thượng để hít thở không khí cho dễ chịu, sao trong anh dạo này khó chịu quá, cũng khó hiểu lắm!!!
Đứng trên sân thượng để bình tâm lại cũng khoảng một tiếng, lúc anh đi xuống, vào lllooo nhìn thấy cô đang ngủ ở sofa. Muốn đi lại nói Khổng Tố cô lên giường mà ngủ, nhưng lại không hiểu sao, quay đầu ra khỏi phòng, Cảnh Thần anh qua phòng làm việc.
Ngồi trong phòng làm việc. Anh tập trung nhìn màng hình máy tính. Không nghĩ gì nữa, anh cần tập trung các dự án của công ty tốt hơn.
____________
Đồng hồ đã chỉ mười hai giờ ba mươi. Anh mệt mỏi xoa huyệt thái dương. Cảnh Thần anh nên đi ngủ để nghỉ ngơ cho thoải mái thôi. Cũng không nên ép mình quá.
__________
Mở cửa phòng ngủ ra, Cảnh Thần lại không thấy cô đâu.
Khổng Tố đó đâu rồi? Không phải nãy mới ngủ ở đây sao? Sao lại mất tiêu rồi.
Cảnh Thần đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy, đưa tay gõ cửa:"Tố, cô không đó đúng không?"
Bên trong không tiếng trả lời nào, nhưng tiếng nước chảy rất đều đều.
Cảnh Thần lo lắng, đẩy cửa đi vào. Anh giật mình khi thấy cô đang ngâm mình trong bồn tắm. Cả người ướt sũng, cũng đã ngất đi.
"Khổng Tố"Cảnh Thần lao người vào. Bế cả người ướt sũng của cô.
Ôm cô ra khỏi phòng tắm, anh vội chạy đi gọi mẹ mình.
Bà Giản Dao đang ngủ, nghe tiếng anh gọi gấp gáp. Nói cô bị gì đó, bà và Cảnh Tuần giật cả mình dậy, chạy đi xem con dâu của mình bị gì.
Chạy qua phòng anh, bà thấy cô ướt sũng. Nên nói anh và chồng mình ra ngoài. Bà thay đồ cho cô.
Thay bộ đồ ướt kia ra, Giản Dao bà vội đi nấu một ít trà gừng, còn bảo thằng con trai ngốc của mình chăm sóc cho cô.
Nấu xong trà gừng, Giản Dao đưa cho Cảnh Thần anh. Bảo anh đút cho cô uống để giữ ấm. Bản thân kéo chồng về phòng, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ này.
Anh đỡ cô nằm trong lòng mình, từ từ giúp cô uống trà gừng. Nhưng đút đều bị đổ ra ngoài. Anh tức giận, vì vốn dĩ anh đâu có biết chăm sóc ai.
Uống một ít trà vào miệng, anh áp môi mình xuống môi cô. Có vẻ như hành động này, anh không nhận ra được mình đang làm cái gì.
Giúp cô uống nữa, anh đỡ cô nằm xuống. Kéo mền lên đắp ngay ngắn cho cô.
Toàn bộ quá trình, nó giống như anh là người chồng chuẩn mực chăm sóc cho cô, không quan tâm mình là người đồng tính. Thích tình yêu con trai.
Cảnh Thần anh cũng chả hiểu mình đang nghĩ gì. Chỉ làm theo những gì mình muốn, không quan tâm mình đang làm gì, với ai cả...
Khổng Tố nằm đó, cô vẫn đang chìm vào ác mộng đó.
Quơ tay, cô giật mình ngồi dậy, chán đẫm cả mồ hôi.
Cảnh Thần bên cạnh cũng giật mình. Con mẹ nó, cô giật mình không khác gì một ma nữ cả.
Khổng Tố hoảng sợ, đưa tay ôm đầu mình:"Không... Không... "
Cảnh Thần cau mày, đặt tay lên vai cô:"Tố Tố, cô sao vậy?"
"KHÔNG!!! "Cô hét lên, đẩy mạnh Cảnh Thần. Bản thân lại ngồi co rúm lại.
Cảnh Thần không hiểu sao trái tim có chút nhoi nhói. Nhìn thấy cô phản ứng vậy, anh lại thấy đau đau ở tim.
Lao đến ôm cô, mặc dù bị Khổng Tố đẩy ra. Anh nói lớn:"Tố, em hãy giữ bình tĩnh"
Khổng Tố nghe câu đó. Từ từ, hai tay bỏ xuống. Không muốn đánh hay đấm anh nữa.
Gục đầu vào Cảnh Thần. Khổng Tố cô dần ngủ đi.
Cảnh Thần chỉ biết im lặng, rốt cuộc Khổng Tố năng động thường ngày, sao đêm nay lại như vưa gặp một cơn khủng hoảng vậy?
__________________________
"Anh tại sao lại cúp máy của em?"Cậu đến thẳng công ty, phòng làm việc của anh hỏi đầy tức giận.
"Anh lỡ tay làm rơi điện thoại, lại bị hư. Nên không nghe máy được "Cảnh Thần nói dối.
"Em tưởng anh vì cô vợ kia mà lơ em chứ"Cậu cười tươi.
Anh chỉ cười và im lặng. Phải, anh vì Khổng Tố mà lơ cậu. Người đàn ông cùng anh có những khoảng khắc vui kia.
_________________
"Mẹ, Tố Tố cô ấy sao rồi? "Cảnh Thần vừa thở, vừa hỏi.
"Mẹ không rõ, mẹ vừa về nhà thấy con bé nằm trên vũng máu rồi "Lúc bà đi mua sắm về, thấy quản gia đây lo lắng, giật mình đi lại thấy Tố Tố đầy máu mà giật mình.
Cảnh Thần anh khi nghe tin cô đang cấp cứu ở bệnh viện, liền bỏ hết tất cả chạy đến.
Tố Tố, cô không được xảy ra chuyện.
___________
"Thần Thần, anh đến chơi với Tố nhi đi"Khổng Tố ngây ngô ôm gấu bông đi lại gần anh, kéo kéo áo anh nói.
"Được rồi"Cảnh Thần chỉ cười, ôm cô vào phòng. Cùng cô chơi đùa.
Sau khi mệt, cô đã ngủ trong lòng anh như một chú mèo nhỏ.
Khổng Tố bây giờ chỉ có đầu óc như một đứa trẻ. Vì lần đó, cái lần không hiểu sao cô lại ngã cầu thang.
Lần đó, bác sĩ nói, cô bị va đập đầu mạnh. Khi tỉnh lại có thể không nhớ gì. Nhưng nào ngờ, cô lại cư xử như đứa trẻ nhỏ vậy.
Khổng Tố cô bị như vậy đã năm tháng. Cảnh Thần anh lại gần gũi với cô hơn. Giống như anh đã có cảm tình với phụ nữ, và quan trọng hơn anh biết yêu phụ nữ sao?
Điều đó sẽ xảy ra với Cảnh Thần anh sao?
Nhưng điều đó không quan trọng, đến bây giờ anh không rõ tại sao đêm đó cô bị hoảng sợ. Lại còn hôm sau ngã cầu thang. Anh không hiểu. Sao mọi chuyện lại đến cùng một lúc như vậy? Trong khi anh chưa biết gì cô cả...
Mọi thứ thật rối não và đau đầu. Cứ ụp đến một lúc và trong khi anh chẳng biết một cái quái gì cả.
____________
"Cảnh tổng, đây là tất cả thông tin về Khổng phu nhân"Tên thư kí cúi đầu nói.
"Được rồi, ra ngoài đi"Anh nói, tay cầm tài liệu về cô.
Kiên nhẫn, anh ngồi đọc hết tất cả. Đọc đến dòng cuối, hai mắt anh trợn lên đầy bất ngờ và lẫn tức giận.
Tại sao... Lại như vậy?
____________
Phía cậu, Vũ Luân nhận ra anh đã lơ mình rất nhiều, cậu biết rõ đều do Khổng Tố.
Cậu không cho phép ai dành lấy anh, anh là của cậu!
Khổng Tố đó, không có cửa đâu!
________________
"Mẹ, tại sao cái này mẹ không nói chứ?"Anh về nhà, liền đi gặp mẹ mình.
Giản Dao bà đang an nhàn đọc sách, bỗng bị tiếng quát của anh mà giật của mình.
"Cái gì?"Bà chả hiểu cái gì cả, thằng con trai của bà hôm nay bị bất bình thường sao?
"Là cái này"Anh đưa tập thông về cô đưa bà xem.
"Mẹ đọc hàng cuối đi"Cảnh Thần nói.
Bà cầm lấy, mở ra đọc, lướt ở trên sơ sơ. Bà đọc đến dòng cuối, không thể nào!!!
"Tại sao mẹ lại chọn cô ấy để con kết hôn? "Cảnh Thần lại hỏi.
"Thật ra... Là... "Bà từ từ kể lại, con dâu bà chọn, không ngờ lại...
______________________
Nhìn Khổng Tố đang ngủ trong lòng mình, anh đưa tay vuốt ve má cô.
Nước mắt anh bỗng rơi xuống, anh không ngờ cô lại từng gặp chuyện như vậy.
Đó cũng là lí do, đêm đó cô bị hoảng sợ, và thành ra thế này. Một cô gái đã tuổi hai mươi, nhưng bây giờ lại có một đầu óc như một đứa bé ba tuổi.
_______________________
Tiệm cà phê.
"Anh đã yêu cô gái đó, phải không?"Cậu nhìn anh hỏi.
Cảnh Thần trốn tránh, anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cậu đã nói đúng!
Nhưng anh lại không dám đối diện, từ một người yêu đàn ông, vì một cô gái lại biết yêu phụ nữ, quay về là một người đàn ông bình thường, chuẩn mực cái gọi là nam thần kia.
Nhìn thấy anh im lặng, cậu đứng dậy, thở dài nói:"Anh không trả lời, em biết câu trả lời rồi. Sau này, chúng ta không quen biết nhau nữa"
Nói rồi, cậu rời đi, để lại không gian tĩnh lặng nào đó cho ai kia.
Nếu mà nói, anh giống một người điên rồ. Biết yêu đàn ông lẫn phụ nữ, anh đúng là một tên điên mà!!!
Ba mẹ thấy anh đã gần ba mươi tuổi. Nhưng vẫn chưa dẫn cô gái nào về ra mắt. Đành ép cưới anh với một cô gái nào đó. Điều đó đã làm người nào đó của anh bị tổn thương.
"Huhu, anh cưới vợ bỏ em sao?"cậu nhìn anh, đôi mắt đầy ấn lệ nói.
"Không bỏ em đâu, anh chỉ làm theo lời ba mẹ thôi, đừng lo"Anh dỗ dành.
_____
Đêm tân hôn, anh nhìn cô, cô nhìn anh.
"Tôi biết anh không thích tôi, đừng ép mình. Anh cứ ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa được rồi"
Thế là cả đêm, cô ngủ ở sofa, anh ngủ ở trên giường...
Sáng hôm sau...
Cô dậy sớm. Làm bữa sáng theo bổn phận là con dâu trong nhà. Trên bàn ăn, ba người đang ngồi đợi thức ăn sáng, đó là ba mẹ chồng và anh. Mẹ và ba chồng nhìn thấy cô dậy sớm, còn nấu đồ ăn sáng, rất hài lòng, một cô con dâu tốt đây rồi.
"Con ngồi xuống ăn đi"Mẹ chồng cô nói.
Cô gật đầu, kéo ghế ngồi bên cạnh anh. Buổi ăn sáng, mẹ chồng luôn hỏi đêm qua cả hai hôm qua như thế nào. Dĩ nhiên cô và anh sẽ nói dối rồi. Nếu nói thật, e rằng sẽ làm mẹ anh tức chết mất...
Thời gian trôi qua, cả hai kết hôn đã được hai tháng, dĩ nhiên đều có giao dịch. Và giao dịch đó là...
Cái gọi là giao dịch của cả hai là rất đơn giản, mặc ai nấy sống. Cô cũng biết rõ anh không thích mình, nên không làm khó anh. Để anh làm gì mình thích, cô không dùng tư cách là vợ hợp pháp xen vào.
Hôm nay cô đến bệnh viện thăm mẹ. Đúng, cô cưới anh là vì tiền, tiền để đóng viện phí. Tiền để đóng tiền phẫu thuật.
Bước vào phòng bệnh của mẹ mình, đúng lúc anh đi ngang, nhìn thấy cô đi vào, cau mày... Cô đến bệnh viện làm gì?
Buổi tối về, anh nhìn thấy cô đang ngồi ngoài vườn. Định ra hỏi sao hôm nay sao đến bệnh viện, thì điện thoại đổ chuông.
Màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Em Yêu"
Cảnh Thần anh thở dài, đưa tay bấm nút tắt. Anh không muốn nghe điện thoại của cậu. Nó có cảm giác gì đó khó chịu trong anh.
Khổng Tố cô lúc này cũng vì thấy lạnh, nên vào nhà. Nhìn thấy anh, cô giật mình. Hoàn hồn, cúi đầu đi qua anh rồi lên phòng.
Cảnh Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, muốn hỏi sao hôm nay đến bệnh viện nhưng cổ họng lại bị nghẹn, không nói nên lời được.
Khổng Tố về phòng, ôm chiếc mền đã ngủ cùng cô hai tháng qua lại sofa, nằm xuống. Ngủ ở sofa rất khó chịu. Lưng của cô cũng đau hai tháng nay khi nằm đây mất rồi. Còn chưa kể khi "dì cả" đến thăm, đau bụng cũng không thể co người lại để bớt đau.
Cô muốn về nhà nhỏ cùng mẹ mình, ngủ trên chiếc giường và được mẹ ôm... Thật nhớ mà!
Cảnh Thần anh lên sân thượng để hít thở không khí cho dễ chịu, sao trong anh dạo này khó chịu quá, cũng khó hiểu lắm!!!
Đứng trên sân thượng để bình tâm lại cũng khoảng một tiếng, lúc anh đi xuống, vào lllooo nhìn thấy cô đang ngủ ở sofa. Muốn đi lại nói Khổng Tố cô lên giường mà ngủ, nhưng lại không hiểu sao, quay đầu ra khỏi phòng, Cảnh Thần anh qua phòng làm việc.
Ngồi trong phòng làm việc. Anh tập trung nhìn màng hình máy tính. Không nghĩ gì nữa, anh cần tập trung các dự án của công ty tốt hơn.
____________
Đồng hồ đã chỉ mười hai giờ ba mươi. Anh mệt mỏi xoa huyệt thái dương. Cảnh Thần anh nên đi ngủ để nghỉ ngơ cho thoải mái thôi. Cũng không nên ép mình quá.
__________
Mở cửa phòng ngủ ra, Cảnh Thần lại không thấy cô đâu.
Khổng Tố đó đâu rồi? Không phải nãy mới ngủ ở đây sao? Sao lại mất tiêu rồi.
Cảnh Thần đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy, đưa tay gõ cửa:"Tố, cô không đó đúng không?"
Bên trong không tiếng trả lời nào, nhưng tiếng nước chảy rất đều đều.
Cảnh Thần lo lắng, đẩy cửa đi vào. Anh giật mình khi thấy cô đang ngâm mình trong bồn tắm. Cả người ướt sũng, cũng đã ngất đi.
"Khổng Tố"Cảnh Thần lao người vào. Bế cả người ướt sũng của cô.
Ôm cô ra khỏi phòng tắm, anh vội chạy đi gọi mẹ mình.
Bà Giản Dao đang ngủ, nghe tiếng anh gọi gấp gáp. Nói cô bị gì đó, bà và Cảnh Tuần giật cả mình dậy, chạy đi xem con dâu của mình bị gì.
Chạy qua phòng anh, bà thấy cô ướt sũng. Nên nói anh và chồng mình ra ngoài. Bà thay đồ cho cô.
Thay bộ đồ ướt kia ra, Giản Dao bà vội đi nấu một ít trà gừng, còn bảo thằng con trai ngốc của mình chăm sóc cho cô.
Nấu xong trà gừng, Giản Dao đưa cho Cảnh Thần anh. Bảo anh đút cho cô uống để giữ ấm. Bản thân kéo chồng về phòng, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ này.
Anh đỡ cô nằm trong lòng mình, từ từ giúp cô uống trà gừng. Nhưng đút đều bị đổ ra ngoài. Anh tức giận, vì vốn dĩ anh đâu có biết chăm sóc ai.
Uống một ít trà vào miệng, anh áp môi mình xuống môi cô. Có vẻ như hành động này, anh không nhận ra được mình đang làm cái gì.
Giúp cô uống nữa, anh đỡ cô nằm xuống. Kéo mền lên đắp ngay ngắn cho cô.
Toàn bộ quá trình, nó giống như anh là người chồng chuẩn mực chăm sóc cho cô, không quan tâm mình là người đồng tính. Thích tình yêu con trai.
Cảnh Thần anh cũng chả hiểu mình đang nghĩ gì. Chỉ làm theo những gì mình muốn, không quan tâm mình đang làm gì, với ai cả...
Khổng Tố nằm đó, cô vẫn đang chìm vào ác mộng đó.
Quơ tay, cô giật mình ngồi dậy, chán đẫm cả mồ hôi.
Cảnh Thần bên cạnh cũng giật mình. Con mẹ nó, cô giật mình không khác gì một ma nữ cả.
Khổng Tố hoảng sợ, đưa tay ôm đầu mình:"Không... Không... "
Cảnh Thần cau mày, đặt tay lên vai cô:"Tố Tố, cô sao vậy?"
"KHÔNG!!! "Cô hét lên, đẩy mạnh Cảnh Thần. Bản thân lại ngồi co rúm lại.
Cảnh Thần không hiểu sao trái tim có chút nhoi nhói. Nhìn thấy cô phản ứng vậy, anh lại thấy đau đau ở tim.
Lao đến ôm cô, mặc dù bị Khổng Tố đẩy ra. Anh nói lớn:"Tố, em hãy giữ bình tĩnh"
Khổng Tố nghe câu đó. Từ từ, hai tay bỏ xuống. Không muốn đánh hay đấm anh nữa.
Gục đầu vào Cảnh Thần. Khổng Tố cô dần ngủ đi.
Cảnh Thần chỉ biết im lặng, rốt cuộc Khổng Tố năng động thường ngày, sao đêm nay lại như vưa gặp một cơn khủng hoảng vậy?
__________________________
"Anh tại sao lại cúp máy của em?"Cậu đến thẳng công ty, phòng làm việc của anh hỏi đầy tức giận.
"Anh lỡ tay làm rơi điện thoại, lại bị hư. Nên không nghe máy được "Cảnh Thần nói dối.
"Em tưởng anh vì cô vợ kia mà lơ em chứ"Cậu cười tươi.
Anh chỉ cười và im lặng. Phải, anh vì Khổng Tố mà lơ cậu. Người đàn ông cùng anh có những khoảng khắc vui kia.
_________________
"Mẹ, Tố Tố cô ấy sao rồi? "Cảnh Thần vừa thở, vừa hỏi.
"Mẹ không rõ, mẹ vừa về nhà thấy con bé nằm trên vũng máu rồi "Lúc bà đi mua sắm về, thấy quản gia đây lo lắng, giật mình đi lại thấy Tố Tố đầy máu mà giật mình.
Cảnh Thần anh khi nghe tin cô đang cấp cứu ở bệnh viện, liền bỏ hết tất cả chạy đến.
Tố Tố, cô không được xảy ra chuyện.
___________
"Thần Thần, anh đến chơi với Tố nhi đi"Khổng Tố ngây ngô ôm gấu bông đi lại gần anh, kéo kéo áo anh nói.
"Được rồi"Cảnh Thần chỉ cười, ôm cô vào phòng. Cùng cô chơi đùa.
Sau khi mệt, cô đã ngủ trong lòng anh như một chú mèo nhỏ.
Khổng Tố bây giờ chỉ có đầu óc như một đứa trẻ. Vì lần đó, cái lần không hiểu sao cô lại ngã cầu thang.
Lần đó, bác sĩ nói, cô bị va đập đầu mạnh. Khi tỉnh lại có thể không nhớ gì. Nhưng nào ngờ, cô lại cư xử như đứa trẻ nhỏ vậy.
Khổng Tố cô bị như vậy đã năm tháng. Cảnh Thần anh lại gần gũi với cô hơn. Giống như anh đã có cảm tình với phụ nữ, và quan trọng hơn anh biết yêu phụ nữ sao?
Điều đó sẽ xảy ra với Cảnh Thần anh sao?
Nhưng điều đó không quan trọng, đến bây giờ anh không rõ tại sao đêm đó cô bị hoảng sợ. Lại còn hôm sau ngã cầu thang. Anh không hiểu. Sao mọi chuyện lại đến cùng một lúc như vậy? Trong khi anh chưa biết gì cô cả...
Mọi thứ thật rối não và đau đầu. Cứ ụp đến một lúc và trong khi anh chẳng biết một cái quái gì cả.
____________
"Cảnh tổng, đây là tất cả thông tin về Khổng phu nhân"Tên thư kí cúi đầu nói.
"Được rồi, ra ngoài đi"Anh nói, tay cầm tài liệu về cô.
Kiên nhẫn, anh ngồi đọc hết tất cả. Đọc đến dòng cuối, hai mắt anh trợn lên đầy bất ngờ và lẫn tức giận.
Tại sao... Lại như vậy?
____________
Phía cậu, Vũ Luân nhận ra anh đã lơ mình rất nhiều, cậu biết rõ đều do Khổng Tố.
Cậu không cho phép ai dành lấy anh, anh là của cậu!
Khổng Tố đó, không có cửa đâu!
________________
"Mẹ, tại sao cái này mẹ không nói chứ?"Anh về nhà, liền đi gặp mẹ mình.
Giản Dao bà đang an nhàn đọc sách, bỗng bị tiếng quát của anh mà giật của mình.
"Cái gì?"Bà chả hiểu cái gì cả, thằng con trai của bà hôm nay bị bất bình thường sao?
"Là cái này"Anh đưa tập thông về cô đưa bà xem.
"Mẹ đọc hàng cuối đi"Cảnh Thần nói.
Bà cầm lấy, mở ra đọc, lướt ở trên sơ sơ. Bà đọc đến dòng cuối, không thể nào!!!
"Tại sao mẹ lại chọn cô ấy để con kết hôn? "Cảnh Thần lại hỏi.
"Thật ra... Là... "Bà từ từ kể lại, con dâu bà chọn, không ngờ lại...
______________________
Nhìn Khổng Tố đang ngủ trong lòng mình, anh đưa tay vuốt ve má cô.
Nước mắt anh bỗng rơi xuống, anh không ngờ cô lại từng gặp chuyện như vậy.
Đó cũng là lí do, đêm đó cô bị hoảng sợ, và thành ra thế này. Một cô gái đã tuổi hai mươi, nhưng bây giờ lại có một đầu óc như một đứa bé ba tuổi.
_______________________
Tiệm cà phê.
"Anh đã yêu cô gái đó, phải không?"Cậu nhìn anh hỏi.
Cảnh Thần trốn tránh, anh không thể nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, cậu đã nói đúng!
Nhưng anh lại không dám đối diện, từ một người yêu đàn ông, vì một cô gái lại biết yêu phụ nữ, quay về là một người đàn ông bình thường, chuẩn mực cái gọi là nam thần kia.
Nhìn thấy anh im lặng, cậu đứng dậy, thở dài nói:"Anh không trả lời, em biết câu trả lời rồi. Sau này, chúng ta không quen biết nhau nữa"
Nói rồi, cậu rời đi, để lại không gian tĩnh lặng nào đó cho ai kia.
Nếu mà nói, anh giống một người điên rồ. Biết yêu đàn ông lẫn phụ nữ, anh đúng là một tên điên mà!!!
Tác giả :
Ký Túc Xênh