Bẻ Cong Ảnh Đế Cong
Chương 53
Ngay đêm hôm đó khi Bùi Thước trở về liền nói với Kỳ Du, đã tìm được bộ không mấy nổi tiếng của Phí Y.
An Triệt cuộn chân ở bên cạnh ăn mì, sau khi lại gần nhìn thì có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao phải xem bộ này? Giải thưởng của Phí Y đạt được không phải là nói về đề tài đồng tính bộ sao?"
Trong lòng Bùi Thước thầm nói tôi biết chứ, cậu ở bên cạnh vừa chờ phim bắt đầu vừa bưng bát mì của mình lên: "Lão đại bảo tôi tìm bộ này xem."
An Triệt hiểu rõ "Ồ" một tiếng, dài giọng nói: "Quả nhiên khẩu vị của lão đại khác với người thường, kẻ tầm thường như tôi biểu thị xem đoạn giới thiệu của phim xong chắc chắn sẽ không nhấn vào."
Bùi Thước yên lặng gật đầu tỏ ý tán đồng.
Có lẽ các tác phẩm của Phí Y đặc biệt ở chỗ đề tài mà anh ta lựa chọn, đề tài liên quan này muốn quay tốt rất khó, không để ý một chút thôi sẽ thành ra vượt quá giới hạn, nhưng ở trước ống kính của Phí Y chưa bao giờ xuất hiện vấn đề này. Phim đồng tính giữa hai người bình thường như có như không thu hút lẫn nhau sau đó lại luyến tiếc không nỡ buông bỏ đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, sau khi xem xong bộ 《Ngõ nhỏ bảy năm》 nói về đề tài chị em cùng cha khác mẹ cũng không khiến người xem khinh thường, nhưng lại khiến người ta đau lòng tiếc nuối, mà bộ phê phán xã hội thì lại là đỉnh cao của hài kịch đen..
Lúc Bùi Thước còn đi học có chọn một môn học tự chọn, nhớ rõ giáo viên chủ nhiệm là fan trung thành của Phí Y, từng phân tích rất nhiều phim điện ảnh, nhưng chưa từng nói về bộ mà Kỳ Du bảo cậu xem, mà lúc Bùi Thước tìm kiếm, cũng phát hiện điểm trên douban của chỉ có bảy điểm.
Vậy vì sao Kỳ Du lại bảo mình xem bộ phim này? Bùi Thước có chút nghi ngờ nhấn phát.
Từ trailer giới thiệu, chỉ là một bộ phim văn nghệ bình thường, nhân vật nữ chính A Trân do Nhan Hủ Dao đóng, đại khái nói về nhân vật nữ chính từ nhỏ sống ở một khu dân cư nghèo có con sông Lan Giai chảy qua, sau khi lớn lên tìm mọi biện pháp rời khỏi rồi cuối cùng lại trở về như thế nào, một câu chuyện về thay đổi nhận thức.
Bộ phim này không được đánh giá cao, nhưng Nhan Hủ Dao nhờ vai A Trân mà được đề cử giải kim bách đầu tiên của mình.
Phim dài 1h40 phút, nửa đầu cơ bản là Bùi Thước ép buộc bản thân phải xem, không có tiết tấu hồi hộp, cũng không có sự bùng nổ phim thương mại, lại toàn là màu sắc tối tăm, xem không hiểu thật ra lại là chuyện bình thường.
Nhưng mà cố xem đến nửa đoạn sau, Bùi Thước dần dần bị cuốn vào, từ lúc bắt đầu các chi tiết vụn vặt và dẫn truyện có vẻ rời rạc thì lúc này đều phát huy tác dụng, không biết đã trải qua bao nhiêu buổi chiều tà nữ chính nhìn từ khung cửa sổ con hổ ra sông Lan Giai, chỗ vui chơi lúc nhỏ kia thực ra là bãi rác bên sông, dùng viên gạch ghi lại biết bao tâm sự lên những mặt tường hành lang.. Những cảnh này lúc mở đầu phim thông qua ống kinh chỉ như một cảnh tượng bình thường, tất cả về sau đều trở thành những lý do thỏa đáng không thể phản bác khiến nữ chính trở về.
Xem xong hết bộ phim cảm giác lớn nhất đọng lại cho Bùi Thước là chân thật, còn rất nhiều chi tiết kinh khủng khác. Cậu theo mạch suy tư của Kỳ Du phỏng đoán, chẳng lẽ Phí Y sẽ tính quay 《Kình Ngữ》 theo phong cách này? Nhưng 《Kình Ngữ》 rõ ràng là phim tình cảm.
Bùi Thước vừa suy nghĩ miên man, vừa mở baidu ra tìm kiếm thông tin liên quan tới, vậy mới biết đây gần như là tác phẩm chân chính đầu tiên của Phí Y, lúc ấy Phí Y vẫn chỉ là một sinh viên còn đang học ở Học viện Hí Kịch, mà Nhan Hủ Dao nhờ mấy phim truyền hình có rating khá cao mà trở đã thành nữ minh tinh có chút danh tiếng.
Có một minh tinh là chị họ cũng thuận tiện quá, Bùi Thước bĩu môi, Phí Y không coi trọng mình nên cậu cũng chẳng có ấn tượng tốt với Phí Y.
Lúc nhấn vào mấy video tuyên truyền, Bùi Thước thấy tiêu đề là phỏng vấn Phí Y và Nhan Hủ Dao, tò mò nhấn vào xem.
"Vậy hi sinh lớn nhất của bạn cho bộ phim này là gì?" MC cười hỏi nhất tỉ. "Có phải là mái tóc dài nuôi ba năm bị cắt thành đống rơm không?"
"Ồ, lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy." Nhất tỉ nhún vai: "Nhưng so với giai đoạn chuẩn bị trước khi quay thì chẳng đáng là gì."
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Tôi nghĩ là một vài hoạt động lớn trước khi chuẩn bị sẽ có chút vất vả, ví như đủ loại huấn luyện thể năng gì đó." MC ra hiệu Nhan Hủ Dao nói tiếp.
Nhan Hủ Dao liếc Phí Y bên cạnh một chút, cười nói: "Tên này rõ ràng là một kẻ điên, tháng tám trước khi khai máy, là tháng tám năm ngoái, cô biết mà, nhiệt độ lúc đó còn chưa hạ xuống 35 độ. Cậu ta đột nhiên bảo tôi và hai diễn viên chính khác, đi đến bên bờ sông con sông Đào của Nam Thành - chính là bối cảnh chính mà chúng tôi chọn, ở bên bờ sông đó đúng ba ngày."
MC khoa trương mà "oa" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Phí Y, người này vẫn treo vẻ mặt "Đây không phải là chuyện nên làm sao", nhún nhún vai nói: "Chỉ là chuẩn bị cần thiết mà thôi."
"Mà cô biết không, tên này vậy mà thật sự bắt chúng tôi ở lại trong một căn phòng được dựng bằng thùng đựng hàng, nói là "chỉ có thể tự thử nghiệm mới có thể diễn tốt", ba ngày đó tôi cảm thấy mình không thể nào ngủ được, nóng đến chết ngất luôn."
"Vẫn tốt mà." Phí Y đẩy kính mắt: "Em cũng ở cùng mọi người không phải à? Em cảm thấy vẫn ổn mà."
* * *
Đây, đây quả thật là rất tích cực nhỉ? Bùi Thước đen mặt, đối với chị họ mình mà còn ác thế sao? Không đúng, Phí Y này đối với mình như vậy thì đối với người khác chắc chắn cũng chẳng khách khí rồi. Nghĩ đến đây, trong đầu Bùi Thước đột nhiên có một ý tưởng nảy ra: Trước lúc khai máy mà mình làm không tốt cũng sẽ bị bắt đặc biệt chuẩn bị gì đó đi?
Bùi Thước hơi căng thẳng cầm lấy điện thoại, xem thấy không có tin nhắn nào chưa đọc vẫn chưa yên tâm, lại kiểm tra hòm thư, chắc chắn là không có thông báo nào mới tạm thời thở phào.
Nhưng mà.. Mình hình như cũng nên chuẩn bị làm bài tập về nhà mới đúng nhỉ?
Cũng chẳng biết làm sao, Bùi Thước vừa nghĩ vừa gọi cho Kỳ Du, lúc bị hỏi có chuyện gì liền nói: "Ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta đi viện hải dương đi."
An Triệt đang ở trong bếp rửa bát nghe thấy vậy xém chút trượt tay làm rơi vỡ cái bát. Bùi Thước tâm tình thiếu nữ của cậu có phải tràn ra rồi không? An Triệt khinh bỉ bĩu môi, với lại đàn ông hẹn hò mà lại chọn viện hải dương à?
Bên kia Kỳ Du im lặng lạ thường, sau đó nói: "Tôi và em, đến viện hải dương?"
Bùi Thước cười ha ha hai tiếng: "Ừm, xem như để chuẩn bị quay phim."
Lại chờ mấy giây, lúc Bùi Thước định nói "Nếu anh không rảnh thì thôi", Kỳ Du đột nhiên lại đồng ý. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt xong, để di động xuống Bùi Thước mới đột nhiên cảm thấy xoắn xuýt, trong lòng tự hỏi hai thằng đàn ông hẹn nhau đi viện hải dương có phải hơi kỳ lạ không nhỉ?
Lại nói, tính ra đây là lần đầu tiên Bùi Thước và Kỳ Du chính thức hẹn hò. Trước đây gặp mặt đều là nhân lúc làm việc có chút thời gian rảnh rỗi, còn lần trước nữa lúc ra ngoài quay phim ở Lạc Thường, cũng vì không mang ví tiền mà có kết thúc cực kỳ phản lưới nhà.
Lần này nói sao cũng phải có một buổi hẹn hò không có chút thiếu sót nào! Bùi Thước nắm chặt tay, tràn đầy tự tin nghĩ trong lòng.
Hôm đó hẹn với Kỳ Du là thứ hai, cửa viện hải dương rất ít người. Bùi Thước nhanh chóng mua vé, đứng ở cửa ra vào chờ trái chờ phải, đã qua thời gian hẹn mười phút, vẫn chưa thấy Kỳ Du đến.
Bùi Thước gọi cho Kỳ Du ba lần đều bị vô tình tắt máy, đang định gọi lần thứ tư, vai cậu bị vỗ mạnh một cái.
Quay lại nhìn, chính là khuôn mặt băng sơn mỹ nhân khó chịu đang cầm điện thoại.
"Em đang gọi hồn sao?" Kỳ Du không cho Bùi Thước vẻ mặt hòa nhã.
"Em thấy đã mười giờ mười phút rồi mà chưa thấy anh đâu nên.."
Kỳ Du không kiên nhẫn đè thấp vành nón lưỡi trai, liếc xéo Bùi Thước một cái: "Em là đang trách tôi đến muộn?"
".. Không có." Bùi Thước thức thời lắc đầu.
Được rồi, lúc hẹn hò đến muốn là đặc quyền của bạn gái, không đúng, là của bạn trai đẹp trai, Bùi Thước yên lặng tự an ủi bản thân. Mặc dù lần đầu tiên hẹn hò bắt đầu không được thuận lợi, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ tốt hơn!
Đi vào trong công viên hải dương chơi chưa được mười phút, hai người lại vì đi chỗ nào đầu tiên mà bất đồng quan điểm.
"Đi mua vé xem biểu diễn trước, sau đó đi đường hầm đáy biển." Bùi Thước kiên trì với đề nghị của mình.
"Bùi Thước em đã xem bản đồ chưa?" Kỳ Du chỉ vào bản đồ phân chia các địa điểm: "Một nam một bắc, không hiểu sao em lại nghĩ ra được lộ trình này."
Bùi Thước không phục: "Em cũng nghĩ đến lúc đó rồi đi xem biểu diễn trực tiếp, nhưng không may đến lúc đó bán hết vé rồi thì làm sao?"
Mặt Kỳ Du vẫn không thay đổi, nhìn cậu: "Thứ nhất, hôm nay là thứ hai, rất ít người, thứ hai, sẽ không có nhiều người giống chúng ta đi xem buổi biểu diễn ngu xuẩn như vậy."
Bùi Thước còn muốn cãi lại nhưng lại không nghĩ ra lý do gì phản bác lại Kỳ Du, đành bực bội theo sau Kỳ Du đi về phía khu đường hầm đáy biển.
Vì là buổi sáng, vốn dĩ đã không có nhiều người bây giờ lại càng yên tĩnh, Bùi Thước nghĩ mà mừng thầm, chẳng lẽ trong đường hầm chỉ có hai người họ? Mẹ ơi hai người cùng nhau dạo bước ở đáy biển gì đó, không nên lãng mạn như vậy chứ!
Đường hầm đáy biển dài khoảng năm trăm mét, vô số những con cá chậm rãi bơi tới bơi lui trên đầu, được biển xanh bao bọc, đi lại trong này tựa như đang ở trong lòng biển sâu. Nhưng mà đi vào không lâu, Bùi Thước còn chưa kịp cảm nhận được không khí "Lãng mạn", thì phía trước đã có tiếng cười đùa ríu rít của một đám trẻ con. Lúc đến gần, mới phát hiện một đám nhóc mẫu giáo đến du xuân.
Bùi Thước có chút ảo não, nhưng anh quay đầu lại nhìn Kỳ Du, người kia lại không có phản ứng gì cả, chỉ là rất chăm chú nhìn ngắm những con cá bơi lội sau tấm pha lê trên đỉnh đầu và bốn phía xung quanh.
".. Đẹp không?" Nửa ngày sau, Bùi Thước không nhịn được hỏi. Lòng cậu nghĩ thầm đi đến đường hầm đấy biển trọng tâm không phải là ngắm cá, mà là cảm nhận không khí hai người mới đúng chứ!
Kỳ Du không lên tiếng, chỉ tùy ý gật đầu.
Cuối cùng Bùi Thước không kìm được, cậu tiếp tục hỏi: "Anh thích ngắm cá thế à?"
"Không phải thì chẳng lẽ ngắm cậu?" Kỳ Du khó hiểu nhìn Bùi Thước một chút, sau đó lại đưa mắt nhìn về chỗ cũ, hai tay đút trong túi tự nhiên đi về phía trước.
Bùi Thước bị bỏ lại phía sau còn đang buồn bực đương nhiên không nhìn thấy được, đi phía trước khóe miệng Kỳ Du nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười khó kìm nén.
An Triệt cuộn chân ở bên cạnh ăn mì, sau khi lại gần nhìn thì có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao phải xem bộ này? Giải thưởng của Phí Y đạt được không phải là nói về đề tài đồng tính bộ sao?"
Trong lòng Bùi Thước thầm nói tôi biết chứ, cậu ở bên cạnh vừa chờ phim bắt đầu vừa bưng bát mì của mình lên: "Lão đại bảo tôi tìm bộ này xem."
An Triệt hiểu rõ "Ồ" một tiếng, dài giọng nói: "Quả nhiên khẩu vị của lão đại khác với người thường, kẻ tầm thường như tôi biểu thị xem đoạn giới thiệu của phim xong chắc chắn sẽ không nhấn vào."
Bùi Thước yên lặng gật đầu tỏ ý tán đồng.
Có lẽ các tác phẩm của Phí Y đặc biệt ở chỗ đề tài mà anh ta lựa chọn, đề tài liên quan này muốn quay tốt rất khó, không để ý một chút thôi sẽ thành ra vượt quá giới hạn, nhưng ở trước ống kính của Phí Y chưa bao giờ xuất hiện vấn đề này. Phim đồng tính giữa hai người bình thường như có như không thu hút lẫn nhau sau đó lại luyến tiếc không nỡ buông bỏ đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, sau khi xem xong bộ 《Ngõ nhỏ bảy năm》 nói về đề tài chị em cùng cha khác mẹ cũng không khiến người xem khinh thường, nhưng lại khiến người ta đau lòng tiếc nuối, mà bộ phê phán xã hội thì lại là đỉnh cao của hài kịch đen..
Lúc Bùi Thước còn đi học có chọn một môn học tự chọn, nhớ rõ giáo viên chủ nhiệm là fan trung thành của Phí Y, từng phân tích rất nhiều phim điện ảnh, nhưng chưa từng nói về bộ mà Kỳ Du bảo cậu xem, mà lúc Bùi Thước tìm kiếm, cũng phát hiện điểm trên douban của chỉ có bảy điểm.
Vậy vì sao Kỳ Du lại bảo mình xem bộ phim này? Bùi Thước có chút nghi ngờ nhấn phát.
Từ trailer giới thiệu, chỉ là một bộ phim văn nghệ bình thường, nhân vật nữ chính A Trân do Nhan Hủ Dao đóng, đại khái nói về nhân vật nữ chính từ nhỏ sống ở một khu dân cư nghèo có con sông Lan Giai chảy qua, sau khi lớn lên tìm mọi biện pháp rời khỏi rồi cuối cùng lại trở về như thế nào, một câu chuyện về thay đổi nhận thức.
Bộ phim này không được đánh giá cao, nhưng Nhan Hủ Dao nhờ vai A Trân mà được đề cử giải kim bách đầu tiên của mình.
Phim dài 1h40 phút, nửa đầu cơ bản là Bùi Thước ép buộc bản thân phải xem, không có tiết tấu hồi hộp, cũng không có sự bùng nổ phim thương mại, lại toàn là màu sắc tối tăm, xem không hiểu thật ra lại là chuyện bình thường.
Nhưng mà cố xem đến nửa đoạn sau, Bùi Thước dần dần bị cuốn vào, từ lúc bắt đầu các chi tiết vụn vặt và dẫn truyện có vẻ rời rạc thì lúc này đều phát huy tác dụng, không biết đã trải qua bao nhiêu buổi chiều tà nữ chính nhìn từ khung cửa sổ con hổ ra sông Lan Giai, chỗ vui chơi lúc nhỏ kia thực ra là bãi rác bên sông, dùng viên gạch ghi lại biết bao tâm sự lên những mặt tường hành lang.. Những cảnh này lúc mở đầu phim thông qua ống kinh chỉ như một cảnh tượng bình thường, tất cả về sau đều trở thành những lý do thỏa đáng không thể phản bác khiến nữ chính trở về.
Xem xong hết bộ phim cảm giác lớn nhất đọng lại cho Bùi Thước là chân thật, còn rất nhiều chi tiết kinh khủng khác. Cậu theo mạch suy tư của Kỳ Du phỏng đoán, chẳng lẽ Phí Y sẽ tính quay 《Kình Ngữ》 theo phong cách này? Nhưng 《Kình Ngữ》 rõ ràng là phim tình cảm.
Bùi Thước vừa suy nghĩ miên man, vừa mở baidu ra tìm kiếm thông tin liên quan tới, vậy mới biết đây gần như là tác phẩm chân chính đầu tiên của Phí Y, lúc ấy Phí Y vẫn chỉ là một sinh viên còn đang học ở Học viện Hí Kịch, mà Nhan Hủ Dao nhờ mấy phim truyền hình có rating khá cao mà trở đã thành nữ minh tinh có chút danh tiếng.
Có một minh tinh là chị họ cũng thuận tiện quá, Bùi Thước bĩu môi, Phí Y không coi trọng mình nên cậu cũng chẳng có ấn tượng tốt với Phí Y.
Lúc nhấn vào mấy video tuyên truyền, Bùi Thước thấy tiêu đề là phỏng vấn Phí Y và Nhan Hủ Dao, tò mò nhấn vào xem.
"Vậy hi sinh lớn nhất của bạn cho bộ phim này là gì?" MC cười hỏi nhất tỉ. "Có phải là mái tóc dài nuôi ba năm bị cắt thành đống rơm không?"
"Ồ, lúc đầu tôi cũng nghĩ vậy." Nhất tỉ nhún vai: "Nhưng so với giai đoạn chuẩn bị trước khi quay thì chẳng đáng là gì."
"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Tôi nghĩ là một vài hoạt động lớn trước khi chuẩn bị sẽ có chút vất vả, ví như đủ loại huấn luyện thể năng gì đó." MC ra hiệu Nhan Hủ Dao nói tiếp.
Nhan Hủ Dao liếc Phí Y bên cạnh một chút, cười nói: "Tên này rõ ràng là một kẻ điên, tháng tám trước khi khai máy, là tháng tám năm ngoái, cô biết mà, nhiệt độ lúc đó còn chưa hạ xuống 35 độ. Cậu ta đột nhiên bảo tôi và hai diễn viên chính khác, đi đến bên bờ sông con sông Đào của Nam Thành - chính là bối cảnh chính mà chúng tôi chọn, ở bên bờ sông đó đúng ba ngày."
MC khoa trương mà "oa" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Phí Y, người này vẫn treo vẻ mặt "Đây không phải là chuyện nên làm sao", nhún nhún vai nói: "Chỉ là chuẩn bị cần thiết mà thôi."
"Mà cô biết không, tên này vậy mà thật sự bắt chúng tôi ở lại trong một căn phòng được dựng bằng thùng đựng hàng, nói là "chỉ có thể tự thử nghiệm mới có thể diễn tốt", ba ngày đó tôi cảm thấy mình không thể nào ngủ được, nóng đến chết ngất luôn."
"Vẫn tốt mà." Phí Y đẩy kính mắt: "Em cũng ở cùng mọi người không phải à? Em cảm thấy vẫn ổn mà."
* * *
Đây, đây quả thật là rất tích cực nhỉ? Bùi Thước đen mặt, đối với chị họ mình mà còn ác thế sao? Không đúng, Phí Y này đối với mình như vậy thì đối với người khác chắc chắn cũng chẳng khách khí rồi. Nghĩ đến đây, trong đầu Bùi Thước đột nhiên có một ý tưởng nảy ra: Trước lúc khai máy mà mình làm không tốt cũng sẽ bị bắt đặc biệt chuẩn bị gì đó đi?
Bùi Thước hơi căng thẳng cầm lấy điện thoại, xem thấy không có tin nhắn nào chưa đọc vẫn chưa yên tâm, lại kiểm tra hòm thư, chắc chắn là không có thông báo nào mới tạm thời thở phào.
Nhưng mà.. Mình hình như cũng nên chuẩn bị làm bài tập về nhà mới đúng nhỉ?
Cũng chẳng biết làm sao, Bùi Thước vừa nghĩ vừa gọi cho Kỳ Du, lúc bị hỏi có chuyện gì liền nói: "Ngày mai anh có rảnh không? Chúng ta đi viện hải dương đi."
An Triệt đang ở trong bếp rửa bát nghe thấy vậy xém chút trượt tay làm rơi vỡ cái bát. Bùi Thước tâm tình thiếu nữ của cậu có phải tràn ra rồi không? An Triệt khinh bỉ bĩu môi, với lại đàn ông hẹn hò mà lại chọn viện hải dương à?
Bên kia Kỳ Du im lặng lạ thường, sau đó nói: "Tôi và em, đến viện hải dương?"
Bùi Thước cười ha ha hai tiếng: "Ừm, xem như để chuẩn bị quay phim."
Lại chờ mấy giây, lúc Bùi Thước định nói "Nếu anh không rảnh thì thôi", Kỳ Du đột nhiên lại đồng ý. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt xong, để di động xuống Bùi Thước mới đột nhiên cảm thấy xoắn xuýt, trong lòng tự hỏi hai thằng đàn ông hẹn nhau đi viện hải dương có phải hơi kỳ lạ không nhỉ?
Lại nói, tính ra đây là lần đầu tiên Bùi Thước và Kỳ Du chính thức hẹn hò. Trước đây gặp mặt đều là nhân lúc làm việc có chút thời gian rảnh rỗi, còn lần trước nữa lúc ra ngoài quay phim ở Lạc Thường, cũng vì không mang ví tiền mà có kết thúc cực kỳ phản lưới nhà.
Lần này nói sao cũng phải có một buổi hẹn hò không có chút thiếu sót nào! Bùi Thước nắm chặt tay, tràn đầy tự tin nghĩ trong lòng.
Hôm đó hẹn với Kỳ Du là thứ hai, cửa viện hải dương rất ít người. Bùi Thước nhanh chóng mua vé, đứng ở cửa ra vào chờ trái chờ phải, đã qua thời gian hẹn mười phút, vẫn chưa thấy Kỳ Du đến.
Bùi Thước gọi cho Kỳ Du ba lần đều bị vô tình tắt máy, đang định gọi lần thứ tư, vai cậu bị vỗ mạnh một cái.
Quay lại nhìn, chính là khuôn mặt băng sơn mỹ nhân khó chịu đang cầm điện thoại.
"Em đang gọi hồn sao?" Kỳ Du không cho Bùi Thước vẻ mặt hòa nhã.
"Em thấy đã mười giờ mười phút rồi mà chưa thấy anh đâu nên.."
Kỳ Du không kiên nhẫn đè thấp vành nón lưỡi trai, liếc xéo Bùi Thước một cái: "Em là đang trách tôi đến muộn?"
".. Không có." Bùi Thước thức thời lắc đầu.
Được rồi, lúc hẹn hò đến muốn là đặc quyền của bạn gái, không đúng, là của bạn trai đẹp trai, Bùi Thước yên lặng tự an ủi bản thân. Mặc dù lần đầu tiên hẹn hò bắt đầu không được thuận lợi, nhưng lát nữa chắc chắn sẽ tốt hơn!
Đi vào trong công viên hải dương chơi chưa được mười phút, hai người lại vì đi chỗ nào đầu tiên mà bất đồng quan điểm.
"Đi mua vé xem biểu diễn trước, sau đó đi đường hầm đáy biển." Bùi Thước kiên trì với đề nghị của mình.
"Bùi Thước em đã xem bản đồ chưa?" Kỳ Du chỉ vào bản đồ phân chia các địa điểm: "Một nam một bắc, không hiểu sao em lại nghĩ ra được lộ trình này."
Bùi Thước không phục: "Em cũng nghĩ đến lúc đó rồi đi xem biểu diễn trực tiếp, nhưng không may đến lúc đó bán hết vé rồi thì làm sao?"
Mặt Kỳ Du vẫn không thay đổi, nhìn cậu: "Thứ nhất, hôm nay là thứ hai, rất ít người, thứ hai, sẽ không có nhiều người giống chúng ta đi xem buổi biểu diễn ngu xuẩn như vậy."
Bùi Thước còn muốn cãi lại nhưng lại không nghĩ ra lý do gì phản bác lại Kỳ Du, đành bực bội theo sau Kỳ Du đi về phía khu đường hầm đáy biển.
Vì là buổi sáng, vốn dĩ đã không có nhiều người bây giờ lại càng yên tĩnh, Bùi Thước nghĩ mà mừng thầm, chẳng lẽ trong đường hầm chỉ có hai người họ? Mẹ ơi hai người cùng nhau dạo bước ở đáy biển gì đó, không nên lãng mạn như vậy chứ!
Đường hầm đáy biển dài khoảng năm trăm mét, vô số những con cá chậm rãi bơi tới bơi lui trên đầu, được biển xanh bao bọc, đi lại trong này tựa như đang ở trong lòng biển sâu. Nhưng mà đi vào không lâu, Bùi Thước còn chưa kịp cảm nhận được không khí "Lãng mạn", thì phía trước đã có tiếng cười đùa ríu rít của một đám trẻ con. Lúc đến gần, mới phát hiện một đám nhóc mẫu giáo đến du xuân.
Bùi Thước có chút ảo não, nhưng anh quay đầu lại nhìn Kỳ Du, người kia lại không có phản ứng gì cả, chỉ là rất chăm chú nhìn ngắm những con cá bơi lội sau tấm pha lê trên đỉnh đầu và bốn phía xung quanh.
".. Đẹp không?" Nửa ngày sau, Bùi Thước không nhịn được hỏi. Lòng cậu nghĩ thầm đi đến đường hầm đấy biển trọng tâm không phải là ngắm cá, mà là cảm nhận không khí hai người mới đúng chứ!
Kỳ Du không lên tiếng, chỉ tùy ý gật đầu.
Cuối cùng Bùi Thước không kìm được, cậu tiếp tục hỏi: "Anh thích ngắm cá thế à?"
"Không phải thì chẳng lẽ ngắm cậu?" Kỳ Du khó hiểu nhìn Bùi Thước một chút, sau đó lại đưa mắt nhìn về chỗ cũ, hai tay đút trong túi tự nhiên đi về phía trước.
Bùi Thước bị bỏ lại phía sau còn đang buồn bực đương nhiên không nhìn thấy được, đi phía trước khóe miệng Kỳ Du nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một nụ cười khó kìm nén.
Tác giả :
Đậu Sa Bao