Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện
Chương 2
Khương Tú Mai cơ thể chợt lạnh, thiếu chút nữa ngất đi.
Bà chóng mặt, vừa vội vừa giận, hận con trai không biết suy nghĩ, từng ngày từng ngày đều mặc kệ chính sự đi chọc phiền toái, cùng một đám hồ bằng cẩu hữu của hắn làm mấy chuyện không tốt, hiện tại còn đem chính mình đi bồi chúng!
Khương Tú Mai vội vã trở về nhà, lục tung của cải đem hết ra, nghĩ nghĩ còn chưa đủ, liền đi tìm hàng xóm mượn.
Bình thường tất cả đều là một chỗ chị chị em em tán gấu, nay Khương gia có nạn, không nói nhiều lời, cho mượn 2000 đồng tiền.
"Lão tỷ tỷ, chị hãy bình tĩnh lại, nói không chừng thằng nhóc không có việc gì, đem người chữa khỏi rồi đưa về, giám sát chặt chẽ, đừng để đi gây chuyện là được."
Khương Tú Mai gật gật đầu, ngấn lệ nói: "Cô giúp tôi nhìn Tiểu Mãn một chút, đứa bé này rất ngoan, tôi đi vài ngày liền trở về."
Hàng xóm tất nhiên không có từ chối.
Khương Tiểu Mãn cũng muốn đi bệnh viện, nhưng lúc này Khương Tú Mai đâu thể lo lắng cho bé, chỉ có thể cưỡng chế ở nhà chỗ nào cũng không được đi.
Không còn cách nào, Khương Tiểu Mãn chỉ có thể ngồi ngóng trông ở trước cửa, rơi nước mắt.
Khi bé khóc thì không có giống những đứa trẻ khác là hồ nháo, cãi lộn, chỉ lặng lẽ rơi lệ, khắp lông mi đều ẩm ướt rơi xuống vài giọt nước, nhẹ nhàng nức nở, khóc đến chọc người đau lòng.
Người hàng xóm cũng là nhìn rõ Khương Tiểu Mãn lớn lên như thế nào, bé vừa ngoan vừa tốt; mặt vừa trắng vừa mềm, phấn trang ngọc thế(1), ở tỉnh trên cũng không có một đứa bé nào có thể đẹp mắt bằng. Bé khóc như thế, người hàng xóm cũng đau lòng , thở dài nói: "Tiểu Mãn ngoan một chút, về sau không khí trong nhà có không thoải mái lắm cũng đừng chọc bà ngoại con khó chịu, biết không?"
(1) Phấn trang ngọc thế : Đẹp, siêu đẹp, siêu cấp đẹp!
Nói, còn nhét cho Khương Tiểu Mãn một cái bánh ngô để trấn an bé.
Khương Tiểu Mãn gật đầu, nói cảm ơn.
Sau khi mọi người đi, Khương Tiểu Mãn mới hỏi hệ thống: "Hệ thống ca ca, cậu còn có thể trở về chứ?"
Hệ thống cuối cùng vẫn là không có tình cảm, vô tình đáp: "Sẽ không."
"Nhưng mà bà ngoại đi cứu hắn." Bé phản biện.
Hệ thống tiếp tục lạnh lùng nói: " Bà ngoại ngươi quan tài gỗ cũng đã cầm chắc, nhưng các ngươi tiền còn không có đủ, về sau sẽ càng ngày càng khổ, càng ngày càng nghèo, càng ngày càng nhọc."
Khương Tiểu Mãn không biết quan tài nghĩa là cái gì, cũng không biết cái gì là ngày càng khổ, bà ngoại cũng sẽ không cùng bé oán giận những ngày khổ cực đó.
Khương Tiểu Mãn gật gật cái đầu nhỏ, dùng suy nghĩ đơn giản ngốc ngốc của mình hiểu một chút, lại hỏi: "Có phải hay không nếu chúng ta đủ tiền, cậu sẽ không phải chết?"
"Có thể cho hắn sống lâu thêm một lúc."
Dùng tiền đổi mạng, dùng thiết bị và thảo dược tốt nhất đương nhiên có thể kéo dài tuổi thọ, dựa vào khoa học sống lâu hơn chốc lát.
Đương nhiên, thời gian đến, phải chết vẫn là phải chết.
Nghe lời nói của hệ thống, hai mắt Khương Tiểu Mãn lập tức sáng lên, lại hỏi: "Hệ thống ca ca có tiền không?"
"Có! Có thể lấy điểm phân tích đổi."
Hệ thống có tiền, hơn nữa ở nó tỉ suất trao đổi tiền cao, tiền là nhiều nhất, đồ vật chính là "không nhiều bằng tiền". Bởi vì tại bên trong thiết lập, thời điểm nó muốn trói định Khương Tiểu Mãn, cô đã trở về hào môn, dù thiếu tình yêu hay thiếu tự tôn cũng không thiếu tiền. Mà giờ phút này, đối với tiểu nữ phụ độc ác, tiền cũng chỉ là có thể mua kẹo đường, có khi trong ý thức của bé, tiền so với kẹo đường còn không quan trọng bằng.Với lại Khương Tiểu Mãn chưa từng nghĩ tới muốn cùng hệ thống trao đổi tiền.
Nhưng Khương Tiểu Mãn bây giờ biết nên làm như thế nào .
Bé có thể dùng điểm phân tíchđổi tiền, sau đó có thể có cứu cậu ra ngoài.
Nhưng mà...
Hệ thống rất nhanh tạt cho bé một gáo nước lạnh: "Kí chủ, ngươi không có điểm phân tích."
Oa oa oa, đúng nha! Bé không có đủ điểm phân tích để dùng!
Bình thường bé muốn kiếm điểm để tiêu vặt đã rất khó rồi...
Khương Tiểu Mãn hừ một tiếng, không đem lời nói hệ thống để ở trong lòng, đạp đạp đạp chân chạy về nhà.
Bé lục tung, lôi ra một cái hộp sắt bên trong đủ mọi màu sắc kẹo đường, "Tôi dùng đường đổi với ngươi điểm tích lũy."
Những thứ này đều là đồ để dành bé giấu kỹ. Cùng hệ thống đổi đường ăn không hết, bé giấu đi, phòng ngừa bà ngoại không cho ăn còn có thể lẻ mấy miếng lót dạ. Bé không chỉ một lần cảm thấy cái cách này thật sự thông minh, hiện tại đống đồ ăn kẹo đường này rốt cuộc cũng có chỗ dùng .
Khương Tiểu Mãn trong giọng nói tràn đầy chân thành, hệ thống trầm mặc một lúc lâu, xong tiếp tục lãnh khốc vô tình cự tuyệt nói: "Ta không muốn."
"Tại sao vậy?" Khương Tiểu Mãn lại hỏi.
"Hệ thống không thể ăn cái gì, kẹo đường đối với ta vô dụng. Hơn nữa cái đống này là ngươi từ chỗ ta đổi đi, kí chủ dựa vào cái gì dùng lại để đổi ở ta điểm tích lũy?"
Khương Tiểu Mãn tiếp tục thôi miên hệ thống quân: "Nếu tôi có thể sử dụng điểm đổi với ngươi kẹo đường, vậy thì vì sao không thể dùng kẹo đường đổi từ ngươi điểm tích lũy?"
Bình thường bà ngoại nếu là trong nhà gạo cơm không đủ, liền có thể sang nhà bà nội cách vách dùng bột ngô đổi lương thực, hoặc là muốn ăn bánh ngô đây, mà nhà có lương thực dư thừa, liền dùng lương thực đổi bột ngô. Không phải đều là như nhau sao? Vì sao cái này lại không được?
Hệ thống mười phần đau đầu, nó cảm giác trình tự suy nghĩ của mình bắt đầu rối loạn, nhưng như cũ mười phần kiên quyết cự tuyệt bé: "Không được."
Khương Tiểu Mãn chớp chớp mắt, lại bắt đầu khóc.
Hệ thống tiếp tục trầm mặc trong chốc lát, sau đó từ trong tri thức khổng lồ của mình, tìm được một vài từ khóa căn bản để giải thích: "Muốn tiến hành thành công giao dịch, cần giá trị hàng hóa ở hai bên đều tương đương nhau. Ngươi dùng điểm phân tích đổi từ ta kẹo đường thì ta tán thành điểm phân tích của ngươi, cho nên giao dịch có thể thuận lợi tiến hành. Hiện tại ngươi cần ở ta điểm phân tích, nhưng ta không vừa ý giá trị của mấy viên kẹo đường, cư nhiên không thể thực hiện giao dịch. Kí chủ trong tay không có đồ vật gì đáng giá, tất yếu không thể gợi cho ta hứng thú, cho nên ta cự tuyệt cùng kí chủ làm giao dịch."
Khương Tiểu Mãn là một đứa trẻ thông minh, sau khi được giải thích, bé rất nghiêm túc ngẫm lại lời nói lí giải của hệ thống, còn có thể suy một ý ra ba ý.
"Tôi hiểu rồi." Khương Tiểu Mãn gật gù đầu nhỏ tỏ vẻ đã thông suốt.
Hệ thống đã nói qua rất nhiều lần, nó không cần ngủ ngon, không cần ăn cơm, không cần mặc đẹp, bé giờ nhớ ra rồi.
Xem ra nó không giống với các bạn nhỏ khác, không cần ăn kẹo đường cùng đồ ăn vặt.
Hệ thống rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chăm trẻ con quá khó khăn!
Nhưng ngay sau đó, hệ thống liền phát hiện, nó vui mừng còn quá sớm.
Sau đó Khương Tiểu Mãn lại tiếp tục lục lọi, ở ngăn tủ trong một góc hẻo lánh lôi ra một ngọc bội hình nguyệt nha.
"Tôi dùng cái này cùng ngươi đổi đổi điểm phân tích." Tay nhỏ mập mạp của Khương Tiểu Mãn dơ ra, nằm trên đó là miếng ngọc bội.
Ngọc bội thật sự là ngọc thật, ở dưới ánh nắng hiện ra ánh sáng hào nhoáng, nhìn qua rất đẹp.
Hệ thống nói to: "Cái này không được!"
Khương Tiểu Mãn có chút khó chịu, "Cái này không đáng giá tiền sao? Là ngươi dặn dò phải giấu kỹ !"
"Đáng giá." Hệ thống vội la lên: "Nhưng đây là đạo cụ quan trọng để ngươi về sau đi đúng nội dung cốt truyện, không thể dùng để giao dịch."
Đây là tín vật để cha mẹ hào môn nhận lại kí chủ, có thể không quan trọng sao? Ngày đầu tiên trói định Khương Tiểu Mãn, hệ thống vô cùng có tâm nói với Khương Tiểu Mãn, đồ vật này phải giấu kỹ, về sau có chỗ cần dùng.
"Nếu đáng giá, vì sao không thể đổi điểm phân tích?" Khương Tiểu Mãn gấp tới mức khóc nức nở.
"Dù sao đều là không thể." Hệ thống kiên trì nói: "Ta cự tuyệt cùng kí chủ thiết lập giao dịch."
"Vì sao?" Khương Tiểu Mãn vội vàng hỏi lại, nhưng lúc này đây hệ thống không đáp lại bé, bởi vì nó không thể tìm ra từ khóa chuyên nghiệp để giải đáp vấn đề này.
【 đối phương cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện 】
【 đối phương cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện 】
【 đối phương cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện 】
Âm thanh lạnh băng truyền tới não của bé vang lên, lời nói của Khương Tiểu Mãn không còn có được trả lời lại, hệ thống quyết định im lặng giả chết.
Khương Tiểu Mãn rốt cuộc khóc lớn, tay nhỏ lau đi giọt nước mắt, một mình cầm ngọc bội chạy ra cửa. Bé người nhỏ chân ngắn, đi không được nhanh, một thoáng chốc liền đầu chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn không có dừng lại.
Hệ thống rốt cuộc nhịn không được, hỏi: "Kí chủ muốn làm gì?"
"Tìm một người đồng ý cùng ta làm giao dịch." Khương Tiểu Mãn khóc đến mười phần thê thảm, trên gương mặt phấn nộn ngấn nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, bé miệng lẩm bẩm, "Sẽ có người đồng ý!"
"! ! !" Hệ thống lập tức nói: "Không được, mau mang trở về!"
Khương Tiểu Mãn cái miệng nhỏ nhắn chu chu, không nói câu nào, có vẻ như không muốn nghe, chỉ ở trong lòng mặc niệm: Đối phương cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện, đối phương cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện, đối phương cự tuyệt cùng ngươi nói chuyện.
"..." Hệ thống thúc thủ vô sách(2), nhưng vẫn không thể để Khương Tiểu Mãn làm mất đi đạo cụ quan trọng.
(2) Thúc thủ vô sách: bó tay, không có cách giải quyết.
"Kí chủ, ta có thể cứu cậu của ngươi." Khương Tiểu Mãn nghe nhưng cũng không quay đầu lại, hệ thống sốt ruột.
Nó không chút nghi ngờ, Khương Tiểu Mãn thực sự sẽ đem bán ra ngoài.
Khương Tiểu Mãn cắn cắn môi, do dự trong chốc lát, vừa khóc vừa nói: "Nhưng tôi không thể miễn cưỡng hệ thống ca ca được, bà ngoại nói dưa hái xanh không ngọt. Tôi đi tìm bác trưởng thôn, trong nhà ông ấy có tiền, ngọc bội này quan trọng như vậy có thể đáng giá, ông nhất định sẽ thích ."
"Không không không, ta tuyệt đối không miễn cưỡng, kí chủ mau mang trở về." Hệ thống vội tới mức ra cả điện âm, "Hơn nữa tiền cũng không thể cứu mệnh của cậu ngươi, nhiều nhất chỉ có thể làm cho hắn sống lâu hơn vài ngày, nhưng ta có thể đem hắn sống lại lâu hơn."
Cậu của Khương Tiểu Mãn không hoàn toàn gắn liền chính thức với kịch bản, trong nguyên văn ngay cả danh xưng cũng không xứng làm nhân vật phụ, chỉ cần có đủ điểm phân tích, sửa chữa một số số liệu bối cảnh cơ bản thì hệ thống vẫn có chút quyền hạn. So sánh với việc làm mất đi đạo cụ chính tuyến thì bị trừng phạt nặng hơn nhiều.
Khương Tiểu Mãn không có điểm phân tích cũng không có quan hệ, nó có thể ứng tạm trước vài điểm, chờ sau này bé trả lại.
"Thật sao?" Khương Tiểu Mãn vẫn rất hoài nghi.
"Thật sự." Hệ thống thật sâu bên trong có loại cảm giác bất lực, "Nhưng ta chỉ giúp ngươi lần này thôi, về sau sẽ không bao giờ giúp nữa!"
Khương Tiểu Mãn lúc này mới nín khóc mỉm cười, "Hệ thống ca ca thật là người tốt, ngươi vĩnh viễn là bạn tốt của tôi."
"... Hệ thống không cần bạn bè." Cũng không phải người tốt.
-
Khương Tú Mai ở bệnh viện trong thành phố đã được hai ngày.
Trong hai ngày này, Khương Tinh bệnh nặng, phải hai lần tiến vào phòng cấp cứu, mỗi lần đi ra đều chỉ thở thoi thóp, bác sĩ nói với bà cần chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đứa con trai này từ nhỏ rất bướng bỉnh, dạy bảo như thế nào đều không nghe, hắn không có tiền đồ coi như xong, Khương Tú Mai cũng không trông cậy hắn làm gì có ích, chỉ mong hắn một đời có thể sống an an ổn ổn, nhưng hiện tại ngay cả điều này cũng không làm được.
Ở cùng con trai hôn mê bất tỉnh hai ngày nay, còn có cảnh sát đến cửa tới xin lời khai, Khương Tú Mai hỏi xảy ra chuyện gì, đối phương cũng chỉ nói đang trong cuộc điều tra, cụ thể lại nói sau, chỉ biết là Khương Tinh đã cùng người khác đánh nhau.
Cảnh sát đã đến cửa , sự tình còn không nghiêm trọng sao? Khương Tú Mai cảm thấy trời đất đều muốn sụp xuống.
Khương Tú Mai nhìn con trai nằm trên giường bệnh, cắn răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Mẹ đã nói những hồ bằng cẩu hữu kia của con không phải loại tốt lành gì, bảo đừng lui tới cùng bọn chúng, con còn cố tình không nghe, hiện tại tốt chưa? Mạng bây giờ cũng đi rồi! Huynh đệ còn có thể quan trọng bằng mẹ ngươi à? Về sau mẹ phải sống thế nào?"
Khương Tú Mai khóc, thấp giọng nói: "Con nếu ngủ không tỉnh dậy, mẹ sẽ không nhận lại đứa con trai này nữa, cũng không giúp an táng, chỉ đem con đi đốt, rồi để tro cốt của con cho gió thổi bay sạch sẽ!"
Nhưng vào lúc này, mới vừa rồi còn nửa chết nửa sống, tùy lúc có thể tắt thở, Khương Tinh bỗng nhiên từ sắp chết mang bệnh kinh(3) lại ngồi dậy, mặt đầy hoảng sợ nhìn hướng Khương Tú Mai, "Mẹ, mẹ cũng quá nhẫn tâm rồi, con trai mẹ còn chưa có chết mà mẹ đã muốn đem tro cốt con để gió thổi bay?."
(3) Bệnh kinh: bệnh kinh niên/ đột quỵ/ bại não.
Khương Tú Mai sửng sốt, xong lại mừng như điên, "Trời đất mẹ ơi —— bác sĩ, bác sĩ! Mau đến đây, con trai của tôi tỉnh rồi!!!!"
_
____________
Ây za, đam mê edit nhưng bệnh lười tái phát, sống sao bây giờ???
Mình edit bằng bản convert nên có nhiều cái không thể đúng với sát nghĩa gốc, bạn nào có kinh nghiệm thì giúp mình, cho dăm ba lời khuyên nhé.
Mà chán thật, mình tìm mãi vẫn không ra bản Trung của chuyện, làm cho công việc edit đã khó còn khó hơn!!!! QAQ
[ Truyện được đăng ở Wattpad - Linhlan9897: