Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Chương 48: Cách Đánh Liều Mạng
Hơn nữa, bọn họ...!Ngủ.
Mình chỉ mới đi mấy ngày...!Vẻn vẹn mấy ngày mà thôi.
Tay chống lên thân xe, kéo căng đến run rẩy, trắng bệch.
Vừa nghĩ tới con nhóc kia ngủ trên giường người đàn ông khác, rên rỉ dưới thân người đàn ông khác, trong lòng giống như bị roi da ngâm muối lăng trì ngàn lần.
Đau rát...!Thở ra một hơi nặng nhọc, anh đột nhiên mở cửa xe.
Chiếc điện thoại trên ghế lái phụ vẫn còn đặt đó.
Đâm vào đôi mắt đỏ ngầu của anh.
Trong chớp mắt, “Rắc" một tiếng thật lớn, điện thoại bị nện mạnh xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Phòng tập boxing.
“Mẹ nó! Anh có lầm không vậy! Ra tay nặng thế!" Trên mặt Hồ Minh Tuấn trúng một đấm thật nặng, đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
“Tiếp tục!" Người đàn ông trước mặt đánh tới mắt đỏ ngầu, giơ tay lên lại vung một quyền mãnh liệt tới.
Hồ Minh Tuấn “Ôi chao" một tiếng, nhanh chóng lùi một bước, khó khăn lắm mới cản được, ngay sau đó lại một quyền đấm tới.
Từng cú quyết liệt, cách đánh liều mạng.
“Anh Kiều, anh làm gì vậy hả?"
Hồ Minh Tuấn nói ra một câu.
Tên này rất bất thường! Trước kia hai người đấu với nhau không ít, nhưng có lần nào như hôm nay đâu?
Thế nhưng Kiều Phong Khang vẫn không nói một lời, chỉ buồn bực đấm tới.
Hồ Minh Tuấn bị ép tới sốt ruột, không thể nhịn được nữa, đành phải vung một quyền tới.
Kiều Phong Khang lại không rên một tiếng, giống như đã chết lặng không biết đau nhức, chỉ tấn công càng lúc càng mãnh liệt.
Kết quả...!Hai người đàn ông, đánh nhau quyết liệt.
Hồ Minh Tuấn bị đánh tới mặt mũi sưng húp, thầm mắng số mình không tốt, rõ ràng tên trước mắt đã điên rồi, đang kéo anh ta đi liều mạng mà.
Kiều Phong Khang cũng không khá hơn chút nào.
Vết thương trên người không ít, ban nãy trúng một cú đánh của Hồ Minh Tuấn, khóe môi lập tức ứa máu.
nhé!
Nhưng anh lại như không hề nghĩ ngợi, lau cũng không thèm lau, như phát điên nhào tới tiếp.
“Móa nó chứ! Anh Kiều, anh thật sự không muốn sống nữa hả!" Hồ Minh Tuấn né tránh, thở mạnh, rủa thầm một tiếng.
Thể lực rõ ràng không chịu nổi nữa.
Con mẹ nó, có ai đấm bốc mà đánh tới mấy tiếng chứ?
“Được rồi được rồi, không đánh tiếp được nữa." Thấy tình hình không ổn, Lê Tiến Minh và Trần Thanh Tùng cùng xông lên võ đài, ôm cổ Kiều Phong Khang gần như đã mất lý trí: “Phong Khang à, đừng đánh nữa."
“Buông ra!" Anh nói ra hai chữ trầm thấp, hai mắt đỏ ngầu.
“Không thể đánh tiếp nữa.
Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy.
Anh nhìn xem, cả người anh đầy vết thương kìa." Trần Thanh Tùng hét lên.
Đây căn bản là cách đánh liều mạng.
“Tôi lặp lại lần nữa, bỏ ra!" Kiều Phong Khang nghiến răng nghiến lợi, mắt lạnh lẽo nhìn Trần Thanh Tùng.
Trần Thanh Tùng bị ánh mắt kia nhìn tới giật nảy, tay ngược lại không thả lỏng.
Hồ Minh Tuấn đeo bao tay, chỉ vào Kiều Phong Khang: “Kiều Phong Khang, lần đầu tiên tôi thấy anh mất trí như vậy.
Có phải vì con nhóc lần trước dẫn tới chỗ Trịnh Thanh Vy hay không?"
Cơ thể Kiều Phong Khang cứng đờ, sâu trong mắt, nhất thời đủ mọi cảm xúc phức tạp cuồn cuộn kịch liệt.
Một lúc lâu sau, anh nhắm mắt lại, dường như cảm xúc không có chỗ phát tiết, anh thất bại hung hăng đập một quyền xuống đất.
Cho dù cách bao tay dày cũng nghe thấy tiếng xương cốt vang lên “răng rắc", khiến người ta sợ hãi.
Hai người quay sang nhìn nhau.
Con nhóc?
Không phải là con nhóc đanh đá gặp lần trước chứ? Cô thật sự có sức hút lớn như vậy, khiến cả cậu ba nhà họ Kiều cũng bị cô chơi thành như thế?
“Anh Hồ, quý cô đây nói là tới tìm người.
Tôi cản thế nào cũng không được." Người phụ trách phòng tập boxing tiến vào nói.
Hồ Minh Tuấn vừa thấy, sắc mặt lạnh xuống xua tay với người phụ trách, kêu ông ta ra ngoài.
“Chị dâu!" Lê Tiến Minh lập tức hi hi ha ha kêu một tiếng, bàn tay của Hồ Minh Tuấn đập tới: “Câm miệng!"
Lê Tiến Minh ấm ức sờ cái gáy bị nện đau: “Tôi đâu có gọi sai."
“Được rồi, chúng ta đứng sang một bên xem trò vui đi, đừng tham gia vào." Trần Thanh Tùng lôi anh ta đi.
Bình thường hai vợ chồng này không chạm mặt, bây giờ Trịnh Thanh Vy tới đây, nhất định là có chuyện gì đó, e rằng còn là chuyện lớn.
“Cô Trịnh trễ như vậy tới tìm tôi, có chuyện gì?"
Hồ Minh Tuấn từ trên võ đài bước xuống, đứng trước mặt Trịnh Thanh Vy.
Sắc mặt Trịnh Thanh Vy bình tĩnh, bình tĩnh đến mức hơi lạnh.
“Tôi có thai rồi."
Cô ta vứt ra bốn chữ.
Trần Thanh Tùng và Lê Tiến Minh nhìn nhau.
Hồ Minh Tuấn phì cười một tiếng: “Thật không? Thì ra, cô Trịnh là loài lưỡng tính? Tôi không chạm vào cô, cô lấy gì để mang thai?"
Tay Trịnh Thanh Vy mò vào trong túi.
Ngón tay, mơ hồ run rẩy.
Nhưng trên mặt lại hoàn toàn bình tĩnh.
Cô ta rút ra một tờ giấy, mở ra trước mặt Hồ Minh Tuấn: “Anh Hồ, nhìn cho kỹ, đây là siêu âm B tôi lấy ở bệnh viện hôm nay!"
Siêu âm B, Hồ Minh Tuấn xem không hiểu.
Nhưng trên hai hình ảnh màu đen, loáng thoáng có thể thấy được một điểm nhỏ cỡ hạt đậu nành.
Cùng với...!Dòng chữ rõ ràng bên dưới: Mang thai, tám tuần rưỡi.
Họ tên: Trịnh Thanh Vy.
Trong đầu Hồ Minh Tuấn lập tức vang lên âm thanh “Ong ong", giữ chặt cổ tay cô ta, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Là của ai?"
Sức anh ta rất mạnh, mạnh đến mức như hận không thể bóp nát cả người cô ta.
Trái tim Trịnh Thanh Vy đang run rẩy, đau đớn.
Người đàn ông này luôn vô tình vô nghĩa như thế, cô ta đã sớm biết là vậy.
Sớm biết là vậy, vẫn còn ôm vọng tưởng không nên có.
Kết hôn mấy năm nay, ngu ngốc dâng trái tim mình cho anh ta lăng trì, chà đạp.
Cũng là mình đáng đời.
“Là của ai quan trọng hả? Tôi nhớ, anh Hồ chơi đùa nhiều người phụ nữ như vậy, tôi chưa từng hỏi đối phương là ai."
“Tôi hỏi lại lần nữa, tên đàn ông đáng chết đó rốt cuộc là ai?"
Hít sâu một hơi, Trịnh Thanh Vy dùng sức tránh tay Hồ Minh Tuấn.
Trên cổ tay đã ửng đỏ, có dấu tay của người đàn ông rõ ràng.
Cô ta không cảm thấy đau.
Mấy năm nay...!Đau đủ rồi, cũng đã chết lặng.
“Anh Hồ, giữ lại chút lịch sự cuối cùng giữa chúng ta đi! Chúng ta, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay."
“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay?"
Hồ Minh Tuấn không thể tin nhìn người phụ nữ trước mắt: “Cô lặp lại lần nữa xem!"
“Bây giờ tôi đã có con của người khác, anh không thể chấp nhận được đúng không? Đương nhiên, cũng không phải không được.
Dù sao trước kia anh Hồ chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy, tôi còn có thể bình thản chấp nhận, bây giờ chỉ để anh Hồ chấp nhận một người, có lẽ cũng không phải chuyện gì khó khăn."
“Không phải chuyện gì khó khăn, Trịnh Thanh Vy, cô thật sự cho rằng mình là ai?! Ly hôn! Ngày mai ly hôn."
Hai chữ “Ly hôn" thốt ra, lông mi Trịnh Thanh Vy run rẩy, nước mắt gần như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.
Thế nhưng cuối cùng cô ta lại quật cường mím môi, mỉm cười: “Tôi đã email đơn thỏa thuận ly hôn cho anh, nếu như anh không có dị nghị, ngày mai chúng ta gặp nhau ở cục dân chính."
Dứt lời, cô ta lại bồi thêm một câu: “Không gặp không về.
Anh Hồ."
Tiếng giày cao gót nện xuống đất càng lúc càng nhẹ, cho đến khi biến mất.
Bên này, Trần Thanh Tùng và Lê Tiến Minh còn đang đứng đó ngẩn ra, không biết nên có phản ứng gì.
Trịnh Thanh Vy này giỏi thật.
Vậy mà âm thầm cắm cho cậu cả Hồ một cái sừng to như thế, còn đổ vỏ.
Trước kia thật sự không nhìn ra cô ta có bản lĩnh đó.
Hồ Minh Tuấn không thèm nhặt bao tay lên, trực tiếp đi về phía Kiều Phong Khang.
“Đứng dậy, chúng ta đánh tiếp!"
Một câu tuyên chiến, kết quả...!Hai người đàn ông lại đánh nhau quyết liệt, như bị điên, mất lý trí, cách đánh liều mạng giống nhau.
Hơn nữa, rất có khí thế ai cản người đó chết.
Trần Thanh Tùng và Lê Tiến Minh thật sự không còn cách nào, hai người cầm điện thoại, một người chuẩn bị gọi 115 bất kỳ lúc nào, một người chuẩn bị sẵn gọi 113, quả nhiên cuối cùng xảy ra chuyện, được đưa vào bệnh viện.
Bất đắc dĩ, đành phải gọi cho Tô Hoàng Quyên.
Chăm sóc đàn ông điên, chỉ có người phụ nữ yêu anh ta mới có thể có kiên nhẫn.
Điều này, bọn họ biết.
Bên kia, Du Ánh Tuyết lăn qua lộn lại, mãi mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu đều là ánh mắt thất vọng cực độ cuối cùng kia, nhớ tới, ngực liền ngột ngạt đến phát sợ, khó chịu đến phát đau.
Có lẽ...!Anh thật sự tức giận, mình không nên nói dối.
Cuối cùng, Du Ánh Tuyết không thể nhịn được nữa, lấy điện thoại ra, muốn gọi cho anh.
Thế nhưng điện thoại gọi qua lại luôn tắt máy.
Sau khi thử lần thứ tư, cô chán nản bỏ cuộc.
Cụt hứng rúc vào trong chăn.
Trong lòng lại luôn thấp thỏm bất an, luôn lo lắng.
Chắc là anh không có chuyện gì đâu nhỉ?
Hôm sau, chủ nhật.
Du Ánh Tuyết mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau đã dậy, ngồi trong phòng khách ngẩn người.
Cô cầm điện thoại nghịch.
Do dự, nghĩ xem có nên tiếp tục gọi cho anh hay không.
Nhưng sớm như vậy, anh đã dậy chưa?
“Cũng không biết ai ném chiếc điện thoại bên ngoài."
Người làm dọn dẹp nhà cửa từ bên ngoài bước vào, trong tay còn cầm thứ gì đó.
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn thử, hỏi: “Sao thế?"
“Cô Du, cô xem này.
Chiếc điện thoại này còn chưa mở hộp, vẫn còn hóa đơn, hình như là mới.
Chỉ tiếc màn hình đã vỡ nát, cũng không biết tại sao nữa.
Cô Du, đây là kiểu mới nhất đang lưu hành trên thị trường à?"
Du Ánh Tuyết cầm tới nhìn thử, gật đầu: “Phải.
Nếu như vừa mua, còn có hóa đơn, có thể bảo hành sửa chữa đấy."
“Thật sao?"
Người làm lập tức vui vẻ ra mặt, sau đó hơi xấu hổ hỏi: “Vậy chiếc điện thoại này...!Cô Du, tôi...!Thật ra con tôi vừa khéo thiếu chiếc điện thoại."
Du Ánh Tuyết lắc đầu.
Đột nhiên cảm thấy mình lo sợ bất an cả đêm có chút dư thừa..