Bé Con, Chú Không Thể Chờ
Chương 120
“Bây giờ cháu vẫn là sinh viên nhưng mà tâm trí cháu chỉ tập trung vào mỗi việc yêu đương.
Chú à, chú không cảm thấy như thế là không tốt sao?" Vừa nói chuyện điện thoại, Du Ánh Tuyết vừa ôm chồng sách vở đi vào phòng học cùng với Phùng Linh Nhi.
Phùng Linh Nhi đi kế bên cô mà bắt đầu liếc cô một cái, giống như cô ấy đang muốn nói với cô rằng: “Cuối cùng cậu cũng nhận ra" vậy.
“Từ thứ hai đến thứ sáu, cháu sẽ học tập ở trường thật chăm chỉ, có vậy thì mới không trễ nải việc học tập của cháu"
Lời của cô nói nghe cũng rất có lý lē.
Ở cái độ tuổi này, chỉ nên lo học tập thật tốt thôi.
Kiều Phong Khang còn gì để bác bỏ ý cô nữa chứ? “Nếu em đã quyết định như vậy thì em cứ ở trường học đi.
Chỉ là nếu như em cảm thấy xa lạ hay là cần gì thì nói ngay với tôi"
“Vâng, có điều đại học cũng khá tốt, chẳng thiếu thứ gì đâu chú, cần gì cũng có"
Khi cô điện nguyện vọng của cô lên giấy, Kiều Phong Khang cũng thừa biết môi trường tại thành phố An Lập như thế nào, vậy nên anh cũng không cảm thấy lo lắng cho cô lắm.
Hai người tiếp tục nói vài ba câu rồi mới cúp điện thoại.
Phùng Linh Nhi đi kế bên cô mà bắt đầu phát ra tiếng: “Chậc chậc" Du Ánh Tuyết nghe thấy cô ấy cứ “chậc" khiến cô cảm thấy không được tự nhiên chút nào, cô giận dỗi mà cầm.
sách vở vỗ vào cô ấy: “Cậu chậc cái gì chứ, cậu thật kỳ cục quá đi."
“Xem ra cảm giác được yêu một người chú cũng không tệ lắm.
Tớ thấy cái vẻ mặt hớn hở với bốn chữ to đùng “Tớ đây đang yêu" được viết rõ ở trên mặt cậu đấy.
Không, còn bốn chữ khác nữa"
“Bốn chữ nào nữa?"
Du Ánh Tuyết theo bản năng mà hỏi cô ấy.
Phùng Linh Nhi đưa ngón tay mà ra dấu giữa khoảng không trước mặt cô: “Lung lay dục tiên!"
“Ăn chơi phóng túng!"
Phùng Linh Nhi còn cố ý nhấn mạnh chữ “Dục", Du Ánh Tuyết giận dỗi mà nói: “Cái này là tám chữ rồi!"
“Còn bốn chữ nữa!" Phùng Linh Nhi cười và nói: “Chơi bời sa đọa"
“… Phùng Linh Nhi!" Du Ánh Tuyết cắn răng, cô nói lớn tiếng như vậy, thế nên các bạn xung quanh đi ngang qua đều nghe hết rồi, cô thật sự không muốn sống nữa mà!
Lâm Vân Thanh cũng đã chờ đợi suốt một ngày một đêm, chẳng có cuộc điện thoại nào từ chiếc điện thoại bàn của chủ nhà mà gọi cho bà.
Trời mới vừa tờ mờ sáng.
Bà ấy đã chỉnh trang lại mọi thứ, vừa chuẩn bị đi vào nhà ăn để làm việc.
Bà ấy bước ra khỏi cửa, quay đầu lại mà gõ vào cánh cửa phòng của bà chủ.
Sau đó, bà chủ nhà mở cửa, khi bà nhìn thấy ánh mắt trông mong của bà ấy thì bà thật sự không đành lòng mà lắc đầu: “Tổng cộng có hai cuộc điện thoại gọi tới, tất cả là đều tìm tôi.
Con gái của bà… Vẫn chưa có tin tức gì cả"
Nghe được câu nói này từ bà chủ, trong lòng Lâm Vân Thanh trở nên nguội lạnh, ngay cả ánh mắt của bà ấy cũng bắt đầu tối sầm lại.
Toàn bộ tiền của bà ấy đều đầu tư cho quảng cáo hôm qua.
Ngoài tiền lương một năm còn có cả tiền tiết kiệm trước khi vào tù.
Hiện tại…
Bà ấy khoanh tay.
Ngay cả tiền trọ tháng sau cũng không biết phải lấy đâu ra.
Nếu thật sự không có thì đành treo tin rao vặt thêm vài ngày.
Bà ấy thở dài, cười gượng: “Phiền anh quá! Nếu hôm nay có bất kỳ cuộc gọi nào, xin nhờ anh gọi ngay đến nhà hàng báo cho tôi."
“Chị yên tâm đi.
Nếu có tin tốt thì tôi sẽ gọi cho chị ngay.
Chị cứ yên tâm đi làm đi"
Lúc này Lâm Vân Thanh mới đi làm.
Kết quả sau khi đến phòng ăn, thái độ của Giám đốc với bà ấy thay đổi 180 độ.
Ông ta không những không còn châm chọc, mà còn để bà ấy từ nhân viên rửa chén trở thành phụ bếp.
Tiền lương cũng tăng khá nhiều.
Lâm Vân Thanh cũng là người từng trải nên cũng hiểu phần nào quy luật xã hội.
– Không có bữa ăn nào là miễn phí.
Bà ấy không hiểu vì sao Giám đốc đột nhiên thay đổi thế này nên âm thầm cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Nhưng hỏi thế nào cũng không biết được lý do.
Bà ấy đành tạm thời làm việc ở phòng bếp một buổi.
Đến trưa, bà ấy nhận được điện thoại của chủ nhà, gọi đến bảo bà về ngay.
Lâm Vân Thanh cho rằng là có tin tức của con gái nên xin nghỉ rồi vội vàng trở về.
Suốt quãng đường về, tâm trạng bà ấy đều hết sức kích động..