Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 29
Dĩ nhiên là Bạch Chi Âm không thực sự muốn giúp đỡ Nghiêm Chinh xử lý chuyện quỹ từ thiện, sở dĩ tự đề cử chính mình là muốn cho anh ta thấy rằng, không phải là cô đang làm việc cho Thẩm Mục Phạm, hơn nữa đến lúc đó cô còn có thể dẫn Nghiên Hi đi cùng, như vậy mới có thể làm cho Nghiên Hi có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với Nghiêm Chinh.
Lần này đúng là quá tốt rồi, chính anh đã chủ động đề nghị Doãn Nghiên Hi giúp đỡ thì cô là người ở giữa đương nhiên là phải bắt lấy cơ hội này. Vì thế không đợi cho Nghiên Hi kịp mở miệng, cô đã vội vàng trả lời. “Sẵn lòng thôi, hôm qua cô ấy vẫn còn nói là đang tìm việc mà."
Nghiêm Chinh đương nhiên là biết cô muốn giúp bạn tốt của mình, hơn nữa Thẩm Mục Phạm cũng đã nói là không muốn ‘thả người’, vì vậy anh cũng không có ý định để Bạch Chi Âm giúp mình nữa. Giờ lại nghe được Doãn Nghiên Hi sẵn lòng làm việc, anh liền tỏ ra khách sáo nói. " Hy vọng cô Doãn sẽ không chê bai dự án nhỏ này."
“Sao có thể chứ?" Doãn Nghiên Hi nở một nụ cười xinh đẹp. “Phải nói là được chủ tịch Nghiêm đánh giá cao, quả là vinh hạnh cho tôi."
“Cô Doãn đừng quá khiêm tốn." Nghiêm Chinh lấy ra danh thiếp của mình, “Trên đây có số điện thoại của tôi, cô xem thử lúc nào rảnh thì chúng ta hẹn nhau để bàn bạc cụ thể hơn về công việc này."
Doãn Nghiên Hi nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn tỉ mỉ, sau đó lại lấy ra một cây bút viết lại một dãy số trên tấm danh thiếp rồi lại trả lại cho Nghiêm Chinh.
“Đây là?" Nghiêm Chinh khẽ nhíu mày.
“Là số điện thoại của tôi." Doãn Nghiên Hi mỉm cười giải thích. “Chủ tịch Nghiêm là người lúc nào cũng bận rộn, nên vẫn là để tôi theo thời gian của anh thì hợp lý hơn."
Nghiêm Chinh nhìn vào dãy số được viết ngay ngắn trên đó, trong mắt ánh lên chút hứng thú. “Vậy theo như cô nói thì lỡ như tôi quá bận rộn đến nỗi không có thời gian liên lạc với cô thì sao?"
“Anh sẽ không đâu!" Doãn Nghiên Hi quét mắt nhìn qua Lâm Nhân, từ tốn nói. “Đã là chuyện của cô Lâm, anh sao có thể quên được?"
Nghiêm Chinh cười ha ha một tiếng, ôm lấy Lâm Nhân vào lòng, nói. “Nói không sai, đúng là chỉ cần là chuyện của Tiểu Nhân thì tôi nhất định phải đặt toàn bộ tâm trí vào đó rồi."
Lâm Nhân đẩy cái đầu đang tiến lại gần của anh ra, thẹn thùng nói. “Miệng lưỡi trơn tru."
Doãn Nghiên Hi đã tạo ấn tượng thành công, lại mỉm cười nhìn về bộ dáng thiếu nữ, hiền thục của Lâm Nhân, bàn tay đang cầm túi cũng đã dần trắng bệch vì dùng quá nhiều sức để nắm, mà tất cả cảnh này đã rơi vào tầm mắt của Thẩm Mục Phạm.
Kết thúc buổi tiệc, trên đường về nhà Thẩm Mục Phạm làm như vô ý mà hỏi Bạch Chi Âm. “Anh thấy Nghiên Hi nói tiếng Quảng Đông rất tốt, không thấy giống người Đài Loan chút nào?"
“Cô ấy vốn không phải là người Đài Loan." Bạch Chi Âm trả lời. “Chỉ là lớn lên ở Đài Loan mà thôi. Mẹ cô ấy là người Hồng Kông, trước đây từ nhỏ cho đến lúc lên 7 tuổi cô ấy đã sống ở Hồng Kông."
“Ra là vậy." Thẩm Mục Phạm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi. “Lần này cô ấy trở về đây là muốn định cư luôn sao?"
Bạch Chi Âm hơi trầm mặc một lát. “Chắc là vậy."
Thẩm Mục Phạm thấy trong mắt cô có vẻ hơi chần chừ, lại tiếp tục thăm dò. “Đúng rồi, cô ấy đang ở bên đó, vậy bên này cũng có người thân chứ?"
Người thân? Bạch Chi Âm nhăn mày, nhớ tới thân thế của Nghiên Hi, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia châm biếm, người thân như thế không có cũng được. Cười xong cô đột nhiên mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mục Phạm, cảnh giác. “Anh định làm gì mà lại đi hỏi về cô ấy vậy?"
“Sao nào, ghen ư?" Thẩm Mục Phạm không trả lời câu hỏi của cô mà lại cầm lấy tay của cô đưa lên trên môi. “Yên tâm đi, anh không có hứng thú gì với cô ấy đâu."
Anh quả thực là có chút hứng thú đối với suy tính của hai cô, Doãn Nghiên Hi đột nhiên xuất hiện, Bạch Chi Âm nhiệt tình đến mức khác thường đối với dự án quỹ từ thiện này, hai cô còn len lén trao đổi ánh mắt với nhau… Mọi chuyện đúng là rất bí ẩn.
Nếu như anh đoán không sai thì mục đích của Nghiên Hi là muốn tiếp cận Nghiêm Chinh, tuy không rõ cô muốn tiếp cận Nghiêm Chinh để làm gì, hay là cô đang có toan tính gì khác, nhưng anh tin chắc là dù thế nào thì Nghiêm Chinh cũng sẽ xử lý tốt. Hơn nữa lại nghĩ đến cuộc nói chuyện mà mấy ngày trước của anh và Nghiêm Chinh thì anh thậm chí lại có chút mong đợi việc xuất hiện một Doãn Nghiên Hi sẽ có thể là một tác động gì đó đến chuyện của Nghiêm Chinh và Lâm Nhân, thúc đẩy thêm cho chuyện tình cảm của hai người hoặc ít nhất cũng sẽ khiến cho Nghiêm Chinh hiểu rõ được trái tim của mình muốn gì.
Mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài khẽ của anh, Bạch Chi Âm có chút nghi ngờ, quay đầu lại hỏi. “Sao anh lại thở dài?"
“Không có gì." Thẩm Mục Phạm khéo léo chuyển sang chủ đề khác. “Đúng rồi, em thật sự là muốn đi giúp Nghiêm Chinh xử lý chuyện quỹ từ thiện đấy ư?"
Bạch Chi Âm nhướng mày lên. “Nếu anh không muốn em đi thì em sẽ không đi nữa." Dù sao thì cô cũng không thực sự muốn đi.
“Nghe lời vậy sao?" Thẩm Mục Phạm lại hôn một cái lên tay cô. “Không phải em nói là muốn đổi việc sao?"
Xúc cảm nhẹ nhàng từ những ngón tay truyền vào trong tim, nhồn nhột giống như là có một cánh lông chim nhẹ nhàng quét qua, tựa như là cả người cô đều đang được hôn, cô liền dứt khoát rút khỏi tay anh, rồi lại như đang giận hờn mà lấy tay che đi mũi miệng của anh, khỏi cho anh lại làm rộn nữa.
Thẩm Mục Phạm bị che lại, quả thật là không có cách nào hôn cô được nữa nên chỉ còn biết cắn lên tay cô một cái, bị đau cô kêu lên một tiếng. “Am làm gì thế, sao lại cắn em?"
“Em để tay lên miệng anh không phải là bảo anh cắn sao?" Thẩm Mục Phạm lý lẽ trả lời lại.
Đối với việc anh già mồm cãi lý thế này, Bạch Chi Âm chỉ còn biết giương mắt lên nhìn, rồi lại xoay đầu qua một bên, nhất định không thèm để ý tới anh nữa, nhưng chưa được mấy phút cô đã chủ động đầu hàng. Tại sao ư?
Bởi vì người nào đó lại giở trò lưu manh, thấy cô không để ý tới mình nữa, anh trực tiếp dừng xe lại ở giữa đường, ép cô phải quay người lại, mạnh bạo hôn lấy cô một hồi, cho đến khi cả môi lưỡi cô đều đã tê dại đi, ngực cũng như sắp nổ tung vì thiếu dưỡng khí, hại cô phải giơ cờ trắng đầu hàng anh.
Vừa được tự do, Bạch Chi Âm liền sờ lên đôi môi đang tê rần của mình, hổn hển thở lấy hơi, trách móc anh. “Lần này em cũng đâu có cắn anh, sao anh lại cắn em chứ?"
“Em dụ dỗ anh." Thẩm Mục Phạm dùng ngón tay sờ lên đôi môi hồng hồng của cô, trong con ngươi đen nháy đã dần dần nổi lửa. “Âm Âm, em như vậy thật làm anh rất muốn ăn em."
Cô đã quá quen với việc khi thấy mắt anh sáng lên thế này thì lại sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, vì mỗi lần anh muốn làm gì đó với cô thì đều có vẻ mặt giống như thế này. Bạch Chi Âm nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm mặt lại nói. “Anh mau lái xe đi, nếu không di chuyển thì sẽ làm cản trở giao thông đấy."
Quay lại nhìn đường phố không một bóng người, Thẩm Mục Phạm dùng ngón trỏ ngắt lấy cằm cô. “Trên con đường này, vào giờ này, mọi khi vẫn không có ai qua lại cả."
Bạch Chi Âm càng quýnh lên nhưng cố gắng làm cho mình bình thản. “Không có ai thì cũng không thể đứng ở giữa đường như thế được, lỡ như để cảnh sát giao thông thấy thì sẽ bị viết hóa đơn phạt đấy."
Nhìn vẻ mặt cứng ngắt của cô, Thẩm Mục Phạm mím môi cười, từ từ nghiêng người qua, trêu chọc hỏi cô. “Âm Âm, dường như em đang rất căng thẳng?"
Nghe anh gọi tên mình, giọng nói mềm mại, hai chữ kia tuôn ra từ miệng của anh dường như là được bọc trong kẹo bông vậy, làm cả người cô cũng mềm nhũn theo. Vừa nhìn lên lại phát hiện ra anh đang ở rất gần mình, cô quýnh đến nỗi phải lấy tay chặn trước ngực anh, hoảng sợ nói. “Anh đang làm gì vậy?"
“Em nói thử xem?" Thẩm Mục Phạm nắm lấy tay cô đang chặn trước ngực mình, ôm cả người cô vào trong lòng, gian ác ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm quanh.
“Thẩm… Mục Phạm!" Giọng nói đứt quãng của Bạch Chi Âm từ trong ngực anh truyền đến. “Đừng làm rộn nữa, nhột chết đi được, rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?"
Khẽ cắn nhẹ vào tai cô, giọng nói mờ ám của anh từ từ rót vào tai cô. “Anh muốn…"
Đến khi nghe rõ ràng chữ cuối cùng anh nói ra thì cả người Bạch Chi Âm hoàn toàn bị chấn động, thật sự là không dám tin rằng anh lại nói như vậy. Ngay lập tức cô lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn, anh sẽ không thể nào mà muốn giải quyết cô luôn tại đây đấy chứ?
Giống như là hiểu rõ được cô đang lo sợ điều gì, Thẩm Mục Phạm hôn xuống cổ cô, cười gian tà. “Yên tâm, xe của anh cũng khá lớn, không cần phải ra phía sau đâu."
Cười cái gì chứ, đó mới chính là điều nãy giờ cô đang lo lắng đấy! Chặn lấy bàn tay của anh đang muốn luồn vào trong áo cô, Bạch Chi Âm khó khăn mở miệng. “Thẩm Mục Phạm, ở đây không được, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy."
“Xe anh là kính màu tối, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả." Thẩm Mục Phạm ngắt nhẹ một cái vào ‘chú thỏ con’ của cô.
Thấy không thể nói lý lẽ với anh được, Bạch Chi Âm nhanh trí nghĩ ra một ý khác, chủ động quàng tay qua cổ anh van xin, “Mục Phạm, ở chỗ này em rất sợ, chúng ta về nhà trước đã, được không?"
Thẩm Mục Phạm dừng lại hành động của mình, kinh ngạc nhìn vào mắt cô, “Em gọi anh là gì?"
Bạch Chi Âm không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là cô có thể nhìn ra được anh thích cô gọi anh như thế. Vì vậy, cô lặp lại, giọng nói còn có chút nhõng nhẽo. “Mục Phạm, chúng ta về nhà trước đã, lúc nãy em ăn vẫn chưa thấy no, em muốn về nhà nấu ít mỳ ăn thêm, được không?"
Không biết có phải là đã được cô làm cho thích thú hay không mà Thẩm Mục Phạm lại buông người cô ra, còn rất cẩn thận, tỉ mỉ giúp cô chỉnh đốn lại trang phục, sau đó còn vuốt tóc cô nói. “Buổi tối ăn mỳ sẽ không dễ tiêu đâu, anh chở em đi ăn chút cháo."
Bạch Chi Âm giống như nhận được lệnh đại xá, không kìm nổi chút hứng khởi nói, “Được đó! Vậy chúng ta đi ăn cháo Sán Đầu[1] đi!"
[1] Sán Đầu thuộc đông bắc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Thẩm Mục Phạm cui vẻ khởi động lại xe chở cô đi ăn cháo, ăn xong cô lại nói muốn đi đến Vịnh Đồng La mua ‘bánh bà xã[2]‘, nói xong lại lặng lẽ kéo kéo quần anh với vẻ căng thẳng, chờ đợi.
[2] Là một loại bánh đặc trưng cho ngày trọng đại của Người Quảng Đông tương tự như bánh phu thê của người Việt. Bánh bà xã theo gu Hong Kong thường làm nhân thập cẩm gồm lạp xưởng, mứt bí, mè, đậu phộng, vỏ quít… Nhân bánh có vị ngọt thể hiện sự ngọt ngào của người vợ; è có tính ấm thể hiện sự ấm áp; lạp xưởng thể hiện sự mặn mà; vỏ quýt tượng trưng cho sự nồng thắm… Nói chung bánh bà xã thể hiện các tính cách của người vợ đối với chồng lúc nào cũng ngọt ngào, ấm áp, mặn nồng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu, nũng nịu vừa rồi của cô, anh thực sự là đã bị kích thích, nhất là lúc nghe được cô yểu điệu gọi tên anh, mỗi tế bào trên cơ thể đều như bị kích động, phía dưới lại thấy căng lên đau trướng, hận không thể lập tức đè cô ở dưới thân, yêu cô một phen. Nhưng lại nghĩ đến câu ‘đói bụng’ của cô thì khát vọng trong anh đã nháy mắt bị nén xuống, anh tạm gác ý muốn đó của mình sang một bên, chiều theo cô tiếp tục lái xe. Anh thực sự là lo cho cái bụng đang đói của cô vì trong buổi tiệc tối nay cô chỉ lo cùng Nghiên Hi nói chuyện, không ăn được gì nhiều.
Thẩm Mục Phạm khẽ thở dài, cầm tay lái. Quả thực là càng ngày anh lại càng quan tâm, để ý đến cô hơn, nhưng cô thì dường như vẫn cứ đối với anh như cũ. Cho dù hai người bọn họ đã làm chuyện đó với nhau hay ngay cả khi cô thẳng thắn thừa nhận là đang quyến rũ anh thì anh vẫn biết đó không phải là vì cô yêu anh, thậm chí là chưa thể nói đến chữ thích. Hơn nữa… nhìn sang bên cạnh, bắt gặp khuôn mặt đang mỉm cười của cô, chân mày Thẩm Mục Phạm khẽ nhíu lại. Âm Âm của anh, đến khi nào nào mới bằng lòng nói ra ‘bí mật’ của cô đây?
***
Cuối cùng, lấy lý do là vì sợ Thẩm Mục Phạm sẽ không vui nên Bạch Chi Âm đã từ chối lời mời của Nghiêm Chinh, may là Nghiêm Chinh cũng đang thực sự muốn tìm một người để giúp Lâm Nhân xử lý công việc, cô không thể đi được càng tạo điều kiện cho Nghiêm Chinh quyết định mời Doãn Nghiên Hi về làm việc.
Sau khi nghe được điều kiện làm việc mà anh ta đưa ra, Bạch Chi Âm thật sự không thể nói lên lời. “Anh ta thật đúng là hào phóng, vẫn chưa nói rõ tiền lương lại có thể ứng trước cho cậu cả xe lẫn nhà."
Doãn Nghiêm Hi nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa xe ở trên bàn, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Nghiêm Chinh. Khuya ngày hôm trước, lúc cô nhận được điện thoại của Nghiêm Chinh, vừa mới mở máy cô đã kêu lên ‘chủ tịch Nghiêm, đầu dây bên kia rõ ràng đã được một phen giật mình.
“Làm sao cô biết được là tôi?" Nghiêm Chinh hỏi. “Tôi nhớ là cô đã trả lại danh thiếp cho tôi mà."
Doãn Nghiêm Hi khẽ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ qua loa nói. “Tôi nhớ số đuôi là số Pi."
“Vậy sao?" Nghiêm Chinh dường như cảm thấy hứng thú, “Vậy cô có thể nhớ được mấy số lẻ phía sau dấu phẩy?"
“34195."
“Vậy tôi nhớ nhiều hơn cô một chút." Nghiêm Chinh nói ra mấy con số. “37897."
“Vậy ra nãy là tôi đang múa rìu qua mắt thợ mất rồi." Doãn Nghiên Hi tự giễu.
Nghiêm chinh lắc đầu cười, nói. “Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, cô cũng tin ư?"
“Chẳng phải anh đã tin lời tôi nói đấy sao?" Doãn Nghiên Hi hỏi ngược lại.
Nghe cô hỏi lại, Nghiêm Chinh lập tức cười thành tiếng. “Cô Doãn không những có trí nhớ tốt mà ứng đối cũng rất nhanh, xem ra là tôi đã mời đúng người rồi." Không đợi cô lên tiếng, anh liền đi thẳng vào vấn đề. “Không biết là cô Doãn có ý kiến gì với dự án này hay không?"
“Tôi đã làm xong một bản kế hoạch rồi, nếu anh cần gấp tôi có thể gửi qua cho anh."
Nghiêm Chinh có chút bất ngờ. “Cô đã chuẩn bị sẵn một bản kế hoạch rồi ư?"
Doãn Nghiên Hi cười cười. “Đương nhiên là nếu tôi đã muốn nhận công việc này thì hẳn là phải nên bỏ công sức ra, để chuẩn bị trước một số thứ."
Nghiêm Chinh lại gật đầu cười, thở dài. “Xem ra tôi đã không chọn lầm người rồi." Hai ngày sau đó, anh cũng lặp lại những lời này không dưới ba lần, tiếp đó là vấn đề về tiền lương trong vòng một năm cũng như là thư bổ nhiệm chức vụ và cuối cùng là hai cái chìa khóa này đây.
“Chiếc xe này tôi chuẩn bị cho cô Doãn như là quà ra mắt, mong là chúng ta sẽ hợp tác làm việc thành công, còn về vấn đề nhà ở…" Nghiêm Chinh dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp. “Sau một năm, nếu như dự án vẫn hoạt động bình thường, nó sẽ là tiền thưởng cuối năm của cô."
Nhìn hai chiếc chìa khóa mà trợ lý mang tới tận nơi cho mình, Doãn Nghiên Hi hỏi lại Nghiêm Chinh ở đầu bên kia điện thoại với một thâm ý khác,. “Nếu như những thứ tôi muốn không phải là những thứ này thì sao?"
Nghiêm Chinh hơi ngạc nhiên. “Vậy cô muốn những thứ gì?"
Doãn Nghiêm Hi cười nhạt, đổi chủ đề. “Khi nào tôi sẽ bắt đầu đi làm?"
“Tuần sau đi, đợi khi tôi đi Châu Âu về sẽ trực tiếp gặp cô để bàn bạc chi tiết công việc cụ thể." Nghiêm Chinh nói xong, nhưng vẫn nhớ tới câu hỏi lúc nãy của cô. “Cô còn chưa nói với tôi là cô muốn gì thứ gì?"
Đối với việc anh cứ cố chấp hỏi cô muốn gì, Nghiên Hi chỉ còn biết cười ha ha một tiếng rồi nói. “Sau này anh sẽ biết."
Thứ cô muốn có, chính là anh…
Lần này đúng là quá tốt rồi, chính anh đã chủ động đề nghị Doãn Nghiên Hi giúp đỡ thì cô là người ở giữa đương nhiên là phải bắt lấy cơ hội này. Vì thế không đợi cho Nghiên Hi kịp mở miệng, cô đã vội vàng trả lời. “Sẵn lòng thôi, hôm qua cô ấy vẫn còn nói là đang tìm việc mà."
Nghiêm Chinh đương nhiên là biết cô muốn giúp bạn tốt của mình, hơn nữa Thẩm Mục Phạm cũng đã nói là không muốn ‘thả người’, vì vậy anh cũng không có ý định để Bạch Chi Âm giúp mình nữa. Giờ lại nghe được Doãn Nghiên Hi sẵn lòng làm việc, anh liền tỏ ra khách sáo nói. " Hy vọng cô Doãn sẽ không chê bai dự án nhỏ này."
“Sao có thể chứ?" Doãn Nghiên Hi nở một nụ cười xinh đẹp. “Phải nói là được chủ tịch Nghiêm đánh giá cao, quả là vinh hạnh cho tôi."
“Cô Doãn đừng quá khiêm tốn." Nghiêm Chinh lấy ra danh thiếp của mình, “Trên đây có số điện thoại của tôi, cô xem thử lúc nào rảnh thì chúng ta hẹn nhau để bàn bạc cụ thể hơn về công việc này."
Doãn Nghiên Hi nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn tỉ mỉ, sau đó lại lấy ra một cây bút viết lại một dãy số trên tấm danh thiếp rồi lại trả lại cho Nghiêm Chinh.
“Đây là?" Nghiêm Chinh khẽ nhíu mày.
“Là số điện thoại của tôi." Doãn Nghiên Hi mỉm cười giải thích. “Chủ tịch Nghiêm là người lúc nào cũng bận rộn, nên vẫn là để tôi theo thời gian của anh thì hợp lý hơn."
Nghiêm Chinh nhìn vào dãy số được viết ngay ngắn trên đó, trong mắt ánh lên chút hứng thú. “Vậy theo như cô nói thì lỡ như tôi quá bận rộn đến nỗi không có thời gian liên lạc với cô thì sao?"
“Anh sẽ không đâu!" Doãn Nghiên Hi quét mắt nhìn qua Lâm Nhân, từ tốn nói. “Đã là chuyện của cô Lâm, anh sao có thể quên được?"
Nghiêm Chinh cười ha ha một tiếng, ôm lấy Lâm Nhân vào lòng, nói. “Nói không sai, đúng là chỉ cần là chuyện của Tiểu Nhân thì tôi nhất định phải đặt toàn bộ tâm trí vào đó rồi."
Lâm Nhân đẩy cái đầu đang tiến lại gần của anh ra, thẹn thùng nói. “Miệng lưỡi trơn tru."
Doãn Nghiên Hi đã tạo ấn tượng thành công, lại mỉm cười nhìn về bộ dáng thiếu nữ, hiền thục của Lâm Nhân, bàn tay đang cầm túi cũng đã dần trắng bệch vì dùng quá nhiều sức để nắm, mà tất cả cảnh này đã rơi vào tầm mắt của Thẩm Mục Phạm.
Kết thúc buổi tiệc, trên đường về nhà Thẩm Mục Phạm làm như vô ý mà hỏi Bạch Chi Âm. “Anh thấy Nghiên Hi nói tiếng Quảng Đông rất tốt, không thấy giống người Đài Loan chút nào?"
“Cô ấy vốn không phải là người Đài Loan." Bạch Chi Âm trả lời. “Chỉ là lớn lên ở Đài Loan mà thôi. Mẹ cô ấy là người Hồng Kông, trước đây từ nhỏ cho đến lúc lên 7 tuổi cô ấy đã sống ở Hồng Kông."
“Ra là vậy." Thẩm Mục Phạm nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi. “Lần này cô ấy trở về đây là muốn định cư luôn sao?"
Bạch Chi Âm hơi trầm mặc một lát. “Chắc là vậy."
Thẩm Mục Phạm thấy trong mắt cô có vẻ hơi chần chừ, lại tiếp tục thăm dò. “Đúng rồi, cô ấy đang ở bên đó, vậy bên này cũng có người thân chứ?"
Người thân? Bạch Chi Âm nhăn mày, nhớ tới thân thế của Nghiên Hi, khóe miệng không khỏi nhếch lên một tia châm biếm, người thân như thế không có cũng được. Cười xong cô đột nhiên mới phản ứng lại, nhìn chằm chằm vào Thẩm Mục Phạm, cảnh giác. “Anh định làm gì mà lại đi hỏi về cô ấy vậy?"
“Sao nào, ghen ư?" Thẩm Mục Phạm không trả lời câu hỏi của cô mà lại cầm lấy tay của cô đưa lên trên môi. “Yên tâm đi, anh không có hứng thú gì với cô ấy đâu."
Anh quả thực là có chút hứng thú đối với suy tính của hai cô, Doãn Nghiên Hi đột nhiên xuất hiện, Bạch Chi Âm nhiệt tình đến mức khác thường đối với dự án quỹ từ thiện này, hai cô còn len lén trao đổi ánh mắt với nhau… Mọi chuyện đúng là rất bí ẩn.
Nếu như anh đoán không sai thì mục đích của Nghiên Hi là muốn tiếp cận Nghiêm Chinh, tuy không rõ cô muốn tiếp cận Nghiêm Chinh để làm gì, hay là cô đang có toan tính gì khác, nhưng anh tin chắc là dù thế nào thì Nghiêm Chinh cũng sẽ xử lý tốt. Hơn nữa lại nghĩ đến cuộc nói chuyện mà mấy ngày trước của anh và Nghiêm Chinh thì anh thậm chí lại có chút mong đợi việc xuất hiện một Doãn Nghiên Hi sẽ có thể là một tác động gì đó đến chuyện của Nghiêm Chinh và Lâm Nhân, thúc đẩy thêm cho chuyện tình cảm của hai người hoặc ít nhất cũng sẽ khiến cho Nghiêm Chinh hiểu rõ được trái tim của mình muốn gì.
Mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài khẽ của anh, Bạch Chi Âm có chút nghi ngờ, quay đầu lại hỏi. “Sao anh lại thở dài?"
“Không có gì." Thẩm Mục Phạm khéo léo chuyển sang chủ đề khác. “Đúng rồi, em thật sự là muốn đi giúp Nghiêm Chinh xử lý chuyện quỹ từ thiện đấy ư?"
Bạch Chi Âm nhướng mày lên. “Nếu anh không muốn em đi thì em sẽ không đi nữa." Dù sao thì cô cũng không thực sự muốn đi.
“Nghe lời vậy sao?" Thẩm Mục Phạm lại hôn một cái lên tay cô. “Không phải em nói là muốn đổi việc sao?"
Xúc cảm nhẹ nhàng từ những ngón tay truyền vào trong tim, nhồn nhột giống như là có một cánh lông chim nhẹ nhàng quét qua, tựa như là cả người cô đều đang được hôn, cô liền dứt khoát rút khỏi tay anh, rồi lại như đang giận hờn mà lấy tay che đi mũi miệng của anh, khỏi cho anh lại làm rộn nữa.
Thẩm Mục Phạm bị che lại, quả thật là không có cách nào hôn cô được nữa nên chỉ còn biết cắn lên tay cô một cái, bị đau cô kêu lên một tiếng. “Am làm gì thế, sao lại cắn em?"
“Em để tay lên miệng anh không phải là bảo anh cắn sao?" Thẩm Mục Phạm lý lẽ trả lời lại.
Đối với việc anh già mồm cãi lý thế này, Bạch Chi Âm chỉ còn biết giương mắt lên nhìn, rồi lại xoay đầu qua một bên, nhất định không thèm để ý tới anh nữa, nhưng chưa được mấy phút cô đã chủ động đầu hàng. Tại sao ư?
Bởi vì người nào đó lại giở trò lưu manh, thấy cô không để ý tới mình nữa, anh trực tiếp dừng xe lại ở giữa đường, ép cô phải quay người lại, mạnh bạo hôn lấy cô một hồi, cho đến khi cả môi lưỡi cô đều đã tê dại đi, ngực cũng như sắp nổ tung vì thiếu dưỡng khí, hại cô phải giơ cờ trắng đầu hàng anh.
Vừa được tự do, Bạch Chi Âm liền sờ lên đôi môi đang tê rần của mình, hổn hển thở lấy hơi, trách móc anh. “Lần này em cũng đâu có cắn anh, sao anh lại cắn em chứ?"
“Em dụ dỗ anh." Thẩm Mục Phạm dùng ngón tay sờ lên đôi môi hồng hồng của cô, trong con ngươi đen nháy đã dần dần nổi lửa. “Âm Âm, em như vậy thật làm anh rất muốn ăn em."
Cô đã quá quen với việc khi thấy mắt anh sáng lên thế này thì lại sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, vì mỗi lần anh muốn làm gì đó với cô thì đều có vẻ mặt giống như thế này. Bạch Chi Âm nuốt một ngụm nước miếng, nghiêm mặt lại nói. “Anh mau lái xe đi, nếu không di chuyển thì sẽ làm cản trở giao thông đấy."
Quay lại nhìn đường phố không một bóng người, Thẩm Mục Phạm dùng ngón trỏ ngắt lấy cằm cô. “Trên con đường này, vào giờ này, mọi khi vẫn không có ai qua lại cả."
Bạch Chi Âm càng quýnh lên nhưng cố gắng làm cho mình bình thản. “Không có ai thì cũng không thể đứng ở giữa đường như thế được, lỡ như để cảnh sát giao thông thấy thì sẽ bị viết hóa đơn phạt đấy."
Nhìn vẻ mặt cứng ngắt của cô, Thẩm Mục Phạm mím môi cười, từ từ nghiêng người qua, trêu chọc hỏi cô. “Âm Âm, dường như em đang rất căng thẳng?"
Nghe anh gọi tên mình, giọng nói mềm mại, hai chữ kia tuôn ra từ miệng của anh dường như là được bọc trong kẹo bông vậy, làm cả người cô cũng mềm nhũn theo. Vừa nhìn lên lại phát hiện ra anh đang ở rất gần mình, cô quýnh đến nỗi phải lấy tay chặn trước ngực anh, hoảng sợ nói. “Anh đang làm gì vậy?"
“Em nói thử xem?" Thẩm Mục Phạm nắm lấy tay cô đang chặn trước ngực mình, ôm cả người cô vào trong lòng, gian ác ngậm lấy vành tai cô, đầu lưỡi linh hoạt chậm rãi liếm quanh.
“Thẩm… Mục Phạm!" Giọng nói đứt quãng của Bạch Chi Âm từ trong ngực anh truyền đến. “Đừng làm rộn nữa, nhột chết đi được, rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?"
Khẽ cắn nhẹ vào tai cô, giọng nói mờ ám của anh từ từ rót vào tai cô. “Anh muốn…"
Đến khi nghe rõ ràng chữ cuối cùng anh nói ra thì cả người Bạch Chi Âm hoàn toàn bị chấn động, thật sự là không dám tin rằng anh lại nói như vậy. Ngay lập tức cô lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng hơn, anh sẽ không thể nào mà muốn giải quyết cô luôn tại đây đấy chứ?
Giống như là hiểu rõ được cô đang lo sợ điều gì, Thẩm Mục Phạm hôn xuống cổ cô, cười gian tà. “Yên tâm, xe của anh cũng khá lớn, không cần phải ra phía sau đâu."
Cười cái gì chứ, đó mới chính là điều nãy giờ cô đang lo lắng đấy! Chặn lấy bàn tay của anh đang muốn luồn vào trong áo cô, Bạch Chi Âm khó khăn mở miệng. “Thẩm Mục Phạm, ở đây không được, sẽ bị người khác nhìn thấy đấy."
“Xe anh là kính màu tối, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì cả." Thẩm Mục Phạm ngắt nhẹ một cái vào ‘chú thỏ con’ của cô.
Thấy không thể nói lý lẽ với anh được, Bạch Chi Âm nhanh trí nghĩ ra một ý khác, chủ động quàng tay qua cổ anh van xin, “Mục Phạm, ở chỗ này em rất sợ, chúng ta về nhà trước đã, được không?"
Thẩm Mục Phạm dừng lại hành động của mình, kinh ngạc nhìn vào mắt cô, “Em gọi anh là gì?"
Bạch Chi Âm không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là cô có thể nhìn ra được anh thích cô gọi anh như thế. Vì vậy, cô lặp lại, giọng nói còn có chút nhõng nhẽo. “Mục Phạm, chúng ta về nhà trước đã, lúc nãy em ăn vẫn chưa thấy no, em muốn về nhà nấu ít mỳ ăn thêm, được không?"
Không biết có phải là đã được cô làm cho thích thú hay không mà Thẩm Mục Phạm lại buông người cô ra, còn rất cẩn thận, tỉ mỉ giúp cô chỉnh đốn lại trang phục, sau đó còn vuốt tóc cô nói. “Buổi tối ăn mỳ sẽ không dễ tiêu đâu, anh chở em đi ăn chút cháo."
Bạch Chi Âm giống như nhận được lệnh đại xá, không kìm nổi chút hứng khởi nói, “Được đó! Vậy chúng ta đi ăn cháo Sán Đầu[1] đi!"
[1] Sán Đầu thuộc đông bắc tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Thẩm Mục Phạm cui vẻ khởi động lại xe chở cô đi ăn cháo, ăn xong cô lại nói muốn đi đến Vịnh Đồng La mua ‘bánh bà xã[2]‘, nói xong lại lặng lẽ kéo kéo quần anh với vẻ căng thẳng, chờ đợi.
[2] Là một loại bánh đặc trưng cho ngày trọng đại của Người Quảng Đông tương tự như bánh phu thê của người Việt. Bánh bà xã theo gu Hong Kong thường làm nhân thập cẩm gồm lạp xưởng, mứt bí, mè, đậu phộng, vỏ quít… Nhân bánh có vị ngọt thể hiện sự ngọt ngào của người vợ; è có tính ấm thể hiện sự ấm áp; lạp xưởng thể hiện sự mặn mà; vỏ quýt tượng trưng cho sự nồng thắm… Nói chung bánh bà xã thể hiện các tính cách của người vợ đối với chồng lúc nào cũng ngọt ngào, ấm áp, mặn nồng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu, nũng nịu vừa rồi của cô, anh thực sự là đã bị kích thích, nhất là lúc nghe được cô yểu điệu gọi tên anh, mỗi tế bào trên cơ thể đều như bị kích động, phía dưới lại thấy căng lên đau trướng, hận không thể lập tức đè cô ở dưới thân, yêu cô một phen. Nhưng lại nghĩ đến câu ‘đói bụng’ của cô thì khát vọng trong anh đã nháy mắt bị nén xuống, anh tạm gác ý muốn đó của mình sang một bên, chiều theo cô tiếp tục lái xe. Anh thực sự là lo cho cái bụng đang đói của cô vì trong buổi tiệc tối nay cô chỉ lo cùng Nghiên Hi nói chuyện, không ăn được gì nhiều.
Thẩm Mục Phạm khẽ thở dài, cầm tay lái. Quả thực là càng ngày anh lại càng quan tâm, để ý đến cô hơn, nhưng cô thì dường như vẫn cứ đối với anh như cũ. Cho dù hai người bọn họ đã làm chuyện đó với nhau hay ngay cả khi cô thẳng thắn thừa nhận là đang quyến rũ anh thì anh vẫn biết đó không phải là vì cô yêu anh, thậm chí là chưa thể nói đến chữ thích. Hơn nữa… nhìn sang bên cạnh, bắt gặp khuôn mặt đang mỉm cười của cô, chân mày Thẩm Mục Phạm khẽ nhíu lại. Âm Âm của anh, đến khi nào nào mới bằng lòng nói ra ‘bí mật’ của cô đây?
***
Cuối cùng, lấy lý do là vì sợ Thẩm Mục Phạm sẽ không vui nên Bạch Chi Âm đã từ chối lời mời của Nghiêm Chinh, may là Nghiêm Chinh cũng đang thực sự muốn tìm một người để giúp Lâm Nhân xử lý công việc, cô không thể đi được càng tạo điều kiện cho Nghiêm Chinh quyết định mời Doãn Nghiên Hi về làm việc.
Sau khi nghe được điều kiện làm việc mà anh ta đưa ra, Bạch Chi Âm thật sự không thể nói lên lời. “Anh ta thật đúng là hào phóng, vẫn chưa nói rõ tiền lương lại có thể ứng trước cho cậu cả xe lẫn nhà."
Doãn Nghiêm Hi nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa xe ở trên bàn, lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Nghiêm Chinh. Khuya ngày hôm trước, lúc cô nhận được điện thoại của Nghiêm Chinh, vừa mới mở máy cô đã kêu lên ‘chủ tịch Nghiêm, đầu dây bên kia rõ ràng đã được một phen giật mình.
“Làm sao cô biết được là tôi?" Nghiêm Chinh hỏi. “Tôi nhớ là cô đã trả lại danh thiếp cho tôi mà."
Doãn Nghiêm Hi khẽ cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà chỉ qua loa nói. “Tôi nhớ số đuôi là số Pi."
“Vậy sao?" Nghiêm Chinh dường như cảm thấy hứng thú, “Vậy cô có thể nhớ được mấy số lẻ phía sau dấu phẩy?"
“34195."
“Vậy tôi nhớ nhiều hơn cô một chút." Nghiêm Chinh nói ra mấy con số. “37897."
“Vậy ra nãy là tôi đang múa rìu qua mắt thợ mất rồi." Doãn Nghiên Hi tự giễu.
Nghiêm chinh lắc đầu cười, nói. “Tôi chỉ thuận miệng nói ra thôi, cô cũng tin ư?"
“Chẳng phải anh đã tin lời tôi nói đấy sao?" Doãn Nghiên Hi hỏi ngược lại.
Nghe cô hỏi lại, Nghiêm Chinh lập tức cười thành tiếng. “Cô Doãn không những có trí nhớ tốt mà ứng đối cũng rất nhanh, xem ra là tôi đã mời đúng người rồi." Không đợi cô lên tiếng, anh liền đi thẳng vào vấn đề. “Không biết là cô Doãn có ý kiến gì với dự án này hay không?"
“Tôi đã làm xong một bản kế hoạch rồi, nếu anh cần gấp tôi có thể gửi qua cho anh."
Nghiêm Chinh có chút bất ngờ. “Cô đã chuẩn bị sẵn một bản kế hoạch rồi ư?"
Doãn Nghiên Hi cười cười. “Đương nhiên là nếu tôi đã muốn nhận công việc này thì hẳn là phải nên bỏ công sức ra, để chuẩn bị trước một số thứ."
Nghiêm Chinh lại gật đầu cười, thở dài. “Xem ra tôi đã không chọn lầm người rồi." Hai ngày sau đó, anh cũng lặp lại những lời này không dưới ba lần, tiếp đó là vấn đề về tiền lương trong vòng một năm cũng như là thư bổ nhiệm chức vụ và cuối cùng là hai cái chìa khóa này đây.
“Chiếc xe này tôi chuẩn bị cho cô Doãn như là quà ra mắt, mong là chúng ta sẽ hợp tác làm việc thành công, còn về vấn đề nhà ở…" Nghiêm Chinh dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp. “Sau một năm, nếu như dự án vẫn hoạt động bình thường, nó sẽ là tiền thưởng cuối năm của cô."
Nhìn hai chiếc chìa khóa mà trợ lý mang tới tận nơi cho mình, Doãn Nghiên Hi hỏi lại Nghiêm Chinh ở đầu bên kia điện thoại với một thâm ý khác,. “Nếu như những thứ tôi muốn không phải là những thứ này thì sao?"
Nghiêm Chinh hơi ngạc nhiên. “Vậy cô muốn những thứ gì?"
Doãn Nghiêm Hi cười nhạt, đổi chủ đề. “Khi nào tôi sẽ bắt đầu đi làm?"
“Tuần sau đi, đợi khi tôi đi Châu Âu về sẽ trực tiếp gặp cô để bàn bạc chi tiết công việc cụ thể." Nghiêm Chinh nói xong, nhưng vẫn nhớ tới câu hỏi lúc nãy của cô. “Cô còn chưa nói với tôi là cô muốn gì thứ gì?"
Đối với việc anh cứ cố chấp hỏi cô muốn gì, Nghiên Hi chỉ còn biết cười ha ha một tiếng rồi nói. “Sau này anh sẽ biết."
Thứ cô muốn có, chính là anh…
Tác giả :
Hạ Mạt Thu