Bảy Nàng Dâu
Chương 3 Bảy ngày giữ trẻ nhà họ Hoàng
"Ngươi đi theo ta à?"
"Đừng vào! "
"Không vào sao?"
"Ừ!"
Cô nghe theo, khi người ta được giúp một lần rồi thì lần sau sẽ rất dễ tin lời người đã giúp mình, cô quỳ xuống một chút đã có người mở cửa ra, cô thấy có một bà già lưng còng bước ra
"Tiểu thư à, xin mời!"
Cô đi theo bà ấy, vừa đi vừa nhìn hai bên, tóc bà ấy đã bạc trắng rồi nhưng da dẻ còn rất trẻ, nhìn không giống đã già, đôi mắt bà ấy mờ đục, trông không trong như mắt người ta bình thường, chợt con quạ đó từ tay áo cô chui lên cạnh cổ cô rồi nói nhỏ
"Đừng đi theo bà ấy! Quay lại chỗ cũ đi!"
Nó vừa nói thì chân bà cụ ấy cũng đứng lại, bà ấy quay mặt lại nhìn cô rồi lạnh lùng nói
"Tiểu thư đang nói chuyện với ai vậy?"
Bà ấy hỏi nhưng mắt nhìn vào cái cổ áo của cô, chỗ con quạ núp thì liếc qua cô, cô thấy cặp mắt của bà ấy thì gai óc nổi lên cuồn cuộn, bà liếc xuống người cô rồi liếc lên, chợt quay lại rồi đi tiếp
"Mạng lớn thật đó!"
Cô đứng đó thở hồng hộc rồi nhìn bà, cô nói với giọng sợ hãi run rẩy
Bà Hậu kéo cô qua bên kia rồi vừa đi vừa nói
"Đây là thử thách thứ hai, phải chắc chắn rằng cô đủ lanh lẹ để có thể sinh sống ở nhà họ Hoàng, mắt nhìn tai nghe và phải biết cảm nhận nữa, cô có thể nhìn thấy người chết, vậy thì hãy nhớ một điều, người chết không giống người sống, hầu hết đều không chạm chân xuống đất được, và duy nhất nhà họ Hoàng, người chết sẽ không có chân, nhớ kĩ chưa?"
Bà Hậu vừa đi vừa nói
"Không sao là tốt rồi? Lúc nãy có để ý cái bộ đồ bà ấy mặc không?"
Cô gật đầu rồi nói
"Bà ấy mặc một bộ đồ màu đen, nhưng mà làm sao?"
"Trên cánh tay trái bị thiếu một miếng, nếu có người để bà ấy lột da thì sẽ may được thêm một tay áo!"
Bà Hậu rất điềm tĩnh nói, cô vừa nghe đã lạnh toát da đầu
"Cảm ơn bà!"
"Cảm ơn vì cái gì? "
"Vì đã kêu tôi bỏ giày ra, tôi biết bà muốn tôi đi không phát ra tiếng động, lúc tôi lùi lại phía sau bà ấy không nghe thấy!"
Bà mỉm cười rồi gật gật
"Cũng khôn ra chút ít rồi! "
Bà nói xong thì chợt giơ ra cho cô một mảnh vải, nó to như một cái yếm đào, bà mỉm cười rồi nói
"Tối ngủ thì đội nó vào đầu, nhớ chưa?"
Cô nghe theo xếp nó lại rồi nhét vào áo, cô mỉm cười rồi gật gật
Bà vừa đi vừa nói với cô
Cô vừa nghe đã trợn mắt lên kinh hãi, bà nói tiếp
"Đây được coi là một linh vật nhà họ, thật ra bà ấy được hóa kiếp từ một con dơi, nhưng là dơi hút máu, bà ấy rất thích sự trẻ trung nhưng năm nay đã hơn 200 năm bà ấy sống rồi, nên bà ấy rất thích uống máu trinh nữ, ăn thịt và lấy da họ may áo mặc!"
"Sao lại..."
"Khi nhà họ Hoàng muốn gϊếŧ ai đó hoặc trừng phạt ai đó, họ sẽ dẫn người tới đây, thay vì tự ra tay, họ vẫn muốn người đó chết một cách đau đớn khốn khổ sợ hãi nhưng vẫn không khiến thanh danh của họ bị phá hoại! Đây gọi là mượn dao gϊếŧ người
"Bà nói bà ấy là dơi, chẳng khó hiểu mắt bà ấy nhìn không tốt, nhưng tai dơi rất là thính, cho dù tôi có thở bà ấy vẫn có thể nghe thấy!"
Bà Hậu mỉm cười
"Tôi đã làm phép vào đôi giày của cô rồi, cô có chạy sau lưng bà ấy thì bà ấy cũng không nghe, chỉ có thể nghe khi cô mang đôi giày này vào!"
Cô gật đầu rồi ngẩn mặt lên, trước mặt là một người phụ nữ tuổi chạc 60, tuy gương mặt đã có sự già nua nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, nhìn cô một lượt bà chợt mỉm cười một nụ cười lạnh lẽo, bà liếc qua bà Hậu cái khiến bà lạnh tóc gáy, bà từ tốn đi vào nhà rồi gia nhân đóng cửa lại, bà Hậu kéo tay cô đi, cô chợt cứng đơ người hỏi bà
"Ai thế bà?"
"Là bà Hoàng đó, là phu nhân đó!"
Nhìn bà ta tựa như xác chết ấy, người chẳng có chút sinh khí nào cả, cô được bà dẫn vào phòng rồi bà kêu gia nô chuẩn bị quần áo tắm gội cho cô
Lúc cô chỉ còn một mình trong phòng, cô cởϊ áσ ra rồi vạch kiếm con quạ, nó nằm im trong đó bây giờ mới ló mặt ra
"Ngươi theo ta làm gì? Ta đã thả ngươi đi rồi kia mà!"
"Ta chẳng thể đi đâu được, xác của ta bị yểm lại rồi, bây giờ trong hình dáng con quạ hôi này chẳng thể làm gì được! "
"Ngươi từng là người sao?"
"Đương nhiên rồi! Ta còn là một thanh niên tuấn tú đó! Chỉ là hơn ba hay bốn mươi năm gì đó về trước ta bị người ta cướp thân xác, ta được cao nhân giúp bảo tồn lại linh hồn giấu trong con quạ này, sau đó còn chôn ta ở khu rừng đó nữa, bà ấy còn nói sau này sẽ quay lại đào ta lên, ai ngờ đợi lâu như vậy cũng không đến, sau này thì cô đến! Đúng là xui xẻo mà, lại nằm trong con quạ hôi hám xấu xí này!"
"Bao nhiêu con đẹp đẽ tốt lành sao không mượn?"
Cô nhíu mày rồi nhìn nó, nó liền nói
"Mấy con khác không biết nói chuyện, làm sao đây?"
À thì ra là vậy, cô cũng đã từng nghe nói về loài quạ biết nói chuyện, lúc còn nhỏ còn nghe mọi người bảo nhau tối mà có quạ đậu ngay nhà thì phải đuổi nó đi, lỡ đâu nó nói bậy thì nhà sẽ gặp xui, nếu nó nói nhà có người chết thì lại xui hơn nữa, với lại con người biết nói chuyện thì bình thường chứ nhìn con quạ nói chuyện lại có cảm giác nổi gai ốc, cô liền nói
"Vậy theo tôi làm gì? Tìm cao nhân mà giúp đi chứ? Theo tôi có tác dụng gì đâu?"
"Cao nhân? Tôi nghĩ bà ta đã chết rồi!"
"Vậy sao, cao nhân thì làm sao mà chết sớm được chứ? Chẳng phải ai cũng sống rất thọ sao?"
"Vì đôi mắt của cô, bà ấy có một đôi mắt rất là đặc biệt, bây giờ sự đặc biệt ấy đã cho cô rồi, cô là căn tu của bà ấy, vì vậy người sau này giúp được tôi chỉ có cô thôi, tôi không theo bảo vệ cô thì chắc chưa đến khi nói bắt đầu cô đã bị loại rồi, thật sự tôi không biết tại sao bà ấy lại chọn cô làm người lãnh căn tu của bà ấy, một cô gái yếu đuối và không am hiểu gì về thế giới này!"
Nó nói rồi chợt thở dài, cô nghe nó nói xong thì giơ tay bóp cổ nó giơ lên
"Ta không làm được gì á? Thế cái này là cái gì? Ta đang bóp cổ ngươi đó, cả bay ngươi cũng không biết, nhập vào thân con quạ ngươi cũng đã biết bay đâu, vẫn đu vào tay áo của ta đấy thôi, làm như hay ho lắm không bằng, ngươi có giỏi thì cút khỏi đây đi, nói năng xằng bậy là giỏi!"
Nó le lưỡi ra mắt trợn dọc, cô bỏ nó xuống rồi phủi tay nói
"Đúng là, khinh thường người khác quá rồi đó!"
Nó ho ho rồi quay lại bảo
"Khinh thường? Thế tối hôm qua ai quỳ lạy cầu xin cái bà già cụt đầu cụt chân đó, ai đã giúp cô? Đúng là vong ơn bội nghĩa! Ước gì bà già đó còn sống thì tôi đã không bâu lấy cô, để cô chết làm thần dữ cửa, cô đơn quạnh vắng suốt cả thiên thu, còn không được đầu thai luân hồi chuyển kiếp!"
Nó nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, chợt cái cửa mở ra rồi có người đứng sắp hàng qua hai bên, đi sau là một người phụ nữ, chợt có một bà già bước lại tán bốp vào mặt cô quát
"To gan, sao nhìn thấy phu nhân mà không quỳ?"
Bà ấy rút cây trâm bạc cài tóc giơ ra còn định đâm cô, cô giật mình né đi thì phu nhân cất tiếng
"Khoan đã!"
Bà già hung tợn kia liền dừng tay, cô vẫn còn sợ hãi quay lại nhìn phu nhân, đây là mẹ chồng của cô, cô chợt quỳ xuống rồi cúi đầu
Chợt bà ấy đặt ngón tay lên đầu cô cái rồi mỉm cười nói
"Không sao, phép tắt thì từ từ dạy, chẳng có gì hấp tấp, dù gì sau này cũng là người một nhà, con nhỉ?"
"Mẹ sẽ gửi con qua nhà bà Vú Nụ chăm con và dạy con phép tắt, sau này ra đường cũng biết ý biết tứ, còn về nhà lại lanh lẹ hiểu chuyện,sẵn bên ấy có mấy đứa trẻ, là dòng họ với nhà mình, con qua học sẵn chăm các em luôn con nhé!"
Cô gật người xuống rồi quỳ dài ra đất dạ một cái thành khẩn, bà ngồi xuống đỡ mặt cô lên rồi mỉm cười
Cô ngẩn mặt lên nhìn bà, mắt bà long lanh như giọt sương, cô mỉm cười gượng gạo rồi chợt nói
"Dạ, là con không hiểu phép tắt, con xin lỗi mẹ! Con sẽ nghe lời Vú Nụ học hành chăm chỉ ạ!"
Nói rồi bà gật đầu rồi quay người lại đi ra ngoài, thấy bọn họ đi hết rồi mới bắt đầu quay qua quay lại kiếm con quạ, nó từ tấm màn chui ra rồi nhìn chăm chăm vào cánh cửa, nó liếc qua cô cái rồi nói
"Người phụ nữ này không đơn giản nha, bà ấy không phải là người, nhưng lại không phải là âm hồn, rõ ràng bà ấy không có hơi thở! Lại còn..."
Cô thất thần chen vào họng nó nói
"Lại còn có mùi thối rửa! Tuy bà ấy đã xông mùi thơm của trầm hương và bạc hà lên người rất kĩ lưỡng nhưng mà cái mùi đó, khi bà ấy giơ tay lên chạm vào tóc tôi, tôi ngửi thấy mùi hôi, là mùi hôi của người chết!"
Con quạ ngạc nhiên cái rồi lấp bấp hỏi
"Sao cô biết?"
"Vì năm tôi còn nhỏ, mẹ tôi lỡ bệnh qua đời, mà ba lại làm ăn xa, xung quanh lại không ai phát hiện ra mẹ tôi đã chết, tôi bắt buộc phải ngồi canh xác mẹ, đã ngồi đó chờ ba về, đến tạm bốn ngày sau mới đem đi chôn, trong suốt quảng thời gian canh xác mẹ, mùi cơ thể đã chết của mẹ sộc mạnh mẽ vào mũi tôi, mùi đó tôi không bao giờ quên được, khi bà ấy đưa tay ra, tôi đã có thể chắc chắn rồi!"
"Bà ấy nói cho cô đi học phép tắt chỉ là muốn hành hạ cô, còn nói muốn cô chăm trẻ, tôi có thể chắc chắn rằng những đứa trẻ đó sẽ tìm cách gϊếŧ cô! Nhưng mà bà ấy thông minh ở chỗ, cô chết ở đâu thì chết, nhưng không được chết ở nhà họ, và người ta sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng trẻ con lại có thể gϊếŧ người! "
Nó vừa nói xong cô liền đổ mồ hôi hột, hình như cái chuyện ban thờ nhà bị đổ xuống đã khiến bà muốn cô nhất định phải chết để đền tội, đền tội vì đã làm gia tộc họ nổi giận