Bảy Năm Sau
Chương 36
Khi bắt gặp ánh mắt Sebastian, Constance Lagrange biết rằng gã người Mỹ đó đã nhận ra họ. Cô rút khẩu súng lục ra rồi giơ lên, cánh tay áp chặt vào người.
- Không được nổ súng bừa bãi! Cô ra lệnh cho Botsaris khi bước vào khoang tiếp khách.
Nhìn thấy súng, nhiều du khách kêu lên thảng thốt. Lao nhanh vào khoang nhà hàng, hai cảnh sát đã xô đổ nhiều bàn ăn trên đường tiến của họ. Với sự tiếp ứng của Constance, Botsaris lao lên cầu thang dẫn lên boong trên, nhưng không thể mở được cánh cửa kim loại.
- Chúng chặn cánh cửa rồi! Viên trung úy kêu lên.
Constance rút lui. Cô đã phát hiện ra một lối đi khác ở phía sau con tàu: một chiếc thang dẫn lên boong trên. Cô có mặt ở trên boong chưa đầy ba giây sau. Từ xa, cô thấy Larabee chui vào khoang lái qua một ô cửa hai cánh tự đóng. Tay cầm một con dao, gã đang uy hiếp lái tàu để bắt ông ta phải khởi động lại tàu. Cô bước lên vài bước tiến về phía gã, nhưng chờ đến khi cảm nhận được sự có mặt của Botsaris phía sau rồi mới nhắm bắn kẻ trốn chạy.
- Không được cử động! Cô hét lên đúng lúc tàu tăng tốc.
Nữ cảnh sát mất thăng bằng, nhưng lại bám được vào vai của viên phụ tá. Cô nheo mắt. Lúc này gã người Mỹ đang trèo lên khoang lái và cố thuyết phục cô vợ cũ lại chỗ đó.
- Bám vào anh, Nikki!
- Không, em không làm được!
- Chúng ta không còn lựa chọn nào cả, em yêu!
Constance nhìn thấy gã nắm lấy tay vợ rồi đẩy cô lên phần khoang nhô cao.
Nữ cảnh sát lặp lại mệnh lệnh mà không ăn thua gì. Gã nằm trong tầm ngắm của cô, nhưng cô do dự không bắn.
Chúng đang cố làm gì vậy? Cầu Iéna vẫn còn xa. Còn tàu sẽ ghé vào cầu Debilly, một cầu đi bộ hình cánh cung bắc qua sông Seine nối đại lộ New York với kè Branly.
Chúng không định đu lên đó đấy chứ?
Chiếc cầu đi bộ đó không quá cao, nhưng cũng đủ khiến nhiệm vụ nếu không đến mức bất khả thi thì cũng quá mạo hiểm, nhất là khi tàu đi với tốc độ này. Constance nhớ lại những bộ phim cô xem hồi nhỏ, trong đó có cảnh Belmondo thực hiện những cú nhảy thần sầu ở Paris. Nhưng Sebastian Larabee không phải Belmondo. Đó là một gã thợ làm đàn ở Thượng Đông Manhattan có thói quen chơi golf vào mỗi sáng Chủ Nhật.
- Tôi có thể bắn vào đùi hắn, đại úy, Botsaris gợi ý.
- Đừng mất công. Hắn không bao giờ đu được lên đó đâu. Cây cầu đó quá cao còn tàu thì chạy quá nhanh. Bọn chúng sẽ chỉ rơi xuống sông mà thôi. Cậu gọi cho đội đường sông đi, kè Saint-Bernard. Yêu cầu họ gửi tiếp viện cho chúng ta để vớt chúng!
Con tàu vẫn lừ lừ tiến về phía những quầng sáng của cây cầu đi bộ. Ngoài những trụ cầu bê tông ở gần hai bờ, cây cầu có kết cấu hoàn toàn bằng thép và mặt cầu bằng ván gỗ màu hổ phách. Cũng như tháp Eiffel, công trình này là một trong những nguyên mẫu kim loại được xây dựng vào đầu thế kỷ XX. Ban đầu được xây dựng để sử dụng tạm thời, rốt cuộc chúng lại sống qua cả thế kỷ.
Theo bản năng, Sebastian tung người nhảy lên bám vào khung cầu. Nikki ném đôi giày cao gót đi rồi cũng nhảy theo, bám chặt lấy thắt lưng chồng cũ. Hai cú nhảy hoàn hảo.
May mắn tột đỉnh cho kẻ nhập môn…
Bằng một cú nhảy, Constance leo lên được nóc khoang lái, nhưng ván cờ đã chơi xong. Con tàu đã chạy qua cầu và đang rẽ sóng tiến về phía vườn hoa Trocadéro.
Cô điên tiết buông ra một câu nguyền rủa, mắt dõi theo hai bóng người đang kéo nhau lên tấm lưới treo lơ lửng của cây cầu đi bộ.
- Không được nổ súng bừa bãi! Cô ra lệnh cho Botsaris khi bước vào khoang tiếp khách.
Nhìn thấy súng, nhiều du khách kêu lên thảng thốt. Lao nhanh vào khoang nhà hàng, hai cảnh sát đã xô đổ nhiều bàn ăn trên đường tiến của họ. Với sự tiếp ứng của Constance, Botsaris lao lên cầu thang dẫn lên boong trên, nhưng không thể mở được cánh cửa kim loại.
- Chúng chặn cánh cửa rồi! Viên trung úy kêu lên.
Constance rút lui. Cô đã phát hiện ra một lối đi khác ở phía sau con tàu: một chiếc thang dẫn lên boong trên. Cô có mặt ở trên boong chưa đầy ba giây sau. Từ xa, cô thấy Larabee chui vào khoang lái qua một ô cửa hai cánh tự đóng. Tay cầm một con dao, gã đang uy hiếp lái tàu để bắt ông ta phải khởi động lại tàu. Cô bước lên vài bước tiến về phía gã, nhưng chờ đến khi cảm nhận được sự có mặt của Botsaris phía sau rồi mới nhắm bắn kẻ trốn chạy.
- Không được cử động! Cô hét lên đúng lúc tàu tăng tốc.
Nữ cảnh sát mất thăng bằng, nhưng lại bám được vào vai của viên phụ tá. Cô nheo mắt. Lúc này gã người Mỹ đang trèo lên khoang lái và cố thuyết phục cô vợ cũ lại chỗ đó.
- Bám vào anh, Nikki!
- Không, em không làm được!
- Chúng ta không còn lựa chọn nào cả, em yêu!
Constance nhìn thấy gã nắm lấy tay vợ rồi đẩy cô lên phần khoang nhô cao.
Nữ cảnh sát lặp lại mệnh lệnh mà không ăn thua gì. Gã nằm trong tầm ngắm của cô, nhưng cô do dự không bắn.
Chúng đang cố làm gì vậy? Cầu Iéna vẫn còn xa. Còn tàu sẽ ghé vào cầu Debilly, một cầu đi bộ hình cánh cung bắc qua sông Seine nối đại lộ New York với kè Branly.
Chúng không định đu lên đó đấy chứ?
Chiếc cầu đi bộ đó không quá cao, nhưng cũng đủ khiến nhiệm vụ nếu không đến mức bất khả thi thì cũng quá mạo hiểm, nhất là khi tàu đi với tốc độ này. Constance nhớ lại những bộ phim cô xem hồi nhỏ, trong đó có cảnh Belmondo thực hiện những cú nhảy thần sầu ở Paris. Nhưng Sebastian Larabee không phải Belmondo. Đó là một gã thợ làm đàn ở Thượng Đông Manhattan có thói quen chơi golf vào mỗi sáng Chủ Nhật.
- Tôi có thể bắn vào đùi hắn, đại úy, Botsaris gợi ý.
- Đừng mất công. Hắn không bao giờ đu được lên đó đâu. Cây cầu đó quá cao còn tàu thì chạy quá nhanh. Bọn chúng sẽ chỉ rơi xuống sông mà thôi. Cậu gọi cho đội đường sông đi, kè Saint-Bernard. Yêu cầu họ gửi tiếp viện cho chúng ta để vớt chúng!
Con tàu vẫn lừ lừ tiến về phía những quầng sáng của cây cầu đi bộ. Ngoài những trụ cầu bê tông ở gần hai bờ, cây cầu có kết cấu hoàn toàn bằng thép và mặt cầu bằng ván gỗ màu hổ phách. Cũng như tháp Eiffel, công trình này là một trong những nguyên mẫu kim loại được xây dựng vào đầu thế kỷ XX. Ban đầu được xây dựng để sử dụng tạm thời, rốt cuộc chúng lại sống qua cả thế kỷ.
Theo bản năng, Sebastian tung người nhảy lên bám vào khung cầu. Nikki ném đôi giày cao gót đi rồi cũng nhảy theo, bám chặt lấy thắt lưng chồng cũ. Hai cú nhảy hoàn hảo.
May mắn tột đỉnh cho kẻ nhập môn…
Bằng một cú nhảy, Constance leo lên được nóc khoang lái, nhưng ván cờ đã chơi xong. Con tàu đã chạy qua cầu và đang rẽ sóng tiến về phía vườn hoa Trocadéro.
Cô điên tiết buông ra một câu nguyền rủa, mắt dõi theo hai bóng người đang kéo nhau lên tấm lưới treo lơ lửng của cây cầu đi bộ.
Tác giả :
Guillaume Musso