Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Chương 126
- Được rồi! Anh có thể đi nhưng từ nay trở đi anh không được tự ý thay sơn xe của mình cho dù đó là sơn cùng màu đi nữa!
Người đàn ông nghe vậy thì thở phào gật đầu rồi bước đi. An Khương cúi đầu vẻ tuyệt vọng. Tất cả mọi việc đầu như bị bao trùm cả một chiếc bạt màu đen vậy! Khiến cho anh mò mẩm trong thất vọng và tìm kiếm trong sự chán nản.
Đúng lúc đó có tiếng xe phanh gấp. Huy Bình bước xuống và chạy vội lại hỏi:
- Có tìm thấy chúng không anh?
An Khương lắc đầu và nhẹ giọng:
- Không có! Tôi và mọi người đã kiểm tra một ngàn bảy trăm chiếc xe tải cùng loại đó nhưng vẫn không tìm được ra chúng.
Huy Bình thở dài rồi cũng nói buồn bã:
- Bên em cũng vậy! Tất cả các xe tải lưu thông trên đường bọn em đều kiểm tra hết nhưng cũng không tìm thấy.
Huy Bình im lặng một lúc rồi nói vẻ lo lắng:
- Còn cách nào khác anh? Không lẽ chúng ta để cho chúng về nước cùng với hai chiếc xe đầy tiền đó?
An Khương im lặng không nói gì. Ánh mắt của anh đượm buồn như thể đang tự trách, đang dằn vặt và kiểm điểm bản thân. Một công việc thất bại hay thành công không phải là để khẳng định chiến thắng hay năng lực của mình mà để cứu vớt và ngăn chặn những điều tồi tệ và chính lúc này họ đã thất bại và họ cũng thừa biết hậu quả của việc thất bại đó nhưng biết làm sao khi họ bất lực. Trách móc và xử phạt cũng chỉ như là tưới nước ột ngọn lửa sau khi đã dập tắt. Tất cả đã muộn màng! Cứu vớt là điều không thể!
… …
Màn đêm lạnh lẽo buông xuống và bao trùm lấy mọi vật thể. Tất cả đều biến mất trong một màu đen kịt. Những cơn gió lạnh bắt đầu nổi lên nhiều và mạnh hơn. Người đi đường thưa dần và gần như là không có một ai. Gia Bảo bước đi xiêu vẹo khóc lóc và gào lên thảm thiết:
- Ba ơi! Ba đang ở đâu vậy? Có nghe con gọi không? Ba đừng làm con sợ! Ba hãy mau trả lời con đi!
Phương Nghi hét lớn tiếng:
- Ba ơi! Ba có nghe con không? Ba mau trả lời con đi!
Không gian vẫn im lặng như tờ không có một tiếng động để đáp lại tiếng gọi của hai con người nhỏ bé đó. Những ngôi nhà hai bên đường đóng cửa kín mít các trận gió nổi lên càng lúc càng mạnh và táp vào da thịt như có ai đang cào xé ít phút sau đó thì những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống. Gia Bảo chạy vào các con hẻm và gọi lớn tiếng, giọng của anh dường như bị khàn hẳn vì những tiếng khóc:
- Ba ơi! Ba à! Ba đang ở đâu vậy? Mau trả lời con đi!
Phương Nghi cũng hét lên trong nước mắt:
- Ba ơi ba! Ba mau trả lời bọn con đi! Ba đang ở đâu vậy?
Vẫn như vậy! Bốn bên vẫn im lặng đến rợn người. Trong lúc này con người và trời đất bông dưng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.Không có ai để ý hay thắc mắc đến hai tiếng gọi của hai con người ngoài phố. Không có ai quan tâm hay thương xót cho hai thể xác yếu ớt và mệt mỏi đang cố đi từng đoạn đường để để gọi tên một người đàn ông.
Mưa rơi xuống ào ào và dội thẳng xuống mặt của Gia Bảo và Phương Nghi.Gia Bảo dường như không cảm thấy nên cô cứ bước đi. Bước những bước nặng nề và đau khổ. Miệng vẫn luôn gào lên thảm thiết. Phương Nghi vội vàng chạy theo nắm lấy tay anh lại rồi nói: -Chúng ta đừng tìm nữa! Có lẽ giờ này cảnh sát và vệ sĩ của tôi đã tìm được ba cô rồi. Chúng ta về đi!
Gia Bảo quay lại gào lên:
- Tôi không về! Nếu anh muốn về thì về đi! Tôi phải tìm bằng được ba tôi!
Phương Nghi nhấn mạnh:
- Nhưng mà trời đang mưa thế này nếu chúng ta không về sẽ bị cảm lạnh!
- Anh sợ cảm lạnh thì về đi! Tôi không cần anh ở lại!
- Gia Bảo hét lên tức tưởi.
Phương Nghi nói khẩn trương:
- Tôi chỉ lo cho cô thôi! Trong người cô đang bị thương nếu mà dầm mưa nữa thì sẽ bệnh đấy!
Gia Bảo lắc đầu và ngẹn ngào nói:
- Anh không cần lo cho tôi! Tôi không sợ bệnh! Tôi Phải ở lại đây tìm ba tôi. Tôi không thể để KhaXon làm hại ông ấy được!
Nói xong thì Gia Bảo chạy đi nhưng đôi chân mệt mỏi quá sức khiến cho anh ngã xuống và nằm ẹp dưới đường. Mưa xối xả như cố tình ghì chặt cơ thể của anh. Phương Nghi vội vàng chạy tới đỡ anh dậy. Cô ôm chặt lấy anh rồi nói trong nước mắt:
- Đừng mà! Cô đừng tự đày đọa mình như thế! Tôi thật sự rất đau lòng khi thấy cô thế này!
Gia Bảo nghe vậy khóc òa lên. Nước mắt của anh hòa lẫn với nước mưa và ngấm hết vào vai của Phương Nghi. Anh nói một cách khẩn trương:
- Anh hãy về đi! Anh theo tôi từ sáng tới giờ rồi. Anh hãy mau về đi! Một thiếu gia như anh không đáng bị chịu cực khổ như thế này! Anh không nhất thiết phải đi tìm ba tôi.
Phương Nghi siết chặt lấy anh rồi nhẹ giọng:
- Tôi sẽ không về! Tôi sẽ không bỏ cô ở lại đâu. Tôi muốn được ở lại đây để tìm ba cùng cô. Xin cô hãy cho tôi ở lại và cho tôi chia sẽ những đau khổ cùng với cô!
Gia Bảo không nói gì. Phương Nghi cũng im lặng. Họ cứ ôm chặt nhau và đứng như vậy như thách thức sự tàn nhẫn của đất trời và vô cảm của nhân thế. Dưới cái lạnh của gió và mưa trong đêm thu hai trái tim nhỏ bé run rẩy đang sưởi ấm cho nhau bằng sự đồng cảm và chân thành. Bóng của họ nhạt nhòa trong cơn mưa trắng xóa nhưng nếu có sự nhiệt tình và một đôi mắt tinh tường thì vẫn nhìn thấy được.
- Kia chính là thiếu gia!
- Một vệ sĩ nói.
Hào Tâm quay lại và nhìn theo hướng chỉ tay của vệ sĩ kia. Anh gật đầu rồi nói nhanh:
- Đúng rồi! Chính là thiếu gia và cô Hà. Chúng ta mau tới đó!
Cả đội vệ sĩ vội vàng chạy tới:
- Thiếu gia! Thiếu gia ơi!
Những tiếng gọi khiến cho Gia Bảo giật mình quay lại. Phương Nghi buông anh ra và nhẹ giọng:
- Họ đến để đưa cô về đấy!
Hào Tâm cúi xuống và kính cẩn thưa:
- Xin mời thiếu gia theo chúng tôi về ạ!
Gia Bảo lắc đầu rồi nói dứt khoát:
- Các cậu mau trở về biệt thự đi! Tôi không về đâu! Tôi ở lại để tìm ba của Phương Nghi. Hiện giờ ông ấy đang ở trong tay của bọn bắt cóc. Tôi không thể về được!
Hào Tâm vội nhẹ giọng: -Xin thiếu gia yên tâm! Hiện giờ cảnh sát và các vệ sĩ tự do của chúng ta cũng đang tìm kiếm ông Hà chắc là họ sẽ sớm tìm ra được ông ấy thôi ạ! Xin thiếu gia mau theo chúng tôi về! Chủ tịch và mọi người đang rất lo lắng cho cậu.
- Tôi xin lỗi vì làm đã làm ọi người lo lắng nhưng tôi thật sự bây giờ không thể về được!
Nói xong thì Gia Bảo quay mặt và bước đi. Thấy thế Hào Tâm và cả đội vệ sĩ liền quỳ sụp xuống rồi lớn tiếng van xin:
- Xin thiếu gia đừng như vậy! Xin thiếu gia mau theo chúng tôi về ạ!
Gia Bảo nhìn thấy vậy thì vội vàng chạy lại và nói:
- Sao mọi người lại làm như thế? Tại sao lại quỳ dưới trời mưa như vậy? Mau đứng lên đi!
- Chúng tôi sẽ không đứng dậy nếu như thiếu gia không đồng ý theo chúng tôi về. Nếu chủ tịch và phu nhân biết thiếu gia đang dầm mưa thế này thì sẽ không tha cho chúng tôi đâu ạ!
Các vệ sĩ vừa dứt lời thì Gia Bảo quỳ sụp xuống rồi khóc òa lên.Hào Tâm và mọi người hốt hoảng nói:
- Thiếu gia đừng làm như vậy! Xin thiếu gia mau đứng lên chứ cậu tuyệt đối không thể quỳ như vậy được! Xin thiếu gia mau đứng dậy! Xin thiếu gia đừng làm cho đội vệ sĩ chúng tôi càng cảm thấy mình vô dụng và có lỗi ạ!
Gia Bảo nói trong nước mắt:
- Xin mọi người hãy hiểu cho tôi! Tôi thật sự không thể về lúc này. Tôi không thể bỏ mặc ông Hà. Tôi không thể làm như vậy. Xin mọi người hãy để tôi ở lại đây để tìm ông ấy nếu như có chuyện gì xảy ra với ông ấy thì suốt cuộc đời này tôi sẽ không tha thứ ình.
Hào Tâm nghe vậy thì vội vàng vàng nói:
- Nếu vậy thì chúng tôi sẽ ở lại tìm ông Hà cùng thiếu gia.
Gia Bảo lắc đầu rồi ngẹn ngào nói:
- Không được! Trời đang mưa thế này mọi người không nên ở lại! Tôi không muốn vì sự lựa chọn của mình mà bắt mọi phải chịu khổ ở đây được.
Hào Tâm nói vẻ dứt khoát:
- Chúng tôi không thể để mặc thiếu gia ở đây được. Chúng tôi là vệ sĩ của cậu thì cậu ở đâu chúng tôi ở đó!
- Xin thiếu gia hãy đồng ý cho chúng tôi ở lại!
- Cả đội vệ sĩ đồng thanh hô lên.
Gia Bảo thấy thế thì nói với đôi mắt cảm kích:
- Được! Nếu các cậu đã quyết như vậy thì tôi đồng ý. Tôi thật sự rất cảm ơn tấm lòng của mọi người!
Nói xong thì họ vội vàng đứng dậy và chia nhau ra tìm kiếm trên tất cả con đường và ngõ hẻm. Hy vọng đất trời sẽ cảm động trước tấm lòng của họ ưa nhỏ dần lại, những giọt nước mắt không còn và một người đàn ông hiện ra trước mắt họ với vẻ mặt hiền hậu và nụ cười ấm áp có thể sưởi ấm trái tim của ai đó giữa đêm mưa mùa thu.
… …
KhaXon giơ tay lên xem đồng và dập ngay điếu thuốc hút dở trên tay rồi vội vàng rời khỏi phòng. Nhưng hắn vừa bước ra thì thấy XaNi chạy từ dưới lên với vẻ mặt hốt hoảng nói nhanh:
- Không được rồi đại ca ơi! Bọn cảnh sát đang ở bên dưới.Chúng đang đi tìm chúng ta và có cả hình phác họa của đại ca nữa! Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
KhaXon nghe vậy thì lập tức nhíu mày như cố tìm cách. Ít giây sau hắn quay sang XaNi hỏi:
- Thế thằng PonChu đâu?
- Nó đi trước em một lát chắc bây giờ đã ra ngoài rồi.
KhaXon nói khẩn trương: -Được rồi mày vào đây nhanh lên! Chúng ta phải giấu thằng già đó trước đã!
KhaXon và Xani vội vã vào phòng và bồng ông Dao lên sau đó thì nhét ông xuống dưới gầm giường …
Hai đồng chí cảnh sát đang làm nhiệm vụ bên dưới. Họ đưa lên một tờ giấy A4 trên đó có phác họa chân dung của một người đàn ông rồi hỏi các nhân viên khách sạn:
- Các vị đã bao giờ gặp người trong tấm hình này chưa? Hắn đi cùng ba hoặc bốn người đàn ông! Trong đó có một người bị thương.
Mọi người nhìn vào người đàn ông có bộ râu quai nón và gương mặt hung dữ trong hình thì ai cũng lắc đầu. Lúc đó có một nam nhân viên khách sạn bước ra từ nhà vệ sinh. Một trong hai đồng chí cảnh sát cầm theo tấm hình bước tới và lặp lại câu hỏi:
Anh nhân viên nheo mắt một lúc rồi ấp úng:
- Tôi cũng không dám khẳng định!
Đồng chí cảnh sát hỏi khẩn trương:
- Anh nói vậy là sao? Không lẽ anh đã từng gặp hắn?
Anh nhân viên suy nghĩ vài giây rồi nhẹ giọng:
- Lúc trưa có một người đàn ông bị thương vào đây nhưng ông ta đi một mình không có người nào đi theo cả.
Đồng chí cảnh sát nhấn mạnh:
- Vậy còn người trong hình thì sao? Anh đã gặp hắn ta bao giờ chưa?
Nhân viên đó lại ấp úng:
- Thực ra tôi cũng không chắc chắn! Hồi chiều cũng có một người đàn ông đi vào đây nhưng ông ta cũng đi một mình và gương mặt cũng không có giống vậy lắm!
Hai đồng chí cảnh sát gật đầu ra hiệu với nhau rồi nói:
- Vậy bây giờ họ đang ở phòng nào?
- Dạ! Ở lầu ba ạ!
- Anh có thể dẫn chúng tôi lên đó?
- Dạ được ạ!
Anh nhân viên khách sạn vội vàng dẫn hai đồng chí cảnh sát lên phòng của KhaXon và ông Dao. Anh gõ cửa và chờ đợi. KhaXon hít một hơi sâu rồi đứng dậy mở cửa. Hắn tươi cười rồi tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy hai đồng chí cảnh sát đang đứng trước cửa phòng mình, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho hai anh?
Đồng chí cảnh sát nhìn hắn một lúc rồi quay sang hỏi nhân viên khách sạn:
- Có phải đây là người anh nói không?
Anh nhân viên gật đầu nhẹ giọng:
- Dạ! Chính là ông ấy. Ông ấy tên là Dương Thuận Hồng và thuê phòng cách đây 6 giờ!
Hai đồng chí cảnh sát nhìn vào tấm hình rồi nhìn lên mặt KhaXon rồi quay sang anh nhân viên hỏi:
- Còn người đàn ông bị thương đang ở phòng nào?
- Dạ! Là phòng kế bên!
KhaXon cười tươi rồi nói:
- Chìa khóa phòng ông ấy tôi đang giữ để tôi mở cho các anh!
Một trong hai đồng chí cảnh sát nghiêm giọng hỏi:
- Sao ông lại giữ chìa khóa của ông ta? Hai người có quan hệ gì?
KhaXon nghe vậy thì cười rất tươi như thể đang cố che dấu đi bộ mặt hung dữ vốn có của mình. Hắn chỉ tay vào anh nhân viên rồi nhẹ giọng:
- Tôi và ông ta không có quan hệ gì cả! Trưa nay tôi thấy mệt nên vào đây thuê phòng để nghỉ ngơi nhưng khi vừa vào thì tôi thấy ông ta đang nằm bất tĩnh dưới nền nhà bên cạnh là cậu nhân viên này. Tôi thấy ông ta bị thương cũng khá nặng nên vội cùng cậu đây đưa lên phòng rồi băng bó vết thương lại vì ông ta chưa tỉnh mà bên cạnh không có người thân nên tôi đã giữ chìa khóa phòng để cho tiện việc chăm sóc.
Anh nhân viên cũng gật đầu rồi nhấn mạnh
Người đàn ông nghe vậy thì thở phào gật đầu rồi bước đi. An Khương cúi đầu vẻ tuyệt vọng. Tất cả mọi việc đầu như bị bao trùm cả một chiếc bạt màu đen vậy! Khiến cho anh mò mẩm trong thất vọng và tìm kiếm trong sự chán nản.
Đúng lúc đó có tiếng xe phanh gấp. Huy Bình bước xuống và chạy vội lại hỏi:
- Có tìm thấy chúng không anh?
An Khương lắc đầu và nhẹ giọng:
- Không có! Tôi và mọi người đã kiểm tra một ngàn bảy trăm chiếc xe tải cùng loại đó nhưng vẫn không tìm được ra chúng.
Huy Bình thở dài rồi cũng nói buồn bã:
- Bên em cũng vậy! Tất cả các xe tải lưu thông trên đường bọn em đều kiểm tra hết nhưng cũng không tìm thấy.
Huy Bình im lặng một lúc rồi nói vẻ lo lắng:
- Còn cách nào khác anh? Không lẽ chúng ta để cho chúng về nước cùng với hai chiếc xe đầy tiền đó?
An Khương im lặng không nói gì. Ánh mắt của anh đượm buồn như thể đang tự trách, đang dằn vặt và kiểm điểm bản thân. Một công việc thất bại hay thành công không phải là để khẳng định chiến thắng hay năng lực của mình mà để cứu vớt và ngăn chặn những điều tồi tệ và chính lúc này họ đã thất bại và họ cũng thừa biết hậu quả của việc thất bại đó nhưng biết làm sao khi họ bất lực. Trách móc và xử phạt cũng chỉ như là tưới nước ột ngọn lửa sau khi đã dập tắt. Tất cả đã muộn màng! Cứu vớt là điều không thể!
… …
Màn đêm lạnh lẽo buông xuống và bao trùm lấy mọi vật thể. Tất cả đều biến mất trong một màu đen kịt. Những cơn gió lạnh bắt đầu nổi lên nhiều và mạnh hơn. Người đi đường thưa dần và gần như là không có một ai. Gia Bảo bước đi xiêu vẹo khóc lóc và gào lên thảm thiết:
- Ba ơi! Ba đang ở đâu vậy? Có nghe con gọi không? Ba đừng làm con sợ! Ba hãy mau trả lời con đi!
Phương Nghi hét lớn tiếng:
- Ba ơi! Ba có nghe con không? Ba mau trả lời con đi!
Không gian vẫn im lặng như tờ không có một tiếng động để đáp lại tiếng gọi của hai con người nhỏ bé đó. Những ngôi nhà hai bên đường đóng cửa kín mít các trận gió nổi lên càng lúc càng mạnh và táp vào da thịt như có ai đang cào xé ít phút sau đó thì những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống. Gia Bảo chạy vào các con hẻm và gọi lớn tiếng, giọng của anh dường như bị khàn hẳn vì những tiếng khóc:
- Ba ơi! Ba à! Ba đang ở đâu vậy? Mau trả lời con đi!
Phương Nghi cũng hét lên trong nước mắt:
- Ba ơi ba! Ba mau trả lời bọn con đi! Ba đang ở đâu vậy?
Vẫn như vậy! Bốn bên vẫn im lặng đến rợn người. Trong lúc này con người và trời đất bông dưng trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn.Không có ai để ý hay thắc mắc đến hai tiếng gọi của hai con người ngoài phố. Không có ai quan tâm hay thương xót cho hai thể xác yếu ớt và mệt mỏi đang cố đi từng đoạn đường để để gọi tên một người đàn ông.
Mưa rơi xuống ào ào và dội thẳng xuống mặt của Gia Bảo và Phương Nghi.Gia Bảo dường như không cảm thấy nên cô cứ bước đi. Bước những bước nặng nề và đau khổ. Miệng vẫn luôn gào lên thảm thiết. Phương Nghi vội vàng chạy theo nắm lấy tay anh lại rồi nói: -Chúng ta đừng tìm nữa! Có lẽ giờ này cảnh sát và vệ sĩ của tôi đã tìm được ba cô rồi. Chúng ta về đi!
Gia Bảo quay lại gào lên:
- Tôi không về! Nếu anh muốn về thì về đi! Tôi phải tìm bằng được ba tôi!
Phương Nghi nhấn mạnh:
- Nhưng mà trời đang mưa thế này nếu chúng ta không về sẽ bị cảm lạnh!
- Anh sợ cảm lạnh thì về đi! Tôi không cần anh ở lại!
- Gia Bảo hét lên tức tưởi.
Phương Nghi nói khẩn trương:
- Tôi chỉ lo cho cô thôi! Trong người cô đang bị thương nếu mà dầm mưa nữa thì sẽ bệnh đấy!
Gia Bảo lắc đầu và ngẹn ngào nói:
- Anh không cần lo cho tôi! Tôi không sợ bệnh! Tôi Phải ở lại đây tìm ba tôi. Tôi không thể để KhaXon làm hại ông ấy được!
Nói xong thì Gia Bảo chạy đi nhưng đôi chân mệt mỏi quá sức khiến cho anh ngã xuống và nằm ẹp dưới đường. Mưa xối xả như cố tình ghì chặt cơ thể của anh. Phương Nghi vội vàng chạy tới đỡ anh dậy. Cô ôm chặt lấy anh rồi nói trong nước mắt:
- Đừng mà! Cô đừng tự đày đọa mình như thế! Tôi thật sự rất đau lòng khi thấy cô thế này!
Gia Bảo nghe vậy khóc òa lên. Nước mắt của anh hòa lẫn với nước mưa và ngấm hết vào vai của Phương Nghi. Anh nói một cách khẩn trương:
- Anh hãy về đi! Anh theo tôi từ sáng tới giờ rồi. Anh hãy mau về đi! Một thiếu gia như anh không đáng bị chịu cực khổ như thế này! Anh không nhất thiết phải đi tìm ba tôi.
Phương Nghi siết chặt lấy anh rồi nhẹ giọng:
- Tôi sẽ không về! Tôi sẽ không bỏ cô ở lại đâu. Tôi muốn được ở lại đây để tìm ba cùng cô. Xin cô hãy cho tôi ở lại và cho tôi chia sẽ những đau khổ cùng với cô!
Gia Bảo không nói gì. Phương Nghi cũng im lặng. Họ cứ ôm chặt nhau và đứng như vậy như thách thức sự tàn nhẫn của đất trời và vô cảm của nhân thế. Dưới cái lạnh của gió và mưa trong đêm thu hai trái tim nhỏ bé run rẩy đang sưởi ấm cho nhau bằng sự đồng cảm và chân thành. Bóng của họ nhạt nhòa trong cơn mưa trắng xóa nhưng nếu có sự nhiệt tình và một đôi mắt tinh tường thì vẫn nhìn thấy được.
- Kia chính là thiếu gia!
- Một vệ sĩ nói.
Hào Tâm quay lại và nhìn theo hướng chỉ tay của vệ sĩ kia. Anh gật đầu rồi nói nhanh:
- Đúng rồi! Chính là thiếu gia và cô Hà. Chúng ta mau tới đó!
Cả đội vệ sĩ vội vàng chạy tới:
- Thiếu gia! Thiếu gia ơi!
Những tiếng gọi khiến cho Gia Bảo giật mình quay lại. Phương Nghi buông anh ra và nhẹ giọng:
- Họ đến để đưa cô về đấy!
Hào Tâm cúi xuống và kính cẩn thưa:
- Xin mời thiếu gia theo chúng tôi về ạ!
Gia Bảo lắc đầu rồi nói dứt khoát:
- Các cậu mau trở về biệt thự đi! Tôi không về đâu! Tôi ở lại để tìm ba của Phương Nghi. Hiện giờ ông ấy đang ở trong tay của bọn bắt cóc. Tôi không thể về được!
Hào Tâm vội nhẹ giọng: -Xin thiếu gia yên tâm! Hiện giờ cảnh sát và các vệ sĩ tự do của chúng ta cũng đang tìm kiếm ông Hà chắc là họ sẽ sớm tìm ra được ông ấy thôi ạ! Xin thiếu gia mau theo chúng tôi về! Chủ tịch và mọi người đang rất lo lắng cho cậu.
- Tôi xin lỗi vì làm đã làm ọi người lo lắng nhưng tôi thật sự bây giờ không thể về được!
Nói xong thì Gia Bảo quay mặt và bước đi. Thấy thế Hào Tâm và cả đội vệ sĩ liền quỳ sụp xuống rồi lớn tiếng van xin:
- Xin thiếu gia đừng như vậy! Xin thiếu gia mau theo chúng tôi về ạ!
Gia Bảo nhìn thấy vậy thì vội vàng chạy lại và nói:
- Sao mọi người lại làm như thế? Tại sao lại quỳ dưới trời mưa như vậy? Mau đứng lên đi!
- Chúng tôi sẽ không đứng dậy nếu như thiếu gia không đồng ý theo chúng tôi về. Nếu chủ tịch và phu nhân biết thiếu gia đang dầm mưa thế này thì sẽ không tha cho chúng tôi đâu ạ!
Các vệ sĩ vừa dứt lời thì Gia Bảo quỳ sụp xuống rồi khóc òa lên.Hào Tâm và mọi người hốt hoảng nói:
- Thiếu gia đừng làm như vậy! Xin thiếu gia mau đứng lên chứ cậu tuyệt đối không thể quỳ như vậy được! Xin thiếu gia mau đứng dậy! Xin thiếu gia đừng làm cho đội vệ sĩ chúng tôi càng cảm thấy mình vô dụng và có lỗi ạ!
Gia Bảo nói trong nước mắt:
- Xin mọi người hãy hiểu cho tôi! Tôi thật sự không thể về lúc này. Tôi không thể bỏ mặc ông Hà. Tôi không thể làm như vậy. Xin mọi người hãy để tôi ở lại đây để tìm ông ấy nếu như có chuyện gì xảy ra với ông ấy thì suốt cuộc đời này tôi sẽ không tha thứ ình.
Hào Tâm nghe vậy thì vội vàng vàng nói:
- Nếu vậy thì chúng tôi sẽ ở lại tìm ông Hà cùng thiếu gia.
Gia Bảo lắc đầu rồi ngẹn ngào nói:
- Không được! Trời đang mưa thế này mọi người không nên ở lại! Tôi không muốn vì sự lựa chọn của mình mà bắt mọi phải chịu khổ ở đây được.
Hào Tâm nói vẻ dứt khoát:
- Chúng tôi không thể để mặc thiếu gia ở đây được. Chúng tôi là vệ sĩ của cậu thì cậu ở đâu chúng tôi ở đó!
- Xin thiếu gia hãy đồng ý cho chúng tôi ở lại!
- Cả đội vệ sĩ đồng thanh hô lên.
Gia Bảo thấy thế thì nói với đôi mắt cảm kích:
- Được! Nếu các cậu đã quyết như vậy thì tôi đồng ý. Tôi thật sự rất cảm ơn tấm lòng của mọi người!
Nói xong thì họ vội vàng đứng dậy và chia nhau ra tìm kiếm trên tất cả con đường và ngõ hẻm. Hy vọng đất trời sẽ cảm động trước tấm lòng của họ ưa nhỏ dần lại, những giọt nước mắt không còn và một người đàn ông hiện ra trước mắt họ với vẻ mặt hiền hậu và nụ cười ấm áp có thể sưởi ấm trái tim của ai đó giữa đêm mưa mùa thu.
… …
KhaXon giơ tay lên xem đồng và dập ngay điếu thuốc hút dở trên tay rồi vội vàng rời khỏi phòng. Nhưng hắn vừa bước ra thì thấy XaNi chạy từ dưới lên với vẻ mặt hốt hoảng nói nhanh:
- Không được rồi đại ca ơi! Bọn cảnh sát đang ở bên dưới.Chúng đang đi tìm chúng ta và có cả hình phác họa của đại ca nữa! Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
KhaXon nghe vậy thì lập tức nhíu mày như cố tìm cách. Ít giây sau hắn quay sang XaNi hỏi:
- Thế thằng PonChu đâu?
- Nó đi trước em một lát chắc bây giờ đã ra ngoài rồi.
KhaXon nói khẩn trương: -Được rồi mày vào đây nhanh lên! Chúng ta phải giấu thằng già đó trước đã!
KhaXon và Xani vội vã vào phòng và bồng ông Dao lên sau đó thì nhét ông xuống dưới gầm giường …
Hai đồng chí cảnh sát đang làm nhiệm vụ bên dưới. Họ đưa lên một tờ giấy A4 trên đó có phác họa chân dung của một người đàn ông rồi hỏi các nhân viên khách sạn:
- Các vị đã bao giờ gặp người trong tấm hình này chưa? Hắn đi cùng ba hoặc bốn người đàn ông! Trong đó có một người bị thương.
Mọi người nhìn vào người đàn ông có bộ râu quai nón và gương mặt hung dữ trong hình thì ai cũng lắc đầu. Lúc đó có một nam nhân viên khách sạn bước ra từ nhà vệ sinh. Một trong hai đồng chí cảnh sát cầm theo tấm hình bước tới và lặp lại câu hỏi:
Anh nhân viên nheo mắt một lúc rồi ấp úng:
- Tôi cũng không dám khẳng định!
Đồng chí cảnh sát hỏi khẩn trương:
- Anh nói vậy là sao? Không lẽ anh đã từng gặp hắn?
Anh nhân viên suy nghĩ vài giây rồi nhẹ giọng:
- Lúc trưa có một người đàn ông bị thương vào đây nhưng ông ta đi một mình không có người nào đi theo cả.
Đồng chí cảnh sát nhấn mạnh:
- Vậy còn người trong hình thì sao? Anh đã gặp hắn ta bao giờ chưa?
Nhân viên đó lại ấp úng:
- Thực ra tôi cũng không chắc chắn! Hồi chiều cũng có một người đàn ông đi vào đây nhưng ông ta cũng đi một mình và gương mặt cũng không có giống vậy lắm!
Hai đồng chí cảnh sát gật đầu ra hiệu với nhau rồi nói:
- Vậy bây giờ họ đang ở phòng nào?
- Dạ! Ở lầu ba ạ!
- Anh có thể dẫn chúng tôi lên đó?
- Dạ được ạ!
Anh nhân viên khách sạn vội vàng dẫn hai đồng chí cảnh sát lên phòng của KhaXon và ông Dao. Anh gõ cửa và chờ đợi. KhaXon hít một hơi sâu rồi đứng dậy mở cửa. Hắn tươi cười rồi tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy hai đồng chí cảnh sát đang đứng trước cửa phòng mình, hắn nhẹ giọng hỏi:
- Tôi có thể giúp gì cho hai anh?
Đồng chí cảnh sát nhìn hắn một lúc rồi quay sang hỏi nhân viên khách sạn:
- Có phải đây là người anh nói không?
Anh nhân viên gật đầu nhẹ giọng:
- Dạ! Chính là ông ấy. Ông ấy tên là Dương Thuận Hồng và thuê phòng cách đây 6 giờ!
Hai đồng chí cảnh sát nhìn vào tấm hình rồi nhìn lên mặt KhaXon rồi quay sang anh nhân viên hỏi:
- Còn người đàn ông bị thương đang ở phòng nào?
- Dạ! Là phòng kế bên!
KhaXon cười tươi rồi nói:
- Chìa khóa phòng ông ấy tôi đang giữ để tôi mở cho các anh!
Một trong hai đồng chí cảnh sát nghiêm giọng hỏi:
- Sao ông lại giữ chìa khóa của ông ta? Hai người có quan hệ gì?
KhaXon nghe vậy thì cười rất tươi như thể đang cố che dấu đi bộ mặt hung dữ vốn có của mình. Hắn chỉ tay vào anh nhân viên rồi nhẹ giọng:
- Tôi và ông ta không có quan hệ gì cả! Trưa nay tôi thấy mệt nên vào đây thuê phòng để nghỉ ngơi nhưng khi vừa vào thì tôi thấy ông ta đang nằm bất tĩnh dưới nền nhà bên cạnh là cậu nhân viên này. Tôi thấy ông ta bị thương cũng khá nặng nên vội cùng cậu đây đưa lên phòng rồi băng bó vết thương lại vì ông ta chưa tỉnh mà bên cạnh không có người thân nên tôi đã giữ chìa khóa phòng để cho tiện việc chăm sóc.
Anh nhân viên cũng gật đầu rồi nhấn mạnh
Tác giả :
Hồ Hoài Phương