Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Chương 117
- Sáng ngày mai con có tới địa điểm giao tiền với người nhà họ Lâm không?
Bảo Trân nói thản nhiên:
- Có chứ ba! Con phải tới chứ!
Ông Triệu nói vẻ khẩn trương:
- Hay là con lấy lý do chăm sóc Lâm phu nhân rồi ở nhà đi chứ tới đó không an toàn đâu con ạ! Lỡ như có chuyện gì thì …
- Ba yên tâm! Con không sao đâu!
- Bảo Trân vội trấn an khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt ba mình.
Cô ngưng lại một lúc rồi nhấn mạnh:
- Ba đừng lo! Đâu chỉ một mình con tới đó đâu mà ba sợ. Ngày mai có hơn một trăm cảnh sát và hai trăm vệ sĩ cùng tới địa điểm giao tiền nên con sẽ an toàn vả lại con là thiếu phu nhân tương lai thì không thể không đi được! Chúng ta gần đến đích rồi thì không thể làm cho Lâm gia mất lòng tin ở con! Khó khăn lắm con mới lấy được lòng tin của ông già Gia Châu. Bây giờ khi Gia Bảo trở về thì con sẽ tìm cách thúc ép họ tổ chức đám cưới để sau này cho dù Gia Bảo có chết hay gặp phải kiếp nạn gì thì con cũng không phải lo lắng vì khi đó con đã là thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị. Con có thể hô mưa, gọi gió. Có thể làm mọi việc con muốn và lúc đó con cũng không cần phải quan tâm tới sống chết của chồng mình.
- A ha ha ah ah ….!
- Ông Triệu cười một cách khoái chí rồi nhấn mạnh:
- Đúng là bây giờ con đã rất thông minh và ba cũng không cần phải lo lắng cho con như bốn năm trước nữa. Bây giờ thì ba đã có thể hoàn toàn yên tâm về con rồi! Lạnh lùng, quyết đoán và có chút tàn nhẫn! Con cứ y như là một bản sao của mẹ con vậy!
Bảo Trân cười nhạt rồi gằn giọng:
- Nếu con không như vậy thì làm sao có thể lấy được lòng của thiếu gia nhà họ Lâm? Nếu con còn ngây thơ như hồi bốn năm trước thì làm sao có thể làm bà chủ tương lai của một tập đoàn giàu có nhất khu vựa Đông Nam Á? Ba nói con giống mẹ sao?
Bảo Trân lắc đầu rồi nhấn mạnh:
- Không phải! Ba sai rồi! Con không giống mẹ. Con hơn cả bà ấy! Con có thể dám chắc rằng mình lạnh lùng không kém một người vô cảm và con cũng nhẫn tâm không thua mấy tên đồ tể nhưng con tự hào về diễn xuất của mình. Con nghĩ rằng mình không hề thua kém và có thể hơn hẳn các diễn viên sừng sỏ nhất của làng giải trí Việt.
Ông Triệu gật đầu rồi tán thưởng:
- Đúng vậy! Con khiến ba thấy tự hào! Nếu hồi đó mà con quyết định thi vào ngành điện ảnh sân khấu thì có lẽ không có ai có thể dành vị trí thủ khoa với con.
Bảo Trân lắc đầu rồi nhẹ giọng:
- Con không thích! Có lẽ con đã quá am hiểu về nó nên con không còn thấy hứng thú!
Ông Triệu im lặng vài giây rồi nói giọng tiếc rẻ: -Nếu bây giờ mẹ con còn sống thì chúng ta có thể có trọn được niềm vui! Chỉ tiếc rằng bà ấy đi quá sớm!
Bảo Trân thở dài rồi khẽ giọng:
- Con cũng cảm thấy thế! Ước gì mẹ có thể ở đây để có thể chia sẽ những niềm hạnh phúc này với chúng ta. Nếu được vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Cô nói vẻ oán hận:
- Tại sao mẹ lại xấu số như vậy? Sao những người phụ nữ khác không chết thay cho bà ấy? Sao Lâm phu nhân lại có thể sống đến bốn mươi chín tuổi và hưởng hết tất cả mọi thứ hạnh phúc trên đời mà mẹ lại không thể?
Ông Triệu gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Thôi được rồi! Con đừng buồn nữa! Chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua! Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai. Chúng ta nên nhìn về phía trước ở đó có rất nhiều thứ đang đợi chúng ta. Có tiền bạc, địa vị và những thứ tuyệt phẩm đang chờ chúng ta tới chạm vào và làm chủ nhân của nó.
- Ba nói rất hay! Chúng ta không nên để quá khứ làm ảnh hưởng tới tương lai của mình! Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai! Con nghĩ mẹ ở trên thiên đàng chắc cũng muốn nhìn thấy chúng ta vui vẻ.
Bảo Trân nâng ly và chúc mừng:
- Chúc cho ngày mai đến thật nhanh để chúng ta có thể thực hiện được giấc mơ của mình!
Dưới ánh nến và những ly rượu vang hai người họ vui mừng chúc tụng. Chúc tụng ột ngày mai, chúc tụng ột tương lai tràn đầy hạnh phúc ở phía trước. Đây có phải đơn thuần là một sự vô tình, sự tàn nhẫn hay họ chính là những diễn viên quá lão luyện. Lão luyện đến mức họ nhìn đời với một đôi mắt giả tạo và vô cảm với tất cả nỗi đau của nhân thế. Trong khi tất cả mọi người và đất trời đều như nhỏ lệ và đau thương cho nỗi đau của một ai đó nhưng họ vẫn vui vẻ với niềm vui riêng của mình, niềm vui được giấu kín được chôn vùi tận sâu trong trái tim của những con người lạnh lùng và thâm hiểm.
… …
Du Kiệt đưa một ly trà nóng cho ông Dao và nhẹ giọng:
- Ba uống trà đi ạ!
Ông Dao quay lại nhìn đồng hồ rồi khẽ giọng:
- Đã 3 giờ sáng rồi mà con vẫn chưa đi ngủ sao?
Du Kiệt lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh ông:
- Con không muốn ngủ.Con muốn đợi! Chỉ còn năm tiếng nữa là đến giờ giao tiền rồi. Lúc đó chúng ta có thể gặp lại Phương Nghi chắc con bé bây giờ đã ốm và tiều tụy đi nhiều!
Ông Dao ngẹn ngào nói:
- Thật khổ thân cho em con. Con bé vốn đã ốm yếu vậy mà …tất cả chuyện này đều tại ba. Nếu như trước đây ba không gặp ông Cường và làm cái việc đó thì đã không mang đến cái chết oan ức ẹ và cậu của con. Nếu ba không nhất quyết đưa hai con ra Hà Tĩnh thì bọn người KhaXon cũng không thể bắt được được Phương Nghi. Ba đã sai lầm từ hai mươi chín năm trước và bây giờ lại tiếp tục. Chẳng lẽ cuộc đời ba cứ luôn gây ra sai phạm để mang đến bất hạnh cho người thân của mình?
Du Kiệt khẩn trương nhẹ giọng: -Ba ơi! Ba đừng nói vậy! Chúng ta làm sao có thể biết trước được số phận của mình? Mỗi cuộc gặp gỡ đều đã được ông trời sắp đặt cho dù là tốt hay xấu chúng ta đều phải chấp nhận! Ba và bác Cường cũng vậy! Sao trong cả ngàn người mà ba lại là người cứu bác ấy? Bởi vì đó là duyên phận ba ạ! Là số kiếp đã được sắp sẵn và con không nghĩ cuộc gặp gỡ đó là một sai lầm. Nếu như ba không gặp bác Cường thì bệnh của ông nội có thể sẽ không được chữa. Và có thể người ba cưới làm vợ chưa hẳn đã là mẹ! Con và Phương Nghi chưa hẳn đã được sinh ra và nếu con và con bé không về Hà Tĩnh thì làm sao có thể gặp được bác Tám và mọi người ở ngoài đó? Và nếu không về thì làm sao anh em con có thể biết được quê nội của mình là như thế nào chứ? Ba làm tất cả mọi việc không có gì là sai cả nên ba không phải dằn vặt hay trách móc bản thân nếu ba làm như thế cả con và Phương Nghi đều cảm thấy có lỗi, cảm thấy bọn con là gánh nặng của ba..
Ông Dao nghe vậy thì khẩn trương nói:
- Hai con không bao giờ là gánh nặng của ba. Cả con và Phương Nghi đều là niềm hạnh phúc, niềm tự hào của ba và mẹ. Ba có thể ân hận và nuối tiếc tất cả nhưng không bao giờ ân hận vì đã cưới mẹ và sinh ra hai con.
Du Kiệt gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Con và Phương Nghi cũng rất tự hào khi may mắn đã được sinh ra và làm con của ba, mẹ. Và chỉ cần đợi năm tiếng nữa thôi thì tất cả mọi việc sẽ qua khi đó chúng ta sẽ lại sống một cuộc sống vui vẻ như trước. Con và Phương Nghi sẽ chở ba đi vòng quanh thành phố chơi, sẽ cùng ba ăn tối ở Newword và sinh nhật lần tới của ba con và con bé sẽ giành tặng cho ba một món quà rất đặc biệt.
Ông Dao mỉm cười rồi khẽ giọng:
- Ừ! Ba sẽ đợi để biết món quà của hai anh em con là gì!
Nói xong thì ông quay lại vú Hòa và nói:
- Sáng ra vú chịu khó đi chợ và nấu nhiều món ăn một chút! Phương Nghi đã nhịn đói mấy ngày rồi chắc con bé rất mong được về tới nhà để ăn một bữa cho thật no nê!
- Dạ! Tôi nhất định sẽ làm thật nhiều món mà Phương Nghi thích ạ!
Ông Dao gật đầu hài lòng rồi quay sang Du Kiệt và nói:
- Mà thật may là có chủ tịch Lâm nếu không thì ba thật không biết phải làm sao nữa. Ông ấy đã không hề quở trách chúng ta vì đã làm liên lụy tới cậu Gia Bảo mà còn sốt sắng cho vệ sĩ sĩ đi tìm rồi bây giờ còn mời cả chuyện gia phá bom, mìn về để cứu mạng con trai mình và Phương Nghi. Chúng ta đã nợ của Lâm gia quá nhiều! Sau này khi có dịp ba nhất định sẽ trả hết cho họ!
Du Kiệt gật đầu tán thành rồi nhấn mạnh:
- Con cũng không ngờ được chủ tịch Lâm lại là người rộng lượng và sảng khoái như vậy. Con cứ nghĩ rằng một người đầy tiền và quyền như ông ấy thì chắc là phải rất nghiêm nghị và hơi độc đoán một chút nhưng khi tiếp xúc thì ông ấy lại cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi và dễ chịu. Mỗi câu nói của ông ấy đều biểu lộ rõ sự quan tâm và chân thành chứ không nồng nặc mùi tiền và đầy cái tôi như một số người ở địa vị ấy.
Ông Dao nhẹ giọng với ánh mắt tự hào:
- Có thể nói là chúng ta đã rất may mắn khi được quen biết với gia đình họ.
Du Kiệt nghe vậy thì khẩn trương nhấn mạnh:
- Không phải đâu ba ơi! Con nghĩ chúng ta không chỉ quen biết mà có khi trong tương lai gia đình họ còn làm thông gia với chúng ta đấy!
Ông Dao nói vẻ quở trách
Bảo Trân nói thản nhiên:
- Có chứ ba! Con phải tới chứ!
Ông Triệu nói vẻ khẩn trương:
- Hay là con lấy lý do chăm sóc Lâm phu nhân rồi ở nhà đi chứ tới đó không an toàn đâu con ạ! Lỡ như có chuyện gì thì …
- Ba yên tâm! Con không sao đâu!
- Bảo Trân vội trấn an khi nhìn thấy vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt ba mình.
Cô ngưng lại một lúc rồi nhấn mạnh:
- Ba đừng lo! Đâu chỉ một mình con tới đó đâu mà ba sợ. Ngày mai có hơn một trăm cảnh sát và hai trăm vệ sĩ cùng tới địa điểm giao tiền nên con sẽ an toàn vả lại con là thiếu phu nhân tương lai thì không thể không đi được! Chúng ta gần đến đích rồi thì không thể làm cho Lâm gia mất lòng tin ở con! Khó khăn lắm con mới lấy được lòng tin của ông già Gia Châu. Bây giờ khi Gia Bảo trở về thì con sẽ tìm cách thúc ép họ tổ chức đám cưới để sau này cho dù Gia Bảo có chết hay gặp phải kiếp nạn gì thì con cũng không phải lo lắng vì khi đó con đã là thiếu phu nhân của tập đoàn Lâm Thị. Con có thể hô mưa, gọi gió. Có thể làm mọi việc con muốn và lúc đó con cũng không cần phải quan tâm tới sống chết của chồng mình.
- A ha ha ah ah ….!
- Ông Triệu cười một cách khoái chí rồi nhấn mạnh:
- Đúng là bây giờ con đã rất thông minh và ba cũng không cần phải lo lắng cho con như bốn năm trước nữa. Bây giờ thì ba đã có thể hoàn toàn yên tâm về con rồi! Lạnh lùng, quyết đoán và có chút tàn nhẫn! Con cứ y như là một bản sao của mẹ con vậy!
Bảo Trân cười nhạt rồi gằn giọng:
- Nếu con không như vậy thì làm sao có thể lấy được lòng của thiếu gia nhà họ Lâm? Nếu con còn ngây thơ như hồi bốn năm trước thì làm sao có thể làm bà chủ tương lai của một tập đoàn giàu có nhất khu vựa Đông Nam Á? Ba nói con giống mẹ sao?
Bảo Trân lắc đầu rồi nhấn mạnh:
- Không phải! Ba sai rồi! Con không giống mẹ. Con hơn cả bà ấy! Con có thể dám chắc rằng mình lạnh lùng không kém một người vô cảm và con cũng nhẫn tâm không thua mấy tên đồ tể nhưng con tự hào về diễn xuất của mình. Con nghĩ rằng mình không hề thua kém và có thể hơn hẳn các diễn viên sừng sỏ nhất của làng giải trí Việt.
Ông Triệu gật đầu rồi tán thưởng:
- Đúng vậy! Con khiến ba thấy tự hào! Nếu hồi đó mà con quyết định thi vào ngành điện ảnh sân khấu thì có lẽ không có ai có thể dành vị trí thủ khoa với con.
Bảo Trân lắc đầu rồi nhẹ giọng:
- Con không thích! Có lẽ con đã quá am hiểu về nó nên con không còn thấy hứng thú!
Ông Triệu im lặng vài giây rồi nói giọng tiếc rẻ: -Nếu bây giờ mẹ con còn sống thì chúng ta có thể có trọn được niềm vui! Chỉ tiếc rằng bà ấy đi quá sớm!
Bảo Trân thở dài rồi khẽ giọng:
- Con cũng cảm thấy thế! Ước gì mẹ có thể ở đây để có thể chia sẽ những niềm hạnh phúc này với chúng ta. Nếu được vậy thì tốt biết bao nhiêu.
Cô nói vẻ oán hận:
- Tại sao mẹ lại xấu số như vậy? Sao những người phụ nữ khác không chết thay cho bà ấy? Sao Lâm phu nhân lại có thể sống đến bốn mươi chín tuổi và hưởng hết tất cả mọi thứ hạnh phúc trên đời mà mẹ lại không thể?
Ông Triệu gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Thôi được rồi! Con đừng buồn nữa! Chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua! Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai. Chúng ta nên nhìn về phía trước ở đó có rất nhiều thứ đang đợi chúng ta. Có tiền bạc, địa vị và những thứ tuyệt phẩm đang chờ chúng ta tới chạm vào và làm chủ nhân của nó.
- Ba nói rất hay! Chúng ta không nên để quá khứ làm ảnh hưởng tới tương lai của mình! Chúng ta nên sống cho hiện tại và tương lai! Con nghĩ mẹ ở trên thiên đàng chắc cũng muốn nhìn thấy chúng ta vui vẻ.
Bảo Trân nâng ly và chúc mừng:
- Chúc cho ngày mai đến thật nhanh để chúng ta có thể thực hiện được giấc mơ của mình!
Dưới ánh nến và những ly rượu vang hai người họ vui mừng chúc tụng. Chúc tụng ột ngày mai, chúc tụng ột tương lai tràn đầy hạnh phúc ở phía trước. Đây có phải đơn thuần là một sự vô tình, sự tàn nhẫn hay họ chính là những diễn viên quá lão luyện. Lão luyện đến mức họ nhìn đời với một đôi mắt giả tạo và vô cảm với tất cả nỗi đau của nhân thế. Trong khi tất cả mọi người và đất trời đều như nhỏ lệ và đau thương cho nỗi đau của một ai đó nhưng họ vẫn vui vẻ với niềm vui riêng của mình, niềm vui được giấu kín được chôn vùi tận sâu trong trái tim của những con người lạnh lùng và thâm hiểm.
… …
Du Kiệt đưa một ly trà nóng cho ông Dao và nhẹ giọng:
- Ba uống trà đi ạ!
Ông Dao quay lại nhìn đồng hồ rồi khẽ giọng:
- Đã 3 giờ sáng rồi mà con vẫn chưa đi ngủ sao?
Du Kiệt lắc đầu rồi ngồi xuống bên cạnh ông:
- Con không muốn ngủ.Con muốn đợi! Chỉ còn năm tiếng nữa là đến giờ giao tiền rồi. Lúc đó chúng ta có thể gặp lại Phương Nghi chắc con bé bây giờ đã ốm và tiều tụy đi nhiều!
Ông Dao ngẹn ngào nói:
- Thật khổ thân cho em con. Con bé vốn đã ốm yếu vậy mà …tất cả chuyện này đều tại ba. Nếu như trước đây ba không gặp ông Cường và làm cái việc đó thì đã không mang đến cái chết oan ức ẹ và cậu của con. Nếu ba không nhất quyết đưa hai con ra Hà Tĩnh thì bọn người KhaXon cũng không thể bắt được được Phương Nghi. Ba đã sai lầm từ hai mươi chín năm trước và bây giờ lại tiếp tục. Chẳng lẽ cuộc đời ba cứ luôn gây ra sai phạm để mang đến bất hạnh cho người thân của mình?
Du Kiệt khẩn trương nhẹ giọng: -Ba ơi! Ba đừng nói vậy! Chúng ta làm sao có thể biết trước được số phận của mình? Mỗi cuộc gặp gỡ đều đã được ông trời sắp đặt cho dù là tốt hay xấu chúng ta đều phải chấp nhận! Ba và bác Cường cũng vậy! Sao trong cả ngàn người mà ba lại là người cứu bác ấy? Bởi vì đó là duyên phận ba ạ! Là số kiếp đã được sắp sẵn và con không nghĩ cuộc gặp gỡ đó là một sai lầm. Nếu như ba không gặp bác Cường thì bệnh của ông nội có thể sẽ không được chữa. Và có thể người ba cưới làm vợ chưa hẳn đã là mẹ! Con và Phương Nghi chưa hẳn đã được sinh ra và nếu con và con bé không về Hà Tĩnh thì làm sao có thể gặp được bác Tám và mọi người ở ngoài đó? Và nếu không về thì làm sao anh em con có thể biết được quê nội của mình là như thế nào chứ? Ba làm tất cả mọi việc không có gì là sai cả nên ba không phải dằn vặt hay trách móc bản thân nếu ba làm như thế cả con và Phương Nghi đều cảm thấy có lỗi, cảm thấy bọn con là gánh nặng của ba..
Ông Dao nghe vậy thì khẩn trương nói:
- Hai con không bao giờ là gánh nặng của ba. Cả con và Phương Nghi đều là niềm hạnh phúc, niềm tự hào của ba và mẹ. Ba có thể ân hận và nuối tiếc tất cả nhưng không bao giờ ân hận vì đã cưới mẹ và sinh ra hai con.
Du Kiệt gật đầu rồi nhẹ giọng:
- Con và Phương Nghi cũng rất tự hào khi may mắn đã được sinh ra và làm con của ba, mẹ. Và chỉ cần đợi năm tiếng nữa thôi thì tất cả mọi việc sẽ qua khi đó chúng ta sẽ lại sống một cuộc sống vui vẻ như trước. Con và Phương Nghi sẽ chở ba đi vòng quanh thành phố chơi, sẽ cùng ba ăn tối ở Newword và sinh nhật lần tới của ba con và con bé sẽ giành tặng cho ba một món quà rất đặc biệt.
Ông Dao mỉm cười rồi khẽ giọng:
- Ừ! Ba sẽ đợi để biết món quà của hai anh em con là gì!
Nói xong thì ông quay lại vú Hòa và nói:
- Sáng ra vú chịu khó đi chợ và nấu nhiều món ăn một chút! Phương Nghi đã nhịn đói mấy ngày rồi chắc con bé rất mong được về tới nhà để ăn một bữa cho thật no nê!
- Dạ! Tôi nhất định sẽ làm thật nhiều món mà Phương Nghi thích ạ!
Ông Dao gật đầu hài lòng rồi quay sang Du Kiệt và nói:
- Mà thật may là có chủ tịch Lâm nếu không thì ba thật không biết phải làm sao nữa. Ông ấy đã không hề quở trách chúng ta vì đã làm liên lụy tới cậu Gia Bảo mà còn sốt sắng cho vệ sĩ sĩ đi tìm rồi bây giờ còn mời cả chuyện gia phá bom, mìn về để cứu mạng con trai mình và Phương Nghi. Chúng ta đã nợ của Lâm gia quá nhiều! Sau này khi có dịp ba nhất định sẽ trả hết cho họ!
Du Kiệt gật đầu tán thành rồi nhấn mạnh:
- Con cũng không ngờ được chủ tịch Lâm lại là người rộng lượng và sảng khoái như vậy. Con cứ nghĩ rằng một người đầy tiền và quyền như ông ấy thì chắc là phải rất nghiêm nghị và hơi độc đoán một chút nhưng khi tiếp xúc thì ông ấy lại cho người đối diện một cảm giác rất gần gũi và dễ chịu. Mỗi câu nói của ông ấy đều biểu lộ rõ sự quan tâm và chân thành chứ không nồng nặc mùi tiền và đầy cái tôi như một số người ở địa vị ấy.
Ông Dao nhẹ giọng với ánh mắt tự hào:
- Có thể nói là chúng ta đã rất may mắn khi được quen biết với gia đình họ.
Du Kiệt nghe vậy thì khẩn trương nhấn mạnh:
- Không phải đâu ba ơi! Con nghĩ chúng ta không chỉ quen biết mà có khi trong tương lai gia đình họ còn làm thông gia với chúng ta đấy!
Ông Dao nói vẻ quở trách
Tác giả :
Hồ Hoài Phương