Bầu Trời Trong Trẻo
Chương 54: Đêm Mát Lành Trên Núi
Mấy chị em làm xong bữa cơm liền dọn lên bàn, lúc ấy đã bảy giờ hơn. Ngày tháng bảy trời tối muộn, ở nhà chính còn sáng ngời ánh tịch dương diễm lệ chiếu rọi từ phía chân trời, hơi nóng lại không hừng hực như buổi chiều, cả nhà liền mở cửa lớn, dư quang của buổi chiều tà phủ lên mặt bàn gỗ đặt đầy chén bát thức ăn.
Lan Quốc Hải đi lấy chai rượu gạo, Lan Gia lại mở Quốc Diếu: “Ba nếm thử rượu này đi."
“Được!" Lan Quốc Hải thật vất vả mới hạ được quyết tâm: “Để nếm thử thứ rượu có giá trên trời này đi, nhìn xem có hương vị gì, Lan Quốc Hải ta cũng hủ bại một lần."
Bà Lan ở bên cạnh lẩm bẩm: “Vị gì chứ, khẳng định không giống bình thường. Với cái giá tiền này nếu lên trấn trên mua rượu cao lương của Lý nhị lang thì phải mua được mấy bình lớn."
Chờ rượu rót xong, đám chị em mới ngồi xuống. Tám người ngồi quanh chiếc bàn gỗ vuông có phần chật chội. Dịch ghế hết qua bên này lại bên kia, vai đẩy vai, cuối cùng cũng dàn xếp được.
Lan Quốc Hải nói: “Xem ra phải đổi cái bàn lớn hơn thôi."
Bà Lan ở một bên cười nói: “Chỉ sợ phải mua thêm một cái nữa."
“Mua nhiều vậy làm gì ạ?" Lan Duệ đưa đũa cho mọi người, rồi hỏi bà Lan.
“Lan Gia rồi sẽ sinh con mà, giờ ngồi đã chật, sau này nhiều người hơn sao đủ chỗ, lại nói về sau có khách tới chơi, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, thế chẳng phải đáng cười sao?" Bà Lan vui tươi hớn hở.
Lan Gia gắp đồ ăn cho mẹ: “Mẹ nghĩ xa quá!"
“Đúng, là xa, nhưng bộ xương già này của ba mẹ cũng không biết có thể sống được bao lâu, hiện tại mấy đứa đều thành tài, ba mẹ cũng có một chút hy vọng." Bà Lan nói xong liền nhìn Lan Gia rồi lại nhìn Lan Hinh.
Lan Hinh cảm thấy da đầu như rách da, cứ như thể ngày hôm nay đến bây giờ trừ xoay quanh chuyện đối tượng kết hôn rồi sinh con ra thì không còn việc gì khác. À, nói vậy cũng không đúng, trong lòng ba mẹ, trừ chuyện đó ra còn một việc nữa là khiến mình phải đổi nghề đi làm một thành phần tri thức, đây cũng là chuyện lớn. Dù sao cũng đều khiến mình đau đầu.
Lan Gia thấy chị mình tuy cười nhạt, nhưng trong mắt có phần phức tạp, liền cười nói với mẹ: “Bát tự còn chưa xem mà, chỉ đưa về cho mọi người nhìn một cái thôi."
Lan Gia ở trước mặt Đổng Bân nói những lời này thực khiến hai ông bà sửng sốt. Theo lý mà nói, ở nông thôn, cho dù đối tượng vào cửa có thật hay đùa, có ý kiến gì đi nữa thì cũng là người một nhà đóng cửa lại, ở sau lưng người ngoài mới có thể nói được. Lan Gia giờ lại nói thẳng ngay ở trước mặt Đổng Bân, tiểu Húc cùng Ninh Vũ.
“Con không nhắc thì mẹ cũng quên, theo mẹ thấy, hai đứa công tác cũng bận rộn, thật vất vả mới về đây một lần, ngày mai chúng ta lên núi, đi chùa, thuận tiện nhờ lão thần tiên ở đó xem bát tự." Bà Lan nói như thể nhớ ra sự tình gì rất quan trọng.
“Mẹ…đừng mê tín như vậy chứ? Nói gì thì tụi con cũng mới quen nhau có nửa năm, nhắc đến việc đó còn sớm quá." Lúc này Lan Gia cảm thấy là mình tự tìm phiền toái. Người miền núi rất mê tín, bát tự có hợp hay không tựa hồ là khuôn vàng thước ngọc để đo xem hai người có nên kết hôn không. Tình cảm của mình và Đổng Bân đang êm đẹp, nếu đến lúc đó bát tự không hợp, chẳng lẽ còn không phải là tự mình gây chuyện sao?
Lan Hinh cũng nói xen vào: “Con thấy việc này mẹ hơi nóng vội đó. Nói gì thì nhà chúng ta cũng là người có học, mấy chuyện như bát tự ấy, thật thật giả giả ai có thể nói được. Theo con thấy thì chỉ cần hai người thật lòng với đối phương, thì chính là hợp tính tình hợp bát tự. Hơn nữa, hiện tại ba cũng đâu tin tưởng những việc như thế."
Lan Hinh đẩy việc qua cho ba mình, không ngờ Lan Quốc Hải bưng chén rượu suy nghĩ, nói: “Ba thấy chuyện này cũng cần thiết. Truyền thống mấy ngàn năm, cũng không thể nói chẳng hề để ý. Kết hôn là chuyện lớn, cần thận trọng, nên làm thì cứ làm."
Lan Gia lập tức cất cao thanh âm: “Ba…ai nói tụi con sẽ kết hôn?"
“Đó không phải là chuyện sớm muộn sao?" Lan Quốc Hải vẻ mặt nghiêm túc.
Bà Lan cũng nói theo: “Hai đứa không kết hôn thì còn muốn làm gì?"
Ở trên núi, có đối tượng thì sẽ kết hôn, không kết hôn thì còn làm gì? Nếu Lan Gia đã đem nhà trai người ta về nhà, cũng không phải do bà mối giới thiệu, thì nghĩa là hai người đã có chút tình cảm. Nếu như vậy thế nào có thể nói không cân nhắc tới chuyện kết hôn đây?
Lan Gia cảm thấy cái lồng sắt chụp trên người mình hơi lớn.
Lan Duệ lại lên tiếng ủng hộ hai chị gái: “Con nói này ba mẹ, hai người cổ hủ quá. Chị ba cũng sẽ không sống trên núi, không cần làm theo quy củ ở đây. Quy củ bên ngoài không giống nơi này!"
“Không giống chỗ nào?" Lan Quốc Hải hỏi. Bà Lan cũng buông đũa xuống chờ Lan Duệ nói.
“Hiện tại là thế kỷ mới, chú ý tự do yêu đương, tự do lựa chọn. Ép người ta làm theo ý mình rất không hợp lý. Chờ chị ba và anh Bân cảm thấy thích hợp thì tự nhiên sẽ kết hôn. Ba mẹ ít quan tâm đi thì hơn." Lan Duệ nói.
“Mày thì biết cái gì!" Lan Quốc Hải quát Lan Duệ.
Bà Lan cũng trách cứ: “Con đó, con nít không hiểu chuyện!"
“Con không nói nữa. Con muốn ăn thêm, chị hai nấu ngon quá! Quanh năm suốt tháng cũng chẳng có nhiều cơ hội." Lan Duệ mặt mày nhăn nhó, không giận, cũng không tiếp tục cãi lại, chỉ chăm chú bát gà hầm gắp thịt ăn, lại nghiêng đầu nói với tiểu Húc: “Sau này học chị hai đi, cũng cho anh có lộc ăn."
Tiểu Húc khẽ nhéo để tay dưới bàn nhéo Lan Duệ một cái: “Nghĩ hay thế."
Lan Duệ đau đến méo miệng, chuyện hai đứa vẫn cứ để lát nữa nói sau, ở trong căn nhà quy củ này, liếc mắt đưa tình tuyệt đối là chuyện bại hoại gia phong, cho nên Lan Duệ vội vàng sửa đề tài: “Phải rồi, rượu anh Bân mua không tệ chứ ba?"
Lan Quốc Hải uống một hớp, chậc chậc lưỡi: “Ba uống vào miệng không thấy gì khác cả."
Bà Lan cười mắng ông: “Ông là lợn rừng ăn không nổi cám ngon! Ăn xin không biết xài hàng hiệu (???)"
(Xin lỗi tui chém gió khúc này – Tác giả chú thích: Ý tứ là cùng mệnh nhưng không biết hưởng thụ)
“Tôi không biết, chẳng lẽ bà biết? Bà có thể uống rồi biết rượu này ngon hay dở hả?" Lan Quốc Hải nói đến vui vẻ, giơ đũa nói tụi nhỏ: “Ăn, ăn nhiều một chút, tay nghề mở quán cơm của Lan Hinh thật sự không tệ chút nào."
“Có cơm có thịt, những ngày tốt đẹp thế này thật mấy năm trước có nằm mơ cũng không dám!" Bà Lan cảm khái.
“Bà lại bắt đầu ức khổ tư điềm* rồi!" Lan Quốc Hải nói.
(*Nay sung sướng hạnh phúc, nhớ lại những ngày khổ sở)
“Không nói nữa không nói nữa, hiện tại cuộc sống tốt lắm, nói gì chứ." Bà Lan vẻ mặt đầy thoả mãn.
Ăn xong cơm chiều, tắm rửa hóng gió. Hôm nay hàng xóm cách bờ đê tới chơi rất nhiều. Ghế nhà họ Lan có phần không đủ, mấy chị em đều đứng, nhường chỗ cho khách. Đương nhiên cũng tránh không khỏi một phen đưa đẩy chối từ.
Chủ đề đêm nay là Lan Gia.
Bởi vì hôm nay Lan Gia trở về, hơn nữa dẫn theo bạn trai. Không chỉ dẫn theo bạn trai, mà lại còn tặng cho Lan lão gia tử hai chai rượu một ngàn đồng một chai, tặng bà Lan chiếc dây chuyền hai ba ngàn đồng.
“Thật không ngờ, không ngờ đó. Tôi nói mà, mấy người có học luôn có tiền đồ. Đã thấy chưa? Chiều nay tôi tới nói chuyện với Lan lão thái gia một lát, vừa nghe thế, chậc chậc…Rượu một ngàn đồng, mấy người chắc cũng chưa thấy qua nhỉ." Liêu tam gia có quan hệ gần gũi với nhà họ Lan, mấy đứa nhỏ nhà họ về nên ông cũng phải đến thăm một lượt.
Học phí kỳ sau của Liêu Phân cũng mấy ngàn đồng, ông là một lão nông dân lưng còng già cả, không có cách nào khác để kiếm tiền. Năm nay mưa thuận gió hoà, heo cũng không mắc bệnh, nhưng ông còn nợ Lưu nhị gia ở trấn trên tiền thức ăn cho heo, lại mua thêm mấy con heo con, nhẩm tính, cũng là lấy tiền lẻ đổi tiền chẵn. Trong túi cũng chỉ còn lại hơn một ngàn, chưa đủ học phí cho Liêu Phân.
Trong ngọn núi này người duy nhất có thể vay tiền cũng chính là nhà họ Lan, huống chi đứa con thứ hai của nhà họ cũng đã đi làm, áp lực giảm thiểu, bà con làng xóm trong vòng mười dặm đều biết cô con gái thứ hai của nhà họ Lan một tháng kiếm được hơn bảy ngàn đồng. Cho nên gặp khó khăn, đương nhiên Liêu tam gia phải tìm đến nhà họ Lan để giãi bày.
Mấy hôm trước ông thấy Lan lão gia tử ngồi trên bờ đê đan sọt, liền đi đến cuốn điếu thuốc lá, nói chuyện của Liêu Phân. Lan Quốc Hải liền lập tức đồng ý. Liêu tam gia đương nhiên ngàn ân vạn tạ. Lan Quốc Hải này là người thành thật, tuy không lớn giọng nói chuyện, nhưng trong giọng nói trầm thấp khàn khàn lại không che dấu được hào khí: “Không phải là tiền sao? Không phải chỉ mấy ngàn sao? Một tháng tiền lương của Lan Gia cũng xài không hết, có thể giúp cho Liêu Phân đóng học phí một năm! Chờ đến khi Liêu Phân tốt nghiệp, cũng có thể kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó để xem ở ngọn núi này còn có ai có thể khinh thường Liêu tam gia ông."
Cho nên khi Lan Gia về, đương nhiên Liêu tam gia lại chạy tới bờ đê gần nhà họ Lan. Tuy Lan Gia cùng chị em đều ở phía sau nhà làm đồ ăn, không gặp người, nhưng Lan Quốc Hải vừa nói chai rượu kia hơn một ngàn đồng, Liêu Tam Gia liền nhất thời choáng váng. Hơn một ngàn, hai chai, một chai cũng chỉ tầm một lít, hai người đàn ông miền núi uống một chút là có thể cạn sạch.
Hơn một ngàn……Bản thân mình nuôi heo nửa năm, ngô khoai là của nhà nên không tính, như thế mới chỉ đáng giá bằng một chai rượu!
Liêu tam gia vừa hâm mộ vừa ghen tị, theo đó cũng tràn ngập hy vọng. Một sinh viên như Lan Gia đã có tiền đồ như thế, qua một năm nữa Liêu Phân cũng tốt nghiệp. Liêu tam gia tựa hồ nhìn thấy thật nhiều tiền đang vẫy tay với mình.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Lan có tiền đồ, Liêu tam gia tựa hồ cũng thấy mặt mũi toả sáng, chờ đến sẩm tối liền tới lần nữa. Trước mặt hàng xóm láng giềng, cường điệu thêm chai rượu một hai ngàn đồng, cường điệu thêm mặt dây chuyền hai ba ngàn đồng kia.
Chậc chậc chậc……
Ánh mắt mọi người đều trợn tròn. Liêu tam gia không nói lời nào, bộ dáng có chút lão luyện thành thục, nhưng ở trong mắt bà con, đây là độ cao mà người khác không thể với tới.
Vợ của La tam không biết cũng đến bên ngoài con đê từ khi nào, do dự không biết có nên tiến qua bờ đê nhà họ Lan hay không. Bờ đê nhà họ Lan không có tường vây, đương nhiên cũng không có cửa, nhưng tiến vào lại cảm thấy không ổn lắm, bởi vì Liêu tam gia ở đó. Liêu tam gia coi cô ta như kẻ thù, bởi vì khi Liêu tam gia đi tìm La tam nhi vay tiền, cô ta đã nói Liêu tam gia không cùng một đường với nhà họ La bọn họ.
Mà nhà Liêu tam cùng một đường với nhà họ Lan.
Bà Lan mắt thấy trên con đường có một người đang đứng trong bóng tối, liền vội vàng chạy lên đón tiếp. Thấy là vợ nhà La Tam, mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón vào.
Trên bờ đê đã sớm không còn ghế ngồi, vợ La tam liền đứng: “Nơi này thật đúng là náo nhiệt nhỉ, từ xa đã nghe tiếng nói chuyện. Gia Gia trở lại rồi à, nay có tiền đồ nhỉ, kiếm được khá quá cơ."
Liêu Tam hừ một tiếng, bất âm bất dương nói: “Đó cũng là do Lan lão thái gia vay mượn từ đầu thôn tới cuối thôn, nay nhận được hồi báo, đâu có giống nhà họ La."
Vợ La Tam cũng không thèm để ý hắn, đi đến bên cạnh bà Lan, nặng giọng nói: “Học đại học thì có gì đặc biệt hơn người. Có giỏi thì có tiền đồ như Gia Gia đi."
Lời này lôi cả người nhà họ Lan vào, mấy người phụ nữ đứng vây quanh bà Lan không biết phải nói tiếp sao mới tốt. Ước chừng khoảng vài giây, vợ của nhà họ Đặng ở cách vách mới mở miệng hỏi: “Thế nào Lan Hinh còn chưa tìm đối tượng vậy?"
“Aish……Người trẻ tuổi ở bên ngoài chúng tôi có lo cũng không lo được." Bà Lan thở dài.
“Phải tìm chứ! Chuyện như thế, Lan Hinh không để tâm thì hai ông bà cũng không thể không bận tâm được, để lâu hơn nữa sợ sẽ khó tìm." Bà vợ nhà họ Đặng nói.
“Không có cách nào tìm mà, hằng năm nó ở ngoài, mà người cùng quê lại không xứng."
“Mọi người nghĩ biện pháp đi! Chắc phải có họ hàng thân thích gì đó chứ, mọi người cùng nghĩ cách đi." Không biết cô vợ nhà ai mở lời.
Lan Quốc Hải đi lấy chai rượu gạo, Lan Gia lại mở Quốc Diếu: “Ba nếm thử rượu này đi."
“Được!" Lan Quốc Hải thật vất vả mới hạ được quyết tâm: “Để nếm thử thứ rượu có giá trên trời này đi, nhìn xem có hương vị gì, Lan Quốc Hải ta cũng hủ bại một lần."
Bà Lan ở bên cạnh lẩm bẩm: “Vị gì chứ, khẳng định không giống bình thường. Với cái giá tiền này nếu lên trấn trên mua rượu cao lương của Lý nhị lang thì phải mua được mấy bình lớn."
Chờ rượu rót xong, đám chị em mới ngồi xuống. Tám người ngồi quanh chiếc bàn gỗ vuông có phần chật chội. Dịch ghế hết qua bên này lại bên kia, vai đẩy vai, cuối cùng cũng dàn xếp được.
Lan Quốc Hải nói: “Xem ra phải đổi cái bàn lớn hơn thôi."
Bà Lan ở một bên cười nói: “Chỉ sợ phải mua thêm một cái nữa."
“Mua nhiều vậy làm gì ạ?" Lan Duệ đưa đũa cho mọi người, rồi hỏi bà Lan.
“Lan Gia rồi sẽ sinh con mà, giờ ngồi đã chật, sau này nhiều người hơn sao đủ chỗ, lại nói về sau có khách tới chơi, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, thế chẳng phải đáng cười sao?" Bà Lan vui tươi hớn hở.
Lan Gia gắp đồ ăn cho mẹ: “Mẹ nghĩ xa quá!"
“Đúng, là xa, nhưng bộ xương già này của ba mẹ cũng không biết có thể sống được bao lâu, hiện tại mấy đứa đều thành tài, ba mẹ cũng có một chút hy vọng." Bà Lan nói xong liền nhìn Lan Gia rồi lại nhìn Lan Hinh.
Lan Hinh cảm thấy da đầu như rách da, cứ như thể ngày hôm nay đến bây giờ trừ xoay quanh chuyện đối tượng kết hôn rồi sinh con ra thì không còn việc gì khác. À, nói vậy cũng không đúng, trong lòng ba mẹ, trừ chuyện đó ra còn một việc nữa là khiến mình phải đổi nghề đi làm một thành phần tri thức, đây cũng là chuyện lớn. Dù sao cũng đều khiến mình đau đầu.
Lan Gia thấy chị mình tuy cười nhạt, nhưng trong mắt có phần phức tạp, liền cười nói với mẹ: “Bát tự còn chưa xem mà, chỉ đưa về cho mọi người nhìn một cái thôi."
Lan Gia ở trước mặt Đổng Bân nói những lời này thực khiến hai ông bà sửng sốt. Theo lý mà nói, ở nông thôn, cho dù đối tượng vào cửa có thật hay đùa, có ý kiến gì đi nữa thì cũng là người một nhà đóng cửa lại, ở sau lưng người ngoài mới có thể nói được. Lan Gia giờ lại nói thẳng ngay ở trước mặt Đổng Bân, tiểu Húc cùng Ninh Vũ.
“Con không nhắc thì mẹ cũng quên, theo mẹ thấy, hai đứa công tác cũng bận rộn, thật vất vả mới về đây một lần, ngày mai chúng ta lên núi, đi chùa, thuận tiện nhờ lão thần tiên ở đó xem bát tự." Bà Lan nói như thể nhớ ra sự tình gì rất quan trọng.
“Mẹ…đừng mê tín như vậy chứ? Nói gì thì tụi con cũng mới quen nhau có nửa năm, nhắc đến việc đó còn sớm quá." Lúc này Lan Gia cảm thấy là mình tự tìm phiền toái. Người miền núi rất mê tín, bát tự có hợp hay không tựa hồ là khuôn vàng thước ngọc để đo xem hai người có nên kết hôn không. Tình cảm của mình và Đổng Bân đang êm đẹp, nếu đến lúc đó bát tự không hợp, chẳng lẽ còn không phải là tự mình gây chuyện sao?
Lan Hinh cũng nói xen vào: “Con thấy việc này mẹ hơi nóng vội đó. Nói gì thì nhà chúng ta cũng là người có học, mấy chuyện như bát tự ấy, thật thật giả giả ai có thể nói được. Theo con thấy thì chỉ cần hai người thật lòng với đối phương, thì chính là hợp tính tình hợp bát tự. Hơn nữa, hiện tại ba cũng đâu tin tưởng những việc như thế."
Lan Hinh đẩy việc qua cho ba mình, không ngờ Lan Quốc Hải bưng chén rượu suy nghĩ, nói: “Ba thấy chuyện này cũng cần thiết. Truyền thống mấy ngàn năm, cũng không thể nói chẳng hề để ý. Kết hôn là chuyện lớn, cần thận trọng, nên làm thì cứ làm."
Lan Gia lập tức cất cao thanh âm: “Ba…ai nói tụi con sẽ kết hôn?"
“Đó không phải là chuyện sớm muộn sao?" Lan Quốc Hải vẻ mặt nghiêm túc.
Bà Lan cũng nói theo: “Hai đứa không kết hôn thì còn muốn làm gì?"
Ở trên núi, có đối tượng thì sẽ kết hôn, không kết hôn thì còn làm gì? Nếu Lan Gia đã đem nhà trai người ta về nhà, cũng không phải do bà mối giới thiệu, thì nghĩa là hai người đã có chút tình cảm. Nếu như vậy thế nào có thể nói không cân nhắc tới chuyện kết hôn đây?
Lan Gia cảm thấy cái lồng sắt chụp trên người mình hơi lớn.
Lan Duệ lại lên tiếng ủng hộ hai chị gái: “Con nói này ba mẹ, hai người cổ hủ quá. Chị ba cũng sẽ không sống trên núi, không cần làm theo quy củ ở đây. Quy củ bên ngoài không giống nơi này!"
“Không giống chỗ nào?" Lan Quốc Hải hỏi. Bà Lan cũng buông đũa xuống chờ Lan Duệ nói.
“Hiện tại là thế kỷ mới, chú ý tự do yêu đương, tự do lựa chọn. Ép người ta làm theo ý mình rất không hợp lý. Chờ chị ba và anh Bân cảm thấy thích hợp thì tự nhiên sẽ kết hôn. Ba mẹ ít quan tâm đi thì hơn." Lan Duệ nói.
“Mày thì biết cái gì!" Lan Quốc Hải quát Lan Duệ.
Bà Lan cũng trách cứ: “Con đó, con nít không hiểu chuyện!"
“Con không nói nữa. Con muốn ăn thêm, chị hai nấu ngon quá! Quanh năm suốt tháng cũng chẳng có nhiều cơ hội." Lan Duệ mặt mày nhăn nhó, không giận, cũng không tiếp tục cãi lại, chỉ chăm chú bát gà hầm gắp thịt ăn, lại nghiêng đầu nói với tiểu Húc: “Sau này học chị hai đi, cũng cho anh có lộc ăn."
Tiểu Húc khẽ nhéo để tay dưới bàn nhéo Lan Duệ một cái: “Nghĩ hay thế."
Lan Duệ đau đến méo miệng, chuyện hai đứa vẫn cứ để lát nữa nói sau, ở trong căn nhà quy củ này, liếc mắt đưa tình tuyệt đối là chuyện bại hoại gia phong, cho nên Lan Duệ vội vàng sửa đề tài: “Phải rồi, rượu anh Bân mua không tệ chứ ba?"
Lan Quốc Hải uống một hớp, chậc chậc lưỡi: “Ba uống vào miệng không thấy gì khác cả."
Bà Lan cười mắng ông: “Ông là lợn rừng ăn không nổi cám ngon! Ăn xin không biết xài hàng hiệu (???)"
(Xin lỗi tui chém gió khúc này – Tác giả chú thích: Ý tứ là cùng mệnh nhưng không biết hưởng thụ)
“Tôi không biết, chẳng lẽ bà biết? Bà có thể uống rồi biết rượu này ngon hay dở hả?" Lan Quốc Hải nói đến vui vẻ, giơ đũa nói tụi nhỏ: “Ăn, ăn nhiều một chút, tay nghề mở quán cơm của Lan Hinh thật sự không tệ chút nào."
“Có cơm có thịt, những ngày tốt đẹp thế này thật mấy năm trước có nằm mơ cũng không dám!" Bà Lan cảm khái.
“Bà lại bắt đầu ức khổ tư điềm* rồi!" Lan Quốc Hải nói.
(*Nay sung sướng hạnh phúc, nhớ lại những ngày khổ sở)
“Không nói nữa không nói nữa, hiện tại cuộc sống tốt lắm, nói gì chứ." Bà Lan vẻ mặt đầy thoả mãn.
Ăn xong cơm chiều, tắm rửa hóng gió. Hôm nay hàng xóm cách bờ đê tới chơi rất nhiều. Ghế nhà họ Lan có phần không đủ, mấy chị em đều đứng, nhường chỗ cho khách. Đương nhiên cũng tránh không khỏi một phen đưa đẩy chối từ.
Chủ đề đêm nay là Lan Gia.
Bởi vì hôm nay Lan Gia trở về, hơn nữa dẫn theo bạn trai. Không chỉ dẫn theo bạn trai, mà lại còn tặng cho Lan lão gia tử hai chai rượu một ngàn đồng một chai, tặng bà Lan chiếc dây chuyền hai ba ngàn đồng.
“Thật không ngờ, không ngờ đó. Tôi nói mà, mấy người có học luôn có tiền đồ. Đã thấy chưa? Chiều nay tôi tới nói chuyện với Lan lão thái gia một lát, vừa nghe thế, chậc chậc…Rượu một ngàn đồng, mấy người chắc cũng chưa thấy qua nhỉ." Liêu tam gia có quan hệ gần gũi với nhà họ Lan, mấy đứa nhỏ nhà họ về nên ông cũng phải đến thăm một lượt.
Học phí kỳ sau của Liêu Phân cũng mấy ngàn đồng, ông là một lão nông dân lưng còng già cả, không có cách nào khác để kiếm tiền. Năm nay mưa thuận gió hoà, heo cũng không mắc bệnh, nhưng ông còn nợ Lưu nhị gia ở trấn trên tiền thức ăn cho heo, lại mua thêm mấy con heo con, nhẩm tính, cũng là lấy tiền lẻ đổi tiền chẵn. Trong túi cũng chỉ còn lại hơn một ngàn, chưa đủ học phí cho Liêu Phân.
Trong ngọn núi này người duy nhất có thể vay tiền cũng chính là nhà họ Lan, huống chi đứa con thứ hai của nhà họ cũng đã đi làm, áp lực giảm thiểu, bà con làng xóm trong vòng mười dặm đều biết cô con gái thứ hai của nhà họ Lan một tháng kiếm được hơn bảy ngàn đồng. Cho nên gặp khó khăn, đương nhiên Liêu tam gia phải tìm đến nhà họ Lan để giãi bày.
Mấy hôm trước ông thấy Lan lão gia tử ngồi trên bờ đê đan sọt, liền đi đến cuốn điếu thuốc lá, nói chuyện của Liêu Phân. Lan Quốc Hải liền lập tức đồng ý. Liêu tam gia đương nhiên ngàn ân vạn tạ. Lan Quốc Hải này là người thành thật, tuy không lớn giọng nói chuyện, nhưng trong giọng nói trầm thấp khàn khàn lại không che dấu được hào khí: “Không phải là tiền sao? Không phải chỉ mấy ngàn sao? Một tháng tiền lương của Lan Gia cũng xài không hết, có thể giúp cho Liêu Phân đóng học phí một năm! Chờ đến khi Liêu Phân tốt nghiệp, cũng có thể kiếm được nhiều tiền, đến lúc đó để xem ở ngọn núi này còn có ai có thể khinh thường Liêu tam gia ông."
Cho nên khi Lan Gia về, đương nhiên Liêu tam gia lại chạy tới bờ đê gần nhà họ Lan. Tuy Lan Gia cùng chị em đều ở phía sau nhà làm đồ ăn, không gặp người, nhưng Lan Quốc Hải vừa nói chai rượu kia hơn một ngàn đồng, Liêu Tam Gia liền nhất thời choáng váng. Hơn một ngàn, hai chai, một chai cũng chỉ tầm một lít, hai người đàn ông miền núi uống một chút là có thể cạn sạch.
Hơn một ngàn……Bản thân mình nuôi heo nửa năm, ngô khoai là của nhà nên không tính, như thế mới chỉ đáng giá bằng một chai rượu!
Liêu tam gia vừa hâm mộ vừa ghen tị, theo đó cũng tràn ngập hy vọng. Một sinh viên như Lan Gia đã có tiền đồ như thế, qua một năm nữa Liêu Phân cũng tốt nghiệp. Liêu tam gia tựa hồ nhìn thấy thật nhiều tiền đang vẫy tay với mình.
Mấy đứa nhỏ nhà họ Lan có tiền đồ, Liêu tam gia tựa hồ cũng thấy mặt mũi toả sáng, chờ đến sẩm tối liền tới lần nữa. Trước mặt hàng xóm láng giềng, cường điệu thêm chai rượu một hai ngàn đồng, cường điệu thêm mặt dây chuyền hai ba ngàn đồng kia.
Chậc chậc chậc……
Ánh mắt mọi người đều trợn tròn. Liêu tam gia không nói lời nào, bộ dáng có chút lão luyện thành thục, nhưng ở trong mắt bà con, đây là độ cao mà người khác không thể với tới.
Vợ của La tam không biết cũng đến bên ngoài con đê từ khi nào, do dự không biết có nên tiến qua bờ đê nhà họ Lan hay không. Bờ đê nhà họ Lan không có tường vây, đương nhiên cũng không có cửa, nhưng tiến vào lại cảm thấy không ổn lắm, bởi vì Liêu tam gia ở đó. Liêu tam gia coi cô ta như kẻ thù, bởi vì khi Liêu tam gia đi tìm La tam nhi vay tiền, cô ta đã nói Liêu tam gia không cùng một đường với nhà họ La bọn họ.
Mà nhà Liêu tam cùng một đường với nhà họ Lan.
Bà Lan mắt thấy trên con đường có một người đang đứng trong bóng tối, liền vội vàng chạy lên đón tiếp. Thấy là vợ nhà La Tam, mặc dù có chút không thích, nhưng vẫn nhiệt tình tiếp đón vào.
Trên bờ đê đã sớm không còn ghế ngồi, vợ La tam liền đứng: “Nơi này thật đúng là náo nhiệt nhỉ, từ xa đã nghe tiếng nói chuyện. Gia Gia trở lại rồi à, nay có tiền đồ nhỉ, kiếm được khá quá cơ."
Liêu Tam hừ một tiếng, bất âm bất dương nói: “Đó cũng là do Lan lão thái gia vay mượn từ đầu thôn tới cuối thôn, nay nhận được hồi báo, đâu có giống nhà họ La."
Vợ La Tam cũng không thèm để ý hắn, đi đến bên cạnh bà Lan, nặng giọng nói: “Học đại học thì có gì đặc biệt hơn người. Có giỏi thì có tiền đồ như Gia Gia đi."
Lời này lôi cả người nhà họ Lan vào, mấy người phụ nữ đứng vây quanh bà Lan không biết phải nói tiếp sao mới tốt. Ước chừng khoảng vài giây, vợ của nhà họ Đặng ở cách vách mới mở miệng hỏi: “Thế nào Lan Hinh còn chưa tìm đối tượng vậy?"
“Aish……Người trẻ tuổi ở bên ngoài chúng tôi có lo cũng không lo được." Bà Lan thở dài.
“Phải tìm chứ! Chuyện như thế, Lan Hinh không để tâm thì hai ông bà cũng không thể không bận tâm được, để lâu hơn nữa sợ sẽ khó tìm." Bà vợ nhà họ Đặng nói.
“Không có cách nào tìm mà, hằng năm nó ở ngoài, mà người cùng quê lại không xứng."
“Mọi người nghĩ biện pháp đi! Chắc phải có họ hàng thân thích gì đó chứ, mọi người cùng nghĩ cách đi." Không biết cô vợ nhà ai mở lời.
Tác giả :
Tái Kiến Đông Lưu Thuỷ