Bất Tiểu Tâm
Chương 19: Giáo sư ai oán?
Xe quay về vẫn là chiếc kia, không giống chính là Thường Kiện chen cùng đám bằng hữu, trong đó ngoại trừ vị lái xe kia, bốn nam sinh còn lại tập hợp bắt đầu cùng nhau đánh bài. Thường Kiện hôm nay đại khái vận khí cũng không tệ, bên trong đám người thỉnh thoảng vang lên "Sát! Thường lão đại hôm nay rất mạnh a", "Không phải chứ, anh lại thắng" loại hình lời nói, Hà Luật một người núp ở hàng cuối cùng, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ liên tục thay đổi suy tư.
Lúc về tới trường học chuyện thứ nhất chính là đem Tướng Quân cùng Công Binh đón về, Hàn giáo sư một bộ dạng vô cùng không tình nguyện, đem hai con mèo ôm trong ngực, lưu luyến không rời. Sau ngày hôm ấy Hà Luật đều không nhìn thấy Thường Kiện, nghĩ lại cũng đúng, một trường học như thế, dựa vào cái gì liền có thể ngẫu nhiên đến gặp a, hơn nữa chính mình còn nói như vậy với cậu...
Buổi tối hai con mèo xoay một vòng bên chân, Hà Luật trong lòng nghĩ Thường Kiện phỏng chừng sẽ không trở lại, nhìn trong ngăn kéo chỗ phòng khách đều có mấy nhãn hiệu thức ăn cho mèo, lại nghĩ đến từ đầu tới nay đều cho mèo ăn cơm tẻ, cho dù Thường Kiện không đến, mấy túi thức ăn kia cũng không biết là có thể ăn đến khi nào.
Ngày tháng không có ai miễn cưỡng xen vào, kỳ thực cũng trôi qua rất nhanh, tuy rằng... như vậy có chút vắng vẻ.
Hà giáo sư lần thứ hai "ngẫu nhiên gặp" lưu manh học sinh của anh là ở khu vực dành cho giáo sư ở đại hội thể thao, nói là ngẫu nhiên gặp, tự Hà Luật đều cảm thấy chột dạ. Anh đương nhiên là nhớ Thường Kiện báo danh hạng mục gì, đương nhiên là còn có nơi cử hành của mấy hạng mục đó. Trận chung kết bóng rổ thi đấu vào ngày cuối cùng, thời tiết rất tốt, Hà Luật cùng mấy giáo sư trong phòng trước khi ra ngoài cũng thuận miệng nói vài câu: "Hà giáo sư, ăn cơm xong vận động một chút không? Ngày hôm nay hình như có trận đấu bóng rổ a, đi xem đi."
Hà Luật liền như vậy mà theo đến.
Từ xa, có thể nhìn thấy bóng người mặc quần áo thể thao màu trắng, linh hoạt mạnh mẽ. Hà Luật trốn dưới bóng cây đại thụ, nhìn bóng người nổi bật dưới ánh nắng kia.
Điểm số trận chung kết đuổi nhau rất sát, đội bóng rổ cùng đội cổ động viên hai bên liều mạng cạnh tranh nhau, liền cuốn hút mấy vị giáo sư rủ Hà Luật đến xem cũng không kìm được mà vì đội viên của mình mà cao giọng hò hét, tiếng nói quen thuộc lập tức thống nhất hòa vào bên đội cổ động cùng hò hét, mãnh liệt yêu cầu giáo sư lớn tuổi làm đội trưởng. Giáo sư già tuổi một bộ, hiếm khi thấy hưng phấn mười phần, một tiếng hô rất có uy lực, bị bọn học sinh trẻ tuổi giựt dây, hướng về phía đội cổ động viên bên kia rống lên hai tiếng cố lên.
Ngay lúc đó, Hà Luật cảm giác được Thường Kiện xoay người hướng ánh mắt nhìn sang hướng mình, bất quá tầm mắt hầu như không dừng lại, giống như chỉ vô tình lướt qua.
Thi đấu cuối cùng vẫn là đội Thường Kiện thắng hiểm, hiểm đến mức chỉ hơn kém nhau hai điểm. Mấy chàng trai cả người đầy mồ hôi, nhưng không che giấu được vui sướng khi giành được thắng lợi, mấy cô nàng trên khán đài trang phục đẹp đẽ dồn dập chạy đến đưa nước cùng khăn mặt, cũng có một số là quan hệ tình nhân, liền trực tiếp thân mật tại chỗ.
Thường Kiện tự nhiên không thể bị lạnh nhạt, thậm chí làm đội trưởng, cậu trái lại đặc biệt chói mắt. Cô gái có mái tóc dài đem nước đến cho Thường Kiện, Thường Kiện ngẩng đầu uống, mồ hôi theo chóp mũi nhỏ xuống, mấy giọt nước thậm chí còn chảy dọc theo hầu kết, gợi cảm không tả nổi. Cô gái tựa hồ thoáng do dự, sau đó hạ quyết tâm nhón chân lên dùng khăn mặt trên tay lau mồ hôi trên mặt Thường Kiện.
Hà Luật hơi thở dài, ngực rầu rĩ, loại hình ảnh này mới là bình thường, đẹp đến mức khiến cho người ta ao ước.
Đám người nhanh chóng trào ra sân bóng rổ, đám con trai bước đi còn bá vai nhau, Hà Luật lảng tránh không kịp, vừa vặn cùng bọn Thường Kiện chụp một bức ảnh. Đội bằng hữu của Thường Kiện vẫn còn nhớ tới Hà Luật từng theo họ huấn luyện vài lần nhưng về sau đều đem đội trưởng của họ thất bại chỉ có thể hỏi trời xanh, lập tức bữa tiệc ăn mừng lại có thêm khách quý: "Ai Hà giáo sư, chúng em đi ăn cơm, thầy cùng đi chứ?" "Đúng vậy đúng vậy, thầy tốt xấu gì cũng là thành viên nội bộ a."
Hà Luật một mình quen rồi, bình thường cũng rất ít người đối với anh nhiệt tình mời như vậy, hiếm khi gặp phải tình huống này khiến Hà Luật hơi khó xử, thời điểm không biết nên trả lời như thế nào thì Thường Kiện tiến lên giải vây: "Ồn ào cái gì, không biết lớn nhỏ, giáo sư chẳng nhẽ không bận việc của mình sao?"
Vị nam sinh vóc dáng nhỏ bé bên cạnh Thường Kiện lập tức bày ra bộ mặt oan ức: "Hà giáo sư thầy ghét bỏ chúng em sao?"
Hà Luật theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên không có..."
"Vậy thì cùng đi đi! Các em gái cũng đồng thời đi!" Lập tức có nam sinh đập vai, gần như là đẩy Hà Luật tiến vào đội ngũ đồng hành.
Thường Kiện vốn bị vây ở giữa, lúc này âm thầm di chuyển đến bên người Hà Luật, nhỏ giọng mở miệng: "Không muốn thì đừng miễn cưỡng chính mình."
Hà Luật lắc lắc đầu, nhưng Thường Kiện ngay lập tức lại bị nam sinh phía trước kéo đi, đại khái không hề nhìn thấy Hà Luật không tiếng động trả lời. Hà Luật cười khổ, người quả nhiên là không nên kiêu căng, ngươi xem hiện tại, cái người dĩ vãng đem mình đặt ở vị trí hàng đầu không còn chấp nhất, liền như thế có chút bị lạnh nhạt mà ai oán.
Tiệc liên hoan có mười lăm, mười sáu người, nữ có nam có, có học sinh có Hà Luật là giáo sư, phòng ăn đặc biệt lớn cũng phải thêm ghế, đội bằng hữu của Thường Kiện tự cho là chu đáo đem Hà Luật ngồi bên trái Thường Kiện, cũng để cô gái kia ngồi bên phải Thường Kiện. Thường Kiện đời này ngoại trừ cha mẹ, em gái cùng Hà Luật thì không còn hầu hạ ai khác, bây giờ ngồi cạnh một nữ sinh không quen biết, nhất thời có điểm thiếu kiên nhẫn.
Có người cao cổ gọi không lâu thì phục vụ cầm thực đơn đi vào, không lâu sau thì có nguòi xách một thùng rượu đi vào, Hà Luật hơi hơi nhíu mi, Thường Kiện không chút biến sắc mà đem chén rượu trước mặt Hà Luật đổi thành trà hoa cúc, thời điểm đợi rượu được truyền đến, ngay cả nữ sinh bên kia cũng uống chút rượu, chỉ có một mình Hà giáo sư cầm một chén trà hoa cúc giả vờ như đang cụng ly. Đợi được Hà Luật đem cái chén uống hết, Thường Kiện đã nhanh tay lần thứ hai rót đầy trà hoa cúc, khiến cho mấy tên gia hỏa ôm mấy cái chai rượu dự định lại đây rót rượu cho giáo sư chỉ có thể giương mắt nhìn.
Sau khi bọn nam sinh uống được mấy lượt thì thức ăn bắt đầu được mang đến, mấy món ăn mang đầu đều ăn đến gió cuốn mây tan, ngay cả cọng hành đều không còn một mảnh. Hà giáo sư tự nhiên không tiện cùng học sinh của mình tranh đoạt đồ ăn, mấy học sinh sau khi uống rượu nào còn đạo lý tôn sư trọng đạo a, ngoại trừ hơi hơi chăm sóc nữ sinh ngồi bên cạnh, mỗi người khi cướp món ăn đều phải gọi là khí thế lẫm liệt.
Thường Kiện tự nhiên khí thế không thể đỡ nổi, Hà Luật nhìn lướt qua mới phát hiện mấy món ăn mình nhìn chằm chằm đều đã nằm trong bát. Kế hoạch ăn cơm cùng nhau đã tiến hành một thời gian, tuy rằng sau đó bởi vì sự kiện kia mà gián đoạn, nhưng Thường Kiện vẫn nhớ rõ trong lòng cẩn thận từng li từng tí khẩu vị của người kia.
Uống rượu uống đến say, liền không ngừng có người ồn ào, đặc biệt là nhìn thấy ở đây có gần như một nửa là nữ sinh, các nam sinh lại càng ỷ vào say rượu mà làm càn. Trò chơi phương thức rất thô bạo, ai cũng biết trò chơi chỉ là vì hình phạt khi thua.
Hà Luật cảm thấy đi cùng đám người kia thật là một sai lầm, một mực đối với đám người này không phải tham dự với thân phận là giáo sư, mà là một người đồng bạn, hoàn toàn không có vinh dự được đối xử đặc biệt từ đám nam sinh chơi dựa vào sức mạnh này.
Thường Kiện đại khái cũng có chút uống nhiều, sắc mặt đỏ lừ, hô hấp có chút gấp, đến phiên Hà Luật trúng chiêu đương nhiên là Thường Kiện nhận phạt thay, phạt hộ tự nhiên là gấp đôi tửu lượng, thế nhưng Thường Kiện uống đến mắt cũng không nháy. Đến khi nữ sinh bên kia bị phạt, nữ sinh không uống mà vô cùng đáng thương cùng mang theo chút chờ mong nhìn Thường Kiện. Thường Kiện tự nhiên không thể từ chối, lần này một người gánh chịu năm người trúng chiêu tỉ lệ, Thường Kiện say nhanh chóng.
Hà Luật nhìn dáng dấp của cậu không khỏi có chút lo lắng, nhưng một mực đám thanh niên đang hưng trí kia không biết nặng nhẹ. Hà Luật dần dần ngồi không yên, giả vờ đi vệ sinh ra đến bên ngoài cửa lớn mới lấy điện thoại ra gọi: "Thường Kiện, cậu ra ngoài cho tôi."
Người bên kia đã say đến không tỉnh táo tựa hồ bị giọng điệu nóng nảy cùng lo lắng của Hà Luật làm cho choáng váng, không bao lâu liền một thân đầy mùi rượu xuất hiện ở cửa.
Hà Luật lườm hắn một cái, đi thẳng về phía trước, người phía sau quả nhiên thành thật đi theo. Kêu taxi, Hà Luật giám sát Thường Kiện lên xe mới đi lên báo cho tài xế địa chỉ nhà mình.
Hà giáo sư tìm chìa khóa mở cửa, người sau lưng mông mông lung lung mở miệng: "Không trở về kí túc xá a..."
"Cả người đầy mùi rượu sẽ phiền toái." Hà Luật có điểm tức giận, đem người đẩy vào phòng, Thường Kiện căn bản đứng không vững, ngồi trên giường nghiêng ngả, sau đó ngã xuống: thời điểm ngã còn thuận lợi đem Hà Luật ôm vào trong ngực.
Hà Luật không ổn định, bị ôm trọn vẹn.
Thường Kiện mơ hồ không rõ, tiếng nỉ non vang lên bên tai: "Làm sao cam tâm hết hi vọng... Làm sao cam tâm..." Hà Luật bị hắn mồm miệng không rõ cay đắng thổ lộ làm cho lòng có chút chua xót, nghiêng đầu xem vẻ mặt của Thường Kiện. Thường Kiện chính là nhắm hai mắt, đại khái đầu choáng váng đến lợi hại, mi nhíu thật chặt, rất nhanh thả người đang ôm trong ngực ra.
Hà Luật không có nhanh chóng thoát khỏi người này, mà cúi đầu tiến đến gần hõm vai người này hô hấp thật sâu. Không có căm ghét, không có không thể chịu đựng, cho dù bị hắn ôm eo, bị hắn khóa lại thân thể không thể động đậy, cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút...bất an.
Người này, quả nhiên là cùng Tôn Thành không giống nhau. Mặc kệ tâm tư của hắn nhiều chấp nhất, hay dùng lực, nhưng chưa bao giờ muốn tổn thương cùng uy hiếp mình. Cho dù trải qua thổ lộ cùng từ chối, vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.
Lúc về tới trường học chuyện thứ nhất chính là đem Tướng Quân cùng Công Binh đón về, Hàn giáo sư một bộ dạng vô cùng không tình nguyện, đem hai con mèo ôm trong ngực, lưu luyến không rời. Sau ngày hôm ấy Hà Luật đều không nhìn thấy Thường Kiện, nghĩ lại cũng đúng, một trường học như thế, dựa vào cái gì liền có thể ngẫu nhiên đến gặp a, hơn nữa chính mình còn nói như vậy với cậu...
Buổi tối hai con mèo xoay một vòng bên chân, Hà Luật trong lòng nghĩ Thường Kiện phỏng chừng sẽ không trở lại, nhìn trong ngăn kéo chỗ phòng khách đều có mấy nhãn hiệu thức ăn cho mèo, lại nghĩ đến từ đầu tới nay đều cho mèo ăn cơm tẻ, cho dù Thường Kiện không đến, mấy túi thức ăn kia cũng không biết là có thể ăn đến khi nào.
Ngày tháng không có ai miễn cưỡng xen vào, kỳ thực cũng trôi qua rất nhanh, tuy rằng... như vậy có chút vắng vẻ.
Hà giáo sư lần thứ hai "ngẫu nhiên gặp" lưu manh học sinh của anh là ở khu vực dành cho giáo sư ở đại hội thể thao, nói là ngẫu nhiên gặp, tự Hà Luật đều cảm thấy chột dạ. Anh đương nhiên là nhớ Thường Kiện báo danh hạng mục gì, đương nhiên là còn có nơi cử hành của mấy hạng mục đó. Trận chung kết bóng rổ thi đấu vào ngày cuối cùng, thời tiết rất tốt, Hà Luật cùng mấy giáo sư trong phòng trước khi ra ngoài cũng thuận miệng nói vài câu: "Hà giáo sư, ăn cơm xong vận động một chút không? Ngày hôm nay hình như có trận đấu bóng rổ a, đi xem đi."
Hà Luật liền như vậy mà theo đến.
Từ xa, có thể nhìn thấy bóng người mặc quần áo thể thao màu trắng, linh hoạt mạnh mẽ. Hà Luật trốn dưới bóng cây đại thụ, nhìn bóng người nổi bật dưới ánh nắng kia.
Điểm số trận chung kết đuổi nhau rất sát, đội bóng rổ cùng đội cổ động viên hai bên liều mạng cạnh tranh nhau, liền cuốn hút mấy vị giáo sư rủ Hà Luật đến xem cũng không kìm được mà vì đội viên của mình mà cao giọng hò hét, tiếng nói quen thuộc lập tức thống nhất hòa vào bên đội cổ động cùng hò hét, mãnh liệt yêu cầu giáo sư lớn tuổi làm đội trưởng. Giáo sư già tuổi một bộ, hiếm khi thấy hưng phấn mười phần, một tiếng hô rất có uy lực, bị bọn học sinh trẻ tuổi giựt dây, hướng về phía đội cổ động viên bên kia rống lên hai tiếng cố lên.
Ngay lúc đó, Hà Luật cảm giác được Thường Kiện xoay người hướng ánh mắt nhìn sang hướng mình, bất quá tầm mắt hầu như không dừng lại, giống như chỉ vô tình lướt qua.
Thi đấu cuối cùng vẫn là đội Thường Kiện thắng hiểm, hiểm đến mức chỉ hơn kém nhau hai điểm. Mấy chàng trai cả người đầy mồ hôi, nhưng không che giấu được vui sướng khi giành được thắng lợi, mấy cô nàng trên khán đài trang phục đẹp đẽ dồn dập chạy đến đưa nước cùng khăn mặt, cũng có một số là quan hệ tình nhân, liền trực tiếp thân mật tại chỗ.
Thường Kiện tự nhiên không thể bị lạnh nhạt, thậm chí làm đội trưởng, cậu trái lại đặc biệt chói mắt. Cô gái có mái tóc dài đem nước đến cho Thường Kiện, Thường Kiện ngẩng đầu uống, mồ hôi theo chóp mũi nhỏ xuống, mấy giọt nước thậm chí còn chảy dọc theo hầu kết, gợi cảm không tả nổi. Cô gái tựa hồ thoáng do dự, sau đó hạ quyết tâm nhón chân lên dùng khăn mặt trên tay lau mồ hôi trên mặt Thường Kiện.
Hà Luật hơi thở dài, ngực rầu rĩ, loại hình ảnh này mới là bình thường, đẹp đến mức khiến cho người ta ao ước.
Đám người nhanh chóng trào ra sân bóng rổ, đám con trai bước đi còn bá vai nhau, Hà Luật lảng tránh không kịp, vừa vặn cùng bọn Thường Kiện chụp một bức ảnh. Đội bằng hữu của Thường Kiện vẫn còn nhớ tới Hà Luật từng theo họ huấn luyện vài lần nhưng về sau đều đem đội trưởng của họ thất bại chỉ có thể hỏi trời xanh, lập tức bữa tiệc ăn mừng lại có thêm khách quý: "Ai Hà giáo sư, chúng em đi ăn cơm, thầy cùng đi chứ?" "Đúng vậy đúng vậy, thầy tốt xấu gì cũng là thành viên nội bộ a."
Hà Luật một mình quen rồi, bình thường cũng rất ít người đối với anh nhiệt tình mời như vậy, hiếm khi gặp phải tình huống này khiến Hà Luật hơi khó xử, thời điểm không biết nên trả lời như thế nào thì Thường Kiện tiến lên giải vây: "Ồn ào cái gì, không biết lớn nhỏ, giáo sư chẳng nhẽ không bận việc của mình sao?"
Vị nam sinh vóc dáng nhỏ bé bên cạnh Thường Kiện lập tức bày ra bộ mặt oan ức: "Hà giáo sư thầy ghét bỏ chúng em sao?"
Hà Luật theo bản năng phủ nhận: "Đương nhiên không có..."
"Vậy thì cùng đi đi! Các em gái cũng đồng thời đi!" Lập tức có nam sinh đập vai, gần như là đẩy Hà Luật tiến vào đội ngũ đồng hành.
Thường Kiện vốn bị vây ở giữa, lúc này âm thầm di chuyển đến bên người Hà Luật, nhỏ giọng mở miệng: "Không muốn thì đừng miễn cưỡng chính mình."
Hà Luật lắc lắc đầu, nhưng Thường Kiện ngay lập tức lại bị nam sinh phía trước kéo đi, đại khái không hề nhìn thấy Hà Luật không tiếng động trả lời. Hà Luật cười khổ, người quả nhiên là không nên kiêu căng, ngươi xem hiện tại, cái người dĩ vãng đem mình đặt ở vị trí hàng đầu không còn chấp nhất, liền như thế có chút bị lạnh nhạt mà ai oán.
Tiệc liên hoan có mười lăm, mười sáu người, nữ có nam có, có học sinh có Hà Luật là giáo sư, phòng ăn đặc biệt lớn cũng phải thêm ghế, đội bằng hữu của Thường Kiện tự cho là chu đáo đem Hà Luật ngồi bên trái Thường Kiện, cũng để cô gái kia ngồi bên phải Thường Kiện. Thường Kiện đời này ngoại trừ cha mẹ, em gái cùng Hà Luật thì không còn hầu hạ ai khác, bây giờ ngồi cạnh một nữ sinh không quen biết, nhất thời có điểm thiếu kiên nhẫn.
Có người cao cổ gọi không lâu thì phục vụ cầm thực đơn đi vào, không lâu sau thì có nguòi xách một thùng rượu đi vào, Hà Luật hơi hơi nhíu mi, Thường Kiện không chút biến sắc mà đem chén rượu trước mặt Hà Luật đổi thành trà hoa cúc, thời điểm đợi rượu được truyền đến, ngay cả nữ sinh bên kia cũng uống chút rượu, chỉ có một mình Hà giáo sư cầm một chén trà hoa cúc giả vờ như đang cụng ly. Đợi được Hà Luật đem cái chén uống hết, Thường Kiện đã nhanh tay lần thứ hai rót đầy trà hoa cúc, khiến cho mấy tên gia hỏa ôm mấy cái chai rượu dự định lại đây rót rượu cho giáo sư chỉ có thể giương mắt nhìn.
Sau khi bọn nam sinh uống được mấy lượt thì thức ăn bắt đầu được mang đến, mấy món ăn mang đầu đều ăn đến gió cuốn mây tan, ngay cả cọng hành đều không còn một mảnh. Hà giáo sư tự nhiên không tiện cùng học sinh của mình tranh đoạt đồ ăn, mấy học sinh sau khi uống rượu nào còn đạo lý tôn sư trọng đạo a, ngoại trừ hơi hơi chăm sóc nữ sinh ngồi bên cạnh, mỗi người khi cướp món ăn đều phải gọi là khí thế lẫm liệt.
Thường Kiện tự nhiên khí thế không thể đỡ nổi, Hà Luật nhìn lướt qua mới phát hiện mấy món ăn mình nhìn chằm chằm đều đã nằm trong bát. Kế hoạch ăn cơm cùng nhau đã tiến hành một thời gian, tuy rằng sau đó bởi vì sự kiện kia mà gián đoạn, nhưng Thường Kiện vẫn nhớ rõ trong lòng cẩn thận từng li từng tí khẩu vị của người kia.
Uống rượu uống đến say, liền không ngừng có người ồn ào, đặc biệt là nhìn thấy ở đây có gần như một nửa là nữ sinh, các nam sinh lại càng ỷ vào say rượu mà làm càn. Trò chơi phương thức rất thô bạo, ai cũng biết trò chơi chỉ là vì hình phạt khi thua.
Hà Luật cảm thấy đi cùng đám người kia thật là một sai lầm, một mực đối với đám người này không phải tham dự với thân phận là giáo sư, mà là một người đồng bạn, hoàn toàn không có vinh dự được đối xử đặc biệt từ đám nam sinh chơi dựa vào sức mạnh này.
Thường Kiện đại khái cũng có chút uống nhiều, sắc mặt đỏ lừ, hô hấp có chút gấp, đến phiên Hà Luật trúng chiêu đương nhiên là Thường Kiện nhận phạt thay, phạt hộ tự nhiên là gấp đôi tửu lượng, thế nhưng Thường Kiện uống đến mắt cũng không nháy. Đến khi nữ sinh bên kia bị phạt, nữ sinh không uống mà vô cùng đáng thương cùng mang theo chút chờ mong nhìn Thường Kiện. Thường Kiện tự nhiên không thể từ chối, lần này một người gánh chịu năm người trúng chiêu tỉ lệ, Thường Kiện say nhanh chóng.
Hà Luật nhìn dáng dấp của cậu không khỏi có chút lo lắng, nhưng một mực đám thanh niên đang hưng trí kia không biết nặng nhẹ. Hà Luật dần dần ngồi không yên, giả vờ đi vệ sinh ra đến bên ngoài cửa lớn mới lấy điện thoại ra gọi: "Thường Kiện, cậu ra ngoài cho tôi."
Người bên kia đã say đến không tỉnh táo tựa hồ bị giọng điệu nóng nảy cùng lo lắng của Hà Luật làm cho choáng váng, không bao lâu liền một thân đầy mùi rượu xuất hiện ở cửa.
Hà Luật lườm hắn một cái, đi thẳng về phía trước, người phía sau quả nhiên thành thật đi theo. Kêu taxi, Hà Luật giám sát Thường Kiện lên xe mới đi lên báo cho tài xế địa chỉ nhà mình.
Hà giáo sư tìm chìa khóa mở cửa, người sau lưng mông mông lung lung mở miệng: "Không trở về kí túc xá a..."
"Cả người đầy mùi rượu sẽ phiền toái." Hà Luật có điểm tức giận, đem người đẩy vào phòng, Thường Kiện căn bản đứng không vững, ngồi trên giường nghiêng ngả, sau đó ngã xuống: thời điểm ngã còn thuận lợi đem Hà Luật ôm vào trong ngực.
Hà Luật không ổn định, bị ôm trọn vẹn.
Thường Kiện mơ hồ không rõ, tiếng nỉ non vang lên bên tai: "Làm sao cam tâm hết hi vọng... Làm sao cam tâm..." Hà Luật bị hắn mồm miệng không rõ cay đắng thổ lộ làm cho lòng có chút chua xót, nghiêng đầu xem vẻ mặt của Thường Kiện. Thường Kiện chính là nhắm hai mắt, đại khái đầu choáng váng đến lợi hại, mi nhíu thật chặt, rất nhanh thả người đang ôm trong ngực ra.
Hà Luật không có nhanh chóng thoát khỏi người này, mà cúi đầu tiến đến gần hõm vai người này hô hấp thật sâu. Không có căm ghét, không có không thể chịu đựng, cho dù bị hắn ôm eo, bị hắn khóa lại thân thể không thể động đậy, cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ là có chút...bất an.
Người này, quả nhiên là cùng Tôn Thành không giống nhau. Mặc kệ tâm tư của hắn nhiều chấp nhất, hay dùng lực, nhưng chưa bao giờ muốn tổn thương cùng uy hiếp mình. Cho dù trải qua thổ lộ cùng từ chối, vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.
Tác giả :
Kiều Tu Hồ La Bặc