Bất Tiếu Phù Đồ
Quyển 3 - Chương 81: Trên đường gặp
Sau khi ăn xong, Mặc Phi theo Nhân Đan đi đến nơi trồng quả thủy mộc châu. Đi vòng qua phía sau thôn, sau khi trèo dọc theo sơn đạo lưng chừng núi, vừa mới chuyển qua một khe núi, Mặc Phi đã cảm thấy một luồng hương thơm thấm người theo gió phả vào mặt, mang theo một chút hơi nước, làm cho tinh thần người ta bỗng chốc trở nên sảng khoái.
Đến khi nhìn được rõ ràng, một cái thác nước rộng gần năm mươi mét xuất hiện ở trước mắt, vách đá nghiêng thẳng 90o, dòng nước màu bạc lao thẳng từ trên vách đá xuống, âm thanh ầm ầm biểu hiện sự hùng vĩ mãnh liệt, bọt nước bắn tung lên cao, hơi nước như sương mù, xuyên qua ánh mặt trời chiết xạ, phân thành năm màu sắc rực rỡ, tuyệt mỹ không thể nói nên lời.
Dòng nước chảy xuống một đầm tối, rồi sau đó chảy theo địa thế hình thang tầng tầng, cuối cùng hòa thành một con sông uốn lượn, ẩn vào bên núi kia.
Rất nhanh chóng, Mặc Phi đã được nhìn thấy loại quả thủy mộc châu theo lời kể của Nhân Đan, ngay tại phía bên kia của thác, dòng nước chảy lệch, ở nơi đó xuất hiện một cái hồ nước cạn rộng lớn, trên mặt hồ đầy dẫy các dây leo quấn quanh, những chiếc lá xanh rộng chừng lòng bàn tay tầng tầng lớp lớp, lay động theo gió, ở giữa lá cây mọc ra loại quả thủy mộc châu màu vàng giống như một chuỗi châu ngọc, lung linh đáng yêu, tô điểm cho khung nền màu bích nhạt.
Mặc Phi đi nhanh lên vài bước, đi tới bên hồ, đưa tay khẽ họa vài nét, loại châu quả nơi này có hơi khác với loại có hạt màu trắng nàng được ăn, bề ngoài được bao bọc một tầng vỏ màu vàng, cảm giác tương đối cứng, có điều sản lượng thu hoạch của loại này lại rất cao, một cái hồ như vậy có thể trồng được ít nhất hai, ba trăm cân.
Mặc Phi rất hào hứng hỏi han các vấn đề về quả thủy mộc châu, bất ngờ lại biết được loại quả này có thể thu hoạch một năm ba lượt, hơn nữa không cần tuốt vỏ cũng có thể bảo quản được sáu tháng.
Nếu mà có thể truyền bá phương pháp gieo trồng loại quả thủy mộc châu này ra ngoài, vậy có thể giải quyết được vấn đề lương thực của bao nhiêu người đây?
Có ý tưởng này, Mặc Phi bắt đầu học hỏi phương pháp gieo trồng quả thủy mộc châu từ Nhân Đan, đến khi hai người trở về thôn, Mặc Phi hỏi: “Không biết đại ca có thể cho ta một số hạt giống của quả thủy mộc châu hay không?"
Nhân Đan vô cùng sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, có điều phải đợi thêm vài ngày nữa, đến khi quả thủy mộc châu chín hết, ta mới có thể giúp ngươi thu thập hạt giống được."
Mặc Phi vội vàng thi lễ với hắn, Nhân Đan hô lớn không dám nhận, nhưng mà trong lòng Mặc Phi lại biết, quả thủy mộc châu này chính là kinh hỉ lớn nhất khi nàng lưu lạc tới nơi xa xôi này
Hoàng hôn buông xuống, Mặc Phi đánh dấu vị trí của Mộc thôn trong quyển bút ký của mình, sau đó vẽ lại hình của quả thủy mộc châu phía sau quyển bút ký, rồi ghi lại toàn bộ các phương pháp về trồng trọt, thu hoạch, bảo quản, phòng chống bệnh hại…
Bởi vì phải đợi đến khi quả thủy mộc châu chín, Mặc Phi ở tạm tại nhà của Nhân Đan ba ngày, ban ngày thì cùng lao động với thôn dân, hoặc là lên núi hái rau, quả dại, hoặc là đi vào rừng săn bắn, hoặc là xuống sông bắt cá, hoặc lại nhìn các thôn cô kéo sợi đay…
Khoảng thời gian này đại khái chính là khoảng thời gian sống nhàn nhã nhất của Mặc Phi, mặc dù nghèo khó, nhưng lại chẳng phải phiền não về triều đình, chẳng phải lo lắng về chiến tranh. Thôn dân nhiệt tình thuần phác, không tranh với đời, đối đãi với Mặc Phi giống hệt như với người thân của mình. Bỏ đi quần áo hoa lệ, mặc vào áo gai thô sơ, nhàn hạ nghe thôn dân cao giọng hát, ngắm nhìn cảnh đẹp núi non, uống nước thanh tuyền ngọt lành, thong dong tự tại.
Nhưng mà Mặc Phi biết, bản thân không thể vĩnh viễn sinh sống ở nơi này, đáy lòng vẫn luôn có một sự việc không thể bỏ xuống được, có lẽ đến một lúc mệt mỏi nào đó, nàng sẽ quay trở lại nơi đây, lấy sơn làm bạn, ẩn cư cả đời.
“Tiểu ca, hạt giống đã được thu thập xong rồi." Nhân Đan đưa cho Mặc Phi một túi hạt giống.
Mặc Phi cẩn thận cất túi hạt giống nặng chừng hơn một cân này vào trong túi, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn.
“Đa tạ đại ca chiếu cố mấy ngày nay, ta thật sự không có gì có thể hồi báo được." Theo Mặc Phi, đối với người Mộc thôn mà nói, ngoại trừ tiền tài, mà cho dù là tiền tài và những đồ vật quý giá trên đời, ngược lại cũng chỉ là những tục vật có cũng được mà không có cũng không sao.
“Tiểu ca nói gì vậy?" Nhân Đan vội vàng xua tay nói, “chưa nói đến chuyện cậu là ân nhân của ta, nhóm thôn dân cũng đều rất thích cậu nữa."
Trong khoảng thời gian này, cũng không phải Mặc Phi không hề bỏ chút công sức nào, ngoại trừ lao động cùng thôn dân ra, mỗi khi mặt trời xuống núi, nàng còn có thể tranh thủ thời gian dạy mấy đứa bé trong thôn tập viết, đương nhiên, cũng chỉ là dạy bọn chúng viết tên của mình và một số từ ngữ thường dùng hàng ngày mà thôi, còn chủ yếu là dạy bọn họ võ nghệ và chơi cờ.
Được sự đồng ý của Trạm Nghệ, Mặc Phi truyền một phần võ nghệ cho mấy đứa bé này, nếu như bọn chúng có thể kiên trì luyện tập hàng ngày, nhất định tương lai có thể trở thành cao thủ không thua gì Trạm Nghệ.
Đại khái thì đây cũng là việc duy nhất mà Mặc Phi có thể làm cho những thôn dân đáng yêu này.
Rốt cuộc ngày rời đi cũng đến, nhóm thôn dân tặng cho Mặc Phi rất nhiều đồ ăn, nếu không phải đã từ chối hơn phân nửa, phỏng chừng nàng sẽ đi không nổi rồi.
Tạm biệt Mộc thôn, Mặc Phi tiếp tục đi về phía đông. Nghe Nhân Đan nói, cách Mộc thôn hơn mười dặm còn có mấy cái thôn nữa, còn đi về phía đông ba, bốn mươi dặm chính là trấn Đông Cao, bình thường thôn dân có thể đổi những vật dụng hàng ngày ở đó. Mặc Phi không biết rốt cuộc nơi này hẻo lánh như thế nào, mà thậm chí ngay cả tiền tệ của Chiếu Quốc cũng không thể nào lưu thông được, phần lớn những người ở đây vẫn còn sử dụng cách thức trao đổi vật phẩm.
Nhìn dãy núi chập chùng ở phía đông, Mặc Phi thầm nghĩ, mười dặm đường không xa lắm, nếu mà đi nhanh, ngày mai là có thể đến.
Có điều, rất nhanh chóng Mặc Phi đã phát hiện ra mình tính toán sai rồi, tuy rằng chỉ có hơn mười dặm, nhưng núi cao nước sâu, lại không có một con đường thẳng, muốn đạt được mục đích … Một chữ, khó!
Đi tới ngày thứ ba, đế giày của Mặc Phi đã bị mài thủng, ngón chân cũng lộ ra khỏi mũi giày. Đến khi mà rốt cuộc cũng tới được thôn xóm, đôi giày đã chính thức cáo biệt với nàng, nàng đi chân trần mà vào thôn.
Thôn này thiếu một phần nhàn tĩnh, hơn một phần hỗn loạn so với Mộc thôn. Thôn dân cũng vẫn thuần phác, không bởi vì Mặc Phi là người từ ngoài đến mà biểu hiện ra vẻ đối địch, có thể nhìn được nơi này chưa từng xảy ra chiến tranh. Đồi núi nơi đây vô cùng trùng điệp, sườn núi cao và dốc, sông ngòi sâu thẳm, nước sông ở dưới chân núi rất nhiều, ruộng bậc thang của thôn dân gieo trồng theo đường núi, không thuận tiện cho việc tưới tiêu, có lẽ sản lượng cũng không cao. Mà quả thủy mộc châu cũng chỉ có ít người gieo trồng.
Mặc Phi đã được thôn trưởng mời, tới ở nhờ nhà của ông. Đây là một ông lão hòa ái rất hay nói, thỉnh thoảng lại hỏi về thời cuộc bên ngoài, đến khi nghe được các quốc gia đang rơi vào chiến loạn, ông lão cảm thấy may mắn vì nhóm thôn dân có thể an phận ở một nơi. Sau đó ông lại kể cho Mặc Phi rất nhiều chuyện của thôn làng, từ việc nhỏ là gà mái đẻ trứng, đến việc lớn là thu hoạch lương thực… Đại khái, chuyện lớn nhất trong thôn chính là chuyện thu hoạch mùa vụ đi, ừm, có lẽ còn có việc nhà ai cưới gả sinh con nữa…
Trong lúc Mặc Phi tĩnh dưỡng ở thôn này, thu hoạch lớn nhất chính là học được cách bện giày rơm, vật liệu làm giày rơm có thể lấy ngay tại chỗ, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất cho việc lặn lội đường xa của nàng bây giờ.
Lạo thôn. Mặc Phi ghi thêm một địa danh mới ở trên bản đồ.
Thôn trưởng mang nàng đi thăm thú thôn làng, hơn nữa còn nhiệt tình mời nàng định cư ở nơi này, phải biết rằng giao thông trong núi sâu không thuận tiện, con người sinh sôi rất khó khăn, chuyện mà thôn trưởng thích làm nhất chính là mời chào người mới nhập thôn.
Trong lòng Mặc Phi buồn cười, cảm thấy lão nhân gia này thực sự rất thú vị.
Lúc hai người đi tới ruộng bậc thang, đột nhiên thôn trưởng cảm thán nói: “Nếu mà có thể tưới tiêu nước cho đồng ruộng trong diện rộng, cuộc sống của người thôn chúng ra sẽ tốt lên rồi."
Mặc Phi cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía, nói: “Thực ra cũng không khó."
Trên thực tế, Lạo thôn có non xanh nước biếc, chẳng qua là vì vị trí không được tốt, tưới tiêu xuống chân núi không dễ dàng, lại còn rất dễ bị ngập nước.
Xây một cái hồ chứa nước trên đỉnh núi để đựng nước mưa, còn có thể dẫn thông cả nước suối, đắp cao bờ các thửa ruộng bậc thang, vừa chứa được nước lại vừa có thể thoát nước. Ở một nơi có địa thế tương đối thấp, có thể mắc guồng nước…
Mặc Phi giải thích lần lượt từng phương pháp cho thôn trưởng, thôn trưởng nghe xong gật đầu liên tục, lập tức dẫn Mặc Phi đi tìm được thợ lành nghề trong thôn để bàn bạc. Trên thực tế, ở bên trong nơi sơn dã, phần lớn nam nhân đều rất toàn năng, săn thú, bắt cá, xây nhà, v.v… không gì không biết. Sau khi được Mặc Phi giảng giải, nhóm thôn dân đã bắt đầu hành động nhanh chóng, lúc này vừa mới lập xuân không lâu, nếu có thể chuẩn bị sẵn sàng trước mùa hạ, phỏng chừng lương thực năm nay có thể gia tăng thêm rất nhiều.
Mặc Phi vốn không nghĩ sẽ ở lâu, nhưng mà nếu đã mở đầu cái này, nàng vẫn lại quyết định làm đến nơi đến chốn, giúp thôn dân kiến thiết thật tốt cái công trình tưới tiêu này, ít nhất cũng nên nhìn bọn họ làm xong phần nền tảng. Về phần chế tạo guồng nước, Mặc Phi đã vẽ ra một bản vẽ, lại còn làm trước một mô hình cho thôn dân.
Ai ngờ lần nán lại này lại kéo dài một tháng, mỗi ngày Mặc Phi đều đi theo thôn dân lên núi, xuống núi, kiên nhẫn chỉ đạo kiến thiết công trình. Nàng biết những điều này cũng là căn cứ theo ghi chép của các bộ sách cổ, quan trọng là phải biết vận dụng sao cho phù hợp với từng nơi. Nhưng thực tế có bao nhiêu hiệu quả, Mặc Phi cũng không chắc chắn lắm. Nàng chỉ có thể căn cứ vào tình huống mà không ngừng tiến hành cải tiến, cân nhắc từng bước một, cuối cùng đã hoàn thành toàn bộ công trình thiết kế.
Mấy ngày bận rộn này khiến cho Mặc Phi văn nhã có nhiều hơn một phần ổn trọng và thành thục, nàng thực sự rất nghiêm túc, không quản ngại khổ cực, nhóm thôn dân đều vô cùng cảm kích, vì thế lại càng thêm gia sức.
Một tháng sau, trụ cột của công trình đã hoàn thành, tiếp theo chỉ cần thôn dân làm theo từng bước là được. Mặc Phi thu dọn bọc hành lý, chuẩn bị rời đi.
Nhóm thôn dân lưu luyến bịn rịn, nhưng mà không giữ lại, bọn họ biết vùng núi hẻo lánh này không giữ được chân phượng hoàng.
Trước khi đi, thôn trưởng nói: “Đi từ nơi này năm mươi dặm là tới trấn Đông Cao, nơi đó có phần náo nhiệt, nhưng mà long xà hỗn tạp, hi vọng tiên sinh hãy bảo trọng, thuận buồm xuôi gió."
Mặc Phi hành lễ với, xoay người tiếp tục hành trình của nàng.
Nhóm thôn dân nhìn chăm chú vào bóng dáng đơn bạc của nàng, chỉ ngắn ngủi một tháng, bọn họ đã nhớ kĩ tên của vị nam tử này —— Phù Đồ.
Tóc ngắn mắt phượng, một thân áo gai, lưng đeo bọc hành lý, chân đạp giày rơm, tay cầm quải trượng, trèo non lội suối, mặc dù chỉ có một thân một mình, nhưng mà trong ngực lại mang theo cẩm tú…
Không lâu sau, Lạo thôn xây dựng xong hồ chứa nước, mắc guồng nước, lần lượt gọi là “Kênh Phật" và “Guồng nước Phật đồ", từ đó, thu hoạch của Lạo thôn ngày một tăng cao, thu hút không ít người bên ngoài thôn tới, kênh Phật và guồng nước Phật đồ cũng dần dần được mở rộng ra phụ cận…
Mặc Phi bắt đầu cảm thấy lữ hành như vậy cũng không tệ, có thể tận mắt nhìn phong thổ các nơi, thuận tiện còn thu thập một số tin tức sản vật.
Bây giờ nàng không còn chắc chắn lắm về việc bản thân có còn ở bên trong Chiếu Quốc hay không nữa, bởi vì thôn dân Mộc thôn và Lạo thôn cũng chưa từng nghe nói đến Chiếu Quốc, mấy trăm năm trước họ họ di cư đến nơi hẻo lánh này, sinh sống cho đến nay, rất hiếm khi trao đổi với bên ngoài, mặc dù không phải lo lắng về chiến loạn, nhưng cũng rất bần cùng lạc hậu.
Chỉ mong đến trấn Đông Cao có thể thu được một số tin tức xác thực, Mặc Phi nghĩ như thế.
“Cứu mạng… Cứu mạng…"
Đúng lúc này, Mặc Phi mơ hồ nghe được tiếng người kêu cứu xa xa. Nàng nhíu mày, bước nhanh hơn tới chỗ phát ra tiếng gọi.
“Cứu mạng… Đừng… Tránh ra!"
Giọng nói ngày càng rõ ràng, Mặc Phi bước chậm lại, núp vào nhánh cây che khuất thân mình, lặng lẽ tới gần.
“Súc sinh! Tránh ra! Cứu mạng…" Tiếng kêu thê lương của nữ tử khiến chim tước gần đó hoảng sợ bay vụt lên, phá lệ cao vút trong rừng núi u tĩnh này.
Sau đó Mặc Phi lại nghe thấy âm thanh cười đùa của nam nhân và tiếng va chạm khó có thể thừa nhận được.
Trong lòng Mặc Phi có loại phỏng đoán không hay, cẩn thận đẩy nhánh cây ra, đập vào mắt đầu tiên chính là ba tên nam nhân cường tráng, đang cười cợt đáng khinh bỉ vây quanh một nữ tử đang nằm trên mặt đất, y phục không chỉnh tề, mà trên người nữ tử còn có nam nhân đang…
Trong mắt Mặc Phi hiện lên một phần lạnh lẽo, hai tay nắm chặt.
Hít sâu một hơi, nàng rút chuôi dao ra, nhỏ giọng nói: “Trạm Nghệ, giúp ta!"
Đao chợt lóe sáng, Mặc Phi mạnh mẽ xông ra ngoài.
“Ai?" Một tên nam nhân cảnh giác, nhưng sau đó lại cảm thấy cổ bỗng lạnh toát, một vệt máu hình quạt quét ngang, rồi cuối cùng không phát ra âm thanh gì nữa.
Những tên khác cũng bắt đầu phản ứng lại, nhưng bọn hắn không có chút khí lực nào, sao có thể là đối thủ của Mặc Phi? Chỉ vung lên mấy lần, đã dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn họ.
Giết người, có lẽ cũng không phải khó có thể chịu đựng được như vậy…
Mặc Phi lau vết máu trên chuôi dao, ngồi xổm bên người nữ tử.
Nữ tử dùng bàn tay phải dính máu bắt lấy mắt cá chân của Mặc Phi, yếu ớt nói: “Cứu ta, ta… Ta không muốn chết…"
Mặc Phi đưa tay đỡ lấy nàng, cả người nữ tử run rẩy, y phục bị xé rách lộ ra da thịt, dưới thân lại vô cùng hỗn độn, nhưng mà dục vọng sống mãnh liệt trong đôi mắt của nàng cũng làm cho người ta sợ hãi.
“Đừng lo lắng, ta sẽ cứu cô." Mặc Phi ôn nhu nói.
Nữ tử nghe được câu như thế, lộ ra vẻ mặt an tâm, không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn…" Sau đó nhắm hai mắt lại, rồi ngất đi.
Đến khi nhìn được rõ ràng, một cái thác nước rộng gần năm mươi mét xuất hiện ở trước mắt, vách đá nghiêng thẳng 90o, dòng nước màu bạc lao thẳng từ trên vách đá xuống, âm thanh ầm ầm biểu hiện sự hùng vĩ mãnh liệt, bọt nước bắn tung lên cao, hơi nước như sương mù, xuyên qua ánh mặt trời chiết xạ, phân thành năm màu sắc rực rỡ, tuyệt mỹ không thể nói nên lời.
Dòng nước chảy xuống một đầm tối, rồi sau đó chảy theo địa thế hình thang tầng tầng, cuối cùng hòa thành một con sông uốn lượn, ẩn vào bên núi kia.
Rất nhanh chóng, Mặc Phi đã được nhìn thấy loại quả thủy mộc châu theo lời kể của Nhân Đan, ngay tại phía bên kia của thác, dòng nước chảy lệch, ở nơi đó xuất hiện một cái hồ nước cạn rộng lớn, trên mặt hồ đầy dẫy các dây leo quấn quanh, những chiếc lá xanh rộng chừng lòng bàn tay tầng tầng lớp lớp, lay động theo gió, ở giữa lá cây mọc ra loại quả thủy mộc châu màu vàng giống như một chuỗi châu ngọc, lung linh đáng yêu, tô điểm cho khung nền màu bích nhạt.
Mặc Phi đi nhanh lên vài bước, đi tới bên hồ, đưa tay khẽ họa vài nét, loại châu quả nơi này có hơi khác với loại có hạt màu trắng nàng được ăn, bề ngoài được bao bọc một tầng vỏ màu vàng, cảm giác tương đối cứng, có điều sản lượng thu hoạch của loại này lại rất cao, một cái hồ như vậy có thể trồng được ít nhất hai, ba trăm cân.
Mặc Phi rất hào hứng hỏi han các vấn đề về quả thủy mộc châu, bất ngờ lại biết được loại quả này có thể thu hoạch một năm ba lượt, hơn nữa không cần tuốt vỏ cũng có thể bảo quản được sáu tháng.
Nếu mà có thể truyền bá phương pháp gieo trồng loại quả thủy mộc châu này ra ngoài, vậy có thể giải quyết được vấn đề lương thực của bao nhiêu người đây?
Có ý tưởng này, Mặc Phi bắt đầu học hỏi phương pháp gieo trồng quả thủy mộc châu từ Nhân Đan, đến khi hai người trở về thôn, Mặc Phi hỏi: “Không biết đại ca có thể cho ta một số hạt giống của quả thủy mộc châu hay không?"
Nhân Đan vô cùng sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề, có điều phải đợi thêm vài ngày nữa, đến khi quả thủy mộc châu chín hết, ta mới có thể giúp ngươi thu thập hạt giống được."
Mặc Phi vội vàng thi lễ với hắn, Nhân Đan hô lớn không dám nhận, nhưng mà trong lòng Mặc Phi lại biết, quả thủy mộc châu này chính là kinh hỉ lớn nhất khi nàng lưu lạc tới nơi xa xôi này
Hoàng hôn buông xuống, Mặc Phi đánh dấu vị trí của Mộc thôn trong quyển bút ký của mình, sau đó vẽ lại hình của quả thủy mộc châu phía sau quyển bút ký, rồi ghi lại toàn bộ các phương pháp về trồng trọt, thu hoạch, bảo quản, phòng chống bệnh hại…
Bởi vì phải đợi đến khi quả thủy mộc châu chín, Mặc Phi ở tạm tại nhà của Nhân Đan ba ngày, ban ngày thì cùng lao động với thôn dân, hoặc là lên núi hái rau, quả dại, hoặc là đi vào rừng săn bắn, hoặc là xuống sông bắt cá, hoặc lại nhìn các thôn cô kéo sợi đay…
Khoảng thời gian này đại khái chính là khoảng thời gian sống nhàn nhã nhất của Mặc Phi, mặc dù nghèo khó, nhưng lại chẳng phải phiền não về triều đình, chẳng phải lo lắng về chiến tranh. Thôn dân nhiệt tình thuần phác, không tranh với đời, đối đãi với Mặc Phi giống hệt như với người thân của mình. Bỏ đi quần áo hoa lệ, mặc vào áo gai thô sơ, nhàn hạ nghe thôn dân cao giọng hát, ngắm nhìn cảnh đẹp núi non, uống nước thanh tuyền ngọt lành, thong dong tự tại.
Nhưng mà Mặc Phi biết, bản thân không thể vĩnh viễn sinh sống ở nơi này, đáy lòng vẫn luôn có một sự việc không thể bỏ xuống được, có lẽ đến một lúc mệt mỏi nào đó, nàng sẽ quay trở lại nơi đây, lấy sơn làm bạn, ẩn cư cả đời.
“Tiểu ca, hạt giống đã được thu thập xong rồi." Nhân Đan đưa cho Mặc Phi một túi hạt giống.
Mặc Phi cẩn thận cất túi hạt giống nặng chừng hơn một cân này vào trong túi, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn.
“Đa tạ đại ca chiếu cố mấy ngày nay, ta thật sự không có gì có thể hồi báo được." Theo Mặc Phi, đối với người Mộc thôn mà nói, ngoại trừ tiền tài, mà cho dù là tiền tài và những đồ vật quý giá trên đời, ngược lại cũng chỉ là những tục vật có cũng được mà không có cũng không sao.
“Tiểu ca nói gì vậy?" Nhân Đan vội vàng xua tay nói, “chưa nói đến chuyện cậu là ân nhân của ta, nhóm thôn dân cũng đều rất thích cậu nữa."
Trong khoảng thời gian này, cũng không phải Mặc Phi không hề bỏ chút công sức nào, ngoại trừ lao động cùng thôn dân ra, mỗi khi mặt trời xuống núi, nàng còn có thể tranh thủ thời gian dạy mấy đứa bé trong thôn tập viết, đương nhiên, cũng chỉ là dạy bọn chúng viết tên của mình và một số từ ngữ thường dùng hàng ngày mà thôi, còn chủ yếu là dạy bọn họ võ nghệ và chơi cờ.
Được sự đồng ý của Trạm Nghệ, Mặc Phi truyền một phần võ nghệ cho mấy đứa bé này, nếu như bọn chúng có thể kiên trì luyện tập hàng ngày, nhất định tương lai có thể trở thành cao thủ không thua gì Trạm Nghệ.
Đại khái thì đây cũng là việc duy nhất mà Mặc Phi có thể làm cho những thôn dân đáng yêu này.
Rốt cuộc ngày rời đi cũng đến, nhóm thôn dân tặng cho Mặc Phi rất nhiều đồ ăn, nếu không phải đã từ chối hơn phân nửa, phỏng chừng nàng sẽ đi không nổi rồi.
Tạm biệt Mộc thôn, Mặc Phi tiếp tục đi về phía đông. Nghe Nhân Đan nói, cách Mộc thôn hơn mười dặm còn có mấy cái thôn nữa, còn đi về phía đông ba, bốn mươi dặm chính là trấn Đông Cao, bình thường thôn dân có thể đổi những vật dụng hàng ngày ở đó. Mặc Phi không biết rốt cuộc nơi này hẻo lánh như thế nào, mà thậm chí ngay cả tiền tệ của Chiếu Quốc cũng không thể nào lưu thông được, phần lớn những người ở đây vẫn còn sử dụng cách thức trao đổi vật phẩm.
Nhìn dãy núi chập chùng ở phía đông, Mặc Phi thầm nghĩ, mười dặm đường không xa lắm, nếu mà đi nhanh, ngày mai là có thể đến.
Có điều, rất nhanh chóng Mặc Phi đã phát hiện ra mình tính toán sai rồi, tuy rằng chỉ có hơn mười dặm, nhưng núi cao nước sâu, lại không có một con đường thẳng, muốn đạt được mục đích … Một chữ, khó!
Đi tới ngày thứ ba, đế giày của Mặc Phi đã bị mài thủng, ngón chân cũng lộ ra khỏi mũi giày. Đến khi mà rốt cuộc cũng tới được thôn xóm, đôi giày đã chính thức cáo biệt với nàng, nàng đi chân trần mà vào thôn.
Thôn này thiếu một phần nhàn tĩnh, hơn một phần hỗn loạn so với Mộc thôn. Thôn dân cũng vẫn thuần phác, không bởi vì Mặc Phi là người từ ngoài đến mà biểu hiện ra vẻ đối địch, có thể nhìn được nơi này chưa từng xảy ra chiến tranh. Đồi núi nơi đây vô cùng trùng điệp, sườn núi cao và dốc, sông ngòi sâu thẳm, nước sông ở dưới chân núi rất nhiều, ruộng bậc thang của thôn dân gieo trồng theo đường núi, không thuận tiện cho việc tưới tiêu, có lẽ sản lượng cũng không cao. Mà quả thủy mộc châu cũng chỉ có ít người gieo trồng.
Mặc Phi đã được thôn trưởng mời, tới ở nhờ nhà của ông. Đây là một ông lão hòa ái rất hay nói, thỉnh thoảng lại hỏi về thời cuộc bên ngoài, đến khi nghe được các quốc gia đang rơi vào chiến loạn, ông lão cảm thấy may mắn vì nhóm thôn dân có thể an phận ở một nơi. Sau đó ông lại kể cho Mặc Phi rất nhiều chuyện của thôn làng, từ việc nhỏ là gà mái đẻ trứng, đến việc lớn là thu hoạch lương thực… Đại khái, chuyện lớn nhất trong thôn chính là chuyện thu hoạch mùa vụ đi, ừm, có lẽ còn có việc nhà ai cưới gả sinh con nữa…
Trong lúc Mặc Phi tĩnh dưỡng ở thôn này, thu hoạch lớn nhất chính là học được cách bện giày rơm, vật liệu làm giày rơm có thể lấy ngay tại chỗ, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất cho việc lặn lội đường xa của nàng bây giờ.
Lạo thôn. Mặc Phi ghi thêm một địa danh mới ở trên bản đồ.
Thôn trưởng mang nàng đi thăm thú thôn làng, hơn nữa còn nhiệt tình mời nàng định cư ở nơi này, phải biết rằng giao thông trong núi sâu không thuận tiện, con người sinh sôi rất khó khăn, chuyện mà thôn trưởng thích làm nhất chính là mời chào người mới nhập thôn.
Trong lòng Mặc Phi buồn cười, cảm thấy lão nhân gia này thực sự rất thú vị.
Lúc hai người đi tới ruộng bậc thang, đột nhiên thôn trưởng cảm thán nói: “Nếu mà có thể tưới tiêu nước cho đồng ruộng trong diện rộng, cuộc sống của người thôn chúng ra sẽ tốt lên rồi."
Mặc Phi cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía, nói: “Thực ra cũng không khó."
Trên thực tế, Lạo thôn có non xanh nước biếc, chẳng qua là vì vị trí không được tốt, tưới tiêu xuống chân núi không dễ dàng, lại còn rất dễ bị ngập nước.
Xây một cái hồ chứa nước trên đỉnh núi để đựng nước mưa, còn có thể dẫn thông cả nước suối, đắp cao bờ các thửa ruộng bậc thang, vừa chứa được nước lại vừa có thể thoát nước. Ở một nơi có địa thế tương đối thấp, có thể mắc guồng nước…
Mặc Phi giải thích lần lượt từng phương pháp cho thôn trưởng, thôn trưởng nghe xong gật đầu liên tục, lập tức dẫn Mặc Phi đi tìm được thợ lành nghề trong thôn để bàn bạc. Trên thực tế, ở bên trong nơi sơn dã, phần lớn nam nhân đều rất toàn năng, săn thú, bắt cá, xây nhà, v.v… không gì không biết. Sau khi được Mặc Phi giảng giải, nhóm thôn dân đã bắt đầu hành động nhanh chóng, lúc này vừa mới lập xuân không lâu, nếu có thể chuẩn bị sẵn sàng trước mùa hạ, phỏng chừng lương thực năm nay có thể gia tăng thêm rất nhiều.
Mặc Phi vốn không nghĩ sẽ ở lâu, nhưng mà nếu đã mở đầu cái này, nàng vẫn lại quyết định làm đến nơi đến chốn, giúp thôn dân kiến thiết thật tốt cái công trình tưới tiêu này, ít nhất cũng nên nhìn bọn họ làm xong phần nền tảng. Về phần chế tạo guồng nước, Mặc Phi đã vẽ ra một bản vẽ, lại còn làm trước một mô hình cho thôn dân.
Ai ngờ lần nán lại này lại kéo dài một tháng, mỗi ngày Mặc Phi đều đi theo thôn dân lên núi, xuống núi, kiên nhẫn chỉ đạo kiến thiết công trình. Nàng biết những điều này cũng là căn cứ theo ghi chép của các bộ sách cổ, quan trọng là phải biết vận dụng sao cho phù hợp với từng nơi. Nhưng thực tế có bao nhiêu hiệu quả, Mặc Phi cũng không chắc chắn lắm. Nàng chỉ có thể căn cứ vào tình huống mà không ngừng tiến hành cải tiến, cân nhắc từng bước một, cuối cùng đã hoàn thành toàn bộ công trình thiết kế.
Mấy ngày bận rộn này khiến cho Mặc Phi văn nhã có nhiều hơn một phần ổn trọng và thành thục, nàng thực sự rất nghiêm túc, không quản ngại khổ cực, nhóm thôn dân đều vô cùng cảm kích, vì thế lại càng thêm gia sức.
Một tháng sau, trụ cột của công trình đã hoàn thành, tiếp theo chỉ cần thôn dân làm theo từng bước là được. Mặc Phi thu dọn bọc hành lý, chuẩn bị rời đi.
Nhóm thôn dân lưu luyến bịn rịn, nhưng mà không giữ lại, bọn họ biết vùng núi hẻo lánh này không giữ được chân phượng hoàng.
Trước khi đi, thôn trưởng nói: “Đi từ nơi này năm mươi dặm là tới trấn Đông Cao, nơi đó có phần náo nhiệt, nhưng mà long xà hỗn tạp, hi vọng tiên sinh hãy bảo trọng, thuận buồm xuôi gió."
Mặc Phi hành lễ với, xoay người tiếp tục hành trình của nàng.
Nhóm thôn dân nhìn chăm chú vào bóng dáng đơn bạc của nàng, chỉ ngắn ngủi một tháng, bọn họ đã nhớ kĩ tên của vị nam tử này —— Phù Đồ.
Tóc ngắn mắt phượng, một thân áo gai, lưng đeo bọc hành lý, chân đạp giày rơm, tay cầm quải trượng, trèo non lội suối, mặc dù chỉ có một thân một mình, nhưng mà trong ngực lại mang theo cẩm tú…
Không lâu sau, Lạo thôn xây dựng xong hồ chứa nước, mắc guồng nước, lần lượt gọi là “Kênh Phật" và “Guồng nước Phật đồ", từ đó, thu hoạch của Lạo thôn ngày một tăng cao, thu hút không ít người bên ngoài thôn tới, kênh Phật và guồng nước Phật đồ cũng dần dần được mở rộng ra phụ cận…
Mặc Phi bắt đầu cảm thấy lữ hành như vậy cũng không tệ, có thể tận mắt nhìn phong thổ các nơi, thuận tiện còn thu thập một số tin tức sản vật.
Bây giờ nàng không còn chắc chắn lắm về việc bản thân có còn ở bên trong Chiếu Quốc hay không nữa, bởi vì thôn dân Mộc thôn và Lạo thôn cũng chưa từng nghe nói đến Chiếu Quốc, mấy trăm năm trước họ họ di cư đến nơi hẻo lánh này, sinh sống cho đến nay, rất hiếm khi trao đổi với bên ngoài, mặc dù không phải lo lắng về chiến loạn, nhưng cũng rất bần cùng lạc hậu.
Chỉ mong đến trấn Đông Cao có thể thu được một số tin tức xác thực, Mặc Phi nghĩ như thế.
“Cứu mạng… Cứu mạng…"
Đúng lúc này, Mặc Phi mơ hồ nghe được tiếng người kêu cứu xa xa. Nàng nhíu mày, bước nhanh hơn tới chỗ phát ra tiếng gọi.
“Cứu mạng… Đừng… Tránh ra!"
Giọng nói ngày càng rõ ràng, Mặc Phi bước chậm lại, núp vào nhánh cây che khuất thân mình, lặng lẽ tới gần.
“Súc sinh! Tránh ra! Cứu mạng…" Tiếng kêu thê lương của nữ tử khiến chim tước gần đó hoảng sợ bay vụt lên, phá lệ cao vút trong rừng núi u tĩnh này.
Sau đó Mặc Phi lại nghe thấy âm thanh cười đùa của nam nhân và tiếng va chạm khó có thể thừa nhận được.
Trong lòng Mặc Phi có loại phỏng đoán không hay, cẩn thận đẩy nhánh cây ra, đập vào mắt đầu tiên chính là ba tên nam nhân cường tráng, đang cười cợt đáng khinh bỉ vây quanh một nữ tử đang nằm trên mặt đất, y phục không chỉnh tề, mà trên người nữ tử còn có nam nhân đang…
Trong mắt Mặc Phi hiện lên một phần lạnh lẽo, hai tay nắm chặt.
Hít sâu một hơi, nàng rút chuôi dao ra, nhỏ giọng nói: “Trạm Nghệ, giúp ta!"
Đao chợt lóe sáng, Mặc Phi mạnh mẽ xông ra ngoài.
“Ai?" Một tên nam nhân cảnh giác, nhưng sau đó lại cảm thấy cổ bỗng lạnh toát, một vệt máu hình quạt quét ngang, rồi cuối cùng không phát ra âm thanh gì nữa.
Những tên khác cũng bắt đầu phản ứng lại, nhưng bọn hắn không có chút khí lực nào, sao có thể là đối thủ của Mặc Phi? Chỉ vung lên mấy lần, đã dễ dàng lấy đi tính mạng của bọn họ.
Giết người, có lẽ cũng không phải khó có thể chịu đựng được như vậy…
Mặc Phi lau vết máu trên chuôi dao, ngồi xổm bên người nữ tử.
Nữ tử dùng bàn tay phải dính máu bắt lấy mắt cá chân của Mặc Phi, yếu ớt nói: “Cứu ta, ta… Ta không muốn chết…"
Mặc Phi đưa tay đỡ lấy nàng, cả người nữ tử run rẩy, y phục bị xé rách lộ ra da thịt, dưới thân lại vô cùng hỗn độn, nhưng mà dục vọng sống mãnh liệt trong đôi mắt của nàng cũng làm cho người ta sợ hãi.
“Đừng lo lắng, ta sẽ cứu cô." Mặc Phi ôn nhu nói.
Nữ tử nghe được câu như thế, lộ ra vẻ mặt an tâm, không ngừng nói: “Cảm ơn, cảm ơn…" Sau đó nhắm hai mắt lại, rồi ngất đi.
Tác giả :
Tuyết Nguyên U Linh