Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)
Chương 45: Đau

Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 45: Đau

- Tiểu thư, gà rượu và cá trích hấp ở đây làm cũng được, người muốn nếm thử hay không? - Sau khi đồ ăn đi lên thì Lục Ương không ngừng thêm đồ ăn cho tiểu thư nhà mình.

Lâm Chước Nhiên bưng chén trà uống, ánh mắt quét dưới lầu, cười thuận miệng nói:
- Ngươi đó, là bản thân muốn ăn phải không?
Lục Ương thè lưỡi, đang muốn ngẩng đầu biện giải thì đã tiểu thư đột nhiên biến đổi sắc mặt, Lục Ương khó hiểu, theo tầm mắt của nàng nhìn xuống dưới lầu, lập tức kinh hỉ hô thành tiếng:
- Tiểu thư, ngươi xem kia không phải là cô gia...... tương lai sao?
Ánh mắt Lâm Chước Nhiên tập trung chặt chẽ vào thân ảnh cao ngất màu trắng đang nói kia, trên mặt nàng không nhịn được mà lộ ra nụ cười kích động cùng vui mừng.
Là hắn, hắn thật sự đến đây!
Lúc này một trận tiếng đàn đột nhiên tấu lên, dưới lầu lập tức bộc phát tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó toàn bộ đều an tĩnh lại.
Lâm Chước Nhiên kinh ngạc quay đầu, phát hiện cơ hồ tất cả mọi người dán mắt về phía trước, nàng trong lòng đang nghi hoặc thì đã thấy trên đài nhanh chóng xuất hiện bóng áo trắng, nữ tử kia da mịn như son, lông mày lưỡi liềm, một đôi mắt sáng, trong suốt trơn bóng như mặt nước, chỉ thấy đôi môi nàng hé mở hòa vào giai điệu, một tiếng ca tuyệt vời truyền ra, tiếng ca uyển chuyển ôn nhu đến cực điểm, người nghe thấy một trận tê dại trong lòng.
Đừng nói là nam tử, cho dù là nữ tử như Lâm Chước Nhiên, lúc này đều xem đến ngây dại, bị vây hãm trong tiếng ca tuyệt vời, nghe mà như si như say.
Thẳng đến khi một giọng nói cao vút thanh lệ vang lên, một tiếu lang quân tay cầm chiết phiến áo xanh bước vào vũ đài thì Lâm Chước Nhiên mới hồi phục lại tinh thần.
Hoa sen mới nở, xinh đẹp như tiên. Lâm Chước Nhiên nhìn trên đài chỉ có nữ tử áo trắng đang múa, trong lòng không tự giác đánh giá như vậy.
Lâm Chước Nhiên nhìn mọi nơi, phát hiện khách nam chung quanh mắt đều cực nóng gắt gao nhìn chằm chằm trên đài, trong đó có đủ dục niệm trắng trợn, trong lòng nàng hơi có khinh bỉ, cảm thấy không quá thoải mái.
- Tiểu...tiểu thư...cô nương này...bộ dạng...bộ dạng thật sự rất đẹp... không lẽ nàng là tiên nữ hạ phàm? - Lục Ương giương miệng, mắt thẳng tắp, cả người đều khiếp sợ, lắp bắp.
Lâm Chước Nhiên nhìn bộ dạng ngốc của Lục Ương, giơ tay dí dí ót của nàng, cười lắc đầu, nhưng rất nhanh chóng Lâm Chước Nhiên không cười nổi nữa, bởi vì nàng phát hiện ra Trịnh Mặc thế nhưng cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm trên đài, vẻ mặt thoạt nhìn thập phần nhập tâm, Lâm Chước Nhiên nhất thời dâng lên vài phần không vui trong lòng.
Một khúc chấm dứt, dưới đài nhất thời bộc phát tiếng vỗ tay như sấm, không ít khách thậm chí kích động đứng lên vỗ tay, lớn tiếng hoan hô.
Ở trong tiếng vỗ tay và hoan hô mãnh liệt, Vũ Phượng và Vũ Quyên mỉm cười cúi đầu chào cảm ơn. Kim Ngân Hoa liếc mắt ám hiệu, hai chị em hiểu ý đi xuống đài.
- Vũ Phượng, Vũ Quyên, các ngươi đến bên này - Trịnh lão bản cười ha ha ngoắc các nàng.
Hai chị em thuận theo đi tới bàn của Trịnh lão bản, Trịnh lão bản nhét mấy tờ tiền vào trong tay các nàng, cười nói:
- Xướng thật hay, đến đây, cho các ngươi ăn hoa hồng!
Vũ Quyên cười đầy mặt, phe phẩy cánh tay Trịnh lão bản nửa cung kính nửa làm nũng nói:
- Trịnh lão bản, vận may của ngài vẫn tốt như vậy, đêm nay có phải lại thắng không ít không?
Trịnh lão bản yêu thích nhéo nhéo mũi Vũ Quyên:
- Nha đầu này, thật sự là cực lanh lợi! Ngươi là phúc tinh của ta, ngươi ngồi bên người ta đi, vận khí của ta sẽ rất tốt!
Vũ Quyên cười đến mềm mại đáng yêu:
- Tốt quá! Người ta thế nhưng thích nhất là xem bài của ngài đấy!
Trịnh lão bản cười đến cực thoải mái, đối với nha đầu Vũ Quyên này ông thật sự là càng ngày càng thích.
Vũ Quyên nhân thể ngồi xuống, nị nị dựa vào Trịnh lão bản, còn thuận tiện đắc ý nháy mắt tới Triển Vân Tường sắc mặt không tốt ở đối diện, cười đến trào phúng:
- Ô Triển nhị gia, ngài tựa hồ lại thua không ít rồi!
Triển Vân Tường vốn bởi vì năm xưa bất lợi, thua đến không hồi được gốc mà lòng tràn đầy táo bạo, nhận được ánh mắt khiêu khích của Vũ Quyên thì lập tức nổi giận. Hắn vừa định vỗ bàn đứng lên thì lại nhìn chung quanh thấy vài hán tử khoẻ mạnh đang theo dõi hắn như hổ rình mồi, Triển Vân Tường lập tức rụt lá gan, hắn thoáng nhìn thấy Vũ Phượng còn đứng ở bên cạnh, lập tức hô về phía nàng:
- Vũ Phượng! Đến đây, ngươi lại đây ngồi cạnh ta! Thắng, ta cho ngươi ăn hoa hồng!
Vũ Phượng tựa hồ không yên lòng, đột nhiên bị Triển Vân Tường lớn giọng gọi thì cả người đều kinh ngạc, nàng nâng mắt gặp phải Kim Ngân Hoa nháy mắt với nàng ở đối diện, ý tứ bảo nàng đi qua. Vũ Phượng cúi đầu bất động, Kim Ngân Hoa bước lại kéo nàng một phen, trừng mắt nhìn nàng một cái. Vũ Phượng bất đắc dĩ đành phải đi về phía trước, được vài bước nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn về một phương hướng, tiếp theo lại bất động.
Triển Vân Tường không kiên nhẫn, nhăn mày căng thẳng, liền rống lên:
- Vũ Phượng, ngươi đây là có ý gì, gọi ngươi lại cả nửa ngày cũng không thấy đến! - Hắn lại quay đầu nói với Kim Ngân Hoa - Kim Ngân Hoa! Ngươi đây là thế nào, Đãi Nguyệt Lâu này là đang xem thường người nhà họ Triển ta phải không!
Tiếp theo Triển Vân Tường đột nhiên đứng lên, thở phì phì bước tới chỗ Vũ Phượng, cầm cổ tay nàng tha lại đây. Lực tay của Triển Vân Tường rất lớn, lại đang tức giận tận trời, Vũ Phượng bị đau kêu lên một tiếng, lại không giãy ra được, đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ:
- Vân Tường! Dừng tay!
Triển Vân Tường hô to gọi nhỏ với Vũ Phượng ở dưới lầu, Triển Vân Phi đã sớm nhìn mà ngồi không yên ở trên lầu, anh mang theo A Siêu vội vàng lao xuống, thấy được Triển Vân Tường cư nhiên động thủ với Vũ Phượng thì tức giận ngập trời, rít gào lên. A Siêu nhanh một bước nắm lấy cổ tay Triển Vân Tường, Triển Vân Tường bị đau lập tức kêu to:
- A Siêu! Ngươi làm phản sao? Ta tốt xấu gì cũng là chủ tử của ngươi, ngươi dám đối xử với ta như vậy!
Bên kia, Triển Vân Phi đã muốn đoạt lấy tay Vũ Phượng, nhìn thấy cổ tay gầy gò của nàng bị phiếm xanh tím, lập tức cực đau lòng.
- Vũ Phượng, ngươi cảm thấy thế nào, có phải rất đau hay không? - Triển Vân Phi mặt thương tiếc, nói với Vũ Phượng, giọng cực nhu tình.
- Ta...... - Vũ Phượng đang muốn mở miệng liền nhìn thấy Trịnh Mặc không biết đã đứng cách nàng ba bước từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy lo lắng và đau lòng. Vũ Phượng nhìn mặt Trịnh Mặc ở gần như vậy, trong lòng run lên, các cảm xúc chua sót đột nhiên nảy lên trong lòng, trong lúc nhất thời lòng trăm chuyển ngàn hồi, chỉ sững sờ tại chỗ.
Trịnh Mặc thấy Vũ Phượng kinh ngạc nhìn mình, vẻ mặt như vui mà lại không vui, lại thấy Triển Vân Phi gắt gao nắm tay nàng, mà Vũ Phượng lại để mặc anh ta nắm, không có một chút ý tứ tránh ra, trái tim còn chưa ổn định lại trầm xuống.
Mấy ngày này Vũ Phượng vẫn đối với mình né tránh không gặp, cô nghĩ rằng Vũ Phượng nhất thời không tiếp thụ được sự chuyển biến thân phận của mình, còn cần thời gian để cân nhắc quan hệ giữa bọn họ, thì ra là tự mình đa tình sao?
Chỉ bởi vì mình không phải là nam nhân, nàng liền dễ dàng tiếp nhận Triển Vân Phi sao?
Trịnh Mặc trong lòng đau xót cực khó chịu, nhất thời tâm niệm thay đổi thật nhanh, các cảm xúc nghi ngờ đố kỵ đều nảy lên trong lòng. Cô đỏ mắt nhìn hai bàn tay vẫn gắt gao nắm cùng một chỗ ở trước mặt, ngực như bị lưỡi dao xẹt qua, đau đến có thể nhỏ máu. Rốt cục, cô chịu không nổi mà quay đầu đi, không nhìn được nữa. Cô cúi đầu, gắt gao cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng không để nước mắt trào ra khỏi hốc mắt.
Đột nhiên, một tiếng thét kinh hãi truyền đến. Triển Vân Tường thừa dịp A Siêu chưa chuẩn bị, đột nhiên dùng lực mạnh đẩy hắn ra, đụng phải một nữ tử bên cạnh. Trịnh Mặc còn chưa kịp ngẩng đầu, khóe mắt liền nhìn thấy một bóng người đang ngã xuống hướng bên cạnh mình, cô theo bản năng vươn tay đỡ lưng áo lung lay sắp đổ của nữ tử kia. Trịnh Mặc cảm thấy sự mềm mại dưới tay, một thân thể thơm ngát ấm áp liền đánh vào lòng chính mình, mà nước mắt nàng vẫn ẩn nhẫn trong hốc mắt cũng bị cái đánh này làm rớt một giọt xuống.
Trịnh Mặc thần trí hoảng hốt, tầm mắt cũng mơ hồ, căn bản không thấy rõ tướng mạo của nữ tử kia. Thẳng đến khi nghe thấy có người cúi đầu gọi mình một tiếng "Trịnh ca ca", hai tay gầy nhỏ xoa vạt áo trước của mình thì Trịnh Mặc mới hồi phục lại tinh thần. Chỉ thấy nữ tử trong lòng xinh xắn lanh lợi, hai má ửng đỏ, ôn nhu như nước, mắt hàm đau nhìn chính mình.
Cư nhiên là Lâm Chước Nhiên từng gặp mặt một lần.
Trịnh Mặc nhìn nàng, nhất thời có chút ngây người, nửa ngày sau mới phát giác ra mình thế nhưng còn nửa ôm người ta, nhanh chóng buông tay, vừa buông ra thì thấy Lâm Chước Nhiên nhướn mày, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ. Trịnh Mặc thấy có điều không đúng, thấy nàng đứng thẳng không xong, không nhịn được giơ tay đỡ nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
Lâm Chước Nhiên tựa vào trong lòng Trịnh Mặc cố gắng ổn định thân thể, nàng hơi ủy khuất ngẩng đầu nhìn Trịnh Mặc:
- Chân của ta...hình như bị chẹo...rất đau.
Trịnh Mặc đang muốn nói chuyện thì một tiểu nha đầu lại vội vàng chạy tới, kinh hô lên:
- Tiểu thư, người làm sao vậy!
Tiểu nha đầu lại ngẩng đầu, nhìn thấy Trịnh Mặc thì mắt phút chốc trừng lớn, mắt nàng sáng lên, tựa như thấy đấng cứu thế:
- Cô gia...... tương lai!
Trịnh Mặc bị câu "cô gia tương lai" này làm chấn kinh nói không ra lời.
Trịnh lão bản nhìn cảnh tượng hỗn loạn, vẻ mặt khó hiểu, sao tiểu thư Lâm gia cũng chạy đến nơi này, còn bị thương, ông cau mày, đứng lên nói:
- Mặc nhi, Lâm tiểu thư bị thương, con đưa nàng về trước đi.
Lâm Chước Nhiên cả mắt cả lòng đều bắt ở trên người Trịnh Mặc, lúc này nghe thấy âm thanh mới nhìn thấy Trịnh lão gia cũng ở nơi này, mặt không khỏi đỏ lên, nàng vâng lời kêu một tiếng:
- Trịnh bá bá.
Trịnh lão gia gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt bảo Trịnh Mặc. Trịnh Mặc nhìn Trịnh lão gia, lại nhìn Lâm Chước Nhiên nắm lấy người mình ngay cả đứng cũng không vững, đành phải gật gật đầu. Cô giơ tay nắm lấy vai Lâm Chước Nhiên, giúp nàng chậm rãi đi về phía ngoài cửa. Mọi người vây xem đều không hẹn mà cùng tránh ra thành một đường để bọn họ đi qua.
Trịnh Mặc cúi đầu, khẽ nghiêng mặt chú ý dưới chân Lâm Chước Nhiên, cẩn thận không để nàng ngã sấp xuống. Toàn bộ quá trình Trịnh Mặc đều không nhìn về hướng Vũ Phượng bên kia dù là một cái, cô không dám, cô sợ lại nhìn thấy hình ảnh làm cô thống khổ kia......

Tác giả : Du Hải
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại