Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)
Chương 30: Người nối nghiệp
Trong thư phòng, Trịnh Mặc chống cằm cẩn thận nhìn một tập giấy đóng quyển dày, nha hoàn lặng lẽ đổi chén trà đã nguội lạnh, bưng một chén trà ấm đặt ở mép bàn. Trịnh Mặc để qua một tờ, nhéo nhéo bả vai chua xót, thay đổi tư thế tiếp tục xem.
Ngoài cửa, quản gia đang cầm một tập giấy đóng quyển tiến vào, ông làm theo lời lão gia phân phó, những ngày này đem giấy tờ và nghiệp vụ trọng yếu trên thương trường vài năm gần đây của Trịnh phủ cầm hết đến cho đại thiếu gia xem qua. Trịnh Mặc nhìn hồ sơ vừa tiêu giảm chút lại bị chồng thành một núi nhỏ thì không khỏi xoa xoa mày, sau khi thân thể cô phục hồi như cũ, Vân Nhu cũng từng bảo quản gia lấy chút sổ sách cho cô xem, nói là để cô quen dần với sản nghiệp nhà mình, chuẩn bị sử dụng sau này. Cô liền nghe lời mỗi ngày ở thư phòng, ước chừng là Vân Nhu cảm thấy Trịnh Mặc đợi ở Phật Sơn nhiều năm như vậy sẽ có chút hoang phế đối với văn thư nên lượng đưa cô đọc mỗi ngày không quá nhiều, bình thường Trịnh Mặc có thể xem hết sách đưa tới trong ngày vào giờ ngọ.
Nhưng từ khi Trịnh lão gia trở về, tình cảnh hoàn toàn khác xa. Từ sau buổi yến long trọng đón gió, ngày hôm sau Trịnh lão gia đã gọi cô vào thư phòng, phân tích một chút cho cô nghe về sản nghiệp lớn nhỏ dưới cờ Trịnh gia, lời ít mà ý nhiều, sau đó gọi quản gia bảo ông cầm một ít tư liệu trọng điểm cho đại thiếu gia xem qua.
'Một ít tư liệu trọng điểm' mà Trịnh lão gia nói là tình hình mua nhập, cơ cấu, mở rộng của các tửu quán, cửa hàng, quán trà phố lớn mà Trịnh gia kinh doanh thêm cùng với gần bốn mươi bản sổ sách cuối tháng thật dày... Đương nhiên, lúc bắt đầu Trịnh Mặc còn không biết, cô ngồi ở thư phòng nghiêm túc xem. Trong lòng không khỏi cảm khái, Trịnh gia thật sự là nhà lớn nghiệp lớn, những ngày này cô cũng biết đến vì sao có lời nói 'Triển thành nam, Trịnh thành bắc' ở Đồng thành, nhưng trên thực tế, sản nghiệp của Trịnh gia ở Đồng thành bất quá chỉ là một bộ phận mà Trịnh gia đầu tư thôi, đã nhiều ngày cô lật xem mục lục, việc làm ăn của Trịnh gia sớm đã có ở các thành thị trung tâm lớn, thậm chí ngay cả ở quan ngoại cũng có cửa hàng của bọn họ.
Trịnh Mặc đọc sách mười mấy năm, sớm đã luyện đến tâm tính trầm tĩnh vững vàng, mà dù là thế thì Trịnh Mặc vẫn bị lượng công việc quá mức khổng lồ này gây áp lực. Mỗi ngày bắt đầu từ sáng sớm, luôn luôn ngồi ở thư phòng đến lúc đèn sáng mới có thể miễn cưỡng xem hết sổ sách trong tay. Không phải Trịnh Mặc không muốn nhàn hạ mà là Trịnh lão gia cơ hồ cách mấy ngày sẽ gọi cô đến thư phòng, hỏi một chút cách nhìn và tiến triển của cô, mỗi lần Trịnh Mặc nói ra ý nghĩ của mình, Trịnh lão gia đều đan hai bàn tay, nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, Trịnh Mặc biết ông nghe rất nghiêm túc rất cẩn thận.
Bình thường sau khi Trịnh Mặc nói xong, Trịnh lão gia sẽ sắc bén đưa ra mấy điểm không đủ và điểm quên mất, dặn Trịnh Mặc phải ghi nhớ, lần sau lúc làm báo cáo không được xuất hiện điểm sai như vậy nữa. Theo những điểm Trịnh lão gia đề ra, Trịnh Mặc cũng cảm giác được lão cha tiện nghi này phỏng chừng trước đây là một người cuồng công việc, danh nghĩa sản nghiệp ông ấy thật sự rõ như lòng bàn tay. Có sư phụ nghiêm khắc như vậy, đồ đệ tự nhiên chỉ có thể cố gắng thêm cần cù thêm mới không còn ai phê bình.
Cứ như vậy qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này Trịnh Mặc không ra khỏi cổng lớn Trịnh gia nửa bước, cô thật sự không còn khí lực, mỗi ngày đều nằm xuống liền ngủ. Nửa tháng sau, Trịnh lão gia bắt đầu mang theo Trịnh Mặc đi ra ngoài, chỉ là thực địa coi tình trạng hoạt động của các tửu quán khách sạn có tiếng dưới cờ Trịnh gia. Nếu thời gian trước, mỗi ngày ở thư phòng xem sổ sách làm quá tải trí nhớ của Trịnh Mặc, thì thời gian tiêu sái đi cửa hiệu kế tiếp khiến trí nhớ cùng thể lực của cô bị tàn phá nặng nề.
Trịnh lão bản lớn tuổi như vậy, thể lực tất nhiên không thể so với Trịnh Mặc mới hai mươi. Trên thực tế, Trịnh lão bản chỉ tự mình mang theo Trịnh Mặc đi kiểm tra khách sạn Lục gia ở ngày đầu tiên và ngày hôm sau, kế tiếp là chưởng quầy các phân khu khác nhau dẫn Trịnh Mặc đi xem. Mỗi lần đến một nhà liền mở một hội nghị tức thời, Trịnh Mặc cần ghi nhớ trọng điểm trong hội nghị, bao gồm tình trạng hoạt động của khách sạn này trong quý và sáu tháng cuối năm, cộng thêm cấp bậc của nhân viên chiêu mộ.
Trịnh Mặc mệt mỏi mỗi lần đi đều đến trời tối mới về nhà, cơm cũng không ăn vào bao nhiêu, chỉ uống chút canh cùng mấy miếng thức ăn chay liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Vân Nhu xót Trịnh Mặc, thật sự không nhìn được nhưng lại không thể nghịch lại ý Trịnh lão gia. Vân Nhu lo lắng cứ tiếp tục như vậy thì thân thể Trịnh Mặc sẽ ăn không tiêu, vì thế liền sai người làm đủ các loại bảo canh tổ yến bổ thể bổ khí, mỗi ngày mặc kệ Trịnh Mặc mệt thế nào cũng nhất định phải nhìn cô uống xong mới để cô ngủ.
- Được rồi, trước ngày mai chưởng quầy Lý hãy đem dự toán và sổ sách quý mới đến Vân Thiên Lâu, ba ngày sau ta sẽ phái Trần thúc đem chương trình nghị sự đã nói qua tới đây. Mọi người vất vả rồi, hôm nay đến đây là được rồi, tan họp đi.
Các tổng quản đứng lên thu thập giấy tờ, cúi đầu chào rồi lui ra. Trịnh Mặc gật gật đầu, chờ mọi người rời đi rồi cầm lấy bút, nhìn khoảng trời ngoài cửa sổ thở hắt ra thật dài. Có người gõ cửa, Trịnh Mặc hô tiến vào, liền nhìn thấy Trần thúc cầm mấy bản sổ sách vừa đưa tới đến:
- Thiếu gia, hôm nay chỉ còn lại mấy bản này.
Trịnh Mặc gật gật đầu, cô ra tay lật sổ sách, ở chỗ cảm thấy trọng yếu khoanh vài vòng, Trần thúc cung kính đứng ở bên cạnh. Trần thúc đi theo bên người Trịnh lão gia đã gần mười năm, đặc biệt tinh thông việc vận chuyển buôn bán của khối khách sạn, cũng vì vậy mà Trịnh lão gia bảo đem phần chuyên môn của ông ấy giảng cho Trịnh Mặc, trợ giúp cô tuần tra xem nguyên nhân vận hành của tửu quán.
Trịnh Tư Hào là một người làm ăn kiềm chế bản thân rất nghiêm, cần cù chuyên nghiệp, phàm là đề nghị hay phương án phát triển có lợi thì cơ bản ông đều tự mình thẩm tra xử lí, kiểm định dự toán, mở rộng gia nghiệp. Mấy năm trước ngoại trừ xã giao và bữa ăn, hơn phân nửa thời gian ông đều làm việc, thậm chí thường xuyên ngay cả giờ cơm chiều cũng đều tùy tiện giải quyết ở trong phòng làm việc. Cũng nhờ có người như thế nên sản nghiệp của Trịnh gia mới có thể càng ngày càng lớn ở trong tay ông, cơ hồ so với thời của phụ thân ông đã mở rộng gần một phần ba. Gần hai năm nay bởi vì sự nghiệp đã ổn định, Trịnh Tư Hào mới thả lỏng bản thân một chút, thi thoảng đi cùng bằng hữu trong công việc uống chút rượu, nghe chút nhạc, hoặc đánh bài.
Đi theo Trịnh lão gia "cần chính" như thế lâu ngày, Trần thúc lúc bị phái đến bên người Trịnh Mặc liền không tự giác ở trong lòng nâng cao yêu cầu đối với ông chủ nhỏ này. Đều nói giàu không quá ba đời, đó là ám chỉ các thiếu gia tiểu thư vì sinh ra trong giàu có mà kiêu căng ngỗ ngược, lười biếng thành tính khiến gia nghiệp khổng lồ chung quy bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trần thúc trung thành và tận tâm đối với Trịnh gia, tự nhiên không hy vọng gia nghiệp của Trịnh gia sẽ tổn thương như vậy.
Mấy ngày nay ông cẩn thận quan sát vị ông chủ nhỏ tuổi này, phát hiện hắn không có một chút thói quen hư hỏng của con nhà giàu bình thường, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, có bài bản, đối với cấp dưới cũng rất lễ phép rất hòa thuận, sầu lo trong lòng liền dần dần thả xuống. Không khỏi cảm thán lão gia phúc đức thâm hậu, thiếu gia tuổi còn trẻ đã có thể có tâm tính trầm ổn như vậy, ngày sau chỉ cần tiếp tục rèn luyện ma sát nhiều hơn, không mất vài năm là có thể nhận việc.
Bên này Trần thúc đang cảm khái trong lòng lại nghe thấy giọng ông chủ nhỏ đột nhiên vang lên:
- Trần thúc, Đãi Nguyệt Lâu cũng là sản nghiệp của Trịnh gia chúng ta sao? - Trịnh Mặc nhìn một quyển sổ sách trước mắt, tiêu đề viết ba chữ 'Đãi Nguyệt Lâu' rõ ràng.
Trần thúc gật đầu, cung kính trả lời:
- Đúng vậy thiếu gia.
- Nhưng theo ta được biết thì lão bản của Đãi Nguyệt Lâu là một nữ tử, tên gọi Kim Ngân Hoa.
- Thiếu gia, Đãi Nguyệt Lâu quả thật là tửu lâu của Trịnh gia, vị nữ tử họ Kim chẳng qua là lão bản trên danh nghĩa, lão bản chân chính vẫn là lão gia...... - Nói tới đây Trần thúc dừng lại, ông ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Trịnh Mặc, châm chước không nói thêm gì nữa.
- Thật không - Trịnh Mặc tựa hồ cũng không tính hỏi sâu tiếp, chỉ tiếp lời một tiếng liền tiếp tục xem sổ sách. Trần thúc nhẹ nhàng thở ra trong lòng, trên mặt cũng không có gì khác.
Lại qua thêm trên dưới một giờ, Trịnh Mặc buông bút, xoa bóp cổ, cuối cùng cũng xử lý xong. Cô quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa đen hẳn. Vừa rồi lúc nhìn thấy Đãi Nguyệt Lâu, Trịnh Mặc liền nhớ tới Vũ Phượng trong đầu. Đã nhiều ngày cô bận việc, ứng phó với nhiệm vụ mà Trịnh lão gia giao cho, không ngừng đi hiệu họp, không ý thức được thời gian lại qua nhanh như vậy. Từ lần gặp mặt trước, đã mau qua một tháng.
Khó được hôm nay nhàn hạ chút, Trịnh Mặc suy nghĩ liền đơn giản giao cho Trần thúc một ít chuyện, sau đó dẫn theo vài gia đinh rời khỏi Vân Thiên Lâu. Bất quá nàng cũng không đi về phía nhà như thường ngày mà dọc theo hướng ngược lại tới Đãi Nguyệt Lâu.
Đêm nay, Đãi Nguyệt Lâu khách đông như trước, ăn uống linh đình.
Trong thời gian nghỉ ngơi giữa hai tràng biểu diễn, hai chị em theo thường lệ đều đến bàn của Trịnh lão bản ngồi. Trịnh lão bản biến mất mấy ngày, sau khi trở về cũng chỉ đến Đãi Nguyệt Lâu hai lần, chủ yếu là thông báo, về sau các chị em Tiêu gia đã được Trịnh gia bảo hộ, sau khi thả tiếng gió này ra, người Triển gia không còn tiếp tục tới tìm phiền toái, một tháng nay Triển Vân Tường cũng chưa có động tĩnh gì, thậm chí ngay cả Triển Vân Phi cũng chưa đến lại Đãi Nguyệt Lâu.
Dưới sự dọn dẹp của Kim Ngân Hoa, hiện tại Vũ Quyên giao lưu tốt với Trịnh lão bản, đã hợp với nhau rất vui vẻ. Vũ Phượng lại chỉ ở trường hợp bắt buộc mới ngồi cùng một chút cho hợp với tình hình, cho dù ngồi trên bàn rượu nàng cũng yên lặng không nói, Vũ Quyên tất biết tâm tư của Vũ Phượng cho nên có thể cản hộ đều thay nàng cản hết. Vũ Phượng luôn lo lắng Vũ Quyên cứ như vậy sẽ gặp chuyện không may, bất quá sự thật chứng minh lo lắng của nàng là không cần thiết. Tuy rằng Vũ Quyên là đóa hoa hồng có gai càng ngày càng diễm lệ, nhưng không biết vì sao mọi người đối với nàng tựa hồ có một ít kiêng kị, không động chân động tay giống trước kia.
Hôm nay hiếm khi có được Trịnh lão bản ở lại xem tràng, rượu say cơm no với những người khách của mình, đang chơi bài cửu. Bài vận của Trịnh lão bản rất tốt, đã thắng rất nhiều tiền. Người một bàn này lại là đại lý của ông, Trịnh lão bản tay đã muốn bắt hổ bài, đang vuốt một mặt bài khác, Vũ Quyên tựa trên vai Trịnh lão bản, hưng phấn mà kêu:
- Nhúp tiếp được hổ bài, nhúp tiếp được hổ bài!
Hứa lão bản và Trần lão bản bên kia hô lại:
- Được cái bốn điểm!
- Tất thập! Tất thập! - Khách chơi đổ khác hò hét.
Mọi người thi nhau gào, trong đó tiếng của Vũ Quyên đặc biệt vang, nàng vừa cảm nhận được lạc thú của đánh bạc nên có vẻ càng cao hứng phấn chấn. Kim Ngân Hoa ở bên cạnh thét to trợ giúp.
Bài trên tay Trịnh lão bản bỗng nhiên lật lên, thế nhưng lại thật sự là hổ bài! Ông hạ bài thật mạnh, ngẩng đầu cười to nói:
- Quả nhiên là hổ nhỏ đến! Ngại quá, nhà cái ăn thông!
Một vòng người xung quanh đều sợ hãi than thở ra tiếng, vận may của Trịnh lão bản quả thực điên rồi.
Vũ Quyên mặt đỏ bừng, lắc cánh tay Trịnh lão bản:
- Hạ cục lại có thêm cái hoàng đế! Thêm cái hoàng đế!
Trịnh lão bản cười ha ha, cao hứng cực độ, ông vỗ vỗ tay Vũ Quyên, nắm lấy tiền mặt trên bàn nhét vào trong tay nàng, cười nói:
- Ngươi là phúc tinh đêm nay của ta, hoa hồng cho ngươi!
Vũ Quyên cười đắc ý cực kì, nị nị bên người Trịnh lão bản, cười vui vẻ thực sự.
Vũ Phượng cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng ngồi, có chút không yên lòng.
Mọi người lại bắt đầu trộn bài lần nữa, khí thế chơi đổ ngất trời, đột nhiên một âm thanh kiêu ngạo vang lên:
- Tiểu nhị! Lấy cho ta rượu gạo loại tốt nhất, cộng thêm thịt kho, thịt ba chỉ kho tàu, thịt viên sốt tương đổ, cá rô nấu chặt khúc, ức gà tẩm bột...... Có cái gì ngon đều mang hết lên cho ta! Nhanh một chút!
Tất cả mọi người đều bất giác quay đầu nhìn, chỉ thấy Triển Vân Tường mang theo vài tùy tùng, to còi chiếm cứ cái bàn lớn, đang la hét ăn uống ầm ĩ.
Thắt lưng Vũ Quyên bật thẳng, động tác của Vũ Phượng cứng ngắc, sắc mặt của hai chị em đều thay đổi trong nháy mắt.