Bát Tại Tường Đầu Đẳng Hồng Hạnh
Chương 53: Mệnh phạm đào hoa (1)
An Minh Hiên cũng thừa nhận chính mình có chút vô sỉ, hắn chính là đang dụ dỗ một thiếu niên biến thành đoạn tụ, thế nhưng đôi môi đang hé mở kia làm cho hắn muốn ngừng mà không được, quá giống, độ mềm mại đều giống nhau như đúc.(giống ai các nàng tự hiểu nha ^^)
Hắn ôn nhu liếm lộng môi dưới của Mạc Nguyên Kỳ, bàn tay cũng không an phận, tham tiến vào trong y sam của Mạc Nguyên Kỳ, vuốt ve ngực hắn.
Mạc Nguyên Kỳ mơ mơ màng màng nhìn An Minh Hiên lúc này vẫn đang say sưa trên môi hắn, hắn lặng lẽ tiếp nhận, cư nhiên lại có một tia vui vẻ, hắn không biết đây rốt cuộc là đang làm cái gì.
An Minh Hiên đưa tay gạt một cái, thân trên của Mạc Nguyên Kỳ lúc này đã xích lõa. Thân thể hắn rất nhược, cho nên An Minh Hiên đối hắn đều là nhẹ nhàng, giống như đang yêu thương một đứa trẻ.
Nắm chặt tay nhau, giống như uyên ương mà uyển chuyển dây dưa, đồng tâm đồng đức.
An Minh Hiên ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Cấp tốc xả hạ y sam của chính mình, xả hạ dây cột tóc, ngay tức khắc hai mái tóc dài liền buông xuống, cuốn vào nhau. Bàn tay, mái tóc, thân thể của bọn họ, dây dưa cùng một chỗ, giống như trời sinh ra như vậy.
An Minh Hiên ôm hắn, ôn nhu hôn lên môi hắn, cằm, xương quai xanh, sau đó là ngực, tiểu phúc. Lưỡi An Minh Hiên đánh vòng trên người hắn, làm cho Mạc Nguyên Kỳ không ngừng run rẩy, mỗi một tế bào của hắn, đều bởi vì những nụ hôn của An Minh Hiên mà bốc cháy.
Hắn thì thào gọi An Minh Hiên:
“Ca, ca, ngươi không được ly khai ta, Tiểu Kỳ rất cần ngươi."
An Minh Hiên đang dừng lại trên môi hắn, nụ hôn lại càng mãnh liệt như đang hồi đáp hắn tất cả, gạt đi toàn bộ những bất an của hắn.
Lưỡi của An Minh Hiên nhẹ nhàng khai mở đôi môi của hắn, tiến nhập vào trong, ve vuốt từng tấc một trong khoang miệng hắn.
Đôi tay rắn chắc thon dài đang cởi tiết khố của hắn ra, bàn tay An Minh Hiên vỗ về phân thân của hắn. Mạc Nguyên Kỳ khẽ rên một tiếng, cảm thấy bộ vị tối tư mật trên thân thể hắn lúc này bị An Minh Hiên nắm trong tay, vậy mà lại làm cho hắn muốn lớn tiếng kêu la, hắn muốn phát tiết.
“Ân, ân. Ca, đây là có chuyện gì? Ta thấy, ta thấy nóng quá."
Hắn rên rỉ, khiến cho An Minh Hiên tiêu hồn.
An Minh Hiên lại hôn lên môi hắn, nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt.
Hai tay An Minh Hiên tách hai chân hắn ra, làm cho chân hắn quấn trên lưng mình, dục vọng của An Minh Hiên sớm đã đứng thẳng, thế nhưng thân thể Mạc Nguyên Kỳ quá yếu ớt, An Minh Hiên không đành lòng thương tổn hắn đành trước đem ngón tay chậm rãi xuyên vào hậu đình của Mạc Nguyên Kỳ.
Cảm giác được có dị vật tiến nhập vào thân thể của chính mình, hắn nhịn không được hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, trên mặt hắn lúc này đã lấm tấm mồ hôi.
“Rất đau sao?"
Hắn cắn môi:
"Không đau, ca, ta chịu được, ngươi tiếp tục đi."
An Minh Hiên bỗng nhiên có chút không đành lòng, lại nhìn thiếu niên này, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai?
Mạc Nguyên Kỳ thấy An Minh Hiên do dự, hắn ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ An Minh Hiên, vụng về hôn lên môi An Minh Hiên.
An Minh Hiên thấy vậy, liền rút ngón tay ra, đem dục vọng sớm đã bành trướng của mình đưa vào trong cơ thể hắn.
Hắn cắn răng, không để chính mình phát ra tiếng kêu kinh hãi, đau đớn như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, toàn thân hắn giống như là đang bị xé rách.
“Rất đau sao?" An Minh Hiên hôn lên gương mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
Mạc Nguyên Kỳ miễn cưỡng cười nói:
"Không đâu. Ca, ngươi không cần kiềm chế, cứ tiếp tục đi, ta có thể. . ."
An Minh Hiên giống như nhận được thánh chỉ, mạnh mẽ luật động trong thân thể hắn, đem dục vọng của mình cắm sâu đến tận gốc, càng lúc càng sâu. Luật động ngày một nhanh hơn, dần đưa hai người lên đến đỉnh điểm.
Mạc Nguyên Kỳ ở dưới thân hắn mặc sức rên rỉ, thân thể chậm rãi thích ứng được với dị vật đang không ngừng bành trướng, hắn thử vặn vẹo thân thể, phối hợp với nam nhân đang chuyển động trên người mình. Loại cảm giác này, cư nhiên lại tuyệt không thể tả.
Bọn họ thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, hoan ái một lần, lại một lần. . .
“A, a, nga, ca, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Ân. . ."
An Minh Hiên cười cười, cầm lấy đỉnh đầu cự vật của mình dùng sức xuyên vào trong thân thể hắn, lần thứ hai luật động, ra vào thân thể hắn.
Hai người mải miết hoan ái, thế nhưng không biết còn có một người đang vô cùng giận dữ đứng ngoài cửa.
Hắn ôn nhu liếm lộng môi dưới của Mạc Nguyên Kỳ, bàn tay cũng không an phận, tham tiến vào trong y sam của Mạc Nguyên Kỳ, vuốt ve ngực hắn.
Mạc Nguyên Kỳ mơ mơ màng màng nhìn An Minh Hiên lúc này vẫn đang say sưa trên môi hắn, hắn lặng lẽ tiếp nhận, cư nhiên lại có một tia vui vẻ, hắn không biết đây rốt cuộc là đang làm cái gì.
An Minh Hiên đưa tay gạt một cái, thân trên của Mạc Nguyên Kỳ lúc này đã xích lõa. Thân thể hắn rất nhược, cho nên An Minh Hiên đối hắn đều là nhẹ nhàng, giống như đang yêu thương một đứa trẻ.
Nắm chặt tay nhau, giống như uyên ương mà uyển chuyển dây dưa, đồng tâm đồng đức.
An Minh Hiên ôm lấy hắn, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Cấp tốc xả hạ y sam của chính mình, xả hạ dây cột tóc, ngay tức khắc hai mái tóc dài liền buông xuống, cuốn vào nhau. Bàn tay, mái tóc, thân thể của bọn họ, dây dưa cùng một chỗ, giống như trời sinh ra như vậy.
An Minh Hiên ôm hắn, ôn nhu hôn lên môi hắn, cằm, xương quai xanh, sau đó là ngực, tiểu phúc. Lưỡi An Minh Hiên đánh vòng trên người hắn, làm cho Mạc Nguyên Kỳ không ngừng run rẩy, mỗi một tế bào của hắn, đều bởi vì những nụ hôn của An Minh Hiên mà bốc cháy.
Hắn thì thào gọi An Minh Hiên:
“Ca, ca, ngươi không được ly khai ta, Tiểu Kỳ rất cần ngươi."
An Minh Hiên đang dừng lại trên môi hắn, nụ hôn lại càng mãnh liệt như đang hồi đáp hắn tất cả, gạt đi toàn bộ những bất an của hắn.
Lưỡi của An Minh Hiên nhẹ nhàng khai mở đôi môi của hắn, tiến nhập vào trong, ve vuốt từng tấc một trong khoang miệng hắn.
Đôi tay rắn chắc thon dài đang cởi tiết khố của hắn ra, bàn tay An Minh Hiên vỗ về phân thân của hắn. Mạc Nguyên Kỳ khẽ rên một tiếng, cảm thấy bộ vị tối tư mật trên thân thể hắn lúc này bị An Minh Hiên nắm trong tay, vậy mà lại làm cho hắn muốn lớn tiếng kêu la, hắn muốn phát tiết.
“Ân, ân. Ca, đây là có chuyện gì? Ta thấy, ta thấy nóng quá."
Hắn rên rỉ, khiến cho An Minh Hiên tiêu hồn.
An Minh Hiên lại hôn lên môi hắn, nụ hôn càng lúc càng nồng nhiệt.
Hai tay An Minh Hiên tách hai chân hắn ra, làm cho chân hắn quấn trên lưng mình, dục vọng của An Minh Hiên sớm đã đứng thẳng, thế nhưng thân thể Mạc Nguyên Kỳ quá yếu ớt, An Minh Hiên không đành lòng thương tổn hắn đành trước đem ngón tay chậm rãi xuyên vào hậu đình của Mạc Nguyên Kỳ.
Cảm giác được có dị vật tiến nhập vào thân thể của chính mình, hắn nhịn không được hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy đau đớn khó nhịn, trên mặt hắn lúc này đã lấm tấm mồ hôi.
“Rất đau sao?"
Hắn cắn môi:
"Không đau, ca, ta chịu được, ngươi tiếp tục đi."
An Minh Hiên bỗng nhiên có chút không đành lòng, lại nhìn thiếu niên này, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai?
Mạc Nguyên Kỳ thấy An Minh Hiên do dự, hắn ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ An Minh Hiên, vụng về hôn lên môi An Minh Hiên.
An Minh Hiên thấy vậy, liền rút ngón tay ra, đem dục vọng sớm đã bành trướng của mình đưa vào trong cơ thể hắn.
Hắn cắn răng, không để chính mình phát ra tiếng kêu kinh hãi, đau đớn như vậy, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua, toàn thân hắn giống như là đang bị xé rách.
“Rất đau sao?" An Minh Hiên hôn lên gương mặt hắn, nhẹ giọng hỏi.
Mạc Nguyên Kỳ miễn cưỡng cười nói:
"Không đâu. Ca, ngươi không cần kiềm chế, cứ tiếp tục đi, ta có thể. . ."
An Minh Hiên giống như nhận được thánh chỉ, mạnh mẽ luật động trong thân thể hắn, đem dục vọng của mình cắm sâu đến tận gốc, càng lúc càng sâu. Luật động ngày một nhanh hơn, dần đưa hai người lên đến đỉnh điểm.
Mạc Nguyên Kỳ ở dưới thân hắn mặc sức rên rỉ, thân thể chậm rãi thích ứng được với dị vật đang không ngừng bành trướng, hắn thử vặn vẹo thân thể, phối hợp với nam nhân đang chuyển động trên người mình. Loại cảm giác này, cư nhiên lại tuyệt không thể tả.
Bọn họ thở dốc, mồ hôi nhễ nhại, hoan ái một lần, lại một lần. . .
“A, a, nga, ca, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. Ân. . ."
An Minh Hiên cười cười, cầm lấy đỉnh đầu cự vật của mình dùng sức xuyên vào trong thân thể hắn, lần thứ hai luật động, ra vào thân thể hắn.
Hai người mải miết hoan ái, thế nhưng không biết còn có một người đang vô cùng giận dữ đứng ngoài cửa.
Tác giả :
Chuẩn Nghĩ Giai Kỳ