Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt
Chương 72: Pn2

Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 72: Pn2

Văn Lược gần đây có điểm phiền! Hắn đã muốn ngồi nhìn máy tính hơn hai giờ.

Vì cái gì lại phiền? Nhìn xuống bình luận đi.

Đúng vậy, là đến từ một bình luận dưới tiểu thuyết của hắn.

Duy Điển Lược CP vi thiên đạo: cầu H tác giả ơi, lăn lộn cầu H! Phải H, văn không có H là không hoàn hảo!

Văn Lược lúc đầu không hiểu H là cái gì, còn cố ý đi tìm tòi một chút. Động cơ vĩ đại đã làm hắn tìm ra H chính là sự kiện gần đây hắn hay cùng An Trình Điển làm.

Sau đó Văn Lược cảm thấy có chút không chịu nổi, bất quá chờ đến lúc nhìn đến loạt bình luận ở dưới, hắn lập tức hóa đá.

An meo meo meo meo: văn không có H là không hoàn hảo, cầu một màn dã ngoại ~

Văn không có H là không hoàn hảo: thân, xem tên của ta, cầu H ~

Tiểu Điển đích phấn: nhìn tên ở trên, cầu ban công dán thủy tinh tác giả cố lên nha!

Yêu nhất Văn tiểu thụ: bình luận thứ 2, tên ngươi sáng quá đó, cầu Tiểu Lược phản công!

Văn Lược nhìn đến đống bình luận, mặt Văn Lược đã tái hết rồi. Cư nhiên nhiều người như vậy muốn nhìn hắn cùng An Trình Điển làm cái chuyện kia.. Hắn đặt máy tính ở trên bàn sau đó hung hăng khép lại.

Loại sự tình này… Làm sao có thể lấy ra nói?

Bất quá, hắn xuống chút nữa cư nhiên thấy có người đề cử vài bộ H văn viết về hắn cùng An Trình Điển, thuận tiện mở ra xem, vừa xem xong… đã tới buổi chiều.

Nguyên lai trừ bỏ phòng bếp, phòng tắm, ban công còn có nhiều chỗ khác có thể H như vậy, tay cầm chuột có chút đổ mồ hôi.

Thời điểm An Trình Điển trở về không thấy Văn Lược, tìm mấy gian phòng, lên ban công tầng hai mới tìm được Văn Lược, một bộ si mê nhìn chằm chằm máy tính, sắc mặt đỏ lên, hô hấp cũng hơi tăng.

An Trình Điển không quấy nhiễu Văn Lược, mà là trộm nhìn xem cái gì làm cho Văn Lược si mê tới vậy.

“Văn Lược bài khai hai chân của mình, bày ra địa phương phấn nộn bên trong, hai mắt rưng rưng nhìn An Trình Điển, ‘xin cậu…’ ‘tự làm cho tôi xem!’ An Trình Điển lãnh khốc nói, Văn Lược vừa thẹn vừa mắc cỡ lấy tay chỉ.."

Văn Lược trực tiếp xoa xoa da gà trên tay mình, mở tiếp một truyện khác. An Trình Điển phía sau nhịn không được cảm thấy buồn cười, Văn Lược cư nhiên đi đọc dạng này.

" ‘Ta cho ngươi biết, đêm nay ta sẽ biến ngươi trở thành người của ta!’ An Trình Điển vung tay kéo Văn Lược lại lột quần áo Văn Lược, không nghĩ tới Văn Lược không mặc đồ lại mê người tới vậy, trắng nõn cơ hồ dưới ánh sáng của nến càng thêm mê người, An Trình Điển cầm roi trong tay, vung một cái, Văn Lược kêu lên một tiếng, hai mắt đầy nước, trên người nháy mắt hiện lên vết roi của dục vọng. Nhìn vết roi, An Trình Điển liền bị thiêu cháy.."

Đây là thiên cổ văn! Văn Lược run rẩy đem trang kia tắt đi, An Trình Điển phía sau vuốt cằm trầm tư, roi da gì đó cũng được lắm nha!

Ngay tại thời điểm An Trình Điển trầm tư, Văn Lược lại mở tiếp một truyện khác.

“Văn Lược nằm mơ cũng không nghĩ ra lại bị An Trình Điển ấn ngã đằng sau sân khấu, phía trước là fan hâm mộ đang lục tục tiến vào hiện trường, cách một tấm ván gỗ mỏng manh, hắn bị An Trình Điển ấn té trên mặt đất, An Trình Điển cười nói: ‘Không được lộn xộn nga, bởi vì vấn đề tài chính, sân khấu làm không được tinh tế, nếu không cẩn thận đẩy ra, ha hả.. Tôi cũng không để ý trước mặt hàng vạn người tái diễn sống động đâu.’ ‘Hỗn đản!’ Văn Lược vội vàng đẩy An Trình Điển, hai chân bị mở ra.. Tay của đối phương đã sờ tới XX của hắn, thật đáng xấu hổ hắn đã cứng lên.."

An Trình Điển đứng phía sau Văn Lược, cảm thấy cảnh này phi thường không tồi, rất muốn đọc tiếp cảnh H ở dưới. Bất quá Văn Lược lại đem trang kia tắt đi, mở một cái khác. An Trình Điển yên lặng đem tên truyện kia ghi tạc trong lòng, chuẩn bị khi nào rãnh lấy ra xem tiếp.

“An Trình Điển mắt đầy lệ nằm trên giường, tứ phương đều là gương, hắn nhìn thấy XX của mình ở mọi nơi, phấn nộn đóng mở, tay bị trói ở hai bên không thể nhúc nhích, hai chân cũng bị trói, toàn bộ thân thể trình ra một chữ đại (大), Văn Lược nhìn phong cảnh mê người trước mặt, bình tĩnh móc ra ** của chính mình.."

“Ba" một tiếng, An Trình Điển vươn tay qua đầu Văn Lược đem máy tính gấp lại, loại này Văn Lược không được coi, sẽ dạy hư trẻ nhỏ! An Trình Điển quyết đoán đánh gảy “nhã hứng" của Văn Lược.

Văn Lược cả người hư thoát thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?" An Trình Điển cười tủm tỉm nhìn chằm chằm mặt đỏ của Văn Lược, vừa mới đọc mấy cảnh tượng kia, trong lòng hắn cũng có chút xôn xao.

“Cậu… Cậu về lúc nào?" Văn Lược ra một thân mồ hôi lạnh, nếu để An Trình Điển biết hắn đọc mấy thứ này, sợ là sẽ cười chết hắn. Nếu nhân tiện biết hắn ở trên mạng viết mấy loại này, vậy hắn có thể đi nhảy lầu là vừa.

“Vừa về thôi!" An Trình Điển xoa bóp mặt Văn Lược, “Mặt sao lại hồng như vậy?"

“Không.. không.." Văn Lược chột dạ tùy ý An Trình Điển xoa bóp, khó thành thật trả lời.

“Hôm nay ngoan như vậy?" An Trình Điển nhào nặn mặt Văn Lược, đẩy bàn ra đứng trước mặt hắn, ngón tay nâng cằm Văn Lược lên, từ trên cao nhìn xuống thấy ánh mắt đối phương hơi mê man, tầm mắt không nhịn được phiêu phiêu trên người Văn Lược, người này thật đúng là mẫn cảm.

“Cái kia… Cái kia… Cậu có muốn đi tắm không? Tôi đi xả nước!" Văn Lược đại khái là hoảng hốt đến lợi hại, cuống quýt đứng dậy muốn thoát khỏi áp bách của An Trình Điển, không nghĩ vừa mới đứng dậy mới phát hiện bản thân có gì đó không thích hợp, hắn cư nhiên bởi vì xem tiểu thuyết mà có phản ứng.

An Trình Điển thực hiển nhiên chú ý tới, khóe miệng nhất mạt mang ý cười, Văn Lược bị hắn ôm lấy từ đằng sau.

Văn Lược bỗng nhiên cảm thấy ban công nhà mình trở nên hảo chật, chật đến nỗi hai người dán cùng một chỗ, hắn đều có cảm giác như sắp té. An Trình Điển kỳ thật đã nhận thấy khác thường của Văn Lược, ý xấu ôm lấy thắt lưng hắn xoay một vòng áp lên bàn.

“Máy tính… máy tính!" Văn Lược nhỏ giọng kêu lên, An Trình Điển đem máy tính bỏ lên ghế salon, vuốt ve thắt lưng không an phận.

“Cậu làm gì vậy?" Văn Lược thực rõ ràng cảm nhận An Trình Điển khác thường, hắn thực buồn bực, mình hình như đâu có làm gì đâu, An Trình Điển tại sao lại bỗng nhiên xúc động.

“Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?" An Trình Điển cười xốc áo Văn Lược lên dán vào lỗ tai nho nhỏ cắn một hơi, hắn cảm thấy kỳ thật ở ban công làm cũng không có gì sai, hoàn cảnh tao nhã, không khí tối, tối trọng yếu chính là lúc Văn Lược khẩn trương cả người đều trở nên dị thường đáng yêu.

“Cậu.. không phải lúc nãy thấy cái gì chứ?" Văn Lược thật sự cảm thấy phản ứng của An Trình Điển rất kỳ quái.

“Thấy cái gì?" Môi An Trình Điển dán trên cổ Văn Lược, dọc theo cổ áo hướng vào bên trong, hai tay tìm được ngực Văn Lược, cởi bỏ y phục trên người hắn.

“Tôi… cái trong máy tính của tôi…" Không biết vì cái gì cảm thấy hôm nay An Trình Điển rất kỳ lạ, Văn Lược bị hai tay hắn đặt trên ngực khiêu khích, hai chân đều mềm nhũn ra, áo dọc theo cánh tay xả xuống dưới, trong phòng độ ấm thực thích hợp nhưng bên ngoài hơi lạnh, làn da đã bị kích thích run nhè nhẹ.

An Trình Điển dán lên làn da mẫn cảm của đối phương, hai tay chậm rãi vuốt ve làm cho Văn Lược hô hấp dồn dập.

“Máy tính của cậu… có cái gì nha!" An Trình Điển đùa bỡn một hơi cắn đầu vai Văn Lược, đầu lưỡi nhè nhẹ liếm da thịt một chút, hơi thở ấm áp phun trên mặt, Văn Lược cảm thấy thân thể chính mình bắt đầu nóng lên.

“Không.. không có gì.." Văn Lược chột dạ cắn môi, tay vô lực chống đỡ đặt trên bàn, thân thể hơi hơi ngưỡng ra sau, bàn tay An Trình Điển dọc theo đường cong đi xuống, đến địa phương kia bỗng nhiên dừng lại, sau đó môi hắn hôn từ cổ dọc theo ngực một đường đi xuống bụng.

“Đừng.. đừng như vậy… vào bên trong đi!" Hôm nay Văn Lược mặc một cái quần thể thao giản dị, chỉ thấy An Trình Điển ngồi xổm xuống, môi cắn dây lưng xả ra bên ngoài, không biết vì cái gì, Văn Lược cảm thấy An Trình Điển như vậy dị thường gợi cảm, nhịn không được đỏ mặt. Không dám nhìn An Trình Điển, hai tay gắt gao giữ chặt cạnh bàn.

An Trình Điển cười cười, cắn lấy quần Văn Lược, kéo xuống dưới, Văn Lược vẫn là không dám nhìn hắn. Thẳng đến khi cảm thấy bị bao lấy rất ấm áp, hắn mới giật mình thở ra, ban ngày ban mặt ở trên ban công thượng hắn…

Đầu lưỡi linh hoạt cơ hồ làm cho Văn Lược muốn ngất đi, tốc độ chừng mực thích đáng, một loại khoái cảm như điện giật làm cho hắn mê muội.

“Ngô…" Văn Lược nhắm chặt mắt không dám mở ra, sợ hãi lúc mở mắt phát hiện có người nhìn thấy.

Quá mạo hiểm, nếu có phóng viên ẩn núp thì biết làm sao bây giờ?

Loại sợ hãi này càng làm cho Văn Lược thêm mẫn cảm, tiếng rên dũng mãnh từng đợt theo miệng phát ra, động tác An Trình Điển nhanh hơn, thanh âm phun ra nuốt vào làm cho Văn Lược xấu hổ không nâng đầu dậy nổi.

Loại cảm giác này thật sự rất vi diệu, hai chân Văn Lược bắt đầu phát run, ngay tại thời điểm cao trào hắn muốn đẩy An Trình Điển ra nhưng rất tiếc không kịp rồi. An Trình Điển bị sặc ho vài cái. Trong lòng Văn Lược trống rỗng rất lợi hại, cắn môi thấp giọng nói, “Tôi.. muốn giúp cậu!"

An Trình Điển phun ** trong miệng ra, hơi hơi phụng phịu trừng mắt Văn Lược, “Nhắm mắt lại!"

Văn Lược vốn đang chột dạ, An Trình Điển bảo hắn nhắm mắt lại, hắn vội vàng ngoan ngoãn làm theo, thế giới bỗng nhiên tối đen, sau đó một miếng vải mềm bỗng nhiên áp tới trên mắt.

“An.."

“Hư!" An Trình Điển dán lên tai hắn nói.

Trong lòng Văn Lược trở nên kỳ quái, loại cảm giác hoàn toàn giao mình cho đối phương thật vi diệu, An Trình Điển ôm hắn ở tại chỗ dạo qua một vòng, Văn Lược theo bản năng vươn tay sờ, đụng đến một mảng lạnh lẽo, hắn giống như bị áp lên cửa sổ bên ban công, có loại ý thức này, hắn không hiểu sao bắt đầu khẩn trương, An Trình Điển ôm lấy hắn từ đằng sau, môi dán sau lưng hắn, thanh âm dễ nghe dụ dỗ Văn Lược, “Giao cho tôi đi!"

Văn Lược có điểm không rõ ý tứ của bốn từ này, chỉ cảm thấy An Trình Điển bỗng nhiên ly khai, hắn có điểm khủng hoảng không mặc quần áo đứng tại chỗ, trong lòng có một chút sợ hãi, ngay tại thời điểm hắn bắt đầu luống cuống liền nghe thấy thanh âm bước chân quen thuộc.

Một cái thân thể ấm áp dán lại, cách lớp áo hắn có thể cảm nhận được tim An Trình Điển đang đập nhanh hơn, mắt nhìn không thấy nên xúc giác trở nên dị thường mẫn cảm, thậm chí có thể ngửi được một mùi thơm ngát trong không khí.

“Hôm nay chúng ta thử cái này đi!" An Trình Điển cầm lấy XX Văn Lược, đầu tựa vào vai Văn Lược, môi ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, biến cả người Văn Lược đều trở nên căng thằng.

An Trình Điển một bên sờ một bên tìm chỗ mẫn cảm ở đằng sau Văn Lược, xúc cảm lạnh lẽo làm cho Văn Lược có điểm không khống chế được, ở chỗ này nguyên bản cũng rất mẫn cảm, lại bị kích thích như vậy càng thêm cầm giữ không được, vừa mới phát tiết bây giờ không hiểu sao lại bắt đầu nóng lên, An Trình Điển thuần thục dò xét tiến vào, dần dần chỗ đó bắt đầu ấm áp làm cho Văn Lược cảm thấy có điểm kỳ lạ.

“Cậu.. cậu.."

Mấy ngày hôm trước An Trình Điển với Văn Lược cùng nhau xem mấy cửa hàng trên mạng của Văn Lược, kết quả An Trình Điển lại cuống cuồng vào mấy cửa hàng không hay, sau đó chỉ vào một món đồ KY thúc giục chuyện đó rất hiệu quả, hắn nói thử xem!

Văn Lược không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, không nghĩ tới người kia cư nhiên thật sự mua.

Khát vọng phía sau càng ngày càng rõ ràng làm cho Văn Lược rất thống khổ, hai tay của hắn vô lực chống phía trước, trong lòng bắt đầu nóng lên, dục vọng không thể kiếm chế bắt đầu thở dốc, Văn Lược bị thân thể ở đằng sau áp lấy, động tác của An Trình Điển vẫn thực ôn nhu, chậm rãi tiến vào thân thể Văn Lược, loại sự tình này không nhất thiết phải thô bạo mới có thể biểu hiện rõ tính chất đặc biệt của nam nhân.

Hắn thực quý trọng Văn Lược, sợ làm một cái không cẩn thận sẽ dọa đối phương, tuy rằng hắn cũng muốn đổi một chút phương thức để cả hai cùng khoái hoạt. Chính là.. dù sao cũng phải có quá trình thích ứng không phải sao?

Thật cẩn thận chuyển động, săn sóc lo lắng cảm giác của đối phương, chậm rãi động, bỗng nhiên Văn Lược phản thủ cầm tay An Trình Điển đang đặt trên lưng hắn, đứt quãng nói, “Có thể… dùng lực một chút không.."

An Trình Điển như bị kích thích hoàn toàn, bỗng nhiên tăng lớn độ mạnh, dùng sức nắm thắt lưng Văn Lược, dán sát thân thể hắn ra sức xuyên xỏ đối phương, thời điểm động tình hận không thể cùng đối phương hòa làm một, tiếng rên đứt quãng theo miệng hai người lan tràn phát ra, không khí tốt đến không thể ngờ, An Trình Điển một tay quay mặt Văn Lược lại, Văn Lược bị bắt quay đầu cùng An Trình Điển hôn môi.

Nhìn mông người kia trước mắt mình, An Trình Điển trở nên càng thêm kịch liệt, Văn Lược bộ dáng đỏ mặt thật sự rất mê người, hắn động thân một cái, tiếng rên liền phát ra. Thời điểm hô hấp dồn dập hít thở không thông, nửa người dưới luận động càng thêm cuồng dã. Văn Lược run rẩy đem tâm tình của mình ném đi, phối hợp với động tác của An Trình Điển, tùy ý hắn tận tình tiến vào, ngực đối phương dán trên lưng, bên trong là trái tim đang đập nhanh đồng dạng như hắn. Chỉ cần nghĩ tim người kia tăng gia tốc là bởi vì mình, thân thể sẽ cảm thấy ấm áp mà gấp gáp.

“Tiểu Lược, Tiểu Lược!" Thanh âm An Trình Điển trở nên ngọt ngào, hắn gắt gao ôm lấy thân thể Văn Lược, thân thủ bỗng nhiên quay mặt Văn Lược lại nhìn vào mắt y.

Tầm mắt minh sáng lên một chút, thân thể Văn Lược lập tức bị buộc chặt, dưới đất cách bọn hắn rất gần, gần đến mức chỉ cần có người đi qua, bọn họ sẽ bị phát hiện.

Loại nhận tri này làm cho hắn thực quẫn bách, so với An Trình Điển bộ dáng của hắn hiện tại tuyệt đối không thể để bị phát hiện, hai tay có điểm bối rối muốn chụp lấy quần áo hỗn độn của mình. An Trình Điển bỗng nhiên bay qua, mặt đối mặt tiến vào thân thể hắn, ngậm lấy bờ môi hắn, bá đạo không cho phép hắn nói thứ khác, thủy tinh lạnh lẽo ở phía sau lưng, lý trí Văn Lược rốt cuộc bị xúc cảm của thân thể nóng hổi dán đằng trước với thủy tinh lạnh lẽo dán phía sau hoàn toàn bị hòa tan.

Ôm chặt lưng An Trình Điển, nhắm mắt ngửa đầu làm cho bản thân vùi vào tình cảm mãnh liệt này. Về phần có thể bị người phát hiện hay không, có phóng viên ẩn núp ở bốn phía hay không.

An Trình Điển còn có người cha vạn năng An Dịch mà!

Cuối cùng thời điểm phóng thích Văn Lược hình như nghe được An Trình Điển nói một câu, hắn phải bắt đầu đi hát rồi.

Hết phiên ngoại 2.
Tác giả : Ma Hoa Đông
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại