Bát Quái Tạp Chí Nói Chúng Ta Rất Tốt

Chương 62

Văn Lược gần đây thực nhàn nhã, nhàn đến mức hắn phải tự tức giận. Mấu chốt không phải việc này, mấu chốt chính là An Trình Điển còn phá lệ chiếu cố, theo đạo lý mà nói người trong làng giải trí đều bận rộn, như thế nào hai người lại khác biệt như vậy.

Vì cái gì có cảm tưởng này, mấu chốt là, Văn Lược ngày hôm sau mở mắt ra..

An Trình Điển cư nhiên không ở nhà.

Trên bàn có tờ giấy, nói là tới công ty, cụ thể làm cái gì thì không nói. Văn Lược khịt mũi, có gì đâu, cũng không phải chỉ có mình hắn vội. Mình cũng bề bộn cũng việc mà, truyện của mình còn chưa viết xong.

Mở máy tính ra tìm được trang web của chính mình, vừa thấy, có thật nhiều bình luận, bất quá đại đa số đều mắng CP của hắn, còn mắng hắn hành văn kém, mắng An Miên Miên khó coi. Văn Lược sinh khí, mắng hắn coi như xong, tại sao lại phải mắng An Miên Miên người ta. Hắn cũng không nghĩ những cái này đều do hắn gây nên, trong lòng còn đang căm phẫn mắng trở lại. Cuối cùng đem chuyện An Trình Điển tối hôm qua thối nát viết ra, hoàn toàn đem An Trình Điển viết cho thật là xấu.

Sau khi viết xong trong lòng nhẹ nhõm hơn, hắn thuận tiện lên mạng xem một vòng, cùng nhân viên trao đổi một chút về bữa cơm, An Trình Điển không có ở nhà, Văn Lược cư nhiên sẽ không có cơm ăn. Bất quá tủ lạnh lại chất đầy đồ ăn, nguyên bản hắn muốn gọi đồ ăn ở ngoài, nhưng sau mấy ngày ăn cơm nhà, phát hiện không muốn ăn đồ ở ngoài nữa, chính mình tự nấu mì.

Thời điểm hắn đang ăn mì, Vệ Sanh cũng đã tới, mang theo kịch bản. Văn Lược lúc này nhàn đủ rồi, cũng nên làm việc.

Vệ Sanh đề cử kịch bản đầu tiên cho hắn là về văn nghệ phiến (musical), đại đạo diễn đại chế tác cơ hồ cũng đo ni đóng giày nhân vật cho Văn Lược. Mà quay bộ phim này cũng chính vì giải thưởng XX cuối năm cùng giải YY sang năm ở nước ngoài.

“Nếu nói vậy thì còn đưa tôi kịch bản khác để làm gì, anh cũng đã chọn xong rồi." Văn Lược cũng không oán giận, hắn cũng muốn nhận giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất. Bất quá nói đến giải thưởng kia hắn liền nhớ lại nửa năm trước, thật đúng là một đoạn nghiệt duyên.

“Cái này là tôi chọn, nhưng từ giờ tới cuối năm cậu cũng phải chọn thêm một bộ đi." Vệ Sanh trực tiếp đem đống kịch bản bỏ vào ngực hắn.

Văn Lược chính mình tỉnh lại, gần đây hình như hắn rất thanh nhàn, nên quay một vài bộ, bằng không đến lúc đó sẽ sinh khí. Chính hắn cũng biết, kỳ thật nhàn lâu, chính hắn cũng không muốn nói chuyện.

“Đã biết, tôi sẽ xem!" Văn Lược đem kịch bản để trên bàn.

“Còn có, tiết mục ngày mai, đừng tới trễ!" Vệ Sanh lại phân phó nói, “Kịch bản dành thời gian xem, ngày mai quay xong, ngày mốt theo tôi đi tới chỗ Quý đạo diễn thử vai."

“Ân." Văn Lược gật đầu.

“Gần đây.. Cậu cùng An Trình Điển…" Vệ Sanh nói được một nữa bỗng nhiên ngừng lại.

Văn Lược buồn bực nhìn hắn, Vệ Sanh gãi gãi đầu, “Hai cậu nên có điểm kiềm chế."

Vệ Sanh vừa nói xong, Văn Lược xém tí nữa đem kịch bản quăng vào mặt hắn, Vệ Sanh thấy Văn Lược có điểm khác thường, vội vàng đứng dậy, “Kế tiếp phải bảo tồn thể lực! Thể lực…"

Nói xong liền theo cửa biến ra ngoài, Văn Lược tức giận! Người đại diện của mình từ khi nào biến thành như vậy? Quả thực làm người ta dở khóc dở cười.

Bất quá đã có tâm công tác, Văn Lược cũng không để ý, Quý đạo diễn là một đại đạo diễn xuất thân từ nhạc kịch, yêu nhất cũng chính là nhạc kịch, bất quá trên con đường sự nghiệp vì một số lý do, cuối cùng không đổi sang phim thương mại, không nghĩ tới phim trường tự nhiên phát hỏa, danh khí hiện tại đều muốn quay về lúc ban đầu.

Diện mạo của Văn Lược thực thích hợp quay văn nghệ phiến, nhưng Quý đạo diễn bắt đầu lại sự nghiệp bằng văn nghệ phiến quả thật có chút mạo hiểm. Văn Lược đem kịch bản cẩn thận xem một lần, tình tiết rất đơn giản, là tình yêu đơn phương, kỳ thật thị trường phim ảnh bây giờ có chút tiêu điều, phim hay càng ngày càng ít, tình tiết nếu có thể biểu đạt đầy đủ kỳ thật cũng không dễ dàng. Về âm nhạc mấu chốt vẫn phải xem phương pháp quay của đạo diễn. Văn Lược cảm thấy có thể thử, dù sao Vệ Sanh cũng đã chọn, nhất định công ty cũng muốn hắn quay, đã có người chuyên nghiệp phân tích qua, hắn không có vấn đề gì.

Làm cho hắn cảm thấy hứng thú chính là, vai của hắn là một họa sĩ nghèo đầy chán nản.

So với dĩ vãng chỉ diễn khiêm khiêm công tử, hắn cảm thấy nhân vật này rất hợp với hắn. Trao đổi điện thoại với Vệ Sanh một chút, hai người đối với kịch bản này nói chung là nhất trí, cho nên cũng không có gì phải nói.

Đang nói chuyện thì An Trình Điển trở về, Văn Lược công đạo vài câu liền cúp điện thoại.

“Ân? Đang xem kịch bản?" An Trình Điển cầm gì đó trên tay đặt vào ngăn tủ trước cửa, sau đó ngồi xuống bên Văn Lược.

“Ân! Là của Quý đạo diễn." Văn Lược cúi đầu khép kịch bản lại, sau đó đưa cho An Trình Điển, “Muốn xem hay không?"

An Trình Điển cười sờ sờ đầu hắn, tay bắt lấy kịch bản, Văn Lược vừa thấy tay hắn liền cuống quít bắt lấy, “Tay cậu làm sao vậy?"

“Không sao." An Trình Điển đem tay thu lại, “Chỉ trầy da một chút thôi!"

Văn Lược vừa thấy, cánh tay hoàn hảo kia, ở trên lại bị những vết thương nghiêm trọng, sau đó bỗng nhiên nhớ tới gì đó, “Cậu đi thử kính?"

An Trình Điển gật gật đầu, mặt mang theo tươi cười nhéo nhéo tay Văn Lược, “Không có gì, thời điểm thử kính cùng Nặc Uy khua tay múa chân hai chiêu, phim trường quá nhỏ, không cẩn thận bị té ngã."

Bị ngã mà hai tay đều bị trầy? Văn Lược không tin.

Nặc Uy người kia là người nào, bị đánh giá rất kém, mới thử kính đã như vậy, về sau quay thật thì như thế nào.

“Cậu đang lo lắng cho tôi?" An Trình Điển nở nụ cười, mở kịch bản của Văn Lược ra, “Cho nên mới nói cậu quay văn nghệ phiến thì tốt rồi, phim hành động rất cực khổ. Tôi cũng sẽ lo lắng cho cậu."

“Nói cái gì! Cho dù con chó té bị thương tôi cũng sẽ lo lắng!" Văn Lược hung hăng mạnh miệng.

An Trình Điển bất đắc dĩ, cái này là dạng so sánh gì a!

Nhìn tay An Trình Điển bị thương, Văn Lược nhịn không được mở miệng, “Bất kể là kết quả gì, cậu cũng là một đại minh tinh! Cậu lúc quay vô tình cố ý phá hư cái gì đó để đạo diễn thay người đi! Cậu cùng Nặc Uy xuất ra, đạo diễn chắc chắn sẽ chọn cậu!"

An Trình Điển “Phốc" cười một cái, đem tầm mắt theo kịch bản dời qua, “Loại sự tình này lúc trước cậu từng làm qua?"

An Trình Điển nhớ tới tiểu thuyết Văn Lược viết, hôm nay ở phim trường hắn còn bớt thời gian ra dùng di động lên mạng xem thì thấy Văn Lược đã đăng chương mới, rất buồn cười, thanh danh của mình hoàn toàn bị hủy nha.

“Kỳ thật, tôi cảm thấy Nặc Uy người này còn có điểm không tồi, chính là thời điểm quay phim có điểm quá mức." An Trình Điển biết Văn Lược đang lo lắng cái gì, hắn kỳ thật cũng không muốn làm Văn Lược lo lắng, hắn tuy rằng nói thoải mái qua loa sơ sài, thực tế tình huống chính là Nặc Uy người này biểu hiện khao khát rất nghiêm trọng, cùng y hợp tác chính là muốn hắn chịu khổ, bất quá lúc bắt đầu, hắn cũng không chịu thua. Tựa như Văn Lược nói, hắn có thể làm cho đạo diễn thay Nặc Uy, chỉ cần hắn mở miệng, đạo diễn vì giữ hắn cũng có thể thay người, nhưng đều là nam nhân, có cái gì lại không thể chịu khổ được chứ.

Bất quá nếu hắn cùng Văn Lược đổi vị trí, hắn chỉ sợ cũng sẽ lợi dụng một chút tư quyền, hắn không muốn Văn Lược bị thương, hắn đại khái nhìn sơ kịch bản của Văn Lược, tốt lắm, trừ bỏ mấy cảnh quay dưới mưa, mặt khác cũng không có yêu cầu cao gì.

“Phim của Quý đạo diễn không tồi." An Trình Điển nâng mắt nhìn Văn Lược, đối phương vẫn còn gắt gao nhăn mày, hắn nhịn không được sờ sờ trán cái mặt nhăn kia, “Ngày mai quay xong, buổi tối tôi sẽ bay qua Nhật Bản!"

A?" Nhanh như vậy? Mắt Văn Lược mở to.

“Ân! Bởi vì phải đuổi kịp tiến độ cho các giải thưởng lớn cuối năm, cho nên thời gian phải sắp xếp thực chặt chẽ." An Trình Điển gõ trán Văn Lược, “Phim này của cậu không phải cũng vậy sao? Cuối năm chúng ta còn có thể gặp lại ở lễ trao giải mà."

Nghĩ tới việc này Văn Lược lại không thích, than thở nói: “Tôi cũng không muốn trao giải cho cậu."

“Tôi sẽ trao cho cậu!" An Trình Điển ôm hôn hắn, “Cho nên bộ phim này phải hảo hảo thể hiện nha!"

“Còn phải nói sao?" Văn Lược bạch liễu tha nhất nhãn, tầm mắt vẫn nhịn không được dừng trên cánh tay An Trình Điển, miệng vết thương thật là dọa người.

Buổi tối An Trình Điển thu dọn đồ đạc, vé máy bay Tiểu Càng đã đặt sẵn. Bộ phim kia của hắn gần nửa bộ là quay ở Nhật Bản sau đó còn đi Hongkong.

Mà phim của Văn Lược nửa thời gian thì ở Pháp, còn lại đều quay trong thành phố.

Nói cách khác mấy tháng tiếp theo hai người đều không thể gặp mặt. Trong lòng Văn Lược bỗng nhiên trào ra một cảm giác không muốn, ở chung nửa năm lần đầu tiên xa cách, trước kia hắn hận không thể tránh An Trình Điển càng xa càng tốt, hiện tại thì tốt lắm, thời điểm ly xa đối phương một chút, liền cảm thấy lo lắng.

“Tiểu Lược, lúc tôi không có ở đây cậu phải hảo hảo chăm sóc bản thân!" An Trình Điển ôm Văn Lược vươn đầu gác lên vai hắn.

“Được rồi! Tôi sống nhiều năm như vậy, lần này sẽ đối cậu hảo hảo." Văn Lược đem thuốc lúc trước An Trình Điển cho hắn bỏ vào hành lý An Trình Điển.

“Lời này thật khiến người thương tâm!" An Trình Điển cười khổ, người này thật đúng là..

Ngày hôm sau hai người thật đúng giờ tới đài truyền hình, tiết mục là quay vào buổi chiều, gần hai giờ mới bắt đầu quay, nếu tốt thì chạng vạng sẽ quay xong, nếu không tốt, có thể phải quay đến tối, cho nên thần kinh mọi người đều căng thẳng.

Văn Lược vẫn là rất khẩn trương, dù sao sau khi thành danh tham gia chương trình tạp kỹ vẫn là lần đầu tiên, bởi vì hai đại siêu sao lần đầu cùng tham gia, trong khán phòng đầy người, Văn Lược vừa bước lên đài liền thấy ảnh chụp kia, tấm ảnh lúc trước hắn đã thấy hai lần.

Liên Mục Thanh cũng nhìn thấy.

Đạo diễn cũng nhìn thấy, được rồi, ở đây ai cũng nhìn thấy.

Đạo diễn cùng trợ lý bảo khán giả im lặng, tiết mục bắt đầu rồi. Lúc đầu còn nháo nhào bây giờ thì lập tức im lặng. Văn Lược cùng An Trình Điển thay hảo quần áo đứng một bên, vừa mới bước ra, chợt nghe dưới đài có tiếng thét chói tai. Văn Lược cảm thấy rất hảo ngoạn, bước ra thêm vài bước thì lại nghe tiếng thét chói tai, lập tức lùi về. Tiếp tục bước ra, lại một mảng tiếng thét chói tai. Chơi vài lần, cư nhiên nghiện.

Đạo diễn chịu không nổi, đem đầu Văn Lược ấn vô trong. Sau đó hướng người dưới đài ra điệu bộ, bắt đầu quay.

Người chủ trì giới thiệu khách mời, một đám khách mời từ sau cánh cửa lớn trên sân khấu bước ra chào hỏi. Văn Lược cùng An Trình Điển bị an bài ở ngoài cảnh, đứng ở phía sau, thời điểm đợi cửa mở, An Trình Điển bỗng nhiên nắm tay Văn Lược.

“Này! Này.." Văn Lược nháy mắt ý bảo hắn chỗ này không thích hợp.

An Trình Điển không để ý tới hắn, hướng hắn cười cười, sau đó cửa mở, hai người nắm tay đi ra, phía dưới người xem liền bùng nổ.

Văn Lược hoàn toàn bị cảnh này dìm sâu. Liên Mục Thanh cầm microphone hỏi dưới đài tại sao lại hét lớn như vậy.

Người xem trực tiếp bắt đầu hô “Cùng một chỗ cùng một chỗ".

Văn Lược mặt liền đỏ một chút.

Hết chương 62
Tác giả : Ma Hoa Đông
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại