Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh
Chương 26
Cảnh báo: 18+ aaaa hehe.
Dù ta đã luyện đến trình độ mặt không đỏ tim không loạn mà đọc H nơi đông người. Nhưng tự mình edit lại là một phen phong vị khác a. hac hac
Tử cống hỏi: “Hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung sinh hành chi giả hồ? ’ Tử viết: “ Kỳ thứ hồ. Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân."*
*“Có một lời mà người có thể đi qua cả một đời ư?" Tử viết: ‘ Việc ấy suy bụng ta ra bụng người chăng. Chính mình không muốn, chớ làm cho người. ’
Mình không biết tiếng Trung nên dịch không sát lắm, ai hiểu rõ hơn chỉ mình với. Cảm tạ!)
“Tha thứ cho ta đi Dư Mặc, " Tiêu Vân Hiên cầm tay Cung Dư Mặc cọ cọ trên mặt mình, “Ta không biết bọn họ đã truyền tin tức trở về, ta càng không nghĩ tới ngươi cho rằng ta đã chết."
Cung Dư Mặc nhìn y, hồi lâu mới hờ hững nói, “Cho dù ngươi thật sự không trở về, ta cũng tuyệt đối sẽ không kết thúc từ đó, ngươi yên tâm."
Nghe hắn giận dỗi nói Tiêu Vân Hiên phù một tiếng bật cười, tiếp theo liền cởi y phục chui vào chăn ấm, vừa vào đã bị người cách chăn đặt ở dưới thân, “Ngươi ngươi ngươi, chính mình vừa nói một đường bôn ba chạy tới, không tắm rửa sạch sẽ đã bò lên giường ta!?"
“Vậy phải như thế nào?" Tiêu Vân Hiên có chút vô tội nói, “Trước khi bắt đầu yến tiệc yết kiến thiên tử, ta trên dưới trong ngoài đều đã tắm rửa sạch sẽ."
“Phi." Cung Dư Mặc cười mắng, “Cái gì trên dưới trong ngoài đều đã tắm rửa sạch sẽ, sắc phôi."
“Ngươi nghĩ đi đâu rồi?" Tiêu Vân Hiên cười trọc ghẹo hắn, nói, “Ta là nói y phục ta cũng đã thay, ngươi tự mình nghĩ nghiêng ngả, ngươi mới là sắc phôi."
“Vậy mới vừa rồi ngươi quỳ bên ngoài lâu như vậy, không phải lại là một thân bụi bặm."
“Ta không phải cởi ngoại y rồi sao?" Tiêu Vân Hiên chỉ chỉ một đống y phục trên mặt đất, “Ta quỳ lâu hơn nữa cũng sẽ không quỳ bẩn cả áo trong a, hay là ngươi cần ta thoát trần như nhộng mới cho phép ta lên?"
“Ai kêu ngươi ── khụ khụ khụ…──" Cung Dư Mặc áp Tiêu Vân Hiên, Tiêu Vân Hiên không ngừng giãy dụa loạn động, không lưu ý một chút, khửu tay trái đụng đến ngực hắn, khiến cho Dư Mặc nằm úp sấp đến một bên ho khan không ngừng. Tiêu Vân Hiên thấy thế vội vã xoay người bò qua vỗ lưng giúp hắn thuận khí, “Dư Mặc… Dư Mặc ngươi không sao chứ?"
Chờ Cung Dư Mặc cuối cùng ngừng ho, khí tức hỗn loạn, cả người thoát lực gục trong lòng Tiêu Vân Hiên thở dốc.
Vân Hiên kéo chăn bao kín hai người, một mặt tiếp tục giúp hắn thuận khí một mặt thấp giọng than thở, “Ngươi nói ngươi sẽ không kết thúc từ đó ta lại càng đau lòng… Không hiểu được ngươi sẽ dằn vặt chính mình như thế nào. Kỳ thực mấy năm nay tiền tiền hậu hậu ta đều nghĩ tới, nếu không phải là ta, ngươi có lẽ có thể một đời làm nhàn tản Vương gia. Khi đó tuổi còn nhỏ, chỉ tức giận ngươi vì sao không chịu tiếp nhận ta, hiện tại mới hiểu được, hai người chúng ta muốn cùng một chỗ, cần nỗ lực trả giá hi sinh.. quá nhiều."
Cung Dư Mặc yên tĩnh tựa ở trong lòng y, hỏi, “Vậy ngươi đã hối hận?"
Tiêu Vân Hiên lắc đầu, “Không có. Chỉ là nghĩ, nếu ta hiểu chuyện sớm một chút, có lẽ có thể thay ngươi lo lắng nhiều hơn một chút, sẽ không hùng hổ dọa người như vậy." Dứt lời lại cười cười, “Nhưng ta lại nghĩ nếu khi xưa không phải hùng hổ dọa như vậy, chỉ sợ ngươi chính là sẽ lạnh nhạt với ta."
“Cho nên hà tất nghĩ tới nghĩ lui những chuyện vô dụng này chứ?" Cung Dư Mặc cười nói, “Cho dù lại đổi con đường tốt hơn, chúng ta cũng không có cách nào quay đầu lại đi một lần nữa, không phải sao? Như hiện tại cũng không tồi, chỉ là Tiêu tướng quân thời thời khắc khắc nhớ kỹ một chữ “an nguy" là được."
“Ta sẽ." Tiêu Vân Hiên xin lỗi cười cười, “Dư Mặc ngươi nghe ta giải thích… Lúc ấy thật sự là ta mê muội thần trí, ta nghĩ đánh lùi Hồ tộc, vậy xung quanh liền không có xương cốt gì khó gặm nữa, có lẽ chúng ta sẽ có vài năm có thể an tâm cùng một chỗ rồi. Ta vừa nghĩ vậy liền cảm thấy máu huyết xông lên đại não… Thật không nghĩ tới…"
Cung Dư Mặc thở dài, kéo Tiêu Vân Hiên nằm xuống, “Mới vừa rồi ngươi nói bị thương, sao lại vậy, có nặng hay không?"
Vừa nằm xuống Vân Hiên liền chui vào trong lòng Dư Mặc, đem người hoàn toàn ôm lấy, sau mới cười nói, “Sao vậy, lúc này mới biết đau lòng sao? Kỳ thực đã tốt lắm, không phải bị thương rất nặng, không có gì đáng ngại." Nói xong liền vươn tay cởi đai lưng tiết y của Cung Dư Mặc, lại bị người kia bắt được, y nghi hoặc ngẩng đầu, Cung Dư Mặc cười khổ nói, “Ta không biết thương thế của ngươi rốt cuộc có gì đáng ngại hay không, ta chỉ biết được mấy ngày này ta là thật sự ho ra rất nhiều máu, nếu ngươi không muốn hai ta chết trên giường này liền bỏ đi ý niệm trong đầu đi."
Tiêu Vân Hiên cười dài vươn qua hôn lên miệng hắn, “Sao có thể như vậy? Ta rất có chừng mực." Nói xong cả người liền tiến vào chăn. Sờ soạng cởi đai lưng tiết y của Cung Dư Mặc xong, Tiêu Vân Hiên cởi tiết khố hắn, thuận theo liền tìm tới ôn nhiệt an tĩnh phủ phục tại khố gian, cẩn cẩn dực dực mà nâng ở trong tay, động tác chậm chạp vuốt ve lên.
Cách chăn có thể nghe được yết hầu Cung Dư Mặc phát ra thanh âm thoải mái, hơn nữa toàn bộ thân thể hắn cũng đã thả lỏng xuống, Tiêu Vân Hiên thăm dò mà hôn phân thân đã có chút cương, sau mới nếm thử ngậm vào trong miệng. Vừa mới hàm trụ đầu đỉnh của hắn, tóc liền bị người nắm lấy, bởi vì búi tóc còn cài nên bị nắm rất đau, Tiêu Vân Hiên buông tha vật trong miệng mà ngẩng đầu lên, trước tiên cởi tóc chính mình, đem trâm gài tóc ném tới dưới giường lại cúi đầu phun ra nuốt vào phân thân của Dư Mặc.
Lúc đầu khi vật kia còn không có hoàn toàn cương, y còn có thể chỉnh căn nuốt vào, nhưng nó dần dần trướng đại mà Tiêu Vân Hiên vốn không có bất luận kinh nghiệm khẩu giao gì, cho nên phun ra nuốt vào tiếp theo càng thêm trắc trở, cuối cùng chỉ có thể cầm căn bộ*, miễn cưỡng nuốt vào một đoạn đầu bộ.
(*hệ rễ…:">)
Cung Dư Mặc một mặt thỏa mãn thở dốc một mặt lấy tay xoa đầu Tiêu Vân Hiên, thỉnh thoảng không chịu nổi cũng sẽ túm túm tóc y, tỷ như thời điểm bị hàm răng y đụng tới.
“Ngươi làm gì?!"
Thấy Tiêu Vân Hiên từ trong chăn bò ra liền nhắm thẳng phía trên căn hỏa nhiệt kia ngồi xuống, sợ đến Cung Dư Mặc cơ hồ xoay người chạy trốn, hắn vươn tay sờ sờ hậu đình Tiêu Vân Hiên, như cũ khô ráo lợi hại, liền trầm mặt hỏi, “Ngươi muốn làm gì? Mới vừa rồi còn nói sẽ có chừng mực?"
Tiêu Vân Hiên ngồi ở trên tiểu phúc hắn, có chút xấu hổ cười nói, “Vậy… Vậy ngươi gọi người cầm thuốc mỡ đến?"
Cung Dư Mặc thấy thần sắc quẫn bách của y không khỏi buồn cười, bất quá lúc này chính mình cũng là tên đã trên dây, liền không có chọc ghẹo y, sau khi mò lấy thuốc mỡ liền xoa tại cổ gian* của y, quen đường nhớ lối mà xoa vài cái, liền duỗi một đầu ngón tay đi vào. Tiêu Vân Hiên ghé vào trên người hắn, thả lỏng chính mình phối hợp động tác của hắn.
(*giữa đùi, giữa 2 mông a..)
“Dư Mặc… Ngươi nhớ ta chứ?"
Cung Dư Mặc nhìn y, cúi đầu cùng y hôn sâu, sau khi cánh môi tách ra, hai người còn ý do vị tẫn* mà hôn lại hôn. Tiêu Vân Hiên đỡ phân thân đứng thẳng của Cung Dư Mặc chậm rãi nhét vào trong thân thể chính mình, lúc đầu còn có chút không thoải mái, tay Cung Dư Mặc nắm lấy thắt lưng y đỡ y chậm rãi ngồi xuống, đợi khi chỉnh căn đều nuốt vào, hai người chặt chẽ gắt gao ôm cùng một chỗ.
(*chưa thỏa mãn, tâm nguyện còn chưa hết)
“Dư Mặc Dư Mặc…" Tiêu Vân Hiên một mặt ôm Cung Dư Mặc cùng hắn hôn môi, một mặt chậm rãi vặn vẹo thắt lưng, sau khi bộ vị hai người kết hợp tinh tế ma sát thức dậy. Hai người là lần đầu tiên dùng tư thế cơ thể như vậy, Cung Dư Mặc sợ y không quen cũng cố nén không nhúc nhích, chờ sau khi Tiêu Vân Hiên chính mình thích ứng, động tác mới bắt đầu chậm rãi trở nên kịch liệt.
Tiêu Vân Hiên quỳ ngồi tại trên người Cung Dư Mặc, dùng sức lực đầu gối trên dưới lay động rung lắc, tóc dài như mực rối tung, buông xuống tại bên hông. Thắt lưng võ tướng nếu không phải tráng kiện thì phần lớn là gầy gò hữu lực, binh khí Tiêu Vân Hiên am hiểu sử dụng là mã thượng trường thương, vì vậy thắt lưng dẻo dai là hạng nhất. Cung Dư Mặc tựa ở đầu giường, liếc mắt liền thấy bộ vị hai người kết hợp, nhìn hậu huyệt Tiêu Vân Hiên là như thế nào bị cực đại của mình mở căng ra, lại là như thế nào bị hắn nhét vào trong cơ thể, khi đỉnh tới địa phương Tiêu Vân Hiên thoải mái nhất, người nọ sẽ khống chế không được thắt lưng điên cuồng uốn éo, cùng thanh âm hàm hồ kêu tên hắn.
“A… A, ân… A ──" không biết vì sao Cung Dư Mặc đột nhiên gắt gao ôm lấy Tiêu Vân Hiên, hạ phúc cố sức đỉnh hướng lên trên. Nửa người trên bị ôm gắt gao, phía dưới bị người đỉnh hướng lên, Tiêu Vân Hiên nhất thời hoàn toàn rối loạn trong lòng, chỉ có thể theo bản năng ôm lại Cung Dư Mặc, mặcđộng tác của hắn có chút thô bạo điên cuồng.
“Ách ── a… Cáp… Cáp…"
Cảm giác được đối phương bắn ra trong cơ thể mình, nội bích vốn có lửa nóng vừa chịu kích thích, Tiêu Vân Hiên cũng nhịn không được bắn theo, chỉ là còn không kịp dãn ra một hơi thở, y liền cảm thấy ngực mình ẩm ướt.
“Dư… Dư Mặc?"
“Vân Hiên… Vân Hiên, bọn họ đều nói ngươi đã chết, nhưng ta không tin… Ta không tin ngươi sẽ chết… Vân Hiên… Vân Hiên…"
Y không ngờ Cung Dư Mặc cư nhiên khóc trong lòng y, tuy rằng chỉ là nức nở rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến y yêu thương đau lòng đến đầu ngón chân cũng cong lên. Không để ý tư thế hai người còn kết hợp, Tiêu Vân Hiên ôm chặt lấy hắn, “Dư Mặc, Dư Mặc ta không chết, ta đã trở về, ta ở chỗ này… Dư Mặc ta sẽ không bỏ lại của ngươi, tuyệt đối sẽ không."
“Vân Hiên, ta nói với chính mình… Nếu như ngươi thật sự đã chết, ta đây đời này kiếp sau, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi…"
“Ta biết… Cho nên ta không có chết a." Tiêu Vân Hiên ôm chặt hắn, hai mắt cũng bắt đầu ẩm ướt, “Ta nói rồi, đời đời kiếp kiếp ta đều phải ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi một chỗ… Đời này cũng tốt kiếp sau cũng được, chỉ cần ta gặp ngươi sẽ nhận định là của ngươi… Ta nói rồi, sẽ không buông tay ngươi, thì khẳng định sẽ không buông."
–
H a. Ta thật đau khổ khi làm chú thích cho đoạn H, vì vậy quyết định để vậy, mọi người tự hiểu tự tưởng tượng vậy.hehe
Dù ta đã luyện đến trình độ mặt không đỏ tim không loạn mà đọc H nơi đông người. Nhưng tự mình edit lại là một phen phong vị khác a. hac hac
Tử cống hỏi: “Hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung sinh hành chi giả hồ? ’ Tử viết: “ Kỳ thứ hồ. Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân."*
*“Có một lời mà người có thể đi qua cả một đời ư?" Tử viết: ‘ Việc ấy suy bụng ta ra bụng người chăng. Chính mình không muốn, chớ làm cho người. ’
Mình không biết tiếng Trung nên dịch không sát lắm, ai hiểu rõ hơn chỉ mình với. Cảm tạ!)
“Tha thứ cho ta đi Dư Mặc, " Tiêu Vân Hiên cầm tay Cung Dư Mặc cọ cọ trên mặt mình, “Ta không biết bọn họ đã truyền tin tức trở về, ta càng không nghĩ tới ngươi cho rằng ta đã chết."
Cung Dư Mặc nhìn y, hồi lâu mới hờ hững nói, “Cho dù ngươi thật sự không trở về, ta cũng tuyệt đối sẽ không kết thúc từ đó, ngươi yên tâm."
Nghe hắn giận dỗi nói Tiêu Vân Hiên phù một tiếng bật cười, tiếp theo liền cởi y phục chui vào chăn ấm, vừa vào đã bị người cách chăn đặt ở dưới thân, “Ngươi ngươi ngươi, chính mình vừa nói một đường bôn ba chạy tới, không tắm rửa sạch sẽ đã bò lên giường ta!?"
“Vậy phải như thế nào?" Tiêu Vân Hiên có chút vô tội nói, “Trước khi bắt đầu yến tiệc yết kiến thiên tử, ta trên dưới trong ngoài đều đã tắm rửa sạch sẽ."
“Phi." Cung Dư Mặc cười mắng, “Cái gì trên dưới trong ngoài đều đã tắm rửa sạch sẽ, sắc phôi."
“Ngươi nghĩ đi đâu rồi?" Tiêu Vân Hiên cười trọc ghẹo hắn, nói, “Ta là nói y phục ta cũng đã thay, ngươi tự mình nghĩ nghiêng ngả, ngươi mới là sắc phôi."
“Vậy mới vừa rồi ngươi quỳ bên ngoài lâu như vậy, không phải lại là một thân bụi bặm."
“Ta không phải cởi ngoại y rồi sao?" Tiêu Vân Hiên chỉ chỉ một đống y phục trên mặt đất, “Ta quỳ lâu hơn nữa cũng sẽ không quỳ bẩn cả áo trong a, hay là ngươi cần ta thoát trần như nhộng mới cho phép ta lên?"
“Ai kêu ngươi ── khụ khụ khụ…──" Cung Dư Mặc áp Tiêu Vân Hiên, Tiêu Vân Hiên không ngừng giãy dụa loạn động, không lưu ý một chút, khửu tay trái đụng đến ngực hắn, khiến cho Dư Mặc nằm úp sấp đến một bên ho khan không ngừng. Tiêu Vân Hiên thấy thế vội vã xoay người bò qua vỗ lưng giúp hắn thuận khí, “Dư Mặc… Dư Mặc ngươi không sao chứ?"
Chờ Cung Dư Mặc cuối cùng ngừng ho, khí tức hỗn loạn, cả người thoát lực gục trong lòng Tiêu Vân Hiên thở dốc.
Vân Hiên kéo chăn bao kín hai người, một mặt tiếp tục giúp hắn thuận khí một mặt thấp giọng than thở, “Ngươi nói ngươi sẽ không kết thúc từ đó ta lại càng đau lòng… Không hiểu được ngươi sẽ dằn vặt chính mình như thế nào. Kỳ thực mấy năm nay tiền tiền hậu hậu ta đều nghĩ tới, nếu không phải là ta, ngươi có lẽ có thể một đời làm nhàn tản Vương gia. Khi đó tuổi còn nhỏ, chỉ tức giận ngươi vì sao không chịu tiếp nhận ta, hiện tại mới hiểu được, hai người chúng ta muốn cùng một chỗ, cần nỗ lực trả giá hi sinh.. quá nhiều."
Cung Dư Mặc yên tĩnh tựa ở trong lòng y, hỏi, “Vậy ngươi đã hối hận?"
Tiêu Vân Hiên lắc đầu, “Không có. Chỉ là nghĩ, nếu ta hiểu chuyện sớm một chút, có lẽ có thể thay ngươi lo lắng nhiều hơn một chút, sẽ không hùng hổ dọa người như vậy." Dứt lời lại cười cười, “Nhưng ta lại nghĩ nếu khi xưa không phải hùng hổ dọa như vậy, chỉ sợ ngươi chính là sẽ lạnh nhạt với ta."
“Cho nên hà tất nghĩ tới nghĩ lui những chuyện vô dụng này chứ?" Cung Dư Mặc cười nói, “Cho dù lại đổi con đường tốt hơn, chúng ta cũng không có cách nào quay đầu lại đi một lần nữa, không phải sao? Như hiện tại cũng không tồi, chỉ là Tiêu tướng quân thời thời khắc khắc nhớ kỹ một chữ “an nguy" là được."
“Ta sẽ." Tiêu Vân Hiên xin lỗi cười cười, “Dư Mặc ngươi nghe ta giải thích… Lúc ấy thật sự là ta mê muội thần trí, ta nghĩ đánh lùi Hồ tộc, vậy xung quanh liền không có xương cốt gì khó gặm nữa, có lẽ chúng ta sẽ có vài năm có thể an tâm cùng một chỗ rồi. Ta vừa nghĩ vậy liền cảm thấy máu huyết xông lên đại não… Thật không nghĩ tới…"
Cung Dư Mặc thở dài, kéo Tiêu Vân Hiên nằm xuống, “Mới vừa rồi ngươi nói bị thương, sao lại vậy, có nặng hay không?"
Vừa nằm xuống Vân Hiên liền chui vào trong lòng Dư Mặc, đem người hoàn toàn ôm lấy, sau mới cười nói, “Sao vậy, lúc này mới biết đau lòng sao? Kỳ thực đã tốt lắm, không phải bị thương rất nặng, không có gì đáng ngại." Nói xong liền vươn tay cởi đai lưng tiết y của Cung Dư Mặc, lại bị người kia bắt được, y nghi hoặc ngẩng đầu, Cung Dư Mặc cười khổ nói, “Ta không biết thương thế của ngươi rốt cuộc có gì đáng ngại hay không, ta chỉ biết được mấy ngày này ta là thật sự ho ra rất nhiều máu, nếu ngươi không muốn hai ta chết trên giường này liền bỏ đi ý niệm trong đầu đi."
Tiêu Vân Hiên cười dài vươn qua hôn lên miệng hắn, “Sao có thể như vậy? Ta rất có chừng mực." Nói xong cả người liền tiến vào chăn. Sờ soạng cởi đai lưng tiết y của Cung Dư Mặc xong, Tiêu Vân Hiên cởi tiết khố hắn, thuận theo liền tìm tới ôn nhiệt an tĩnh phủ phục tại khố gian, cẩn cẩn dực dực mà nâng ở trong tay, động tác chậm chạp vuốt ve lên.
Cách chăn có thể nghe được yết hầu Cung Dư Mặc phát ra thanh âm thoải mái, hơn nữa toàn bộ thân thể hắn cũng đã thả lỏng xuống, Tiêu Vân Hiên thăm dò mà hôn phân thân đã có chút cương, sau mới nếm thử ngậm vào trong miệng. Vừa mới hàm trụ đầu đỉnh của hắn, tóc liền bị người nắm lấy, bởi vì búi tóc còn cài nên bị nắm rất đau, Tiêu Vân Hiên buông tha vật trong miệng mà ngẩng đầu lên, trước tiên cởi tóc chính mình, đem trâm gài tóc ném tới dưới giường lại cúi đầu phun ra nuốt vào phân thân của Dư Mặc.
Lúc đầu khi vật kia còn không có hoàn toàn cương, y còn có thể chỉnh căn nuốt vào, nhưng nó dần dần trướng đại mà Tiêu Vân Hiên vốn không có bất luận kinh nghiệm khẩu giao gì, cho nên phun ra nuốt vào tiếp theo càng thêm trắc trở, cuối cùng chỉ có thể cầm căn bộ*, miễn cưỡng nuốt vào một đoạn đầu bộ.
(*hệ rễ…:">)
Cung Dư Mặc một mặt thỏa mãn thở dốc một mặt lấy tay xoa đầu Tiêu Vân Hiên, thỉnh thoảng không chịu nổi cũng sẽ túm túm tóc y, tỷ như thời điểm bị hàm răng y đụng tới.
“Ngươi làm gì?!"
Thấy Tiêu Vân Hiên từ trong chăn bò ra liền nhắm thẳng phía trên căn hỏa nhiệt kia ngồi xuống, sợ đến Cung Dư Mặc cơ hồ xoay người chạy trốn, hắn vươn tay sờ sờ hậu đình Tiêu Vân Hiên, như cũ khô ráo lợi hại, liền trầm mặt hỏi, “Ngươi muốn làm gì? Mới vừa rồi còn nói sẽ có chừng mực?"
Tiêu Vân Hiên ngồi ở trên tiểu phúc hắn, có chút xấu hổ cười nói, “Vậy… Vậy ngươi gọi người cầm thuốc mỡ đến?"
Cung Dư Mặc thấy thần sắc quẫn bách của y không khỏi buồn cười, bất quá lúc này chính mình cũng là tên đã trên dây, liền không có chọc ghẹo y, sau khi mò lấy thuốc mỡ liền xoa tại cổ gian* của y, quen đường nhớ lối mà xoa vài cái, liền duỗi một đầu ngón tay đi vào. Tiêu Vân Hiên ghé vào trên người hắn, thả lỏng chính mình phối hợp động tác của hắn.
(*giữa đùi, giữa 2 mông a..)
“Dư Mặc… Ngươi nhớ ta chứ?"
Cung Dư Mặc nhìn y, cúi đầu cùng y hôn sâu, sau khi cánh môi tách ra, hai người còn ý do vị tẫn* mà hôn lại hôn. Tiêu Vân Hiên đỡ phân thân đứng thẳng của Cung Dư Mặc chậm rãi nhét vào trong thân thể chính mình, lúc đầu còn có chút không thoải mái, tay Cung Dư Mặc nắm lấy thắt lưng y đỡ y chậm rãi ngồi xuống, đợi khi chỉnh căn đều nuốt vào, hai người chặt chẽ gắt gao ôm cùng một chỗ.
(*chưa thỏa mãn, tâm nguyện còn chưa hết)
“Dư Mặc Dư Mặc…" Tiêu Vân Hiên một mặt ôm Cung Dư Mặc cùng hắn hôn môi, một mặt chậm rãi vặn vẹo thắt lưng, sau khi bộ vị hai người kết hợp tinh tế ma sát thức dậy. Hai người là lần đầu tiên dùng tư thế cơ thể như vậy, Cung Dư Mặc sợ y không quen cũng cố nén không nhúc nhích, chờ sau khi Tiêu Vân Hiên chính mình thích ứng, động tác mới bắt đầu chậm rãi trở nên kịch liệt.
Tiêu Vân Hiên quỳ ngồi tại trên người Cung Dư Mặc, dùng sức lực đầu gối trên dưới lay động rung lắc, tóc dài như mực rối tung, buông xuống tại bên hông. Thắt lưng võ tướng nếu không phải tráng kiện thì phần lớn là gầy gò hữu lực, binh khí Tiêu Vân Hiên am hiểu sử dụng là mã thượng trường thương, vì vậy thắt lưng dẻo dai là hạng nhất. Cung Dư Mặc tựa ở đầu giường, liếc mắt liền thấy bộ vị hai người kết hợp, nhìn hậu huyệt Tiêu Vân Hiên là như thế nào bị cực đại của mình mở căng ra, lại là như thế nào bị hắn nhét vào trong cơ thể, khi đỉnh tới địa phương Tiêu Vân Hiên thoải mái nhất, người nọ sẽ khống chế không được thắt lưng điên cuồng uốn éo, cùng thanh âm hàm hồ kêu tên hắn.
“A… A, ân… A ──" không biết vì sao Cung Dư Mặc đột nhiên gắt gao ôm lấy Tiêu Vân Hiên, hạ phúc cố sức đỉnh hướng lên trên. Nửa người trên bị ôm gắt gao, phía dưới bị người đỉnh hướng lên, Tiêu Vân Hiên nhất thời hoàn toàn rối loạn trong lòng, chỉ có thể theo bản năng ôm lại Cung Dư Mặc, mặcđộng tác của hắn có chút thô bạo điên cuồng.
“Ách ── a… Cáp… Cáp…"
Cảm giác được đối phương bắn ra trong cơ thể mình, nội bích vốn có lửa nóng vừa chịu kích thích, Tiêu Vân Hiên cũng nhịn không được bắn theo, chỉ là còn không kịp dãn ra một hơi thở, y liền cảm thấy ngực mình ẩm ướt.
“Dư… Dư Mặc?"
“Vân Hiên… Vân Hiên, bọn họ đều nói ngươi đã chết, nhưng ta không tin… Ta không tin ngươi sẽ chết… Vân Hiên… Vân Hiên…"
Y không ngờ Cung Dư Mặc cư nhiên khóc trong lòng y, tuy rằng chỉ là nức nở rất nhỏ, nhưng cũng đủ khiến y yêu thương đau lòng đến đầu ngón chân cũng cong lên. Không để ý tư thế hai người còn kết hợp, Tiêu Vân Hiên ôm chặt lấy hắn, “Dư Mặc, Dư Mặc ta không chết, ta đã trở về, ta ở chỗ này… Dư Mặc ta sẽ không bỏ lại của ngươi, tuyệt đối sẽ không."
“Vân Hiên, ta nói với chính mình… Nếu như ngươi thật sự đã chết, ta đây đời này kiếp sau, vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi…"
“Ta biết… Cho nên ta không có chết a." Tiêu Vân Hiên ôm chặt hắn, hai mắt cũng bắt đầu ẩm ướt, “Ta nói rồi, đời đời kiếp kiếp ta đều phải ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi một chỗ… Đời này cũng tốt kiếp sau cũng được, chỉ cần ta gặp ngươi sẽ nhận định là của ngươi… Ta nói rồi, sẽ không buông tay ngươi, thì khẳng định sẽ không buông."
–
H a. Ta thật đau khổ khi làm chú thích cho đoạn H, vì vậy quyết định để vậy, mọi người tự hiểu tự tưởng tượng vậy.hehe
Tác giả :
Song Tử Tinh Không