Bát Phú Lâm Môn
Quyển 3 - Chương 4: Cầm kỳ thư họa cũng YY

Bát Phú Lâm Môn

Quyển 3 - Chương 4: Cầm kỳ thư họa cũng YY

Thời gian vui chơi giải trí rất nhanh đã bị phá bỏ, liền bắt đầu ngay lập tức theo kế hoạch của Hồng Nương bắt tay vào học tập.

Chỉ có buổi sáng sớm ra là chỉ có một mình ta tự mặc y phục, còn đâu lúc nào cũng có hai lão đầu, một người dạy ta cầm kỳ, một người dạy ta thi họa. Từ đó, ta thời gian của ta mỗi ngày đều bị sắp xếp đầy ắp.

Trong hai mươi tư giờ thì là năm giờ sáng dậy tập thể dục, sau thời gian tập thể dục chính là ca hát, thư pháp đơn giản. Cho nên mỗi ngày sáng sớm, sẽ nghe thấy âm thanh của ta ta “Một hai ba …. hít thở … hít thở, tập thể dục một giờ, sao đó môt người là Mị nương xuất hiện, nàng cũng chính là lão sư dạy ta nhảy múa.

Sáu giờ đến sáu giờ rưỡi, chính là thời gian dành cho bữa sáng, 6 giờ rưỡi đến bảy giờ là thời gian trang điểm.

Bảy giờ bắt đầu tât cả những trương trình học. Buổi sáng la thi họa, xế chiều là cầm kỳ.

Nói là cầm, kỳ thật là chỉ là do quen miệng, bởi vì cầm kỳ thư họa luôn đi cùng nhau nói. Sau đó Hồng nương để cho ta tự mình chọn nhạc khí, ta vừa nhìn thấy đàn tranh cảm giác nó quá nhiều dây liền bỏ qua, cho đến tận một tháng sau ta cũng không biết rằng ta nên học loại nhac cụ nào.

Hồng Nương lấy ra một cây đàn cổ, nhưng ta nghĩ bản thân không thể nào đàn nổi nó,chonên tất cả dây đàn đều bị ta làm cho đứt hết , cuối cùng, ta cầm ngọc tiêu lên thổi thổi vài cái ,trước kia ở tiểu học ta cũng có từng được học qua nó, cũng nắm giữ được chút kiến thức. Kết quả lại bị Hồng Nương giễu cợt, nói ta trời sinh chính là làm nữ linh, yêu thổi tiêu.

Ta quên mất thổi tiêu này cũng đã có từ rất lâu, hơn nữa lại có chuyện xưa thâm tình. . . .

Hai vị sư phụ của ta dị thường nghiêm khắc. Luyện chữ thì, độ mạnh yếu không đủ, đánh; dài ngắn không đủ, đánh; phẩm chất không đủ, đánh; hình trạng không đẹp. Đánh tiếp! Đây là luyện thư pháp hay là đang thịnh hành bạo lực học đường? Đương nhiên, viết sai lỗi chính tả lại càng bị đánh. Đấy là do bà đây được học chữ giản thể đấy biết không, đồ ngu ngốc!

Còn họa thì, làm hỏng bút lông, đánh; vẽ sai, đánh; độ ẩm không đúng sáng đậm không đúng chỗ. . . Thì đánh! Đánh đến mù mịt đâu óc, rất vô tình mà bị đánh, cho dù dùng đến nhan sắc thì cũng bị đánh! Bản thân ta cũng chỉ có thể tưởng tượng đến một ngày bọn họ phải thừa nhận tài năng của ta. Nếu không có tưởng tượng như vậy căn bản là ta cũng không thể sống tiếp được. Nếu như hai vị sư phụ này của ta đây là mỹ nam, ta nghĩ bản thân ta chắc chắn sẽ học được nhanh hơn.

Đến giờ học thổi tiêu thì thôi đừng nói nữa , bởi vì buổi sáng tay ta đã bị đánh đến sưng phồng, căn bản không cách nào chỉnh lý chính xác được từng âm một, cho nên mỗi một âm diệu ta thổi ra cũng không biết nó lại thành cái khỉ gì, cũng may là lão đầu cũng biết là bởi vì do ngón tay của ta. Nên mới không có đánh ta, mà lại dậy ta cách thưởng thức âm luật.

Đánh cờ chính là môn học đơn giản nhất trong tất cả. Sư phụ nói, ta có thẻ không thể đánh thắng được người, nhưng cũng không thể đánh thắng khách nhân, vì nếu như thường xuyên thắng, sẽ đắc tội khách, cho nên đối với người khác đánh cờ là tiêu khiển, với chúng ta đánh cờ chính nghệ thuật, có thẻ làm cho bản thân mình thua mà người khác lại không hè có phát giác. Đây chính là điều thú vị duy nhất mà ta phát hiện ra từ khi học cầm kỳ thi họa này, cũng chính là điều mà ta cảm thấy hứng thú. Nếu như môn học khơi dậy được hứng thú của bạn , thì đương nhiên bạn học rất hào hứng.

Mỗi khi đến buổi tối, Nguyệt Nguyệt chảy nước mắt mà bôi thốc đỏ lên tay của ta, ta lại một chút cũng không có cảm giác, người khác đều nói tay đứt thì ruột xót, có thể là đau đến chết lặng . Nhưng ta lại không có gì cảm giác. Chỉ là so sánh một chút, tay giống như một bàn tay heo

Khoảng thời gian bị đánh cũng chỉ có vài ngày đầu tiên. Ta là học trò giỏi, đến bảy tám ngày sau, cơ bản là bọn họ cũng không tìm được điều gì để mà đánh nữa, mà những trương trình học cũng là tùy thời mà đến, chỉ là buổi tối đi theo Mị nương học tập ca múa.

Mị nương có nói, ca hát chính là môn nghệ thuật đứng đầu. Ta nói là ta đã biết, nàng liền khinh thường ta, nói ngươi biết cái rắm, ca hát chỉ là một phương thức để ngươi hấp dẫn khách nhân, nhưng mà để ngươi chân chính lưu lại khách nhân qua đêm lại là việc khác, ta cả kinh trợn mắt há hốc mồm, ta cũng không phải là có ý định hành nghề trên giường mà.

Mị nương còn nói thêm, kêu rên kiểu hùa theo, giả tạo; kêu nhỏ giọng, không đủ ý vị; kêu khàn cả giọng, sẽ làm khách nhân phản cảm; gọi kêu ôn nhu non yếu non yếu, sẽ làm co khách nhân có cảm giác rằng có phải bản thân mình không đủ khả năng hay không, do đó cũng rất nghiêm trọng đả kích đến tự tin cùng tự ái của bọn họ, đây là điềutối kỵ.

Tiếng kêu rên cũng chính là một phần của cảm giác, trong tiếng kêu phải giống như là có chút thống khổ trong thống khổ lại phải có chút khoái cảm, kêu như vậy mới được gọi là chuyên nghiệp, đây mới chính là một công việc thường ngày của một kỹ nữ! Sau đó, Mị nương ở bên cạnh ta kêu rên cả một buổi tối, là cho ta khi nghe được toàn thân khô nóng, thiếu chút nhào lên làm bách hợp.

Đối với nhảy múa, Mị nương còn nói , đó cũng là công phu bề ngoài, tác dụng chủ yếu, chính bảo trì được sự mềm dẻo của thân thể, để có thể cùng với khách nhân bày ra được tư thế họ muốn, ta nghe xong vừa sợ mà trợn mắt hà mồm. Mị nương cũng không có thổi phồng, nàng lại một buổi tối bày cho ta năm mươi tư thế, nhưng nghe nói đấy mới chỉ là một phần ba những thứ nàng biết mà thôi, rất bưu hãn . Ta rất thích cái trương trình học này, mỗi đêm có thể nhìn thấy những tư thế này mặc dù không dùng nhưng để chơi đùa cũng tốt lắm. Có thể nói đây chính là môn mà ta học giỏi nhất!

Mà trước khi ngủ, ta phải xem một quyển sách, đừng hiểu lầm, không phải thi từ ca phú đâu, mà là dâm thư, sau đó, tại ngày hôm sau lúc tập thể dục ta phải nói cho Mị Nương biết những điều tâm đắc trong đó, ta cũng không phải là một tiểu cô nương ngây ngô, khi còn sống trước đây ta cũng đã sắp kết hôn, chẳng qua chỉ là vị hôn phu theo người bỏ chạy. Hiện tại nhớ ra chuyện này, khi đến đây ta còn phải lo lắng đối phó với các nhân vật cấp chính phủ, cũng chưa tùng có biểu hiện ham muốn nhu cầu sinh lí..

Trời càng ngày càng nóng lên, ta luyện chữ đến một đầu đầy mồ hôi, may là có Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn ngồi quạt cho ta.

Tóc dài xõa vai, giống như trên nguời đang khoác một chiếc áo khoác đen mượt, trên người mặc bộ y phục xanh nhat theu hoa đơn giản, cũng may phải cảm ơn Hồng Nương không may cho ta những bộ đồ lòe loẹt.

“Ân, chữ này xem ra cũng rất tốt rồi , hiện tại bắt đầu luyện họa đi."Lão đầu dậy ta thi họa họ Hoắc, còn lão Trương chính là người dạy ta cầm kỳ.

“Vâng “

Nguyệt Nguyệt đổi lại cho ta một tờ giấy Tuyên Thành mới.

“Nha đầu, mấy ngày nay ta phát hiện ngươi vẽ cũng không tệ, hôm nay tự bản thân ngươi họa một bức rồi đem cho lão phu xem."

“Được ạ" tùy tiện túm một quyển sách lên 《 chị dâu trên giường 》, đừng có hỏi ta tại sao lại có thể loại sách như vậy, hiện tại trong phòng của ta chỉ có một loại sách này mà thôi, quyển này vẫn còn là văn hay ý đẹp chán đó.

Lão đầu cũng là vô cùng khí định thần nhàn, hiển nhiên đã thân kinh bách chiến. Mở ra một tờ đầu tiên, vừa lúc là đông cung đồ, gương mặt của Nguyệt Nguyệt sắp đỏ lên, ta thong dong bình tĩnh bắt đầu vẽ, vẽ trên giấy Tuyên Thành hoàn toàn không giống với vẽ trên sach hay vở, khi vẽ phải nhận thức được cảm xúc, điều này ta cũng đã được học qua, lão đầu cũng không hề phản đối chuyện ta làm như vậy a

Miễn miễn cưỡng cưỡng đem bức họa vẽ xong, lão đầu nhìn một chút, gật đầu: “Ân, nha đầu, ngươi học mười người mà đã có được tài nghệ như thế, xác thật cũng không đơn giản, khi lão phu dạy ngươi ngày đâu tiên thì, phát hiện thư pháp của ngươi không tốt, nhưng hội họa đã có chút ý vị, có phỉa ngươi đã từng được học qua hay không?"

“Đúng, cũng đã được học qua mọt chút, nhưng lớn lên cũng đã quên."

“Trẻ nhỏ dễ dạy, chỉ là đáng tiếc rơi vào phong hoa ."

Đang nói thi , Trương lão đầu người dạy ta cầm kỳ tới, nhìn thấy Hoắc lão đầu liền kéo hắn: “Đi một chút đi, di xem náo nhiệt đi."

“A? Phát sinh chuyện gì?"

“Hôm nay Hộ Quốc phu nhân phụng chỉ kê biên tài sản của Cổ Thượng Thư , của cải của Cổ thượng thư đương nhiên là cũng rất nhiều nha, đi xem một chút, A, nha đầu, mau mau di cùng bọn ta, đừng có ngày nào cũng ngây ngốc trong phòng." Dứt lời, lão cũng gọi theo ta.

Trong lòng ta lại là một tia đau đớn, tịch biên gia sản, công việc béo bở cỡ nào a. Lại còn rủ ta đi xem, trái tim của ta không có chịu được chuyện này đâu, nhưng không đi thì tâm gan khó chịu, cuối cùng, ta vẫn xách Nguyệt Nguyệt theo cũng nhau đi xem náo nhiẹt

Tịch biên là một công việc nhẹ nhàng, nhất định là Hiên Viên Dật Phi đặc biệt thu xếp cho ta làm, hắn biết ta đây người tham lam . Bách Hoa Ucng nằm trên con đường chính quan binh nhất định là sẽ đi qua, các cô nương khác cũng nhao nhao vọt tới cửa, bởi vì ta vẫn còn trong kỳ giám thị, cho nên không thể ra cửa, chỉ có thể đứng trên lầu hai dựa vào lan can đưa mắt nhìn xuống.

Rất xa, có đồng chiêng mở đường, sau đó, lập tức nhìn thấy Phong Thanh Nhã uy phong bát diện cưỡi trên con ngựa cao to . Đây là lần đầu tiên, ta từ con mắt của một người khác nhìn vị Hộ Quốc phu nhân này.

Kia là một thân thong dong bình tĩnh chính là thứ mà ta không có, chỉ cần thay dổi một linh hồn, con người có thể xảy ra biến hóa thật lớn, nàng uy nghiêm cưỡi trên con ngựa cao to, nhưng mà ánh mắt của nàng trong lại lộ ra một tia u buồn, tia u buồn kia như đâm làm đau tim của ta, nàng đã về lại thân thể của mình …. nhưng hình như bản thân nàng cảm giác rằng không bao giờ gặp lại được Phong Thanh Nhã kia nữa.

Nành có đang tưởng niệm ta hay không? Không, đương nhiên là là Phong Thanh Nhã trước đây đã vậy sau này cũng vậy,những chuyện xảy ra trước đây vì nàng ở trong than thể của Tiểu Cửu nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, nàng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta , bởi vì nàng chính là Phong Thanh Nhã. Một khi nàng phát hiện ra ta, chắc chắn sẽ đem ta giam lỏng, thậm chí là diệt khẩu. Đau thương trong lòng ta đột nhiên biến mất, có thể chúng ta đã từng là bằng hữu, nhưng mà hiện tại, có lẽ chính là địch nhân.

Không có gì bất ngờ xảy ra, phía sau Phong Thanh Nhã chính là Sở Dực, cái tên nam nhân này, ta đối với hắn hầu như không có ấn tượng nhiều, khi thấy hăn luôn là cảnh tượng vội vã, hắn là một nguời trung thành với hoàng hậu Phong Tuyết Âm. Một người đàn ông, vì cớ gì ? Hà cớ gì mà phải thần phục một nữ nhân như vậy, thậm chí nguyện ý gả cho Phong Thanh Nhã làm phu, chỉ có một lí do mà thôi, chính là hắn rất yêu nữ nhân kia.

Từ trước đến nay si tình là khổ nhất. Nếu như nói Huyền Minh Ngọc lợi dụng tình cảm của Phong Thanh Nhã,vậy Phong Tuyết Âm chả phải cũng đang lợi dụng tình cảm của Sở Dực sao? Bỗng chốc ta có cảm giác, sau khi trọng sinh thêm lân nữa nhiều chuyện lại càng cảm thấy thông suốt .

Mà bên cạnh Sở Dực có một nam nhân thoáng qua có bộ dáng vô cùng giống với Thuần Vu San San, ta chú ý đến hắn, là bởi vì thông qua hắn ta có thể thấy được San San, tuy nhiên, từ trên người của hắn ta không có tìm được sự hoạt bát tinh nghịch của San San, mà là sự nghiêm túc cùng nghiêm khắc. Mà trong đôi mắt hồ ly kia không giống với San San trong đó là sự đùa cợt vui vẻ, trong hắn hắn chỉ có lạnh nhạt, hiện tại nhìn hắn càng không giống với San San.

Ai… Trong lòng ta thở dài, hắn thủy chung cũng không phải san san, hắn chỉ làm cho ta nhớ đến San San mà thôi, mặc dù đã trọng sinh một lần nữa nhưng ta vẫn vì hắn mà đau lòng. Thì ra những thứ thực sự không có được, vĩnh viễn là tốt nhất
Tác giả : Trương Liêm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại