Bát Phú Lâm Môn
Quyển 2 - Chương 13: Hậu Huyền hắn cũng không phải là thị lang

Bát Phú Lâm Môn

Quyển 2 - Chương 13: Hậu Huyền hắn cũng không phải là thị lang

Hiên Viên Vương triều không tới gần biển cả, hiếm có dịp được thưởng thức hải sản, cho dù nhìn thấy cũng là hoa quả đã phơi khô, thấy được những thứ này các đại thần không khỏi kinh ngạc, không ngừng phát ra những tiếng kinh hô, hỏi: đây là cái gì? Kia là cái gì vậy ?

Dưới một gốc cây liễu, Thuần Vu đại nhân đang ngồi ở đó, Thuần Vu San San nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cha mình giúp ông xoa bóp đầu gối,trong miệng ân cần nói tiếng hỏi thăm: “Cha, mùa mưa rất nhanh sẽ tới, cha nên cẩn thận không bệnh phong thấp của cha sẽ lại tái phát."

Thuần Vu đại nhân sắc mặt hơi trầm xuống: “Hôm nay ngươi có dịp được thể hiện tài năng thành công! Ngươi muốn có một chức quan sao? Ngươi chỉ là một thị lang, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có được tiền đồ!"

Ta sửng sốt, bước chân không khỏi dừng lại. Cha con Thuần Vu ở rất gần ta, nhưng nhất thời không có phát hiện ra được sự tồn tại của ta.

“Con chưa bao giờ nghĩ như vậy." Thuần Vu San San bỗng đứng dậy ,nơi này cách bữa tiệc một đoạn khá xa, cho dù có khắc khẩu cũng sẽ không bị người khác nghe thấy, “Phụ thân, tại sao trong mắt của cha luôn nghĩ con như vậy sao, lúc nào cũng quá quắt như vậy! Con gả đi làm thị lang cũng là do phụng thánh chỉ của Hoàng Thượng , cha à cha đã từng nói giúp con một câu nào chưa? Người phải chịu bẽ mặt phải là con chứ đâu có phải là gia tộc Thuần Vu bẽ mặt!"

“Càn rỡ!" Lúc này Thuần Vu đại nhân đứng dậy tay vung lên giống như chuẩn bị đánh Thuần Vu San San, ta định ra khuyên can,nhưng lại không nghĩ rằng tay của Thuần Vu đại nhân liền dừng ngay tại không trung, thủy chung không có đánh xuống.

“Aiz!" Thuần Vu đại nhân thở dài, “Thôi, hôm nay cũng là ngươi đã cứu gia tộc."

“Phụ thân, Cổ đại nhân hôm nay là có ý hại phụ thân…"

“Câm mồm!" Thuần Vu đại nhân quát chói tai, hắn phất tay áo xoay người, “Thật sự là…" ông dừng lại âm thanh vì khi quay lại nhìn thấy ta, phương hướng khi xoay người vừa vặn đối diện với ta.

Thuần Vu đại nhân trong mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, ta lúc này mỉm cười tiến lên: “Thật sự là không có ý tứ, mấy ngày trước, bổn phu nhân đã dạy dỗ cho nhi tử của Cổ Minh Khải một trận ,không nghĩ tới hắn lại ghi hận như vậy,việc hôm nay nhất định là hắn mượn việc công trả thù riêng, không ngờ lại làm phiền tới Thuần Vu đại nhân, bổn phu nhân thật sự rất là áy náy."

“Thê chủ…"Thuần Vu San San kinh ngạc nhìn ta, ta vẫn như trước mỉm cười với Thuần Vu đại nhân,sự kinh hoàng trên mặt đã dần dần mất đi, trong ánh mắt dần trở nên nghi hoặc phức tạp.

“Thuần Vu đại nhân theo ta nghĩ, thiên hạ rộng lớn, các loại động thực vật cũng rất phong phú, Thuần Vu đại nhân cũng có thể đi tham khảo để nâng cao khả năng nấu nướng của mình? Khắp mọi nơi mỗi một vùng miền các cách nấu nướng chế biến đều khác nhau, nếu như là lần sau gặp phải những đồ mà bổn phu nhân không biết,như vậy lấy đâu ra người giúp đại nhân giải vây đây?"

Thuần Vu đại nhân hít sâu một hơi: “Phu nhân nói rất phải, thần xin lĩnh giáo."

Nhìn cha con bọn họ, nghĩ lại một hồi vừa nãy, tựa như Cổ Minh Khải chính là muốn một mũi tên trúng hai con chim ,đáng tiếc là không có thành công.

Sau một bữa yến tiệc hải sản, làm cho mọi người trên dưới Hiên Viên vương triều được mở rộng tầm mắt, Hiên Viên Dật Phi không có lưu lại các quan viên để ăn tiệc tối, đến xế chiều sau khi cuộc thưởng hoa kết thúc, thì liền “mời" chúng ta xuất cung.

Dọc theo đường đi, ta nghĩ muốn hỏi Thuần Vu về ân oán với Cổ gia, nhưng thủy chung không cách nào mở miệng được.

Chỉ là không ngờ lúc về tới Hộ Quốc phủ, ở ngay đại môn gặp được một người đang chuẩn bị ra ngoài, kia người một thân trường sam bó sát người màu tím , bên hông là Yêu Đái màu xanh nhạt , Yêu Đái lý cắm một thanh thất bảo Chủy Thủ, một mái tóc buộc lên thật cao để có thể làm cho hắn cao thêm được hơn một chút, ta có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới ở trong hộ quốc trong phủ còn có một quả bí lùn như vậy.

Thật ra thì nam nhân này cũng khong có thấp lắm, đại khái cũng phải được một mét bảy lăm, nhưng đối với những nam nhân khác ở trong phủ, thì sự chênh lệch là rất lớn, đương nhiên là Ly Ca bị tàn phế thì không tính.

Hắn mặc dù là người có vóc dáng thấp bé, nhưng hắn lại có được vẻ mặt mười phần kéo lại, lúc này hắn gặp được chúng ta, không những không có nhường đường, ngược lại còn không phát hiện ra chúng ta, ta lập tức sửng sờ tại chỗ, nói thật từ khi ta làm hộ quốc phu nhân tới nay vẫn chưa từng bị người khinh thường như vậy.

“Này người này là ai vậy! Sao hắn lại có thể kiêu ngạo như vậy được, sau này đừng cho hắn quay lại Hộ Quốc phủ nữa!"

Ta có điểm bực mình, cái quả bí lùn kia thật sự quá kiêu ngạo.

“Phụt!" Không được tại sao Thuần Vu San San lại cười vui vẻ, “Thê chủ, chỉ sợ người có không cho hắn tới, thì hắn cũng vẫn cứ tới như thường a."

“Tại sao lại như vậy?"

“Hắn chính là Hậu Huyền, hắn cùng thê chủ có khế ước, thê chủ bảo lãnh hắn an toàn, còn hắn thì làm thị lang của người."

“A? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nói mau ,nói mau." Ta lôi kéo Thuần Vu vừa đi vừa nói chuyện.

Thuần Vu San San nhớ lại: “Thật ra Hậu Huyền chính là người trong giang hồ Thiên Nhạc Môn môn chủ, võ công tự xưng là đệ nhất thiên hạ, hắn không thèm để ai vào trong mắt, bất quá, võ công của Hậu Huyền chính là số một số hai trên giang hồ ,cho dù ở trong hộ quốc phủ,hắn cũng là lợi hại nhất."

Ta âm thầm giật mình, Hậu Huyền võ công giỏi như vậy sao! Ngày thường không xuất hiện, giờ xuất hiện !

“Hậu Huyền tự mình náo động tất cả các giang hồ ẩn sĩ một hồi,làm cho bọn họ nhao nhao hướng hắn khiêu chiến, rồi sau đó Hậu Huyền nói ai đánh thắng hắn thì hắn sẽ để cho người kia xử trí, kết quả càng ngày càng khiến nhiều người tới khiêu chiến, cuối cùng có một người trong một đại môn phái khác trong giang hồ là Hàn Băng cung Cung Chủ Hàn Tư Ức, nàng làm cho mọi người không thể tưởng tượng nổi, nàng đã thắng được Hậu Huyền!"

“A? Kia sau đó thì sao?"

“Sau đó? Ha ha, Hậu Huyền tự nhiên mặc cho Hàn Tư Ức xử trí, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Hàn Tư Ức lại muốn Hậu Huyền lấy nàng! Đường đường nam nhi bảy thuớc sao chịu được loại khẩu khí này." Nói đến chỗ này, âm thanh của Thuần Vu không khỏi ảm đạm, lúc này ta liền hỏi: “Kia sau đó thì sao?"

“Sau đó? Đúng lúc thê chủ đi ngang qua, liền cùng Hậu Huyền lập thành một hiệp nghi, Hậu Huyền giúp thê chủ làm một việc , thê chủ bảo hộ hắn an toàn, sau khi lời đồn truyền ra Hậu Huyền trở thành thị lang của người, nhưng cũng không có tiến hành bất cứ nghi thức cưới gả gì, dưới sự bảo hộ của Hộ Quốc phủ,Hàn Tư Ức cũng không dám bức hôn , vì vậy, chuyện này liền để lại đến tận bây giờ, Hậu Huyền mỗi ngày đều luyện võ, chỉ cần có thể hơn được Hàn Tư Ức thì hắn sẽ không phải lấy nàng nữa."

“A ~~, ta hiểu rồi, Hậu Huyền chính thức cũng không phải là thị lang của ta?"

“Đúng vậy, bất kể là để đối với bên ngoài hay là bên trong, cũng không phải,chỉ có thể nói là chuẩnn bị lấy Hậu Huyền, nhưng cũng không phải là lấy thật sự."

Nghe xong giải thích của Thuần Vu , ta hiểu rõ liền gật đầu: “Cám ơn San San, ta mất đi trí nhớ , còn có rất nhiều điều phải làm phiền San San nhắc nhở ta." Giờ phút này, ta cùng với Thuần Vu đã đứng ở một ngã ba, đi về phía bên trái là quay về phòng của ta, bên phải là hướng đi về viện của Thuần Vu .Ta nói xong chuẩn bị rẽ sang bên trái.

“Thê chủ." Thuần Vu bỗng nhiên gọi lại ta, ta mỉm cười, hắn do dự mãi, mới hướng ta ôm quyền, “Việc ngày hôm nay, xin đa tạ ngài."

“Thì ra là vì cái…này, mọi người đều là người một nhà, hà tất phải nói cám ơn." Nói xong, ta tiêu sái rời đi.Thuần Vu có phần khách khí hơi quá đáng , vẫn còn đặc biệt nho nhỏ nói câu cảm ơn. Được rồi, hắn là người của Hiên Viên Dật Phi, hắn nhất định là có cảm giác hổ thẹn với ta.

Ánh trăng dần dần bao trùm lại viện của ta, Tiểu Nhược đứng ở trong sân nghênh đón ta trở về, nàng đứng ở cạnh bàn đá nháy nháy con mắt, nhớ ra những chuyện trước đây, ta không nhịn được ý muốn chế nhạo nàng: “Ai da! Hôm nay Mặt trăng là mọc từ phía tây a, Nhược Đại tiểu thư lại tự mình nghênh đón tiểu nhân, thật sự là vinh hạnh a."

Tiểu Nhược trợn tròn con mắt, lại không nói lời nào, có điểm gì đó là lạ, nếu là ngày thường, nàng sớm đã đấu lại với ta, hôm nay như thế nào lại giương mắt nhìn như vậy? Ta bắt đầu cười lui về phía sau: “Ai nha, ta để quên đồ rồi, phải quay lại, quay lại a!"

Khi xoay người liền gặp trở ngại, không đúng, tường này có chút mềm mềm, lại còn mang theo mùi thơm, thần trảo liền sờ sờ,rồi cười cười: “Thần ngươi như thế nào đứng ở phía sau ta mà không nói tiếng nào, làm hại ta đụng vào ngươi , đau quá."

“Thê chủ à người có đau lắm không? Để Thần xoa xoa cho người nhé."

Quả nhiên là Nam Cung Thần, ta liền lui lại một bước lớn, ngăn trở tay của Nam Cung Thần hướng tới người của ta, sau đó ngẩng mặt,ánh mắt nhìn hắn mỉm cười , chỉ hướng Tiểu Nhược: “Ngươi đây là ý tứ gì, ngươi điểm huyệt Tiểu Nhược làm gì? !"

“Nam Cung Thần đã là phu quân của thê chủ, tự nhiên cũng là chủ tử của Tiểu Nhược, nàng không chăm sóc tốt cho người, vi phu tất nhiên muốn thay thế thê chủ giáo huần nàng thật tốt ." Nam Cung Thần nói đến hai chữ thật tốt này, hai mắt hắn xẹt qua một đạo tinh quang, ta liền rùng mình một cái, không khí này mùi vị này hình như bắt đầu trở nên không đươc tầm thường a.
Tác giả : Trương Liêm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại