Bất Phối Đích Luyến Nhân
Chương 19
CHƯƠNG 19
Đêm đó, Lạc Thần Hi liền gọi Lâm Tịch Hải ra ngoài, hai người đi đến một PUB ở khách sạn ven biển để đối ẩm tới tận nửa đêm ( trời ơi xuất huyết dạ dày T_T), cả hai đều cảm thấy rất tận hứng.
Lạc Thần Hi vốn là một hoa hoa công tử, sống phóng túng, không việc nào là không biết, nhưng hắn không giống các ngưu lang khác, vô học thức vô nghề nghiệp, hắn đã từng đọc qua rất nhiều sách báo nên am hiểu nhiều thứ. Đương nhiên là đôi khi nói chuyện cũng hơi thô tục, nhưng lí lẽ chặt chẽ, kiên định, rất hợp với tâm ý của Lâm Tịch Hải.
Cùng Lạc Thần Hi tán dóc, vĩnh viễn sẽ không nhàm chán. Hắn là một người bạn luôn làm cho người ta cảm thấy khoái trá. Khó trách hắn có thể ổn định tọa trên bảng đầu danh sách của HEAVEN CLUB.
Hai người cùng uống đến tận đêm khuya, Lạc Thần Hi liên tiếp nhận được điện thoại thúc ép của bạn gái, không dám đắc tội với đại kim chủ, nên chỉ có thể tiếc hận cáo từ trở về.
Lâm Tịch Hải trêu ghẹo hắn : “Mau trở về đi, nếu bởi vì ta mà khu nhà cao cấp sắp tới tay ngươi lại bay mất, ta không có khả năng đền cho ngươi đâu."
Lạc Thần Hi cười mắng : “Miệng quạ đen, nếu nó thật sự bay mất, ta liền đến nhà của ngươi để ăn nhờ ở đậu luôn nha."
Lâm Tịch Hải lúc này nhấc tay đầu hàng : “Tha cho ta, ngươi vẫn là nên đi nhanh đi."
Hai người vừa nói giỡn vừa đi ra khỏi khách sạn, một đứa bé giữ cửa tựa hồ có quen biết Lạc Thần Hi, vội vàng ân cần mở cửa : “Hai vị tiên sinh, cẩn thận giữ ấm, bên ngoài đang có tuyết rơi."
“Thật sao?"
Lâm Tịch Hải ngẩn ra, bước khỏi cánh cửa kính, một trận hàn ý thấm nhân liền ập thẳng vào mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm sâu không thấy đáy, bông tuyết tinh tế bay lả tả, vừa rơi xuống mặt đất, liền vội vàng tan biến…
Thị trấn N khí hậu vốn ôn nhuận, cũng ít khi có mưa tuyết, thường thường đến gần cuối năm mới có tuyết rơi vài lần. Lần này có lẽ là do dòng nước lạnh xâm lấn, khiến tuyết rơi sớm hơn mọi khi.
Gật đầu cùng Lạc Thần Hi cáo biệt, Lâm Tịch Hải chui vào trong tắc xi, hướng về nhà của Đới An Ny mà đi.
Thân xe xóc nảy một chút, Lâm Tịch Hải đã uống khá nhiều rượu nên cảm thấy hơi hơi có điểm buồn ngủ, xe chạy khá nhanh nên chỉ chốc lát sau đã về đến biệt thự.
Lấy ra hai tờ giấy bạc giao cho tài xế, Lâm Tịch Hải kéo lê thân thể nặng nhọc chậm rãi bước ra khỏi xe, vừa đi vừa lần tay vào túi tìm chìa khóa……
Đột nhiên, cước bộ của hắn dừng lại.
Hình như có một vật gì đó đang đứng lẳng lặng trước cửa biệt thự
Không, kia không phải là đồ vật, mà bởi vì y đứng bất động không nhúc nhích nên làm người ta hiểu lầm, cho rằng đó là pho tượng, thực ra sau khi nhìn kĩ lại, đó … đó là một con người.
Bàn tay vốn đang mò mẫm tìm chìa khóa liền dừng lại, Lâm Tịch Hải mở to hai mắt, không dám chớp mi, dường như người kia đứng đó để chờ đợi nam nhân của y trở về.
Không gian được tuyết bao phủ, mọi âm thanh đều câu tịch.
Bông tuyết trắng noãn, một phiến mỏng, xòe ra tựa cánh hoa, lượn vòng bay xuống, bao trùm lên tất cả tạp âm, làm cho đại địa như ngủ say trong vòng tay ôm ấp của nó, đồng thời, nhẹ nhàng đáp trên đầu của y, trên thái dương, lông mi, trên chóp mũi……
Bóng đêm ảm đạm khôn cùng, chỉ có hai đôi mắt nhìn nhau hơi hơi lóe sáng.
“Ngươi đã trở lại."
Nam nhân bước về phía trước từng bước, đánh vỡ không gian trầm mặc.
Thân thể vừa động, tầng băng tuyết mỏng manh vốn đang dừng trên đầu vai của y, đều bị chấn động, rơi rớt xuống bên dưới……
Thấy nhịp cước bộ của nam nhân nâng lên, tựa hồ đang đi về phía hắn, thì ra đây không phải là ảo giác, là thật! Lâm Tịch Hải cả kinh, đại não còn chưa kịp phản ứng, chân đã bắt đầu rút lui, xoay người chạy như điên……(=. =’’)
“Tịch Hải……"
Mặc kệ thanh âm của nam nhân vang lên sau lưng, Lâm Tịch Hải giống một con thỏ bị chấn kinh, càng bỏ chạy nhanh hơn.
“Tịch Hải…… Đau quá……"
Xa xa nghe được tiếng ngã nặng nề của y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Lâm Tịch Hải nghi hoặc, bước chân bắt đầu chậm lại.Hắn quay mặt ra phía sau lưng, chỉ thấy Bành Diệc Hàn đang nằm úp mặt vào nền tuyết, bất động. Hắn đã quên mất y bị tật ở chân, không thể chạy nhanh được.Có thể do đuổi theo mình nên mới bị vấp ngã.
Lâm Tịch Hải nhịn không được liền chạy vòng trở lại : “Ngươi ko sao chứ?"
Đối phương vẫn không động tĩnh mà cắm mặt vào tuyết.Làm hắn lo cuống lên.
“Uy……"
Tay hắn vươn ra, đầu ngón tay mới chạm vào vạt áo của y, liền cảm thấy có điểm không đúng, quả nhiên, một giây tiếp theo, hắn đã bị một đôi tay mạnh mẽ bắt được, lôi kéo, cả người hắn ngã nhào vào trong ***g ngực của y……
“Buông ra, Bành Diệc Hàn! Cái tên hỗn đản này, dám gạt ta!"
Lâm Tịch Hải gầm nhẹ, dùng sức giãy dụa muốn thoát ra.
Hai người giống như hai đứa trẻ đang chơi đùa, ôm nhau lăn lộn quay cuồng trên mặt đất (….chậc, tuổi cũng đâu có ít, sao nhí nhảnh wa’ ha), cánh tay của nam nhân giống như một sợi dây thừng chắc chắn, đến đao cũng không thể chặt đứt, cứ thế gắt gao quấn quít lấy hắn, mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, y cũng có biện pháp không chế và cô trụ, đến cuối cùng, Lâm Tịch Hải vì bị hao hết khí lực nên không thể quấy phá nữa, chỉ có thể nằm im cho y ôm vào ngực.( xong, hết cảnh phim hành động, bắt đầu chuyển wa phim tình cảm :">)
“Ta không thả đâu, kể từ giờ phút này ta sẽ không bao giờ … buông ngươi ra nữa!"
Toàn thân đều bị hơi thở của nam nhân bao phủ, ngực của y cùng hắn gắt gao áp sát vào nhau, cảm thụ được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương, hai má cọ vào chiếc áo khoác đơn bạc của y, hắn cảm nhận được hơi thở băng tuyết của Bành Diệc Hàn.
Đại khái vì không dự đoán được trời lại đột ngột có tuyết rơi, nên nam nhân ăn mặc phi thường đơn bạc, toàn thân đều lạnh lẽo giống như một khối băng, nói vậy là y đã đứng ở bên ngoài chờ hắn rất lâu.
Trong lòng lại nổi lên một trận bi thương mãnh liệt cùng sự thống hận, thống hận bởi vì vừa nghe thấy lời nói đầy tình cảm của y, thì bản thân liền dao động, Lâm Tịch Hải cắn răng rống lên : “Chúng ta đã hết rồi, thôi đi, ta đã nói tái kiến cùng ngươi rồi!"
“Nhưng mà ta không muốn nói tái kiến."
Bành Diệc Hàn ôm hắn càng chặt hơn : “Không được nói tái kiến với ta, Tịch Hải, ta yêu ngươi!"( ô ô ô…..)
Tất cả nhiệt lệ hàm súc ở hốc mắt, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi liền nhanh chóng rơi xuống, Lâm Tịch Hải run rẩy đôi môi, ngũ quan nhất thời vặn vẹo……
“Hỗn đản, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi còn nói ra những lời này thì có nghĩa gì nữa!"
Lâm Tịch Hải một phen nắm lấy áo nam nhân, giận dữ hét vào mặt y : “Vì sao đến khi ta đã quyết định buông xuôi tất cả thì ngươi mới xuất hiện, vì sao khi ta đã sắp quên được ngươi thì ngươi lại chạy đến trước mặt ta! Không phải cho đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa từng quan tâm đến cảm nhận của ta sao? Không phải ngươi đã sớm kết đôi với người khác sao, không phải ngươi đã hoàn toàn bỏ mặc ta sao? Hiện tại ngươi chạy tới đây để nói yêu ta, đùa giỡn với ai a, tra tấn ta thì ngươi vui lắm phải không? Ngươi cút cho ta, cút ngay! Năm năm là đã đủ lắm rồi, ta đã phải trả giá suốt năm năm qua, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Vì sao không để ta yên, ta cũng quen với sự cô độc rồi……"
Thanh âm kích động dần dần nghẹn ngào ở yết hầu.
Đau lòng dâng lên như thủy triều, mãnh liệt đánh úp lên cơ thể hắn, không thể tự khắc chế, sự bi thương tích lũy suốt năm năm đã đến cực hạn rồi, ngay lúc này tất cả đều bùng nổ, giống như thiên quân vạn mã, xông lên dẫm đạp tâm hồn của hắn……
Nội tâm chất chứa đầy phẫn uất, hắn chịu đựng không nổi nữa.
Nhưng vào lúc này, nam nhân đột nhiên vươn cánh tay ra, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp ngã của hắn.
Lâm Tịch Hải chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của y……
Trong ánh mắt của y, đồng thời tồn tại thiên đường và cả địa ngục.
Hình ảnh của hắn tràn ngập trong đáy mắt của y, sự vui sướng của hắn, sự thống khổ của hắn, sự bi thương cùng hy vọng của hắn, toàn bộ đều là hắn, ngưng kết thành một sự đau lòng mà y không thể trốn tránh.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Ta yêu ngươi…… Ta thật sự yêu ngươi…… Thực yêu ngươi……"
Bành Diệc Hàn không thốt ra từ ngữ nào khác ngoài hai câu “Thực xin lỗi"cùng “Ta yêu ngươi".
Lập lại không biết đã bao nhiêu lần, y nâng khuôn mặt hắn lên, hôn nhẹ lên khóe mắt, dùng lưỡi liếm đi dòng lệ, sau đó, những nụ hôn như tuyết hoa dịu dàng trải xuống, theo chóp mũi, hai má, cuối cùng rơi xuống đôi môi nhợt nhạt của hắn……
Lâm Tịch Hải ban đầu còn dùng lực giãy dụa, qua vài giây, khoang miệng liền tràn ngập hơi thở nóng bỏng của nam nhân ( rồi, hết giãy), từng trận thiên toàn địa chuyển, đôi bàn tay vốn đang nắm chặt cổ áo của đối phương cũng chậm rãi buông xuống……
Cả hai hôn nhau thật lâu, sau đó Bành Diệc Hàn mới buông ra, một bàn tay vẫn ôm ngay thắt lưng của hắn, tay kia thì đau lòng vỗ về lên khuôn mặt gầy yếu.
“Ta không biết nên thổ lộ với ngươi như thế nào thì mới tốt, nhưng ta chắc chắn rằng ta rất yêu ngươi, việc này tuyệt đối không phải là vui đùa với ngươi! Khi từ Cam Túc trở về, kỳ thật lòng ta phi thường sợ hãi, sợ sau khi nhìn thấy ngươi, thì sẽ không khống chế được những ý niệm miên man trong đầu. Cho nên một mặt ta cố ý lảng tránh ngươi, mặt khác, ta cố gắng chăm sóc cho Hoa Tử An.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng luôn có một cảm giác bứt rứt. Hắn đã nghĩ ta đối xử với hắn tốt như vậy, nhất định là thực sự thích hắn, nhưng hắn cũng không biết, lòng ta chỉ yêu duy nhất một mình ngươi, vì không thể kết giao với ngươi, cho nên mới đáp ứng hắn. Điều mà ta có thể làm cho Hoa tử An là cố gắng chiếu cố hắn, hy vọng có thể bù đắp cho hắn. Theo suy nghĩ của ta, cứ đối xử tốt với hắn, mưa lâu thấm đất, một ngày nào đó ta sẽ thật sự yêu hắn.
Nhưng ta không nghĩ tới, hắn lại phản bội.Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn rời đi, nếu nói không thương tâm thì chính là giả dối, dù sao chúng ta cũng có với nhau bốn năm cảm tình, nhưng ta càng sợ hãi hơn. Ta sợ sau khi hắn đi rồi, tình yêu của ta đối với ngươi lại bộc phát không thể kềm chế được. Khi đó dường như ngươi đã xem ta như bạn tốt, ta phi thường quý trọng tình hữu nghị này, không muốn bị ngươi chán ghét, cho nên mới càng ngày càng … bất an hơn.
Nếu còn như vậy, ta sợ lịch sử sẽ tái diễn, sợ chính mình sẽ đối với ngươi làm ra những chuyện không tốt, không muốn gây phiền phức cho ngươi nên ta mới bắt đầu trốn tránh. Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể suy nghĩ nhiều, không cần tự mình đa tình, hiểu sai ý tốt của ngươi. Thậm chí đến cuối cùng, chẳng những mượn rượu quên sầu, ta còn đi tìm đối tượng khác, chính là muốn dời tầm mắt ra khỏi ngươi. Nhưng ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, điều này lại làm ngươi bị tổn thương!"
Lâm Tịch Hải mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Nguyên lai, tất cả chuyện này đều xuất phát từ việc bọn họ rất quan tâm đến nhau, đều lo lắng cho đối phương không phải sao? ( nu thì có =. =’’)
“Tịch Hải. Ta chưa từng dám nghĩ đến, ngươi yêu ta, một mực chờ ta, ta thật sự nằm mơ cũng không dám nghĩ đến! Cho dù đến bây giờ, nếu không chính tai nghe ngươi nói như vậy, ta vẫn cảm thấy khó có thể tin được! Tuy rằng trước đây ngươi từng nói qua là ngươi thích ta, nhưng ta vẫn nghĩ đó là sự tùy hứng nhất thời của ngươi, chỉ cần qua một thời gian là loại cảm tình này sẽ rất nhanh phai nhạt…… Thực xin lỗi, Tịch Hải, xin tha thứ cho ta! Tha thứ vì ta luôn tự cho mình là đúng, tha thứ cho sự yếu đuối của ta, tha thứ cho sự trì độn ( ngu si, cùi bắp, cùi chuối..@@##$%) của ta a, vẫn không phát hiện ra tâm ý của ngươi, chỉ biết một mực trốn tránh."
Tay Bành Diệc Hàn vuốt nhẹ lên mặt hắn, đôi mắt rưng rưng chăm chú nhìn hắn.
“Không được dễ dàng nói tái kiến như vậy! Cho … ta một cơ hội nữa đi. Ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, vì sao chúng ta lại không thể ở cùng một chỗ? Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, không nên lại sai lầm nữa, được không?"
Bành Diệc Hàn cúi đầu, hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn……
“Ta thề, từ nay về sau, ta sẽ chỉ ở bên cạnh ngươi. Ta sẽ mang đến hạnh phúc cho ngươi, bởi vì trên đời này, người duy nhất có thể khiến cho ngươi hạnh phúc chính là ta, mà người duy nhất khiến ta hạnh phúc, cũng chỉ có ngươi. Ta không thể không có ngươi, lúc này đây, dù xảy ra chuyện gì ta cũng không buông ngươi ra nữa!"
Lâm Tịch Hải hạ mí mắt, nhiệt lệ đang đọng ở hốc mắt lại rào rào chảy xuống……
Sự ràng buộc đã khắc sâu đến mức vô pháp chặt đứt.
Tình yêu này đã ban tặng cho hắn quá nhiều thống khổ cùng sung sướng, tuy bi thương lại nhiều hơn vui sướng, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn bất trị mà yêu y, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn yêu y.
Bây giờ điều duy nhất có thể tách rời bọn họ chỉ có cái chết, mà cho dù đã chết, hắn cũng sẽ tiếp tục yêu nam nhân này.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi môi cánh hoa lạnh lẽo, lại một nụ hôn nhẹ nhàng và ôn nhu như nước hạ xuống.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác được thứ chất lỏng ẩm ướt chảy xuống từ khóe miệng, tình yêu ngự trong ***g ngực chợt rung động, càng lúc càng được khuếch đại……
Sau đó, hắn vươn hai tay, ôm chặt lấy nam nhân.
Hai người nằm trên mặt đất lạnh băng dây dưa đến nửa ngày, bị hàn ý xâm lấn, Lâm Tịch Hải liên tục hắt xì vài cái, thân thể đang vùi trong lòng Bành Diệc Hàn mới dần dần bừng tỉnh.
Thật vất vả mới bắt được một chiếc tắc xi, Lâm Tịch Hải bảo tài xế lái xe đến một khách sạn ven biển, sau khi đến nơi, cả hai liền đi thẳng đến quầy khai phòng. ( em Hải hành sự lẹ thiệt)
Dọc theo đường đi, hai người đều gắt gao nắm lấy tay của đối phương, không quan tâm đến tầm mắt kì quái của người khác. Nếu họ nói thầm đây là hai tên đồng tính luyến ái, vậy cứ để cho bọn họ nói, dù sao đây cũng là sự thật.
Nếu có thể, Lâm Tịch Hải còn muốn tuyên cáo cho toàn bộ thế giới biết, người nam nhân bên cạnh hắn, chính là người hắn yêu nhất cuộc đời này!
Sau khi đóng cửa phòng khách sạn, Bành Diệc Hàn liền ôm lấy hắn mà hôn nồng nhiệt, đồng thời hai tay vội vàng cởi quần áo của đối phương, mà Lâm Tịch Hải cũng không chút nào yếu thế, một bên đáp lại nụ hôn của nam nhân, một bên rũ bỏ áo khoác của y xuống đất.
Rốt cục hai người tâm ý tương thông, động tác nhất trí, phối hợp ăn ý, đều muốn mau chóng tiếp xúc đến da thịt của đối phương.
“Thân thể của ngươi thật lạnh, giống như một khối băng."Bành Diệc Hàn thở hổn hển, vuốt ve lưng hắn.
“Của ngươi cũng vậy, ở bên ngoài đã đợi bao lâu rồi?"
Lâm Tịch Hải sờ soạng lên đôi vai lạnh lẽo của Bành Diệc Hàn, khẽ liếm lên hai gò má lạnh lạnh của y.
“Ô, chỉ ba, bốn giờ mà thôi."
Bành Diệc Hàn động thủ cởi dây lưng của hắn, quần áo nhất kiện bong ra từng màng, hai người chậm rãi hôn nhau đi đến bên giường……
“Vì sao lại không vào biệt thự mà chờ?"
“Đới An Ny đuổi ta ra ngoài a."
Bành Diệc Hàn cười khổ: “Nàng cầm cái chổi, quét ta ra khỏi nhà, bất quá đây cũng là hậu quả ta nên lãnh nhận."
“Ngu ngốc."
Lâm Tịch Hải không khỏi cười khẽ, tay không quên tụt quần của nam nhân xuống đất.
Hai người nhiệt tình dây dưa, thân thể bắt đầu dần dần nóng lên……
“Buổi tối hôm đó, ta rốt cuộc đã làm gì với ngươi vậy?"Bành Diệc Hàn đặt Lâm Tịch Hải lên giường, nhìn vào ánh mắt của hắn.
“Đáng ghét, không nên hỏi nữa."
Tưởng tượng đến đêm đó, Lâm Tịch Hải trong lòng thật khổ sở, lại có điểm thẹn thùng, không khỏi hạ mí mắt, trốn tránh tầm nhìn của y.
“Ta thực đáng chết!"
Bành Diệc Hàn kịch liệt nói, sau đó lại cúi xuống một chút, tinh tế hôn nhẹ lên hai má của hắn : “Ta không phải đã làm chuyện quá phận đối với ngươi chứ?"
“Ân, đúng vậy đó."Lâm Tịch Hải tức giận nói.
“Rốt cuộc là quá phận như thế nào? Có quá đáng hơn so với việc đang làm hay không?"
Vừa nói Bành Diệc Hàn vừa dùng bàn tay to lớn xoa vào chỗ nam tính của hắn, chỉ cách một tầng quần lót mỏng manh nên có thể nhận thấy thứ kia đang không ngừng sôi sục….
“A……"Lâm Tịch Hải kìm lòng không được mà ngẩng cổ lên, phát ra thanh âm diễm lệ.
Phần eo của hắn bắt đầu chấn động, phân thân vừa được nam nhân nắm trong tay, ngay lập tức không biết xấu hổ mà nhanh chóng bành trướng, bị đầu ngón tay linh hoạt âu yếm, không những càng lúc càng cứng rắn, mà ngay lỗ nhỏ cũng bắt đầu rỉ ra vài giọt dịch thể màu trắng.
“Giống như thế này sao?"
Bàn tay thô ráp của y tiếp tục ngọt ngào tra tấn, vuốt ve chơi đùa trên bộ phận mẫn cảm của hắn.
“A…… So với việc này…… còn… còn quá phận…… Quá phận hơn……"
Lâm Tịch Hải thở gấp, phát ra âm thanh ướt át.
Bành Diệc Hàn nâng hai chân của hắn lên, cởi quần lót ra, vứt xuống dưới giường, sau đó dùng ngón tay trực tiếp chạm lên khối dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của hắn.
Tay Lâm Tịch Hải nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của y, muốn thu ngắn khoảng cách của cả hai.
Đôi mắt của hắn dày đặc hơi nước, đồng tử ướt át, ngọn đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu lên mắt hắn khiến cho hào quang bắn ra bốn phía, tản ra sự gợi cảm đầy mị lực.
Bành Diệc Hàn chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân bỗng dưng phát ra một tiếng nổ “Oanh"thật lớn, kể tiếp là trào dâng ồ ạt, khiến y nhất thời hóa thành một con chó sói, bổ nhào vào người Lâm Tịch Hải, chen chân vào giữa hai bắp đùi của hắn, một bên mãnh liệt hôn, một bên tiếp tục xoa nắn dục vọng của đối phương.
Lâm Tịch Hải lấy giọng mũi phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào, mềm mại hé miệng, tiếp nhận đầu lưỡi của y, cùng y triền miên cắn mút……
“Ân…… Ngô……"
Đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, quấn chặt lấy nhau, phát ra tiếng vang “Tí tí"hổ thẹn, hạ thể trần trụi, lại không ngừng bị nam nhân vỗ về chơi đùa kích thích, khoái cảm khiến kẻ khác khó có thể nhẫn nại. Sự âu yếm của đầu lưỡi làm cho một người vốn không có kinh nghiệm như Lâm Tịch Hải chịu đựng không được, thứ đang bành trướng ở phía dưới dường như cũng muốn phát tiết ngay lập tức.
“A…… Dừng tay…… Không được….. Ta…… Ta phải bắn ra……"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vặn vẹo thân thể mềm dẻo của mình, một dòng chất lỏng ồ ồ chảy ra, phủ đầy trên ngón tay của nam nhân.
Nhưng nam nhân nhưng không có nửa điểm muốn buông tha cho hắn, vẫn tiếp tục hôn, từ trên cổ lướt xuống phía dưới, một đường trượt qua xương quai xanh, sau đó, một ngụm liếm lên hai điểm nhũ tiêm đỏ sẫm trên khuôn ngực trắng noãn.
“A a……"
Lâm Tịch Hải lập tức phát ra tiếng kêu thơm ngọt, phần eo cuồng loạn vặn vẹo, nơi bắp đùi bị một trận co rút, lại tiếp tục xuất ra trên tay Bành Diệc Hàn.
“Nhanh như vậy sao?"Bành Diệc Hàn hơi ngẩn ra, sau đó cười cười, hôn lên hai gò má phiếm hồng của Lâm Tịch Hải.
“Bởi vì…… đã lâu không có làm……"
Lâm Tịch Hải phát ra âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu, xấu hổ đến mức không dám nhìn y.Hắn phản ứng như vậy, khiến y cảm thấy hắn thật đáng yêu, đáng yêu muốn chết luôn.
“Không được nhìn ta!"
Lâm Tịch Hải thấy người kia cứ nhìn mình chằm chằm nên thẹn quá hóa giận, hướng y quát lớn, nhưng mà khóe mắt hẹp dài nhiễm đầy hơi nước, chẳng những không có nửa điểm thuyết phục, ngược lại càng làm người khác yêu thương, môi cũng nhẹ nhàng run rẩy, giống như một đóa hoa tươi nhuận sau cơn mưa, khiến cho người đến hái phải mê mẩn……
“Thật là đáng yêu."
Bành Diệc Hàn nhịn không được cúi người, hôn lên cánh hoa lấp lóe ánh sáng, tinh tế phác họa lên mí mắt của hắn vài đường dịu nhẹ, cắn cắn môi dưới, liếm lại liếm, hút lại hút. Đồng thời, vươn ngón tay, nhẹ nhàng sáp nhập vào mật huyệt phía sau của hắn……
“Lần trước có làm như vậy không? Ngón tay của ta có cắm vào nơi đây không a? Có làm đau ngươi hay không? Thực đáng chết, ta thề về sau ta sẽ không bao giờ …uống rượu nữa!"
Tưởng tượng đến việc mình đã bỏ lỡ một ‘sự kiện’ quan trọng như thế này, Bành Diệc Hàn liền hận đến mức muốn đập đầu vào tường chết cho xong.
“A…… Cái kia…… Đó là…… lần đầu tiên……của ta."
Cảm giác được ngón tay nam nhân tiến tiến xuất xuất trong cơ thể, tuy bị dị vật xâm lấn cố nhiên không dễ chịu, nhưng bởi vì muốn cùng y kết hợp, nên Lâm Tịch Hải không có nửa điểm oán giận, chính là cố gắng hấp khí, phối hợp hoạt động với ngón tay của y.
“Lần đầu tiên? Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng……"
Lần này, Bành Diệc Hàn hoàn toàn giật mình.
Thật sự là sét đánh bên tai!
“Không có…… Cùng người khác đều không được…… Chỉ có thể…… Cùng với ngươi thì mới được……"
Tựa hồ cũng hiểu được nói như vậy thật sự rất là xấu hổ, Lâm Tịch Hải lại thẹn quá hóa giận, đấm nhẹ một quyền vào ngay gò má bên phải của nam nhân : “Im ngay, muốn làm gì thì mau làm đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì hả."
Lâm Tịch Hải phi thường ngượng ngùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui ngay vào!
“Tịch Hải, thật sự chỉ có thể cùng với ta? Ta…… Ta thật cảm động!"
Bành Diệc Hàn ôm cổ hắn, tựa như một con khuyển to lớn, đang âu yếm chủ nhân của mình, kích động cọ cọ vào hai má hắn……
“Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Ngươi giết ta đi, lần đầu tiên của ngươi quý giá như vậy, ta lại không có ấn tượng. Ngươi mắng chửi ta đi, ta thật sự là tên khốn nạn kém cỏi nhất trên đời này a!"
“Giết ngươi một nghìn lần, cũng không bồi thường được tổn thất của ta."
Lâm Tịch Hải nhéo đầu của y một phát, hung tợn trừng mắt, bản tính nữ vương chôn giấu lâu ngày rốt cục đã hiển lộ.
“Giác ngộ đi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt, cả đời này đều phải phục vụ cho ta, chỉ đi theo một mình ta, nếu không, ta sẽ làm thịt ngươi rồi cho vào chảo chiên lên ăn."
“Được, được ngươi muốn chà đạp ta như thế nào cũng được!"
Bành Diệc Hàn ôm chặt hắn, ở bên tai hắn phả ra hơi thở nóng bỏng.
“Ngu ngốc, không được vừa để một ngón tay trong người ta vừa nói ra những lời này."
Lâm Tịch Hải bạo phát, nghĩ muốn nhấc chân lên đá y, ai ngờ mới vừa động đậy, theo bản năng, mật huyệt liền kẹp chặt ngón tay kia lại, thân thể hắn nhuyễn đi một nửa, bộ dáng thật sự đáng yêu cực kỳ.
“Ta yêu ngươi."
Bành Diệc Hàn toàn thân đều sôi trào, rốt cuộc nhẫn nại không được, liền ôm lấy hai chân thon dài của hắn, nâng cao thắt lưng của Lâm Tịch Hải, dùng hung khí cứng nóng của mình nhập khẩu vào lỗ nhỏ của hắn, thật chậm rãi, kiên định xỏ xuyên qua cơ thể đối phương.
“A……"
Thanh âm trầm thấp của Lâm Tịch Hải vang lên lanh lảnh, yết hầu phập phồng, cái cổ trắng noãn cong lên thành một vòng cung thật xinh đẹp.
“Đau không?"
Bành Diệc Hàn nhíu mi dừng lại, kiệt lực áp chế kích động của mình.
Mật huyệt ấm áp mềm mại của hắn gắt gao bao vây y, giống như có một năng lượng kì quái, hút dương khí của y vào thật sâu, trước mắt từng trận vựng huyễn, y cơ hồ cũng sắp không nhịn được nữa.
“Không…… sao……"Lâm Tịch Hải cố gắng hô hấp.
Không có chất bôi trơn, nếu nói không đau chính là gạt người, nhưng bởi vì hắn khẩn cấp muốn cùng y kết hợp, nên dù có đau đớn như thế nào, hắn cũng có thể chịu đựng
Hô hấp sâu vào, làm cho thân thể trầm tĩnh lại……
Dục vọng nóng rực như lửa vẫn đang lấp đầy bên trong cơ thể, cho dù bất động, cũng có thể cảm nhận được sự trương phình của mạch máu nơi đó, con tim hai người dường như có cùng nhịp đập, cảm giác vừa kỳ dị vừa thân mật.
Không đành lòng nhìn thấy bộ dáng đầy mồ hôi của đối phương, Lâm Tịch Hải nâng lên một chân, cọ cọ vào lưng của y : “Có thể rồi. Tiến vào đi."
Bành Diệc Hàn khó nhịn kích động, cúi người xuống, như mãnh hổ xổng chuồng, nhảy thật sâu vào trong cơ thể hắn.
“A…… A…… Ân……"
Cả gian phòng đều ẩm ướt, nhộn nhạo tiếng thở dốc thơm ngọt, như có như không, không ngừng trêu chọc thính giác của nam nhân, khi hai thân thể ma sát lẫn nhau, truyền đến thanh âm *** ô như nước chảy.
Da thịt nóng rực gắt gao hòa quyện, cơ hồ sắp bốc cháy.
“Thoải mái không?"
Bành Diệc Hàn thở hổn hển hỏi, tấm lưng rộng vẫn giữ vững luật động và tiết tấu, vừa sâu vừa nhợt nhạt, ma sát lên nội vách ấm áp của hắn.
Thật sự rất thương hắn, muốn cho hắn được trải qua thể nghiệm tốt nhất, khó quên nhất.
“Ân…… A…… Thật thoải mái……"
Lâm Tịch Hải thẳng thắn phản ứng, đầu hơi nghiêng lên, cảm giác vô cùng khoái hoạt.
Không ngừng giao triền, sự đau đớn đã sớm biến mất vô hình, chỉ còn đọng lại một dòng điện tê rần lưu thông trong cơ thể.
Mỗi lần y luật động, đều làm cho hắn toàn thân mềm nhũn, giống như sắp bị hòa tan dưới ánh mặt trời.
“Hảo…… Hảo lớn……"Lâm Tịch Hải híp lại đôi mắt thu hút, dùng thần sắc mê ly nhìn vào người nam nhân.
“Thật sự thoải mái đúng không?"
Thấy hắn bày ra bộ dáng mê người như thế, khí huyết toàn thân của Bành Diệc Hàn không khỏi dâng lên, huyết mạch chạy như bay, càng lúc càng va chạm kịch liệt hơn.
“A…… Ân…… Chậm lại một chút……"
Bị quá nhiều loại khoái cảm mới lạ xô đẩy, Lâm Tịch Hải cơ hồ không chịu nổi, yết hầu không tự giác mà phát ra một thanh âm khàn khàn khêu gợi, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, bên trong chảy ra một dòng nhiệt lệ thảng tình.
Nam nhân cử động thắt lưng, biến hóa đủ các loại góc độ, tác cầu hắn, dò hỏi hắn, đột nhiên, y vô tình đụng vào điểm mẫn cảm trong cơ thể của hắn……
“A…… Nơi đó…… A a……"Lâm Tịch Hải liền lớn tiếng thở gấp, thân thể cuồng loạn vặn vẹo.
“Là nơi này sao?"
Bành Diệc Hàn kiềm trụ thắt lưng của hắn, lại tiếp tục đánh sâu vào cực điểm vừa rồi, quả nhiên thân thể hắn lại kịch liệt chấn động.
“Ân…… A……"
Giống như có một quả bom bạo phát bên trong cơ thể, Lâm Tịch Hải rốt cuộc khống chế không được, nâng mông lên phối hợp với động tác của nam nhân, liều mạng vặn vẹo phần eo.
Thân thể giống như không còn thuộc về mình nữa, chỉ biết cơ khát cắn nuốt phân thân của Bành Diệc Hàn, muốn nhấm nháp tất cả của y.
Khoái cảm mãnh liệt không tuân theo lí trí của bản thân, trước mắt từng trận biến thành màu đen, thiên toàn địa chuyển, tình triều dâng cao mãnh liệt làm cho hắn không kịp thừa nhận, tất cả đều hóa thành nước mắt, lẳng lặng chảy xuống gối.
“Diệc Hàn……"
Hắn liên tiếp kêu tên của nam nhân, nếu như thế giới này có sụp đổ, chỉ một mình y mới có thể cứu vớt được sự tồn tại của hắn.
“Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh ngươi. Ta yêu ngươi, Tịch Hải."
Nam nhân ôn nhu hôn lên khóe mắt của hắn, động tác vẫn kịch liệt chưa từng dừng lại dù chỉ một chút.
Thanh âm của y khiến hắn cảm thấy an tâm, trong cơ thể chợt nảy lên một xúc cảm ngọt ngào, Lâm Tịch Hải ôm lấy cổ nam nhân, nồng nhiệt hôn đáp trả.
Mồ hôi cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau, thiên đường cùng địa ngục, đồng thời dày vò hắn.
Thân thể đã cong thành một tư thế kì quái đến mức khó có thể tưởng tượng, nam nhân từ trên xuống dưới, giống như đang đóng cọc vào mật huyệt của hắn, châm lên đại hỏa hừng hực trong cơ thể, khiến Lâm Tịch Hải rơi vào sâu bên trong ngọn lửa *** vô hưu vô chỉ.
Cả gian phòng đều tràn ngập hơi thở *** huân túy.
Lâm Tịch Hải cảm thấy thân thể của mình tựa hồ không còn tồn tại nữa, mỗi một lần cao trào, không ngừng đánh sâu vào hắn, đưa hắn lên đến tận đỉnh.
Toàn thân càng ngày càng nóng, tứ chi rã rời, cả đại não cũng tê dại vui sướng, thần hồn phiêu đãng.
“Ta…… Không được……"
Khoái hoạt tích lũy đến đỉnh điểm, Lâm Tịch Hải không thể kiềm được, phát ra tiếng rên rỉ mà ngay cả bản thân vừa nghe xong cũng đỏ mặt, nức nở khóc lóc.
Biết hắn rất nhanh đã đạt đến cao trào, nam nhân không phí thời gian, lại triển khai thêm một vòng kịch liệt.
Lâm Tịch Hải bị y làm đến toàn thân xụi lơ, nói không ra hơi, chỉ có thể liều mạng lay động đầu, ngón tay bấu chặt vào chăn đơn, cơ hồ muốn xé toang nó ra.
“A……"
Rốt cục, nội vách bên trong mãnh liệt co rút, hắn đã đạt đến cao trào.
Bởi vì nơi đó không ngừng co rút lại, liên tục kẹp chặt phân thân của Bành Diệc Hàn, y không nhẫn nại nâng đùi hắn lên, sau khi hắn đạt tới đỉnh, y vẫn liên tục kịch liệt tiến xuất thêm mấy chục lần, rồi mới gầm nhẹ, phát tiết dục vọng của mình.
Cơ thể bị rót vào một cỗ nhiệt lưu, nội vách mẫn cảm không khỏi co rút lại, thân thể từng trận run run, như thế nào cũng chịu không nổi.Nhìn thấy biểu tình xinh đẹp trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, Bành Diệc Hàn kìm lòng không xong, tiếp tục lần thứ hai bắn vào trong cơ thể hắn, một giọt cũng không bỏ sót……
Hai người ngã vào nhau, dư vị cao trào tồn đọng, bọn họ ôm lấy lẫn nhau, kịch liệt thở dốc, đến một lúc lâu sau mới an tĩnh trở lại.
“Đáp ứng ta, vĩnh viễn không được cùng ta nói tái kiến."
Nam nhân chân thật nhìn vào mắt Lâm Tịch Hải, một chút, tinh tế hôn lên khuôn mặt của hắn.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Ngực lại bắt đầu nóng lên, hai người chăm chú nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng hôn nhau.
Nhiệt tình trong lòng tựa hồ vĩnh viễn không có cách nào dừng lại, sau đó hai người lại ở trong phòng tắm làm một lần, trở lại trên giường, làm thêm một lần nữa, thẳng đến khi kiệt sức, lúc này mới ôm nhau, nặng nề đi vào ngủ.
Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, mây đen dần dần tán đi, Một ngày đẹp trời bắt đầu tiến đến….
20
Chưa mở mắt ra, ***g ngực đã cảm nhận được một sức nặng ấm áp, bên gáy phảng phất luồng hơi thở nhẹ nhàng, từ chỗ sâu nhất của nội tâm chợt dâng lên nỗi xúc động mềm mại.
Bành Diệc Hàn chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn người đang nằm trong lòng thanh khiết tựa như thiên sứ, đôi gò má tuấn mỹ đến bất khả tư nghị, phát ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Hạnh phúc tiến đến thật mãnh liệt, và bởi vì quá mức hạnh phúc, nên Bành Diệc Hàn không khỏi ngây ngốc và hoài nghi, tất cả những điều này có phải là sự thật hay không? Y đang nằm mơ chăng?Liệu trong nháy mắt, viễn cảnh này có bất chợt biến mất vô hình?
Dùng sức nhéo một cái thật mạnh lên đùi của mình, quả nhiên có cảm giác đau đớn, mà cảnh tượng trước mắt cũng không biến mất, thật tốt quá, quả nhiên đây không phải là ảo giác.
Bành Diệc Hàn nhếch môi, hé ra nụ cười dịu nhẹ không tiếng động, sau đó cúi đầu, dùng môi hôn nhẹ lên bả vai trắng nõn của đối phương……
Da thịt của hắn tản ra loại hương vị thật dễ ngửi, y vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, muốn tạo ra dấu vết sở hữu trên thân thể người yêu dấu.
Đầu lưỡi đặt lên da thịt, tinh tế cử động một chút, Lâm Tịch Hải cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn còn ngủ say, mí mắt nhắm nghiền, còn có một đạo quầng thâm thản nhiên bao phủ, sắc mặt tái nhợt khiến cho người ta đau lòng.
Xem ra sự tình kịch liệt tối hôm qua, đối với thân thể hắn thật sự là một gánh nặng rất lớn, hiện tại không đành lòng đánh thức hắn, Bành Diệc Hàn kéo chăn lên, dùng tay trụ lấy đầu vai lõa lồ, lẳng lặng ôm hắn, để cho hắn ngủ nhiều hơn một chút.
Bành Diệc Hàn dùng mũi hôn lên đỉnh đầu của hắn, nơi đó truyền đến mùi hương dầu gội đầu thoang thoảng, chỉ cần ôm hắn vào lòng, tựa như y đã có trong tay toàn bộ thế giới.
Năm năm, tình yêu đau khổ đã kéo dài suốt năm năm.
Lấy hai chữ “Khổ luyến"để hình dung cho đoạn tình cảm này, tuyệt đối không hề khoa trương.
Ngắm nhìn tia nắng ban mai đang lộ ra bên ngoài cửa sổ, tâm tư Bành Diệc Hàn lại phiêu dạt trở về quá khứ.
Lần đầu tiên gặp nhau, đã bị hắn tận tình chế nhạo : “Củ khoai tây", “Người què", “Khủng long"…… Đây là toàn bộ hình tượng của y trong mắt hắn lúc ấy, mặc dù những biệt danh này có chút đả thương người khác, nhưng Bành Diệc Hàn cũng không tức giận. Bởi vì tất cả đều là sự thật, nếu đứng chung với một con thiên nga xinh đẹp lóa mắt như hắn thì y chính là con cóc xấu xí, muốn được kết giao với hắn quả là không biết xấu hổ.
Chưa bao giờ nghĩ tới, lại có thể được giới thiệu làm quen với một người như vậy, thế mà trong một lần tụ hội bạn bè, sau khi biết được Bành Diệc Hàn có tài nấu ăn, Lâm Tịch Hải lại chủ động đưa ra lời mời, bảo y đến làm bạn cùng phòng. Lúc ấy y thật sự rất ngạc nhiên, nếu là người khác có lẽ sẽ khẩn cấp đồng ý, nhưng y lại rất do dự, không biết có nên chấp nhận hay không, tuy nhiên cuối cùng vẫn không đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ mong của hắn, ngay lập tức liền đáp ứng.
Quả nhiên, sau đó không lâu, dự cảm của y đã ứng nghiệm —— không thể ngăn cản được bản thân sa chân vào con đường tình ái đối với hắn.
Tuy rằng hắn chính là một"Nữ vương" tùy hứng, ích kỷ, ngạo mạn, lại chả biết ơn người khác, nhưng không hiểu vì sao, y luôn cảm thấy hắn thật đáng yêu.
Cho dù mỗi ngày y đều nấu cơm cho hắn ăn, sau khi buông chén xuống, ngay cả một tiếng “Cám ơn"cũng không thèm nói, liền bỏ chạy đi chơi game, vừa chơi vừa la ó hô to gọi nhỏ, nào là muốn uống nước, nào là muốn y gọt hoa quả cho hắn ăn, biến y thành tùy tùng của hắn, nhưng mặc dù bị đối xử quá đáng như vậy, y vẫn cảm thấy hắn càng phi thường đáng yêu, cũng cam tâm tình nguyện để cho hắn sai phái.
Xem như đang nuôi dưỡng một con mèo Ba Tư quý báu, nếu không có chủ nhân bên cạnh thì nó sẽ chán ghét mà giương nanh múa vuốt, vì thế y đã cố gắng chiếu cố và sủng nịch hắn bằng toàn bộ khả năng của mình.
Có đôi khi, hắn cảm thấy mệt mỏi, liền thả mình lên sô pha, dựa vào bờ vai của y mà yên bình ngủ, lúc đó y cũng giống như bây giờ, lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, trong lòng dấy lên niềm hạnh phúc ấm áp không thể nói nên lời……
Nhưng mà, cho dù như vậy, y cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ được hắn yêu thương. Bành Diệc Hàn hiểu rõ những suy nghĩ của hắn, y vốn không phải là mẫu người lí tưởng mà hắn thường mong đợi, y cũng không cùng thế giới với hắn.
Tuy đã suy nghĩ thông suốt, nhưng rốt cục vẫn không thể vượt qua được điểm cực hạn của bản thân.
Khi hắn cố ý kết giao cùng người khác để kích thích châm chọc y, hắn quả thật chẳng phân biệt được nặng nhẹ, một mặt cố gắng khoét sâu vào miệng vết thương của y, kết quả khiến y chịu đựng không nổi mà bạo phát, sau đó không chỉ xúc phạm đến hắn, đồng thời y cũng đã thương tổn chính mình.
Một khắc đó, y quyết định phải rời khỏi hắn, cố gắng chặt đứt mối liên hệ với hắn trong khi chưa quá muộn.
Vì thế y đã đi đến nơi có điều kiện khắc nghiệt như Tây bộ, bắt đầu cuộc sống mới, kết giao bằng hữu mới, và cũng có bạn trai mới, mặc cho năm tháng trôi qua giống như nước chảy, đem hình ảnh của hắn chôn sâu vào kí ức.
Cho dù ngẫu nhiên nhớ tới hắn, y cũng chỉ thản nhiên cười, hắn hẳn là đã sớm quên mất y rồi, chắc cũng đã có người yêu mới. Vậy mà…y trăm triệu lần không nghĩ tới, một năm sau, khi trở lại thành phố H, đêm đó liền nhìn thấy hắn đứng chờ ở ngoài cửa, không lâu sau, lại bảo là hắn yêu mình……
Thời khắc đó không khác gì một giấc mộng hư ảo.
Tuy rằng lúc đó hắn đã tỏ tình rất chân thành và tha thiết, nhưng y cũng không có cách nào tin tưởng. Đây cũng không phải là ước đoán chủ quan, mà thật sự là mức độ chênh lệch giữa hai người quá xa xôi, rất không tương xứng. Trên đời này, có lẽ nam nhân vĩ đại tài giỏi như hắn vô cùng hiếm có, còn người tầm thường như y thì chỉ cần bước ra đường là hốt được một bó to.
Căn cứ vào tâm ý của đối phương, và cũng bởi vì y đã đáp ứng quen với người khác, nên đành đẩy hắn ra.
Sự xa lánh này, chính là trải qua suốt bốn năm dài dòng.
Thật sự hoàn toàn không nghĩ tới, hắn cư nhiên vẫn một mực chờ đợi y, một mực yên lặng yêu y!
Nhớ đến ngày hôm đó, khi hắn dùng thanh âm suy yếu nói ra câu ‘tái kiến’, nội tâm của y liền đau đớn đến không chịu nổi.
Y rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì?
Bản thân vốn nghĩ muốn tốt cho Lâm Tịch Hải, nếu làm như vậy mới có thể khiến cho đối phương hạnh phúc, nhưng thật sự y chưa từng nghĩ đến, khi làm như vậy thì lại gây đau khổ cho hắn. Chưa từng hỏi trước qua hắn, liền tự tiện thay hắn suy nghĩ, làm cho hai người bọn họ bỏ phí một khoảng thời gian dài đằng đẵng từ trước đến nay.
Y biết trên phương diện cảm tình, Lâm Tịch Hải là một người tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết, không yêu thương thì thôi, nhưng nếu đã yêu ai, thì hắn sẽ dành cả một đời để theo đuổi người đó.Y hoàn toàn không nghĩ đến, đối tượng mà hắn thật sự quan tâm lại chính là mình!
Y có tài đức gì mà có thể làm cho hắn yêu đến như vậy, nghĩ đến đây, nội tâm yêu thương lại dâng lên không thể khống chế, không biết phải bồi thường cho hắn như thế nào thì mới tốt.
Bất quá, bọn họ dù sao còn có một khoảng thời gian dài phía trước, y có thể hảo hảo yêu thương hắn, mang toàn bộ những năm tháng đã bị bỏ qua trước kia trở về!
Bành Diệc Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Tịch Hải, lấy ngón tay vuốt ve hai má mềm mại, thân thể người kia bỗng nhiên chấn động một chút, hàng lông mi nồng đậm run rẩy, chậm rãi mở mắt……
“Sớm a."
Bành Diệc Hàn ôn nhu cười, hôn lên bờ môi của hắn.
Hắn vẫn có chút buồn ngủ mông lung, ánh mắt rất là mờ mịt, như là không biết mình đang ở nơi nào.
Dần dần, tầm mắt ngắm nhìn đến khuôn mặt của Bành Diệc Hàn, hắn kinh ngạc nhìn y.
“Làm sao vậy?"
Bành Diệc Hàn lấy ngón tay cao thấp vuốt ve mặt của hắn, cũng nhẹ nhàng trượt lên thần cánh hoa mềm mại.
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Không ngờ hắn lại nói như vậy, Bành Diệc Hàn ngẩn ngơ, trong lòng vừa yêu thương vừa đau xót.
Y không nghĩ tới, khi hắn tỉnh lại, phản ứng cũng giống như y ban nãy.
“Ngươi không có nằm mơ. Đây là sự thật, ngươi là thật, ta cũng là thật, chúng ta đang ở cùng một chỗ."
“Thật vậy sao?"
Lâm Tịch Hải vẫn ngơ ngác nhìn y, bộ dáng thật đáng yêu, làm cho đầu óc Bành Diệc Hàn lập tức lại sôi trào, “Tiểu đệ đệ"nhất thời rục rịch đứng lên.
Y không khỏi phải hấp một ngụm lương khí, nội tâm mắng nhiếc chính mình quả thực là con sắc lang, âm thầm ra lệnh cho “Tiểu đệ đệ"an tĩnh lại.
Tối hôm qua đã làm đến điên cuồng như vậy, thân thể hắn khẳng định là không chịu nổi, y không muốn khiến cho hắn chết vì mệt.
“Thật sự!"
Bành Diệc Hàn vươn tay, cười nhẹ nhàng, nhéo nhéo hai má hắn : “Có thấy đau không? Lời ta nói hoàn toàn là thật."
Lâm Tịch Hải bắt đầu có điểm tin tưởng, đôi mắt mờ mịt dần dần trong trẻo trở lại, bỗng nhiên, hắn vươn đôi tay, một phen ôm chặt lấy Bành Diệc Hàn, sức lực to lớn, cơ hồ làm cho y hơi khó thở.
Bành Diệc Hàn cũng ôm lấy hắn, ôn nhu hôn lên đầu vai, vuốt nhẹ thắt lưng của hắn, rồi cả hai đều im lặng không lên tiếng….
Sau một lúc lâu, Lâm Tịch Hải mới buông y ra, không hờn giận dùng tay cuốn lấy sợi tóc của đối phương, trừng mắt nhìn y : “Ngươi ngày hôm qua đã làm quá mức rồi nha, hại thắt lưng của ta đến bây giờ vừa chua xót vừa đau."
“Chúng ta liên tục đã làm tới ba lượt, như thế nào có thể không đau nhức, ta giúp ngươi xoa bóp được không?"
Bành Diệc Hàn cười cười.
Tuy lúc hắn trầm mặc cũng thực đáng yêu, nhưng bộ dạng nữ vương lại đáng yêu hơn nhiều.
Lâm Tịch Hải lại liếc y một cái sắc bén, kia cũng không phải là vẻ mặt tức giận, mà là thẹn thùng đến mức quẫn thái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trên ngực y, hưởng thụ sự thoải mái khi được mát xa, bô dáng kia rất giống một con mèo Ba Tư đang làm hướng nũng với chủ nhân.
Bành Diệc Hàn hôn lên đầu của hắn, bắt tay đặt trên sườn thắt lưng, nhẹ nhàng mát xa……
Hai hạ thể trần trụi va chạm vào nhau, cặp đùi bóng loáng của hắn kề sát lên khối dục vọng đang ngủ đông của y, máu mũi lần thứ hai dâng lên, toàn thân Bành Diệc Hàn lại cảm thấy dục hỏa phát tác.
“Thoải mái không?"
Y vừa xoa bóp vừa hỏi hắn, nhẫn nại quên đi khối dục vọng đang bắt đầu ngẩng cao lên.
“Ân……"Yếu hầu Lâm Tịch Hải phát ra tiếng than thở vừa lòng, đem mặt cọ cọ lên ngực của y.
“Da của ngươi thật là mịn."
Cảm giác được làn da nhẵn nhụi ôn nhuyễn của hắn, khi nhấn xuống, vân da tiêm gầy liền truyền đến sự rắn chắc nam tính, nhưng nếu so sánh với trước kia, vẫn cảm thấy hắn đã gầy hơn nhiều, thậm chí còn có thể thấy phần xương hơi nhô lên.
Về sau, phải nấu nhiều món ăn ngon tẩm bổ cho hắn, hảo hảo đem hắn dưỡng béo, Bành Diệc Hàn âm thầm tính toán trong lòng.
Ngón tay chạy dọc theo sóng lưng bóng loáng, liên miên đi xuống phía dưới, đó là một vòng eo cong cong rất hoàn mỹ, ngón tay lại rơi xuống chút nữa, chính là cặp mông kiều mị của hắn. Bành Diệc Hàn lại tiếp tục sờ lên một chút, mềm mềm, rồi lại rắn chắc, cực co dãn, xúc cảm thật tốt, Bành Diệc Hàn đại não nóng lên, rốt cuộc không thể nhẫn nại, bàn tay thô to bao trùm lên trên cặp mông mềm mại của hắn, vừa ấn vừa sờ, cũng không ngừng xoa nắn …..
“A……"Lâm Tịch Hải liền phát ra thanh âm mê người, nâng lên khuôn mặt ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn y : “Ngươi rốt cuộc là đang sờ cái gì a."
“Nơi đó có đau không? Có bị thương không? Ngày hôm qua ta thật sự rất kích động, hoàn toàn không thể kiềm chế……"
Bành Diệc Hàn áp chế hơi thở ồ ồ của mình, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào lỗ nhỏ, nơi đó hình như hơi sưng.
“Không sao, chỉ là cảm thấy hơi trướng một chút…… Không cần sờ nữa, mau rút cái tay ra."
“Ân, vậy là tốt rồi."
Tựa hồ không có dấu hiệu bị thương hay đổ máu, Bành Diệc Hàn lúc này mới yên lòng, nhưng vừa rồi làm như vậy, “Tiểu đệ đệ"vốn vừa yên ổn nằm xuống, lần thứ hai lại dùng mười phần công lực mà ngẩng đầu lên, cứng cứng đâm chọt vào bắp đùi của đối phương.
“Uy……"
Cảm giác được thứ nóng rực giữa hai chân, Lâm Tịch Hải không khỏi mở to hai mắt.
“Thực xin lỗi, ta đi vào phòng tắm một chút."
Bành Diệc Hàn ngượng ngùng đẩy hắn xuống, định cấp tốc chạy vào phòng tắm để giải quyết, nếu còn ở đây, y khẳng định sẽ không khống chế được nữa, lần thứ hai hóa thân thành lang sói mà nhảy lên thượng hắn.
Ai ngờ Lâm Tịch Hải liền giữ chặt y lại, lắc đầu, xốc chăn lên, trở mình ngồi vào lòng y, bàn tay của hắn chạy dọc từ ngực Bành Diệc Hàn đi xuống thẳng một đường, kế tiếp nhẹ nhàng cầm tính khí của y lên……
“Tịch Hải!"Bành Diệc Hàn sợ hãi la lớn.
“Để ta giúp ngươi."
Lâm Tịch Hải hạ đầu xuống, nhẹ giọng nói, y không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy bên tai hắn ửng đỏ một mảng dưới ánh nắng chiều. Sau đó, không đợi y kịp phản ứng, hắn liền cúi người, quỳ gối giữa hai chân y, cầm lấy phân thân của y, nhẹ nhàng nhét nó vào trong miệng.
“Tịch Hải……"Tình cảnh này thật sự là rất kích thích, Bành Diệc Hàn hít sâu một ngụm khí, trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Y không phải là đang nằm mơ chứ!
Hắn chính là một vương tử cao cao tại thượng, vậy mà lại quỳ trước mặt y, thành kính hôn lên tiểu đệ đệ của y? Thiên a, kích thích quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn chỉ vừa mới động đầu lưỡi một chút mà y đã xúc động đến mức muốn bắn ra.
Đầu Lâm Tịch Hải chôn vào giữa hai đùi nam nhân, khó khăn phun ra nuốt vào cự vật to lớn đang nằm trong miệng, mặc dù có điểm không quen, nhưng trong lòng lại không có ý nghĩ muốn bài xích nó.
Trong miệng truyền đến mùi xạ hương độc đáo của nam nhân, có điều phân thân kia quá mức thô dài, hắn căn bản không thể nuốt vào toàn bộ, chỉ có thể liếm dọc theo chiều dài của nó, sau đó lại nhẹ nhàng mút vào lỗ nhỏ trên đỉnh……
Hắn vốn không hề có kinh nghiệm, nên chả biết phải làm sao mới có thể khiến cho nam nhân cảm thấy sảng khoái.
Trong lúc nhất thời, bàn tay nam nhân khi đang vuốt ve đầu của hắn bỗng nhiên buộc chặt lại, hô hấp trở nên gấp gáp.Thì ra y bắt đầu đã có cảm giác, thân thể cũng dần dần nóng lên.
“Hảo…… thật sung sướng……"Bành Diệc Hàn thở dài thật sâu.
Y làm sao có thể chịu đựng được làn môi hoàn mỹ của hắn, khi hắn ngậm phân thân của mình vào miệng, hình ảnh mê người đến nói không nên lời, khoang miệng ấm áp vẫn gắt gao bọc lấy y, đầu lưỡi nơi đó vừa thô ráp lại vừa ướt át mềm mại, mỗi một lần ma sát, đều mang đến khoái cảm khó có thể hình dung.
Loại cảm giác mãnh liệt kinh người như thế thật sự vượt xa khả năng tưởng tượng của y, Bành Diệc Hàn nhắm mắt lại, thở dốc thật mạnh, ***g ngực kịch liệt cao thấp phập phồng, bắt đầu liều lĩnh, thúc vào trong miệng của hắn……
Phối hợp với động tác của nam nhân, tần suất Lâm Tịch Hải nhả ra nuốt vào trở nên nhanh hơn , phân thân cực đại trong miệng hắn kích động đến run rẩy, chậm rãi chảy ra chất lỏng ấm nóng, tràn ngập mùi hương nam tính mãnh liệt, làm cho tim hắn đập như sấm, đại não chỉ còn là một mảnh hỗn loạn.
“Tịch Hải…… Buông ra…… Mau buông ra, ta lập tức sẽ bắn ra."
Vừa dứt lời, Bành Diệc Hàn liền khẩn cấp phóng ra dục vọng trong miệng hắn.(ko kịp zồi)
Lâm Tịch Hải bị sặc, kịch liệt ho khan, hai gò má tuấn mỹ cũng trở nên đỏ bừng.
“Ta không phải đã bảo ngươi mau buông ra sao?"
Bành Diệc Hàn yêu thương ôm lấy hắn, dùng ngón tay, thay hắn lau đi chất lỏng trong suốt dính ở khóe môi.
“Cho dù…… Bắn trong miệng…… Cũng không sao a…… Ta…… Nghĩ muốn nếm thử một chút…… hương vị của ngươi……"
Lâm Tịch Hải mặt hồng tai đỏ, thật vất vả mới thốt ra được mấy câu nói đó.
Bành Diệc Hàn ngây ngốc nhìn hắn, một giây sau, liền lấy tay bịt chặt mũi lại.
Một đạo máu mũi kìm lòng không đậu mà chảy ra, y chật vật không chịu nổi liền lấy ngón tay chọt vào lỗ mũi để cầm máu, cảm thấy mình lúc này thật sự là đang làm trò hề lộ liễu!
Không xong, hắn như thế nào lại có thể trở nên đáng yêu mê người đến thế, nếu còn như vậy, nếu phải đại chiến ba trăm hiệp đối với y cũng không thành vấn đề!
Nhưng thân thể hắn dù sao vẫn đang suy yếu, tối hôm qua, trước khi Đới An Ny đuổi y ra ngoài, có nói qua là bởi vì y nên Lâm Tịch Hải mới bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, có thể thấy được thân thể hắn đang kém bao nhiêu, hiện tại đây là thời điểm để hắn điều trị cho tốt, không phải là lúc thú tính của y trỗi dậy!
“Anh yêu em, thật sự thực rất yêu em."
Bành Diệc Hàn kích động, đem hắn ôm vào trong ngực, một lần lại một lần vuốt ve đầu của hắn.
“Em biết."
Lâm Tịch Hải đem mặt dán lên ngực y, cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của y.
Hai người không nói những lời dư thừa nữa, chỉ là im lặng ôm nhau.
Thỉnh thoảng Bành Diệc Hàn cúi đầu, hôn một chút lên hai gò má mềm mại của hắn, còn hắn thì cảm thấy khá mệt mỏi, nhắm mắt nằm im trong lòng y, khóe môi hơi hơi mỉm cười.
Nụ hôn nhẹ nhàng, cái ôm ôn nhu, tựa như xuân phong trải lên mặt đất, xuân về trên vạn vật.
Sau đó Lâm Tịch Hải lại ngủ thêm chốc lát, đến khi tỉnh lại thì Bành Diệc Hàn đã gọi cơm trưa, nhờ phục vụ mang lên phòng. Cả người đều đau nhức, làm cho hắn vừa động một chút đã nhíu mày, không muốn rời giường, Bành Diệc Hàn liền ôm hắn vào lòng, một ngụm lại một ngụm đút cho hắn ăn.
Ăn xong, hai người lại nằm ở trên giường, hàn huyên đủ thứ chuyện, lần thứ hai lại cảm thấy buồn ngủ, Lâm Tịch Hải ghé vào ngực đối phương tiếp tục ngủ.
Bành Diệc Hàn cũng ôm lấy hắn rồi im lặng rơi vào giấc ngủ, đến khi cả hai tỉnh lại lần thứ hai, thì bầu trời đã muốn chạng vạng.
Tinh thần hơi khôi phục một chút, Lâm Tịch Hải chợt nhớ ra, ngoại trừ Bành Diệc Hàn thì còn có nhiều người khác cũng đang lo lắng cho hắn, nghĩ đến bộ dáng trợn trắng cặp mắt của Đới An Ny, hắn không khỏi xanh mét cả khuôn mặt.
Mình đã mất tích trọn một ngày, Đới An Ny khẳng định là lo lắng đến cuồng cuồng, phải mau trở về mới được!
Vì thế hắn cố bò xuống giường, chịu đựng cơn đau nhức, mặc lại quần áo, vội trả phòng rồi chạy ngay về biệt thự của Mang gia, quả nhiên, Đới An Ny đang ngồi ngay tại phòng khách, trưng ra vẻ mặt vô cùng dịu dàng để “Nghênh đón"bọn họ.
“Ngươi cuối cùng cũng biết trở về ha?"
Đới An Ny trừng mắt nhìn hắn.
Tối hôm qua nhìn thấy Bành Diệc Hàn xuất hiện, nàng biết bọn họ khẳng định là có rất nhiều chuyện muốn nói, vì thế cố chịu đựng không đến quấy rầy bọn họ, không ngờ, cuộc nói chuyện này lại kéo dài đến tận chiều hôm nay.
“An Ny, ha hả……"
Lâm Tịch Hải vò vò đầu tóc, không biết nên nói cái gì thì mới tốt.
“Tiểu Hải, ngươi tha thứ cho y dễ dàng như vậy hả? Thật sự rất tiện nghi cho y!"Đới An Ny dùng ánh mắt giết người để nhìn thẳng vào Bành Diệc Hàn.
Hừ, xem thần tình của bọn hắn kìa, hơn nữa lại một đêm không về, chắc là đã kéo nhau đến khách sạn để làm chuyện ấy rồi, mà Tiểu Hải tám chín phần là được tên kia hảo hảo"Yêu thương"qua.
Quả nhiên là chém không đứt mối duyên phận này a.
Trải qua nhiều khúc mắc như vậy, rốt cục mới đến được với nhau, thật sự không dễ dàng.
Tuy trong lòng thực vui mừng, nhưng bên ngoài, Đới An Ny vẫn giữ lấy bộ dáng hung tàn ác sát. Dù sao những năm gần đây, Bành Diệc Hàn xử sự hơi quá đáng, ngay cả nàng trước kia đều đứng về phía y, cũng có điểm nhìn không được.
“Thực xin lỗi, An Ny, trước kia đều là do ta không đúng. Ta thề, sau này sẽ hảo hảo yêu Tịch Hải, hảo hảo bồi thường cho hắn."
Bành Diệc Hàn dùng sức nắm chặt tay của Lâm Tịch Hải.
Đới An Ny vốn dễ mềm lòng, nghe y nói như vậy, sắc mặt thoáng dịu lại : “Quên đi, chuyện quá khứ, cứ để cho nó qua đi. Đừng quên lời hứa của ngươi, hảo hảo đối xử tốt với Tiểu Hải."
“Chắc chắn."
“Thôi được rồi, An Ny, ngươi đừng bắt chước bộ dạng của mẹ ta nữa."Lâm Tịch Hải nở nụ cười : “Ngươi đang uỷ thác ta cho y sao?"
“Tiểu Hả
Đêm đó, Lạc Thần Hi liền gọi Lâm Tịch Hải ra ngoài, hai người đi đến một PUB ở khách sạn ven biển để đối ẩm tới tận nửa đêm ( trời ơi xuất huyết dạ dày T_T), cả hai đều cảm thấy rất tận hứng.
Lạc Thần Hi vốn là một hoa hoa công tử, sống phóng túng, không việc nào là không biết, nhưng hắn không giống các ngưu lang khác, vô học thức vô nghề nghiệp, hắn đã từng đọc qua rất nhiều sách báo nên am hiểu nhiều thứ. Đương nhiên là đôi khi nói chuyện cũng hơi thô tục, nhưng lí lẽ chặt chẽ, kiên định, rất hợp với tâm ý của Lâm Tịch Hải.
Cùng Lạc Thần Hi tán dóc, vĩnh viễn sẽ không nhàm chán. Hắn là một người bạn luôn làm cho người ta cảm thấy khoái trá. Khó trách hắn có thể ổn định tọa trên bảng đầu danh sách của HEAVEN CLUB.
Hai người cùng uống đến tận đêm khuya, Lạc Thần Hi liên tiếp nhận được điện thoại thúc ép của bạn gái, không dám đắc tội với đại kim chủ, nên chỉ có thể tiếc hận cáo từ trở về.
Lâm Tịch Hải trêu ghẹo hắn : “Mau trở về đi, nếu bởi vì ta mà khu nhà cao cấp sắp tới tay ngươi lại bay mất, ta không có khả năng đền cho ngươi đâu."
Lạc Thần Hi cười mắng : “Miệng quạ đen, nếu nó thật sự bay mất, ta liền đến nhà của ngươi để ăn nhờ ở đậu luôn nha."
Lâm Tịch Hải lúc này nhấc tay đầu hàng : “Tha cho ta, ngươi vẫn là nên đi nhanh đi."
Hai người vừa nói giỡn vừa đi ra khỏi khách sạn, một đứa bé giữ cửa tựa hồ có quen biết Lạc Thần Hi, vội vàng ân cần mở cửa : “Hai vị tiên sinh, cẩn thận giữ ấm, bên ngoài đang có tuyết rơi."
“Thật sao?"
Lâm Tịch Hải ngẩn ra, bước khỏi cánh cửa kính, một trận hàn ý thấm nhân liền ập thẳng vào mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm sâu không thấy đáy, bông tuyết tinh tế bay lả tả, vừa rơi xuống mặt đất, liền vội vàng tan biến…
Thị trấn N khí hậu vốn ôn nhuận, cũng ít khi có mưa tuyết, thường thường đến gần cuối năm mới có tuyết rơi vài lần. Lần này có lẽ là do dòng nước lạnh xâm lấn, khiến tuyết rơi sớm hơn mọi khi.
Gật đầu cùng Lạc Thần Hi cáo biệt, Lâm Tịch Hải chui vào trong tắc xi, hướng về nhà của Đới An Ny mà đi.
Thân xe xóc nảy một chút, Lâm Tịch Hải đã uống khá nhiều rượu nên cảm thấy hơi hơi có điểm buồn ngủ, xe chạy khá nhanh nên chỉ chốc lát sau đã về đến biệt thự.
Lấy ra hai tờ giấy bạc giao cho tài xế, Lâm Tịch Hải kéo lê thân thể nặng nhọc chậm rãi bước ra khỏi xe, vừa đi vừa lần tay vào túi tìm chìa khóa……
Đột nhiên, cước bộ của hắn dừng lại.
Hình như có một vật gì đó đang đứng lẳng lặng trước cửa biệt thự
Không, kia không phải là đồ vật, mà bởi vì y đứng bất động không nhúc nhích nên làm người ta hiểu lầm, cho rằng đó là pho tượng, thực ra sau khi nhìn kĩ lại, đó … đó là một con người.
Bàn tay vốn đang mò mẫm tìm chìa khóa liền dừng lại, Lâm Tịch Hải mở to hai mắt, không dám chớp mi, dường như người kia đứng đó để chờ đợi nam nhân của y trở về.
Không gian được tuyết bao phủ, mọi âm thanh đều câu tịch.
Bông tuyết trắng noãn, một phiến mỏng, xòe ra tựa cánh hoa, lượn vòng bay xuống, bao trùm lên tất cả tạp âm, làm cho đại địa như ngủ say trong vòng tay ôm ấp của nó, đồng thời, nhẹ nhàng đáp trên đầu của y, trên thái dương, lông mi, trên chóp mũi……
Bóng đêm ảm đạm khôn cùng, chỉ có hai đôi mắt nhìn nhau hơi hơi lóe sáng.
“Ngươi đã trở lại."
Nam nhân bước về phía trước từng bước, đánh vỡ không gian trầm mặc.
Thân thể vừa động, tầng băng tuyết mỏng manh vốn đang dừng trên đầu vai của y, đều bị chấn động, rơi rớt xuống bên dưới……
Thấy nhịp cước bộ của nam nhân nâng lên, tựa hồ đang đi về phía hắn, thì ra đây không phải là ảo giác, là thật! Lâm Tịch Hải cả kinh, đại não còn chưa kịp phản ứng, chân đã bắt đầu rút lui, xoay người chạy như điên……(=. =’’)
“Tịch Hải……"
Mặc kệ thanh âm của nam nhân vang lên sau lưng, Lâm Tịch Hải giống một con thỏ bị chấn kinh, càng bỏ chạy nhanh hơn.
“Tịch Hải…… Đau quá……"
Xa xa nghe được tiếng ngã nặng nề của y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Lâm Tịch Hải nghi hoặc, bước chân bắt đầu chậm lại.Hắn quay mặt ra phía sau lưng, chỉ thấy Bành Diệc Hàn đang nằm úp mặt vào nền tuyết, bất động. Hắn đã quên mất y bị tật ở chân, không thể chạy nhanh được.Có thể do đuổi theo mình nên mới bị vấp ngã.
Lâm Tịch Hải nhịn không được liền chạy vòng trở lại : “Ngươi ko sao chứ?"
Đối phương vẫn không động tĩnh mà cắm mặt vào tuyết.Làm hắn lo cuống lên.
“Uy……"
Tay hắn vươn ra, đầu ngón tay mới chạm vào vạt áo của y, liền cảm thấy có điểm không đúng, quả nhiên, một giây tiếp theo, hắn đã bị một đôi tay mạnh mẽ bắt được, lôi kéo, cả người hắn ngã nhào vào trong ***g ngực của y……
“Buông ra, Bành Diệc Hàn! Cái tên hỗn đản này, dám gạt ta!"
Lâm Tịch Hải gầm nhẹ, dùng sức giãy dụa muốn thoát ra.
Hai người giống như hai đứa trẻ đang chơi đùa, ôm nhau lăn lộn quay cuồng trên mặt đất (….chậc, tuổi cũng đâu có ít, sao nhí nhảnh wa’ ha), cánh tay của nam nhân giống như một sợi dây thừng chắc chắn, đến đao cũng không thể chặt đứt, cứ thế gắt gao quấn quít lấy hắn, mặc kệ hắn giãy dụa như thế nào, y cũng có biện pháp không chế và cô trụ, đến cuối cùng, Lâm Tịch Hải vì bị hao hết khí lực nên không thể quấy phá nữa, chỉ có thể nằm im cho y ôm vào ngực.( xong, hết cảnh phim hành động, bắt đầu chuyển wa phim tình cảm :">)
“Ta không thả đâu, kể từ giờ phút này ta sẽ không bao giờ … buông ngươi ra nữa!"
Toàn thân đều bị hơi thở của nam nhân bao phủ, ngực của y cùng hắn gắt gao áp sát vào nhau, cảm thụ được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương, hai má cọ vào chiếc áo khoác đơn bạc của y, hắn cảm nhận được hơi thở băng tuyết của Bành Diệc Hàn.
Đại khái vì không dự đoán được trời lại đột ngột có tuyết rơi, nên nam nhân ăn mặc phi thường đơn bạc, toàn thân đều lạnh lẽo giống như một khối băng, nói vậy là y đã đứng ở bên ngoài chờ hắn rất lâu.
Trong lòng lại nổi lên một trận bi thương mãnh liệt cùng sự thống hận, thống hận bởi vì vừa nghe thấy lời nói đầy tình cảm của y, thì bản thân liền dao động, Lâm Tịch Hải cắn răng rống lên : “Chúng ta đã hết rồi, thôi đi, ta đã nói tái kiến cùng ngươi rồi!"
“Nhưng mà ta không muốn nói tái kiến."
Bành Diệc Hàn ôm hắn càng chặt hơn : “Không được nói tái kiến với ta, Tịch Hải, ta yêu ngươi!"( ô ô ô…..)
Tất cả nhiệt lệ hàm súc ở hốc mắt, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi liền nhanh chóng rơi xuống, Lâm Tịch Hải run rẩy đôi môi, ngũ quan nhất thời vặn vẹo……
“Hỗn đản, mọi chuyện đã kết thúc, ngươi còn nói ra những lời này thì có nghĩa gì nữa!"
Lâm Tịch Hải một phen nắm lấy áo nam nhân, giận dữ hét vào mặt y : “Vì sao đến khi ta đã quyết định buông xuôi tất cả thì ngươi mới xuất hiện, vì sao khi ta đã sắp quên được ngươi thì ngươi lại chạy đến trước mặt ta! Không phải cho đến tận bây giờ ngươi vẫn chưa từng quan tâm đến cảm nhận của ta sao? Không phải ngươi đã sớm kết đôi với người khác sao, không phải ngươi đã hoàn toàn bỏ mặc ta sao? Hiện tại ngươi chạy tới đây để nói yêu ta, đùa giỡn với ai a, tra tấn ta thì ngươi vui lắm phải không? Ngươi cút cho ta, cút ngay! Năm năm là đã đủ lắm rồi, ta đã phải trả giá suốt năm năm qua, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Vì sao không để ta yên, ta cũng quen với sự cô độc rồi……"
Thanh âm kích động dần dần nghẹn ngào ở yết hầu.
Đau lòng dâng lên như thủy triều, mãnh liệt đánh úp lên cơ thể hắn, không thể tự khắc chế, sự bi thương tích lũy suốt năm năm đã đến cực hạn rồi, ngay lúc này tất cả đều bùng nổ, giống như thiên quân vạn mã, xông lên dẫm đạp tâm hồn của hắn……
Nội tâm chất chứa đầy phẫn uất, hắn chịu đựng không nổi nữa.
Nhưng vào lúc này, nam nhân đột nhiên vươn cánh tay ra, đỡ lấy cơ thể lung lay sắp ngã của hắn.
Lâm Tịch Hải chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của y……
Trong ánh mắt của y, đồng thời tồn tại thiên đường và cả địa ngục.
Hình ảnh của hắn tràn ngập trong đáy mắt của y, sự vui sướng của hắn, sự thống khổ của hắn, sự bi thương cùng hy vọng của hắn, toàn bộ đều là hắn, ngưng kết thành một sự đau lòng mà y không thể trốn tránh.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Ta yêu ngươi…… Ta thật sự yêu ngươi…… Thực yêu ngươi……"
Bành Diệc Hàn không thốt ra từ ngữ nào khác ngoài hai câu “Thực xin lỗi"cùng “Ta yêu ngươi".
Lập lại không biết đã bao nhiêu lần, y nâng khuôn mặt hắn lên, hôn nhẹ lên khóe mắt, dùng lưỡi liếm đi dòng lệ, sau đó, những nụ hôn như tuyết hoa dịu dàng trải xuống, theo chóp mũi, hai má, cuối cùng rơi xuống đôi môi nhợt nhạt của hắn……
Lâm Tịch Hải ban đầu còn dùng lực giãy dụa, qua vài giây, khoang miệng liền tràn ngập hơi thở nóng bỏng của nam nhân ( rồi, hết giãy), từng trận thiên toàn địa chuyển, đôi bàn tay vốn đang nắm chặt cổ áo của đối phương cũng chậm rãi buông xuống……
Cả hai hôn nhau thật lâu, sau đó Bành Diệc Hàn mới buông ra, một bàn tay vẫn ôm ngay thắt lưng của hắn, tay kia thì đau lòng vỗ về lên khuôn mặt gầy yếu.
“Ta không biết nên thổ lộ với ngươi như thế nào thì mới tốt, nhưng ta chắc chắn rằng ta rất yêu ngươi, việc này tuyệt đối không phải là vui đùa với ngươi! Khi từ Cam Túc trở về, kỳ thật lòng ta phi thường sợ hãi, sợ sau khi nhìn thấy ngươi, thì sẽ không khống chế được những ý niệm miên man trong đầu. Cho nên một mặt ta cố ý lảng tránh ngươi, mặt khác, ta cố gắng chăm sóc cho Hoa Tử An.
Bởi vì mỗi lần nhìn thấy hắn, trong lòng luôn có một cảm giác bứt rứt. Hắn đã nghĩ ta đối xử với hắn tốt như vậy, nhất định là thực sự thích hắn, nhưng hắn cũng không biết, lòng ta chỉ yêu duy nhất một mình ngươi, vì không thể kết giao với ngươi, cho nên mới đáp ứng hắn. Điều mà ta có thể làm cho Hoa tử An là cố gắng chiếu cố hắn, hy vọng có thể bù đắp cho hắn. Theo suy nghĩ của ta, cứ đối xử tốt với hắn, mưa lâu thấm đất, một ngày nào đó ta sẽ thật sự yêu hắn.
Nhưng ta không nghĩ tới, hắn lại phản bội.Khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn rời đi, nếu nói không thương tâm thì chính là giả dối, dù sao chúng ta cũng có với nhau bốn năm cảm tình, nhưng ta càng sợ hãi hơn. Ta sợ sau khi hắn đi rồi, tình yêu của ta đối với ngươi lại bộc phát không thể kềm chế được. Khi đó dường như ngươi đã xem ta như bạn tốt, ta phi thường quý trọng tình hữu nghị này, không muốn bị ngươi chán ghét, cho nên mới càng ngày càng … bất an hơn.
Nếu còn như vậy, ta sợ lịch sử sẽ tái diễn, sợ chính mình sẽ đối với ngươi làm ra những chuyện không tốt, không muốn gây phiền phức cho ngươi nên ta mới bắt đầu trốn tránh. Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều tự nói với bản thân, tuyệt đối không thể suy nghĩ nhiều, không cần tự mình đa tình, hiểu sai ý tốt của ngươi. Thậm chí đến cuối cùng, chẳng những mượn rượu quên sầu, ta còn đi tìm đối tượng khác, chính là muốn dời tầm mắt ra khỏi ngươi. Nhưng ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, điều này lại làm ngươi bị tổn thương!"
Lâm Tịch Hải mấp máy môi, muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Nguyên lai, tất cả chuyện này đều xuất phát từ việc bọn họ rất quan tâm đến nhau, đều lo lắng cho đối phương không phải sao? ( nu thì có =. =’’)
“Tịch Hải. Ta chưa từng dám nghĩ đến, ngươi yêu ta, một mực chờ ta, ta thật sự nằm mơ cũng không dám nghĩ đến! Cho dù đến bây giờ, nếu không chính tai nghe ngươi nói như vậy, ta vẫn cảm thấy khó có thể tin được! Tuy rằng trước đây ngươi từng nói qua là ngươi thích ta, nhưng ta vẫn nghĩ đó là sự tùy hứng nhất thời của ngươi, chỉ cần qua một thời gian là loại cảm tình này sẽ rất nhanh phai nhạt…… Thực xin lỗi, Tịch Hải, xin tha thứ cho ta! Tha thứ vì ta luôn tự cho mình là đúng, tha thứ cho sự yếu đuối của ta, tha thứ cho sự trì độn ( ngu si, cùi bắp, cùi chuối..@@##$%) của ta a, vẫn không phát hiện ra tâm ý của ngươi, chỉ biết một mực trốn tránh."
Tay Bành Diệc Hàn vuốt nhẹ lên mặt hắn, đôi mắt rưng rưng chăm chú nhìn hắn.
“Không được dễ dàng nói tái kiến như vậy! Cho … ta một cơ hội nữa đi. Ta yêu ngươi, ngươi cũng yêu ta, vì sao chúng ta lại không thể ở cùng một chỗ? Chúng ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy, không nên lại sai lầm nữa, được không?"
Bành Diệc Hàn cúi đầu, hôn lên đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn……
“Ta thề, từ nay về sau, ta sẽ chỉ ở bên cạnh ngươi. Ta sẽ mang đến hạnh phúc cho ngươi, bởi vì trên đời này, người duy nhất có thể khiến cho ngươi hạnh phúc chính là ta, mà người duy nhất khiến ta hạnh phúc, cũng chỉ có ngươi. Ta không thể không có ngươi, lúc này đây, dù xảy ra chuyện gì ta cũng không buông ngươi ra nữa!"
Lâm Tịch Hải hạ mí mắt, nhiệt lệ đang đọng ở hốc mắt lại rào rào chảy xuống……
Sự ràng buộc đã khắc sâu đến mức vô pháp chặt đứt.
Tình yêu này đã ban tặng cho hắn quá nhiều thống khổ cùng sung sướng, tuy bi thương lại nhiều hơn vui sướng, nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn bất trị mà yêu y, mặc kệ như thế nào, hắn vẫn yêu y.
Bây giờ điều duy nhất có thể tách rời bọn họ chỉ có cái chết, mà cho dù đã chết, hắn cũng sẽ tiếp tục yêu nam nhân này.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi môi cánh hoa lạnh lẽo, lại một nụ hôn nhẹ nhàng và ôn nhu như nước hạ xuống.
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác được thứ chất lỏng ẩm ướt chảy xuống từ khóe miệng, tình yêu ngự trong ***g ngực chợt rung động, càng lúc càng được khuếch đại……
Sau đó, hắn vươn hai tay, ôm chặt lấy nam nhân.
Hai người nằm trên mặt đất lạnh băng dây dưa đến nửa ngày, bị hàn ý xâm lấn, Lâm Tịch Hải liên tục hắt xì vài cái, thân thể đang vùi trong lòng Bành Diệc Hàn mới dần dần bừng tỉnh.
Thật vất vả mới bắt được một chiếc tắc xi, Lâm Tịch Hải bảo tài xế lái xe đến một khách sạn ven biển, sau khi đến nơi, cả hai liền đi thẳng đến quầy khai phòng. ( em Hải hành sự lẹ thiệt)
Dọc theo đường đi, hai người đều gắt gao nắm lấy tay của đối phương, không quan tâm đến tầm mắt kì quái của người khác. Nếu họ nói thầm đây là hai tên đồng tính luyến ái, vậy cứ để cho bọn họ nói, dù sao đây cũng là sự thật.
Nếu có thể, Lâm Tịch Hải còn muốn tuyên cáo cho toàn bộ thế giới biết, người nam nhân bên cạnh hắn, chính là người hắn yêu nhất cuộc đời này!
Sau khi đóng cửa phòng khách sạn, Bành Diệc Hàn liền ôm lấy hắn mà hôn nồng nhiệt, đồng thời hai tay vội vàng cởi quần áo của đối phương, mà Lâm Tịch Hải cũng không chút nào yếu thế, một bên đáp lại nụ hôn của nam nhân, một bên rũ bỏ áo khoác của y xuống đất.
Rốt cục hai người tâm ý tương thông, động tác nhất trí, phối hợp ăn ý, đều muốn mau chóng tiếp xúc đến da thịt của đối phương.
“Thân thể của ngươi thật lạnh, giống như một khối băng."Bành Diệc Hàn thở hổn hển, vuốt ve lưng hắn.
“Của ngươi cũng vậy, ở bên ngoài đã đợi bao lâu rồi?"
Lâm Tịch Hải sờ soạng lên đôi vai lạnh lẽo của Bành Diệc Hàn, khẽ liếm lên hai gò má lạnh lạnh của y.
“Ô, chỉ ba, bốn giờ mà thôi."
Bành Diệc Hàn động thủ cởi dây lưng của hắn, quần áo nhất kiện bong ra từng màng, hai người chậm rãi hôn nhau đi đến bên giường……
“Vì sao lại không vào biệt thự mà chờ?"
“Đới An Ny đuổi ta ra ngoài a."
Bành Diệc Hàn cười khổ: “Nàng cầm cái chổi, quét ta ra khỏi nhà, bất quá đây cũng là hậu quả ta nên lãnh nhận."
“Ngu ngốc."
Lâm Tịch Hải không khỏi cười khẽ, tay không quên tụt quần của nam nhân xuống đất.
Hai người nhiệt tình dây dưa, thân thể bắt đầu dần dần nóng lên……
“Buổi tối hôm đó, ta rốt cuộc đã làm gì với ngươi vậy?"Bành Diệc Hàn đặt Lâm Tịch Hải lên giường, nhìn vào ánh mắt của hắn.
“Đáng ghét, không nên hỏi nữa."
Tưởng tượng đến đêm đó, Lâm Tịch Hải trong lòng thật khổ sở, lại có điểm thẹn thùng, không khỏi hạ mí mắt, trốn tránh tầm nhìn của y.
“Ta thực đáng chết!"
Bành Diệc Hàn kịch liệt nói, sau đó lại cúi xuống một chút, tinh tế hôn nhẹ lên hai má của hắn : “Ta không phải đã làm chuyện quá phận đối với ngươi chứ?"
“Ân, đúng vậy đó."Lâm Tịch Hải tức giận nói.
“Rốt cuộc là quá phận như thế nào? Có quá đáng hơn so với việc đang làm hay không?"
Vừa nói Bành Diệc Hàn vừa dùng bàn tay to lớn xoa vào chỗ nam tính của hắn, chỉ cách một tầng quần lót mỏng manh nên có thể nhận thấy thứ kia đang không ngừng sôi sục….
“A……"Lâm Tịch Hải kìm lòng không được mà ngẩng cổ lên, phát ra thanh âm diễm lệ.
Phần eo của hắn bắt đầu chấn động, phân thân vừa được nam nhân nắm trong tay, ngay lập tức không biết xấu hổ mà nhanh chóng bành trướng, bị đầu ngón tay linh hoạt âu yếm, không những càng lúc càng cứng rắn, mà ngay lỗ nhỏ cũng bắt đầu rỉ ra vài giọt dịch thể màu trắng.
“Giống như thế này sao?"
Bàn tay thô ráp của y tiếp tục ngọt ngào tra tấn, vuốt ve chơi đùa trên bộ phận mẫn cảm của hắn.
“A…… So với việc này…… còn… còn quá phận…… Quá phận hơn……"
Lâm Tịch Hải thở gấp, phát ra âm thanh ướt át.
Bành Diệc Hàn nâng hai chân của hắn lên, cởi quần lót ra, vứt xuống dưới giường, sau đó dùng ngón tay trực tiếp chạm lên khối dục vọng đang bừng bừng phấn chấn của hắn.
Tay Lâm Tịch Hải nhẹ nhàng đặt trên cánh tay của y, muốn thu ngắn khoảng cách của cả hai.
Đôi mắt của hắn dày đặc hơi nước, đồng tử ướt át, ngọn đèn trong phòng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, phản chiếu lên mắt hắn khiến cho hào quang bắn ra bốn phía, tản ra sự gợi cảm đầy mị lực.
Bành Diệc Hàn chỉ cảm thấy nhiệt huyết toàn thân bỗng dưng phát ra một tiếng nổ “Oanh"thật lớn, kể tiếp là trào dâng ồ ạt, khiến y nhất thời hóa thành một con chó sói, bổ nhào vào người Lâm Tịch Hải, chen chân vào giữa hai bắp đùi của hắn, một bên mãnh liệt hôn, một bên tiếp tục xoa nắn dục vọng của đối phương.
Lâm Tịch Hải lấy giọng mũi phát ra tiếng thở dốc ngọt ngào, mềm mại hé miệng, tiếp nhận đầu lưỡi của y, cùng y triền miên cắn mút……
“Ân…… Ngô……"
Đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, quấn chặt lấy nhau, phát ra tiếng vang “Tí tí"hổ thẹn, hạ thể trần trụi, lại không ngừng bị nam nhân vỗ về chơi đùa kích thích, khoái cảm khiến kẻ khác khó có thể nhẫn nại. Sự âu yếm của đầu lưỡi làm cho một người vốn không có kinh nghiệm như Lâm Tịch Hải chịu đựng không được, thứ đang bành trướng ở phía dưới dường như cũng muốn phát tiết ngay lập tức.
“A…… Dừng tay…… Không được….. Ta…… Ta phải bắn ra……"
Hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vặn vẹo thân thể mềm dẻo của mình, một dòng chất lỏng ồ ồ chảy ra, phủ đầy trên ngón tay của nam nhân.
Nhưng nam nhân nhưng không có nửa điểm muốn buông tha cho hắn, vẫn tiếp tục hôn, từ trên cổ lướt xuống phía dưới, một đường trượt qua xương quai xanh, sau đó, một ngụm liếm lên hai điểm nhũ tiêm đỏ sẫm trên khuôn ngực trắng noãn.
“A a……"
Lâm Tịch Hải lập tức phát ra tiếng kêu thơm ngọt, phần eo cuồng loạn vặn vẹo, nơi bắp đùi bị một trận co rút, lại tiếp tục xuất ra trên tay Bành Diệc Hàn.
“Nhanh như vậy sao?"Bành Diệc Hàn hơi ngẩn ra, sau đó cười cười, hôn lên hai gò má phiếm hồng của Lâm Tịch Hải.
“Bởi vì…… đã lâu không có làm……"
Lâm Tịch Hải phát ra âm thanh yếu ớt như tiếng muỗi kêu, xấu hổ đến mức không dám nhìn y.Hắn phản ứng như vậy, khiến y cảm thấy hắn thật đáng yêu, đáng yêu muốn chết luôn.
“Không được nhìn ta!"
Lâm Tịch Hải thấy người kia cứ nhìn mình chằm chằm nên thẹn quá hóa giận, hướng y quát lớn, nhưng mà khóe mắt hẹp dài nhiễm đầy hơi nước, chẳng những không có nửa điểm thuyết phục, ngược lại càng làm người khác yêu thương, môi cũng nhẹ nhàng run rẩy, giống như một đóa hoa tươi nhuận sau cơn mưa, khiến cho người đến hái phải mê mẩn……
“Thật là đáng yêu."
Bành Diệc Hàn nhịn không được cúi người, hôn lên cánh hoa lấp lóe ánh sáng, tinh tế phác họa lên mí mắt của hắn vài đường dịu nhẹ, cắn cắn môi dưới, liếm lại liếm, hút lại hút. Đồng thời, vươn ngón tay, nhẹ nhàng sáp nhập vào mật huyệt phía sau của hắn……
“Lần trước có làm như vậy không? Ngón tay của ta có cắm vào nơi đây không a? Có làm đau ngươi hay không? Thực đáng chết, ta thề về sau ta sẽ không bao giờ …uống rượu nữa!"
Tưởng tượng đến việc mình đã bỏ lỡ một ‘sự kiện’ quan trọng như thế này, Bành Diệc Hàn liền hận đến mức muốn đập đầu vào tường chết cho xong.
“A…… Cái kia…… Đó là…… lần đầu tiên……của ta."
Cảm giác được ngón tay nam nhân tiến tiến xuất xuất trong cơ thể, tuy bị dị vật xâm lấn cố nhiên không dễ chịu, nhưng bởi vì muốn cùng y kết hợp, nên Lâm Tịch Hải không có nửa điểm oán giận, chính là cố gắng hấp khí, phối hợp hoạt động với ngón tay của y.
“Lần đầu tiên? Ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng……"
Lần này, Bành Diệc Hàn hoàn toàn giật mình.
Thật sự là sét đánh bên tai!
“Không có…… Cùng người khác đều không được…… Chỉ có thể…… Cùng với ngươi thì mới được……"
Tựa hồ cũng hiểu được nói như vậy thật sự rất là xấu hổ, Lâm Tịch Hải lại thẹn quá hóa giận, đấm nhẹ một quyền vào ngay gò má bên phải của nam nhân : “Im ngay, muốn làm gì thì mau làm đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy để làm gì hả."
Lâm Tịch Hải phi thường ngượng ngùng, chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui ngay vào!
“Tịch Hải, thật sự chỉ có thể cùng với ta? Ta…… Ta thật cảm động!"
Bành Diệc Hàn ôm cổ hắn, tựa như một con khuyển to lớn, đang âu yếm chủ nhân của mình, kích động cọ cọ vào hai má hắn……
“Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Ngươi giết ta đi, lần đầu tiên của ngươi quý giá như vậy, ta lại không có ấn tượng. Ngươi mắng chửi ta đi, ta thật sự là tên khốn nạn kém cỏi nhất trên đời này a!"
“Giết ngươi một nghìn lần, cũng không bồi thường được tổn thất của ta."
Lâm Tịch Hải nhéo đầu của y một phát, hung tợn trừng mắt, bản tính nữ vương chôn giấu lâu ngày rốt cục đã hiển lộ.
“Giác ngộ đi, ngươi nên chuẩn bị cho tốt, cả đời này đều phải phục vụ cho ta, chỉ đi theo một mình ta, nếu không, ta sẽ làm thịt ngươi rồi cho vào chảo chiên lên ăn."
“Được, được ngươi muốn chà đạp ta như thế nào cũng được!"
Bành Diệc Hàn ôm chặt hắn, ở bên tai hắn phả ra hơi thở nóng bỏng.
“Ngu ngốc, không được vừa để một ngón tay trong người ta vừa nói ra những lời này."
Lâm Tịch Hải bạo phát, nghĩ muốn nhấc chân lên đá y, ai ngờ mới vừa động đậy, theo bản năng, mật huyệt liền kẹp chặt ngón tay kia lại, thân thể hắn nhuyễn đi một nửa, bộ dáng thật sự đáng yêu cực kỳ.
“Ta yêu ngươi."
Bành Diệc Hàn toàn thân đều sôi trào, rốt cuộc nhẫn nại không được, liền ôm lấy hai chân thon dài của hắn, nâng cao thắt lưng của Lâm Tịch Hải, dùng hung khí cứng nóng của mình nhập khẩu vào lỗ nhỏ của hắn, thật chậm rãi, kiên định xỏ xuyên qua cơ thể đối phương.
“A……"
Thanh âm trầm thấp của Lâm Tịch Hải vang lên lanh lảnh, yết hầu phập phồng, cái cổ trắng noãn cong lên thành một vòng cung thật xinh đẹp.
“Đau không?"
Bành Diệc Hàn nhíu mi dừng lại, kiệt lực áp chế kích động của mình.
Mật huyệt ấm áp mềm mại của hắn gắt gao bao vây y, giống như có một năng lượng kì quái, hút dương khí của y vào thật sâu, trước mắt từng trận vựng huyễn, y cơ hồ cũng sắp không nhịn được nữa.
“Không…… sao……"Lâm Tịch Hải cố gắng hô hấp.
Không có chất bôi trơn, nếu nói không đau chính là gạt người, nhưng bởi vì hắn khẩn cấp muốn cùng y kết hợp, nên dù có đau đớn như thế nào, hắn cũng có thể chịu đựng
Hô hấp sâu vào, làm cho thân thể trầm tĩnh lại……
Dục vọng nóng rực như lửa vẫn đang lấp đầy bên trong cơ thể, cho dù bất động, cũng có thể cảm nhận được sự trương phình của mạch máu nơi đó, con tim hai người dường như có cùng nhịp đập, cảm giác vừa kỳ dị vừa thân mật.
Không đành lòng nhìn thấy bộ dáng đầy mồ hôi của đối phương, Lâm Tịch Hải nâng lên một chân, cọ cọ vào lưng của y : “Có thể rồi. Tiến vào đi."
Bành Diệc Hàn khó nhịn kích động, cúi người xuống, như mãnh hổ xổng chuồng, nhảy thật sâu vào trong cơ thể hắn.
“A…… A…… Ân……"
Cả gian phòng đều ẩm ướt, nhộn nhạo tiếng thở dốc thơm ngọt, như có như không, không ngừng trêu chọc thính giác của nam nhân, khi hai thân thể ma sát lẫn nhau, truyền đến thanh âm *** ô như nước chảy.
Da thịt nóng rực gắt gao hòa quyện, cơ hồ sắp bốc cháy.
“Thoải mái không?"
Bành Diệc Hàn thở hổn hển hỏi, tấm lưng rộng vẫn giữ vững luật động và tiết tấu, vừa sâu vừa nhợt nhạt, ma sát lên nội vách ấm áp của hắn.
Thật sự rất thương hắn, muốn cho hắn được trải qua thể nghiệm tốt nhất, khó quên nhất.
“Ân…… A…… Thật thoải mái……"
Lâm Tịch Hải thẳng thắn phản ứng, đầu hơi nghiêng lên, cảm giác vô cùng khoái hoạt.
Không ngừng giao triền, sự đau đớn đã sớm biến mất vô hình, chỉ còn đọng lại một dòng điện tê rần lưu thông trong cơ thể.
Mỗi lần y luật động, đều làm cho hắn toàn thân mềm nhũn, giống như sắp bị hòa tan dưới ánh mặt trời.
“Hảo…… Hảo lớn……"Lâm Tịch Hải híp lại đôi mắt thu hút, dùng thần sắc mê ly nhìn vào người nam nhân.
“Thật sự thoải mái đúng không?"
Thấy hắn bày ra bộ dáng mê người như thế, khí huyết toàn thân của Bành Diệc Hàn không khỏi dâng lên, huyết mạch chạy như bay, càng lúc càng va chạm kịch liệt hơn.
“A…… Ân…… Chậm lại một chút……"
Bị quá nhiều loại khoái cảm mới lạ xô đẩy, Lâm Tịch Hải cơ hồ không chịu nổi, yết hầu không tự giác mà phát ra một thanh âm khàn khàn khêu gợi, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, bên trong chảy ra một dòng nhiệt lệ thảng tình.
Nam nhân cử động thắt lưng, biến hóa đủ các loại góc độ, tác cầu hắn, dò hỏi hắn, đột nhiên, y vô tình đụng vào điểm mẫn cảm trong cơ thể của hắn……
“A…… Nơi đó…… A a……"Lâm Tịch Hải liền lớn tiếng thở gấp, thân thể cuồng loạn vặn vẹo.
“Là nơi này sao?"
Bành Diệc Hàn kiềm trụ thắt lưng của hắn, lại tiếp tục đánh sâu vào cực điểm vừa rồi, quả nhiên thân thể hắn lại kịch liệt chấn động.
“Ân…… A……"
Giống như có một quả bom bạo phát bên trong cơ thể, Lâm Tịch Hải rốt cuộc khống chế không được, nâng mông lên phối hợp với động tác của nam nhân, liều mạng vặn vẹo phần eo.
Thân thể giống như không còn thuộc về mình nữa, chỉ biết cơ khát cắn nuốt phân thân của Bành Diệc Hàn, muốn nhấm nháp tất cả của y.
Khoái cảm mãnh liệt không tuân theo lí trí của bản thân, trước mắt từng trận biến thành màu đen, thiên toàn địa chuyển, tình triều dâng cao mãnh liệt làm cho hắn không kịp thừa nhận, tất cả đều hóa thành nước mắt, lẳng lặng chảy xuống gối.
“Diệc Hàn……"
Hắn liên tiếp kêu tên của nam nhân, nếu như thế giới này có sụp đổ, chỉ một mình y mới có thể cứu vớt được sự tồn tại của hắn.
“Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh ngươi. Ta yêu ngươi, Tịch Hải."
Nam nhân ôn nhu hôn lên khóe mắt của hắn, động tác vẫn kịch liệt chưa từng dừng lại dù chỉ một chút.
Thanh âm của y khiến hắn cảm thấy an tâm, trong cơ thể chợt nảy lên một xúc cảm ngọt ngào, Lâm Tịch Hải ôm lấy cổ nam nhân, nồng nhiệt hôn đáp trả.
Mồ hôi cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau, thiên đường cùng địa ngục, đồng thời dày vò hắn.
Thân thể đã cong thành một tư thế kì quái đến mức khó có thể tưởng tượng, nam nhân từ trên xuống dưới, giống như đang đóng cọc vào mật huyệt của hắn, châm lên đại hỏa hừng hực trong cơ thể, khiến Lâm Tịch Hải rơi vào sâu bên trong ngọn lửa *** vô hưu vô chỉ.
Cả gian phòng đều tràn ngập hơi thở *** huân túy.
Lâm Tịch Hải cảm thấy thân thể của mình tựa hồ không còn tồn tại nữa, mỗi một lần cao trào, không ngừng đánh sâu vào hắn, đưa hắn lên đến tận đỉnh.
Toàn thân càng ngày càng nóng, tứ chi rã rời, cả đại não cũng tê dại vui sướng, thần hồn phiêu đãng.
“Ta…… Không được……"
Khoái hoạt tích lũy đến đỉnh điểm, Lâm Tịch Hải không thể kiềm được, phát ra tiếng rên rỉ mà ngay cả bản thân vừa nghe xong cũng đỏ mặt, nức nở khóc lóc.
Biết hắn rất nhanh đã đạt đến cao trào, nam nhân không phí thời gian, lại triển khai thêm một vòng kịch liệt.
Lâm Tịch Hải bị y làm đến toàn thân xụi lơ, nói không ra hơi, chỉ có thể liều mạng lay động đầu, ngón tay bấu chặt vào chăn đơn, cơ hồ muốn xé toang nó ra.
“A……"
Rốt cục, nội vách bên trong mãnh liệt co rút, hắn đã đạt đến cao trào.
Bởi vì nơi đó không ngừng co rút lại, liên tục kẹp chặt phân thân của Bành Diệc Hàn, y không nhẫn nại nâng đùi hắn lên, sau khi hắn đạt tới đỉnh, y vẫn liên tục kịch liệt tiến xuất thêm mấy chục lần, rồi mới gầm nhẹ, phát tiết dục vọng của mình.
Cơ thể bị rót vào một cỗ nhiệt lưu, nội vách mẫn cảm không khỏi co rút lại, thân thể từng trận run run, như thế nào cũng chịu không nổi.Nhìn thấy biểu tình xinh đẹp trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, Bành Diệc Hàn kìm lòng không xong, tiếp tục lần thứ hai bắn vào trong cơ thể hắn, một giọt cũng không bỏ sót……
Hai người ngã vào nhau, dư vị cao trào tồn đọng, bọn họ ôm lấy lẫn nhau, kịch liệt thở dốc, đến một lúc lâu sau mới an tĩnh trở lại.
“Đáp ứng ta, vĩnh viễn không được cùng ta nói tái kiến."
Nam nhân chân thật nhìn vào mắt Lâm Tịch Hải, một chút, tinh tế hôn lên khuôn mặt của hắn.
“Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Ngực lại bắt đầu nóng lên, hai người chăm chú nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng hôn nhau.
Nhiệt tình trong lòng tựa hồ vĩnh viễn không có cách nào dừng lại, sau đó hai người lại ở trong phòng tắm làm một lần, trở lại trên giường, làm thêm một lần nữa, thẳng đến khi kiệt sức, lúc này mới ôm nhau, nặng nề đi vào ngủ.
Ngoài cửa sổ tuyết đã ngừng rơi, mây đen dần dần tán đi, Một ngày đẹp trời bắt đầu tiến đến….
20
Chưa mở mắt ra, ***g ngực đã cảm nhận được một sức nặng ấm áp, bên gáy phảng phất luồng hơi thở nhẹ nhàng, từ chỗ sâu nhất của nội tâm chợt dâng lên nỗi xúc động mềm mại.
Bành Diệc Hàn chậm rãi mở to đôi mắt, nhìn người đang nằm trong lòng thanh khiết tựa như thiên sứ, đôi gò má tuấn mỹ đến bất khả tư nghị, phát ra một vầng sáng nhàn nhạt.
Hạnh phúc tiến đến thật mãnh liệt, và bởi vì quá mức hạnh phúc, nên Bành Diệc Hàn không khỏi ngây ngốc và hoài nghi, tất cả những điều này có phải là sự thật hay không? Y đang nằm mơ chăng?Liệu trong nháy mắt, viễn cảnh này có bất chợt biến mất vô hình?
Dùng sức nhéo một cái thật mạnh lên đùi của mình, quả nhiên có cảm giác đau đớn, mà cảnh tượng trước mắt cũng không biến mất, thật tốt quá, quả nhiên đây không phải là ảo giác.
Bành Diệc Hàn nhếch môi, hé ra nụ cười dịu nhẹ không tiếng động, sau đó cúi đầu, dùng môi hôn nhẹ lên bả vai trắng nõn của đối phương……
Da thịt của hắn tản ra loại hương vị thật dễ ngửi, y vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, muốn tạo ra dấu vết sở hữu trên thân thể người yêu dấu.
Đầu lưỡi đặt lên da thịt, tinh tế cử động một chút, Lâm Tịch Hải cũng chưa có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn còn ngủ say, mí mắt nhắm nghiền, còn có một đạo quầng thâm thản nhiên bao phủ, sắc mặt tái nhợt khiến cho người ta đau lòng.
Xem ra sự tình kịch liệt tối hôm qua, đối với thân thể hắn thật sự là một gánh nặng rất lớn, hiện tại không đành lòng đánh thức hắn, Bành Diệc Hàn kéo chăn lên, dùng tay trụ lấy đầu vai lõa lồ, lẳng lặng ôm hắn, để cho hắn ngủ nhiều hơn một chút.
Bành Diệc Hàn dùng mũi hôn lên đỉnh đầu của hắn, nơi đó truyền đến mùi hương dầu gội đầu thoang thoảng, chỉ cần ôm hắn vào lòng, tựa như y đã có trong tay toàn bộ thế giới.
Năm năm, tình yêu đau khổ đã kéo dài suốt năm năm.
Lấy hai chữ “Khổ luyến"để hình dung cho đoạn tình cảm này, tuyệt đối không hề khoa trương.
Ngắm nhìn tia nắng ban mai đang lộ ra bên ngoài cửa sổ, tâm tư Bành Diệc Hàn lại phiêu dạt trở về quá khứ.
Lần đầu tiên gặp nhau, đã bị hắn tận tình chế nhạo : “Củ khoai tây", “Người què", “Khủng long"…… Đây là toàn bộ hình tượng của y trong mắt hắn lúc ấy, mặc dù những biệt danh này có chút đả thương người khác, nhưng Bành Diệc Hàn cũng không tức giận. Bởi vì tất cả đều là sự thật, nếu đứng chung với một con thiên nga xinh đẹp lóa mắt như hắn thì y chính là con cóc xấu xí, muốn được kết giao với hắn quả là không biết xấu hổ.
Chưa bao giờ nghĩ tới, lại có thể được giới thiệu làm quen với một người như vậy, thế mà trong một lần tụ hội bạn bè, sau khi biết được Bành Diệc Hàn có tài nấu ăn, Lâm Tịch Hải lại chủ động đưa ra lời mời, bảo y đến làm bạn cùng phòng. Lúc ấy y thật sự rất ngạc nhiên, nếu là người khác có lẽ sẽ khẩn cấp đồng ý, nhưng y lại rất do dự, không biết có nên chấp nhận hay không, tuy nhiên cuối cùng vẫn không đành lòng cự tuyệt ánh mắt chờ mong của hắn, ngay lập tức liền đáp ứng.
Quả nhiên, sau đó không lâu, dự cảm của y đã ứng nghiệm —— không thể ngăn cản được bản thân sa chân vào con đường tình ái đối với hắn.
Tuy rằng hắn chính là một"Nữ vương" tùy hứng, ích kỷ, ngạo mạn, lại chả biết ơn người khác, nhưng không hiểu vì sao, y luôn cảm thấy hắn thật đáng yêu.
Cho dù mỗi ngày y đều nấu cơm cho hắn ăn, sau khi buông chén xuống, ngay cả một tiếng “Cám ơn"cũng không thèm nói, liền bỏ chạy đi chơi game, vừa chơi vừa la ó hô to gọi nhỏ, nào là muốn uống nước, nào là muốn y gọt hoa quả cho hắn ăn, biến y thành tùy tùng của hắn, nhưng mặc dù bị đối xử quá đáng như vậy, y vẫn cảm thấy hắn càng phi thường đáng yêu, cũng cam tâm tình nguyện để cho hắn sai phái.
Xem như đang nuôi dưỡng một con mèo Ba Tư quý báu, nếu không có chủ nhân bên cạnh thì nó sẽ chán ghét mà giương nanh múa vuốt, vì thế y đã cố gắng chiếu cố và sủng nịch hắn bằng toàn bộ khả năng của mình.
Có đôi khi, hắn cảm thấy mệt mỏi, liền thả mình lên sô pha, dựa vào bờ vai của y mà yên bình ngủ, lúc đó y cũng giống như bây giờ, lặng lẽ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, trong lòng dấy lên niềm hạnh phúc ấm áp không thể nói nên lời……
Nhưng mà, cho dù như vậy, y cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến việc sẽ được hắn yêu thương. Bành Diệc Hàn hiểu rõ những suy nghĩ của hắn, y vốn không phải là mẫu người lí tưởng mà hắn thường mong đợi, y cũng không cùng thế giới với hắn.
Tuy đã suy nghĩ thông suốt, nhưng rốt cục vẫn không thể vượt qua được điểm cực hạn của bản thân.
Khi hắn cố ý kết giao cùng người khác để kích thích châm chọc y, hắn quả thật chẳng phân biệt được nặng nhẹ, một mặt cố gắng khoét sâu vào miệng vết thương của y, kết quả khiến y chịu đựng không nổi mà bạo phát, sau đó không chỉ xúc phạm đến hắn, đồng thời y cũng đã thương tổn chính mình.
Một khắc đó, y quyết định phải rời khỏi hắn, cố gắng chặt đứt mối liên hệ với hắn trong khi chưa quá muộn.
Vì thế y đã đi đến nơi có điều kiện khắc nghiệt như Tây bộ, bắt đầu cuộc sống mới, kết giao bằng hữu mới, và cũng có bạn trai mới, mặc cho năm tháng trôi qua giống như nước chảy, đem hình ảnh của hắn chôn sâu vào kí ức.
Cho dù ngẫu nhiên nhớ tới hắn, y cũng chỉ thản nhiên cười, hắn hẳn là đã sớm quên mất y rồi, chắc cũng đã có người yêu mới. Vậy mà…y trăm triệu lần không nghĩ tới, một năm sau, khi trở lại thành phố H, đêm đó liền nhìn thấy hắn đứng chờ ở ngoài cửa, không lâu sau, lại bảo là hắn yêu mình……
Thời khắc đó không khác gì một giấc mộng hư ảo.
Tuy rằng lúc đó hắn đã tỏ tình rất chân thành và tha thiết, nhưng y cũng không có cách nào tin tưởng. Đây cũng không phải là ước đoán chủ quan, mà thật sự là mức độ chênh lệch giữa hai người quá xa xôi, rất không tương xứng. Trên đời này, có lẽ nam nhân vĩ đại tài giỏi như hắn vô cùng hiếm có, còn người tầm thường như y thì chỉ cần bước ra đường là hốt được một bó to.
Căn cứ vào tâm ý của đối phương, và cũng bởi vì y đã đáp ứng quen với người khác, nên đành đẩy hắn ra.
Sự xa lánh này, chính là trải qua suốt bốn năm dài dòng.
Thật sự hoàn toàn không nghĩ tới, hắn cư nhiên vẫn một mực chờ đợi y, một mực yên lặng yêu y!
Nhớ đến ngày hôm đó, khi hắn dùng thanh âm suy yếu nói ra câu ‘tái kiến’, nội tâm của y liền đau đớn đến không chịu nổi.
Y rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì?
Bản thân vốn nghĩ muốn tốt cho Lâm Tịch Hải, nếu làm như vậy mới có thể khiến cho đối phương hạnh phúc, nhưng thật sự y chưa từng nghĩ đến, khi làm như vậy thì lại gây đau khổ cho hắn. Chưa từng hỏi trước qua hắn, liền tự tiện thay hắn suy nghĩ, làm cho hai người bọn họ bỏ phí một khoảng thời gian dài đằng đẵng từ trước đến nay.
Y biết trên phương diện cảm tình, Lâm Tịch Hải là một người tôn thờ chủ nghĩa trinh tiết, không yêu thương thì thôi, nhưng nếu đã yêu ai, thì hắn sẽ dành cả một đời để theo đuổi người đó.Y hoàn toàn không nghĩ đến, đối tượng mà hắn thật sự quan tâm lại chính là mình!
Y có tài đức gì mà có thể làm cho hắn yêu đến như vậy, nghĩ đến đây, nội tâm yêu thương lại dâng lên không thể khống chế, không biết phải bồi thường cho hắn như thế nào thì mới tốt.
Bất quá, bọn họ dù sao còn có một khoảng thời gian dài phía trước, y có thể hảo hảo yêu thương hắn, mang toàn bộ những năm tháng đã bị bỏ qua trước kia trở về!
Bành Diệc Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Lâm Tịch Hải, lấy ngón tay vuốt ve hai má mềm mại, thân thể người kia bỗng nhiên chấn động một chút, hàng lông mi nồng đậm run rẩy, chậm rãi mở mắt……
“Sớm a."
Bành Diệc Hàn ôn nhu cười, hôn lên bờ môi của hắn.
Hắn vẫn có chút buồn ngủ mông lung, ánh mắt rất là mờ mịt, như là không biết mình đang ở nơi nào.
Dần dần, tầm mắt ngắm nhìn đến khuôn mặt của Bành Diệc Hàn, hắn kinh ngạc nhìn y.
“Làm sao vậy?"
Bành Diệc Hàn lấy ngón tay cao thấp vuốt ve mặt của hắn, cũng nhẹ nhàng trượt lên thần cánh hoa mềm mại.
“Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Không ngờ hắn lại nói như vậy, Bành Diệc Hàn ngẩn ngơ, trong lòng vừa yêu thương vừa đau xót.
Y không nghĩ tới, khi hắn tỉnh lại, phản ứng cũng giống như y ban nãy.
“Ngươi không có nằm mơ. Đây là sự thật, ngươi là thật, ta cũng là thật, chúng ta đang ở cùng một chỗ."
“Thật vậy sao?"
Lâm Tịch Hải vẫn ngơ ngác nhìn y, bộ dáng thật đáng yêu, làm cho đầu óc Bành Diệc Hàn lập tức lại sôi trào, “Tiểu đệ đệ"nhất thời rục rịch đứng lên.
Y không khỏi phải hấp một ngụm lương khí, nội tâm mắng nhiếc chính mình quả thực là con sắc lang, âm thầm ra lệnh cho “Tiểu đệ đệ"an tĩnh lại.
Tối hôm qua đã làm đến điên cuồng như vậy, thân thể hắn khẳng định là không chịu nổi, y không muốn khiến cho hắn chết vì mệt.
“Thật sự!"
Bành Diệc Hàn vươn tay, cười nhẹ nhàng, nhéo nhéo hai má hắn : “Có thấy đau không? Lời ta nói hoàn toàn là thật."
Lâm Tịch Hải bắt đầu có điểm tin tưởng, đôi mắt mờ mịt dần dần trong trẻo trở lại, bỗng nhiên, hắn vươn đôi tay, một phen ôm chặt lấy Bành Diệc Hàn, sức lực to lớn, cơ hồ làm cho y hơi khó thở.
Bành Diệc Hàn cũng ôm lấy hắn, ôn nhu hôn lên đầu vai, vuốt nhẹ thắt lưng của hắn, rồi cả hai đều im lặng không lên tiếng….
Sau một lúc lâu, Lâm Tịch Hải mới buông y ra, không hờn giận dùng tay cuốn lấy sợi tóc của đối phương, trừng mắt nhìn y : “Ngươi ngày hôm qua đã làm quá mức rồi nha, hại thắt lưng của ta đến bây giờ vừa chua xót vừa đau."
“Chúng ta liên tục đã làm tới ba lượt, như thế nào có thể không đau nhức, ta giúp ngươi xoa bóp được không?"
Bành Diệc Hàn cười cười.
Tuy lúc hắn trầm mặc cũng thực đáng yêu, nhưng bộ dạng nữ vương lại đáng yêu hơn nhiều.
Lâm Tịch Hải lại liếc y một cái sắc bén, kia cũng không phải là vẻ mặt tức giận, mà là thẹn thùng đến mức quẫn thái, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trên ngực y, hưởng thụ sự thoải mái khi được mát xa, bô dáng kia rất giống một con mèo Ba Tư đang làm hướng nũng với chủ nhân.
Bành Diệc Hàn hôn lên đầu của hắn, bắt tay đặt trên sườn thắt lưng, nhẹ nhàng mát xa……
Hai hạ thể trần trụi va chạm vào nhau, cặp đùi bóng loáng của hắn kề sát lên khối dục vọng đang ngủ đông của y, máu mũi lần thứ hai dâng lên, toàn thân Bành Diệc Hàn lại cảm thấy dục hỏa phát tác.
“Thoải mái không?"
Y vừa xoa bóp vừa hỏi hắn, nhẫn nại quên đi khối dục vọng đang bắt đầu ngẩng cao lên.
“Ân……"Yếu hầu Lâm Tịch Hải phát ra tiếng than thở vừa lòng, đem mặt cọ cọ lên ngực của y.
“Da của ngươi thật là mịn."
Cảm giác được làn da nhẵn nhụi ôn nhuyễn của hắn, khi nhấn xuống, vân da tiêm gầy liền truyền đến sự rắn chắc nam tính, nhưng nếu so sánh với trước kia, vẫn cảm thấy hắn đã gầy hơn nhiều, thậm chí còn có thể thấy phần xương hơi nhô lên.
Về sau, phải nấu nhiều món ăn ngon tẩm bổ cho hắn, hảo hảo đem hắn dưỡng béo, Bành Diệc Hàn âm thầm tính toán trong lòng.
Ngón tay chạy dọc theo sóng lưng bóng loáng, liên miên đi xuống phía dưới, đó là một vòng eo cong cong rất hoàn mỹ, ngón tay lại rơi xuống chút nữa, chính là cặp mông kiều mị của hắn. Bành Diệc Hàn lại tiếp tục sờ lên một chút, mềm mềm, rồi lại rắn chắc, cực co dãn, xúc cảm thật tốt, Bành Diệc Hàn đại não nóng lên, rốt cuộc không thể nhẫn nại, bàn tay thô to bao trùm lên trên cặp mông mềm mại của hắn, vừa ấn vừa sờ, cũng không ngừng xoa nắn …..
“A……"Lâm Tịch Hải liền phát ra thanh âm mê người, nâng lên khuôn mặt ửng đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn y : “Ngươi rốt cuộc là đang sờ cái gì a."
“Nơi đó có đau không? Có bị thương không? Ngày hôm qua ta thật sự rất kích động, hoàn toàn không thể kiềm chế……"
Bành Diệc Hàn áp chế hơi thở ồ ồ của mình, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào lỗ nhỏ, nơi đó hình như hơi sưng.
“Không sao, chỉ là cảm thấy hơi trướng một chút…… Không cần sờ nữa, mau rút cái tay ra."
“Ân, vậy là tốt rồi."
Tựa hồ không có dấu hiệu bị thương hay đổ máu, Bành Diệc Hàn lúc này mới yên lòng, nhưng vừa rồi làm như vậy, “Tiểu đệ đệ"vốn vừa yên ổn nằm xuống, lần thứ hai lại dùng mười phần công lực mà ngẩng đầu lên, cứng cứng đâm chọt vào bắp đùi của đối phương.
“Uy……"
Cảm giác được thứ nóng rực giữa hai chân, Lâm Tịch Hải không khỏi mở to hai mắt.
“Thực xin lỗi, ta đi vào phòng tắm một chút."
Bành Diệc Hàn ngượng ngùng đẩy hắn xuống, định cấp tốc chạy vào phòng tắm để giải quyết, nếu còn ở đây, y khẳng định sẽ không khống chế được nữa, lần thứ hai hóa thân thành lang sói mà nhảy lên thượng hắn.
Ai ngờ Lâm Tịch Hải liền giữ chặt y lại, lắc đầu, xốc chăn lên, trở mình ngồi vào lòng y, bàn tay của hắn chạy dọc từ ngực Bành Diệc Hàn đi xuống thẳng một đường, kế tiếp nhẹ nhàng cầm tính khí của y lên……
“Tịch Hải!"Bành Diệc Hàn sợ hãi la lớn.
“Để ta giúp ngươi."
Lâm Tịch Hải hạ đầu xuống, nhẹ giọng nói, y không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy bên tai hắn ửng đỏ một mảng dưới ánh nắng chiều. Sau đó, không đợi y kịp phản ứng, hắn liền cúi người, quỳ gối giữa hai chân y, cầm lấy phân thân của y, nhẹ nhàng nhét nó vào trong miệng.
“Tịch Hải……"Tình cảnh này thật sự là rất kích thích, Bành Diệc Hàn hít sâu một ngụm khí, trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Y không phải là đang nằm mơ chứ!
Hắn chính là một vương tử cao cao tại thượng, vậy mà lại quỳ trước mặt y, thành kính hôn lên tiểu đệ đệ của y? Thiên a, kích thích quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn chỉ vừa mới động đầu lưỡi một chút mà y đã xúc động đến mức muốn bắn ra.
Đầu Lâm Tịch Hải chôn vào giữa hai đùi nam nhân, khó khăn phun ra nuốt vào cự vật to lớn đang nằm trong miệng, mặc dù có điểm không quen, nhưng trong lòng lại không có ý nghĩ muốn bài xích nó.
Trong miệng truyền đến mùi xạ hương độc đáo của nam nhân, có điều phân thân kia quá mức thô dài, hắn căn bản không thể nuốt vào toàn bộ, chỉ có thể liếm dọc theo chiều dài của nó, sau đó lại nhẹ nhàng mút vào lỗ nhỏ trên đỉnh……
Hắn vốn không hề có kinh nghiệm, nên chả biết phải làm sao mới có thể khiến cho nam nhân cảm thấy sảng khoái.
Trong lúc nhất thời, bàn tay nam nhân khi đang vuốt ve đầu của hắn bỗng nhiên buộc chặt lại, hô hấp trở nên gấp gáp.Thì ra y bắt đầu đã có cảm giác, thân thể cũng dần dần nóng lên.
“Hảo…… thật sung sướng……"Bành Diệc Hàn thở dài thật sâu.
Y làm sao có thể chịu đựng được làn môi hoàn mỹ của hắn, khi hắn ngậm phân thân của mình vào miệng, hình ảnh mê người đến nói không nên lời, khoang miệng ấm áp vẫn gắt gao bọc lấy y, đầu lưỡi nơi đó vừa thô ráp lại vừa ướt át mềm mại, mỗi một lần ma sát, đều mang đến khoái cảm khó có thể hình dung.
Loại cảm giác mãnh liệt kinh người như thế thật sự vượt xa khả năng tưởng tượng của y, Bành Diệc Hàn nhắm mắt lại, thở dốc thật mạnh, ***g ngực kịch liệt cao thấp phập phồng, bắt đầu liều lĩnh, thúc vào trong miệng của hắn……
Phối hợp với động tác của nam nhân, tần suất Lâm Tịch Hải nhả ra nuốt vào trở nên nhanh hơn , phân thân cực đại trong miệng hắn kích động đến run rẩy, chậm rãi chảy ra chất lỏng ấm nóng, tràn ngập mùi hương nam tính mãnh liệt, làm cho tim hắn đập như sấm, đại não chỉ còn là một mảnh hỗn loạn.
“Tịch Hải…… Buông ra…… Mau buông ra, ta lập tức sẽ bắn ra."
Vừa dứt lời, Bành Diệc Hàn liền khẩn cấp phóng ra dục vọng trong miệng hắn.(ko kịp zồi)
Lâm Tịch Hải bị sặc, kịch liệt ho khan, hai gò má tuấn mỹ cũng trở nên đỏ bừng.
“Ta không phải đã bảo ngươi mau buông ra sao?"
Bành Diệc Hàn yêu thương ôm lấy hắn, dùng ngón tay, thay hắn lau đi chất lỏng trong suốt dính ở khóe môi.
“Cho dù…… Bắn trong miệng…… Cũng không sao a…… Ta…… Nghĩ muốn nếm thử một chút…… hương vị của ngươi……"
Lâm Tịch Hải mặt hồng tai đỏ, thật vất vả mới thốt ra được mấy câu nói đó.
Bành Diệc Hàn ngây ngốc nhìn hắn, một giây sau, liền lấy tay bịt chặt mũi lại.
Một đạo máu mũi kìm lòng không đậu mà chảy ra, y chật vật không chịu nổi liền lấy ngón tay chọt vào lỗ mũi để cầm máu, cảm thấy mình lúc này thật sự là đang làm trò hề lộ liễu!
Không xong, hắn như thế nào lại có thể trở nên đáng yêu mê người đến thế, nếu còn như vậy, nếu phải đại chiến ba trăm hiệp đối với y cũng không thành vấn đề!
Nhưng thân thể hắn dù sao vẫn đang suy yếu, tối hôm qua, trước khi Đới An Ny đuổi y ra ngoài, có nói qua là bởi vì y nên Lâm Tịch Hải mới bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện, có thể thấy được thân thể hắn đang kém bao nhiêu, hiện tại đây là thời điểm để hắn điều trị cho tốt, không phải là lúc thú tính của y trỗi dậy!
“Anh yêu em, thật sự thực rất yêu em."
Bành Diệc Hàn kích động, đem hắn ôm vào trong ngực, một lần lại một lần vuốt ve đầu của hắn.
“Em biết."
Lâm Tịch Hải đem mặt dán lên ngực y, cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của y.
Hai người không nói những lời dư thừa nữa, chỉ là im lặng ôm nhau.
Thỉnh thoảng Bành Diệc Hàn cúi đầu, hôn một chút lên hai gò má mềm mại của hắn, còn hắn thì cảm thấy khá mệt mỏi, nhắm mắt nằm im trong lòng y, khóe môi hơi hơi mỉm cười.
Nụ hôn nhẹ nhàng, cái ôm ôn nhu, tựa như xuân phong trải lên mặt đất, xuân về trên vạn vật.
Sau đó Lâm Tịch Hải lại ngủ thêm chốc lát, đến khi tỉnh lại thì Bành Diệc Hàn đã gọi cơm trưa, nhờ phục vụ mang lên phòng. Cả người đều đau nhức, làm cho hắn vừa động một chút đã nhíu mày, không muốn rời giường, Bành Diệc Hàn liền ôm hắn vào lòng, một ngụm lại một ngụm đút cho hắn ăn.
Ăn xong, hai người lại nằm ở trên giường, hàn huyên đủ thứ chuyện, lần thứ hai lại cảm thấy buồn ngủ, Lâm Tịch Hải ghé vào ngực đối phương tiếp tục ngủ.
Bành Diệc Hàn cũng ôm lấy hắn rồi im lặng rơi vào giấc ngủ, đến khi cả hai tỉnh lại lần thứ hai, thì bầu trời đã muốn chạng vạng.
Tinh thần hơi khôi phục một chút, Lâm Tịch Hải chợt nhớ ra, ngoại trừ Bành Diệc Hàn thì còn có nhiều người khác cũng đang lo lắng cho hắn, nghĩ đến bộ dáng trợn trắng cặp mắt của Đới An Ny, hắn không khỏi xanh mét cả khuôn mặt.
Mình đã mất tích trọn một ngày, Đới An Ny khẳng định là lo lắng đến cuồng cuồng, phải mau trở về mới được!
Vì thế hắn cố bò xuống giường, chịu đựng cơn đau nhức, mặc lại quần áo, vội trả phòng rồi chạy ngay về biệt thự của Mang gia, quả nhiên, Đới An Ny đang ngồi ngay tại phòng khách, trưng ra vẻ mặt vô cùng dịu dàng để “Nghênh đón"bọn họ.
“Ngươi cuối cùng cũng biết trở về ha?"
Đới An Ny trừng mắt nhìn hắn.
Tối hôm qua nhìn thấy Bành Diệc Hàn xuất hiện, nàng biết bọn họ khẳng định là có rất nhiều chuyện muốn nói, vì thế cố chịu đựng không đến quấy rầy bọn họ, không ngờ, cuộc nói chuyện này lại kéo dài đến tận chiều hôm nay.
“An Ny, ha hả……"
Lâm Tịch Hải vò vò đầu tóc, không biết nên nói cái gì thì mới tốt.
“Tiểu Hải, ngươi tha thứ cho y dễ dàng như vậy hả? Thật sự rất tiện nghi cho y!"Đới An Ny dùng ánh mắt giết người để nhìn thẳng vào Bành Diệc Hàn.
Hừ, xem thần tình của bọn hắn kìa, hơn nữa lại một đêm không về, chắc là đã kéo nhau đến khách sạn để làm chuyện ấy rồi, mà Tiểu Hải tám chín phần là được tên kia hảo hảo"Yêu thương"qua.
Quả nhiên là chém không đứt mối duyên phận này a.
Trải qua nhiều khúc mắc như vậy, rốt cục mới đến được với nhau, thật sự không dễ dàng.
Tuy trong lòng thực vui mừng, nhưng bên ngoài, Đới An Ny vẫn giữ lấy bộ dáng hung tàn ác sát. Dù sao những năm gần đây, Bành Diệc Hàn xử sự hơi quá đáng, ngay cả nàng trước kia đều đứng về phía y, cũng có điểm nhìn không được.
“Thực xin lỗi, An Ny, trước kia đều là do ta không đúng. Ta thề, sau này sẽ hảo hảo yêu Tịch Hải, hảo hảo bồi thường cho hắn."
Bành Diệc Hàn dùng sức nắm chặt tay của Lâm Tịch Hải.
Đới An Ny vốn dễ mềm lòng, nghe y nói như vậy, sắc mặt thoáng dịu lại : “Quên đi, chuyện quá khứ, cứ để cho nó qua đi. Đừng quên lời hứa của ngươi, hảo hảo đối xử tốt với Tiểu Hải."
“Chắc chắn."
“Thôi được rồi, An Ny, ngươi đừng bắt chước bộ dạng của mẹ ta nữa."Lâm Tịch Hải nở nụ cười : “Ngươi đang uỷ thác ta cho y sao?"
“Tiểu Hả
Tác giả :
Bố Đinh