Bất Phối Đích Luyến Nhân
Chương 16
CHƯƠNG 16
Bành Diệc Hàn tuy đã nói Lâm Tịch Hải không cần lo lắng cho y, nhưng những hành động của y lại khiến người ta không thể không lo lắng.
Liên tục một tuần, cơ hồ vào mỗi buổi tối, Lâm Tịch Hải đều phải đến quán bar, mang Bành Diệc Hàn đang say khướt tha về nhà, bằng không y sẽ giống như một tên bợm rượu, có thể tùy tiện ngồi xuống đầu đường mà ngủ.
An ủi có, khổ tâm khuyên can cũng có, thậm chí ngay cả mắng cũng đã mắng qua, Khi Bành Diệc Hàn đối mặt với hắn thì thái độ rất tốt, liên tục gật đầu thề thốt, hứa lần sau tuyệt đối sẽ không uống nữa, nhưng ngay khi hắn vừa quay đi, thì y liền đem lời thề vứt ra sau đầu, tiếp tục đến quán bar uống đến khi trời đất đen kịt.
Từ trước tới nay, y luôn là mẫu người quy củ, chưa từng ham mê cuộc sống bất lương, nhưng từ khi Hoa Tử An rời đi, tựa hồ làm cho nội tâm của y trở nên “Ba phải", tựa như một con diều bị đứt dây, bị cuồng phong thổi, lắc lắc lắc lắc, rốt cuộc không đi theo con đường thẳng tắp nữa, mà là bị lệch khỏi quỹ đạo, cứ lơ lửng trên trời chứ không rơi xuống đất…..
Y trở nên suy sút, không khí trầm lặng.Đồ đạc trong nhà bề bộn, y cũng không buồn thu dọn, không còn là một tay đầu bếp siêu phàm như trước, lại ít khi xuống bếp, thậm chí dùng thức ăn nhanh cùng rượu thay cơm, buổi tối thường xuyên đến quán bar, uống rượu mua vui.
Nhiều hôm, khi Lâm Tịch Hải đến nơi, đều nhìn thấy y nói ra những ngôn từ không tốt, giống như đã hoàn toàn thay đổi, cùng người khác kề vai sát cánh, vừa nói vừa cười. Nhìn qua không khác gì một gã nam nhân ăn chơi đàng ***, làm cho Lâm Tịch Hải cảm thấy đau lòng, nhưng càng đau lòng hơn vì hắn không thể trở thành chỗ dựa cho y.
Hắn biết miệng vết thương muốn khép kín thì cần phải có thời gian, cũng biết, bốn năm cảm tình, không phải chỉ cần buông ra vài câu an ủi là có thể xoa dịu y. Lúc trước Bành Diệc Hàn rời bỏ hắn, hắn cũng bị suy sụp suốt một quãng thời gian dài, cả ngày say rượu, còn định dùng ma túy để quên đi tất cả( tội quá T_T). Hiện tại suy bụng ta ra bụng người, hắn hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của người kia, bây giờ việc duy nhất hắn có khả năng làm chính là cố hết sức để chăm sóc cho y, yên lặng thay y nấu cơm, quét tước, dọn dẹp phòng ốc, chiếu cố cuộc sống của y.
Nhưng cho dù hắn đã cố gắng đến như vậy, Bành Diệc Hàn tựa hồ cũng không hề nhận ra.
Mỗi lần hắn dọn dẹp xong xuôi, người kia chỉ thản nhiên nói tạ ơn mà thôi, tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn là một người đã có người yêu, như thế nào còn có nhiều thời gian như vậy để đến giúp y, sự thật đã rõ ràng như vậy, cớ sao y không chịu hiểu? Có lẽ…… căn bản y không thèm để ý đến hắn, trong mắt y, cũng không có sự tồn tại của hắn.
Loại thái độ này làm cho Lâm Tịch Hải rất khó chịu, ngẫm lại mình cần gì phải suốt ngày lo lắng cho y, Bành Diệc Hàn đã là người trưởng thành, một ngày nào đó cũng sẽ tự khôi phục như trước thôi. Nhưng vô luận như thế nào, tối ngày hôm sau, hắn vẫn gọi vào di động của người kia, cũng chạy đến tận nhà trọ, bận rộn thu xếp cho y.
Tất cả những việc này, phải chăng là nhân quả tuần hoàn?
Nội tâm thật chua xót, Lâm Tịch Hải không thể không nhớ tới trước kia.
Khi đó hắn chỉ một mặt hưởng thụ sự chăm sóc của y, còn cố ý kích thích, thương tổn y, hiện tại hình thức lại đảo ngược, vai diễn của cả hai đều được hoán đổi.
Bây giờ hắn bị báo ứng thật nặng, ông trời quả là công bằng a.
Cứ như vậy mãi cũng không phải là biện pháp hay, đã trải qua một tuần, sự suy sút của người kia chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lâm Tịch Hải hết cách, dưới tình thế cấp bách, liền nghĩ đến Hoa Tử An, tuy rằng biết chuyện này rõ ràng là không ổn, nhưng bệnh đã đến mức cấp tính thì đành phải chạy chữa loạn xạ thôi.
Đại khái không dự đoán được Lâm Tịch Hải lại gọi điện thoại cho mình, Hoa Tử An vừa nghe thấy liền giật mình, khi hắn kể ra hiện trạng của Bành Diệc Hàn, hy vọng Hoa Tử An có thể đi khuyên nhủ y, cũng không ngoài ý muốn, đã bị Hoa Tử An uyển chuyển cự tuyệt.
“Không phải ta không muốn giúp Bành đại ca, nhưng ta cùng y đã chia tay rồi, hẳn là y cũng không muốn gặp ta đâu. Cứ để một thời gian thì y cũng bình tĩnh lại thôi."
“Bởi vì y không thể bình tâm được, cho nên ta mới nhờ ngươi."
Lâm Tịch Hải không khỏi cười khổ.
“Đã như thế thì ta có đến cũng vô bổ a. Nhìn thấy ta, chỉ càng làm y khó chịu hơn thôi, Lâm đại ca cần gì phải bắt ta làm như vậy?"
“Đến bây giờ y vẫn không thể quên ngươi, cả hai người các ngươi…… Thật sự không còn hy vọng tái hợp sao?"
Lâm Tịch Hải nắm chặt microphone, thấp giọng hỏi.
“Hẳn là không có khả năng, ta thực có lỗi, Lâm đại ca."
“Thật là như thế sao?"
Lâm Tịch Hải thở dài thật sâu.
“Lâm đại ca, ta thực sự cũng không hiểu được, ngươi rõ ràng là thích Bành đại ca như vậy, nếu ta cùng y chia tay, ngươi hẳn là mừng còn không kịp a, vì sao còn muốn chúng ta trở lại với nhau?"
Lời Hoa Tử An vừa nói ra, tựa như một quả bom, nổ ầm ầm bên tai Lâm Tịch Hải.
“Ngươi nói cái gì?"
“Không cần gạt ta nữa, Lâm đại ca, trước kia ngươi đã lừa gạt ta một lần, hại ta nghĩ ngươi cùng Bành đại ca thật sự chỉ là bạn tốt mà thôi, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, ta có ngu lắm, cũng phải nhìn ra sự tình bất ổn chứ.Chuyện đồng hồ, chuyện bạn trai, đúng rồi, vị bạn trai kia của ngươi, ta đã biết hắn là tên đứng đầu trên bảng ngưu lang của Heaven Club rồi, có một lần ta cùng bằng hữu đi đến quán bar đó, vô tình nhìn thấy ảnh chụp của hắn, khi đó ta đã rõ tất cả rồi……"
“Thế thì sao, người y thích chính là ngươi."
Lâm Tịch Hải chặn lời nói của Hoa Tử An.
Hắn không phải vì bị lật tẩy mà cảm thấy xấu hổ, chuyện hắn thương y chính là sự thật, hắn tuy không muốn chiêu cáo thiên hạ, nhưng cũng không có ý giấu diếm, nhất là khi Hoa Tử An và y cũng đã chia tay, đường ai nấy đi. Nhưng mà, cho dù toàn bộ thế giới đều biết hắn thương y, nhưng đối phương lại tuyệt nhiên không hề để ý, vậy thì có ý nghĩa gì?
“Thật ra, y đối với ta rất tốt, chiếu cố ta không khác gì ca ca ruột thịt. Ta cũng thực thích y, nhưng mà, cảm giác này không phải là yêu. Thích cùng yêu, quả nhiên là bất đồng."
Thanh âm Hoa Tử An dừng lại một chút : “Lâm đại ca, tuy rằng ngươi cùng Bành đại ca thoạt nhìn thì không tương xứng, nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi được ở cùng nhau, cũng hy vọng các ngươi có thể hạnh phúc giống như ta hiện nay."
“Cám ơn."
Nghe Hoa Tử An nói như vậy, ngoại trừ hai chữ “Cám ơn"này ra, Lâm Tịch Hải cũng không muốn nói thêm điều gì khác với hắn.
Lâm Tịch Hải nâng tay lên nhìn thời gian, đã qua đêm khuya, Bành Diệc Hàn cũng chưa trở về nhà.
Chẳng những không thấy bóng dáng, di động y còn tắt máy, đi đến mấy quán bar y thường tới, cũng không nhìn thấy. Tìm suốt mấy giờ đồng hồ, Lâm Tịch Hải rốt cục chịu thua, trở lại đứng trước cửa nhà trọ, ôm cây đợi thỏ, chờ đợi người kia xuất hiện.
Mặc kệ bây giờ y về nhà với bộ dạng nào, hắn nhất định phải cùng y hảo hảo nói chuyện, làm cho y thức tỉnh.
Trong lòng tính toán như vậy, Lâm Tịch Hải dựa người vào tường, hút đến mấy điếu thuốc, hắn không có chìa khóa nhà trọ, ngoại trừ chờ đợi, cũng không còn cách nào khác.
Ngẫu nhiên có người hàng xóm đi ngang qua, lấy ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, Lâm Tịch Hải lộ ra nụ cười trong sáng, ý bảo mình không phải là người xấu.
Đợi cho đến khi rạng sáng, hắn rốt cục mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc, quả nhiên, Bành Diệc Hàn lại uống đến say khướt mới chịu trở về, mang theo tấm thân nồng nặc mùi rượu.
“Bành Diệc Hàn, ngươi đi đâu vậy? Như thế nào gọi di động cũng không được?"Đợi lâu như vậy, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột, khẩu khí của Lâm Tịch Hải cũng nghiêm khắc hơn.
“Ngươi…… Chờ ta a……"
Bành Diệc Hàn mơ hồ không rõ, sờ loạn chung quanh người, rốt cục cũng tìm được di động của mình : "Xem…… Không…… Không có điện……"
“Ngươi như thế nào lại uống thành cái dạng này, mau vào nhà đi thôi."
Lâm Tịch Hải thở dài, đưa y đến phòng ngủ, dìu y nằm trên giường, sau đó cởi giày, cởi bỏ cà- vạt cùng nút áo sơmi, để cho y ngủ thoải mái một chút.
Ngay khi hắn quỳ gối một chân trên giường, cúi người cởi áo của y, đột nhiên, Bành Diệc Hàn mở to mắt, ôm lấy cánh tay hắn, lực đạo thật mạnh mẽ, sau đó kéo hắn vào lòng, muốn đứng lên cũng không được nên Lâm Tịch Hải đành ngã người, dựa lên ngực của y.
“Uy……"
“Hương thơm quá."
Bành Diệc Hàn gắt gao ôm lấy hắn, y giống như một con chó nhỏ, dùng mặt cọ cọ liên tục trên người hắn, hít ngửi hương khí thanh nhã của Lâm Tịch Hải.
“Bành Diệc Hàn, ngươi uống say rồi, mau buông ra."
Tuy nói như vậy, nhưng tay hắn không có ý muốn chống cự, chỉ lẳng lặng nằm trong ***g ngực y, để mặc cho y ôm ấp.( giả bộ nè =)))
Lồng ngực thân quen của nam nhân, làm cho hắn xúc động muốn chực khóc.
Đã qua bao nhiêu lâu, mới được tiếp xúc thân mật như vậy, hình ảnh này khắc sâu trong lòng hắn, giống như đã trải qua một thế kỷ.
Lâu lắm, thật sự là đã lâu lắm rồi……
Hắn khát vọng được tiếp xúc với y, vòng tay ôm ấp của y, tất cả mọi thứ thuộc về y!
“Da của ngươi thật mịn…… Hảo mềm mại……"
Nam nhân lấy mặt mình áp lên mặt của hắn, làn da non mềm cảm nhận được lớp râu của nam nhân, hơi hơi có một chút đau đớn, nhưng nội tâm lại xuất hiện một tia ngọt ngào và nhộn nhạo……
“Tóc của ngươi thực mềm mại, tựa như tơ lụa."
Ngón tay thô ráp dao động trên mái tóc, mang theo xúc cảm quen thuộc, ôn nhu đến mức làm cho người ta rơi lệ, nhưng mà, câu nói tiếp theo của y, lại làm cho hắn đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
“Ta nhớ tóc ngươi trước kia là màu nâu nhạt mà, ngươi lại đi nhuộm tóc sao, Tiểu Hoa?"
Lâm Tịch Hải giống như vừa bị một cây kim châm vào cơ thể, đột nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Bành Diệc Hàn lại gắt gao ôm hắn lại, hai người ở trên giường dây dưa qua lại một lúc lâu…
“Ta không phải Tiểu Hoa!"
Lâm Tịch Hải quát to, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống dưới.
Vì sao mình lại bi thảm như vậy? Vì sao còn muốn ở trong này, chịu đựng sự tra tấn của y? Cho dù hắn thương y, nhưng tất cả cũng đã quá đủ rồi.
Bị hắn rống vào mặt, Bành Diệc Hàn tựa hồ có điểm tỉnh ra, tuy rằng ánh mắt vẫn thập phần vẩn đục : “A, ngươi thật sự không phải Tiểu Hoa, ngươi là Tịch Hải."
Nghe được y kêu tên của chính mình, nội tâm càng thêm chua xót, Lâm Tịch Hải khóc nấc, nước mắt từng giọt lặng lẽ chảy xuống, rơi cả lên gương mặt của đối phương……
“Ngươi vì sao lại khóc? Có ai khi dễ ngươi sao? Có phải bạn trai đối xử với ngươi không tốt?"
Bành Diệc Hàn vuốt ve hai gò má ẩm ướt của hắn, một lần lại một lần lau đi dòng lệ.
Nhưng nước mắt lại giống như dòng nước suối không khô cạn, một lần nữa lại dũng mãnh trào ra, thấm ướt khuôn mặt của y, khiến y lộ ra biểu tình vô cùng hoang mang.
“Ta không có bạn trai, tất cả đều là lừa gạt ngươi! Chỉ vì muốn cho ngươi an tâm, cho nên ta đã thuê một ngưu lang, nhờ hắn giả trang làm bạn trai của ta. Nếu không làm như vậy, ngươi căn bản sẽ không muốn đến gần ta. Nhưng vì sao ngươi không nhận ra là ta không thể chấp nhận ai khác ngoài ngươi? Trừ ngươi ra, ai cũng không được, ta chỉ cần một mình ngươi, ta chỉ yêu một mình ngươi thôi!"
Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, Lâm Tịch Hải nắm áo của y, mang tất cả mọi chuyện rống to lên.
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe đều không hiểu……"
Bành Diệc Hàn lắc lắc đầu, bộ dáng vô cùng hỗn loạn.
Từng trận hơi rượu truyền đến, miệng y phát ra âm thanh không rõ ràng, giống như lời nói mê vào đêm khuya.
Nam nhân này uống rượu say nên căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, Nếu y thanh tỉnh, có thể nhận ra được tâm ý của hắn chăng?
Lâm Tịch Hải run rẩy đôi môi, đem mặt vùi vào trong ngực của y, phát ra thanh âm yếu ớt : “Hỗn đản…… Hỗn đản…… Hỗn đản……"
Bỗng dưng bị hắn mắng, Bành Diệc Hàn lại lộ ra biểu tình ngơ ngác, khó hiểu.
“Mau thượng ta đi, Mau nói ngươi yêu ta, mau một chút a……"
Nếu y còn không chịu làm, hắn sẽ không cho cơ hội nữa.
Lâm Tịch Hải ngẩng đầu lên, gầm nhẹ nói, dùng khuôn mặt đẫm lệ nhìn y.
Có thể là do vẻ mặt của hắn rất bi thương, hoặc là khi hắn cúi đầu khóc nức nở, giống như một con dã thú bị thương đang kêu rên, Bành Diệc Hàn cũng không biết vì nguyên nhân nào, liền nâng mặt hắn lên, thật dịu dàng, đưa môi về phía trước một chút, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước(hời hợt), hôn lên cánh hoa xinh đẹp của hắn, sau đó, nhìn vào mắt hắn :
“Ta yêu ngươi."
Ba chữ, cũng chỉ là này ba chữ mà thôi.
Một câu nói bình thường, không có gì mới mẻ, ở chỗ nào cũng đều có thể nghe được, trên TV, trong cuộc sống, đầu đường cuối ngõ, tình yêu cuồng nhiệt của trai và gái, mỗi ngày, những đôi tình nhân yêu nhau đều thốt ra mấy chục lần, rất bình thường! Nhưng mà thời khắc này, lại như một làn xuân phong thổi vào mảnh đất khô cằn, khiến cây cỏ nảy mầm, vạn vật hồi sinh, một cuộc sống mới lại bắt đầu, sự tươi mát rót vào nội tâm héo úa, làm cho nó lại một lần nữa chậm rãi trỗi dậy!
“Lặp lại lần nữa đi……"
Lâm Tịch Hải cảm thấy mình giống như đang ở trong đáy biển sâu, đang hít thở không thông, nháy mắt đã được người ta cứu vớt.
“Ta yêu ngươi."
“Nói đi…… Nói thêm mấy lần nữa…… Nói a……"
“Ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi…… Ta vẫn yêu ngươi……"
Như cảm ứng được nơi sâu nhất trong nội tâm hắn đang hò hét, Bành Diệc Hàn nâng cằm hắn lên, vừa nói, vừa không ngừng phủ những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt của hắn……
Hôn lên vầng trán rộng, đến khóe mắt hơi phiếm hồng, đến sống mũi cao thẳng, đến hai gò má mềm mại, rồi lại tiếp tục dao động xuống phía dưới…… Đến khi nam nhân hôn lên đôi môi của hắn, Lâm Tịch Hải tự động hé miệng, khẩn cấp nghênh đón đầu lưỡi của y.
Nháy mắt hai đầu lưỡi chạm vào nhau, tim đập kịch liệt cứ như không còn là của mình nữa.
Trời đất tựa hồ đều bị tan biến, trong thế giới của hắn lúc này chỉ còn một mình Bành Diệc Hàn đang hiện diện, lòng hắn thầm nghĩ muốn cùng y triền miên thật sâu, cho đến khi ngừng thở.
Cũng không rõ là ai đã bắt đầu cởi quần áo trước, có lẽ hơn phân nửa vẫn là Lâm Tịch Hải chủ động, bởi vì Bành Diệc Hàn đã say đến mức không thể nhúc nhích.Tất cả chướng ngại vật che đậy cơ thể đã bị lột sạch nhanh chóng, hai thân thể nam tính trần trụi nhất thời quấn lấy nhau, thật gắt gao và chặt chẽ, không để lộ ra một khe hở nào.
Lâm Tịch Hải chủ động nhiệt liệt hôn môi nam nhân, vẫn là nụ hôn thập phần ngây ngô như cũ, nhưng lại dễ dàng khơi dậy dục vọng lẫn nhau.
Hắn cơ khát muốn nuốt nướt bọt của y, lưu luyến nhấm nháp hương vị của Bành Diệc Hàn.
Đôi tay cả hai người không ngừng xoa nắn cơ thể đối phương, hắn vuốt ve hai điểm hồng châu trên ***g ngực rộng lớn của y, còn y thì dùng đôi tay to lớn thô lỗ trượt xuống cặp mông căng tròn rắn chắc của hắn.
Thứ nam tính kia nóng rực như lửa, bất tri bất giác cương lên, cứng rắn như thiết, ma sát trên bụng của đối phương……
Hai hạ thể trần trụi quấn lấy nhau, Lâm Tịch Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng, thần sắc đỏ bừng, chỉ cảm thấy tình nhiệt giống như nước sôi, toàn thân tựa hồ đang bị tan chảy, chỉ sợ sẽ ngay lập tức phun trào ra trên người y.
“Diệc Hàn…… Diệc Hàn……"
Hắn ý loạn tình mê kêu tên của người kia, mỗi khi kêu lên, liền cảm thấy nội tâm càng lúc càng lún sâu vào dục vọng.
Lâm Tịch Hải dùng hai gò má nóng bỏng, cọ vào hõm vai lạnh lẽo của nam nhân, đồng thời vươn đầu lưỡi, tinh tế liếm lên khuôn cằm kiên nghị của y, đôi mắt hẹp dài của hắn nửa khép nửa mở, hàng lông mi mềm mại hơi hơi rung động, từng gợn mồ hôi lấp lánh mê người, thấm đầy trên vầng trán……
Nam nhân trước mặt hắn nguyên bản vốn rất bình thường, lúc này, không biết vì sao lại tràn ngập vị nam tính, dày rộng, ôn hòa, bao dung, giống như một cột trụ to lớn trong đại sảnh, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an tâm.
Bành Diệc Hàn vốn đã uống rất nhiều rượu, khí huyết bỗng dưng cuồn cuộn, như thế nào có thể chịu đựng được loại khiêu khích này, y liền nghiêng người, đem hắn áp xuống dưới thân, mãnh liệt hôn hắn.
Không bị sự vội vàng của nam nhân hù dọa, Lâm Tịch Hải ngược lại còn chủ động ôm lấy y, mặc cho y ở trên người mình tàn sát bừa bãi.
“A……"
Khi đầu lưỡi nóng bỏng của nam nhân cắn vào hai điểm mẫn cảm màu hồng phấn trước ngực, Lâm Tịch Hải nhịn không được mà ngửa cổ ra rên rỉ, ngón tay bấu thật sâu vào mái tóc của nam nhân, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt tê tái như vừa bị điện giật.
Đang trong cơn mê loạn, hắn cảm thấy hai chân mình bị người kia tách ra, hơi hơi nâng lên, lộ ra mật huyệt màu đỏ tươi, sau đó ngón tay thô lớn của y liền xâm nhập vào bên trong nội bích mềm mại.
“Đau……"
Lâm Tịch Hải nhíu mi thở nhẹ, dù sao nơi kia chưa bao giờ bị khai phá, nội vách nhất thời bao lấy đầu ngón tay của y, gắt gao chống cự lại vật xâm lấn này.
Hắn cố gắng hít thở, làm cho thân thể của mình trầm tĩnh lại, cố gắng khuếch trương bên trong, để cho ngón tay của nam nhân có thể tiếp tục xâm nhập……
Nhưng mà Bành Diệc Hàn hiển nhiên vẫn còn say rượu chưa tỉnh, hoàn toàn không chú ý đến hắn đang bị đau đớn, vẫn lung tung quấy vài cái, liền rút ngón tay ra ngoài, sau đó khẩn trương nâng chân hắn lên, lấy phần hạ thể cương cứng, không ngừng cọ xát bên đùi hắn, chuẩn bị tiến vào huyệt động mềm mại kia.
“Chờ một chút……"Tuy rằng hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng Lâm Tịch Hải cũng biết, nếu làm như vậy khẳng định sẽ rất đau.
Hai tay của hắn sờ loạn trên giường, muốn tìm một thứ gì đó có thể giảm bớt sự đau đớn cho bản thân, rốt cục cũng tìm thấy ở tủ đầu giường một lọ linh tề ướt át, mở nó ra, cố gắng đè nén sự hổ thẹn, dùng tay thoa vào lỗ nhỏ bên dưới của mình. Không đợi hắn hoàn tất công việc, Bành Diệc Hàn liền nóng vội xông vào……( thèn sắc lang này T_T, mới ban nãy bảo uống say không cởi áo được, sao h nó hùng hổ thế, toi em Hải của ta mất.)
“A……"
Trước nay chưa từng bị đâm sâu đến thế, yết hầu hắn không tự giác mà tràn ra tiếng rên rỉ áp bách, đôi chân mày cũng nhăn lại, trán nhất thời thấm ra một tầng mồ hôi mỏng như sương.
Bị dị vật to lớn xâm lấn, không ngờ nó lại thô to như vậy, lại cứng rắn như thiết, liên tục khuấy đảo bên trong, toàn thân tựa hồ đều bị nó nhào nặn, khiến cho Lâm Tịch Hải muốn hô hấp cũng khó khăn.
Nội vách mềm mại chưa bao giờ trải qua sự xỏ xuyên thô lỗ, cảm giác đau nhức khi bị xé rách tràn ngập tới toàn thân, nội vách vì đau đớn mà không ngừng co rút lại, lập tức kẹp chặt lấy tính khí của nam nhân, làm cho y cũng hô hấp không thông.
“Đau quá……"
Lâm Tịch Hải vất vả hấp khí, rưng rưng thừa nhận, lần đầu tiên cùng người khác kết hợp tuy rằng rất đau, đau đến mức dục vọng của hắn muốn héo rút đi, nhưng tay hắn lại không muốn đẩy người kia ra, chẳng những không có, ngược lại hắn ôm y càng chặt hơn.
Bởi vì hắn yêu người này, bởi vì là y, nên hắn chẳng sợ đau, dù đau đến mức nào đi nữa, hắn cũng đều vui vẻ chịu đựng. ( Hải của ta )
Như phát hiện ra sự khổ sở của hắn, Bành Diệc Hàn cũng không tiếp tục xông lên phía trước nữa, mà ngẩng đầu lên, ôn nhu hôn hắn, tay trái còn an ủi cho khối dục vọng đã muốn mềm oặt của hắn……
Dần dần, thân thể cũng trở nên thích ứng hơn, nhờ y vỗ về nên sự đau đớn đã dịu đi một ít, không đành lòng nhìn thấy gương mặt trướng hồng cùng bộ dáng cúi đầu thô suyễn của đối phương, Lâm Tịch Hải ghé vào lỗ tai y, nhẹ giọng nói : “Được rồi, ngươi cứ động đi."
Giống như nghe được tiếng kèn xung phong, Bành Diệc Hàn không một giây chần chờ, lập tức triển khai luật động nguyên thủy, một chút lại một chút, đẩy mạnh vào phía bên trong của hắn.
“Ân…… A……"
Lâm Tịch Hải nhắm mắt lại, cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ chênh vênh, khống chế không được cơn sóng gió động trời, liên tục đánh sâu vào toàn thân hắn, làm cho hắn đầu óc choáng váng hoa mắt, chỉ có thể cam chịu nương theo nhịp điệu, hoàn toàn giao thân thể của mình cho nam nhân, mặc y xử trí.
Vì say rượu, nên luật động của y cũng không thể gọi là ôn nhu, khi vừa mới bắt đầu thì chỉ trừu sáp vài cái, kế tiếp, động tác càng kịch liệt hơn, giống như cơn mưa to nóng bỏng, vừa xa vừa gần, mạnh mẽ mà vô tình quất vào hắn.
Hung ác, điên cuồng, dữ dằn cùng mãnh liệt, cố nhiên khiến cho thân thể hắn bị đau đớn dằn vặt đến khôn cùng, nhưng trong cơn đau hỗn loạn, hắn lại cảm thấy một tia khoái cảm yêu dị nhè nhẹ, bất tri bất giác, dục vọng lần thứ hai lại ngẩng đầu lên, thậm chí ở đỉnh còn chảy ra chất lỏng trong suốt…… ( hết lãnh cảm rồi nhé iem)
Đau đớn giống như bị tra tấn, vậy mà cũng có thể cương được, Lâm Tịch Hải không khỏi kinh ngạc, cũng cảm thấy hổ thẹn đối với thân thể mẫn cảm của mình.
“A…… Diệc Hàn……"
Hắn khép hờ hai mắt, vô lực rên rỉ, thân thể mềm dẻo, giống như đồng cỏ và nguồn nước, dường như đang cố gắng hấp thu sự đau nhức, càng hút chặt dục vọng của nam nhân.
Bành Diệc Hàn như muốn bùng cháy, nâng chân hắn lên cao, tách ra thật rộng, phân thân thô ngạnh mới vừa rút ra, bắt đầu một đợt tấn công mới vào cặp mông của hắn.
Từ trên xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng, phân thân to lớn của y hết vào lại ra, trở mình đâm vào mị thịt của mật huyệt phấn hồng, mật huyệt của Lâm Tịch Hải vừa nhanh vừa nóng, nhiệt tình phun ra nuốt vào côn thịt của y, giống như cánh hoa thẹn thùng vừa nở ra rồi lại khép kín.Bức họa xinh đẹp này, khó có thể dùng từ ngữ thích hợp để hình dung.
***
Một hồi lâu sau, Bành Diệc Hàn buông chân hắn ra, đè người lên thân thể của Lâm Tịch Hải, nhiệt liệt hôn hắn, hắn cũng vòng tay ôm lấy cổ của y, cùng y vong tình hôn môi….
Hắn lúc này đã hoàn toàn cách ly khỏi thế giới thật, trước mặt chỉ tồn tại hình ảnh của người nam nhân đang triền miên cùng hắn.
Bọn họ tựa như hai sợi dây đang quấn chặt lấy nhau, dây dưa, ôm nhau, cho nhau tác cầu, giống như muốn hòa hợp thành một khối duy nhất, bản thân không thể điều khiển được sự trầm mê.
Tầm mắt giao triền, ngực xôn xao, mặt đỏ, tim đập đến điên cuồng.
“Ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi…… Diệc Hàn……"
Tình cảm mãnh liệt mênh mông, ngoại trừ dùng thân thể để đáp lại tình yêu của y, và chỉ biết thốt ra ba chữ này để thổ lộ tiếng lòng, đổi lấy, nam nhân so với vừa rồi càng kịch liệt điên cuồng va chạm hơn……
“Ân…… Ngô……"
Lâm Tịch Hải ngẩng cổ rên rỉ, từng giọt nước mắt tán loạn chảy ra, tràn đầy *** mê loạn, toàn thân mềm nhũn, lại cảm thấy bên trong thật nóng, phân thân của nam nhân như mặt nước bao dung, nhẹ nhàng nhấm nháp làm cho hắn vừa đau đớn vừa khoái cảm.
Kỳ thật hắn không muốn thỏa mãn một mình, hắn sợ người kia không được thoải mái, đây là lần đầu tiên của hai người sau khi trải qua sự chờ đợi lâu dài, hắn muốn cho y những thể nghiệm tốt nhất, khó quên nhất.
“A…… A…… Nơi đó……"
Thứ dương khí ngạnh như thiết, tựa hồ đã đụng vào điểm nhạy cảm trong cơ thể, một dòng điện tê dại chạy từ cột sống lến đến đại não, Lâm Tịch Hải thống khổ lại khoái hoạt căng thẳng thân mình, đem cơ thể kiêu ngạo hút chặt lấy ngọn lửa nóng rực của y.
Bành Diệc Hàn chỉ cảm thấy ở bắp đùi nổi lên một cơn đau ê ẩm, y ồ ồ thở, chặt chẽ nâng cặp đùi thon dài của hắn lên, giống như một con ngựa hoang, triển khai vòng rong ruổi cuồng mãnh cuối cùng.
Trước mắt từng trận biến thành màu đen, ánh lửa văng khắp nơi, sự âu yếm tựa như hỏa, đưa lẫn nhau cùng lên đến tuyệt đỉnh.
Hai người cơ hồ đồng thời tiến đến đỉnh, trong tiếng gầm nhẹ của nam nhân, Lâm Tịch Hải ánh mắt tan rã, toàn thân run rẩy, gắt gao ôm chặt y……
Cùng lúc đó, một khối nhiệt lưu bắn vào trong cơ thể hắn, lửa nóng lan tràn toàn thân, nội vách mẫn cảm co rút liên tục, không thể khống chế được nước mắt, chúng cứ chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt phiếm hồng……
Tình dục xinh đẹp mỹ diễm, làm cho hai người đều trôi nổi trong thiên đường, khó có thể hình dung được khoái cảm cực hạn, đọng lại thành một bức họa vĩnh viễn không phai màu.
Sau việc cực độ phát tiết, chính là cực độ mệt mỏi.
Nam nhân uống rượu quá nhiều nên cơ thể đã sớm nặng nề vô lực, cơ hồ còn không kịp rút ra, liền ngã vào trên người hắn mà ngủ, chỉ chốc lát sau, bên tai vang lên hơi thở đều đều của y.
Lâm Tịch Hải vẫn ôm nam nhân, đắm chìm trong dư vị tình cảm mãnh liệt, đến một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, cẩn thận đem nam nhân trở mình, để cho y nằm xuống bên cạnh mình……
Động tác này làm cho phân thân đối phương bất giác rời khỏi cơ thể, cảm giác thật khác thường, làm cho toàn thân hắn lại nổi lên một trận run rẩy.
Vừa rồi vì đắm chìm trong dục vọng mãnh liệt nên không cảm thấy điều gì, hiện tại bình tĩnh trở lại, mới nhận ra phía sau hậu đình đau rát, đau đến lợi hại, lấy tay sờ thử, đầu ngón tay lại dính một mạt màu đỏ thẫm.
Quả nhiên là bị thương, may mà cũng không nghiêm trọng lắm, không có dính vào chăn đơn và các thứ khác, có thể là do động tác vừa rồi quá mức kịch liệt, nên nó mới bị nứt ra.
Tuy thân thể trầm trọng đến mức không thể nhúc nhích nổi, nhưng Lâm Tịch Hải vẫn đứng dậy đi đến phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ, sau đó lại lấy khăn lông, lau khô tất cả dấu vết trên người nam nhân.
Mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Lâm Tịch Hải một lần nữa quay về giường, ôm chặt nam nhân, cùng y mặt đối mặt, cảm thụ được tiếng tim đập cùng hô hấp của y, hắn chậm rãi nhắm mắt lại……
Tình yêu thâm trầm tựa như hải dương, nhẹ nhàng và sâu lắng, tĩnh lặng vây quanh bọn họ….
Y rốt cục đã trở lại bên hắn.
Mang theo ý niệm này trong đầu, Lâm Tịch Hải mỉm cười tiến nhập vào mộng đẹp.
Bành Diệc Hàn tuy đã nói Lâm Tịch Hải không cần lo lắng cho y, nhưng những hành động của y lại khiến người ta không thể không lo lắng.
Liên tục một tuần, cơ hồ vào mỗi buổi tối, Lâm Tịch Hải đều phải đến quán bar, mang Bành Diệc Hàn đang say khướt tha về nhà, bằng không y sẽ giống như một tên bợm rượu, có thể tùy tiện ngồi xuống đầu đường mà ngủ.
An ủi có, khổ tâm khuyên can cũng có, thậm chí ngay cả mắng cũng đã mắng qua, Khi Bành Diệc Hàn đối mặt với hắn thì thái độ rất tốt, liên tục gật đầu thề thốt, hứa lần sau tuyệt đối sẽ không uống nữa, nhưng ngay khi hắn vừa quay đi, thì y liền đem lời thề vứt ra sau đầu, tiếp tục đến quán bar uống đến khi trời đất đen kịt.
Từ trước tới nay, y luôn là mẫu người quy củ, chưa từng ham mê cuộc sống bất lương, nhưng từ khi Hoa Tử An rời đi, tựa hồ làm cho nội tâm của y trở nên “Ba phải", tựa như một con diều bị đứt dây, bị cuồng phong thổi, lắc lắc lắc lắc, rốt cuộc không đi theo con đường thẳng tắp nữa, mà là bị lệch khỏi quỹ đạo, cứ lơ lửng trên trời chứ không rơi xuống đất…..
Y trở nên suy sút, không khí trầm lặng.Đồ đạc trong nhà bề bộn, y cũng không buồn thu dọn, không còn là một tay đầu bếp siêu phàm như trước, lại ít khi xuống bếp, thậm chí dùng thức ăn nhanh cùng rượu thay cơm, buổi tối thường xuyên đến quán bar, uống rượu mua vui.
Nhiều hôm, khi Lâm Tịch Hải đến nơi, đều nhìn thấy y nói ra những ngôn từ không tốt, giống như đã hoàn toàn thay đổi, cùng người khác kề vai sát cánh, vừa nói vừa cười. Nhìn qua không khác gì một gã nam nhân ăn chơi đàng ***, làm cho Lâm Tịch Hải cảm thấy đau lòng, nhưng càng đau lòng hơn vì hắn không thể trở thành chỗ dựa cho y.
Hắn biết miệng vết thương muốn khép kín thì cần phải có thời gian, cũng biết, bốn năm cảm tình, không phải chỉ cần buông ra vài câu an ủi là có thể xoa dịu y. Lúc trước Bành Diệc Hàn rời bỏ hắn, hắn cũng bị suy sụp suốt một quãng thời gian dài, cả ngày say rượu, còn định dùng ma túy để quên đi tất cả( tội quá T_T). Hiện tại suy bụng ta ra bụng người, hắn hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình của người kia, bây giờ việc duy nhất hắn có khả năng làm chính là cố hết sức để chăm sóc cho y, yên lặng thay y nấu cơm, quét tước, dọn dẹp phòng ốc, chiếu cố cuộc sống của y.
Nhưng cho dù hắn đã cố gắng đến như vậy, Bành Diệc Hàn tựa hồ cũng không hề nhận ra.
Mỗi lần hắn dọn dẹp xong xuôi, người kia chỉ thản nhiên nói tạ ơn mà thôi, tựa hồ cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn là một người đã có người yêu, như thế nào còn có nhiều thời gian như vậy để đến giúp y, sự thật đã rõ ràng như vậy, cớ sao y không chịu hiểu? Có lẽ…… căn bản y không thèm để ý đến hắn, trong mắt y, cũng không có sự tồn tại của hắn.
Loại thái độ này làm cho Lâm Tịch Hải rất khó chịu, ngẫm lại mình cần gì phải suốt ngày lo lắng cho y, Bành Diệc Hàn đã là người trưởng thành, một ngày nào đó cũng sẽ tự khôi phục như trước thôi. Nhưng vô luận như thế nào, tối ngày hôm sau, hắn vẫn gọi vào di động của người kia, cũng chạy đến tận nhà trọ, bận rộn thu xếp cho y.
Tất cả những việc này, phải chăng là nhân quả tuần hoàn?
Nội tâm thật chua xót, Lâm Tịch Hải không thể không nhớ tới trước kia.
Khi đó hắn chỉ một mặt hưởng thụ sự chăm sóc của y, còn cố ý kích thích, thương tổn y, hiện tại hình thức lại đảo ngược, vai diễn của cả hai đều được hoán đổi.
Bây giờ hắn bị báo ứng thật nặng, ông trời quả là công bằng a.
Cứ như vậy mãi cũng không phải là biện pháp hay, đã trải qua một tuần, sự suy sút của người kia chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lâm Tịch Hải hết cách, dưới tình thế cấp bách, liền nghĩ đến Hoa Tử An, tuy rằng biết chuyện này rõ ràng là không ổn, nhưng bệnh đã đến mức cấp tính thì đành phải chạy chữa loạn xạ thôi.
Đại khái không dự đoán được Lâm Tịch Hải lại gọi điện thoại cho mình, Hoa Tử An vừa nghe thấy liền giật mình, khi hắn kể ra hiện trạng của Bành Diệc Hàn, hy vọng Hoa Tử An có thể đi khuyên nhủ y, cũng không ngoài ý muốn, đã bị Hoa Tử An uyển chuyển cự tuyệt.
“Không phải ta không muốn giúp Bành đại ca, nhưng ta cùng y đã chia tay rồi, hẳn là y cũng không muốn gặp ta đâu. Cứ để một thời gian thì y cũng bình tĩnh lại thôi."
“Bởi vì y không thể bình tâm được, cho nên ta mới nhờ ngươi."
Lâm Tịch Hải không khỏi cười khổ.
“Đã như thế thì ta có đến cũng vô bổ a. Nhìn thấy ta, chỉ càng làm y khó chịu hơn thôi, Lâm đại ca cần gì phải bắt ta làm như vậy?"
“Đến bây giờ y vẫn không thể quên ngươi, cả hai người các ngươi…… Thật sự không còn hy vọng tái hợp sao?"
Lâm Tịch Hải nắm chặt microphone, thấp giọng hỏi.
“Hẳn là không có khả năng, ta thực có lỗi, Lâm đại ca."
“Thật là như thế sao?"
Lâm Tịch Hải thở dài thật sâu.
“Lâm đại ca, ta thực sự cũng không hiểu được, ngươi rõ ràng là thích Bành đại ca như vậy, nếu ta cùng y chia tay, ngươi hẳn là mừng còn không kịp a, vì sao còn muốn chúng ta trở lại với nhau?"
Lời Hoa Tử An vừa nói ra, tựa như một quả bom, nổ ầm ầm bên tai Lâm Tịch Hải.
“Ngươi nói cái gì?"
“Không cần gạt ta nữa, Lâm đại ca, trước kia ngươi đã lừa gạt ta một lần, hại ta nghĩ ngươi cùng Bành đại ca thật sự chỉ là bạn tốt mà thôi, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, ta có ngu lắm, cũng phải nhìn ra sự tình bất ổn chứ.Chuyện đồng hồ, chuyện bạn trai, đúng rồi, vị bạn trai kia của ngươi, ta đã biết hắn là tên đứng đầu trên bảng ngưu lang của Heaven Club rồi, có một lần ta cùng bằng hữu đi đến quán bar đó, vô tình nhìn thấy ảnh chụp của hắn, khi đó ta đã rõ tất cả rồi……"
“Thế thì sao, người y thích chính là ngươi."
Lâm Tịch Hải chặn lời nói của Hoa Tử An.
Hắn không phải vì bị lật tẩy mà cảm thấy xấu hổ, chuyện hắn thương y chính là sự thật, hắn tuy không muốn chiêu cáo thiên hạ, nhưng cũng không có ý giấu diếm, nhất là khi Hoa Tử An và y cũng đã chia tay, đường ai nấy đi. Nhưng mà, cho dù toàn bộ thế giới đều biết hắn thương y, nhưng đối phương lại tuyệt nhiên không hề để ý, vậy thì có ý nghĩa gì?
“Thật ra, y đối với ta rất tốt, chiếu cố ta không khác gì ca ca ruột thịt. Ta cũng thực thích y, nhưng mà, cảm giác này không phải là yêu. Thích cùng yêu, quả nhiên là bất đồng."
Thanh âm Hoa Tử An dừng lại một chút : “Lâm đại ca, tuy rằng ngươi cùng Bành đại ca thoạt nhìn thì không tương xứng, nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi được ở cùng nhau, cũng hy vọng các ngươi có thể hạnh phúc giống như ta hiện nay."
“Cám ơn."
Nghe Hoa Tử An nói như vậy, ngoại trừ hai chữ “Cám ơn"này ra, Lâm Tịch Hải cũng không muốn nói thêm điều gì khác với hắn.
Lâm Tịch Hải nâng tay lên nhìn thời gian, đã qua đêm khuya, Bành Diệc Hàn cũng chưa trở về nhà.
Chẳng những không thấy bóng dáng, di động y còn tắt máy, đi đến mấy quán bar y thường tới, cũng không nhìn thấy. Tìm suốt mấy giờ đồng hồ, Lâm Tịch Hải rốt cục chịu thua, trở lại đứng trước cửa nhà trọ, ôm cây đợi thỏ, chờ đợi người kia xuất hiện.
Mặc kệ bây giờ y về nhà với bộ dạng nào, hắn nhất định phải cùng y hảo hảo nói chuyện, làm cho y thức tỉnh.
Trong lòng tính toán như vậy, Lâm Tịch Hải dựa người vào tường, hút đến mấy điếu thuốc, hắn không có chìa khóa nhà trọ, ngoại trừ chờ đợi, cũng không còn cách nào khác.
Ngẫu nhiên có người hàng xóm đi ngang qua, lấy ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, Lâm Tịch Hải lộ ra nụ cười trong sáng, ý bảo mình không phải là người xấu.
Đợi cho đến khi rạng sáng, hắn rốt cục mới nghe được tiếng bước chân quen thuộc, quả nhiên, Bành Diệc Hàn lại uống đến say khướt mới chịu trở về, mang theo tấm thân nồng nặc mùi rượu.
“Bành Diệc Hàn, ngươi đi đâu vậy? Như thế nào gọi di động cũng không được?"Đợi lâu như vậy, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột, khẩu khí của Lâm Tịch Hải cũng nghiêm khắc hơn.
“Ngươi…… Chờ ta a……"
Bành Diệc Hàn mơ hồ không rõ, sờ loạn chung quanh người, rốt cục cũng tìm được di động của mình : "Xem…… Không…… Không có điện……"
“Ngươi như thế nào lại uống thành cái dạng này, mau vào nhà đi thôi."
Lâm Tịch Hải thở dài, đưa y đến phòng ngủ, dìu y nằm trên giường, sau đó cởi giày, cởi bỏ cà- vạt cùng nút áo sơmi, để cho y ngủ thoải mái một chút.
Ngay khi hắn quỳ gối một chân trên giường, cúi người cởi áo của y, đột nhiên, Bành Diệc Hàn mở to mắt, ôm lấy cánh tay hắn, lực đạo thật mạnh mẽ, sau đó kéo hắn vào lòng, muốn đứng lên cũng không được nên Lâm Tịch Hải đành ngã người, dựa lên ngực của y.
“Uy……"
“Hương thơm quá."
Bành Diệc Hàn gắt gao ôm lấy hắn, y giống như một con chó nhỏ, dùng mặt cọ cọ liên tục trên người hắn, hít ngửi hương khí thanh nhã của Lâm Tịch Hải.
“Bành Diệc Hàn, ngươi uống say rồi, mau buông ra."
Tuy nói như vậy, nhưng tay hắn không có ý muốn chống cự, chỉ lẳng lặng nằm trong ***g ngực y, để mặc cho y ôm ấp.( giả bộ nè =)))
Lồng ngực thân quen của nam nhân, làm cho hắn xúc động muốn chực khóc.
Đã qua bao nhiêu lâu, mới được tiếp xúc thân mật như vậy, hình ảnh này khắc sâu trong lòng hắn, giống như đã trải qua một thế kỷ.
Lâu lắm, thật sự là đã lâu lắm rồi……
Hắn khát vọng được tiếp xúc với y, vòng tay ôm ấp của y, tất cả mọi thứ thuộc về y!
“Da của ngươi thật mịn…… Hảo mềm mại……"
Nam nhân lấy mặt mình áp lên mặt của hắn, làn da non mềm cảm nhận được lớp râu của nam nhân, hơi hơi có một chút đau đớn, nhưng nội tâm lại xuất hiện một tia ngọt ngào và nhộn nhạo……
“Tóc của ngươi thực mềm mại, tựa như tơ lụa."
Ngón tay thô ráp dao động trên mái tóc, mang theo xúc cảm quen thuộc, ôn nhu đến mức làm cho người ta rơi lệ, nhưng mà, câu nói tiếp theo của y, lại làm cho hắn đang từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
“Ta nhớ tóc ngươi trước kia là màu nâu nhạt mà, ngươi lại đi nhuộm tóc sao, Tiểu Hoa?"
Lâm Tịch Hải giống như vừa bị một cây kim châm vào cơ thể, đột nhiên giãy dụa muốn đứng lên, Bành Diệc Hàn lại gắt gao ôm hắn lại, hai người ở trên giường dây dưa qua lại một lúc lâu…
“Ta không phải Tiểu Hoa!"
Lâm Tịch Hải quát to, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống dưới.
Vì sao mình lại bi thảm như vậy? Vì sao còn muốn ở trong này, chịu đựng sự tra tấn của y? Cho dù hắn thương y, nhưng tất cả cũng đã quá đủ rồi.
Bị hắn rống vào mặt, Bành Diệc Hàn tựa hồ có điểm tỉnh ra, tuy rằng ánh mắt vẫn thập phần vẩn đục : “A, ngươi thật sự không phải Tiểu Hoa, ngươi là Tịch Hải."
Nghe được y kêu tên của chính mình, nội tâm càng thêm chua xót, Lâm Tịch Hải khóc nấc, nước mắt từng giọt lặng lẽ chảy xuống, rơi cả lên gương mặt của đối phương……
“Ngươi vì sao lại khóc? Có ai khi dễ ngươi sao? Có phải bạn trai đối xử với ngươi không tốt?"
Bành Diệc Hàn vuốt ve hai gò má ẩm ướt của hắn, một lần lại một lần lau đi dòng lệ.
Nhưng nước mắt lại giống như dòng nước suối không khô cạn, một lần nữa lại dũng mãnh trào ra, thấm ướt khuôn mặt của y, khiến y lộ ra biểu tình vô cùng hoang mang.
“Ta không có bạn trai, tất cả đều là lừa gạt ngươi! Chỉ vì muốn cho ngươi an tâm, cho nên ta đã thuê một ngưu lang, nhờ hắn giả trang làm bạn trai của ta. Nếu không làm như vậy, ngươi căn bản sẽ không muốn đến gần ta. Nhưng vì sao ngươi không nhận ra là ta không thể chấp nhận ai khác ngoài ngươi? Trừ ngươi ra, ai cũng không được, ta chỉ cần một mình ngươi, ta chỉ yêu một mình ngươi thôi!"
Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, Lâm Tịch Hải nắm áo của y, mang tất cả mọi chuyện rống to lên.
“Ngươi đang nói cái gì, ta nghe đều không hiểu……"
Bành Diệc Hàn lắc lắc đầu, bộ dáng vô cùng hỗn loạn.
Từng trận hơi rượu truyền đến, miệng y phát ra âm thanh không rõ ràng, giống như lời nói mê vào đêm khuya.
Nam nhân này uống rượu say nên căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, Nếu y thanh tỉnh, có thể nhận ra được tâm ý của hắn chăng?
Lâm Tịch Hải run rẩy đôi môi, đem mặt vùi vào trong ngực của y, phát ra thanh âm yếu ớt : “Hỗn đản…… Hỗn đản…… Hỗn đản……"
Bỗng dưng bị hắn mắng, Bành Diệc Hàn lại lộ ra biểu tình ngơ ngác, khó hiểu.
“Mau thượng ta đi, Mau nói ngươi yêu ta, mau một chút a……"
Nếu y còn không chịu làm, hắn sẽ không cho cơ hội nữa.
Lâm Tịch Hải ngẩng đầu lên, gầm nhẹ nói, dùng khuôn mặt đẫm lệ nhìn y.
Có thể là do vẻ mặt của hắn rất bi thương, hoặc là khi hắn cúi đầu khóc nức nở, giống như một con dã thú bị thương đang kêu rên, Bành Diệc Hàn cũng không biết vì nguyên nhân nào, liền nâng mặt hắn lên, thật dịu dàng, đưa môi về phía trước một chút, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước(hời hợt), hôn lên cánh hoa xinh đẹp của hắn, sau đó, nhìn vào mắt hắn :
“Ta yêu ngươi."
Ba chữ, cũng chỉ là này ba chữ mà thôi.
Một câu nói bình thường, không có gì mới mẻ, ở chỗ nào cũng đều có thể nghe được, trên TV, trong cuộc sống, đầu đường cuối ngõ, tình yêu cuồng nhiệt của trai và gái, mỗi ngày, những đôi tình nhân yêu nhau đều thốt ra mấy chục lần, rất bình thường! Nhưng mà thời khắc này, lại như một làn xuân phong thổi vào mảnh đất khô cằn, khiến cây cỏ nảy mầm, vạn vật hồi sinh, một cuộc sống mới lại bắt đầu, sự tươi mát rót vào nội tâm héo úa, làm cho nó lại một lần nữa chậm rãi trỗi dậy!
“Lặp lại lần nữa đi……"
Lâm Tịch Hải cảm thấy mình giống như đang ở trong đáy biển sâu, đang hít thở không thông, nháy mắt đã được người ta cứu vớt.
“Ta yêu ngươi."
“Nói đi…… Nói thêm mấy lần nữa…… Nói a……"
“Ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi…… Ta vẫn yêu ngươi……"
Như cảm ứng được nơi sâu nhất trong nội tâm hắn đang hò hét, Bành Diệc Hàn nâng cằm hắn lên, vừa nói, vừa không ngừng phủ những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt của hắn……
Hôn lên vầng trán rộng, đến khóe mắt hơi phiếm hồng, đến sống mũi cao thẳng, đến hai gò má mềm mại, rồi lại tiếp tục dao động xuống phía dưới…… Đến khi nam nhân hôn lên đôi môi của hắn, Lâm Tịch Hải tự động hé miệng, khẩn cấp nghênh đón đầu lưỡi của y.
Nháy mắt hai đầu lưỡi chạm vào nhau, tim đập kịch liệt cứ như không còn là của mình nữa.
Trời đất tựa hồ đều bị tan biến, trong thế giới của hắn lúc này chỉ còn một mình Bành Diệc Hàn đang hiện diện, lòng hắn thầm nghĩ muốn cùng y triền miên thật sâu, cho đến khi ngừng thở.
Cũng không rõ là ai đã bắt đầu cởi quần áo trước, có lẽ hơn phân nửa vẫn là Lâm Tịch Hải chủ động, bởi vì Bành Diệc Hàn đã say đến mức không thể nhúc nhích.Tất cả chướng ngại vật che đậy cơ thể đã bị lột sạch nhanh chóng, hai thân thể nam tính trần trụi nhất thời quấn lấy nhau, thật gắt gao và chặt chẽ, không để lộ ra một khe hở nào.
Lâm Tịch Hải chủ động nhiệt liệt hôn môi nam nhân, vẫn là nụ hôn thập phần ngây ngô như cũ, nhưng lại dễ dàng khơi dậy dục vọng lẫn nhau.
Hắn cơ khát muốn nuốt nướt bọt của y, lưu luyến nhấm nháp hương vị của Bành Diệc Hàn.
Đôi tay cả hai người không ngừng xoa nắn cơ thể đối phương, hắn vuốt ve hai điểm hồng châu trên ***g ngực rộng lớn của y, còn y thì dùng đôi tay to lớn thô lỗ trượt xuống cặp mông căng tròn rắn chắc của hắn.
Thứ nam tính kia nóng rực như lửa, bất tri bất giác cương lên, cứng rắn như thiết, ma sát trên bụng của đối phương……
Hai hạ thể trần trụi quấn lấy nhau, Lâm Tịch Hải khẽ hừ nhẹ một tiếng, thần sắc đỏ bừng, chỉ cảm thấy tình nhiệt giống như nước sôi, toàn thân tựa hồ đang bị tan chảy, chỉ sợ sẽ ngay lập tức phun trào ra trên người y.
“Diệc Hàn…… Diệc Hàn……"
Hắn ý loạn tình mê kêu tên của người kia, mỗi khi kêu lên, liền cảm thấy nội tâm càng lúc càng lún sâu vào dục vọng.
Lâm Tịch Hải dùng hai gò má nóng bỏng, cọ vào hõm vai lạnh lẽo của nam nhân, đồng thời vươn đầu lưỡi, tinh tế liếm lên khuôn cằm kiên nghị của y, đôi mắt hẹp dài của hắn nửa khép nửa mở, hàng lông mi mềm mại hơi hơi rung động, từng gợn mồ hôi lấp lánh mê người, thấm đầy trên vầng trán……
Nam nhân trước mặt hắn nguyên bản vốn rất bình thường, lúc này, không biết vì sao lại tràn ngập vị nam tính, dày rộng, ôn hòa, bao dung, giống như một cột trụ to lớn trong đại sảnh, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an tâm.
Bành Diệc Hàn vốn đã uống rất nhiều rượu, khí huyết bỗng dưng cuồn cuộn, như thế nào có thể chịu đựng được loại khiêu khích này, y liền nghiêng người, đem hắn áp xuống dưới thân, mãnh liệt hôn hắn.
Không bị sự vội vàng của nam nhân hù dọa, Lâm Tịch Hải ngược lại còn chủ động ôm lấy y, mặc cho y ở trên người mình tàn sát bừa bãi.
“A……"
Khi đầu lưỡi nóng bỏng của nam nhân cắn vào hai điểm mẫn cảm màu hồng phấn trước ngực, Lâm Tịch Hải nhịn không được mà ngửa cổ ra rên rỉ, ngón tay bấu thật sâu vào mái tóc của nam nhân, cảm nhận khoái cảm mãnh liệt tê tái như vừa bị điện giật.
Đang trong cơn mê loạn, hắn cảm thấy hai chân mình bị người kia tách ra, hơi hơi nâng lên, lộ ra mật huyệt màu đỏ tươi, sau đó ngón tay thô lớn của y liền xâm nhập vào bên trong nội bích mềm mại.
“Đau……"
Lâm Tịch Hải nhíu mi thở nhẹ, dù sao nơi kia chưa bao giờ bị khai phá, nội vách nhất thời bao lấy đầu ngón tay của y, gắt gao chống cự lại vật xâm lấn này.
Hắn cố gắng hít thở, làm cho thân thể của mình trầm tĩnh lại, cố gắng khuếch trương bên trong, để cho ngón tay của nam nhân có thể tiếp tục xâm nhập……
Nhưng mà Bành Diệc Hàn hiển nhiên vẫn còn say rượu chưa tỉnh, hoàn toàn không chú ý đến hắn đang bị đau đớn, vẫn lung tung quấy vài cái, liền rút ngón tay ra ngoài, sau đó khẩn trương nâng chân hắn lên, lấy phần hạ thể cương cứng, không ngừng cọ xát bên đùi hắn, chuẩn bị tiến vào huyệt động mềm mại kia.
“Chờ một chút……"Tuy rằng hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhưng Lâm Tịch Hải cũng biết, nếu làm như vậy khẳng định sẽ rất đau.
Hai tay của hắn sờ loạn trên giường, muốn tìm một thứ gì đó có thể giảm bớt sự đau đớn cho bản thân, rốt cục cũng tìm thấy ở tủ đầu giường một lọ linh tề ướt át, mở nó ra, cố gắng đè nén sự hổ thẹn, dùng tay thoa vào lỗ nhỏ bên dưới của mình. Không đợi hắn hoàn tất công việc, Bành Diệc Hàn liền nóng vội xông vào……( thèn sắc lang này T_T, mới ban nãy bảo uống say không cởi áo được, sao h nó hùng hổ thế, toi em Hải của ta mất.)
“A……"
Trước nay chưa từng bị đâm sâu đến thế, yết hầu hắn không tự giác mà tràn ra tiếng rên rỉ áp bách, đôi chân mày cũng nhăn lại, trán nhất thời thấm ra một tầng mồ hôi mỏng như sương.
Bị dị vật to lớn xâm lấn, không ngờ nó lại thô to như vậy, lại cứng rắn như thiết, liên tục khuấy đảo bên trong, toàn thân tựa hồ đều bị nó nhào nặn, khiến cho Lâm Tịch Hải muốn hô hấp cũng khó khăn.
Nội vách mềm mại chưa bao giờ trải qua sự xỏ xuyên thô lỗ, cảm giác đau nhức khi bị xé rách tràn ngập tới toàn thân, nội vách vì đau đớn mà không ngừng co rút lại, lập tức kẹp chặt lấy tính khí của nam nhân, làm cho y cũng hô hấp không thông.
“Đau quá……"
Lâm Tịch Hải vất vả hấp khí, rưng rưng thừa nhận, lần đầu tiên cùng người khác kết hợp tuy rằng rất đau, đau đến mức dục vọng của hắn muốn héo rút đi, nhưng tay hắn lại không muốn đẩy người kia ra, chẳng những không có, ngược lại hắn ôm y càng chặt hơn.
Bởi vì hắn yêu người này, bởi vì là y, nên hắn chẳng sợ đau, dù đau đến mức nào đi nữa, hắn cũng đều vui vẻ chịu đựng. ( Hải của ta )
Như phát hiện ra sự khổ sở của hắn, Bành Diệc Hàn cũng không tiếp tục xông lên phía trước nữa, mà ngẩng đầu lên, ôn nhu hôn hắn, tay trái còn an ủi cho khối dục vọng đã muốn mềm oặt của hắn……
Dần dần, thân thể cũng trở nên thích ứng hơn, nhờ y vỗ về nên sự đau đớn đã dịu đi một ít, không đành lòng nhìn thấy gương mặt trướng hồng cùng bộ dáng cúi đầu thô suyễn của đối phương, Lâm Tịch Hải ghé vào lỗ tai y, nhẹ giọng nói : “Được rồi, ngươi cứ động đi."
Giống như nghe được tiếng kèn xung phong, Bành Diệc Hàn không một giây chần chờ, lập tức triển khai luật động nguyên thủy, một chút lại một chút, đẩy mạnh vào phía bên trong của hắn.
“Ân…… A……"
Lâm Tịch Hải nhắm mắt lại, cảm thấy mình giống như đang ngồi trên một con thuyền nhỏ chênh vênh, khống chế không được cơn sóng gió động trời, liên tục đánh sâu vào toàn thân hắn, làm cho hắn đầu óc choáng váng hoa mắt, chỉ có thể cam chịu nương theo nhịp điệu, hoàn toàn giao thân thể của mình cho nam nhân, mặc y xử trí.
Vì say rượu, nên luật động của y cũng không thể gọi là ôn nhu, khi vừa mới bắt đầu thì chỉ trừu sáp vài cái, kế tiếp, động tác càng kịch liệt hơn, giống như cơn mưa to nóng bỏng, vừa xa vừa gần, mạnh mẽ mà vô tình quất vào hắn.
Hung ác, điên cuồng, dữ dằn cùng mãnh liệt, cố nhiên khiến cho thân thể hắn bị đau đớn dằn vặt đến khôn cùng, nhưng trong cơn đau hỗn loạn, hắn lại cảm thấy một tia khoái cảm yêu dị nhè nhẹ, bất tri bất giác, dục vọng lần thứ hai lại ngẩng đầu lên, thậm chí ở đỉnh còn chảy ra chất lỏng trong suốt…… ( hết lãnh cảm rồi nhé iem)
Đau đớn giống như bị tra tấn, vậy mà cũng có thể cương được, Lâm Tịch Hải không khỏi kinh ngạc, cũng cảm thấy hổ thẹn đối với thân thể mẫn cảm của mình.
“A…… Diệc Hàn……"
Hắn khép hờ hai mắt, vô lực rên rỉ, thân thể mềm dẻo, giống như đồng cỏ và nguồn nước, dường như đang cố gắng hấp thu sự đau nhức, càng hút chặt dục vọng của nam nhân.
Bành Diệc Hàn như muốn bùng cháy, nâng chân hắn lên cao, tách ra thật rộng, phân thân thô ngạnh mới vừa rút ra, bắt đầu một đợt tấn công mới vào cặp mông của hắn.
Từ trên xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng, phân thân to lớn của y hết vào lại ra, trở mình đâm vào mị thịt của mật huyệt phấn hồng, mật huyệt của Lâm Tịch Hải vừa nhanh vừa nóng, nhiệt tình phun ra nuốt vào côn thịt của y, giống như cánh hoa thẹn thùng vừa nở ra rồi lại khép kín.Bức họa xinh đẹp này, khó có thể dùng từ ngữ thích hợp để hình dung.
***
Một hồi lâu sau, Bành Diệc Hàn buông chân hắn ra, đè người lên thân thể của Lâm Tịch Hải, nhiệt liệt hôn hắn, hắn cũng vòng tay ôm lấy cổ của y, cùng y vong tình hôn môi….
Hắn lúc này đã hoàn toàn cách ly khỏi thế giới thật, trước mặt chỉ tồn tại hình ảnh của người nam nhân đang triền miên cùng hắn.
Bọn họ tựa như hai sợi dây đang quấn chặt lấy nhau, dây dưa, ôm nhau, cho nhau tác cầu, giống như muốn hòa hợp thành một khối duy nhất, bản thân không thể điều khiển được sự trầm mê.
Tầm mắt giao triền, ngực xôn xao, mặt đỏ, tim đập đến điên cuồng.
“Ta yêu ngươi…… Ta yêu ngươi…… Diệc Hàn……"
Tình cảm mãnh liệt mênh mông, ngoại trừ dùng thân thể để đáp lại tình yêu của y, và chỉ biết thốt ra ba chữ này để thổ lộ tiếng lòng, đổi lấy, nam nhân so với vừa rồi càng kịch liệt điên cuồng va chạm hơn……
“Ân…… Ngô……"
Lâm Tịch Hải ngẩng cổ rên rỉ, từng giọt nước mắt tán loạn chảy ra, tràn đầy *** mê loạn, toàn thân mềm nhũn, lại cảm thấy bên trong thật nóng, phân thân của nam nhân như mặt nước bao dung, nhẹ nhàng nhấm nháp làm cho hắn vừa đau đớn vừa khoái cảm.
Kỳ thật hắn không muốn thỏa mãn một mình, hắn sợ người kia không được thoải mái, đây là lần đầu tiên của hai người sau khi trải qua sự chờ đợi lâu dài, hắn muốn cho y những thể nghiệm tốt nhất, khó quên nhất.
“A…… A…… Nơi đó……"
Thứ dương khí ngạnh như thiết, tựa hồ đã đụng vào điểm nhạy cảm trong cơ thể, một dòng điện tê dại chạy từ cột sống lến đến đại não, Lâm Tịch Hải thống khổ lại khoái hoạt căng thẳng thân mình, đem cơ thể kiêu ngạo hút chặt lấy ngọn lửa nóng rực của y.
Bành Diệc Hàn chỉ cảm thấy ở bắp đùi nổi lên một cơn đau ê ẩm, y ồ ồ thở, chặt chẽ nâng cặp đùi thon dài của hắn lên, giống như một con ngựa hoang, triển khai vòng rong ruổi cuồng mãnh cuối cùng.
Trước mắt từng trận biến thành màu đen, ánh lửa văng khắp nơi, sự âu yếm tựa như hỏa, đưa lẫn nhau cùng lên đến tuyệt đỉnh.
Hai người cơ hồ đồng thời tiến đến đỉnh, trong tiếng gầm nhẹ của nam nhân, Lâm Tịch Hải ánh mắt tan rã, toàn thân run rẩy, gắt gao ôm chặt y……
Cùng lúc đó, một khối nhiệt lưu bắn vào trong cơ thể hắn, lửa nóng lan tràn toàn thân, nội vách mẫn cảm co rút liên tục, không thể khống chế được nước mắt, chúng cứ chậm rãi lăn xuống từ khóe mắt phiếm hồng……
Tình dục xinh đẹp mỹ diễm, làm cho hai người đều trôi nổi trong thiên đường, khó có thể hình dung được khoái cảm cực hạn, đọng lại thành một bức họa vĩnh viễn không phai màu.
Sau việc cực độ phát tiết, chính là cực độ mệt mỏi.
Nam nhân uống rượu quá nhiều nên cơ thể đã sớm nặng nề vô lực, cơ hồ còn không kịp rút ra, liền ngã vào trên người hắn mà ngủ, chỉ chốc lát sau, bên tai vang lên hơi thở đều đều của y.
Lâm Tịch Hải vẫn ôm nam nhân, đắm chìm trong dư vị tình cảm mãnh liệt, đến một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần, cẩn thận đem nam nhân trở mình, để cho y nằm xuống bên cạnh mình……
Động tác này làm cho phân thân đối phương bất giác rời khỏi cơ thể, cảm giác thật khác thường, làm cho toàn thân hắn lại nổi lên một trận run rẩy.
Vừa rồi vì đắm chìm trong dục vọng mãnh liệt nên không cảm thấy điều gì, hiện tại bình tĩnh trở lại, mới nhận ra phía sau hậu đình đau rát, đau đến lợi hại, lấy tay sờ thử, đầu ngón tay lại dính một mạt màu đỏ thẫm.
Quả nhiên là bị thương, may mà cũng không nghiêm trọng lắm, không có dính vào chăn đơn và các thứ khác, có thể là do động tác vừa rồi quá mức kịch liệt, nên nó mới bị nứt ra.
Tuy thân thể trầm trọng đến mức không thể nhúc nhích nổi, nhưng Lâm Tịch Hải vẫn đứng dậy đi đến phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ, sau đó lại lấy khăn lông, lau khô tất cả dấu vết trên người nam nhân.
Mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Lâm Tịch Hải một lần nữa quay về giường, ôm chặt nam nhân, cùng y mặt đối mặt, cảm thụ được tiếng tim đập cùng hô hấp của y, hắn chậm rãi nhắm mắt lại……
Tình yêu thâm trầm tựa như hải dương, nhẹ nhàng và sâu lắng, tĩnh lặng vây quanh bọn họ….
Y rốt cục đã trở lại bên hắn.
Mang theo ý niệm này trong đầu, Lâm Tịch Hải mỉm cười tiến nhập vào mộng đẹp.
Tác giả :
Bố Đinh