Bất Phối Đích Luyến Nhân
Chương 14
CHƯƠNG 14
Thuyền đi đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.( ý là tới đường cùng thì cái khó ló cái khôn ấy)
Lâm Tịch Hải rất nhanh đã tìm được “Người yêu mới", cũng dẫn hắn theo đến tiệc sinh nhật của Bành Diệc Hàn.
Gọi là tiệc, kỳ thật cũng chỉ có Bành Diệc Hàn, Hoa Tử An cùng bọn họ mà thôi, Đới An Ny đã cùng bạn trai đi Anh quốc du lịch, Úy Như Bình thì phải đi dạy học ở nơi xa, nhất thời không kịp trở về.
“Oa, Lâm đại ca, đây là bạn trai của ngươi đúng không? Bộ dạng hảo cao hảo xuất sắc a ( thằng háo sắc này, trai gái gì nó cũng nghía hết), Hoa Tử An nhìn chằm chằm vào tuấn suất nam tử đứng bên cạnh Lâm Tịch Hải.
Người nọ thân cao một mét tám, cơ thể thon dài, đứng cùng Lâm Tịch Hải rất tương xứng, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, càng tôn thêm sự quý phái cho dáng người tuyệt hảo.
Nghe Hoa Tử An nói như vậy, người nọ cười cười, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, tạo nên một cảm giác huyễn hoặc nói không nên lời, khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ bị đắm chìm vào nụ cười nhạt như xuân phong kia.
Sự tuấn mỹ của hắn không hề thua kém Lâm Tịch Hải, chỉ khác nhau ở chỗ khí chất, Lâm Tịch Hải so với hắn thì trầm tĩnh hơn, còn hắn so với Lâm Tịch Hải thì có nhiều phần sâu sắc, nói chung cả hai đều toát ra bộ dạng gợi cảm bức người.
Hai người đứng chung một chỗ, có thể nói là hào quang bắn ra bốn phía, hoà lẫn vào nhau. ( ya’ ya’)
“Lâm đại ca, ngươi đã có bạn trai từ khi nào vậy ( mới đây), cũng không thèm nói với chúng ta một tiếng a, thôi mau vào nhà đi."
Hoa Tử An nén giận nói, dẫn bọn họ vào phòng trong.
“Kỳ thật cũng mới đây thôi……"Lâm Tịch Hải nói.
Bành Diệc Hàn từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm một đĩa hoa quả thịt nguội, vừa bước đến phòng khách, nhìn thấy Lâm Tịch Hải cùng người nam tử xa lạ, nhất thời đứng sững lại. ( hắc hắc)
“Tịch Hải, ngươi đã đến rồi."
Bành Diệc Hàn cười nói với Lâm Tịch Hải, nhưng tầm mắt vẫn dán chặt vào kẻ đang đứng bên cạnh hắn : “Người này là……"
“Ngươi chính là Bành Diệc Hàn phải không, hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi ha? Ta tên là Lạc Thần Hi, thật vui khi được biết ngươi."
Thanh âm từ tính truyền đến giống như tiếng trời, nam tử lộ ra ý cười hơi biếng nhác, hào phóng vươn tay ra.
“Ta cũng thật vui khi biết ngươi."
Bành Diệc Hàn vội vàng bắt lấy tay hắn.
Thoáng nhìn qua, y đã hiểu được tám chin phần đây hẳn là người yêu của Lâm Tịch Hải, quả nhiên phi thường xứng đôi, đồng dạng xuất sắc như nhau, cũng đồng dạng chói mắt…..
“Các ngươi ngồi đi, chờ một chút, lập tức ta sẽ dọn bàn ăn ngay."
Bành Diệc Hàn mời mọi người ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, những món ăn tỏa hương thơm nức mũi được nhất nhất bưng lên, tất cả mọi người đều là người quen, không hề khách khí, đều ngồi xuống bắt đầu động đũa……
Tuy rằng Lạc Thần Hi là khách nhân, nhưng lại tuyệt đối không hề câu nệ. Hắn cử chỉ hào phóng, ngôn ngữ hài hước, chuyện trò vui vẻ, lâu lâu toát ra mấy câu truyện cười, khiến mọi người đều rất hưng phấn, bầu không khí trở nên thập phần hòa hợp sinh động.
Chỉ chốc lát sau, Hoa Tử An liền hoàn toàn sùng bái, xem hắn như thần tượng : “Lạc đại ca, ngươi cùng Lâm đại ca đã gặp nhau như thế nào vậy?"
“Cái này……" Lạc Thần Hi híp lại đôi mắt đào hoa, nhìn nhìn Lâm Tịch Hải, cười nói : “Ta vừa gặp hắn ở quán bar đã liền nhất kiến chung tình, sau đó bắt đầu ra sức công kích……"
“Uy!"
Lâm Tịch Hải trừng mắt một cái, Lạc Thần Hi mỉm cười cầm lấy tay hắn đang đặt trên bàn, nháy mắt mấy cái ( =))), lại nói với Hoa Tử An: “Tiểu Hải hắn da mặt mỏng, để tránh sau khi trở về bị hắn mắng, ta sẽ không nhiều lời. Ngươi muốn hỏi, thì nên trực tiếp hỏi hắn a."
“Oa, nhất kiến chung tình, thật là tình yêu đẹp quá a……"
Hoa Tử An hâm mộ nhìn bọn họ.
“Thật ra, ta cũng chưa từng nghĩ tới bốn chữ ‘ nhất kiến chung tình’ này lại phát sinh ở trên người của ta, vận mệnh thật là kỳ diệu, ngay khi ta đã hoàn toàn thất vọng đối với tình yêu, ta lại gặp được Tiểu Hải.Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, ta đã biết, hắn chính là đối tượng mà cả đời này ta muốn sống chung đến bạc đầu.Từ nay về sau, ngoại trừ hắn, người nào khác ta cũng sẽ không thèm liếc nhìn một cái. Mỗi ngày chỉ cần tưởng tượng đến hắn, toàn thân ta liền tràn ngập nhiệt tình, khi được ở bên cạnh hắn, ta lại cảm thấy bản thân mình dường như đang thay hình đổi dạng, đối với nhân sinh, đối với tương lai, đều tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp cùng sự mong chờ. A a, quả nhiên tình yêu vĩ đại hoàn toàn có thể làm thay đổi một người a!"
Lạc Thần Hi miệng lưỡi lưu loát, tựa như diễn viên nữ đang đọc lời thoại trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, khiến kẻ khác nghe xong liền cảm khái đến tận mao cốt.
“Lạc đại ca, ngươi xem ra thật sự rất thích Lâm đại ca nga."
Hoa Tử An hai mắt ngâm lệ, cảm động nhìn hắn.
“Ân. Đúng vậy." Bành Diệc Hàn tựa hồ cũng bị thâm tình của hắn thuyết phục.
Lâm Tịch Hải thờ ơ lạnh nhạt, một cước đạp vào chân Lạc Thần Hi, thừa dịp hắn đang nhăn mặt vì bị đau, liền rút bàn tay đang bị nắm ra.
Cho dù là diễn trò, tên kia cũng thật là quá phận!
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Tịch Hải, Lạc Thần Hi tà tà cười, lộ ra một tia cà lơ phất phơ, không đợi người khác phát hiện, liền lập tức thu liễm vẻ mặt.
“Ta đối với Tiểu Hải chính là còn thật hơn cả sự thật a, ta yêu hắn đến sông cạn đá mòn!"
Sau đó, vẻ mặt hắn lại biến đổi : “Tiểu Hải, ta nói nhiều quá nên thiệt khát nước, cho ta một ly để thấm giọng đi."
“Chính mình tự lấy đi!"Thái dương Lâm Tịch Hải nổi đến mấy lằn gân xanh.
“Để ta lấy cho."Bành Diệc Hàn liền đưa đến trước mặt hắn một ly nước.
“Cám ơn, Tiểu Hàn ngươi quả nhiên là một người đàn ông hoàn mỹ nha, thực hiền lành a, ai cưới được ngươi thì thật là may mắn."
Mới gặp nhau không bao lâu, Lạc Thần Hi coi như bọn họ đã là lão bằng hữu mấy năm rồi, bắt đầu “Tiểu Hàn", “Tiểu Hoa"gọi bậy bạ um sùm.
Nhìn khung cảnh hoà thuận vui vẻ trước mắt, Lâm Tịch Hải cảm thấy một trận đau đầu, trong lòng không khỏi hối hận mãnh liệt, mang Lạc Thần Hi tới nơi này, rốt cuộc có phải là hành vi sáng suốt hay không a.
Thổi tắt ngọn nến, sau khi ăn xong bánh sinh nhật, Bành Diệc Hàn bắt đầu khai mở lễ vật.
Lâm Tịch Hải tặng cho y một cái khung hình tinh xảo, lễ vật thực bình thường, tựa như những món quà mà bạn tốt thường hay tặng nhau, không mang theo ý nghĩa gì đặc biệt.
Khi Hoa Tử An tặng y chiếc đồng hồ, Bành Diệc Hàn không giấu được biểu tình vui sướng dị thường, nhưng miệng vẫn là bảo Hoa Tử An không cần vì y mà tiêu tiền phung phí như vậy.
Nghe Hoa Tử An nói giá của đồng hồ này chỉ có năm trăm nguyên, Bành Diệc Hàn không hề suy nghĩ nhiều chỉ gật gật đầu, dù sao y cũng không rành mấy thứ hàng hiệu này.
Nhưng thật ra ánh mắt Lạc Thần Hi rất sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là sản phẩm của CARTIER, ít nhất cũng phải trị giá vài vạn, một nhân viên bình thường như Hoa Tử An làm sao lại có thể mua nổi thứ đắt tiền này?
Đang muốn mở miệng hỏi ( nhiều chiện), lại nhìn thấy Lâm Tịch Hải nháy mắt, hắn vốn thông minh nên đã ngay lập tức hiểu ý mà ngậm miệng lại. Quả nhiên đồng hồ này thực là thích hợp với nam nhân kia, mang trên cổ tay của y, giống như nó được chế tạo ra vì y, Lâm Tịch Hải yên lặng nhìn Hoa Tử An đeo vào cho y :"Nhìn thật là hợp."
“Phải không? Ta cũng không biết Tiểu Hoa lại có ánh mắt thưởng thức như vậy, bình thường hắn toàn mua cho ta mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ gì đó, giầy màu đỏ, áo sơ mi màu vàng linh tinh, ta căn bản là không dám mặc ra đường."
Bành Diệc Hàn nhìn hắn mỉm cười.
“Bành đại ca, ngươi cố ý nói xấu ta sao?"Hoa Tử An rõ ràng không vui.
“Không có không có, ngươi mua cho ta cái gì, ta cũng sẽ mặc hết."Bành Diệc Hàn cười nói.
“Nói lầm bầm, vậy thì tốt."Hoa Tử An vừa lòng gật đầu.
Lâm Tịch Hải vội chuyển dời tầm mắt, không muốn nhìn thấy cảnh liếc mắt đưa tình của bọn họ, Lạc Thần Hi tựa hồ nhận ra được tâm tình của hắn, nên đã dùng sức siết chặt bàn tay của hắn lại.
Lâm Tịch Hải tuy rằng cũng không nói gì, nhưng trên vẻ mặt vẫn toát ra sự cảm kích.
Hoa Tử An gần đây rất mê game online, nghe nói Lạc Thần Hi cũng là game thủ chuyên nghiệp, level cũng không thấp, cả hai liền mở máy ra chơi game, chém giết lẫn nhau.Lúc này, chỉ còn lại hai người Bành Diệc Hàn cùng Lâm Tịch Hải đang thu thập một đống đồ hỗn độn trong phòng bếp.
“Ngươi ra chơi cùng bọn họ đi, một mình ta làm là được rồi."
Bành Diệc Hàn cười nói, hai tay vẫn không ngừng dọn dẹp.
“Không sao."
Lâm Tịch Hải đưa bát đĩa cho y, nhìn thấy thật sự không có gì để làm, đành đứng dựa vào một bên, nhìn chăm chú vào bóng dáng bận rộn của người kia, tựa như muốn khắc sâu nó vào trí nhớ.
Trước đây, cũng từng nhìn thấy hình ảnh này.
Đó là khoảng thời gian năm năm trước, vào ngày sinh nhật của Úy Như Bình, hắn lần đầu tiên được thưởng thức tài nấu ăn của y, nhịn không được, bèn vừa đấm vừa xoa để lôi kéo y về làm bạn cùng phòng với mình, từ đó về sau, giữa hai người bắt đầu xuất hiện nhiều điểm gút mắt.
Khi đó đến bây giờ, muốn ước chừng đã hơn năm năm!
Hắn không muốn tính toán bọn họ trong lúc đó rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu năm tháng, điều duy nhất mà hắn để ý, cũng chỉ có nam nhân này mà thôi.
Hiện tại khoảng cách của cả hai đang gần nhau trong gang tấc, sự gần gũi làm cho tim hắn đập nhanh hơn, chỉ cần tiến thêm vài bước về phía trước là có thể chạm được vào tấm lưng rộng lớn của y rồi……
“Lạc Thần Hi nhìn qua rất là tốt ha……"
Lời nói của y, đã đánh gãy vọng tưởng của hắn.
“Ký suất lại khôi hài, cùng ngươi thực xứng, xem ra ngươi chờ đợi thật là không phí công, rốt cục cũng tìm được mệnh thiên tử đích thực của lòng mình, như vậy ta cũng an tâm."
Bành Diệc Hàn xoay người, nụ cười như trút được gánh nặng, làm cho đầu ngón tay Lâm Tịch Hải run nhè nhẹ, vì không muốn để cho y phát hiện, hắn liền đút tay vào trong túi quần.
“Đúng vậy, chính là hắn, hắn chính là người mà ta một mực chờ đợi."Lâm Tịch Hải thản nhiên tươi cười.
“Rốt cục nghe được ngươi nói như vậy, ta thực vui thay cho ngươi. Ta đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc mà!"
Trong mắt Bành Diệc Hàn, không có một tia ghen tị, chỉ tràn đầy sự chân thành chúc phúc cho hắn.
Biểu tình của y rất giống với dự đoán của mình, nhưng khi mặt đối mặt, ngực vẫn xẹt qua một trận đau thấu tâm can.
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy."
Lâm Tịch Hải vẫn duy trì nụ cười, áp chế trái tim đang tan vỡ xuống nơi thật sâu…
Hạnh phúc?
Đó là hai chữ rất xa xỉ.
Niềm hạnh phúc duy nhất của hắn chính là y, nhưng y lại hoàn toàn không thuộc về hắn, như vậy cả đời này, hắn cũng không bao giờ tìm được hạnh phúc như y nói đâu.
“Lạc đại ca, thật lợi hại a, ta phải bái ngươi làm sư phụ, mau đem bí kíp truyền thụ cho ta đi!"
Phòng khách truyền đến tiếng Hoa Tử An hô to gọi nhỏ, hòa cùng tiếng nhạc điếc tai hỗn tạp của trò chơi, có thể thấy bọn họ đang chơi rất vui vẻ náo nhiệt.
Bành Diệc Hàn nhìn ra cửa phòng, cười nói: “Chúng ta cũng nên mau đi lên phòng khách đi thôi, bọn họ đang quậy như vậy, nói không chừng cả phòng khách cũng bị hủy đi."
“Ừ."
Lâm Tịch Hải theo sau y, trở lại bên cạnh “Người yêu"của mình.
Đêm đó, Lâm Tịch Hải cảm thấy thái độ Bành Diệc Hàn đối với mình đã có sự thay đổi vi diệu.
Y không hề giống như trước đây, cẩn thận cùng hắn duy trì khoảng cách như có như không, rõ ràng đã trầm tĩnh lại, cả người tự nhiên hơn, thậm chí còn có thể chủ động khơi mào đề tài, cùng hắn hàn huyên tâm sự.
Trước kia, đây là chuyện không thể tưởng tượng được.
Y thay đổi như vậy, Lâm Tịch Hải cũng không ngờ, mục đích mang Lạc Thần Hi tới tham gia buổi tiệc sinh nhật, hiện tại mục tiêu đã đạt thành, trong lòng hắn lại không biết vì cái gì, trống rỗng, khó chịu đến mức hốt hoảng.
Vẫn là tịch mịch……
Tịch mịch không phải vì hắn chỉ có một mình, ngay cả khi bên cạnh có người làm bạn, hàng đêm sênh ca, tịch mịch vẫn hiện diện như bóng với hình, cắn nuốt tất cả không gian tưởng niệm của hắn, dây dưa trong mỗi một lần hô hấp, lảng vảng chung quanh phòng khách nho nhỏ này.
Mỗi khi thấy y đối với người khác mỉm cười, mỗi khi thấy ánh mắt thân thiết của y, thấy y hỏi han ân cần với người khác, mỗi khi hắn nhìn thấy người kia làm nũng tựa vào bên người y…….
Tịch mịch xâm nhập tận cốt tủy, tận tâm, như một nhà tù chặt chẽ kiên cố không thấy thiên nhật, trái tim hắn đã bị cầm tù, hắn chua xót, cảm giác giống như đang bị một thanh đao chậm rãi xẻo từng miếng thịt.
…..
Mọi người lại hàn huyên một hồi lâu, Lâm Tịch Hải mới đứng dậy nói lời từ biệt.
Bành Diệc Hàn cùng Hoa Tử An khách khí đưa bọn họ xuống lầu, Lâm Tịch Hải đưa chìa khóa xe cho Lạc Thần Hi, đợi hắn mở cửa xe, chính mình ngồi vào ghế kế bên tay lái.
Thân xe chậm rãi dịch chuyển, Lâm Tịch Hải quay đầu lại, nhìn thấy trong bóng đêm, tay của nam nhân đang gắt gao nắm chặt tay của người kia, nhìn theo hướng bọn họ mà vẫy vẫy.
Hô hấp muốn đông cứng lại, Lâm Tịch Hải cảm thấy thật chóng mặt, lòng bàn tay bỗng trở nên lạnh lẽo, bất quá, chỉ mới trải qua một buổi tối, mà cả người hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ sắp chống đỡ không được.
Màn đêm hắc ám, bốn phía không một tiếng động ….
Đèn xe chíu rọi thẳng tắp vào phía trước, xuyên thấu vào không gian âm u….. Mặt đường thật sạch sẽ, không có một ngọn cỏ, hoang vu giống như tâm tình của hắn lúc này
Nhận ra được sự thống khổ của hắn, Lạc Thần Hi cũng trầm mặc suốt đoạn đường, không hề lên tiếng quấy rầy.
“Tới rồi, Lâm tiên sinh."
Cách xưng hô khách khí, hoàn toàn tương phản với lời yêu ban nãy ở buổi tiệc, Lạc Thần Hi chậm rãi hạ phanh lại, tắt đi động cơ xe.
Lâm Tịch Hải phục hồi tinh thần, xe đang dừng trước cửa một quán bar nổi tiếng.
Đây là khu giải trí náo nhiệt nhất ở trung tâm thương mại này. Phồn hoa nhộn nhịp, các cặp đôi trai thanh gái lịch mặc quần áo đủ loại, dưới ánh đèn lờ mờ, khoa trương sóng vai nhau tới lui qua lại, ồn ào náo động như đang ở vũ hội, thật trái ngược với bầu không khí tĩnh lặng ban nãy, càng làm cho tâm tình của hắn vốn hoang vu nay lại càng thêm hoang vu.
“Cám ơn ngươi đêm nay đã phối hợp."
Lâm Tịch Hải tiếp nhận chìa khóa từ tay Lạc Thần Hi, không thể không thừa nhận, đêm nay tuy Lạc Thần Hi đã cư xử hơi thất thố, nhưng ít nhiều vẫn bồi bên cạnh hắn.
“Không cần khách khí, đây là việc ta phải làm, nhận tiền của người, thì phải thay người phân ưu, không phải sao?"
Lạc Thần Hi lười biếng cười nói, khóe mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhấc lên : “Nếu đã tới “Thiên Đường ", Lâm tiên sinh sao không đi vào uống một ly?"
HEAVEN CLUB, bề ngoài giống như một câu lạc bộ bình thường, nhưng chỉ người trong nghề mới biết, đây chính là ngưu lang *** náo nhiệt nhất.
Vào ban đêm, những người xuất hiện ở trong *** nếu không phải đến để uống rượu, thì cũng là những vị phu nhân cô đơn, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những vị nam khách.
Lạc Thần Hi chính là ngưu lang ( Trai Bao = =’’) đứng đầu của HEAVEN CLUB, gần đây đã được Lâm Tịch Hải bỏ ra một số tiền lớn để “Bao", trở thành “Người yêu" giả vờ của hắn.
Lạc Thần Hi diện mạo tuấn mỹ, cách nói năng khôi hài, thủ đoạn tán tỉnh lại cao minh đến cực điểm, nam nữ gì hắn cũng chấp nhận, bất quá khách nhân của hắn phần lớn là nữ tử, dù sao hắn cũng không phải là đồng tính luyến ái, là nam nhân chân chính nên hắn thích đi “Đường Thủy"hơn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn mới phải khổ sở mà đi “Đường bộ".
Lạc Thần Hi vào nghề này sớm, gặp đủ loại khách nhân muôn hình muôn vẻ, có điều chưa từng thấy ai giống như Lâm Tịch Hải.
Lâm Tịch Hải dùng nhiều tiền để bao hắn, nhưng lại không muốn phát sinh quan hệ gì với hắn, chỉ cần hắn làm người yêu trên danh nghĩa mà thôi.
Không cần phải “Lao động thân thể ", cũng không hao tổn tâm cơ lấy lòng đối phương, chỉ cần giả bộ, diễn trò một chút, là có một số bạc lớn chảy vào túi tiền, chuyện tốt như vậy, có đi tìm cũng không thấy, Lạc Thần Hi dĩ nhiên liền đáp ứng.
Buổi tiệc sinh nhật đêm nay, xem như là lần đầu tiên hắn chính thức lên sân khấu.
Vừa gặp Bành Diệc Hàn, Lạc Thần Hi không khỏi chấn động.
Nguyên tưởng rằng, đối tượng làm cho Lâm Tịch Hải nhọc lòng như thế, phải là một nhân vật tuấn mỹ phi phàm, không ngờ, đó lại là một người bình thường vô kì, thậm chí chân còn có tật. Nam tử như vậy, đi trên đường chỉ cần quơ tay một cái là được một bó to, rốt cuộc có chỗ nào hơn người?
Lạc Thần Hi quan sát nửa ngày, phát hiện Bành Diệc Hàn ngoại trừ tính tình ôn hòa hơn người khác một chút, cũng không có chỗ nào độc đáo, nhưng mà Lâm Tịch Hải lại dụng tâm khổ sở như thế, càng làm cho người ta cảm thấy thật không thể tin nổi.
“Lâm tiên sinh, đêm cũng khuya rồi, không muốn tìm một người thay ngươi phân ưu giải sầu sao?"
Lạc Thần Hi lộ ra nụ cười tự tin, tuy rằng hắn không phải người đồng tính, nhưng nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tịch Hải, nội tâm hắn cảm thấy hơi xúc động.
Hắn chính là có hảo tâm, muốn an ủi một người mà thôi.Một nam tử như Lâm Tịch Hải, ai thấy đều không nhịn được cảm giác động tâm.
Lâm Tịch Hải lại ảm đạm cười, uyển chuyển cự tuyệt : “Không cần, cám ơn hảo ý của ngươi, ta nên về nhà nghỉ ngơi."
“Kia…… Bao giờ ta sẽ lại gặp nhau?"Lạc Thần Hi hỏi.
“Xem tình huống, khi nào cần, ta sẽ lại gọi điện thoại cho ngươi."
Nhìn thấy Lâm Tịch Hải mở cửa xe, định rời đi, Lạc Thần Hi nhịn không được giương giọng hỏi: “Bành Diệc Hàn kia, rốt cuộc có chỗ nào tốt?"
Tốt đến mức nào mà Lâm Tịch Hải không tiếc số tiền lớn, bỏ ra bao hắn, chỉ yêu cầu hắn đến dự tiệc sinh nhật, diễn màn kịch tình thâm ý nồng cho y xem? Cái tên Bành Diệc Hàn kia, rõ ràng là đã có người khác, trong mắt y căn bản không có tồn tại hình bóng của Lâm Tịch Hải nữa.
Lâm Tịch Hải nhìn hắn : “Ngươi cho tới bây giờ chắc vẫn chưa có yêu người nào."
“Ta chính là ngưu lang, ngưu lang chuyên bán đứng tình yêu."Lạc Thần Hi cà lơ phất phơ nói, vấn đề này khiến hắn có điểm buồn cười. ( haha cười đi, mốt cũng dính thôi :">)
Ngưu lang thì làm sao biết yêu?
“Vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu, tái kiến."Lâm Tịch Hải lưu loát đóng cửa xe, chiếc xe dần dần rời đi…
A a, hắn thật là không hiểu, càng không thể lý giải được hành động vô nghĩa của Lâm Tịch Hải. Trong mắt hắn, cái gọi là “Tình yêu", chính là mang hết ‘tài năng’ ra để diễn kịch, lừa đảo khách nhân, trừ ý nghĩa đó ra, thì không còn gì khác.
Thu hồi tầm mắt, Lạc Thần Hi nhìn thoáng qua tấm biển gắn đèn sáng trưng đề chữ “HEAVEN CLUB", giơ lên khóe môi, sửa sang lại cà- vạt, thoả thuê mãn nguyện bước vào bên trong.
Thuyền đi đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng.( ý là tới đường cùng thì cái khó ló cái khôn ấy)
Lâm Tịch Hải rất nhanh đã tìm được “Người yêu mới", cũng dẫn hắn theo đến tiệc sinh nhật của Bành Diệc Hàn.
Gọi là tiệc, kỳ thật cũng chỉ có Bành Diệc Hàn, Hoa Tử An cùng bọn họ mà thôi, Đới An Ny đã cùng bạn trai đi Anh quốc du lịch, Úy Như Bình thì phải đi dạy học ở nơi xa, nhất thời không kịp trở về.
“Oa, Lâm đại ca, đây là bạn trai của ngươi đúng không? Bộ dạng hảo cao hảo xuất sắc a ( thằng háo sắc này, trai gái gì nó cũng nghía hết), Hoa Tử An nhìn chằm chằm vào tuấn suất nam tử đứng bên cạnh Lâm Tịch Hải.
Người nọ thân cao một mét tám, cơ thể thon dài, đứng cùng Lâm Tịch Hải rất tương xứng, hắn mặc một bộ tây trang màu đen, càng tôn thêm sự quý phái cho dáng người tuyệt hảo.
Nghe Hoa Tử An nói như vậy, người nọ cười cười, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, tạo nên một cảm giác huyễn hoặc nói không nên lời, khiến cho ai nhìn thấy cũng sẽ bị đắm chìm vào nụ cười nhạt như xuân phong kia.
Sự tuấn mỹ của hắn không hề thua kém Lâm Tịch Hải, chỉ khác nhau ở chỗ khí chất, Lâm Tịch Hải so với hắn thì trầm tĩnh hơn, còn hắn so với Lâm Tịch Hải thì có nhiều phần sâu sắc, nói chung cả hai đều toát ra bộ dạng gợi cảm bức người.
Hai người đứng chung một chỗ, có thể nói là hào quang bắn ra bốn phía, hoà lẫn vào nhau. ( ya’ ya’)
“Lâm đại ca, ngươi đã có bạn trai từ khi nào vậy ( mới đây), cũng không thèm nói với chúng ta một tiếng a, thôi mau vào nhà đi."
Hoa Tử An nén giận nói, dẫn bọn họ vào phòng trong.
“Kỳ thật cũng mới đây thôi……"Lâm Tịch Hải nói.
Bành Diệc Hàn từ phòng bếp đi ra, trên tay cầm một đĩa hoa quả thịt nguội, vừa bước đến phòng khách, nhìn thấy Lâm Tịch Hải cùng người nam tử xa lạ, nhất thời đứng sững lại. ( hắc hắc)
“Tịch Hải, ngươi đã đến rồi."
Bành Diệc Hàn cười nói với Lâm Tịch Hải, nhưng tầm mắt vẫn dán chặt vào kẻ đang đứng bên cạnh hắn : “Người này là……"
“Ngươi chính là Bành Diệc Hàn phải không, hôm nay là ngày sinh nhật của ngươi ha? Ta tên là Lạc Thần Hi, thật vui khi được biết ngươi."
Thanh âm từ tính truyền đến giống như tiếng trời, nam tử lộ ra ý cười hơi biếng nhác, hào phóng vươn tay ra.
“Ta cũng thật vui khi biết ngươi."
Bành Diệc Hàn vội vàng bắt lấy tay hắn.
Thoáng nhìn qua, y đã hiểu được tám chin phần đây hẳn là người yêu của Lâm Tịch Hải, quả nhiên phi thường xứng đôi, đồng dạng xuất sắc như nhau, cũng đồng dạng chói mắt…..
“Các ngươi ngồi đi, chờ một chút, lập tức ta sẽ dọn bàn ăn ngay."
Bành Diệc Hàn mời mọi người ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, những món ăn tỏa hương thơm nức mũi được nhất nhất bưng lên, tất cả mọi người đều là người quen, không hề khách khí, đều ngồi xuống bắt đầu động đũa……
Tuy rằng Lạc Thần Hi là khách nhân, nhưng lại tuyệt đối không hề câu nệ. Hắn cử chỉ hào phóng, ngôn ngữ hài hước, chuyện trò vui vẻ, lâu lâu toát ra mấy câu truyện cười, khiến mọi người đều rất hưng phấn, bầu không khí trở nên thập phần hòa hợp sinh động.
Chỉ chốc lát sau, Hoa Tử An liền hoàn toàn sùng bái, xem hắn như thần tượng : “Lạc đại ca, ngươi cùng Lâm đại ca đã gặp nhau như thế nào vậy?"
“Cái này……" Lạc Thần Hi híp lại đôi mắt đào hoa, nhìn nhìn Lâm Tịch Hải, cười nói : “Ta vừa gặp hắn ở quán bar đã liền nhất kiến chung tình, sau đó bắt đầu ra sức công kích……"
“Uy!"
Lâm Tịch Hải trừng mắt một cái, Lạc Thần Hi mỉm cười cầm lấy tay hắn đang đặt trên bàn, nháy mắt mấy cái ( =))), lại nói với Hoa Tử An: “Tiểu Hải hắn da mặt mỏng, để tránh sau khi trở về bị hắn mắng, ta sẽ không nhiều lời. Ngươi muốn hỏi, thì nên trực tiếp hỏi hắn a."
“Oa, nhất kiến chung tình, thật là tình yêu đẹp quá a……"
Hoa Tử An hâm mộ nhìn bọn họ.
“Thật ra, ta cũng chưa từng nghĩ tới bốn chữ ‘ nhất kiến chung tình’ này lại phát sinh ở trên người của ta, vận mệnh thật là kỳ diệu, ngay khi ta đã hoàn toàn thất vọng đối với tình yêu, ta lại gặp được Tiểu Hải.Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của hắn, ta đã biết, hắn chính là đối tượng mà cả đời này ta muốn sống chung đến bạc đầu.Từ nay về sau, ngoại trừ hắn, người nào khác ta cũng sẽ không thèm liếc nhìn một cái. Mỗi ngày chỉ cần tưởng tượng đến hắn, toàn thân ta liền tràn ngập nhiệt tình, khi được ở bên cạnh hắn, ta lại cảm thấy bản thân mình dường như đang thay hình đổi dạng, đối với nhân sinh, đối với tương lai, đều tràn ngập ảo tưởng tốt đẹp cùng sự mong chờ. A a, quả nhiên tình yêu vĩ đại hoàn toàn có thể làm thay đổi một người a!"
Lạc Thần Hi miệng lưỡi lưu loát, tựa như diễn viên nữ đang đọc lời thoại trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, khiến kẻ khác nghe xong liền cảm khái đến tận mao cốt.
“Lạc đại ca, ngươi xem ra thật sự rất thích Lâm đại ca nga."
Hoa Tử An hai mắt ngâm lệ, cảm động nhìn hắn.
“Ân. Đúng vậy." Bành Diệc Hàn tựa hồ cũng bị thâm tình của hắn thuyết phục.
Lâm Tịch Hải thờ ơ lạnh nhạt, một cước đạp vào chân Lạc Thần Hi, thừa dịp hắn đang nhăn mặt vì bị đau, liền rút bàn tay đang bị nắm ra.
Cho dù là diễn trò, tên kia cũng thật là quá phận!
Thu được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Tịch Hải, Lạc Thần Hi tà tà cười, lộ ra một tia cà lơ phất phơ, không đợi người khác phát hiện, liền lập tức thu liễm vẻ mặt.
“Ta đối với Tiểu Hải chính là còn thật hơn cả sự thật a, ta yêu hắn đến sông cạn đá mòn!"
Sau đó, vẻ mặt hắn lại biến đổi : “Tiểu Hải, ta nói nhiều quá nên thiệt khát nước, cho ta một ly để thấm giọng đi."
“Chính mình tự lấy đi!"Thái dương Lâm Tịch Hải nổi đến mấy lằn gân xanh.
“Để ta lấy cho."Bành Diệc Hàn liền đưa đến trước mặt hắn một ly nước.
“Cám ơn, Tiểu Hàn ngươi quả nhiên là một người đàn ông hoàn mỹ nha, thực hiền lành a, ai cưới được ngươi thì thật là may mắn."
Mới gặp nhau không bao lâu, Lạc Thần Hi coi như bọn họ đã là lão bằng hữu mấy năm rồi, bắt đầu “Tiểu Hàn", “Tiểu Hoa"gọi bậy bạ um sùm.
Nhìn khung cảnh hoà thuận vui vẻ trước mắt, Lâm Tịch Hải cảm thấy một trận đau đầu, trong lòng không khỏi hối hận mãnh liệt, mang Lạc Thần Hi tới nơi này, rốt cuộc có phải là hành vi sáng suốt hay không a.
Thổi tắt ngọn nến, sau khi ăn xong bánh sinh nhật, Bành Diệc Hàn bắt đầu khai mở lễ vật.
Lâm Tịch Hải tặng cho y một cái khung hình tinh xảo, lễ vật thực bình thường, tựa như những món quà mà bạn tốt thường hay tặng nhau, không mang theo ý nghĩa gì đặc biệt.
Khi Hoa Tử An tặng y chiếc đồng hồ, Bành Diệc Hàn không giấu được biểu tình vui sướng dị thường, nhưng miệng vẫn là bảo Hoa Tử An không cần vì y mà tiêu tiền phung phí như vậy.
Nghe Hoa Tử An nói giá của đồng hồ này chỉ có năm trăm nguyên, Bành Diệc Hàn không hề suy nghĩ nhiều chỉ gật gật đầu, dù sao y cũng không rành mấy thứ hàng hiệu này.
Nhưng thật ra ánh mắt Lạc Thần Hi rất sắc bén, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra đây là sản phẩm của CARTIER, ít nhất cũng phải trị giá vài vạn, một nhân viên bình thường như Hoa Tử An làm sao lại có thể mua nổi thứ đắt tiền này?
Đang muốn mở miệng hỏi ( nhiều chiện), lại nhìn thấy Lâm Tịch Hải nháy mắt, hắn vốn thông minh nên đã ngay lập tức hiểu ý mà ngậm miệng lại. Quả nhiên đồng hồ này thực là thích hợp với nam nhân kia, mang trên cổ tay của y, giống như nó được chế tạo ra vì y, Lâm Tịch Hải yên lặng nhìn Hoa Tử An đeo vào cho y :"Nhìn thật là hợp."
“Phải không? Ta cũng không biết Tiểu Hoa lại có ánh mắt thưởng thức như vậy, bình thường hắn toàn mua cho ta mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ gì đó, giầy màu đỏ, áo sơ mi màu vàng linh tinh, ta căn bản là không dám mặc ra đường."
Bành Diệc Hàn nhìn hắn mỉm cười.
“Bành đại ca, ngươi cố ý nói xấu ta sao?"Hoa Tử An rõ ràng không vui.
“Không có không có, ngươi mua cho ta cái gì, ta cũng sẽ mặc hết."Bành Diệc Hàn cười nói.
“Nói lầm bầm, vậy thì tốt."Hoa Tử An vừa lòng gật đầu.
Lâm Tịch Hải vội chuyển dời tầm mắt, không muốn nhìn thấy cảnh liếc mắt đưa tình của bọn họ, Lạc Thần Hi tựa hồ nhận ra được tâm tình của hắn, nên đã dùng sức siết chặt bàn tay của hắn lại.
Lâm Tịch Hải tuy rằng cũng không nói gì, nhưng trên vẻ mặt vẫn toát ra sự cảm kích.
Hoa Tử An gần đây rất mê game online, nghe nói Lạc Thần Hi cũng là game thủ chuyên nghiệp, level cũng không thấp, cả hai liền mở máy ra chơi game, chém giết lẫn nhau.Lúc này, chỉ còn lại hai người Bành Diệc Hàn cùng Lâm Tịch Hải đang thu thập một đống đồ hỗn độn trong phòng bếp.
“Ngươi ra chơi cùng bọn họ đi, một mình ta làm là được rồi."
Bành Diệc Hàn cười nói, hai tay vẫn không ngừng dọn dẹp.
“Không sao."
Lâm Tịch Hải đưa bát đĩa cho y, nhìn thấy thật sự không có gì để làm, đành đứng dựa vào một bên, nhìn chăm chú vào bóng dáng bận rộn của người kia, tựa như muốn khắc sâu nó vào trí nhớ.
Trước đây, cũng từng nhìn thấy hình ảnh này.
Đó là khoảng thời gian năm năm trước, vào ngày sinh nhật của Úy Như Bình, hắn lần đầu tiên được thưởng thức tài nấu ăn của y, nhịn không được, bèn vừa đấm vừa xoa để lôi kéo y về làm bạn cùng phòng với mình, từ đó về sau, giữa hai người bắt đầu xuất hiện nhiều điểm gút mắt.
Khi đó đến bây giờ, muốn ước chừng đã hơn năm năm!
Hắn không muốn tính toán bọn họ trong lúc đó rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu năm tháng, điều duy nhất mà hắn để ý, cũng chỉ có nam nhân này mà thôi.
Hiện tại khoảng cách của cả hai đang gần nhau trong gang tấc, sự gần gũi làm cho tim hắn đập nhanh hơn, chỉ cần tiến thêm vài bước về phía trước là có thể chạm được vào tấm lưng rộng lớn của y rồi……
“Lạc Thần Hi nhìn qua rất là tốt ha……"
Lời nói của y, đã đánh gãy vọng tưởng của hắn.
“Ký suất lại khôi hài, cùng ngươi thực xứng, xem ra ngươi chờ đợi thật là không phí công, rốt cục cũng tìm được mệnh thiên tử đích thực của lòng mình, như vậy ta cũng an tâm."
Bành Diệc Hàn xoay người, nụ cười như trút được gánh nặng, làm cho đầu ngón tay Lâm Tịch Hải run nhè nhẹ, vì không muốn để cho y phát hiện, hắn liền đút tay vào trong túi quần.
“Đúng vậy, chính là hắn, hắn chính là người mà ta một mực chờ đợi."Lâm Tịch Hải thản nhiên tươi cười.
“Rốt cục nghe được ngươi nói như vậy, ta thực vui thay cho ngươi. Ta đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc mà!"
Trong mắt Bành Diệc Hàn, không có một tia ghen tị, chỉ tràn đầy sự chân thành chúc phúc cho hắn.
Biểu tình của y rất giống với dự đoán của mình, nhưng khi mặt đối mặt, ngực vẫn xẹt qua một trận đau thấu tâm can.
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ vậy."
Lâm Tịch Hải vẫn duy trì nụ cười, áp chế trái tim đang tan vỡ xuống nơi thật sâu…
Hạnh phúc?
Đó là hai chữ rất xa xỉ.
Niềm hạnh phúc duy nhất của hắn chính là y, nhưng y lại hoàn toàn không thuộc về hắn, như vậy cả đời này, hắn cũng không bao giờ tìm được hạnh phúc như y nói đâu.
“Lạc đại ca, thật lợi hại a, ta phải bái ngươi làm sư phụ, mau đem bí kíp truyền thụ cho ta đi!"
Phòng khách truyền đến tiếng Hoa Tử An hô to gọi nhỏ, hòa cùng tiếng nhạc điếc tai hỗn tạp của trò chơi, có thể thấy bọn họ đang chơi rất vui vẻ náo nhiệt.
Bành Diệc Hàn nhìn ra cửa phòng, cười nói: “Chúng ta cũng nên mau đi lên phòng khách đi thôi, bọn họ đang quậy như vậy, nói không chừng cả phòng khách cũng bị hủy đi."
“Ừ."
Lâm Tịch Hải theo sau y, trở lại bên cạnh “Người yêu"của mình.
Đêm đó, Lâm Tịch Hải cảm thấy thái độ Bành Diệc Hàn đối với mình đã có sự thay đổi vi diệu.
Y không hề giống như trước đây, cẩn thận cùng hắn duy trì khoảng cách như có như không, rõ ràng đã trầm tĩnh lại, cả người tự nhiên hơn, thậm chí còn có thể chủ động khơi mào đề tài, cùng hắn hàn huyên tâm sự.
Trước kia, đây là chuyện không thể tưởng tượng được.
Y thay đổi như vậy, Lâm Tịch Hải cũng không ngờ, mục đích mang Lạc Thần Hi tới tham gia buổi tiệc sinh nhật, hiện tại mục tiêu đã đạt thành, trong lòng hắn lại không biết vì cái gì, trống rỗng, khó chịu đến mức hốt hoảng.
Vẫn là tịch mịch……
Tịch mịch không phải vì hắn chỉ có một mình, ngay cả khi bên cạnh có người làm bạn, hàng đêm sênh ca, tịch mịch vẫn hiện diện như bóng với hình, cắn nuốt tất cả không gian tưởng niệm của hắn, dây dưa trong mỗi một lần hô hấp, lảng vảng chung quanh phòng khách nho nhỏ này.
Mỗi khi thấy y đối với người khác mỉm cười, mỗi khi thấy ánh mắt thân thiết của y, thấy y hỏi han ân cần với người khác, mỗi khi hắn nhìn thấy người kia làm nũng tựa vào bên người y…….
Tịch mịch xâm nhập tận cốt tủy, tận tâm, như một nhà tù chặt chẽ kiên cố không thấy thiên nhật, trái tim hắn đã bị cầm tù, hắn chua xót, cảm giác giống như đang bị một thanh đao chậm rãi xẻo từng miếng thịt.
…..
Mọi người lại hàn huyên một hồi lâu, Lâm Tịch Hải mới đứng dậy nói lời từ biệt.
Bành Diệc Hàn cùng Hoa Tử An khách khí đưa bọn họ xuống lầu, Lâm Tịch Hải đưa chìa khóa xe cho Lạc Thần Hi, đợi hắn mở cửa xe, chính mình ngồi vào ghế kế bên tay lái.
Thân xe chậm rãi dịch chuyển, Lâm Tịch Hải quay đầu lại, nhìn thấy trong bóng đêm, tay của nam nhân đang gắt gao nắm chặt tay của người kia, nhìn theo hướng bọn họ mà vẫy vẫy.
Hô hấp muốn đông cứng lại, Lâm Tịch Hải cảm thấy thật chóng mặt, lòng bàn tay bỗng trở nên lạnh lẽo, bất quá, chỉ mới trải qua một buổi tối, mà cả người hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa, cơ hồ sắp chống đỡ không được.
Màn đêm hắc ám, bốn phía không một tiếng động ….
Đèn xe chíu rọi thẳng tắp vào phía trước, xuyên thấu vào không gian âm u….. Mặt đường thật sạch sẽ, không có một ngọn cỏ, hoang vu giống như tâm tình của hắn lúc này
Nhận ra được sự thống khổ của hắn, Lạc Thần Hi cũng trầm mặc suốt đoạn đường, không hề lên tiếng quấy rầy.
“Tới rồi, Lâm tiên sinh."
Cách xưng hô khách khí, hoàn toàn tương phản với lời yêu ban nãy ở buổi tiệc, Lạc Thần Hi chậm rãi hạ phanh lại, tắt đi động cơ xe.
Lâm Tịch Hải phục hồi tinh thần, xe đang dừng trước cửa một quán bar nổi tiếng.
Đây là khu giải trí náo nhiệt nhất ở trung tâm thương mại này. Phồn hoa nhộn nhịp, các cặp đôi trai thanh gái lịch mặc quần áo đủ loại, dưới ánh đèn lờ mờ, khoa trương sóng vai nhau tới lui qua lại, ồn ào náo động như đang ở vũ hội, thật trái ngược với bầu không khí tĩnh lặng ban nãy, càng làm cho tâm tình của hắn vốn hoang vu nay lại càng thêm hoang vu.
“Cám ơn ngươi đêm nay đã phối hợp."
Lâm Tịch Hải tiếp nhận chìa khóa từ tay Lạc Thần Hi, không thể không thừa nhận, đêm nay tuy Lạc Thần Hi đã cư xử hơi thất thố, nhưng ít nhiều vẫn bồi bên cạnh hắn.
“Không cần khách khí, đây là việc ta phải làm, nhận tiền của người, thì phải thay người phân ưu, không phải sao?"
Lạc Thần Hi lười biếng cười nói, khóe mắt hẹp dài nhẹ nhàng nhấc lên : “Nếu đã tới “Thiên Đường ", Lâm tiên sinh sao không đi vào uống một ly?"
HEAVEN CLUB, bề ngoài giống như một câu lạc bộ bình thường, nhưng chỉ người trong nghề mới biết, đây chính là ngưu lang *** náo nhiệt nhất.
Vào ban đêm, những người xuất hiện ở trong *** nếu không phải đến để uống rượu, thì cũng là những vị phu nhân cô đơn, đương nhiên, trong đó cũng không thiếu những vị nam khách.
Lạc Thần Hi chính là ngưu lang ( Trai Bao = =’’) đứng đầu của HEAVEN CLUB, gần đây đã được Lâm Tịch Hải bỏ ra một số tiền lớn để “Bao", trở thành “Người yêu" giả vờ của hắn.
Lạc Thần Hi diện mạo tuấn mỹ, cách nói năng khôi hài, thủ đoạn tán tỉnh lại cao minh đến cực điểm, nam nữ gì hắn cũng chấp nhận, bất quá khách nhân của hắn phần lớn là nữ tử, dù sao hắn cũng không phải là đồng tính luyến ái, là nam nhân chân chính nên hắn thích đi “Đường Thủy"hơn, trừ phi vạn bất đắc dĩ, hắn mới phải khổ sở mà đi “Đường bộ".
Lạc Thần Hi vào nghề này sớm, gặp đủ loại khách nhân muôn hình muôn vẻ, có điều chưa từng thấy ai giống như Lâm Tịch Hải.
Lâm Tịch Hải dùng nhiều tiền để bao hắn, nhưng lại không muốn phát sinh quan hệ gì với hắn, chỉ cần hắn làm người yêu trên danh nghĩa mà thôi.
Không cần phải “Lao động thân thể ", cũng không hao tổn tâm cơ lấy lòng đối phương, chỉ cần giả bộ, diễn trò một chút, là có một số bạc lớn chảy vào túi tiền, chuyện tốt như vậy, có đi tìm cũng không thấy, Lạc Thần Hi dĩ nhiên liền đáp ứng.
Buổi tiệc sinh nhật đêm nay, xem như là lần đầu tiên hắn chính thức lên sân khấu.
Vừa gặp Bành Diệc Hàn, Lạc Thần Hi không khỏi chấn động.
Nguyên tưởng rằng, đối tượng làm cho Lâm Tịch Hải nhọc lòng như thế, phải là một nhân vật tuấn mỹ phi phàm, không ngờ, đó lại là một người bình thường vô kì, thậm chí chân còn có tật. Nam tử như vậy, đi trên đường chỉ cần quơ tay một cái là được một bó to, rốt cuộc có chỗ nào hơn người?
Lạc Thần Hi quan sát nửa ngày, phát hiện Bành Diệc Hàn ngoại trừ tính tình ôn hòa hơn người khác một chút, cũng không có chỗ nào độc đáo, nhưng mà Lâm Tịch Hải lại dụng tâm khổ sở như thế, càng làm cho người ta cảm thấy thật không thể tin nổi.
“Lâm tiên sinh, đêm cũng khuya rồi, không muốn tìm một người thay ngươi phân ưu giải sầu sao?"
Lạc Thần Hi lộ ra nụ cười tự tin, tuy rằng hắn không phải người đồng tính, nhưng nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tịch Hải, nội tâm hắn cảm thấy hơi xúc động.
Hắn chính là có hảo tâm, muốn an ủi một người mà thôi.Một nam tử như Lâm Tịch Hải, ai thấy đều không nhịn được cảm giác động tâm.
Lâm Tịch Hải lại ảm đạm cười, uyển chuyển cự tuyệt : “Không cần, cám ơn hảo ý của ngươi, ta nên về nhà nghỉ ngơi."
“Kia…… Bao giờ ta sẽ lại gặp nhau?"Lạc Thần Hi hỏi.
“Xem tình huống, khi nào cần, ta sẽ lại gọi điện thoại cho ngươi."
Nhìn thấy Lâm Tịch Hải mở cửa xe, định rời đi, Lạc Thần Hi nhịn không được giương giọng hỏi: “Bành Diệc Hàn kia, rốt cuộc có chỗ nào tốt?"
Tốt đến mức nào mà Lâm Tịch Hải không tiếc số tiền lớn, bỏ ra bao hắn, chỉ yêu cầu hắn đến dự tiệc sinh nhật, diễn màn kịch tình thâm ý nồng cho y xem? Cái tên Bành Diệc Hàn kia, rõ ràng là đã có người khác, trong mắt y căn bản không có tồn tại hình bóng của Lâm Tịch Hải nữa.
Lâm Tịch Hải nhìn hắn : “Ngươi cho tới bây giờ chắc vẫn chưa có yêu người nào."
“Ta chính là ngưu lang, ngưu lang chuyên bán đứng tình yêu."Lạc Thần Hi cà lơ phất phơ nói, vấn đề này khiến hắn có điểm buồn cười. ( haha cười đi, mốt cũng dính thôi :">)
Ngưu lang thì làm sao biết yêu?
“Vậy ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được đâu, tái kiến."Lâm Tịch Hải lưu loát đóng cửa xe, chiếc xe dần dần rời đi…
A a, hắn thật là không hiểu, càng không thể lý giải được hành động vô nghĩa của Lâm Tịch Hải. Trong mắt hắn, cái gọi là “Tình yêu", chính là mang hết ‘tài năng’ ra để diễn kịch, lừa đảo khách nhân, trừ ý nghĩa đó ra, thì không còn gì khác.
Thu hồi tầm mắt, Lạc Thần Hi nhìn thoáng qua tấm biển gắn đèn sáng trưng đề chữ “HEAVEN CLUB", giơ lên khóe môi, sửa sang lại cà- vạt, thoả thuê mãn nguyện bước vào bên trong.
Tác giả :
Bố Đinh