Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh
Chương 19: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [19]
Tối đó, Hà Tử Tường liền nói chuyện này với Giang Lâm Nhi, đương nhiên không được đồng ý, bất quá cậu đã sớm quyết tâm, nhất quyết không chịu thỏa hiệp, mặc cho Giang Lâm Nhi nũng nịu thế nào cũng vô ích.
Bà Hà không biết vì sao con trai đột nhiên muốn dọn tới phòng sách, hơn nữa thái độ còn thực kiên định, bất quá con bà làm gì cũng có lí do của nó, vì thế bà liền khuyên nhủ Giang Lâm Nhi, dù sao cũng là suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, không phải không có lí.
Giang Lâm Nhi sớm đã không hài lòng với thái độ cuồng công việc của Hà Tử Tường, không lãng mạn với vợ thì thôi, ít ra mỗi ngày cũng dành ra chút thời gian bồi vợ, nào ngờ Hà Tử Tường căn bản không hề có ý tứ này, mỗi ngày chỉ biết tới công việc công việc, ban ngày đi làm chưa đủ, ban đêm còn mang việc về nhà, mỗi lần bảo bồi vợ một chút thì toàn bảo chờ một chút, anh còn việc, hoặc em ngủ trước đi, chốc nữa anh mới ngủ.
Giang Lâm Nhi bất mãn đấm vào gối vài cái, cô có một người bạn, gia đình khá giàu có, chồng cô nàng không cần đi làm, mỗi ngày cứ ở bên cạnh vợ, xem vợ là trung tâm, mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào dính vào cùng một chỗ, thực làm người ta hâm mộ muốn chết, sao chồng cô lại không được như vậy a.
Khoảng thời gian trước thái độ cuồng việc của Hà Tử Tường đã cải thiện đôi chút, không còn liều mạng như xưa, nào biết chưa được bao lâu thì lại mắc bệnh cũ. Giang Lâm Nhi thực tức giận, cô cảm thấy Hà Tử Tường không thương mình, căn bản chỉ xem công việc là người yêu.
Vì thế Giang Lâm Nhi bực bội gói gém hành lý quay về nhà mẹ ruột.
Đối với tình huống này, Hà Tử Tường đã sớm đoán được, vừa lúc cậu cũng hi vọng như vậy, Giang Lâm Nhi tốt nhất nên rời đi một khoảng thời gian, không cần xuất hiện trước mặt cậu.
Hôm nay, Hà Tử Tường mời Nhiếp Mục ăn cơm, bởi vì khẩu vị Hà Tử Tường rốt cuộc cũng thay đổi giống như người bình thường, Nhiếp Mục liền vui tươi hớn hở giới thiệu vài nhà hàng, bảo Hà Tử Tường nhất định phải tới ăn thử, nếu không nhất định sẽ hối hận. Hôm nay chính là một trong số đó, nhà hàng xx chuyên về các món Hồ Nam.
Hà Tử Tường đi vào, nhìn nhà hàng có hương vị chính tông mà Nhiếp Mục quảng cáo trang trí bằng những xâu ớt đỏ au, cậu đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình bỏng rát. Hiện giờ không kén ăn không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu không thể ăn cay a.
Hà Tử Tường sắc mặt khó coi nhìn Nhiếp Mục đang cực kỳ hưng phấn dẫn mình đi tới phòng ăn riêng: “Này, đây chính là nhà hàng mà cậu nói không ăn sẽ hối hận ấy hả?"
“Đúng vậy, món gà xào ớt Đông An cùng thịt vịt chiên giòn đều rất tuyệt, đáng giá thưởng thức." Nhiếp Mục thân là hướng dẫn viên du lịch cộng thêm ẩm thực gia, mỗi lần dẫn đoàn, mặc kệ là trong nước hay ngoài nước, âu hay á, nhất định phải tận hết cơ hội nếm thử các món ngon, vì thế nếu Nhiếp Mục đã nói ngon thì nhất định sẽ ngon.
Bất quá giờ phút này cậu không muốn nếm thử chút nào, ăn món cay sẽ mất mạng a.
“Nhiếp Mục, tôi không thể ăn cay." Hà Tử Tường thực sự không thể không nghĩ trí nhớ Nhiếp Mục nào này kém đi hẳn, bằng không sẽ không quên mình không thể ăn cay.
“Tôi biết, chỉ là nhất định phải nếm thử một chút, dù sao hiện giờ cậu cũng đâu còn kén ăn, hơn nữa ớt chính là một loại gia vị phi thường tuyệt vời, chờ cậu thích nó rồi thì nhất định sẽ ghiền luôn." Nhiếp Mục cố gắng quảng cáo: “Yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ bỏ ít ít thôi."
“Được rồi." Nghe Nhiếp Mục cam đoan, Hà Tử Tường miễn cưỡng đáp ứng, lát nữa cứ thử một chút xem sao.
Hà Tử Tường nghĩ bản thân hẳn có thể ăn một chút, đũa đầu tiên không có cảm giác quá lớn, tuy cay nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, đũa thứ hai thì cảm giác cay xè thoáng chốc càn quét khắp khoang miệng, môi, lưỡi đều bắt đầu nóng bừng lên, cảm rát bỏng rát kéo dài tới tận cổ họng làm Hà Tử Tường không thể không buông đũa, vội vàng cầm chén canh bên cạnh uống lấy uống để.
Bất quá cảm giác cay xè vẫn không giảm bớt, lúc nước canh ngậm trong miệng thì vị cay có giảm bớt một chút, nhưng khi nuốt xuống thì nó lại quay trở lại, nóng hừng hực, cảm giác đầu lưỡi sắp nổ tung tới nơi, mỗi sợi dây thần kinh đều đang nảy lên, kêu gào muốn bùng nổ.
“Cay… cay!" Hà Tử Tường không có cách nào mở miệng nói chuyện, tuyến lệ cũng bị kích thích, hốc mắt đỏ bừng ướt át, thực sự là cay muốn chết.
Nhiếp Mục bị phản ứng kịch liệt của Hà Tử Tường dọa hoảng, vội vàng bảo phục vụ mang một bình nước lạnh tới.
Nửa ngày sau, Hà Tử Tường uống hết cả bình nước, cảm giác cay xè rốt cuộc cũng giảm bớt, một tay chống bàn, một tay cầm bình nước rỗng, gục đầu không nói gì.
Nhiếp Mục có chút chột dạ cùng áy náy nhìn Hà Tử Tường: “Tử Tường, đỡ hơn không?"
Hà Tử Tường ngẩng đầu, có chút vô lực gật gật đầu: “Đỡ hơn rồi." Hà Tử Tường u ám nghĩ, cảm giác cay này tồi tệ chẳng khác gì lúc bị căn bệnh nan y hành hạ trên giường, quả thực là muốn mạng người mà.
Chỉ ăn vài đũa thức ăn thôi mà đổ một thân mồ hôi, Hà Tử Tường rút khăn lau nước mắt, đã rất lâu rồi không khóc, không ngờ hôm nay vì mấy miếng ớt mà chảy nước mắt: “Tôi vào toilet một chút."
“Ừ." Nhiếp Mục gật gật đầu, dù sao bữa cơm này không thể ăn tiếp được rồi, Hà Tử Tường căn bản không thể ăn cay, phản ứng quá kịch liệt.
Hà Tử Tường không vào toilet mà đứng bên ngoài hành lang, tựa vào tường, cậu cảm thấy mình vẫn chưa khoát ra khỏi bóng ma của cơn cay đáng sợ kia.
“Tử Tường?" Một âm thanh kinh hỉ truyền vào tai Hà Tử Tường, Hà Tử Tường quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, Lý Duệ.
“Thực trùng hợp, lại gặp rồi. Cậu cũng tới đây ăn cơm à, cậu cũng thích đồ cay sao?" Lý Duệ thực kinh hỉ nhìn Hà Tử Tường, cảm thấy hai bọn họ thực sự có duyên, ăn cơm thôi cũng có thể gặp mặt nhiều lần như vậy.
“Xin chào." Hà Tử Tường cũng ngạc nhiên chào lại, tiếp đó xoay người tiến vào toilet, cậu cần rửa mặt để tỉnh táo một chút.
Hà Tử Tường không đế ý tới Lý Duệ cho lắm, vốn vào toilet thì tự nhiên là có yêu cầu, cũng không nghĩ tới khả năng đối phương vì mình mới vào. Bất quá hiển nhiên Hà Tử Tường đã nghĩ sai rồi, Lý Duệ quả thực là vì cậu.
“Cái kia, chuyện ta nói lần trước cậu suy nghĩ thế nào?" Lý Duệ đứng phía sau Hà Tử Tường, có chút thẹn thùng hỏi.
Là ai vậy, trước kia có nói chuyện gì cần mình suy nghĩ à? Hà Tử Tường vừa nghi hoặc vừa vốc nước lên mặt, dòng nước lạnh như băng thoáng chốc dập tắt cảm giác cay nóng, làm Hà Tử Tường dễ chịu rất nhiều.
Bên này Hà Từ Tường khom người vốc nước hất lên mặt, bên kia Lý Duệ hai mắt sáng rực nhìn thắt lưng cậu, wow! Phần eo thoạt nhìn rất có lực, lúc va chạm chắc chắn rất mạnh mẽ, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất, thật sự là tuyệt vời a, ngô, thực thỏa mãn mà.
‘Ừng ực’, Lý Duệ nuốt nước miếng, tận lực kiềm chế bản thân không tỏ ra quá cơ khát, bất quá lời nói đã phá hỏng tất cả: “Bằng không hiện giờ chúng ta làm luôn đi."
Hà Tử Tường đang cầm khăn tay lau mặt, nghe Lý Duệ nói vậy thì khựng lại hai giây, sau đó lại tiếp tục chà lau.
Lý Duệ thấy Hà Tử Tường không trả lời, cứ tưởng đối phương không phản đối, liền tiến tới trước mặt, bắt đầu cởi bỏ cúc áo.
“Từ từ, chờ đã, cậu đang làm gì vậy?" Hà Tử Tường kinh hoảng ngăn cản động tác Lý Duệ.
“Cho cậu làm người ta a!" Lý Duệ nháy nháy mắt.
“…" Hà Tử Tường hết biết nói gì nhìn Lý Duệ, khẩu vị có cần nặng như vậy không, thẳng thừng như vậy, không e ngại tới đạo đức chút nào sao.
“Xin lỗi, tôi không thích đàn ông." Tới giờ Hà Tử Tường còn chưa rõ giới tính Lý Duệ thì thực uổng phí bản thân sống nhiều năm như vậy, tuy không phải không biết sự tồn tại của Gay, nhưng cậu không thể nào ngờ có ngày mình lại bị Gay coi trọng, này rốt cuộc cần bao nhiêu vận khí a.
“Nhưng người ta thích mà." Lý Duệ đưa tay muốn xoa ngực Hà Tử Tường, nga nga nga, thực thích quá a! Lý Duệ là Gay, hơn nữa còn là số 0, bất quá cậu ta không thích những tên đàn ông cơ bắp, cũng không thích những kẻ gầy teo thoạt nhìn còn thụ hơn mình, Lý Duệ chỉ thích những người nhã nhặn anh tuấn như Hà Tử Tường, tỷ lệ dáng người cân đối, không mập không gầy, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp.
Đúng vậy, Lý Duệ có một niềm đam mê nho nhỏ, đôi chân dài chính là bộ phận thân thể mà cậu ta yêu thích nhất, nơi đó cũng không thể so với chân dài, bất quá, thường thì những người Lý Duệ xem trọng nơi đó đều không sai, ha hả. Hơn nữa, tướng mạo Hà Tử Tường cũng thực hợp sở thích.
Lý Duệ đưa tay sờ loạn, Hà Tử Tường lập tức đưa tay cản lại, lùi về sau hai bước trịnh trọng nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi đối với cậu, đối với đồng tính toàn hoàn không có chút hứng thú nào, đừng quấy rầy tôi nữa."
“Anh anh anh, có phải người ta quá gấp gáp nên dọa đến cậu không? Không có sao đâu, chúng ta có thể kết giao trước a." Lý Duệ mới không chịu từ bỏ, vất vả lắm mới gặp được một người hợp khẩu vị. Ngày họp bạn đó, Lý Duệ cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, khi đó Hà Tử Tường đang ngồi nên không thấy rõ dáng người, bất quá vẫn nhìn thấy đôi chân, ấn tượng đầu tiên chính là cảm thấy không tồi.
Lần thứ hai gặp lại, Lý Duệ nhìn thấy Hà Tử Tường ở cửa nhà hàng, lần này nhìn thấy rất rõ ràng, liếc mắt một cái thôi Lý Duệ liền xác định đây là người đàn ông mà thượng đế đặc biệt chế tạo ra cho mình. Không phải có một câu nói tôi tìm em cả ngàn dặm đường, nhưng một khắc quay đầu liền nhìn thấy em sao?
Lần thứ ba, ừm, chính là toilet, không phải bọn họ đã có một lần tiếp xúc kinh thiên động địa à, a, Lý Duệ không khỏi cảm thán, toilet đúng là thánh địa ước hẹn của bọn họ mà!
Người địa cầu quả nhiên không thể câu thông với người ngoài hành tinh. Hà Tử Tường thực bình tĩnh xem nhẹ sự tồn tại của Lý Duệ, cũng không nghe những lời đối phương nói, xoay người muốn rời đi.
Lý Duệ làm sao chịu từ bỏ ý đồ, nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ tay áo Hà Tử Tường: “Ô ô ô, đừng vứt bỏ người ta như vậy mà, người ta sẽ thương tâm đó."
Cái tên ẻo lả chết tiệt này! Hà Tử Tường sắp bạo phát, bất quá vẫn cố nhẫn nhịn, xoay người, tầm mắt lạnh như băng từ cổ tay Lý Duệ đang túm lấy mình chuyển qua người đối phương: “Buông tay."
“Oa oa, suất quá! Suất mê người." Lý Duệ cảm thấy Hà Tử Tường tức giận thực sự đẹp trai rạng ngời, đặc biệt có hương vị đàn ông.
“…" Không phải chưa từng được khen ngợi như vậy, nhưng từ miệng đàn ông thì tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hà Tử Tường hất tay Lý Duệ đi về phía cửa. Lý Duệ vội vàng đuổi theo, Lý Duệ nhìn ra Hà Tử Tường thực sự có chút tức giận nên cũng không dám tiếp tục ép buộc, bằng không bức người đến bùng nổ cũng không tốt đẹp gì, bất quá còn một việc phải làm, làm xong thì thỏa mãn rồi.
“Này, đây là danh thiếp của tôi." Lý Duệ nhét danh thiếp vào tay Hà Tử Tường: “Nếu có bất cứ yêu cầu nào, hoan nghênh gọi cho tôi bất kỳ lúc nào a." Nói xong liền thức thời rời đi.
Hà Tử Tường căm giận nhìn tấm danh thiếp trong tay, cho dù cậu có muốn Gay cũng không thèm tìm kẻ ẻo lả, ít ra cũng phải giống như anh họ…
Chờ đã, ý niệm vừa mới nảy lên trong đầu mình là gì vậy, không đúng, nhất định là bị Lý Duệ chọc tức tới hồ đồ.
Bà Hà không biết vì sao con trai đột nhiên muốn dọn tới phòng sách, hơn nữa thái độ còn thực kiên định, bất quá con bà làm gì cũng có lí do của nó, vì thế bà liền khuyên nhủ Giang Lâm Nhi, dù sao cũng là suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, không phải không có lí.
Giang Lâm Nhi sớm đã không hài lòng với thái độ cuồng công việc của Hà Tử Tường, không lãng mạn với vợ thì thôi, ít ra mỗi ngày cũng dành ra chút thời gian bồi vợ, nào ngờ Hà Tử Tường căn bản không hề có ý tứ này, mỗi ngày chỉ biết tới công việc công việc, ban ngày đi làm chưa đủ, ban đêm còn mang việc về nhà, mỗi lần bảo bồi vợ một chút thì toàn bảo chờ một chút, anh còn việc, hoặc em ngủ trước đi, chốc nữa anh mới ngủ.
Giang Lâm Nhi bất mãn đấm vào gối vài cái, cô có một người bạn, gia đình khá giàu có, chồng cô nàng không cần đi làm, mỗi ngày cứ ở bên cạnh vợ, xem vợ là trung tâm, mỗi ngày đều ngọt ngọt ngào ngào dính vào cùng một chỗ, thực làm người ta hâm mộ muốn chết, sao chồng cô lại không được như vậy a.
Khoảng thời gian trước thái độ cuồng việc của Hà Tử Tường đã cải thiện đôi chút, không còn liều mạng như xưa, nào biết chưa được bao lâu thì lại mắc bệnh cũ. Giang Lâm Nhi thực tức giận, cô cảm thấy Hà Tử Tường không thương mình, căn bản chỉ xem công việc là người yêu.
Vì thế Giang Lâm Nhi bực bội gói gém hành lý quay về nhà mẹ ruột.
Đối với tình huống này, Hà Tử Tường đã sớm đoán được, vừa lúc cậu cũng hi vọng như vậy, Giang Lâm Nhi tốt nhất nên rời đi một khoảng thời gian, không cần xuất hiện trước mặt cậu.
Hôm nay, Hà Tử Tường mời Nhiếp Mục ăn cơm, bởi vì khẩu vị Hà Tử Tường rốt cuộc cũng thay đổi giống như người bình thường, Nhiếp Mục liền vui tươi hớn hở giới thiệu vài nhà hàng, bảo Hà Tử Tường nhất định phải tới ăn thử, nếu không nhất định sẽ hối hận. Hôm nay chính là một trong số đó, nhà hàng xx chuyên về các món Hồ Nam.
Hà Tử Tường đi vào, nhìn nhà hàng có hương vị chính tông mà Nhiếp Mục quảng cáo trang trí bằng những xâu ớt đỏ au, cậu đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi mình bỏng rát. Hiện giờ không kén ăn không phải trọng điểm, trọng điểm là cậu không thể ăn cay a.
Hà Tử Tường sắc mặt khó coi nhìn Nhiếp Mục đang cực kỳ hưng phấn dẫn mình đi tới phòng ăn riêng: “Này, đây chính là nhà hàng mà cậu nói không ăn sẽ hối hận ấy hả?"
“Đúng vậy, món gà xào ớt Đông An cùng thịt vịt chiên giòn đều rất tuyệt, đáng giá thưởng thức." Nhiếp Mục thân là hướng dẫn viên du lịch cộng thêm ẩm thực gia, mỗi lần dẫn đoàn, mặc kệ là trong nước hay ngoài nước, âu hay á, nhất định phải tận hết cơ hội nếm thử các món ngon, vì thế nếu Nhiếp Mục đã nói ngon thì nhất định sẽ ngon.
Bất quá giờ phút này cậu không muốn nếm thử chút nào, ăn món cay sẽ mất mạng a.
“Nhiếp Mục, tôi không thể ăn cay." Hà Tử Tường thực sự không thể không nghĩ trí nhớ Nhiếp Mục nào này kém đi hẳn, bằng không sẽ không quên mình không thể ăn cay.
“Tôi biết, chỉ là nhất định phải nếm thử một chút, dù sao hiện giờ cậu cũng đâu còn kén ăn, hơn nữa ớt chính là một loại gia vị phi thường tuyệt vời, chờ cậu thích nó rồi thì nhất định sẽ ghiền luôn." Nhiếp Mục cố gắng quảng cáo: “Yên tâm, tôi sẽ bảo bọn họ bỏ ít ít thôi."
“Được rồi." Nghe Nhiếp Mục cam đoan, Hà Tử Tường miễn cưỡng đáp ứng, lát nữa cứ thử một chút xem sao.
Hà Tử Tường nghĩ bản thân hẳn có thể ăn một chút, đũa đầu tiên không có cảm giác quá lớn, tuy cay nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, đũa thứ hai thì cảm giác cay xè thoáng chốc càn quét khắp khoang miệng, môi, lưỡi đều bắt đầu nóng bừng lên, cảm rát bỏng rát kéo dài tới tận cổ họng làm Hà Tử Tường không thể không buông đũa, vội vàng cầm chén canh bên cạnh uống lấy uống để.
Bất quá cảm giác cay xè vẫn không giảm bớt, lúc nước canh ngậm trong miệng thì vị cay có giảm bớt một chút, nhưng khi nuốt xuống thì nó lại quay trở lại, nóng hừng hực, cảm giác đầu lưỡi sắp nổ tung tới nơi, mỗi sợi dây thần kinh đều đang nảy lên, kêu gào muốn bùng nổ.
“Cay… cay!" Hà Tử Tường không có cách nào mở miệng nói chuyện, tuyến lệ cũng bị kích thích, hốc mắt đỏ bừng ướt át, thực sự là cay muốn chết.
Nhiếp Mục bị phản ứng kịch liệt của Hà Tử Tường dọa hoảng, vội vàng bảo phục vụ mang một bình nước lạnh tới.
Nửa ngày sau, Hà Tử Tường uống hết cả bình nước, cảm giác cay xè rốt cuộc cũng giảm bớt, một tay chống bàn, một tay cầm bình nước rỗng, gục đầu không nói gì.
Nhiếp Mục có chút chột dạ cùng áy náy nhìn Hà Tử Tường: “Tử Tường, đỡ hơn không?"
Hà Tử Tường ngẩng đầu, có chút vô lực gật gật đầu: “Đỡ hơn rồi." Hà Tử Tường u ám nghĩ, cảm giác cay này tồi tệ chẳng khác gì lúc bị căn bệnh nan y hành hạ trên giường, quả thực là muốn mạng người mà.
Chỉ ăn vài đũa thức ăn thôi mà đổ một thân mồ hôi, Hà Tử Tường rút khăn lau nước mắt, đã rất lâu rồi không khóc, không ngờ hôm nay vì mấy miếng ớt mà chảy nước mắt: “Tôi vào toilet một chút."
“Ừ." Nhiếp Mục gật gật đầu, dù sao bữa cơm này không thể ăn tiếp được rồi, Hà Tử Tường căn bản không thể ăn cay, phản ứng quá kịch liệt.
Hà Tử Tường không vào toilet mà đứng bên ngoài hành lang, tựa vào tường, cậu cảm thấy mình vẫn chưa khoát ra khỏi bóng ma của cơn cay đáng sợ kia.
“Tử Tường?" Một âm thanh kinh hỉ truyền vào tai Hà Tử Tường, Hà Tử Tường quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, Lý Duệ.
“Thực trùng hợp, lại gặp rồi. Cậu cũng tới đây ăn cơm à, cậu cũng thích đồ cay sao?" Lý Duệ thực kinh hỉ nhìn Hà Tử Tường, cảm thấy hai bọn họ thực sự có duyên, ăn cơm thôi cũng có thể gặp mặt nhiều lần như vậy.
“Xin chào." Hà Tử Tường cũng ngạc nhiên chào lại, tiếp đó xoay người tiến vào toilet, cậu cần rửa mặt để tỉnh táo một chút.
Hà Tử Tường không đế ý tới Lý Duệ cho lắm, vốn vào toilet thì tự nhiên là có yêu cầu, cũng không nghĩ tới khả năng đối phương vì mình mới vào. Bất quá hiển nhiên Hà Tử Tường đã nghĩ sai rồi, Lý Duệ quả thực là vì cậu.
“Cái kia, chuyện ta nói lần trước cậu suy nghĩ thế nào?" Lý Duệ đứng phía sau Hà Tử Tường, có chút thẹn thùng hỏi.
Là ai vậy, trước kia có nói chuyện gì cần mình suy nghĩ à? Hà Tử Tường vừa nghi hoặc vừa vốc nước lên mặt, dòng nước lạnh như băng thoáng chốc dập tắt cảm giác cay nóng, làm Hà Tử Tường dễ chịu rất nhiều.
Bên này Hà Từ Tường khom người vốc nước hất lên mặt, bên kia Lý Duệ hai mắt sáng rực nhìn thắt lưng cậu, wow! Phần eo thoạt nhìn rất có lực, lúc va chạm chắc chắn rất mạnh mẽ, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất, thật sự là tuyệt vời a, ngô, thực thỏa mãn mà.
‘Ừng ực’, Lý Duệ nuốt nước miếng, tận lực kiềm chế bản thân không tỏ ra quá cơ khát, bất quá lời nói đã phá hỏng tất cả: “Bằng không hiện giờ chúng ta làm luôn đi."
Hà Tử Tường đang cầm khăn tay lau mặt, nghe Lý Duệ nói vậy thì khựng lại hai giây, sau đó lại tiếp tục chà lau.
Lý Duệ thấy Hà Tử Tường không trả lời, cứ tưởng đối phương không phản đối, liền tiến tới trước mặt, bắt đầu cởi bỏ cúc áo.
“Từ từ, chờ đã, cậu đang làm gì vậy?" Hà Tử Tường kinh hoảng ngăn cản động tác Lý Duệ.
“Cho cậu làm người ta a!" Lý Duệ nháy nháy mắt.
“…" Hà Tử Tường hết biết nói gì nhìn Lý Duệ, khẩu vị có cần nặng như vậy không, thẳng thừng như vậy, không e ngại tới đạo đức chút nào sao.
“Xin lỗi, tôi không thích đàn ông." Tới giờ Hà Tử Tường còn chưa rõ giới tính Lý Duệ thì thực uổng phí bản thân sống nhiều năm như vậy, tuy không phải không biết sự tồn tại của Gay, nhưng cậu không thể nào ngờ có ngày mình lại bị Gay coi trọng, này rốt cuộc cần bao nhiêu vận khí a.
“Nhưng người ta thích mà." Lý Duệ đưa tay muốn xoa ngực Hà Tử Tường, nga nga nga, thực thích quá a! Lý Duệ là Gay, hơn nữa còn là số 0, bất quá cậu ta không thích những tên đàn ông cơ bắp, cũng không thích những kẻ gầy teo thoạt nhìn còn thụ hơn mình, Lý Duệ chỉ thích những người nhã nhặn anh tuấn như Hà Tử Tường, tỷ lệ dáng người cân đối, không mập không gầy, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp.
Đúng vậy, Lý Duệ có một niềm đam mê nho nhỏ, đôi chân dài chính là bộ phận thân thể mà cậu ta yêu thích nhất, nơi đó cũng không thể so với chân dài, bất quá, thường thì những người Lý Duệ xem trọng nơi đó đều không sai, ha hả. Hơn nữa, tướng mạo Hà Tử Tường cũng thực hợp sở thích.
Lý Duệ đưa tay sờ loạn, Hà Tử Tường lập tức đưa tay cản lại, lùi về sau hai bước trịnh trọng nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi đối với cậu, đối với đồng tính toàn hoàn không có chút hứng thú nào, đừng quấy rầy tôi nữa."
“Anh anh anh, có phải người ta quá gấp gáp nên dọa đến cậu không? Không có sao đâu, chúng ta có thể kết giao trước a." Lý Duệ mới không chịu từ bỏ, vất vả lắm mới gặp được một người hợp khẩu vị. Ngày họp bạn đó, Lý Duệ cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, khi đó Hà Tử Tường đang ngồi nên không thấy rõ dáng người, bất quá vẫn nhìn thấy đôi chân, ấn tượng đầu tiên chính là cảm thấy không tồi.
Lần thứ hai gặp lại, Lý Duệ nhìn thấy Hà Tử Tường ở cửa nhà hàng, lần này nhìn thấy rất rõ ràng, liếc mắt một cái thôi Lý Duệ liền xác định đây là người đàn ông mà thượng đế đặc biệt chế tạo ra cho mình. Không phải có một câu nói tôi tìm em cả ngàn dặm đường, nhưng một khắc quay đầu liền nhìn thấy em sao?
Lần thứ ba, ừm, chính là toilet, không phải bọn họ đã có một lần tiếp xúc kinh thiên động địa à, a, Lý Duệ không khỏi cảm thán, toilet đúng là thánh địa ước hẹn của bọn họ mà!
Người địa cầu quả nhiên không thể câu thông với người ngoài hành tinh. Hà Tử Tường thực bình tĩnh xem nhẹ sự tồn tại của Lý Duệ, cũng không nghe những lời đối phương nói, xoay người muốn rời đi.
Lý Duệ làm sao chịu từ bỏ ý đồ, nhanh chóng đưa tay túm lấy cổ tay áo Hà Tử Tường: “Ô ô ô, đừng vứt bỏ người ta như vậy mà, người ta sẽ thương tâm đó."
Cái tên ẻo lả chết tiệt này! Hà Tử Tường sắp bạo phát, bất quá vẫn cố nhẫn nhịn, xoay người, tầm mắt lạnh như băng từ cổ tay Lý Duệ đang túm lấy mình chuyển qua người đối phương: “Buông tay."
“Oa oa, suất quá! Suất mê người." Lý Duệ cảm thấy Hà Tử Tường tức giận thực sự đẹp trai rạng ngời, đặc biệt có hương vị đàn ông.
“…" Không phải chưa từng được khen ngợi như vậy, nhưng từ miệng đàn ông thì tuyệt đối là lần đầu tiên.
Hà Tử Tường hất tay Lý Duệ đi về phía cửa. Lý Duệ vội vàng đuổi theo, Lý Duệ nhìn ra Hà Tử Tường thực sự có chút tức giận nên cũng không dám tiếp tục ép buộc, bằng không bức người đến bùng nổ cũng không tốt đẹp gì, bất quá còn một việc phải làm, làm xong thì thỏa mãn rồi.
“Này, đây là danh thiếp của tôi." Lý Duệ nhét danh thiếp vào tay Hà Tử Tường: “Nếu có bất cứ yêu cầu nào, hoan nghênh gọi cho tôi bất kỳ lúc nào a." Nói xong liền thức thời rời đi.
Hà Tử Tường căm giận nhìn tấm danh thiếp trong tay, cho dù cậu có muốn Gay cũng không thèm tìm kẻ ẻo lả, ít ra cũng phải giống như anh họ…
Chờ đã, ý niệm vừa mới nảy lên trong đầu mình là gì vậy, không đúng, nhất định là bị Lý Duệ chọc tức tới hồ đồ.
Tác giả :
Vân Thấm Duyệt