Bắt Ma Đặc Công
Quyển 4 - Chương 32: Đặc công cao cấp
Lữ Minh Dương co chân trên không, một cước nhắm vào lưng lão quái bà đạp tới.
Lão quái bà giống như một con lươn, đột ngột uốn người, trong chớp mắt đã lách mình tránh thoát, trong cổ họng tiếp tục phát ra tiếng tru dã thú đó.
Lữ Minh Dương đáp người xuống đất, nhưng không chần chừ chút nào đã bắn trở lên, lần nữa công kích lão quái bà.
Lão quái bà thân hình nhanh như chớp tránh thoát thêm lần nữa, đồng thời thuận tay vốc lên một quả cầu tuyết, đột ngột ném trả Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương tung quyền chấn nát cầu tuyết, nhưng cảm giác cứ giống như vừa va chạm với một tảng đá, xương ngón tay lập tức phát ra một trận đau nhức. Nhưng hắn cũng không kịp cảm thụ, lần nữa tung người nhảy lên, xuyên qua những bông tuyết bay tán loạn, nhắm thẳng lão quái bà đánh tới.
Lão quái bà lần này vậy mà không có tránh né. Ả hình như đã bị bức tới liều mạng rồi, đột nhiên hướng về phía Lữ Minh Dương há to miệng, phát ra một tiếng rống tức giận, sau đó cả người cũng bay lên, hướng về Lữ Minh Dương đánh tới.
Lữ Minh Dương không ngờ tới bà ta giống như một con thú điên đột ngột phản kích, trong lòng không khỏi chột dạ, nhưng đang ở giữa không trung, muốn tránh né gì đó cũng không kịp, chỉ đành vội vàng co cùi chỏ lại nhắm chuẩn cái đầu của lão quái bà mà đánh tới.
Lão quái bà này thế nhưng không hề đem công kích của Lữ Minh Dương để ở trong mắt, rõ ràng có ý đồ lưỡng bại câu thương, thân hình không hề tránh né, vươn đôi tay đầy móng nhọn ra trước, chụp thẳng tới ngực Lữ Minh Dương. Đôi tay khô gầy của ả toàn là những móng tay vừa dầy vừa bén nhọn, nếu như dính một trảo của bà ta, lồng ngực nhất định bị xuyên thủng, cái mạng nhỏ cũng lập tức chơi xong.
Nhưng hiện tại đang ở giữa không trung, thì làm sao mà tránh né?
Lữ Minh Dương vội vàng hạ thấp cùi chỏ che ở trước ngực, móng tay lão quái bà nhất thời chụp vào cánh tay hắn, móng tay sắc bén lập tức cào rách da thịt, gần như lộ cả xương trắng ra ngoài. Một luồng khí âm hàn từ những ngón tay lão quái bà truyền đi dọc cánh tay hắn, trong tích tắc thời gian huyết dịch nơi cánh tay cơ hồ đã bị đông kết.
Nhưng cùng lúc đó, lão quái bà cũng phát ra một tiếng thét thê lương đau đớn, khi bà ta đánh trúng Lữ Minh Dương, cũng là lúc bà ta tự làm mình bị thương. Thân ảnh của bà ta tách khỏi Lữ Minh Dương, nhưng Lữ Minh Dương thì làm sao mà chịu bỏ qua cho ả? Bất chợt vung cánh tay còn lại, túm chặc lấy lưng áo của bà ta.
Nhưng lão quái bà chợt tăng tốc kéo theo môt cổ lực lượng khổng lồ, nhất thời lôi cả người Lữ Minh Dương theo sau, đâm vào mặt tuyết thật dầy trên đất, cả hai nhanh chóng chui tọt vào trong tuyết.
Lữ Minh Dương dùng cả người mình đè mạnh lên thân thể lão quái bà, lão quái bà thì cảm thấy đè trên lưng mình không phải con người, mà chính là một đại hỏa cầu, lập tức liều mạng giãy giụa.
Lữ Minh Dương cũng cảm thấy tựa hồ bên dưới thân thể mình không phải là một lão thái bà ngay cả răng cũng không còn, mà đơn giản đó chính là một con bò điên đang lồng lộn, sự rung lắc điên cuồng khiến cho Lữ Minh Dương cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã đảo lộn vị trí. Hắn cắn chặc răng, đột ngột tung một quyền vào đầu lão quái bà.
Cả người lão quái bà đơn giản là còn cứng hơn cả đá tảng, Lữ Minh Dương tung một quyền kia chẳng khác nào tự đấm vào đá, căn bản không tạo ra bất kỳ thương tổn nào cho ả, bà ta vẫn điên cuồng vùng vẫy.
Lữ Minh Dương cũng không nghĩ nhiều lập tức rút từ trong ngực ra một mũi nỏ tiễn, lần nữa đâm vào ót lão quái bà.
Nỏ tiễn được chế tạo từ bạc nguyên chất, bạc lại là kim loại mềm, thì làm sao có thể đâm thủng cái đỉnh đầu như được chế tạo từ sắt thép kia?
Lữ Minh Dương thầm mắng một tiếng, chỉ đành phải vứt bỏ nỏ tiễn, túm chặc lấy y phục lão quái bà, phòng ngừa bị bà ta lắc cho rơi xuống, trong lòng kêu khổ không dứt, mặc dù lão quái bà này sợ tiếp xúc với mình, nhưng cứ làm thế này dù sao cũng không phải là biện pháp a.
“Động não đi, ả sợ cái gì của ngươi nhất?" Thanh âm Trương đại sư đột ngột vang lên ở trên đầu, Lữ Minh Dương máy động trong lòng, lập tức lần nữa cán rách đầu lưỡi, hút lấy một một ngụm máu phun thẳng vào đầu lão quái bà.
Máu pha lẫn nước miếng, phẹt một tiếng bắn vào đầu lão quái bà, nhất thời phát ra thứ âm thanh xèo xèo như a xít ăn mòn, mái tóc màu vàng kim của lão quái bà kia nhất thời bị máu hòa tan, tiếp theo là da đầu, rồi thì lộ ra cả cái đầu lâu trắng hếu.
Lão quái bà lập tức gào lên điên cuồng, thân thể trong chớp mắt co giật kịch liệt, rồi bỗng chốc từ dưới mặt đất bắn đi, hất Lữ Minh Dương văng ra xa.
Lữ Minh Dương lộn liền mấy vòng, mới có thể ổn định thân hình, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lão quái bà đã đứng ở trên, hai tay chụp lấy một tảng đá khổng lồ, đang cố sức nâng qua khỏi đầu, cả người uốn cong về sau để tích lực, nhìn cái khí thế đó hình như là không đập mình thành cái bánh thịt thì tuyệt đối sẽ không nguôi giận đâu.
Lữ Minh Dương vội vàng đứng thẳng dậy, lại đút tay vào ngực lấy thêm một mũi nỏ tiễn, hất tay phóng tiêu vào nhược điểm do ả cong người tích lực đã lộ ra, chính là vị trí cổ họng.
Trương đại sư đã từng nói qua nhược điểm của bà ta chính là ở vị trí cổ họng, mũi nỏ tiễn bằng kim loại mềm là bạc nhưng quả nhiên vẫn có thể phá rách lớp da của bà ta, trực tiếp xuyên vào cổ họng của ả.
Tảng đá khổng lồ ở trên cao ầm ầm rơi xuống, thân thể lão quái bà trong giây lát cũng ngã ngửa ra sau, nhưng Lữ Minh Dương còn chưa kịp thở phào một hơi, thì đã thấy lão quái bà lắc người bật lên, lần nữa nâng cao tảng đá khổng lồ kia.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười méo mặt, xem ra ả đúng là một con cương thi lì lợm, làm thế nào cũng không chịu chết sao? Đáng tiếc mình không có thứ bảo bối phù tiễn của Hàn Di.
Hắn lại chợt máy động trong lòng, lần nữa rút từ trong ngực ra một mũi nỏ tiễn, hút một hớp máu lưỡi, nhổ ngụm máu lên trên mũi nỏ tiễn, sau đó dùng sức hất tay lần nữa phóng mũi nõ tiễn vào vị trí cổ họng lão quái bà.
Nhưng mũi nỏ tiễn mới bay được nửa đường, lại bị một quả cầu tuyết từ trên không trung đập cho rơi xuống mặt đất, quả cầu tuyết kia chính là do Trương đại sư ném tới đấy.
“Đừng lấy mạng ả." Trương đại sư ha hả cười một tiếng, tung người từ trên mỏm đá lớn nhảy xuống, bộ y phục tù nhân sạch sẽ trên người ông ta phần phật trong gió, nhìn giống như đang đằng vân giá vũ vô cùng phiêu hốt, bay về phía lão quái bà.
Lão nhân lơ lững giữa không trung, tay trái bắt pháp quyết, tay phải thì là kiếm quyết, nhẹ nhàng dùng ngón giữa và ngón trỏ đưa tới trước, điểm về phía mi tâm của lão quái bà, tảng đá lớn đã bị lão quái bà nâng lên đến ngang ngực oành một tiếng rơi trở lại mặt đất, thân hình lão quái bà thì giống như một tượng gỗ hoàn toàn bất động.
Trương đại sư ha hả cười, liếc Lữ Minh Dương rồi nói: “Không tệ, ngươi rất có thiên phú."
Lữ Minh Dương rơi phịch cái mông xuống mặt tuyết thở hổn hển, trận ác chiến này tuy nói là có Trương đại sư ông kế bên lược trận, sớm biết trước hữu kinh vô hiểm, nhưng vết thương bị lão quái bà kia cào rách vẫn không ngừng truyền đến từng cơn ớn lạnh, cả cánh tay gần như mất hết cảm giác, nhưng mà lão đầu này chẳng có chút thương hại nào hết, thật là uổng cho bộ dáng từ mi thiện mục của ổng mà.
Trương đại sư chỉ cười nhạt nói: “Quay về." Dứt lời thì lão xoay người rời đi, cũng không thèm để ý đến Lữ Minh Dương đang vô cùng khốn khổ đằng sau.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lồm cồm bò người dậy, đang lúc cắn răng trợn mắt đứng lên. Hắn chợt phát hiện lão quái bà mới vừa rồi bị Trương đại sư điểm cho bất động bất chợt nhảy lên, theo ở phía sau Trương đại sư, cứ nhảy rồi nhảy theo từng bước ông ta đi tới.
Lữ Minh Dương trợn to hai mắt, chuyện này rốt cục là chuyện gì? Chẳng lẽ đây chính là dẫn thi trong truyền thuyết?
Hắn cười khổ một tiếng, xem ra trên thế giới này thật sự có rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, thậm chí ngay cả mình là “dân trong nghề" cũng không rõ ràng.
Trở lại mảnh sân trống ở trong thôn, thì thấy hai chiếc trực thăng đang neo đậu đều có một tấm lưới khổng lồ giăng bên dưới, bên trong lưới rõ ràng là mấy “thôn dân" đang vô vọng vùng vẫy, lúc này có mấy binh lính đang nhanh nhẹn dùng vải bố quân dụng màu xanh bọc cái lưới lại.
Hiển nhiên mọi người đã hoàn tất nhiệm vụ đang chuẩn bị rồi đi, trưởng phòng Hồ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng hướng về phía Trương đại sư gật đầu một cái, nói: “Đi thôi."
Trương đại sư cười nhạt, leo lên trực thăng trước, còn lão quái bà kia cũng nhảy theo sau Trương đại sư, nhắm cửa khoang trực thăng nhảy lên, nhưng mà thân thể bà ta cứng ngắc, căn bản không có cúi người, vậy thì làm sao mà nhảy vào được? Trương đại sư bỗng nhiên thò đầu ra khỏi cửa khoang, nói với mọi người: “Giúp một tay, đưa ả vào trong."
“Này..." Lão Cao lắp bắp nói.
“Phải đem ả về nghiên cứu, có nhiều ứng dụng quan trọng." Trưởng phòng Hồ lạnh lùng nói.
“Đem ả bỏ chung vào đám kia không được sao." Lão Cao đề nghị, nhìn mọi người một vòng, hy vọng có người đồng tình.
“Tôi phải trông chừng ả mới được, nếu không giữa đường xảy ra chuyện ai sẽ gánh trách nhiệm?" Trương đại sư cười nhạt, thụt đầu trở vào.
Lão Cao quét mắt nhìn mọi người, Hàn Di cười nhạt, cô là “thương binh", hơn nữa lại là một nữ đồng chí, đương nhiên có lý do cự tuyệt công việc này. Cô liền lên trực thăng trước.
Còn Lữ Minh Dương thì giơ giơ cánh tay bê bết máu đông, rồi cũng theo Hàn Di lên trực thăng.
Trưởng phòng Hồ thì khỏi phải tính vào rồi, lão Cao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn mấy tên mặc âu phục trẻ tuổi nháy mắt ra hiệu, nâng thân thể lão quái bà lên đặt vào trong khoang máy bay. Trương đại sư hướng về phía lão quái bà bắt một cái pháp ấn, lão quái bà nhất thời giống như một khúc gỗ bất động nằm trong khoang trực thăng, thậm chí mắt cũng nhắm lại.
Nhìn cương thi dưới chân, mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau, tuy nói đều là làm “công việc siêu nhiên", nhưng đối mặt với cái thứ không phải sống cũng không phải chết này, ai cũng không có hứng thú. Cũng không biết Trương đại sư này tính toán thế nào, lại đem thứ đồ quỷ này để ở trên “chuyên cơ lãnh đạo".
Trưởng phòng Hồ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, y hướng về phía tổ lái ra lệnh một tiếng, trực thăng lập tức cất cánh, phát ra tiếng phành phạch khổng lồ, bay về phương xa.
Lữ Minh Dương cũng làm ra bộ dáng không liên quan, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi cái lưng dài lười biếng, ở trước mặt lãnh đạo mà một chút hình tượng cũng không thèm giữ. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại việc hắn muốn làm nhất chính là trở về tắm nước nóng một cái cho đã...
Chợt một tiếng nổ long trời truyền đến, giống như là tiếng sấm nổ từ cuối chân trời, làm cho Lữ Minh Dương bất chợt giật mình. Hắn xoay người lại, thì thấy Vọng Thủy thôn phía sau bốc lên một cột bụi mù, hai chiếc trực thăng treo lưới vải đang xuyên qua làm bụi mà đuổi theo.
Bên trong điện đàm vang lên tiến Lưu đội trưởng ở trực thăng phía sau báo cáo: “Xác nhận mục tiêu đã tiêu hủy, xin chỉ thị..."
Lão Cao thở dài nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng xong."
Lữ Minh Dương nháy nháy mắt nói: “Chuyện gì thế?"
“Lở đất..." Lão Cao mặt mũi luôn lạnh lùng giờ phút này cũng nở một nụ cười quỷ, liếc nhìn Lữ Minh Dương nói.
“Lở đất?" Lữ Minh Dương không tin, nhất định là trực thăng phía sau đã cho nổ tung vách núi Vọng Thủy thôn, để cho đá núi chôn vùi cái thôn trang nhỏ. Hắn thầm than một tiếng, cũng không còn cách nào khác, nhưng mà dù sao cũng đang trong lúc bão tuyết, lại không có mưa, thời tiết như vầy mà lại xảy ra lở đất...
Hắn lắc đầu cười khổ, trưởng phòng Hồ ở hàng ghế trước chợt xoay đầu lại mở miệng nói: “Lữ Minh Dương, hành động lần này cậu rất xuất sắc, tôi quyết định bổ nhiệm cậu làm thành viên cao cấp tổ hành động đặc biệt, lập tức có hiệu lực."
Lữ Minh Dương đầu tiên là sửng sốt, đặc công cao cấp, thành viên đội hành động đặc biệt tuyệt đối được coi là một thân phận cao cấp, thế nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc sau này mình không còn thuộc quyền chỉ huy của lão Mã, trực tiếp trở về viện nghiên cứu linh dị tại Bắc Kinh. Điều này cũng đúng là nguyện vọng lâu nay của mình, bất quá mình chỉ nghĩ là sẽ trở về viện làm một chân nghiên cứu viên nho nhỏ, làm một số việc “nghiên cứu khoa học", chứ không phải đi làm cái gì đặc công cao cấp xông pha tiền tuyến.
Hắn không khỏi cười khổ một trận. Đối diện là Trương đại sư đang nở nụ cười hiền lành, nhìn hắn, hắn xoay đầu qua nhìn Hàn Di bên cạnh, Hàn Di cũng đang nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười nhàn nhạt ôn nhu lại hàm chứa một tia đắc ý...
-----------Lời cuối sách của tác giả-----------------
【Hô hô, rốt cục đã hoàn thêm một quyển, hôm sau lại viết cuốn mới. Quyển này Tạo Bạch tôi viết có chút vội vàng, trung bình mỗi ngày chín ngàn chữ, khiến cho bản thân đối với quyển này không hài lòng lắm, nhưng mà Tạo Bạch bảo đảm câu chuyện càng về sau càng sẽ đặc sắc, ha ha, hoan nghênh tiếp tục theo dõi Tạo Bạch, theo dõi bắt ma đặc công Lữ Minh Dương, theo dõi hắn làm sao làm đặc công cao cấp.】
【Tiết lộ cuốn sau: thứ nhất, lên sàn diễn đầu tiên là nhân vật đã xuất hiện trong quyển thứ nhất đội trưởng đội trinh sát hình sự Giang Vĩ Bân. Thứ hai, đây là câu chuyện về Bàn tay máu, vết cầm quỷ dị, vết ngắt quỷ dị toàn bộ sự kiện đều quỷ dị. Thứ ba, đây là một chuỗi các vụ án kinh khủng đầy máu tanh, dĩ nhiên cũng là một sự kiện linh dị khủng bố. Thứ tư, Tạo Bạch sẽ dốc hết sức mình, vì các bạn mà tận tình giảng thuật những sự thật trên thế giới mà các bạn chưa được biết, thậm chí ngay cả bắt ma đặc công Lữ Minh Dương cũng không hề rõ ràng...】
Lão quái bà giống như một con lươn, đột ngột uốn người, trong chớp mắt đã lách mình tránh thoát, trong cổ họng tiếp tục phát ra tiếng tru dã thú đó.
Lữ Minh Dương đáp người xuống đất, nhưng không chần chừ chút nào đã bắn trở lên, lần nữa công kích lão quái bà.
Lão quái bà thân hình nhanh như chớp tránh thoát thêm lần nữa, đồng thời thuận tay vốc lên một quả cầu tuyết, đột ngột ném trả Lữ Minh Dương.
Lữ Minh Dương tung quyền chấn nát cầu tuyết, nhưng cảm giác cứ giống như vừa va chạm với một tảng đá, xương ngón tay lập tức phát ra một trận đau nhức. Nhưng hắn cũng không kịp cảm thụ, lần nữa tung người nhảy lên, xuyên qua những bông tuyết bay tán loạn, nhắm thẳng lão quái bà đánh tới.
Lão quái bà lần này vậy mà không có tránh né. Ả hình như đã bị bức tới liều mạng rồi, đột nhiên hướng về phía Lữ Minh Dương há to miệng, phát ra một tiếng rống tức giận, sau đó cả người cũng bay lên, hướng về Lữ Minh Dương đánh tới.
Lữ Minh Dương không ngờ tới bà ta giống như một con thú điên đột ngột phản kích, trong lòng không khỏi chột dạ, nhưng đang ở giữa không trung, muốn tránh né gì đó cũng không kịp, chỉ đành vội vàng co cùi chỏ lại nhắm chuẩn cái đầu của lão quái bà mà đánh tới.
Lão quái bà này thế nhưng không hề đem công kích của Lữ Minh Dương để ở trong mắt, rõ ràng có ý đồ lưỡng bại câu thương, thân hình không hề tránh né, vươn đôi tay đầy móng nhọn ra trước, chụp thẳng tới ngực Lữ Minh Dương. Đôi tay khô gầy của ả toàn là những móng tay vừa dầy vừa bén nhọn, nếu như dính một trảo của bà ta, lồng ngực nhất định bị xuyên thủng, cái mạng nhỏ cũng lập tức chơi xong.
Nhưng hiện tại đang ở giữa không trung, thì làm sao mà tránh né?
Lữ Minh Dương vội vàng hạ thấp cùi chỏ che ở trước ngực, móng tay lão quái bà nhất thời chụp vào cánh tay hắn, móng tay sắc bén lập tức cào rách da thịt, gần như lộ cả xương trắng ra ngoài. Một luồng khí âm hàn từ những ngón tay lão quái bà truyền đi dọc cánh tay hắn, trong tích tắc thời gian huyết dịch nơi cánh tay cơ hồ đã bị đông kết.
Nhưng cùng lúc đó, lão quái bà cũng phát ra một tiếng thét thê lương đau đớn, khi bà ta đánh trúng Lữ Minh Dương, cũng là lúc bà ta tự làm mình bị thương. Thân ảnh của bà ta tách khỏi Lữ Minh Dương, nhưng Lữ Minh Dương thì làm sao mà chịu bỏ qua cho ả? Bất chợt vung cánh tay còn lại, túm chặc lấy lưng áo của bà ta.
Nhưng lão quái bà chợt tăng tốc kéo theo môt cổ lực lượng khổng lồ, nhất thời lôi cả người Lữ Minh Dương theo sau, đâm vào mặt tuyết thật dầy trên đất, cả hai nhanh chóng chui tọt vào trong tuyết.
Lữ Minh Dương dùng cả người mình đè mạnh lên thân thể lão quái bà, lão quái bà thì cảm thấy đè trên lưng mình không phải con người, mà chính là một đại hỏa cầu, lập tức liều mạng giãy giụa.
Lữ Minh Dương cũng cảm thấy tựa hồ bên dưới thân thể mình không phải là một lão thái bà ngay cả răng cũng không còn, mà đơn giản đó chính là một con bò điên đang lồng lộn, sự rung lắc điên cuồng khiến cho Lữ Minh Dương cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đã đảo lộn vị trí. Hắn cắn chặc răng, đột ngột tung một quyền vào đầu lão quái bà.
Cả người lão quái bà đơn giản là còn cứng hơn cả đá tảng, Lữ Minh Dương tung một quyền kia chẳng khác nào tự đấm vào đá, căn bản không tạo ra bất kỳ thương tổn nào cho ả, bà ta vẫn điên cuồng vùng vẫy.
Lữ Minh Dương cũng không nghĩ nhiều lập tức rút từ trong ngực ra một mũi nỏ tiễn, lần nữa đâm vào ót lão quái bà.
Nỏ tiễn được chế tạo từ bạc nguyên chất, bạc lại là kim loại mềm, thì làm sao có thể đâm thủng cái đỉnh đầu như được chế tạo từ sắt thép kia?
Lữ Minh Dương thầm mắng một tiếng, chỉ đành phải vứt bỏ nỏ tiễn, túm chặc lấy y phục lão quái bà, phòng ngừa bị bà ta lắc cho rơi xuống, trong lòng kêu khổ không dứt, mặc dù lão quái bà này sợ tiếp xúc với mình, nhưng cứ làm thế này dù sao cũng không phải là biện pháp a.
“Động não đi, ả sợ cái gì của ngươi nhất?" Thanh âm Trương đại sư đột ngột vang lên ở trên đầu, Lữ Minh Dương máy động trong lòng, lập tức lần nữa cán rách đầu lưỡi, hút lấy một một ngụm máu phun thẳng vào đầu lão quái bà.
Máu pha lẫn nước miếng, phẹt một tiếng bắn vào đầu lão quái bà, nhất thời phát ra thứ âm thanh xèo xèo như a xít ăn mòn, mái tóc màu vàng kim của lão quái bà kia nhất thời bị máu hòa tan, tiếp theo là da đầu, rồi thì lộ ra cả cái đầu lâu trắng hếu.
Lão quái bà lập tức gào lên điên cuồng, thân thể trong chớp mắt co giật kịch liệt, rồi bỗng chốc từ dưới mặt đất bắn đi, hất Lữ Minh Dương văng ra xa.
Lữ Minh Dương lộn liền mấy vòng, mới có thể ổn định thân hình, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lão quái bà đã đứng ở trên, hai tay chụp lấy một tảng đá khổng lồ, đang cố sức nâng qua khỏi đầu, cả người uốn cong về sau để tích lực, nhìn cái khí thế đó hình như là không đập mình thành cái bánh thịt thì tuyệt đối sẽ không nguôi giận đâu.
Lữ Minh Dương vội vàng đứng thẳng dậy, lại đút tay vào ngực lấy thêm một mũi nỏ tiễn, hất tay phóng tiêu vào nhược điểm do ả cong người tích lực đã lộ ra, chính là vị trí cổ họng.
Trương đại sư đã từng nói qua nhược điểm của bà ta chính là ở vị trí cổ họng, mũi nỏ tiễn bằng kim loại mềm là bạc nhưng quả nhiên vẫn có thể phá rách lớp da của bà ta, trực tiếp xuyên vào cổ họng của ả.
Tảng đá khổng lồ ở trên cao ầm ầm rơi xuống, thân thể lão quái bà trong giây lát cũng ngã ngửa ra sau, nhưng Lữ Minh Dương còn chưa kịp thở phào một hơi, thì đã thấy lão quái bà lắc người bật lên, lần nữa nâng cao tảng đá khổng lồ kia.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ cười méo mặt, xem ra ả đúng là một con cương thi lì lợm, làm thế nào cũng không chịu chết sao? Đáng tiếc mình không có thứ bảo bối phù tiễn của Hàn Di.
Hắn lại chợt máy động trong lòng, lần nữa rút từ trong ngực ra một mũi nỏ tiễn, hút một hớp máu lưỡi, nhổ ngụm máu lên trên mũi nỏ tiễn, sau đó dùng sức hất tay lần nữa phóng mũi nõ tiễn vào vị trí cổ họng lão quái bà.
Nhưng mũi nỏ tiễn mới bay được nửa đường, lại bị một quả cầu tuyết từ trên không trung đập cho rơi xuống mặt đất, quả cầu tuyết kia chính là do Trương đại sư ném tới đấy.
“Đừng lấy mạng ả." Trương đại sư ha hả cười một tiếng, tung người từ trên mỏm đá lớn nhảy xuống, bộ y phục tù nhân sạch sẽ trên người ông ta phần phật trong gió, nhìn giống như đang đằng vân giá vũ vô cùng phiêu hốt, bay về phía lão quái bà.
Lão nhân lơ lững giữa không trung, tay trái bắt pháp quyết, tay phải thì là kiếm quyết, nhẹ nhàng dùng ngón giữa và ngón trỏ đưa tới trước, điểm về phía mi tâm của lão quái bà, tảng đá lớn đã bị lão quái bà nâng lên đến ngang ngực oành một tiếng rơi trở lại mặt đất, thân hình lão quái bà thì giống như một tượng gỗ hoàn toàn bất động.
Trương đại sư ha hả cười, liếc Lữ Minh Dương rồi nói: “Không tệ, ngươi rất có thiên phú."
Lữ Minh Dương rơi phịch cái mông xuống mặt tuyết thở hổn hển, trận ác chiến này tuy nói là có Trương đại sư ông kế bên lược trận, sớm biết trước hữu kinh vô hiểm, nhưng vết thương bị lão quái bà kia cào rách vẫn không ngừng truyền đến từng cơn ớn lạnh, cả cánh tay gần như mất hết cảm giác, nhưng mà lão đầu này chẳng có chút thương hại nào hết, thật là uổng cho bộ dáng từ mi thiện mục của ổng mà.
Trương đại sư chỉ cười nhạt nói: “Quay về." Dứt lời thì lão xoay người rời đi, cũng không thèm để ý đến Lữ Minh Dương đang vô cùng khốn khổ đằng sau.
Lữ Minh Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lồm cồm bò người dậy, đang lúc cắn răng trợn mắt đứng lên. Hắn chợt phát hiện lão quái bà mới vừa rồi bị Trương đại sư điểm cho bất động bất chợt nhảy lên, theo ở phía sau Trương đại sư, cứ nhảy rồi nhảy theo từng bước ông ta đi tới.
Lữ Minh Dương trợn to hai mắt, chuyện này rốt cục là chuyện gì? Chẳng lẽ đây chính là dẫn thi trong truyền thuyết?
Hắn cười khổ một tiếng, xem ra trên thế giới này thật sự có rất nhiều chuyện mà người bình thường không biết, thậm chí ngay cả mình là “dân trong nghề" cũng không rõ ràng.
Trở lại mảnh sân trống ở trong thôn, thì thấy hai chiếc trực thăng đang neo đậu đều có một tấm lưới khổng lồ giăng bên dưới, bên trong lưới rõ ràng là mấy “thôn dân" đang vô vọng vùng vẫy, lúc này có mấy binh lính đang nhanh nhẹn dùng vải bố quân dụng màu xanh bọc cái lưới lại.
Hiển nhiên mọi người đã hoàn tất nhiệm vụ đang chuẩn bị rồi đi, trưởng phòng Hồ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng hướng về phía Trương đại sư gật đầu một cái, nói: “Đi thôi."
Trương đại sư cười nhạt, leo lên trực thăng trước, còn lão quái bà kia cũng nhảy theo sau Trương đại sư, nhắm cửa khoang trực thăng nhảy lên, nhưng mà thân thể bà ta cứng ngắc, căn bản không có cúi người, vậy thì làm sao mà nhảy vào được? Trương đại sư bỗng nhiên thò đầu ra khỏi cửa khoang, nói với mọi người: “Giúp một tay, đưa ả vào trong."
“Này..." Lão Cao lắp bắp nói.
“Phải đem ả về nghiên cứu, có nhiều ứng dụng quan trọng." Trưởng phòng Hồ lạnh lùng nói.
“Đem ả bỏ chung vào đám kia không được sao." Lão Cao đề nghị, nhìn mọi người một vòng, hy vọng có người đồng tình.
“Tôi phải trông chừng ả mới được, nếu không giữa đường xảy ra chuyện ai sẽ gánh trách nhiệm?" Trương đại sư cười nhạt, thụt đầu trở vào.
Lão Cao quét mắt nhìn mọi người, Hàn Di cười nhạt, cô là “thương binh", hơn nữa lại là một nữ đồng chí, đương nhiên có lý do cự tuyệt công việc này. Cô liền lên trực thăng trước.
Còn Lữ Minh Dương thì giơ giơ cánh tay bê bết máu đông, rồi cũng theo Hàn Di lên trực thăng.
Trưởng phòng Hồ thì khỏi phải tính vào rồi, lão Cao bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quay đầu nhìn mấy tên mặc âu phục trẻ tuổi nháy mắt ra hiệu, nâng thân thể lão quái bà lên đặt vào trong khoang máy bay. Trương đại sư hướng về phía lão quái bà bắt một cái pháp ấn, lão quái bà nhất thời giống như một khúc gỗ bất động nằm trong khoang trực thăng, thậm chí mắt cũng nhắm lại.
Nhìn cương thi dưới chân, mọi người ai nấy đưa mắt nhìn nhau, tuy nói đều là làm “công việc siêu nhiên", nhưng đối mặt với cái thứ không phải sống cũng không phải chết này, ai cũng không có hứng thú. Cũng không biết Trương đại sư này tính toán thế nào, lại đem thứ đồ quỷ này để ở trên “chuyên cơ lãnh đạo".
Trưởng phòng Hồ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc, y hướng về phía tổ lái ra lệnh một tiếng, trực thăng lập tức cất cánh, phát ra tiếng phành phạch khổng lồ, bay về phương xa.
Lữ Minh Dương cũng làm ra bộ dáng không liên quan, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, duỗi cái lưng dài lười biếng, ở trước mặt lãnh đạo mà một chút hình tượng cũng không thèm giữ. Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại việc hắn muốn làm nhất chính là trở về tắm nước nóng một cái cho đã...
Chợt một tiếng nổ long trời truyền đến, giống như là tiếng sấm nổ từ cuối chân trời, làm cho Lữ Minh Dương bất chợt giật mình. Hắn xoay người lại, thì thấy Vọng Thủy thôn phía sau bốc lên một cột bụi mù, hai chiếc trực thăng treo lưới vải đang xuyên qua làm bụi mà đuổi theo.
Bên trong điện đàm vang lên tiến Lưu đội trưởng ở trực thăng phía sau báo cáo: “Xác nhận mục tiêu đã tiêu hủy, xin chỉ thị..."
Lão Cao thở dài nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng xong."
Lữ Minh Dương nháy nháy mắt nói: “Chuyện gì thế?"
“Lở đất..." Lão Cao mặt mũi luôn lạnh lùng giờ phút này cũng nở một nụ cười quỷ, liếc nhìn Lữ Minh Dương nói.
“Lở đất?" Lữ Minh Dương không tin, nhất định là trực thăng phía sau đã cho nổ tung vách núi Vọng Thủy thôn, để cho đá núi chôn vùi cái thôn trang nhỏ. Hắn thầm than một tiếng, cũng không còn cách nào khác, nhưng mà dù sao cũng đang trong lúc bão tuyết, lại không có mưa, thời tiết như vầy mà lại xảy ra lở đất...
Hắn lắc đầu cười khổ, trưởng phòng Hồ ở hàng ghế trước chợt xoay đầu lại mở miệng nói: “Lữ Minh Dương, hành động lần này cậu rất xuất sắc, tôi quyết định bổ nhiệm cậu làm thành viên cao cấp tổ hành động đặc biệt, lập tức có hiệu lực."
Lữ Minh Dương đầu tiên là sửng sốt, đặc công cao cấp, thành viên đội hành động đặc biệt tuyệt đối được coi là một thân phận cao cấp, thế nhưng như vậy cũng đồng nghĩa với việc sau này mình không còn thuộc quyền chỉ huy của lão Mã, trực tiếp trở về viện nghiên cứu linh dị tại Bắc Kinh. Điều này cũng đúng là nguyện vọng lâu nay của mình, bất quá mình chỉ nghĩ là sẽ trở về viện làm một chân nghiên cứu viên nho nhỏ, làm một số việc “nghiên cứu khoa học", chứ không phải đi làm cái gì đặc công cao cấp xông pha tiền tuyến.
Hắn không khỏi cười khổ một trận. Đối diện là Trương đại sư đang nở nụ cười hiền lành, nhìn hắn, hắn xoay đầu qua nhìn Hàn Di bên cạnh, Hàn Di cũng đang nhìn hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong nụ cười nhàn nhạt ôn nhu lại hàm chứa một tia đắc ý...
-----------Lời cuối sách của tác giả-----------------
【Hô hô, rốt cục đã hoàn thêm một quyển, hôm sau lại viết cuốn mới. Quyển này Tạo Bạch tôi viết có chút vội vàng, trung bình mỗi ngày chín ngàn chữ, khiến cho bản thân đối với quyển này không hài lòng lắm, nhưng mà Tạo Bạch bảo đảm câu chuyện càng về sau càng sẽ đặc sắc, ha ha, hoan nghênh tiếp tục theo dõi Tạo Bạch, theo dõi bắt ma đặc công Lữ Minh Dương, theo dõi hắn làm sao làm đặc công cao cấp.】
【Tiết lộ cuốn sau: thứ nhất, lên sàn diễn đầu tiên là nhân vật đã xuất hiện trong quyển thứ nhất đội trưởng đội trinh sát hình sự Giang Vĩ Bân. Thứ hai, đây là câu chuyện về Bàn tay máu, vết cầm quỷ dị, vết ngắt quỷ dị toàn bộ sự kiện đều quỷ dị. Thứ ba, đây là một chuỗi các vụ án kinh khủng đầy máu tanh, dĩ nhiên cũng là một sự kiện linh dị khủng bố. Thứ tư, Tạo Bạch sẽ dốc hết sức mình, vì các bạn mà tận tình giảng thuật những sự thật trên thế giới mà các bạn chưa được biết, thậm chí ngay cả bắt ma đặc công Lữ Minh Dương cũng không hề rõ ràng...】
Tác giả :
Tạo Bạch