Bất Hủ Thần Vương
Chương 98: Hôn sự khó khăn
Đan tiểu thư khanh khách một tiếng:
- Tiểu gia hỏa, lo lắng rồi hả? Lúc trước bộ dạng còn không thèm để ý, tỷ còn tưởng rằng ngươi thật đúng là một điểm cũng không để ý chứ. Thế nào, chiêu thức ấy có phải quá độc hay không? Bất quá ngươi phải cảm tạ tỷ tỷ ta đó. Lúc này tỷ đã nói cho ngươi biết, so với lúc ngươi đang ở trên lôi đài cùng Tống Lam quyết đấu, nàng đột nhiên nói cho ngươi biết… chậc chậc?
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Như thế thì phải cảm tạ Đan tỷ rồi.
- Cảm tạ cũng không cần, đưa thêm đan dược tới là được rồi, đó đều là bạc trắng à nha.
Đan tiểu thư làm ra vẻ mặt tham tiền.
Tống Huy?
Không thể không thừa nhận, chiêu thức ấy của Tống gia rất độc. Nếu như đang lúc tranh đấu mấu chốt, Tống Lam đột nhiên nói ra, quả thật có thể làm hắn phân tâm nhất thời.
Cao thủ giao chiêu, bất luận là ai nhất thời phân tâm, cũng đều có thể trở thành nhược điểm trí mạng cho đối thủ lợi dụng.
Vốn là Vũ Phi Dương, nay lại thêm Tống Huy.
Xem ra, hôn sự của ca ca Nhậm Tinh Hà cùng Lạc gia tiểu thư quả thật là rất gian nan.
Vũ Phi Dương là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy; Tống Huy cũng là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy. Chỉ có điều Tống Huy so với Nhậm Tinh Hà còn lớn hơn vài tuổi, cũng là một trong những thanh niên kiệt xuất của Vân La Thành.
Nhiều đối thủ cạnh tranh như thế, nếu như là Nhậm Tinh Hà trước kia, tự nhiên là không có năng lực chống lại.
Kiếp trước, về chuyện hôn sự này, Nhậm Thương Khung căn bản không có bao nhiêu trí nhớ. Sau khi ca ca Nhậm Tinh Hà bị phế mất một tay, liền cùng Lạc Điệp Vũ cắt đứt liên hệ, nhất quyết không gặp.
Mà Lạc Điệp Vũ cũng bởi vì vậy mà gả cho Vũ Phi Dương, cuối cùng là đồng sàn dị mộng, về phần kết cục như thế nào, có thể thoát khỏi móng vuốt của yêu tộc năm năm sau hay không, Nhậm Thương Khung căn bản không có thời gian để ý.
Vừa mới đến đầu phố, đã thấy Nhậm Tinh Hà đang vội vàng, trên mặt thần sắc lo lắng mà từ trong nhà chạy ra, thấy Nhậm Thương Khung, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút.
- Ca, phải chăng Điệp Vũ tiểu thư có tin tức gì?
- Lão Nhị, ta vừa được mật báo của Điệp Vũ, nói Tống gia hôm nay cùng Lạc gia mật đàm, thương nghị chuyện hôn sự của hai nhà. Điệp Vũ nói, Nhậm gia ta nếu không có động tĩnh, hôm nay nếu để cho hai nhà lén đạt thành hiệp nghị, đến lúc đó mọi sự đã rồi.
- Tống Huy... Tống Huy có tài cán gì, cũng dám xen vào hôn sự này?
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói.
Không hề nghi ngờ, cái gọi là quan hệ thông gia này, kỳ thật đơn giản chính là một loại khí phách chi tranh. Hôn nhân đại sự, nếu như người trong cuộc sống chết không theo, thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể ép được.
Lạc Điệp Vũ cùng Nhậm Tinh Hà tâm đầu ý hợp, điểm này ai cũng không cải biến được.
Có điểm này, cộng thêm sự quyết tâm của Nhậm gia, thì hôn sự này khó mà không thành.
Đương nhiên, hôn sự này, kỳ thật chính là một trận ám chiến mới của Tống gia cùng Nhậm Gia.
Bất quá, Nhậm Thương Khung đối với Tống gia hận thấu xương, há lại để cho bọn chúng tính toán?
- Đi, chúng ta đi Lạc phủ một chuyến!
Nhậm Tinh Hà vội níu Nhậm Thương Khung lại:
- Đợi một chút, lão Nhị, chỉ có ta và đệ hai người?
- Vậy huynh cảm thấy còn muốn kêu ai nữa?
Bên trong Nhậm thị gia tộc, Nhậm Thanh Sương đang phụ trách ở quặng mỏ. Tổ Mẫu bế quan tu luyện, huynh đệ hai người sau khi trở về, còn chưa thấy Tổ mẫu nữa.
Mẫu thân tính cách ôn hoà hiền hậu, loại trường hợp này hiển nhiên cũng không thích hợp. Về phần những người khác trong tộc, một là cùng huynh đệ bọn họ không có giao tình, hai là không đáng tin cậy.
- Ca, đây chính là đoạt cô dâu cho huynh đó. Huynh dâng lên chút dũng khí cùng quyết tâm đi.
Nhậm Thương Khung nửa đùa nửa thật. Nhưng quả thật có tác dụng, Nhậm Tinh Hà ưỡn ngực lên:
- Đúng vậy, phụ mẫu Điệp Vũ luôn chê thiên phú võ đạo của ta quá kém, đây không phải là cơ hội để chứng minh hay sao?
- Đi, để cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của huynh nhìn cho rõ, để cho bọn hắn thấy con rể tương lai cũng là một thiên tài.
Nhậm Thương Khung nói xong, cười ha hả. Hai huynh đệ trên đường cười to, hướng Lạc phủ chạy như bay.
Lạc phủ, trong khuê phòng Lạc Điệp Vũ, vật có thể ném được trên cơ bản đã bị nàng ném mấy lần.
Mấy thiếp thân nha hoàn đều nơm nớp lo sợ, đứng ở một bên, cũng không dám đi khuyên bảo.
Một trung niên phu nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, càu nhàu nói:
- Điệp Vũ, đồ vật mà con đập, ta cùng phụ thân con đã đổi không dưới mười lần rồi, mấy lần trước vì thương con mà từ chối khéo người ta. Nhưng hôm nay khác mấy lần trước, con phải đi ra gặp một lần. Bất kể là Tống Huy cũng tốt, Vũ Phi Dương cũng tốt, tất cả nếu so với Nhậm Tinh Hà thì tốt hơn gấp mười gấp trăm lần?
- Mẹ, mẹ muốn con nói bao nhiêu lần. Nếu phải lấy những tên kia, con gái thà ở vậy suốt đời
Lạc Điệp Vũ thanh âm như phát điên, nếu không phải cân nhắc trước mặt là mẫu thân, nàng đã sớm nổi khùng lên.
- Ngây thơ!
Trung niên phụ nhân kia nói:
- Ta không biết Nhậm Tinh Hà kia cho con uống bùa mê thuốc lú gì. Con nói cho ta một chút, tiểu tử kia có cái gì tốt chứ?
- Con nói ra mẹ tin được sao?
Lạc Điệp Vũ nói thầm.
- Hừ, ta còn không biết tiểu tử kia sao, chơi bời lêu lổng, thiên phú lại chẳng ra sao, không mặt nào là được cả!
- Mẹ, trong lòng người có thành kiến, tự nhiên là thấy như vậy. Nếu mẹ cùng hắn tiếp xúc vài lần sẽ biết, Tinh Hà bề ngoài hào phóng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, trọng tình cảm, có nghĩa khí, hơn nữa khi con gái ở cùng hắn, lòng rất là vui vẻ, không cần quá nhiều lễ nghi phiền phức. Con gái muốn quậy như thế nào, hắn đều theo con quậy như thế đó. Thử hỏi, Tống Huy, Vũ Phi Dương, bọn hắn có thể được như vậy sao?
- Điệp Vũ a, nếu không như thế, mẹ sao lại nói con ngây thơ. Tiểu tử kia vì hiểu được tính cách của con, nên biết cách làm con vui vẻ. Loại người biết lợi dụng nhược điểm của nữ hài này, là không đáng tin cậy nhất. Muốn danh khí không có danh khí, muốn thực lực không có thực lực. Con muốn lấy hắn, sau này sợ không có cơm mà ăn. Tống Huy cùng Vũ Phi Dương, đều là những thiên tài có thể thừa kế chức vị gia chủ tương lai...
- Mẹ, mẹ muốn con gái xuất giá, là lập gia đình sống hạnh phúc, hay là chỉ muốn gả cho một quý tộc?
- Nhưng lập gia đình cũng phải xem thân phận cùng bối cảnh!
- Như vậy lúc trước, hôn sự của con cùng Tinh Hà, không phải là do phụ mẫu hai bên định ra hay sao?
- Đó là do cha con hồ đồ! Bị Nhậm Đông Lưu lừa bịp.
- Mẹ, mẹ không nên nói Đông Lưu bá bá như vậy.
- Ta nói hắn thì sao? Nhậm Đông Lưu nếu như không chết, con gả cho Nhậm Tinh Hà, mẹ tuyệt đối không phản đối. Nhưng Nhậm Đông Lưu đã chết, Nhậm Tinh Hà thành ra cái gì chứ? Ngay cả một gia đình nhỏ cũng gánh không nổi? Nếu như mẹ không lầm, một mạch của hắn, là đệ đệ hắn Nhậm Thương Khung làm đương gia?
- Mẹ, mẹ nói một nghìn, nói một vạn, con gái chỉ nói một câu, đời này, con gái chỉ lấy Tinh Hà!
Lạc Điệp Vũ nói như đinh đóng cột.
Lạc phu nhân giận dữ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, tận tình khuyên bảo:
- Điệp Vũ, con bị tiểu tử kia cho uống thuốc mê rồi. Tự con nói xem, hắn đi nơi nào, con cũng không biết? Con gửi nhiều thư tín như vậy, hắn cũng không một chút hồi âm? Loại nam nhân không có trách nhiệm này, con còn tin hắn nữa sao? Không cần nói chi xa, nếu Nhậm Tinh Hà hôm nay dám đến, mẹ sẽ coi trong hắn hơn ba phần!
Lạc Điệp Vũ một bụng ủy khuất, kêu lên:
- Con mặc kệ, mặc kệ hắn hôm nay có tới hay không, con chỉ chờ một mình hắn. Hôm nay không đến, ngày mai sẽ đến. Ngày mai không đến, con sẽ chờ đến khi hắn tới!
- Nếu mười năm cũng chưa tới!
- Nữ nhi sẽ chờ hắn mười năm.
Khẩu khí của Lạc Điệp Vũ rất vững tin, nhưng lập tức bác bỏ:
- Tinh Hà cùng Vũ Phi Dương một năm ước chiến, hắn nhất định sẽ trở lại!
- Một năm ước chiến, hừ, một năm ước chiến chó má. Điệp Vũ, chẳng lẽ con còn không biết, một năm ước chiến này, đã trở thành một chuyện cười cho cả Vân La Thành rồi sao. Nhậm Tinh Hà hắn chỉ là võ đạo Trúc Cơ tứ trọng, lấy cái gì cùng thất trọng như Vũ Phi Dương đối chiến? Cũng chỉ có nha đầu ngốc như con mới tin. Ta đoán Nhậm Tinh Hà hắn, nhất định là không còn mặt mũi gặp người, nên bỏ trốn đi rồi.
Lạc Điệp Vũ cho tới bây giờ cũng không phải là thục nữ, nếu như người trước mặt không phải là mẹ ruột, nàng đã sớm nói: đánh rắm.
Ngay lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vú già tùy thân của Lạc phu nhân vội vàng đi đến, bẩm báo nói:
- Phu nhân, hai nhi tử của Nhậm Đông Lưu hùng hổ đến nhà, muốn gặp tiểu thư.
Lạc Điệp Vũ nghe vậy, đôi mắt đẹp bắn ra hào quang hạnh phúc, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Lạc phu nhân giẫm chân mắng:
- Đến hay lắm!
Dù sao hôm nay người của Tống gia cũng tới, Tống Huy ngọc thụ lâm phong, còn Nhậm Tinh Hà thì bộ dạng cợt nhả, chơi bời lêu lổng, tương phản trái ngược khiến cho Lạc phu nhân rất khó chịu.
- Hảo hảo hảo, Nhậm Tinh Hà, ngươi đây là tự rước lấy nhục. Hôm nay để cho Tống Huy làm nhục ngươi một phen, để cho Điệp Vũ triệt để hết hy vọng!
Lạc phu nhân dậm chân một cái, cũng chạy như bay ra, hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ phu nhân.
Tống Huy vốn đang ở phòng khách của Lạc gia uống trà, nghe nói Nhậm Tinh Hà đến, khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi, Nhậm Tinh Hà này, là muốn mất mặt hay sao?
- Tiểu gia hỏa, lo lắng rồi hả? Lúc trước bộ dạng còn không thèm để ý, tỷ còn tưởng rằng ngươi thật đúng là một điểm cũng không để ý chứ. Thế nào, chiêu thức ấy có phải quá độc hay không? Bất quá ngươi phải cảm tạ tỷ tỷ ta đó. Lúc này tỷ đã nói cho ngươi biết, so với lúc ngươi đang ở trên lôi đài cùng Tống Lam quyết đấu, nàng đột nhiên nói cho ngươi biết… chậc chậc?
Nhậm Thương Khung cười khổ nói:
- Như thế thì phải cảm tạ Đan tỷ rồi.
- Cảm tạ cũng không cần, đưa thêm đan dược tới là được rồi, đó đều là bạc trắng à nha.
Đan tiểu thư làm ra vẻ mặt tham tiền.
Tống Huy?
Không thể không thừa nhận, chiêu thức ấy của Tống gia rất độc. Nếu như đang lúc tranh đấu mấu chốt, Tống Lam đột nhiên nói ra, quả thật có thể làm hắn phân tâm nhất thời.
Cao thủ giao chiêu, bất luận là ai nhất thời phân tâm, cũng đều có thể trở thành nhược điểm trí mạng cho đối thủ lợi dụng.
Vốn là Vũ Phi Dương, nay lại thêm Tống Huy.
Xem ra, hôn sự của ca ca Nhậm Tinh Hà cùng Lạc gia tiểu thư quả thật là rất gian nan.
Vũ Phi Dương là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy; Tống Huy cũng là võ đạo Trúc Cơ tầng thứ bảy. Chỉ có điều Tống Huy so với Nhậm Tinh Hà còn lớn hơn vài tuổi, cũng là một trong những thanh niên kiệt xuất của Vân La Thành.
Nhiều đối thủ cạnh tranh như thế, nếu như là Nhậm Tinh Hà trước kia, tự nhiên là không có năng lực chống lại.
Kiếp trước, về chuyện hôn sự này, Nhậm Thương Khung căn bản không có bao nhiêu trí nhớ. Sau khi ca ca Nhậm Tinh Hà bị phế mất một tay, liền cùng Lạc Điệp Vũ cắt đứt liên hệ, nhất quyết không gặp.
Mà Lạc Điệp Vũ cũng bởi vì vậy mà gả cho Vũ Phi Dương, cuối cùng là đồng sàn dị mộng, về phần kết cục như thế nào, có thể thoát khỏi móng vuốt của yêu tộc năm năm sau hay không, Nhậm Thương Khung căn bản không có thời gian để ý.
Vừa mới đến đầu phố, đã thấy Nhậm Tinh Hà đang vội vàng, trên mặt thần sắc lo lắng mà từ trong nhà chạy ra, thấy Nhậm Thương Khung, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút.
- Ca, phải chăng Điệp Vũ tiểu thư có tin tức gì?
- Lão Nhị, ta vừa được mật báo của Điệp Vũ, nói Tống gia hôm nay cùng Lạc gia mật đàm, thương nghị chuyện hôn sự của hai nhà. Điệp Vũ nói, Nhậm gia ta nếu không có động tĩnh, hôm nay nếu để cho hai nhà lén đạt thành hiệp nghị, đến lúc đó mọi sự đã rồi.
- Tống Huy... Tống Huy có tài cán gì, cũng dám xen vào hôn sự này?
Nhậm Thương Khung cười lạnh nói.
Không hề nghi ngờ, cái gọi là quan hệ thông gia này, kỳ thật đơn giản chính là một loại khí phách chi tranh. Hôn nhân đại sự, nếu như người trong cuộc sống chết không theo, thì cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không thể ép được.
Lạc Điệp Vũ cùng Nhậm Tinh Hà tâm đầu ý hợp, điểm này ai cũng không cải biến được.
Có điểm này, cộng thêm sự quyết tâm của Nhậm gia, thì hôn sự này khó mà không thành.
Đương nhiên, hôn sự này, kỳ thật chính là một trận ám chiến mới của Tống gia cùng Nhậm Gia.
Bất quá, Nhậm Thương Khung đối với Tống gia hận thấu xương, há lại để cho bọn chúng tính toán?
- Đi, chúng ta đi Lạc phủ một chuyến!
Nhậm Tinh Hà vội níu Nhậm Thương Khung lại:
- Đợi một chút, lão Nhị, chỉ có ta và đệ hai người?
- Vậy huynh cảm thấy còn muốn kêu ai nữa?
Bên trong Nhậm thị gia tộc, Nhậm Thanh Sương đang phụ trách ở quặng mỏ. Tổ Mẫu bế quan tu luyện, huynh đệ hai người sau khi trở về, còn chưa thấy Tổ mẫu nữa.
Mẫu thân tính cách ôn hoà hiền hậu, loại trường hợp này hiển nhiên cũng không thích hợp. Về phần những người khác trong tộc, một là cùng huynh đệ bọn họ không có giao tình, hai là không đáng tin cậy.
- Ca, đây chính là đoạt cô dâu cho huynh đó. Huynh dâng lên chút dũng khí cùng quyết tâm đi.
Nhậm Thương Khung nửa đùa nửa thật. Nhưng quả thật có tác dụng, Nhậm Tinh Hà ưỡn ngực lên:
- Đúng vậy, phụ mẫu Điệp Vũ luôn chê thiên phú võ đạo của ta quá kém, đây không phải là cơ hội để chứng minh hay sao?
- Đi, để cho nhạc phụ nhạc mẫu tương lai của huynh nhìn cho rõ, để cho bọn hắn thấy con rể tương lai cũng là một thiên tài.
Nhậm Thương Khung nói xong, cười ha hả. Hai huynh đệ trên đường cười to, hướng Lạc phủ chạy như bay.
Lạc phủ, trong khuê phòng Lạc Điệp Vũ, vật có thể ném được trên cơ bản đã bị nàng ném mấy lần.
Mấy thiếp thân nha hoàn đều nơm nớp lo sợ, đứng ở một bên, cũng không dám đi khuyên bảo.
Một trung niên phu nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá, càu nhàu nói:
- Điệp Vũ, đồ vật mà con đập, ta cùng phụ thân con đã đổi không dưới mười lần rồi, mấy lần trước vì thương con mà từ chối khéo người ta. Nhưng hôm nay khác mấy lần trước, con phải đi ra gặp một lần. Bất kể là Tống Huy cũng tốt, Vũ Phi Dương cũng tốt, tất cả nếu so với Nhậm Tinh Hà thì tốt hơn gấp mười gấp trăm lần?
- Mẹ, mẹ muốn con nói bao nhiêu lần. Nếu phải lấy những tên kia, con gái thà ở vậy suốt đời
Lạc Điệp Vũ thanh âm như phát điên, nếu không phải cân nhắc trước mặt là mẫu thân, nàng đã sớm nổi khùng lên.
- Ngây thơ!
Trung niên phụ nhân kia nói:
- Ta không biết Nhậm Tinh Hà kia cho con uống bùa mê thuốc lú gì. Con nói cho ta một chút, tiểu tử kia có cái gì tốt chứ?
- Con nói ra mẹ tin được sao?
Lạc Điệp Vũ nói thầm.
- Hừ, ta còn không biết tiểu tử kia sao, chơi bời lêu lổng, thiên phú lại chẳng ra sao, không mặt nào là được cả!
- Mẹ, trong lòng người có thành kiến, tự nhiên là thấy như vậy. Nếu mẹ cùng hắn tiếp xúc vài lần sẽ biết, Tinh Hà bề ngoài hào phóng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế, trọng tình cảm, có nghĩa khí, hơn nữa khi con gái ở cùng hắn, lòng rất là vui vẻ, không cần quá nhiều lễ nghi phiền phức. Con gái muốn quậy như thế nào, hắn đều theo con quậy như thế đó. Thử hỏi, Tống Huy, Vũ Phi Dương, bọn hắn có thể được như vậy sao?
- Điệp Vũ a, nếu không như thế, mẹ sao lại nói con ngây thơ. Tiểu tử kia vì hiểu được tính cách của con, nên biết cách làm con vui vẻ. Loại người biết lợi dụng nhược điểm của nữ hài này, là không đáng tin cậy nhất. Muốn danh khí không có danh khí, muốn thực lực không có thực lực. Con muốn lấy hắn, sau này sợ không có cơm mà ăn. Tống Huy cùng Vũ Phi Dương, đều là những thiên tài có thể thừa kế chức vị gia chủ tương lai...
- Mẹ, mẹ muốn con gái xuất giá, là lập gia đình sống hạnh phúc, hay là chỉ muốn gả cho một quý tộc?
- Nhưng lập gia đình cũng phải xem thân phận cùng bối cảnh!
- Như vậy lúc trước, hôn sự của con cùng Tinh Hà, không phải là do phụ mẫu hai bên định ra hay sao?
- Đó là do cha con hồ đồ! Bị Nhậm Đông Lưu lừa bịp.
- Mẹ, mẹ không nên nói Đông Lưu bá bá như vậy.
- Ta nói hắn thì sao? Nhậm Đông Lưu nếu như không chết, con gả cho Nhậm Tinh Hà, mẹ tuyệt đối không phản đối. Nhưng Nhậm Đông Lưu đã chết, Nhậm Tinh Hà thành ra cái gì chứ? Ngay cả một gia đình nhỏ cũng gánh không nổi? Nếu như mẹ không lầm, một mạch của hắn, là đệ đệ hắn Nhậm Thương Khung làm đương gia?
- Mẹ, mẹ nói một nghìn, nói một vạn, con gái chỉ nói một câu, đời này, con gái chỉ lấy Tinh Hà!
Lạc Điệp Vũ nói như đinh đóng cột.
Lạc phu nhân giận dữ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, tận tình khuyên bảo:
- Điệp Vũ, con bị tiểu tử kia cho uống thuốc mê rồi. Tự con nói xem, hắn đi nơi nào, con cũng không biết? Con gửi nhiều thư tín như vậy, hắn cũng không một chút hồi âm? Loại nam nhân không có trách nhiệm này, con còn tin hắn nữa sao? Không cần nói chi xa, nếu Nhậm Tinh Hà hôm nay dám đến, mẹ sẽ coi trong hắn hơn ba phần!
Lạc Điệp Vũ một bụng ủy khuất, kêu lên:
- Con mặc kệ, mặc kệ hắn hôm nay có tới hay không, con chỉ chờ một mình hắn. Hôm nay không đến, ngày mai sẽ đến. Ngày mai không đến, con sẽ chờ đến khi hắn tới!
- Nếu mười năm cũng chưa tới!
- Nữ nhi sẽ chờ hắn mười năm.
Khẩu khí của Lạc Điệp Vũ rất vững tin, nhưng lập tức bác bỏ:
- Tinh Hà cùng Vũ Phi Dương một năm ước chiến, hắn nhất định sẽ trở lại!
- Một năm ước chiến, hừ, một năm ước chiến chó má. Điệp Vũ, chẳng lẽ con còn không biết, một năm ước chiến này, đã trở thành một chuyện cười cho cả Vân La Thành rồi sao. Nhậm Tinh Hà hắn chỉ là võ đạo Trúc Cơ tứ trọng, lấy cái gì cùng thất trọng như Vũ Phi Dương đối chiến? Cũng chỉ có nha đầu ngốc như con mới tin. Ta đoán Nhậm Tinh Hà hắn, nhất định là không còn mặt mũi gặp người, nên bỏ trốn đi rồi.
Lạc Điệp Vũ cho tới bây giờ cũng không phải là thục nữ, nếu như người trước mặt không phải là mẹ ruột, nàng đã sớm nói: đánh rắm.
Ngay lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, vú già tùy thân của Lạc phu nhân vội vàng đi đến, bẩm báo nói:
- Phu nhân, hai nhi tử của Nhậm Đông Lưu hùng hổ đến nhà, muốn gặp tiểu thư.
Lạc Điệp Vũ nghe vậy, đôi mắt đẹp bắn ra hào quang hạnh phúc, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Lạc phu nhân giẫm chân mắng:
- Đến hay lắm!
Dù sao hôm nay người của Tống gia cũng tới, Tống Huy ngọc thụ lâm phong, còn Nhậm Tinh Hà thì bộ dạng cợt nhả, chơi bời lêu lổng, tương phản trái ngược khiến cho Lạc phu nhân rất khó chịu.
- Hảo hảo hảo, Nhậm Tinh Hà, ngươi đây là tự rước lấy nhục. Hôm nay để cho Tống Huy làm nhục ngươi một phen, để cho Điệp Vũ triệt để hết hy vọng!
Lạc phu nhân dậm chân một cái, cũng chạy như bay ra, hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ phu nhân.
Tống Huy vốn đang ở phòng khách của Lạc gia uống trà, nghe nói Nhậm Tinh Hà đến, khóe miệng hiện lên một nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng thì cười lạnh không thôi, Nhậm Tinh Hà này, là muốn mất mặt hay sao?
Tác giả :
Lê Thiên