Bất Hủ Phàm Nhân
Chương 266: Thực sự tới rồi
- Hình hộ pháp bị người ta đánh trọng thương, Thanh Vân Bảo bảo chủ Trầm Bách Kỳ đã bị giết...
Tang Ức Bình vội vàng nói.
- Cái gì?
Mạc Vô Kỵ biến sắc:
- Hình hộ pháp ở đâu? Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ lại có tu sĩ Ngoại Vực xâm lấn?
Hình Hoàng thực lực Chân Thần Cảnh, cư nhiên bị người khác đánh bị thương nặng? Không muốn nói Hình Hoàng, chính là thực lực của Trầm Bách Kỳ cũng tuyệt đối không thấp, rất có thể cũng là Chân Thần Cảnh, làm sao có thể bị giết?
Tang Ức Bình chậm lại một cái, vẫn như cũ lo lắng nói:
- Là Chân Mạch Đại Lục cường giả tới, có một Nhân Gian Tiên Vương tên là Cô Kỳ, hắn vừa tới đã trực tiếp chỉ rõ muốn ngươi đi qua gặp hắn.
Mạc Vô Kỵ cũng hít một hơi hơi lạnh, sợ quỷ có quỷ, hắn sợ nhất chính là Chân Mạch Đại Lục cường giả tới đây, không nghĩ là cái gì tới vẫn phải tới. Đáng tiếc hắn bế quan hai năm, cũng bất quá mới vừa từ nguyên đan tầng hai tu luyện tới nguyên đan tầng mười mà thôi, khoảng cách Nhân tiên, còn cách xa vạn dặm.
- Nếu hắn muốn tìm ta, đả thương Hình hộ pháp cũng là có thể giải thích, vì sao Trầm Bách Kỳ bị giết?
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh lại.
Một bên Phủ Thiên than thở:
- Trầm Bách Kỳ bị người của Thanh Vân Bảo bán đứng, nghe nói trên người hắn có một quyển Vô Tự Đan Thư. Cô Kỳ trực tiếp bức bách Trầm bảo chủ giao ra Vô Tự Đan Thư, Trầm bảo chủ không muốn, bị Cô Kỳ này dễ dàng giết chết, cả chiếc nhẫn trữ vật đều bị Cô Kỳ lấy đi.
- Ai biết Trầm Bách Kỳ có Vô Tự Đan Thư?
Mạc Vô Kỵ giọng nói có thêm một tia sát khí. Vô luận hắn không muốn cùng Trầm Bách Kỳ cùng xuất hiện, nhưng Trầm Bách Kỳ dầu gì cũng là phụ thân của Trầm Liên. Phụ thân của Trầm Liên bị người bán đứng, thậm chí mất đi mạng nhỏ, hắn há có thể buông tha?
- Nghe nói là một người tên là Ngô Kinh Vũ, người này là con nuôi của Trầm Bách Kỳ. Có người nói phụ thân của hắn Ngô Vu cùng Trầm Bách Kỳ từng có giao tình chi mệnh, Ngô Vu sau khi mất tích, Trầm Bách Kỳ đã thu nuôi Ngô Kinh Vũ. Lúc này đây Ngô Kinh Vũ bán đứng Trầm Bách Kỳ, lại được cường giả Chân Mạch Đại Lục vừa ý, sẽ dẫn hắn đi Chân Mạch Đại Lục.
Tang Ức Bình đáp.
Mạc Vô Kỵ trước mắt lập tức liền hiện ra một người nam tử mặt dài mắt nhỏ, hắn tại Trường Lạc trong đại hội Dược Tiên Môn đã ra mắt tên này một lần. Lúc đó nếu mà không phải là Trầm Liên uy hiếp hắn, không cho hắn tố cáo chuyện mình ở Dược Tiên Môn quảng trường đả thương người, một lần kia hắn và Yên Nhi đều chạy không thoát.
Mạc Vô Kỵ lập tức nói:
- Phủ Thiên, ngươi lập tức đi chiếu cố Hình hộ pháp, sau đó ngăn chặn người của Chân Mạch Đại Lục, nói cho bọn hắn biết, ta rất nhanh sẽ đến.
- Chưởng môn sư huynh, ngươi đi đâu cũng không thể đi Ngũ Hành vực thành a, một khi đi, nhất định là có đi mà không có về.
Tang Ức Bình vội vàng nói.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Coi như là có đi mà không có về, ta cũng nhất định phải đi, bởi vì ta là minh chủ Bách Tông Liên Minh.
Tang Ức Bình há miệng, không nói gì nữa. Xảy ra sự tình, minh chủ Bách Tông Liên Minh đều ẩn núp không được, hắn cái này minh chủ cũng làm uổng.
Có lẽ trốn đi mới là biện pháp tốt nhất, bất quá đó không phải là Mạc Vô Kỵ hắn. Vô số tu sĩ hỗ trợ hắn Mạc Vô Kỵ trở thành minh chủ Bách Tông Liên Minh, không phải là bởi vì hắn là Thiên Cơ Tông tông chủ, mà là bởi vì hắn là tán tu 2705. Một tán tu quyết không úy kỵ, một tán tu dùng hành động nói chuyện.
...
Ngũ Hành vực thành.
Trong đại điện Bách Tông Liên Minh đại lâu lầu một.
Giang Tú Sơn cùng Phong Chấn Thu sắc mặt có chút tái nhợt, Hình Hoàng cả người là máu, nằm gục ở dưới một cây trụ trong đại điện, không biết là chết hay sống.
Địa phương khoảng cách Hình Hoàng hai trượng, một cái thi thể không đầu nằm ở nơi đó, chính là Thanh Vân Bảo bảo chủ Trầm Bách Kỳ.
Vị trí chủ tọa đại điện ngồi sẵn một người nam tử không có lông mày, nam tử này mi mắt buông xuống, dường như chuyện gì cũng không nằm trong phạm vi hắn quan tâm.
Hai bên nam tử không có lông mày, đứng ba bốn tên tu sĩ.
- Cho các ngươi thêm nửa canh giờ, nếu là tán tu 2705 này không có xuất hiện ở nơi này, ta sẽ lập tức giết sạch.
Nam tử đột nhiên nói một câu nói, giọng nói thật giống như đến từ xa xôi hư không.
- Tiền bối, từ Thiên Cơ Tông lại đây, ít nhất phải mất hai canh giờ, chúng ta đã báo cho hắn, tin tưởng sẽ tới rất nhanh, còn xin tiền bối kiên trì chờ một hồi.
Phong Chấn Thu khom người nói.
Trên thực tế bởi vì Mạc Vô Kỵ là tông chủ Bách Tông Liên Minh, cho nên Thiên Cơ Tông đến Vấn Thiên Thành có truyền tống trận, đến Ngũ Hành vực thành cũng có truyền tống trận. Chân chính từ Thiên Cơ Tông tới nơi này bất quá là nửa nén hương mà thôi, hắn nói hai canh giờ, là hi vọng Mạc Vô Kỵ có chút chuẩn bị.
Trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ, từ khi Mạc Vô Kỵ trở thành minh chủ Bách Tông Liên Minh tới nay, Bách Tông Liên Minh tại dưới thủ đoạn của hắn chế định, phát triển cấp tốc. Sự thực cũng chứng minh Mạc Vô Kỵ thủ đoạn phi thường chính xác, thực lực tu sĩ Thất Lạc Đại Lục đã được đề cao.
Thế nhưng đối mặt cường giả chân chính, hắn mới phát hiện Thất Lạc Đại Lục vẫn là Thất Lạc Đại Lục trước đây mà thôi.
- Ta sẽ cho ngươi hai canh giờ, hai canh giờ sau đó không có thấy người, ta sẽ chém tận giết tuyệt.
Nam tử không có lông mày lạnh lùng nói một tiếng. Hắn đã tính là Mạc Vô Kỵ sẽ không trốn, mà là sẽ tới nơi này.
...
Vấn Thiên Học Cung.
Một người tu sĩ trẻ tuổi ngăn cản lối đi của Mạc Vô Kỵ:
- Nếu mà tự tiện xông vào Vấn Thiên Học Cung, giết không tha.
Mạc Vô Kỵ không có xông loạn, lấy ra một quả ngọc bài nói:
- Ta là minh chủ Bách Tông Liên Minh, hiện tại có việc gấp muốn đi tìm Đan Tháp Linh Lung.
- Mạc Minh Chủ...
Tuy tên tu sĩ này chưa từng đi Ngũ Hành vực thành, đối với đại danh của Mạc Vô Kỵ thế nhưng sớm nghe nói qua. [ T R U Y E N F U L L . V N] Đã từng là đệ tử Vấn Thiên Học Cung ngoại môn ngọn núi, dùng thân phận một cái tán tu 2705 leo lên Bách Tông Liên Minh điểm cống hiến bảng đệ nhất. Cái này cũng chưa tính, tại hai năm trước, hắn lại lực áp các đại chuẩn Thiên cấp tông môn tông chủ, dùng thân phận Thiên Cơ Tông tông chủ trở thành minh chủ Bách Tông Liên Minh.
Biết là Mạc Vô Kỵ, người tu sĩ Vấn Thiên Học Cung nhất thời thu hồi sát khí của mình, nhanh chóng khom người thi lễ:
- Mạc Minh Chủ, ta rất muốn để cho ngài tiến vào Vấn Thiên Học Cung, nhưng bây giờ ngài không phải là người của Vấn Thiên Học Cung, điều này làm cho đệ tử rất khó...
- Để cho hắn đi vào, có chuyện gì, ta phụ trách.
Một cái thanh âm đột ngột cắt đứt tên đệ tử này.
- Cẩm Văn sư thúc?
Tên đệ tử này thấy rõ ràng người vừa tới sau đó, liền vội vàng khom người thi lễ.
Người tới chính là Sư Cẩm Văn, hắn đối với tên đệ tử này gật đầu, lại nói với Mạc Vô Kỵ:
- Trước đây đa tạ ngươi đã cứu ta một lần, nếu là ngươi muốn tìm sư phụ ta, vậy ngươi khả năng đã đi công cốc rồi. Từ sau khi Ngoại Vực đại chiến, sư phụ ta chưa có trở về lần nào.
Linh Lung bà bà đến hiện tại vẫn chưa về, Mạc Vô Kỵ nhất thời chau mày, Linh Lung bà bà là hắn cứu, hắn tự nhiên biết Linh Lung bà bà không có chuyện gì. Dùng Linh Lung Chân Thần Cảnh tu vi, coi như là chưa có trở về, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề lớn lao. Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ không có tiếp tục còn nghĩ tới Linh Lung bà bà.
- Cẩm văn Đan Sư, ta muốn đi Vấn Thiên Học Cung có một số việc, cũng không nhất định phải gặp Linh Lung bà bà.
Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói.
Hắn tới nơi này đích xác không phải là vì Linh Lung bà bà mà đến, bất quá lúc trước tu sĩ kia chặn đường, hắn tìm một cái cớ mới có thể vào sao?
- Ngươi đi đi, Phong viện trưởng nói qua, vô luận như thế nào Vấn Thiên Học Cung đều là nhà của ngươi.
Sư Cẩm Văn đáp lễ.
Mạc Vô Kỵ là minh chủ Bách Tông Liên Minh, địa vị so với nàng Đan Tháp Đan Sư (phải) cao hơn.
- Đa tạ.
Mạc Vô Kỵ sau khi nói xong thân hình lóe lên, đã tiến vào Vấn Thiên Học Cung. Hắn trong lòng vẫn là rất cảm kích Phong Chấn Thu, nếu mà không phải là Phong Chấn Thu công khai nói qua lời này, hắn ngày hôm nay rất có thể không vào được.
Chỉ không tới nửa nén hương, Mạc Vô Kỵ liền đi tới một mảnh khe sâu vách đá của Đan Tháp.
Khi Mạc Vô Kỵ thấy lão giả râu bạc trắng vẫn như cũ ngồi bên khe sâu thả cần câu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khom người thi lễ nói:
- Mạc Vô Kỵ ra mắt tiền bối.
Lão giả râu bạc trắng cười hắc hắc, lưỡi câu trong tay lôi kéo, lại là một con cá nhỏ vô sắc trong suốt. Lão giả trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, mau chóng đem cá nhỏ thu vào thùng gỗ bên người.
Làm xong những thứ này, hắn mới quay đầu lại nhìn Mạc Vô Kỵ nói:
- Không sai, không sai, vận khí của ngươi tốt, hai lần tới nơi này, đều làm cho ta có thu hoạch. Nói đi, tìm ta có chuyện zè?
Mạc Vô Kỵ lần thứ hai khom người:
- Vãn bối muốn mời tiền bối hỗ trợ xuất thủ một lần, còn xin tiền bối xem tại phân thượng mọi người đều xuất thân từ đồng nhất tông môn...
- Dừng đê.
Lão giả râu bạc trắng trực tiếp gọi Mạc Vô Kỵ ngừng, đứng lên, quan sát trên dưới Mạc Vô Kỵ một phen nói:
- Đù! Bọn người kia thực sự là ngu xuẩn, cư nhiên qua hai năm mới tìm đến, ngu ngốc, ngu vờ lờ...
Mạc Vô Kỵ có chút nghi hoặc nhìn lão giả râu bạc trắng này, hắn hoàn toàn không hiểu lão giả này tới cùng là có ý gì.
Lão giả râu bạc trắng hừ một tiếng:
- Có phải là cường giả Chân mạch đại lục tới rồi không? Bọn chúng muốn thông đít ngươi, do đó ngươi sợ vãi tè nên tới tìm ta hỗ trợ, có đúng hay không?
Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói:
- Đúng là như vậy, tiền bối làm sao biết được hay vậy?
- Hắc hắc!
Lão giả râu bạc trắng cười hắc hắc:
- Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu, bọn người kia quá ngu ngốc, biết rất rõ ràng con khỉ mông đít đó chết ở trên tay ngươi, cư nhiên qua hai năm mới tìm đến.
Mạc Vô Kỵ đã hiểu rõ ý của lão giả râu bạc trắng, thì ra tên này cho rằng người Chân Mạch Đại Lục đã tới chậm, hắn lập tức nói:
- Tiền bối lời này cũng không hậu đạo nha, con khỉ mông đít kia rõ ràng chết ở trên tay của ngài, ta cũng không có thực lực đi giết hắn...
Nói còn chưa dứt lời, Mạc Vô Kỵ cũng không nói được nữa, hắn nghĩ tới, Tằng Hầu Ất còn thật là hắn giết chết. Lão giả râu bạc trắng chỉ là đem Tằng Hầu Ất đánh thành trọng thương tàn phế, sau đó lấy hết đồ đạc bỏ chạy, sau cùng hắn giết Tằng Hầu Ất, còn tìm địa phương diệt thi hủy cốt mà.
Lão giả râu bạc trắng đắc ý nhìn Mạc Vô Kỵ:
- Tại sao không nói nữa đê? Rốt cuộc là chết ở trên tay ta hay là chết tại trong tay ngươi? Hé hé!
Mạc Vô Kỵ im lặng nhìn lão gia hỏa này, tên này thoạt nhìn chuyện gì đều không thèm để ý, lại tinh minh như khỉ đột vậy. Phỏng chừng hắn cố ý để cho người của Chân Mạch Đại Lục biết, mình giết Tằng Hầu Ất sau đó tiêu hủy hiện trường. Chẳng trách mình trước đây hỏi tên này vì sao không ngăn cản cường giả Chân Mạch Đại Lục điều tra thì, lão nhân này phọt ngay một câu: “liên quan gì tới ta?". Thì ra lão nhân đã sớm chờ đợi ngày này.
- Nếu hết thảy đều trong tính toán của tiền bối, vậy xin hỏi tiền bối vì sao phải tính toán ta vào? Cần phải như thế nào tiền bối mới giúp ta lúc này đây?
Tại sau khi biết lão giả này tính toán đối với hắn, Mạc Vô Kỵ đơn giản xem như làm một cuộc giao dịch.
Tang Ức Bình vội vàng nói.
- Cái gì?
Mạc Vô Kỵ biến sắc:
- Hình hộ pháp ở đâu? Rốt cuộc là ai làm? Chẳng lẽ lại có tu sĩ Ngoại Vực xâm lấn?
Hình Hoàng thực lực Chân Thần Cảnh, cư nhiên bị người khác đánh bị thương nặng? Không muốn nói Hình Hoàng, chính là thực lực của Trầm Bách Kỳ cũng tuyệt đối không thấp, rất có thể cũng là Chân Thần Cảnh, làm sao có thể bị giết?
Tang Ức Bình chậm lại một cái, vẫn như cũ lo lắng nói:
- Là Chân Mạch Đại Lục cường giả tới, có một Nhân Gian Tiên Vương tên là Cô Kỳ, hắn vừa tới đã trực tiếp chỉ rõ muốn ngươi đi qua gặp hắn.
Mạc Vô Kỵ cũng hít một hơi hơi lạnh, sợ quỷ có quỷ, hắn sợ nhất chính là Chân Mạch Đại Lục cường giả tới đây, không nghĩ là cái gì tới vẫn phải tới. Đáng tiếc hắn bế quan hai năm, cũng bất quá mới vừa từ nguyên đan tầng hai tu luyện tới nguyên đan tầng mười mà thôi, khoảng cách Nhân tiên, còn cách xa vạn dặm.
- Nếu hắn muốn tìm ta, đả thương Hình hộ pháp cũng là có thể giải thích, vì sao Trầm Bách Kỳ bị giết?
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh lại.
Một bên Phủ Thiên than thở:
- Trầm Bách Kỳ bị người của Thanh Vân Bảo bán đứng, nghe nói trên người hắn có một quyển Vô Tự Đan Thư. Cô Kỳ trực tiếp bức bách Trầm bảo chủ giao ra Vô Tự Đan Thư, Trầm bảo chủ không muốn, bị Cô Kỳ này dễ dàng giết chết, cả chiếc nhẫn trữ vật đều bị Cô Kỳ lấy đi.
- Ai biết Trầm Bách Kỳ có Vô Tự Đan Thư?
Mạc Vô Kỵ giọng nói có thêm một tia sát khí. Vô luận hắn không muốn cùng Trầm Bách Kỳ cùng xuất hiện, nhưng Trầm Bách Kỳ dầu gì cũng là phụ thân của Trầm Liên. Phụ thân của Trầm Liên bị người bán đứng, thậm chí mất đi mạng nhỏ, hắn há có thể buông tha?
- Nghe nói là một người tên là Ngô Kinh Vũ, người này là con nuôi của Trầm Bách Kỳ. Có người nói phụ thân của hắn Ngô Vu cùng Trầm Bách Kỳ từng có giao tình chi mệnh, Ngô Vu sau khi mất tích, Trầm Bách Kỳ đã thu nuôi Ngô Kinh Vũ. Lúc này đây Ngô Kinh Vũ bán đứng Trầm Bách Kỳ, lại được cường giả Chân Mạch Đại Lục vừa ý, sẽ dẫn hắn đi Chân Mạch Đại Lục.
Tang Ức Bình đáp.
Mạc Vô Kỵ trước mắt lập tức liền hiện ra một người nam tử mặt dài mắt nhỏ, hắn tại Trường Lạc trong đại hội Dược Tiên Môn đã ra mắt tên này một lần. Lúc đó nếu mà không phải là Trầm Liên uy hiếp hắn, không cho hắn tố cáo chuyện mình ở Dược Tiên Môn quảng trường đả thương người, một lần kia hắn và Yên Nhi đều chạy không thoát.
Mạc Vô Kỵ lập tức nói:
- Phủ Thiên, ngươi lập tức đi chiếu cố Hình hộ pháp, sau đó ngăn chặn người của Chân Mạch Đại Lục, nói cho bọn hắn biết, ta rất nhanh sẽ đến.
- Chưởng môn sư huynh, ngươi đi đâu cũng không thể đi Ngũ Hành vực thành a, một khi đi, nhất định là có đi mà không có về.
Tang Ức Bình vội vàng nói.
Mạc Vô Kỵ bình tĩnh nói:
- Coi như là có đi mà không có về, ta cũng nhất định phải đi, bởi vì ta là minh chủ Bách Tông Liên Minh.
Tang Ức Bình há miệng, không nói gì nữa. Xảy ra sự tình, minh chủ Bách Tông Liên Minh đều ẩn núp không được, hắn cái này minh chủ cũng làm uổng.
Có lẽ trốn đi mới là biện pháp tốt nhất, bất quá đó không phải là Mạc Vô Kỵ hắn. Vô số tu sĩ hỗ trợ hắn Mạc Vô Kỵ trở thành minh chủ Bách Tông Liên Minh, không phải là bởi vì hắn là Thiên Cơ Tông tông chủ, mà là bởi vì hắn là tán tu 2705. Một tán tu quyết không úy kỵ, một tán tu dùng hành động nói chuyện.
...
Ngũ Hành vực thành.
Trong đại điện Bách Tông Liên Minh đại lâu lầu một.
Giang Tú Sơn cùng Phong Chấn Thu sắc mặt có chút tái nhợt, Hình Hoàng cả người là máu, nằm gục ở dưới một cây trụ trong đại điện, không biết là chết hay sống.
Địa phương khoảng cách Hình Hoàng hai trượng, một cái thi thể không đầu nằm ở nơi đó, chính là Thanh Vân Bảo bảo chủ Trầm Bách Kỳ.
Vị trí chủ tọa đại điện ngồi sẵn một người nam tử không có lông mày, nam tử này mi mắt buông xuống, dường như chuyện gì cũng không nằm trong phạm vi hắn quan tâm.
Hai bên nam tử không có lông mày, đứng ba bốn tên tu sĩ.
- Cho các ngươi thêm nửa canh giờ, nếu là tán tu 2705 này không có xuất hiện ở nơi này, ta sẽ lập tức giết sạch.
Nam tử đột nhiên nói một câu nói, giọng nói thật giống như đến từ xa xôi hư không.
- Tiền bối, từ Thiên Cơ Tông lại đây, ít nhất phải mất hai canh giờ, chúng ta đã báo cho hắn, tin tưởng sẽ tới rất nhanh, còn xin tiền bối kiên trì chờ một hồi.
Phong Chấn Thu khom người nói.
Trên thực tế bởi vì Mạc Vô Kỵ là tông chủ Bách Tông Liên Minh, cho nên Thiên Cơ Tông đến Vấn Thiên Thành có truyền tống trận, đến Ngũ Hành vực thành cũng có truyền tống trận. Chân chính từ Thiên Cơ Tông tới nơi này bất quá là nửa nén hương mà thôi, hắn nói hai canh giờ, là hi vọng Mạc Vô Kỵ có chút chuẩn bị.
Trong lòng hắn tràn đầy bất đắc dĩ, từ khi Mạc Vô Kỵ trở thành minh chủ Bách Tông Liên Minh tới nay, Bách Tông Liên Minh tại dưới thủ đoạn của hắn chế định, phát triển cấp tốc. Sự thực cũng chứng minh Mạc Vô Kỵ thủ đoạn phi thường chính xác, thực lực tu sĩ Thất Lạc Đại Lục đã được đề cao.
Thế nhưng đối mặt cường giả chân chính, hắn mới phát hiện Thất Lạc Đại Lục vẫn là Thất Lạc Đại Lục trước đây mà thôi.
- Ta sẽ cho ngươi hai canh giờ, hai canh giờ sau đó không có thấy người, ta sẽ chém tận giết tuyệt.
Nam tử không có lông mày lạnh lùng nói một tiếng. Hắn đã tính là Mạc Vô Kỵ sẽ không trốn, mà là sẽ tới nơi này.
...
Vấn Thiên Học Cung.
Một người tu sĩ trẻ tuổi ngăn cản lối đi của Mạc Vô Kỵ:
- Nếu mà tự tiện xông vào Vấn Thiên Học Cung, giết không tha.
Mạc Vô Kỵ không có xông loạn, lấy ra một quả ngọc bài nói:
- Ta là minh chủ Bách Tông Liên Minh, hiện tại có việc gấp muốn đi tìm Đan Tháp Linh Lung.
- Mạc Minh Chủ...
Tuy tên tu sĩ này chưa từng đi Ngũ Hành vực thành, đối với đại danh của Mạc Vô Kỵ thế nhưng sớm nghe nói qua. [ T R U Y E N F U L L . V N] Đã từng là đệ tử Vấn Thiên Học Cung ngoại môn ngọn núi, dùng thân phận một cái tán tu 2705 leo lên Bách Tông Liên Minh điểm cống hiến bảng đệ nhất. Cái này cũng chưa tính, tại hai năm trước, hắn lại lực áp các đại chuẩn Thiên cấp tông môn tông chủ, dùng thân phận Thiên Cơ Tông tông chủ trở thành minh chủ Bách Tông Liên Minh.
Biết là Mạc Vô Kỵ, người tu sĩ Vấn Thiên Học Cung nhất thời thu hồi sát khí của mình, nhanh chóng khom người thi lễ:
- Mạc Minh Chủ, ta rất muốn để cho ngài tiến vào Vấn Thiên Học Cung, nhưng bây giờ ngài không phải là người của Vấn Thiên Học Cung, điều này làm cho đệ tử rất khó...
- Để cho hắn đi vào, có chuyện gì, ta phụ trách.
Một cái thanh âm đột ngột cắt đứt tên đệ tử này.
- Cẩm Văn sư thúc?
Tên đệ tử này thấy rõ ràng người vừa tới sau đó, liền vội vàng khom người thi lễ.
Người tới chính là Sư Cẩm Văn, hắn đối với tên đệ tử này gật đầu, lại nói với Mạc Vô Kỵ:
- Trước đây đa tạ ngươi đã cứu ta một lần, nếu là ngươi muốn tìm sư phụ ta, vậy ngươi khả năng đã đi công cốc rồi. Từ sau khi Ngoại Vực đại chiến, sư phụ ta chưa có trở về lần nào.
Linh Lung bà bà đến hiện tại vẫn chưa về, Mạc Vô Kỵ nhất thời chau mày, Linh Lung bà bà là hắn cứu, hắn tự nhiên biết Linh Lung bà bà không có chuyện gì. Dùng Linh Lung Chân Thần Cảnh tu vi, coi như là chưa có trở về, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề lớn lao. Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ không có tiếp tục còn nghĩ tới Linh Lung bà bà.
- Cẩm văn Đan Sư, ta muốn đi Vấn Thiên Học Cung có một số việc, cũng không nhất định phải gặp Linh Lung bà bà.
Mạc Vô Kỵ ôm quyền nói.
Hắn tới nơi này đích xác không phải là vì Linh Lung bà bà mà đến, bất quá lúc trước tu sĩ kia chặn đường, hắn tìm một cái cớ mới có thể vào sao?
- Ngươi đi đi, Phong viện trưởng nói qua, vô luận như thế nào Vấn Thiên Học Cung đều là nhà của ngươi.
Sư Cẩm Văn đáp lễ.
Mạc Vô Kỵ là minh chủ Bách Tông Liên Minh, địa vị so với nàng Đan Tháp Đan Sư (phải) cao hơn.
- Đa tạ.
Mạc Vô Kỵ sau khi nói xong thân hình lóe lên, đã tiến vào Vấn Thiên Học Cung. Hắn trong lòng vẫn là rất cảm kích Phong Chấn Thu, nếu mà không phải là Phong Chấn Thu công khai nói qua lời này, hắn ngày hôm nay rất có thể không vào được.
Chỉ không tới nửa nén hương, Mạc Vô Kỵ liền đi tới một mảnh khe sâu vách đá của Đan Tháp.
Khi Mạc Vô Kỵ thấy lão giả râu bạc trắng vẫn như cũ ngồi bên khe sâu thả cần câu, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng khom người thi lễ nói:
- Mạc Vô Kỵ ra mắt tiền bối.
Lão giả râu bạc trắng cười hắc hắc, lưỡi câu trong tay lôi kéo, lại là một con cá nhỏ vô sắc trong suốt. Lão giả trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn, mau chóng đem cá nhỏ thu vào thùng gỗ bên người.
Làm xong những thứ này, hắn mới quay đầu lại nhìn Mạc Vô Kỵ nói:
- Không sai, không sai, vận khí của ngươi tốt, hai lần tới nơi này, đều làm cho ta có thu hoạch. Nói đi, tìm ta có chuyện zè?
Mạc Vô Kỵ lần thứ hai khom người:
- Vãn bối muốn mời tiền bối hỗ trợ xuất thủ một lần, còn xin tiền bối xem tại phân thượng mọi người đều xuất thân từ đồng nhất tông môn...
- Dừng đê.
Lão giả râu bạc trắng trực tiếp gọi Mạc Vô Kỵ ngừng, đứng lên, quan sát trên dưới Mạc Vô Kỵ một phen nói:
- Đù! Bọn người kia thực sự là ngu xuẩn, cư nhiên qua hai năm mới tìm đến, ngu ngốc, ngu vờ lờ...
Mạc Vô Kỵ có chút nghi hoặc nhìn lão giả râu bạc trắng này, hắn hoàn toàn không hiểu lão giả này tới cùng là có ý gì.
Lão giả râu bạc trắng hừ một tiếng:
- Có phải là cường giả Chân mạch đại lục tới rồi không? Bọn chúng muốn thông đít ngươi, do đó ngươi sợ vãi tè nên tới tìm ta hỗ trợ, có đúng hay không?
Mạc Vô Kỵ liền vội vàng nói:
- Đúng là như vậy, tiền bối làm sao biết được hay vậy?
- Hắc hắc!
Lão giả râu bạc trắng cười hắc hắc:
- Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu, bọn người kia quá ngu ngốc, biết rất rõ ràng con khỉ mông đít đó chết ở trên tay ngươi, cư nhiên qua hai năm mới tìm đến.
Mạc Vô Kỵ đã hiểu rõ ý của lão giả râu bạc trắng, thì ra tên này cho rằng người Chân Mạch Đại Lục đã tới chậm, hắn lập tức nói:
- Tiền bối lời này cũng không hậu đạo nha, con khỉ mông đít kia rõ ràng chết ở trên tay của ngài, ta cũng không có thực lực đi giết hắn...
Nói còn chưa dứt lời, Mạc Vô Kỵ cũng không nói được nữa, hắn nghĩ tới, Tằng Hầu Ất còn thật là hắn giết chết. Lão giả râu bạc trắng chỉ là đem Tằng Hầu Ất đánh thành trọng thương tàn phế, sau đó lấy hết đồ đạc bỏ chạy, sau cùng hắn giết Tằng Hầu Ất, còn tìm địa phương diệt thi hủy cốt mà.
Lão giả râu bạc trắng đắc ý nhìn Mạc Vô Kỵ:
- Tại sao không nói nữa đê? Rốt cuộc là chết ở trên tay ta hay là chết tại trong tay ngươi? Hé hé!
Mạc Vô Kỵ im lặng nhìn lão gia hỏa này, tên này thoạt nhìn chuyện gì đều không thèm để ý, lại tinh minh như khỉ đột vậy. Phỏng chừng hắn cố ý để cho người của Chân Mạch Đại Lục biết, mình giết Tằng Hầu Ất sau đó tiêu hủy hiện trường. Chẳng trách mình trước đây hỏi tên này vì sao không ngăn cản cường giả Chân Mạch Đại Lục điều tra thì, lão nhân này phọt ngay một câu: “liên quan gì tới ta?". Thì ra lão nhân đã sớm chờ đợi ngày này.
- Nếu hết thảy đều trong tính toán của tiền bối, vậy xin hỏi tiền bối vì sao phải tính toán ta vào? Cần phải như thế nào tiền bối mới giúp ta lúc này đây?
Tại sau khi biết lão giả này tính toán đối với hắn, Mạc Vô Kỵ đơn giản xem như làm một cuộc giao dịch.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ