Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 94: Trăm Tộc Đại Chiến
- Việc này nhắc thì cũng rất dễ.
Toán Mệnh Đạo sĩ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Bần đạo có một bằng hữu tri kỉ, tu vi không tệ, từng sáng lập ra một môn phái thần bí, nhưng không tìm được truyền nhân có thể kế thừa y bát của hắn. Bần đạo từng đồng ý với hắn, nếu có duyên thì giúp hắn tìm kiếm một người có tư chất và thiên phú đều là thượng đẳng, ngươi đã có thể tu hành. Vừa vặn đổi cho ngươi một thân phận, đi vào trong đó cũng có thể tăng cường tu vi, đề thăng thực lực, lại tránh được đại kiếp nạn lần này.
- Ta?
Lâm Dịch cau mày một cái, hỏi:
- Vì sao lại là ta? Tư chất thiên phú của ta, cũng chưa chắc người ta đã để ý.
Toán Mệnh Đạo sĩ lắc đầu nói:
- Có được hay không ta cũng không biết, ngươi không ngại thì đi thử một chút. Trong lòng đừng có gánh nặng, ngươi đã phản bội Dịch Kiếm tông, hơn nữa ngươi lại dùng thân phận mới bái nhập vào bọn họ, cũng không sao cả.
Lâm Dịch nhíu lông mày, nói:
- Tính tình của ta sẽ gây ra phiền toái, ngươi không sợ ta làm cho bằng hữu tri kỉ của ngươi mệt mỏi sao?
Toán Mệnh Đạo sĩ cười ha ha, nói:
- Bằng hữu này của ta lại không sợ phiền phức, chỉ muốn tìm một truyền nhân thiên tài có thể chống lại được tứ đại Hoàng tộc, ba đại tông môn. Trước đây tông môn của hắn ở trong Hồng hoang đại lục có đại danh rất lớn, chỉ là trời xui đất khiến, lựa chọn lánh đời phong sơn, chỉ chờ một cơ hội, một lần nữa bước vào tiên đồ.
- Ta chính là cơ hội kia hay sao?
Vẻ mặt Lâm Dịch rất kinh ngạc, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, cũng không dám cuồng vọng nói có thể ảnh hưởng tới một đại tông môn.
Vẻ mặt Toán Mệnh Đạo sĩ rất khinh thường, khinh thường nói:
- Chỉ bằng một chút thực lực cặn bã của ngươi sao? Ta chỉ cho ngươi đi thử xem mà thôi, nếu như có thể đạt được chân truyền của hắn thì cũng coi như cơ duyên của ngươi. Hắn có một loại bí thuật tuyệt thế, nếu như ngươi học được thì đủ để ngạo thị Hồng hoang.
Lâm Dịch nào tin chứ, hắn khẽ cười một tiếng, chỉ coi Toán Mệnh Đạo sĩ này đang thổi da bò mà thôi.
Chỉ là Toán Mệnh Đạo sĩ có một câu nói lại làm cho Lâm Dịch có chút động tâm.
Lâm Dịch suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Ý của ngươi nói là, nếu như ta có thể đạt được truyền thừa của hắn thì sẽ có cơ hội tranh cao thấp cùng truyền nhân của tứ đại Hoàng tộc, ba đại tông môn sao?
Trong lòng Lâm Dịch nhớ tới Vũ Tình, nếu như có thể mượn cơ hội này gặp mặt Vũ Tình sớm hơn một chút thì cũng không tệ.
Hơn nữa có thể đọ cao thấp cùng đông đảo thiên tài, có thể có cơ hội như thế, quả thực Lâm Dịch không muốn bỏ qua.
Đặc biệt là đối với Công Tôn Cổ Nguyệt, giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đánh một trận.
- Đương nhiên, ngươi đã từng nghe qua trăm tộc đại chiến chưa?
Toán Mệnh Đạo sĩ thần bí hỏi.
- Trăm tộc đại chiến?
Lâm Dịch nhíu mày, lắc đầu.
- Đơn giản mà nói, trăm tộc đại chiến là một lần va chạm giữa thiên tài các tộc!
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của Lâm Dịch, Toán Mệnh Đạo sĩ cười gian, chậm rãi nói:
- Trăm tộc đại chiến này được truyền thừa từ rất xưa, từ thời đại Thái cổ trăm tộc cùng chống chọi với Ma tộc. Sau đó trăm tộc đại chiến đã lưu truyền tới nay. Trên Hồng hoang đại lục này, Nhân tộc, Yêu Tộc có số lượng khổng lồ nhất, nhưng vẫn có tộc loại khác. Ví dụ như Cửu Lê tộc phía nam, vu tộc thần bí, Man Tộc thân thể mạnh mẽ. Nhưng trải qua vạn cổ, rất nhiều chủng tộc đã bị diệt sạch, biến mất trong năm dài tháng rộng, hôm nay Hồng hoang đã không đủ trăm tộc nữa.
Nói đến đây, trong ánh mắt của Toán Mệnh Đạo sĩ lộ ra một tia tang thương, không khỏi thổn thức cảm thán một phen.
Lâm Dịch im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nghe Toán Mệnh Đạo sĩ nói tới những thứ này, hắn chưa từng nghe được những chuyện cũ này.
- Cho dù không đủ trăm tộc, thế nhưng bởi vì truyền thừa rất xưa, rất có sâu xa, cho nên hôm nay vẫn gọi là trăm tộc đại chiến. Đồng thời, chữ trăm còn có hai hàm nghĩa quan trọng khác, ngươi có thể đoán ra được không?
Toán Mệnh Đạo sĩ nói đến đây, nở nụ cười nhìn Lâm Dịch, rõ ràng có ý khảo nghiệm.
Lâm Dịch trầm ngâm một chút, mắt trong suốt, có một chút ánh sáng chớp động, chậm rãi nói:
- Ý của chữ trăm không phải là hai loại. Một là trăm năm cử hành trăm tộc đại chiến một lần, hai là tuổi tác của mỗi một tu sĩ tham gia cũng không thể hơn trăm, nhưng hai dự đoán này lại xung đột với nhau, cho nên chỉ có thể là một cái trong đó mà thôi.
Trong ánh mắt của Toán Mệnh Đạo sĩ lộ ra vẻ tán thưởng, cười nói:
- Không sai, một tầng hàm nghĩa khác của chữ trăm chính là, tuổi tác tu sĩ tham gia tuyệt đối không thể hơn trăm. Trăm tộc đại chiến mười năm một lần, ba năm nữa chính là lần trăm tộc đại chiến tiếp theo. Về phần tầng hàm nghĩa còn lại, chờ ngươi có tư cách tham dự vào thì từ từ sẽ biết.
- Ý của ngươi là để cho ta bái nhập vào tông phái kia, sau đó tham gia trăm tộc đại chiến?
Lâm Dịch thăm dò tâm tư của Toán Mệnh Đạo sĩ.
Toán Mệnh Đạo sĩ gật đầu, nói:
- Đúng là ta có ý này, ngươi có thể đi thử xem. Nếu như bằng hữu kia của ta không có nắm chắc mười phần thì tuyệt đối sẽ không xuất sơn lần nữa, cũng sẽ không để cho truyền nhân của hắn đi tham gia trăm tộc đại chiến. Nếu đã tham gia, nhất định phải đánh một trận thành danh, nổi danh khắp thiên hạ mới được.
Dừng một chút, lại nói:
- Trăm tộc đại chiến là nơi thiên tài trẻ tuổi, nhân tài kiệt xuất của các tộc, các đại tông va chạm với nhau. Trận chiến này sẽ quyết ra ai là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của trăm tộc. Chỉ có thiên tài nổi danh trong trăm tộc đại chiến thì mới có khả năng được xưng là thiên tài chân chính!
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như ta đi tham gia có thể có được chỗ tốt gì chứ? Những hư danh này, ta không quá quan tâm.
- Chỗ tốt, hừ hừ.
Toán Mệnh Đạo sĩ bĩu môi, nói:
- Thiên tài các tộc cũng sẽ đi tham gia, nếu như chỉ tranh hư danh thì sao trăm tộc đại chiến có thể tụ tập được nhiều thiên tài yêu nghiệt như vậy chứ. Chỗ tốt cụ thể, chờ ngươi chân chính thu được tư cách tham dự trăm tộc đại chiến, trổ hết tài năng thì sẽ biết. Mặt khác, ta nói một câu, Công Tôn Cổ Nguyệt chính là người được lợi trong trăm tộc đại chiến. Trong trăm tộc đại chiến có rất nhiều thứ, chỉ khi nào ngươi chân chính tham dự vào thì mới có thể biết được.
Nếu như tham gia trăm tộc đại chiến này thì có lẽ sẽ gặp phải một số người quen, như vậy cũng không tệ.
Trước mắt của Lâm Dịch hiện ra dung nhan của hai người Vũ Tình và Tiểu Yêu Tinh, một người mặc áo trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lẽo, một người áo xanh mặt cười, tiếng chuông bạc khẽ vang lên.
Lâm Dịch nhớ lại câu nói lúc đầu hắn đã nói với Vũ Tình:
- Mười năm sau, ta sẽ đi Nghiễm Hàn Cung tìm ngươi! Ta không dám cam đoan không địch thủ trong Hồng hoang, nhưng ta có thể bảo đảm, trong đám người trẻ tuổi, ta là người duy nhất xứng với ngươi!
Nếu như mười năm sau phải đi Nghiễm Hàn Cung, không bằng ta bỗng nhiên nổi tiếng trong trăm tộc đại chiến trước, đến lúc đó đi gặp Vũ Tình tỷ, có lẽ nàng sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu nói:
- Được, làm sao mới tìm được tông phái kia? Nếu như ta đi vào, làm sao để bái vào tông môn cơ chứ?
Toán Mệnh Đạo sĩ gãi đầu một cái, từ trong lòng móc ra một cái đạo phù, lại lấy ra một cái bút lông, viết lên mấy chữ ở phía trên.
Lâm Dịch nhận lấy vừa nhìn, trên mặt viết năm chữ, thần côn Vương Bán Tiên.
- Tên của ngươi đây sao?
Tính danh của Toán Mệnh Đạo sĩ ra sao, đây là lần đầu tiên Lâm Dịch biết được.
Vẻ mặt Vương Bán Tiên rất tự ngạo nói:
- Đưa cái bùa này cho quản sự tông môn nhìn một cái, hắn sẽ biết là chuyện gì xảy ra. Hừ hừ, danh tiếng Bán Tiên của bần đạo năm đó cũng rất là vang danh.
- Thứ này của ngươi có tác dụng không vậy, đừng để đến lúc đó ta mất mặt bị đuổi ra ngoài đó.
Lâm Dịch cầm tấm đạo phù nhiều nếp nhăn, oán thầm một hồi, cảm giác tên Đạo sĩ này không đáng tin cậy.
Con ngươi của Vương Bán Tiên chuyển động, vội vàng nói:
- Ngươi đã đồng ý với bần đạo thì cũng không thể bỏ gánh rời đi, bần đạo đã cho ngươi mặt nạ. Với tu vi của ngươi, muốn lăn lộn vào môn phái không phải là chuyện dễ dàng vượt qua hay sao?
Khóe miệng của Lâm Dịch co rúm, nghe ý của Vương Bán Tiên, quả nhiên cái đạo phù này vô dụng.
Vương Bán Tiên không đợi Lâm Dịch oán giận, lại nói:
- Cũng được, ta sẽ cho ngươi thêm một chỗ tốt. Trường kiếm kia của ngươi rất là chói mắt, được tính là tiêu chí của ngươi, cho dù ngươi đổi một thân phận khác, nếu có thanh trường kiếm này sau lưng thì cũng sẽ bị truy sát. Không bằng ta giúp ngươi phong ấn nó vào bên trong cơ thể của ngươi, chờ khi nào ngươi có tu vi Kim Đan, phong ấn tự giải, được chứ?
Nếu muốn thay đổi thân phận, quả thực Ô Sao trường kiếm này không thể cầm nữa, hôm nay hắn không thể rút trường kiếm ra, đợi tới lúc Kim Đan lại lấy ra cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu, vừa vặn hắn cũng muốn nhìn thủ đoạn của thần côn này một chút.
Đột nhiên Lâm Dịch phát hiện ra hắn không nhìn thấu được Vương Bán Tiên, nhất định vị Đạo sĩ này có bản lĩnh, nhưng rốt cuộc đã đến cảnh giới gì, quả thực hắn không biết.
Vương Bán Tiên tiếp nhận Ô Sao trường kiếm, không nhìn mà, cách không điểm một cái vào đan điền của Lâm Dịch.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, bí mật trong đan điền hắn của hắn quả thực rất nhiều, nếu như bạo lộ, quả thực phúc họa khó lường.
Không đợi hắn kịp phản ứng, đan điền đột ngột đau đớn, Vương Bán Tiên nhẹ nhàng đẩy Ô Sao trường kiếm về phía trước một cái, sau đó hai tay nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết, Ô Sao trường kiếm đã biến mất ở trong lòng bàn tay.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn lại, trên đan điền có một miệng vết thương nhỏ đã lặng lẽ khép lại, thần thức hắn lại tìm tòi trong đan điền, sau đó hắn không khỏi sửng sốt một chút.
Chỉ thấy Ô Sao trường kiếm đang dựng thẳng ở bên cạnh đoạn kiếm thần bí, so với đoạn kiếm thần bí còn thấp hơn một chút, Lâm Dịch có ảo giác, dường như Ô Sao trường kiếm vô cùng tôn kính đối với đoạn kiếm thần bí.
- Được rồi, chúng ta xuất cốc đi, bên ngoài có mấy bằng hữu đang chờ, chúng ta sẽ đi gặp bọn họ.
Vương Bán Tiên cười cười, rất không có ý tốt.
Toán Mệnh Đạo sĩ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Bần đạo có một bằng hữu tri kỉ, tu vi không tệ, từng sáng lập ra một môn phái thần bí, nhưng không tìm được truyền nhân có thể kế thừa y bát của hắn. Bần đạo từng đồng ý với hắn, nếu có duyên thì giúp hắn tìm kiếm một người có tư chất và thiên phú đều là thượng đẳng, ngươi đã có thể tu hành. Vừa vặn đổi cho ngươi một thân phận, đi vào trong đó cũng có thể tăng cường tu vi, đề thăng thực lực, lại tránh được đại kiếp nạn lần này.
- Ta?
Lâm Dịch cau mày một cái, hỏi:
- Vì sao lại là ta? Tư chất thiên phú của ta, cũng chưa chắc người ta đã để ý.
Toán Mệnh Đạo sĩ lắc đầu nói:
- Có được hay không ta cũng không biết, ngươi không ngại thì đi thử một chút. Trong lòng đừng có gánh nặng, ngươi đã phản bội Dịch Kiếm tông, hơn nữa ngươi lại dùng thân phận mới bái nhập vào bọn họ, cũng không sao cả.
Lâm Dịch nhíu lông mày, nói:
- Tính tình của ta sẽ gây ra phiền toái, ngươi không sợ ta làm cho bằng hữu tri kỉ của ngươi mệt mỏi sao?
Toán Mệnh Đạo sĩ cười ha ha, nói:
- Bằng hữu này của ta lại không sợ phiền phức, chỉ muốn tìm một truyền nhân thiên tài có thể chống lại được tứ đại Hoàng tộc, ba đại tông môn. Trước đây tông môn của hắn ở trong Hồng hoang đại lục có đại danh rất lớn, chỉ là trời xui đất khiến, lựa chọn lánh đời phong sơn, chỉ chờ một cơ hội, một lần nữa bước vào tiên đồ.
- Ta chính là cơ hội kia hay sao?
Vẻ mặt Lâm Dịch rất kinh ngạc, hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, cũng không dám cuồng vọng nói có thể ảnh hưởng tới một đại tông môn.
Vẻ mặt Toán Mệnh Đạo sĩ rất khinh thường, khinh thường nói:
- Chỉ bằng một chút thực lực cặn bã của ngươi sao? Ta chỉ cho ngươi đi thử xem mà thôi, nếu như có thể đạt được chân truyền của hắn thì cũng coi như cơ duyên của ngươi. Hắn có một loại bí thuật tuyệt thế, nếu như ngươi học được thì đủ để ngạo thị Hồng hoang.
Lâm Dịch nào tin chứ, hắn khẽ cười một tiếng, chỉ coi Toán Mệnh Đạo sĩ này đang thổi da bò mà thôi.
Chỉ là Toán Mệnh Đạo sĩ có một câu nói lại làm cho Lâm Dịch có chút động tâm.
Lâm Dịch suy nghĩ một hồi, hỏi:
- Ý của ngươi nói là, nếu như ta có thể đạt được truyền thừa của hắn thì sẽ có cơ hội tranh cao thấp cùng truyền nhân của tứ đại Hoàng tộc, ba đại tông môn sao?
Trong lòng Lâm Dịch nhớ tới Vũ Tình, nếu như có thể mượn cơ hội này gặp mặt Vũ Tình sớm hơn một chút thì cũng không tệ.
Hơn nữa có thể đọ cao thấp cùng đông đảo thiên tài, có thể có cơ hội như thế, quả thực Lâm Dịch không muốn bỏ qua.
Đặc biệt là đối với Công Tôn Cổ Nguyệt, giữa bọn họ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đánh một trận.
- Đương nhiên, ngươi đã từng nghe qua trăm tộc đại chiến chưa?
Toán Mệnh Đạo sĩ thần bí hỏi.
- Trăm tộc đại chiến?
Lâm Dịch nhíu mày, lắc đầu.
- Đơn giản mà nói, trăm tộc đại chiến là một lần va chạm giữa thiên tài các tộc!
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của Lâm Dịch, Toán Mệnh Đạo sĩ cười gian, chậm rãi nói:
- Trăm tộc đại chiến này được truyền thừa từ rất xưa, từ thời đại Thái cổ trăm tộc cùng chống chọi với Ma tộc. Sau đó trăm tộc đại chiến đã lưu truyền tới nay. Trên Hồng hoang đại lục này, Nhân tộc, Yêu Tộc có số lượng khổng lồ nhất, nhưng vẫn có tộc loại khác. Ví dụ như Cửu Lê tộc phía nam, vu tộc thần bí, Man Tộc thân thể mạnh mẽ. Nhưng trải qua vạn cổ, rất nhiều chủng tộc đã bị diệt sạch, biến mất trong năm dài tháng rộng, hôm nay Hồng hoang đã không đủ trăm tộc nữa.
Nói đến đây, trong ánh mắt của Toán Mệnh Đạo sĩ lộ ra một tia tang thương, không khỏi thổn thức cảm thán một phen.
Lâm Dịch im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nghe Toán Mệnh Đạo sĩ nói tới những thứ này, hắn chưa từng nghe được những chuyện cũ này.
- Cho dù không đủ trăm tộc, thế nhưng bởi vì truyền thừa rất xưa, rất có sâu xa, cho nên hôm nay vẫn gọi là trăm tộc đại chiến. Đồng thời, chữ trăm còn có hai hàm nghĩa quan trọng khác, ngươi có thể đoán ra được không?
Toán Mệnh Đạo sĩ nói đến đây, nở nụ cười nhìn Lâm Dịch, rõ ràng có ý khảo nghiệm.
Lâm Dịch trầm ngâm một chút, mắt trong suốt, có một chút ánh sáng chớp động, chậm rãi nói:
- Ý của chữ trăm không phải là hai loại. Một là trăm năm cử hành trăm tộc đại chiến một lần, hai là tuổi tác của mỗi một tu sĩ tham gia cũng không thể hơn trăm, nhưng hai dự đoán này lại xung đột với nhau, cho nên chỉ có thể là một cái trong đó mà thôi.
Trong ánh mắt của Toán Mệnh Đạo sĩ lộ ra vẻ tán thưởng, cười nói:
- Không sai, một tầng hàm nghĩa khác của chữ trăm chính là, tuổi tác tu sĩ tham gia tuyệt đối không thể hơn trăm. Trăm tộc đại chiến mười năm một lần, ba năm nữa chính là lần trăm tộc đại chiến tiếp theo. Về phần tầng hàm nghĩa còn lại, chờ ngươi có tư cách tham dự vào thì từ từ sẽ biết.
- Ý của ngươi là để cho ta bái nhập vào tông phái kia, sau đó tham gia trăm tộc đại chiến?
Lâm Dịch thăm dò tâm tư của Toán Mệnh Đạo sĩ.
Toán Mệnh Đạo sĩ gật đầu, nói:
- Đúng là ta có ý này, ngươi có thể đi thử xem. Nếu như bằng hữu kia của ta không có nắm chắc mười phần thì tuyệt đối sẽ không xuất sơn lần nữa, cũng sẽ không để cho truyền nhân của hắn đi tham gia trăm tộc đại chiến. Nếu đã tham gia, nhất định phải đánh một trận thành danh, nổi danh khắp thiên hạ mới được.
Dừng một chút, lại nói:
- Trăm tộc đại chiến là nơi thiên tài trẻ tuổi, nhân tài kiệt xuất của các tộc, các đại tông va chạm với nhau. Trận chiến này sẽ quyết ra ai là đệ nhất nhân trong đám người trẻ tuổi của trăm tộc. Chỉ có thiên tài nổi danh trong trăm tộc đại chiến thì mới có khả năng được xưng là thiên tài chân chính!
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, nói:
- Nếu như ta đi tham gia có thể có được chỗ tốt gì chứ? Những hư danh này, ta không quá quan tâm.
- Chỗ tốt, hừ hừ.
Toán Mệnh Đạo sĩ bĩu môi, nói:
- Thiên tài các tộc cũng sẽ đi tham gia, nếu như chỉ tranh hư danh thì sao trăm tộc đại chiến có thể tụ tập được nhiều thiên tài yêu nghiệt như vậy chứ. Chỗ tốt cụ thể, chờ ngươi chân chính thu được tư cách tham dự trăm tộc đại chiến, trổ hết tài năng thì sẽ biết. Mặt khác, ta nói một câu, Công Tôn Cổ Nguyệt chính là người được lợi trong trăm tộc đại chiến. Trong trăm tộc đại chiến có rất nhiều thứ, chỉ khi nào ngươi chân chính tham dự vào thì mới có thể biết được.
Nếu như tham gia trăm tộc đại chiến này thì có lẽ sẽ gặp phải một số người quen, như vậy cũng không tệ.
Trước mắt của Lâm Dịch hiện ra dung nhan của hai người Vũ Tình và Tiểu Yêu Tinh, một người mặc áo trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lẽo, một người áo xanh mặt cười, tiếng chuông bạc khẽ vang lên.
Lâm Dịch nhớ lại câu nói lúc đầu hắn đã nói với Vũ Tình:
- Mười năm sau, ta sẽ đi Nghiễm Hàn Cung tìm ngươi! Ta không dám cam đoan không địch thủ trong Hồng hoang, nhưng ta có thể bảo đảm, trong đám người trẻ tuổi, ta là người duy nhất xứng với ngươi!
Nếu như mười năm sau phải đi Nghiễm Hàn Cung, không bằng ta bỗng nhiên nổi tiếng trong trăm tộc đại chiến trước, đến lúc đó đi gặp Vũ Tình tỷ, có lẽ nàng sẽ rất vui vẻ.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu nói:
- Được, làm sao mới tìm được tông phái kia? Nếu như ta đi vào, làm sao để bái vào tông môn cơ chứ?
Toán Mệnh Đạo sĩ gãi đầu một cái, từ trong lòng móc ra một cái đạo phù, lại lấy ra một cái bút lông, viết lên mấy chữ ở phía trên.
Lâm Dịch nhận lấy vừa nhìn, trên mặt viết năm chữ, thần côn Vương Bán Tiên.
- Tên của ngươi đây sao?
Tính danh của Toán Mệnh Đạo sĩ ra sao, đây là lần đầu tiên Lâm Dịch biết được.
Vẻ mặt Vương Bán Tiên rất tự ngạo nói:
- Đưa cái bùa này cho quản sự tông môn nhìn một cái, hắn sẽ biết là chuyện gì xảy ra. Hừ hừ, danh tiếng Bán Tiên của bần đạo năm đó cũng rất là vang danh.
- Thứ này của ngươi có tác dụng không vậy, đừng để đến lúc đó ta mất mặt bị đuổi ra ngoài đó.
Lâm Dịch cầm tấm đạo phù nhiều nếp nhăn, oán thầm một hồi, cảm giác tên Đạo sĩ này không đáng tin cậy.
Con ngươi của Vương Bán Tiên chuyển động, vội vàng nói:
- Ngươi đã đồng ý với bần đạo thì cũng không thể bỏ gánh rời đi, bần đạo đã cho ngươi mặt nạ. Với tu vi của ngươi, muốn lăn lộn vào môn phái không phải là chuyện dễ dàng vượt qua hay sao?
Khóe miệng của Lâm Dịch co rúm, nghe ý của Vương Bán Tiên, quả nhiên cái đạo phù này vô dụng.
Vương Bán Tiên không đợi Lâm Dịch oán giận, lại nói:
- Cũng được, ta sẽ cho ngươi thêm một chỗ tốt. Trường kiếm kia của ngươi rất là chói mắt, được tính là tiêu chí của ngươi, cho dù ngươi đổi một thân phận khác, nếu có thanh trường kiếm này sau lưng thì cũng sẽ bị truy sát. Không bằng ta giúp ngươi phong ấn nó vào bên trong cơ thể của ngươi, chờ khi nào ngươi có tu vi Kim Đan, phong ấn tự giải, được chứ?
Nếu muốn thay đổi thân phận, quả thực Ô Sao trường kiếm này không thể cầm nữa, hôm nay hắn không thể rút trường kiếm ra, đợi tới lúc Kim Đan lại lấy ra cũng tốt.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch gật đầu, vừa vặn hắn cũng muốn nhìn thủ đoạn của thần côn này một chút.
Đột nhiên Lâm Dịch phát hiện ra hắn không nhìn thấu được Vương Bán Tiên, nhất định vị Đạo sĩ này có bản lĩnh, nhưng rốt cuộc đã đến cảnh giới gì, quả thực hắn không biết.
Vương Bán Tiên tiếp nhận Ô Sao trường kiếm, không nhìn mà, cách không điểm một cái vào đan điền của Lâm Dịch.
Lâm Dịch lại càng hoảng sợ, bí mật trong đan điền hắn của hắn quả thực rất nhiều, nếu như bạo lộ, quả thực phúc họa khó lường.
Không đợi hắn kịp phản ứng, đan điền đột ngột đau đớn, Vương Bán Tiên nhẹ nhàng đẩy Ô Sao trường kiếm về phía trước một cái, sau đó hai tay nhanh chóng đánh ra vài đạo pháp quyết, Ô Sao trường kiếm đã biến mất ở trong lòng bàn tay.
Lâm Dịch cúi đầu nhìn lại, trên đan điền có một miệng vết thương nhỏ đã lặng lẽ khép lại, thần thức hắn lại tìm tòi trong đan điền, sau đó hắn không khỏi sửng sốt một chút.
Chỉ thấy Ô Sao trường kiếm đang dựng thẳng ở bên cạnh đoạn kiếm thần bí, so với đoạn kiếm thần bí còn thấp hơn một chút, Lâm Dịch có ảo giác, dường như Ô Sao trường kiếm vô cùng tôn kính đối với đoạn kiếm thần bí.
- Được rồi, chúng ta xuất cốc đi, bên ngoài có mấy bằng hữu đang chờ, chúng ta sẽ đi gặp bọn họ.
Vương Bán Tiên cười cười, rất không có ý tốt.
Tác giả :
Tuyết Mãn Cung Đao