Bát Hoang Kiếp
Quyển 1 - Chương 10: Người bị trời hành
Dịch giả: Mỹ Nam Tử
Lửa trại vẫn cháy hừng hực, ngọn lửa chiếu vào trong cặp mắt của Đoan Mộc Vũ trông tựa như hai vì sao sáng rực rỡ. Tuy nhiên cảnh tượng kỳ dị này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, thậm chí còn khiến cho Tác Ly và Trình Nguyệt tưởng như đấy chỉ là ảo giác thoáng qua trước mắt họ.
“Ta là người bị trời hành đấy! Không rõ lắm".
Không khí im lặng một hồi lâu, ngoài dự liệu của Tác Ly là Đoan Mộc Vũ lại chậm rãi mở miệng nói thế. Mặc dù chỉ ít ỏi vài chữ thôi nhưng tự nhiên khiến cho tận đáy lòng của Tác Ly và Trình Nguyệt run lên bần bật, nhất là kết hợp với khuôn mặt non nớt của hắn lại càng hết sức quỷ dị.
“Nói cho cùng thì thiên đạo cuối cùng chỉ là mộng ảo. Tên ngốc, ngươi không thể đặt hết tin tưởng vào đó được!" Trình Nguyệt thấy thế thử khuyên nhủ một câu. Nàng thật sự không tưởng tượng nổi từ trên khuôn mặt non choẹt này lại bật ra câu nói già đời, buồn bã và cô tịch đến thế?
“Ha ha, Thiên đạo à... không tin cũng được!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu, chỉ cười một tiếng. Kế tiếp hắn nhìn về phía Tác Ly rồi giơ tay phải vẫn đang không ngừng chảy máu của mình lên. Nhìn thấy thương thế hắn như vậy hai người giật hết cả mình. Bỗng nhiên, ngoài dự tính của mọi người, hắn chợt nói: “Ngươi rất muốn biết khả năng bắn cung của ta từ đâu mà có đúng không? Đơn giản một điều đó là ta đã lấy chính máu mình để làm chất dẫn. Mỗi giọt máu thành một chất phụ gia cho một mũi tên, nhờ thế mới có thể sinh ra lực sát thương mạnh mẽ đến vậy. Trừ chuyện đó ra thì thân thể của ta yếu ớt đến nổi không thể chịu được một kích. Về phần Lôi Chưởng là từ trí nhớ sẵn có trong đầu của ta. Đừng hỏi thứ đó từ đâu mà có, càng đừng hỏi lai lịch của ta như thế nào! Ta chỉ là một lữ khách cô độc trên thế gian này mà thôi, các người vĩnh viễn không cách nào hiểu được đâu".
“Lữ khách? Tại sao ngươi nghĩ thế? Mạng của chính chúng ta phải thuộc quyền quyết định của bản thân mà không do số phận của trời. Người tu hành chúng ta cần phải có quyết tâm nghịch thiên mà đi! Sao ngươi lại tự ti mặc cảm đến thế?" Tác Ly nghe thế cũng thấy khiếp sợ vô cùng.
Còn Trình Nguyệt ở kế bên lại càng không nhịn được mà la lên thất thanh. Mọi người điều bảo “tay đứt ruột đau", thế như tay phải của Đoan Mộc Vũ bị thương đáng sợ đến như vậy mà hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như hắn không cảm giác được chút đau đớn nào cả. Lúc này Trình Nguyệt không nói nhiều lời nữa mà bước tới trợ giúp đắp linh dược lên vết thương của Đoan Mộc Vũ, rồi nàng tiến hành băng bó kỹ càng. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra vì sao một tên thiếu niên gầy yếu như thế này lại có tài bắn cung phi thường đến thế, đúng là nguyên nhân có vẻ hơi quỷ dị thật nhưng dù sao hắn cũng đã giải thích rõ ràng lắm rồi. Chẳng qua thấy hắn bình thường chịu đựng như vậy khiến cho người khác nhìn vào thấy đau xót, cảm thông vô vàn.
Đoan Mộc Vũ không từ chối sự giúp đỡ băng bó của Trình Nguyệt, tuy nhiên hắn khôi phục lại vẻ im lặng vốn có trước giờ.
“Tên ngốc, ngươi có theo chúng ta về Phù Vân Sơn được không? Cho dù ngươi không gia nhập vào môn phái chúng ta cũng được. Những vị sư phụ, sư bá cũng rất lợi hại, nếu có bọn họ thì nhất định có thể bảo vệ được ngươi. Cn nữa... ngươi có thể thử tu hành xem thế nào, chỉ cần ngươi có được pháp lực khi đó sẽ không còn phải mượn người khác đứng ra thi triển Lôi Chưởng đó nữa. Mặc dù tư chất của ngươi có kém đôi chút, nhưng ta nghĩ tương lai ngươi sẽ rất lợi hại!" Trình Nguyệt lại tiếp tục khuyên nhủ, dù rằng nàng không hiểu được thiếu niên trước mắt mình đã trải qua những chuyện gì, nhưng ít ra nàng cũng nên hết sức khuyên bảo cái đã.
“Tu hành?"
Đoan Mộc Vũ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt thâm thúy của hắn lại nhìn về phía bầu trời đêm. Ba ngàn năm qua... Hắn đã sống tạm ở nhân thế này ba ngàn năm rồi. Trong một khoảng thời gian dài như thế, hắn đã bị bào mòn đi dáng vẻ, khí thế hung tợn ngập trời của ngày xưa. Quen thuộc với hình trạng từ một gã Đế Tôn của Yêu tộc cao cao tại thượng trong tích tắc bị biến thành con kiến hôi không hơn không kém. Hắn cũng học được vẻ lạnh lùng bàng quan với tất cả của thế gian phồn hoa tấp nập này. Hắn đã mất đi mọi thứ vốn có. Hắn đã từng oán hận, thậm chí đã từng tức giận, tuyệt vọng, rồi sợ hãi, hắn đã từng sụp đổ như thế!
Vô số năm tháng trôi qua, hắn giống như một con dã thú bị thương chồng chất, rồi một mình ra đi trong nỗi tịch mịch cô liêu. Quả thật sinh mạng của phàm nhân ngắn ngủi mà yếu đuối tới đáng thương, khiến cho hắn thấm thía được nỗi tuyệt vọng mà khó lòng hít thở được. Hắn đã từng mạnh mẽ đến nổi cả Thiên thần cũng phải run rẩy, cũng luôn hoài mong đạt được công pháp tu luyện, tuy nhiên hiện tại hắn đã hoàn toàn không còn khả năng tu luyện được nữa rồi.
Bởi vì hắn chỉ là một tia tàn hồn trốn ra được từ trong Bát Hoang Nghiệp Hỏa kinh khủng kia mà thôi. Hiện tại hắn đã biến thành một con người, đúng hơn là một phàm nhân yếu đuối - không có năng lực, uất ức, hèn hạ, và nhỏ bé không đáng để nhắc tới. Hắn không còn là một thượng cổ hung thú có huyết mạch của Thần thú, cũng không có năng lực làm cho trời rung đất chuyển, quỷ khóc thần kinh như... “Ngột" nữa rồi.
Trong tàn hồn của hắn chỉ cần vẫn còn ẩn giấu một tia Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì vĩnh viễn hắn không thể luân hồi chuyển thế để hóa thành “Ngột". Mãi mãi... mãi mãi hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé yếu đuối mà thôi.
Hắn cam chịu như thế, hắn hoàn toàn muốn tự tuyệt rời khỏi thế gian này cho dù có bị hồn phi phách tán cũng được. Nhưng vốn là hậu duệ của Thần thú mạnh mẽ và kiêu ngạo, hắn không thể nào thừa nhận được nỗi nhục nhã này. Làm thế chẳng thà giết hắn đi còn đỡ khổ sở hơn.
Ba ngàn năm dài đăng đẳng, hắn đã luân hồi chuyển thế một trăm tám mươi lần rồi. Trong đó có khoảng trăm lần là do hắn tự sát, còn tám mươi lần khác là tự nguyện cho người khác giết chết.
Nhưng mà cơ bản hắn không diệt vong vĩnh viễn được, vì tia tàn hồn của hắn đã bị Bát Hoang Nghiệp Hỏa quấn quanh. Cho dù là ở kiếp nào đó có lực lượng mạnh mẽ đi nữa hắn cũng không thể xóa sạch được trí nhớ bản thân, chỉ khiến cho trí nhớ hắn ngày càng rõ ràng hơn, ngày càng không thể xóa nhòa đi.
Cuối cùng hắn vẫn mãi mãi là một cô hồn dã quỷ cô độc nhất, bất lực nhất, đáng thương nhất và cũng là xui xẻo nhất thế gian này.
Trước đây hắn tự sát không thành lại bị Diêu đại tẩu cứu về, sau đó hắn đã thật sự tuyệt vọng, mệt mỏi, không muốn dãy dụa nữa, cũng không muốn kháng cự nữa, nên hắn cứ như một bức tượng gỗ vậy, mặc cho người khác định đoạt. Tuy nhiên, cho dù có bị đánh chửi nhục nhã hay gặp nhiều khổ nạn hơn nữa, cũng không sánh bằng nỗi niềm đang chết lặng đi từng ngày trong lòng hắn.
Nếu không phải nghĩ tới món nợ nhân tình của Diêu đại tẩu, có lẽ hắn đã không xuất thủ để cứu đám người lão Trần rồi, quả thật sống chết của bọn họ đâu có liên quan gì tới hắn?
Nhưng rõ ràng chẳng ai tin, thậm chí kể cả Tác Ly và Trình Nguyệt đây, hắn cũng không biết mở miệng giải thích thế nào.
“Tên ngốc, nghe tỷ tỷ nói chứ? Hãy theo chúng ta về Phù Vân Sơn xem sao đã, ở Phù Vân Sơn rất vui vẻ, sau khi tới đó nhất định ngươi sẽ thích thú cho xem. Rồi ngươi sẽ có nhiều sư tỷ, sư huynh khác. Thậm chí cũng có tiểu sư đệ, tiểu sư muội nữa cơ. Mọi người ở chung với nhau hết sức vui vẻ, ngươi thấy được không?"
Giọng nói của Trình Nguyệt tựa như từ mội nơi xa xăm nào đó truyền lại, nghe có vẻ mông lung tựa như tiên âm.
Âm thanh tuyệt với nhất mà hắn từng nghe được chính là của một người con gái trong lúc hắn còn huy hoàng. Vì nàng hắn tình nguyện phá bỏ trời đất này đi, tình nguyện biến chất hung tàn mà xem cả thiên hạ này đều là kẻ địch.
Thế nhưng cuối cùng tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi!
Hiện tại cảnh trong mơ đó đã hành hạ hắn suốt ba ngàn năm qua, vẫn cứ yên tĩnh như thế sao? Bỗng nhiên Đoan Mộc Vũ giơ hai tay lên che mặt. Bất chợt những giọt nước long lanh rơi xuống không một tạo ra tiếng động nào. Thật sự cuối cùng hắn không thể nghịch thiên mà đi, cho dù năm xưa hắn có thần thông mạnh mẽ như thế mà vẫn không thể ngăn được một đạo thần chỉ của Thiên Đế.
Hắn đau khổ giãy dụa đã ba ngàn năm qua cũng chẳng làm gì được tia Bát Hoang Nghiệp Hỏa kia.
Nếu đã vậy thì cứ làm một con người, một phàm nhân bình thường, rất đổi tầm thường như thế đi.
“Ngột" kia đã từng quậy long trời lở đất, quỷ thần không yên. Nhưng nay... “Ngột" đã chết.
Lần này là chết thật sự rồi, chết từ trong tâm chết ra!
Vĩnh viễn không thể sống lại được!
Lửa trại vẫn cháy hừng hực, ngọn lửa chiếu vào trong cặp mắt của Đoan Mộc Vũ trông tựa như hai vì sao sáng rực rỡ. Tuy nhiên cảnh tượng kỳ dị này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, thậm chí còn khiến cho Tác Ly và Trình Nguyệt tưởng như đấy chỉ là ảo giác thoáng qua trước mắt họ.
“Ta là người bị trời hành đấy! Không rõ lắm".
Không khí im lặng một hồi lâu, ngoài dự liệu của Tác Ly là Đoan Mộc Vũ lại chậm rãi mở miệng nói thế. Mặc dù chỉ ít ỏi vài chữ thôi nhưng tự nhiên khiến cho tận đáy lòng của Tác Ly và Trình Nguyệt run lên bần bật, nhất là kết hợp với khuôn mặt non nớt của hắn lại càng hết sức quỷ dị.
“Nói cho cùng thì thiên đạo cuối cùng chỉ là mộng ảo. Tên ngốc, ngươi không thể đặt hết tin tưởng vào đó được!" Trình Nguyệt thấy thế thử khuyên nhủ một câu. Nàng thật sự không tưởng tượng nổi từ trên khuôn mặt non choẹt này lại bật ra câu nói già đời, buồn bã và cô tịch đến thế?
“Ha ha, Thiên đạo à... không tin cũng được!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu, chỉ cười một tiếng. Kế tiếp hắn nhìn về phía Tác Ly rồi giơ tay phải vẫn đang không ngừng chảy máu của mình lên. Nhìn thấy thương thế hắn như vậy hai người giật hết cả mình. Bỗng nhiên, ngoài dự tính của mọi người, hắn chợt nói: “Ngươi rất muốn biết khả năng bắn cung của ta từ đâu mà có đúng không? Đơn giản một điều đó là ta đã lấy chính máu mình để làm chất dẫn. Mỗi giọt máu thành một chất phụ gia cho một mũi tên, nhờ thế mới có thể sinh ra lực sát thương mạnh mẽ đến vậy. Trừ chuyện đó ra thì thân thể của ta yếu ớt đến nổi không thể chịu được một kích. Về phần Lôi Chưởng là từ trí nhớ sẵn có trong đầu của ta. Đừng hỏi thứ đó từ đâu mà có, càng đừng hỏi lai lịch của ta như thế nào! Ta chỉ là một lữ khách cô độc trên thế gian này mà thôi, các người vĩnh viễn không cách nào hiểu được đâu".
“Lữ khách? Tại sao ngươi nghĩ thế? Mạng của chính chúng ta phải thuộc quyền quyết định của bản thân mà không do số phận của trời. Người tu hành chúng ta cần phải có quyết tâm nghịch thiên mà đi! Sao ngươi lại tự ti mặc cảm đến thế?" Tác Ly nghe thế cũng thấy khiếp sợ vô cùng.
Còn Trình Nguyệt ở kế bên lại càng không nhịn được mà la lên thất thanh. Mọi người điều bảo “tay đứt ruột đau", thế như tay phải của Đoan Mộc Vũ bị thương đáng sợ đến như vậy mà hắn lại ngoảnh mặt làm ngơ, tựa như hắn không cảm giác được chút đau đớn nào cả. Lúc này Trình Nguyệt không nói nhiều lời nữa mà bước tới trợ giúp đắp linh dược lên vết thương của Đoan Mộc Vũ, rồi nàng tiến hành băng bó kỹ càng. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu ra vì sao một tên thiếu niên gầy yếu như thế này lại có tài bắn cung phi thường đến thế, đúng là nguyên nhân có vẻ hơi quỷ dị thật nhưng dù sao hắn cũng đã giải thích rõ ràng lắm rồi. Chẳng qua thấy hắn bình thường chịu đựng như vậy khiến cho người khác nhìn vào thấy đau xót, cảm thông vô vàn.
Đoan Mộc Vũ không từ chối sự giúp đỡ băng bó của Trình Nguyệt, tuy nhiên hắn khôi phục lại vẻ im lặng vốn có trước giờ.
“Tên ngốc, ngươi có theo chúng ta về Phù Vân Sơn được không? Cho dù ngươi không gia nhập vào môn phái chúng ta cũng được. Những vị sư phụ, sư bá cũng rất lợi hại, nếu có bọn họ thì nhất định có thể bảo vệ được ngươi. Cn nữa... ngươi có thể thử tu hành xem thế nào, chỉ cần ngươi có được pháp lực khi đó sẽ không còn phải mượn người khác đứng ra thi triển Lôi Chưởng đó nữa. Mặc dù tư chất của ngươi có kém đôi chút, nhưng ta nghĩ tương lai ngươi sẽ rất lợi hại!" Trình Nguyệt lại tiếp tục khuyên nhủ, dù rằng nàng không hiểu được thiếu niên trước mắt mình đã trải qua những chuyện gì, nhưng ít ra nàng cũng nên hết sức khuyên bảo cái đã.
“Tu hành?"
Đoan Mộc Vũ chậm rãi lắc đầu, ánh mắt thâm thúy của hắn lại nhìn về phía bầu trời đêm. Ba ngàn năm qua... Hắn đã sống tạm ở nhân thế này ba ngàn năm rồi. Trong một khoảng thời gian dài như thế, hắn đã bị bào mòn đi dáng vẻ, khí thế hung tợn ngập trời của ngày xưa. Quen thuộc với hình trạng từ một gã Đế Tôn của Yêu tộc cao cao tại thượng trong tích tắc bị biến thành con kiến hôi không hơn không kém. Hắn cũng học được vẻ lạnh lùng bàng quan với tất cả của thế gian phồn hoa tấp nập này. Hắn đã mất đi mọi thứ vốn có. Hắn đã từng oán hận, thậm chí đã từng tức giận, tuyệt vọng, rồi sợ hãi, hắn đã từng sụp đổ như thế!
Vô số năm tháng trôi qua, hắn giống như một con dã thú bị thương chồng chất, rồi một mình ra đi trong nỗi tịch mịch cô liêu. Quả thật sinh mạng của phàm nhân ngắn ngủi mà yếu đuối tới đáng thương, khiến cho hắn thấm thía được nỗi tuyệt vọng mà khó lòng hít thở được. Hắn đã từng mạnh mẽ đến nổi cả Thiên thần cũng phải run rẩy, cũng luôn hoài mong đạt được công pháp tu luyện, tuy nhiên hiện tại hắn đã hoàn toàn không còn khả năng tu luyện được nữa rồi.
Bởi vì hắn chỉ là một tia tàn hồn trốn ra được từ trong Bát Hoang Nghiệp Hỏa kinh khủng kia mà thôi. Hiện tại hắn đã biến thành một con người, đúng hơn là một phàm nhân yếu đuối - không có năng lực, uất ức, hèn hạ, và nhỏ bé không đáng để nhắc tới. Hắn không còn là một thượng cổ hung thú có huyết mạch của Thần thú, cũng không có năng lực làm cho trời rung đất chuyển, quỷ khóc thần kinh như... “Ngột" nữa rồi.
Trong tàn hồn của hắn chỉ cần vẫn còn ẩn giấu một tia Bát Hoang Nghiệp Hỏa thì vĩnh viễn hắn không thể luân hồi chuyển thế để hóa thành “Ngột". Mãi mãi... mãi mãi hắn chỉ là một phàm nhân nhỏ bé yếu đuối mà thôi.
Hắn cam chịu như thế, hắn hoàn toàn muốn tự tuyệt rời khỏi thế gian này cho dù có bị hồn phi phách tán cũng được. Nhưng vốn là hậu duệ của Thần thú mạnh mẽ và kiêu ngạo, hắn không thể nào thừa nhận được nỗi nhục nhã này. Làm thế chẳng thà giết hắn đi còn đỡ khổ sở hơn.
Ba ngàn năm dài đăng đẳng, hắn đã luân hồi chuyển thế một trăm tám mươi lần rồi. Trong đó có khoảng trăm lần là do hắn tự sát, còn tám mươi lần khác là tự nguyện cho người khác giết chết.
Nhưng mà cơ bản hắn không diệt vong vĩnh viễn được, vì tia tàn hồn của hắn đã bị Bát Hoang Nghiệp Hỏa quấn quanh. Cho dù là ở kiếp nào đó có lực lượng mạnh mẽ đi nữa hắn cũng không thể xóa sạch được trí nhớ bản thân, chỉ khiến cho trí nhớ hắn ngày càng rõ ràng hơn, ngày càng không thể xóa nhòa đi.
Cuối cùng hắn vẫn mãi mãi là một cô hồn dã quỷ cô độc nhất, bất lực nhất, đáng thương nhất và cũng là xui xẻo nhất thế gian này.
Trước đây hắn tự sát không thành lại bị Diêu đại tẩu cứu về, sau đó hắn đã thật sự tuyệt vọng, mệt mỏi, không muốn dãy dụa nữa, cũng không muốn kháng cự nữa, nên hắn cứ như một bức tượng gỗ vậy, mặc cho người khác định đoạt. Tuy nhiên, cho dù có bị đánh chửi nhục nhã hay gặp nhiều khổ nạn hơn nữa, cũng không sánh bằng nỗi niềm đang chết lặng đi từng ngày trong lòng hắn.
Nếu không phải nghĩ tới món nợ nhân tình của Diêu đại tẩu, có lẽ hắn đã không xuất thủ để cứu đám người lão Trần rồi, quả thật sống chết của bọn họ đâu có liên quan gì tới hắn?
Nhưng rõ ràng chẳng ai tin, thậm chí kể cả Tác Ly và Trình Nguyệt đây, hắn cũng không biết mở miệng giải thích thế nào.
“Tên ngốc, nghe tỷ tỷ nói chứ? Hãy theo chúng ta về Phù Vân Sơn xem sao đã, ở Phù Vân Sơn rất vui vẻ, sau khi tới đó nhất định ngươi sẽ thích thú cho xem. Rồi ngươi sẽ có nhiều sư tỷ, sư huynh khác. Thậm chí cũng có tiểu sư đệ, tiểu sư muội nữa cơ. Mọi người ở chung với nhau hết sức vui vẻ, ngươi thấy được không?"
Giọng nói của Trình Nguyệt tựa như từ mội nơi xa xăm nào đó truyền lại, nghe có vẻ mông lung tựa như tiên âm.
Âm thanh tuyệt với nhất mà hắn từng nghe được chính là của một người con gái trong lúc hắn còn huy hoàng. Vì nàng hắn tình nguyện phá bỏ trời đất này đi, tình nguyện biến chất hung tàn mà xem cả thiên hạ này đều là kẻ địch.
Thế nhưng cuối cùng tất cả chỉ là ảo mộng mà thôi!
Hiện tại cảnh trong mơ đó đã hành hạ hắn suốt ba ngàn năm qua, vẫn cứ yên tĩnh như thế sao? Bỗng nhiên Đoan Mộc Vũ giơ hai tay lên che mặt. Bất chợt những giọt nước long lanh rơi xuống không một tạo ra tiếng động nào. Thật sự cuối cùng hắn không thể nghịch thiên mà đi, cho dù năm xưa hắn có thần thông mạnh mẽ như thế mà vẫn không thể ngăn được một đạo thần chỉ của Thiên Đế.
Hắn đau khổ giãy dụa đã ba ngàn năm qua cũng chẳng làm gì được tia Bát Hoang Nghiệp Hỏa kia.
Nếu đã vậy thì cứ làm một con người, một phàm nhân bình thường, rất đổi tầm thường như thế đi.
“Ngột" kia đã từng quậy long trời lở đất, quỷ thần không yên. Nhưng nay... “Ngột" đã chết.
Lần này là chết thật sự rồi, chết từ trong tâm chết ra!
Vĩnh viễn không thể sống lại được!
Tác giả :
Lại Điểu