Bắt Được Trượng Phu Như Ý
Chương 8
Hắn…… Hắn không phải là ăn dấm chua giận dỗi a! Có lầm hay không hắn thoạt nhìn rất giống phu quân không gặp được vợ liền khóc lóc sao?
Cưu Minh Dạ vì phản ứng của tiểu hán tử kia buồn bực thật lâu, có thể là hắn thật sự rất giống một oán phụ, làm tiểu hán tử sinh lòng thương hại, cách ngày cửa phòng hắn lại bị Thẩm Lạc Hà đá văng ra .
Thẩm Lạc Hà đỏ mặt, ánh mắt như phóng lửa nhìn về phía Cưu Minh Dạ,“Ngươi và Tiểu Tứ nói cái gì!"
Cưu Minh Dạ nhìn nàng một cái, buông chiếc đũa xuống rồi giống như niệm kinh nói:“Hắn không phải với nàng rằng, ta nghĩ đến nàng tới không nuốt nổi cơm, người tiều tụy không ít, hy vọng nàng có chút thời gian có thể đến đây gặp ta, khó lắm chúng ta mới đoàn tụ , hẳn là nên ở chung có nhiều ân ái mới đúng."
“Ngươi! Quả nhiên là ngươi dạy hắn!" Mặt Thẩm Lạc Hà càng đỏ hơn.
“Ta nghĩ nàng hẳn là nên quan tâm thủ hạ mình một chút, bình thường cũng nói như vậy sao, nàng nhìn xem bộ dáng ta có giống không nuốt nổi cơm không, ta ăn uống rất tốt nhưng thật ra nàng vài ngày không thấy tiều tụy không ít, không phải suy nghĩ về chuyện lễ cưới chứ?"
Thẩm Lạc Hà chịu không nổi hắn dùng lời quái gở chế nhạo, nhưng muốn cãi lại không biết cãi từ đâu.
“Thẩm bang chủ tính toán xử lý ta như thế nào? Sẽ không phải thành thân thật với ta chứ, nàng cũng không hỏi ta ở nhà có vợ hay thế thiếpchưa."
Thẩm Lạc Hà tức giận tiến lên lấy chiếc đũa trong tay hắn đập lên bàn nói:“Tiểu Tứ c òn nói với ta, ngươi nhàn rỗi đến giống như con lừa tám năm chưa có đi đâu, nếu nghẹn nửa sợ sẽ nghẹn ra bệnh."
“Sao? Hắn hình dung thật chuẩn xác."
“Cũng đúng, vết thương chân ngươi mới khỏi nên thích hợp hoạt động một chút ."
Cưu Minh Dạ mắt sáng ngời, nàng không phải muốn thả hắn đi chứ?
Cưu Minh Dạ bị Thẩm Lạc Hà kéo ra trên phố, trước khi đi còn bắt hắn thay ra bộ gấm màu xanh mặc vào vải bố y bình thường, đi theo phía sau Thẩm Lạc Hà ghi nợ giùm cô!
Hắn sáng sớm đã bị Thẩm Lạc Hà bắt đi ra cửa, lại ra lệnh một đường theo sát nàng, trong trấn này có rất nhiều tai mắt của nàng.Nếu hắn muốn chạy hậu quả sẽ rất thảm.
Bọn họ trước đó ra chợ rau, Cưu Minh Dạ chuẩn bị tốt giấy bút, chuẩn bị viết Thẩm Lạc hà tháng thu được bao nhiêu phi bảo vệ, kết quả nàng chẳng qua đi mua đồ ăn , ở chợ rau còn rất được hoan nghênh, Thẩm cô nương này Thẩm cô nương kia .
“Tại sao chuyện mua đồ ăn cũng phải do một mình cô nương phụ trách?" Bọn họ sau khi rời đi,Cưu Minh Dạ tò mò hỏi.
“Vốn là không cần nhưng hôm nay vừa lúc muốn tới bên này, cũng thuận tiện có thể làm chuyện của mình, vì sao phải phiền toái người khác, đầu bếp nữ cũng rất bận rộn nha."
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong nhà họ Thẩm có vài người giúp việc, trong đó người nhỏ nhất chính là Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ nói hắn chính là cô nhi, một đường ăn xin đến Thái Hợp trấn,sau này được lão gia Thẩm gia mang về ,về sau vẫn ở lại Thẩm gia.
Mỗi một lần đến trấn này đều là buổi tối.
Trên thực tế nơi này so với hắn tưởng tượng còn náo nhiệt hơn, cũng rất an bình, giữa trưa Thẩm Lạc Hà đưa hắn đi đến gian bên cạnh ăn mì thịt bò . Nếu không nhìn mặt lão bản kia quá mức quen mắt, Cưu Minh Dạ đều đã quên này trong trấn có dấu rất nhiều mã tặc.
Lão bản kia không phải là người ngày đó gọi là Hổ Lục!
Hổ lục nhìn hắn một cái, cũng không để ý đến hắn, liền đem mặt phóng tới trước mắt Thẩm Lạc Hà thuận tiện nói:“Thủ lĩnh, tháng này hai mươi lượng."
“Biết rồi,so với tháng trước tốt hơn chút." Thẩm Lạc Hà gật gật đầu“Còn nửa đã nói nhiêu lần, đừng gọi ta là thủ lĩnh ."
Hổ Lục tiếp tục đi làm việc của mình,Cưu Minh Dạ tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng ngăm đen của đại hán kia.
“Có cái gì đẹp mắt , mau ăn xong rồi còn phải đi nơi khác." Thẩm Lạc Hà ăn thật sự nhanh nhưng động tác vô cùng thanh tú,“Một hồi đem số bạc ghi vào trong sổ."
“Ghi gì? Hai mươi lượng kia sao?"
Nhà của hắn cũng làm ăn cho nên việc ghi sổ hắn đã quen, làm sao cũng không nghĩ tới ngay cả cái đồ trang trí trên nóc bên đường của người bán hàng rong cũng phải ghi nợ!
“Chê ít?"
“Nào có! Làm ăn đều phải từ nhỏ đến lớn mà !" Cưu Minh Dạ cúi đầu ăn món trước mặt.
“Đúng là rất ít, nhưng tổng cộng lại sẽ rất nhiều." Thẩm Lạc Hà thì thào lẩm bẩm nhìn về con đường này, con đường này rất nhiều người bán hàng rong,“Năm trước quan phủ thay đổi tuyến đường, cho nên con đường này càng ngày càng nhiều người đến làm ăn, nhiều đến chỉ trông vào kiếm tiền người qua đường cũng có thể nuôi sống chính mình và một nhà già trẻ."
“Không làm mã tặc ?"
“Ngươi muốn nói chúng ta khó sửa đổi?"
“Ta không nói như vậy." Cưu Minh Dạ nhìn thấy tròng mắt lấp lánh tỏa sáng, đó là một loại ánh sáng vô hạn kỳ vọng.
Chẳng qua ánh sáng trong con ngươi đặt ở trên gương mặt gầy yếu nhìn qua làm người đau lòng.
Thật quái, hắn thế lại biết thế nào là đau lòng?
Cưu Minh Dạ nghiêng đầu sang một bên, ở trên chiến trường mấy năm nay, hắn biết nhiều người chỉ vì ăn một chén cơm mà tòng quân, sau đó ngay cả cái tên cũng chưa lưu lại đã chết ở trên chiến trường.
Nhìn quen chuyện như vậy,hắn cho tới bây giờ chưa có loại cảm giác vì người khác vì đau lòng? Đột nhiên hắn cười, bởi vì đây cũng không phải là gì chuyện xấu .
“Cưu Minh Dạ, ngươi có biết ngươi cười thật đáng ghét không."
“Bởi vì ta cao hứng nha, hơn nữa ta còn muốn làm chuyện đáng ghét liền." Nói xong hắn gắp một viên thịt lên, quơ quơ ở trước mắt Thẩm Lạc Hà nói:“Nhìn thấy không, đây là viên thịt trong bát ta, sau đó ta để nó…… vào trong bát của nàng!"
Thịt hoàn rơi vào trong bát Thẩm Lạc Hà, hắn ở bên cạnh còn vui vẻ ,“Nhất định phải ăn hết , không thể lãng phí bằng không Hổ Lục sẽ bị thương tâm , hoài nghi tay nghề chính mình không giỏi."
“Thần kinh." Thẩm Lạc Hà quét mắt sang hắn một cái, gắp viên thịt kia lên cắn một ngụm, bộ dáng ăn thật sự rất hăng hái.
Ai u! Đều đã quên nàng là cô nương mã tặc chứ không phải là cô nương bình thường, làm sao quan tâm đồ ăn đó gắp từ trong chén nam nhân ra!
Thấy tiếc sao? Thấy nàng tức giận hắn ăn thêm một ngụm lớn,Cưu Minh Dạ cười đến rất vui vẻ.
Cưu Minh Dạ vì phản ứng của tiểu hán tử kia buồn bực thật lâu, có thể là hắn thật sự rất giống một oán phụ, làm tiểu hán tử sinh lòng thương hại, cách ngày cửa phòng hắn lại bị Thẩm Lạc Hà đá văng ra .
Thẩm Lạc Hà đỏ mặt, ánh mắt như phóng lửa nhìn về phía Cưu Minh Dạ,“Ngươi và Tiểu Tứ nói cái gì!"
Cưu Minh Dạ nhìn nàng một cái, buông chiếc đũa xuống rồi giống như niệm kinh nói:“Hắn không phải với nàng rằng, ta nghĩ đến nàng tới không nuốt nổi cơm, người tiều tụy không ít, hy vọng nàng có chút thời gian có thể đến đây gặp ta, khó lắm chúng ta mới đoàn tụ , hẳn là nên ở chung có nhiều ân ái mới đúng."
“Ngươi! Quả nhiên là ngươi dạy hắn!" Mặt Thẩm Lạc Hà càng đỏ hơn.
“Ta nghĩ nàng hẳn là nên quan tâm thủ hạ mình một chút, bình thường cũng nói như vậy sao, nàng nhìn xem bộ dáng ta có giống không nuốt nổi cơm không, ta ăn uống rất tốt nhưng thật ra nàng vài ngày không thấy tiều tụy không ít, không phải suy nghĩ về chuyện lễ cưới chứ?"
Thẩm Lạc Hà chịu không nổi hắn dùng lời quái gở chế nhạo, nhưng muốn cãi lại không biết cãi từ đâu.
“Thẩm bang chủ tính toán xử lý ta như thế nào? Sẽ không phải thành thân thật với ta chứ, nàng cũng không hỏi ta ở nhà có vợ hay thế thiếpchưa."
Thẩm Lạc Hà tức giận tiến lên lấy chiếc đũa trong tay hắn đập lên bàn nói:“Tiểu Tứ c òn nói với ta, ngươi nhàn rỗi đến giống như con lừa tám năm chưa có đi đâu, nếu nghẹn nửa sợ sẽ nghẹn ra bệnh."
“Sao? Hắn hình dung thật chuẩn xác."
“Cũng đúng, vết thương chân ngươi mới khỏi nên thích hợp hoạt động một chút ."
Cưu Minh Dạ mắt sáng ngời, nàng không phải muốn thả hắn đi chứ?
Cưu Minh Dạ bị Thẩm Lạc Hà kéo ra trên phố, trước khi đi còn bắt hắn thay ra bộ gấm màu xanh mặc vào vải bố y bình thường, đi theo phía sau Thẩm Lạc Hà ghi nợ giùm cô!
Hắn sáng sớm đã bị Thẩm Lạc Hà bắt đi ra cửa, lại ra lệnh một đường theo sát nàng, trong trấn này có rất nhiều tai mắt của nàng.Nếu hắn muốn chạy hậu quả sẽ rất thảm.
Bọn họ trước đó ra chợ rau, Cưu Minh Dạ chuẩn bị tốt giấy bút, chuẩn bị viết Thẩm Lạc hà tháng thu được bao nhiêu phi bảo vệ, kết quả nàng chẳng qua đi mua đồ ăn , ở chợ rau còn rất được hoan nghênh, Thẩm cô nương này Thẩm cô nương kia .
“Tại sao chuyện mua đồ ăn cũng phải do một mình cô nương phụ trách?" Bọn họ sau khi rời đi,Cưu Minh Dạ tò mò hỏi.
“Vốn là không cần nhưng hôm nay vừa lúc muốn tới bên này, cũng thuận tiện có thể làm chuyện của mình, vì sao phải phiền toái người khác, đầu bếp nữ cũng rất bận rộn nha."
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trong nhà họ Thẩm có vài người giúp việc, trong đó người nhỏ nhất chính là Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ nói hắn chính là cô nhi, một đường ăn xin đến Thái Hợp trấn,sau này được lão gia Thẩm gia mang về ,về sau vẫn ở lại Thẩm gia.
Mỗi một lần đến trấn này đều là buổi tối.
Trên thực tế nơi này so với hắn tưởng tượng còn náo nhiệt hơn, cũng rất an bình, giữa trưa Thẩm Lạc Hà đưa hắn đi đến gian bên cạnh ăn mì thịt bò . Nếu không nhìn mặt lão bản kia quá mức quen mắt, Cưu Minh Dạ đều đã quên này trong trấn có dấu rất nhiều mã tặc.
Lão bản kia không phải là người ngày đó gọi là Hổ Lục!
Hổ lục nhìn hắn một cái, cũng không để ý đến hắn, liền đem mặt phóng tới trước mắt Thẩm Lạc Hà thuận tiện nói:“Thủ lĩnh, tháng này hai mươi lượng."
“Biết rồi,so với tháng trước tốt hơn chút." Thẩm Lạc Hà gật gật đầu“Còn nửa đã nói nhiêu lần, đừng gọi ta là thủ lĩnh ."
Hổ Lục tiếp tục đi làm việc của mình,Cưu Minh Dạ tò mò nhìn chằm chằm bóng lưng ngăm đen của đại hán kia.
“Có cái gì đẹp mắt , mau ăn xong rồi còn phải đi nơi khác." Thẩm Lạc Hà ăn thật sự nhanh nhưng động tác vô cùng thanh tú,“Một hồi đem số bạc ghi vào trong sổ."
“Ghi gì? Hai mươi lượng kia sao?"
Nhà của hắn cũng làm ăn cho nên việc ghi sổ hắn đã quen, làm sao cũng không nghĩ tới ngay cả cái đồ trang trí trên nóc bên đường của người bán hàng rong cũng phải ghi nợ!
“Chê ít?"
“Nào có! Làm ăn đều phải từ nhỏ đến lớn mà !" Cưu Minh Dạ cúi đầu ăn món trước mặt.
“Đúng là rất ít, nhưng tổng cộng lại sẽ rất nhiều." Thẩm Lạc Hà thì thào lẩm bẩm nhìn về con đường này, con đường này rất nhiều người bán hàng rong,“Năm trước quan phủ thay đổi tuyến đường, cho nên con đường này càng ngày càng nhiều người đến làm ăn, nhiều đến chỉ trông vào kiếm tiền người qua đường cũng có thể nuôi sống chính mình và một nhà già trẻ."
“Không làm mã tặc ?"
“Ngươi muốn nói chúng ta khó sửa đổi?"
“Ta không nói như vậy." Cưu Minh Dạ nhìn thấy tròng mắt lấp lánh tỏa sáng, đó là một loại ánh sáng vô hạn kỳ vọng.
Chẳng qua ánh sáng trong con ngươi đặt ở trên gương mặt gầy yếu nhìn qua làm người đau lòng.
Thật quái, hắn thế lại biết thế nào là đau lòng?
Cưu Minh Dạ nghiêng đầu sang một bên, ở trên chiến trường mấy năm nay, hắn biết nhiều người chỉ vì ăn một chén cơm mà tòng quân, sau đó ngay cả cái tên cũng chưa lưu lại đã chết ở trên chiến trường.
Nhìn quen chuyện như vậy,hắn cho tới bây giờ chưa có loại cảm giác vì người khác vì đau lòng? Đột nhiên hắn cười, bởi vì đây cũng không phải là gì chuyện xấu .
“Cưu Minh Dạ, ngươi có biết ngươi cười thật đáng ghét không."
“Bởi vì ta cao hứng nha, hơn nữa ta còn muốn làm chuyện đáng ghét liền." Nói xong hắn gắp một viên thịt lên, quơ quơ ở trước mắt Thẩm Lạc Hà nói:“Nhìn thấy không, đây là viên thịt trong bát ta, sau đó ta để nó…… vào trong bát của nàng!"
Thịt hoàn rơi vào trong bát Thẩm Lạc Hà, hắn ở bên cạnh còn vui vẻ ,“Nhất định phải ăn hết , không thể lãng phí bằng không Hổ Lục sẽ bị thương tâm , hoài nghi tay nghề chính mình không giỏi."
“Thần kinh." Thẩm Lạc Hà quét mắt sang hắn một cái, gắp viên thịt kia lên cắn một ngụm, bộ dáng ăn thật sự rất hăng hái.
Ai u! Đều đã quên nàng là cô nương mã tặc chứ không phải là cô nương bình thường, làm sao quan tâm đồ ăn đó gắp từ trong chén nam nhân ra!
Thấy tiếc sao? Thấy nàng tức giận hắn ăn thêm một ngụm lớn,Cưu Minh Dạ cười đến rất vui vẻ.
Tác giả :
Thất Quý