Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc
Chương 14: Ngày anh tìm thấy em
Tia nắng ấm áp của hoàng hôn chiếu rọi khắp gian phòng chỉ trang trí độc hai màu trắng đen.
Chiếc giường màu đen được chạm khắc tinh được đặt ở cuối góc phòng, một nàng công chúa đang chìm vào giấc ngủ tưởng chừng như vô tận.
Minh Vỹ đứng trước cửa sổ màu đen, đôi mắt ảm đạm nhìn về phía chân trời xa xôi.
Lúc này, trông dáng vẻ của ác quỷ thật cô độc khi thiếu bóng dáng thiên thần kề bên.
…
Trên chiếc giường êm ái ấy, hàng mi dài trên gương mặt xinh xắn tựa thiên thần đang rung nhẹ từng hồi, sau đó từ chớp chớp vài cái để thích nghi với khung cảnh hiện tại.
Ái Hy chỉ lặng người dò xét khắp căn phòng, nhưng rõ ràng đây không phải là căn phòng đáng yêu luôn được trang trí cầu kỳ mà là một căn phòng trang trí khá đặc biệt, những đồ vật trong phòng chỉ có hai màu trắng và đen.
Chợt một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa sổ, gương mặt Minh Vỹ hiện ra trước hoàng hôn tuyệt đẹp.
Minh Vỹ từ từ tiến về phía Ái Hy đang nằm, từng bước chân nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
…
Minh Vỹ đứng đối diện với Ái Hy, gương mặt lạnh lùng quan sát Ái Hy đang ngoảnh mặt sang hướng khác, làm lơ Minh Vỹ.
- “Em ăn uống kiểu gì mà để mình suy nhược cơ thể đến mức ngất đi?"
Không một tiếng trả lời…
- “Em xem thường anh nên không trả lời?" – Minh Vỹ cười nhạt, đôi mắt mang thuộc tính “hàn" liếc nhìn Ái Hy.
- “Thy Thy là ai?" – Giọng Ái Hy rất nhỏ, nhưng vừa đủ để Minh Vỹ nghe thấy.
Không thể nào cho qua chuyện này một cách dễ dàng như thế, với bản tính của Ái Hy thì lại càng không.
- “Em thực sự muốn biết sao?" – Nụ cười trên môi của Minh Vỹ vẫn chưa tắt, thậm chí còn mang đậm nét khinh khi trong nụ cười ấy.
- “Anh cứ nói thẳng cô gái tên Thy Thy là bạn gái cũ của anh đi, cần gì phải lằng nhằng như vậy." – Ái Hy đã hết sức nhẫn nại, dấu chấm hỏi mỗi lúc một to hơn, tức giận quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Minh Vỹ, nghiêm túc nói.
- “Em nói không sai, Thy Thy là người anh yêu." – Minh Vỹ điền tĩnh trả lời, cho một tay vào túi, tay còn lại thả lỏng vào không trung.
Câu trả lời này quả thật Ái Hy rất mong đợi là Minh Vỹ sẽ nói như thế, nhưng tại sao khi nghe Minh Vỹ nói vậy, cảm giác hụt hẫng và ghen tức lại chiếm lấy tâm hồn của Ái Hy.
- “Xem ra anh cũng thẳng thắn nhỉ? Hay sẵn đây nói thẳng tôi chỉ là người mà anh chọn để thay thế cô gái Thy Thy đó đi." – Ái Hy đáp lại nụ cười của Minh Vỹ bằng một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng Ái Hy lại đang chứa đựng nhiều cảm xúc khác nhau.
Phải rồi, chỉ cần Minh Vỹ nói thế, thì xem như sự ràng buộc giữa hai người sẽ thật sự chấm dứt.
- “Em không phải là người anh dùng để tìm quên." – Minh Vỹ nói chậm rãi, gằn từng chữ một, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối lại.
- “Vậy thì tại sao anh lại chọn tôi? Do tôi quá giống Thy Thy chăng?" – Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của Thy Thy, Ái Hy lập tức hiểu được lý do Minh Vỹ cứ một mực bắt mình phải làm vợ anh ta. vì nếu chỉ nhìn sơ, quả thật cả hai người giống nhau như hai giọt nước.
- “Chuyện đó không liên quan gì đến việc anh chọn em…" – Minh Vỹ nói đều đều, sau đó khựng lại nhìn Ái Hy. – “… vốn dĩ ngay từ đầu, anh và Thy Thy đã không thể đến với nhau."
- “Vì sao?" – Trái tim Ái Hy lỗi một nhịp, tự nhủ không cần biết quá nhiều về chuyện này nhưng cứ vô thức hỏi. – “Hai gia đình ngăn cấm?"
Minh Vỹ không đáp, quay mặt sang hướng khác, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn đau đớn.
- “Vì anh và Thy Thy là anh em." – Minh Vỹ hạ thấp giọng, sau đó điềm nhiên trả lời, sau đó lại quay mặt lại nhìn thẳng vào Ái Hy. – “Em còn hỏi gì nữa không?"
Anh em? Chỉ một lý do đơn giản thế này thôi sao?
Chỉ vì Minh Vỹ và Thy Thy là anh em, lại càng không thể đến với nhau nên chọn Ái Hy làm vật thay thế? Làm một chiếc gương phản chiếu lại Thy Thy ư?
Ái Hy nhếch môi cười nhạt, những lời giải thích của Minh Vỹ hoàn toàn không hề có chút ảnh hưởng…
Lúc này, Ái Hy chỉ biết… Minh Vỹ gấp gáp đưa Ái Hy về nhà, là để làm một thứ đồ tiêu khiển, làm một con búp bê vô tri vô giác để Minh Vỹ tìm về ký ức yêu thương…
Tất cả chỉ có thế thôi sao?
- “Tại sao cô ấy lại mất?" – Ái Hy gầm mặt, tránh ánh nhìn phức tạp của Minh Vỹ, và lúc này nếu nhìn thấy gương mặt kia thì có lẽ Ái Hy sẽ không kìm chế được mà hành xử một cách thiếu suy nghĩ.
- “Nhờ một nhát dao của thù hận."
Nhát dao? Thù hận? Mặc dù đã từng nghe Minh Vỹ nói chuyện Thy Thy mất là do bà Hàn, nhưng Ái Hy vẫn không thể tin được một người phụ nữ như bà lại có thể nhẫn tâm đến mức hại chết con gái của mình.
Bỗng chốc mọi sự tập trung lại chuyển từ Minh Vỹ sang bà Hàn, một cảm giác thật khó chịu…
Cảm giác ớn lạnh đẩy lùi những cảm xúc phức tạp của Ái Hy, cả người Ái Hy run lên, viễn cảnh tái hiện của sự việc đang được Ái Hy suy diễn trong viễn tưởng.
- “Anh có thể tha thứ cho mẹ không?" – Ái Hy nói trong đứt quãng, cả người run nhẹ nắm chặt lấy tay áo Minh Vỹ.
Đúng là một câu hỏi ngốc hết sức có thể, nếu dễ dàng tha thứ cho bà Hàn thì tại sao Minh Vỹ lại tỏ thái độ chán ghét cùng cực đối với bà ấy?
- “Em nghĩ sao?" – Minh Vỹ cúi đầu nhìn Ái Hy, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn phức tạp.
- “Tôi không phải người trong cuộc nên không hiểu rõ. nhưng nếu mẹ thật sự hối lỗi, tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả." – Ái Hy chớp chớp đôi mắt nhìn Minh Vỹ, cương quyết trả lời.
Chợt Minh Vỹ ngồi xuống cạnh giường, khẽ thở dài.
- “Hôm nay là ngày Thy Thy mất, nhưng cũng là một ngày đặc biệt đối với anh." – Đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền của Ái Hy, Minh Vỹ đặt nhẹ lên đó một nụ hôn.
- “Ngày gì?" – Ái Hy chẳng màng để tâm đến hành động khác lạ của Minh Vỹ, chớp mắt ngạc nhiên hỏi.
- “Ngày anh tìm thấy em."
Chiếc giường màu đen được chạm khắc tinh được đặt ở cuối góc phòng, một nàng công chúa đang chìm vào giấc ngủ tưởng chừng như vô tận.
Minh Vỹ đứng trước cửa sổ màu đen, đôi mắt ảm đạm nhìn về phía chân trời xa xôi.
Lúc này, trông dáng vẻ của ác quỷ thật cô độc khi thiếu bóng dáng thiên thần kề bên.
…
Trên chiếc giường êm ái ấy, hàng mi dài trên gương mặt xinh xắn tựa thiên thần đang rung nhẹ từng hồi, sau đó từ chớp chớp vài cái để thích nghi với khung cảnh hiện tại.
Ái Hy chỉ lặng người dò xét khắp căn phòng, nhưng rõ ràng đây không phải là căn phòng đáng yêu luôn được trang trí cầu kỳ mà là một căn phòng trang trí khá đặc biệt, những đồ vật trong phòng chỉ có hai màu trắng và đen.
Chợt một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa sổ, gương mặt Minh Vỹ hiện ra trước hoàng hôn tuyệt đẹp.
Minh Vỹ từ từ tiến về phía Ái Hy đang nằm, từng bước chân nhẹ nhàng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
…
Minh Vỹ đứng đối diện với Ái Hy, gương mặt lạnh lùng quan sát Ái Hy đang ngoảnh mặt sang hướng khác, làm lơ Minh Vỹ.
- “Em ăn uống kiểu gì mà để mình suy nhược cơ thể đến mức ngất đi?"
Không một tiếng trả lời…
- “Em xem thường anh nên không trả lời?" – Minh Vỹ cười nhạt, đôi mắt mang thuộc tính “hàn" liếc nhìn Ái Hy.
- “Thy Thy là ai?" – Giọng Ái Hy rất nhỏ, nhưng vừa đủ để Minh Vỹ nghe thấy.
Không thể nào cho qua chuyện này một cách dễ dàng như thế, với bản tính của Ái Hy thì lại càng không.
- “Em thực sự muốn biết sao?" – Nụ cười trên môi của Minh Vỹ vẫn chưa tắt, thậm chí còn mang đậm nét khinh khi trong nụ cười ấy.
- “Anh cứ nói thẳng cô gái tên Thy Thy là bạn gái cũ của anh đi, cần gì phải lằng nhằng như vậy." – Ái Hy đã hết sức nhẫn nại, dấu chấm hỏi mỗi lúc một to hơn, tức giận quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Minh Vỹ, nghiêm túc nói.
- “Em nói không sai, Thy Thy là người anh yêu." – Minh Vỹ điền tĩnh trả lời, cho một tay vào túi, tay còn lại thả lỏng vào không trung.
Câu trả lời này quả thật Ái Hy rất mong đợi là Minh Vỹ sẽ nói như thế, nhưng tại sao khi nghe Minh Vỹ nói vậy, cảm giác hụt hẫng và ghen tức lại chiếm lấy tâm hồn của Ái Hy.
- “Xem ra anh cũng thẳng thắn nhỉ? Hay sẵn đây nói thẳng tôi chỉ là người mà anh chọn để thay thế cô gái Thy Thy đó đi." – Ái Hy đáp lại nụ cười của Minh Vỹ bằng một nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng Ái Hy lại đang chứa đựng nhiều cảm xúc khác nhau.
Phải rồi, chỉ cần Minh Vỹ nói thế, thì xem như sự ràng buộc giữa hai người sẽ thật sự chấm dứt.
- “Em không phải là người anh dùng để tìm quên." – Minh Vỹ nói chậm rãi, gằn từng chữ một, đôi mắt màu hổ phách đang dần tối lại.
- “Vậy thì tại sao anh lại chọn tôi? Do tôi quá giống Thy Thy chăng?" – Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy bức ảnh của Thy Thy, Ái Hy lập tức hiểu được lý do Minh Vỹ cứ một mực bắt mình phải làm vợ anh ta. vì nếu chỉ nhìn sơ, quả thật cả hai người giống nhau như hai giọt nước.
- “Chuyện đó không liên quan gì đến việc anh chọn em…" – Minh Vỹ nói đều đều, sau đó khựng lại nhìn Ái Hy. – “… vốn dĩ ngay từ đầu, anh và Thy Thy đã không thể đến với nhau."
- “Vì sao?" – Trái tim Ái Hy lỗi một nhịp, tự nhủ không cần biết quá nhiều về chuyện này nhưng cứ vô thức hỏi. – “Hai gia đình ngăn cấm?"
Minh Vỹ không đáp, quay mặt sang hướng khác, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn đau đớn.
- “Vì anh và Thy Thy là anh em." – Minh Vỹ hạ thấp giọng, sau đó điềm nhiên trả lời, sau đó lại quay mặt lại nhìn thẳng vào Ái Hy. – “Em còn hỏi gì nữa không?"
Anh em? Chỉ một lý do đơn giản thế này thôi sao?
Chỉ vì Minh Vỹ và Thy Thy là anh em, lại càng không thể đến với nhau nên chọn Ái Hy làm vật thay thế? Làm một chiếc gương phản chiếu lại Thy Thy ư?
Ái Hy nhếch môi cười nhạt, những lời giải thích của Minh Vỹ hoàn toàn không hề có chút ảnh hưởng…
Lúc này, Ái Hy chỉ biết… Minh Vỹ gấp gáp đưa Ái Hy về nhà, là để làm một thứ đồ tiêu khiển, làm một con búp bê vô tri vô giác để Minh Vỹ tìm về ký ức yêu thương…
Tất cả chỉ có thế thôi sao?
- “Tại sao cô ấy lại mất?" – Ái Hy gầm mặt, tránh ánh nhìn phức tạp của Minh Vỹ, và lúc này nếu nhìn thấy gương mặt kia thì có lẽ Ái Hy sẽ không kìm chế được mà hành xử một cách thiếu suy nghĩ.
- “Nhờ một nhát dao của thù hận."
Nhát dao? Thù hận? Mặc dù đã từng nghe Minh Vỹ nói chuyện Thy Thy mất là do bà Hàn, nhưng Ái Hy vẫn không thể tin được một người phụ nữ như bà lại có thể nhẫn tâm đến mức hại chết con gái của mình.
Bỗng chốc mọi sự tập trung lại chuyển từ Minh Vỹ sang bà Hàn, một cảm giác thật khó chịu…
Cảm giác ớn lạnh đẩy lùi những cảm xúc phức tạp của Ái Hy, cả người Ái Hy run lên, viễn cảnh tái hiện của sự việc đang được Ái Hy suy diễn trong viễn tưởng.
- “Anh có thể tha thứ cho mẹ không?" – Ái Hy nói trong đứt quãng, cả người run nhẹ nắm chặt lấy tay áo Minh Vỹ.
Đúng là một câu hỏi ngốc hết sức có thể, nếu dễ dàng tha thứ cho bà Hàn thì tại sao Minh Vỹ lại tỏ thái độ chán ghét cùng cực đối với bà ấy?
- “Em nghĩ sao?" – Minh Vỹ cúi đầu nhìn Ái Hy, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn phức tạp.
- “Tôi không phải người trong cuộc nên không hiểu rõ. nhưng nếu mẹ thật sự hối lỗi, tôi sẵn sàng bỏ qua tất cả." – Ái Hy chớp chớp đôi mắt nhìn Minh Vỹ, cương quyết trả lời.
Chợt Minh Vỹ ngồi xuống cạnh giường, khẽ thở dài.
- “Hôm nay là ngày Thy Thy mất, nhưng cũng là một ngày đặc biệt đối với anh." – Đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền của Ái Hy, Minh Vỹ đặt nhẹ lên đó một nụ hôn.
- “Ngày gì?" – Ái Hy chẳng màng để tâm đến hành động khác lạ của Minh Vỹ, chớp mắt ngạc nhiên hỏi.
- “Ngày anh tìm thấy em."
Tác giả :
pUm