Bất Diệt Thánh Linh
Quyển 2 - Chương 5: Ý nghĩ khác thường
"Chi chi!"
Tiểu Hỏa Vân ở bên cạnh chơi đùa, tựa hồ nhận ra Vân Phàm khác thường, tò mò chạy quanh người hắn một vòng, sau đó yên lặng ngồi ở bên cạnh, học theo bộ dáng của Vân Phàm , tựa như theo bản năng hít vào thở ra, hấp thu một loại khí tức tự do nào đó trong thiên địa.
"Hô ~~~ hô ~~~ "
Một điểm quang viên được Tiểu Hỏa Vân hấp thu vào trong cơ thể, chung quanh người nó tạo thành một đoàn khí toàn thật mỏng.
Chỉ thấy bộ lông trên người Tiểu Hỏa Vân nhẹ nhàng lưu động, trên trán lộ ra vẻ trang trọng, linh tính vô cùng! Ngay sau đó, một vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện trong cơ thể nó, từng chút từng chút ngưng tụ thành một viên quang hoa, sau đó càng tụ càng nhiều.
...
Mà bên cạnh, Vân Phàm giống như trước đắm chìm trong tâm thần, gương mặt lộ vẻ thống khổ, không hề phát hiện tình huống của Tiểu Hỏa Vân.
Bình thường tiên pháp luyện hồn, coi trọng quá trình tiến bộ tuần tự, tận lực tránh hao tổn thần hồn, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng mà, Cửu Khổ hoàn toàn khác biệt với các loại tiên pháp khác, khai sáng ra con đường mới, tự tạo thành một lối đi riêng. Lấy cửu khổ rèn luyện, ý niệm làm lực, thông qua xao đả thần hồn, ngưng tụ tinh hoa, loại bỏ tạp chất,để cho thần hồn càng thêm cường nhận kiên cố, thiên chuy bách luyện như tinh cương!
Vì vậy giờ phút này Vân Phàm đang phải thừa nhận thống khổ, tuyệt đối không chỉ mười lần so với lúc trước.
Bể khổ nỗi khổ, chẳng qua là nỗi khổ tâm linh, mà đau đớn trui luyện, đây chính là thông suốt thần hồn. Cái trước chỉ cần tâm linh cường đại, nghị lực hơn người, cuối cùng có thể vượt qua. Nhưng cái sau lại là cắn răng mà thừa nhận, nỗi đau như từng búa từng búa đánh vào thần hồn, hoàn toàn không thể nào tính nổi.
"Đinh!"
Thanh thúy, vang vọng, rung động tâm thần!
Chẳng qua đập nhẹ vào trên phong linh hoàn, nhưng Vân Phàm phảng phất thừa nhận đau đớn tê tâm liệt phế, thiếu chút nữa hét lên thành tiếng. Cũng may tâm chí hắn bền bỉ, cố gắng chịu đựng.
Tiếp tục!
"Đinh!"
Cái gõ thứ hai, Vân Phàm cảm thấy choáng váng, tâm lực mệt mỏi!
Tiếp tục...
"Đinh!"
Cái gõ thứ ba, Vân Phàm tâm thần tan rã, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, hắn biết đây đã là cực hạn của mình!
...
"Hô ~~~ "
Thu hồi phong linh hoàn, Vân Phàm khó nén mỏi mệt trong mắt.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hắn chỉ có thể cười khổ. Ba cái gõ liên tiếp, chính mình không thể nào thừa nhận, phong linh hoàn cũng chỉ luyện hóa được một tia nho nhỏ, có phải là mình quá kém cỏi hay không!
Sự thật chứng minh, Vân Phàm coi chuyện Trúc Cơ này, nghĩ quá mức đơn giản rồi, nhất là dùng « Cửu Khổ » để Trúc Cơ. Hơn nữa phong linh hoàn của hắn căn cơ vững chắc, vượt qua phong linh hoàn bình thường quá nhiều. Như thế tính toán, luyện hóa phong linh hoàn với tốc độ như vậy, không biết năm nào tháng nào mới có thể Trúc Cơ thành công.
Nếu là sự tình sau này, Vân Phàm dứt khoát không nghĩ tới nữa. Hắn tin tưởng chỉ cần chính mình cố gắng không ngừng, chắc chắn sẽ có một ngày thành công.
"Di, Tiểu Hỏa Vân làm sao thế này?"
Vân Phàm tỉnh lại, phát hiện Tiểu Hỏa Vân dựa vào bên chân của mình, cũng ra bộ dạng ngồi xếp bằng, trong lúc hít thở ẩn chứa luật động tự nhiên, quanh thân tức thì bao phủ bởi một vầng sáng mỏng manh. Mà trên ngực của tiểu tử này, có một đoàn quang hoa nho nhỏ lưu chuyển, nhìn qua mang theo vài phần linh vận.
"Chẳng lẽ tiểu tử này cũng có thể tu luyện giống con người hay sao..."
Vân Phàm nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Hắn nhớ đại hồ tử đã từng nói, dã thú bình thường bởi vì không thể tu luyện, cho nên dã thú vĩnh viễn chỉ là dã thú, mà linh thú có thể tiến vào trạng thái tu luyện, hấp thu một chút linh khí tự do trong thiên địa , vì vậy mới trở nên không ngừng mạnh mẽ, không ngừng tiến hóa, cuối cùng trở thành Thánh Linh.
"Chẳng lẽ, tên tiểu tử này có thể tiến giai trở thành linh thú sao! ? Ha ha, đây cũng là chuyện tốt!"
Vừa nghĩ vậy, Vân Phàm cảm thấy hưng phấn, ngoài ra còn cao hứng thay cho Tiểu Hỏa Vân. Nó là đồng bạn của hắn, là tiểu huynh đệ của hắn, mặc dù hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Hỏa Vân có thể trợ giúp chính mình, nhưng mà có thể thấy Tiểu Hỏa Vân có thể trưởng thành cùng mình, có thể càng thêm mạnh mẽ, dĩ nhiên hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.
"Phải rồi, tình huống lúc này rất mấu chốt, không thể quấy nhiễu nó được!"
Hít một hơi thật dài, Vân Phàm cẩn thận lùi lại phía sau, ngồi xuống bên dòng suối nhỏ.
...
Bởi vì tâm thần mỏi mệt không thể nào tiếp tục tu luyện tiên pháp, Vân Phàm tò mò đem phong linh hoàn của mình triệu hồi, dùng ý niệm thao túng phong linh hoàn phóng to thu nhỏ, di động trước sau, quả nhiên thật thú vị !
So sánh với lúc trước, phong linh hoàn hôm nay được luyện hóa xong lộ ra vẻ linh động vô cùng, hơn nữa quang hoa nội liễm, phảng phất chứa nhiều thần dị.
"Ặc? !"
Cảm nhận được trong phong linh hoàn có một luồng ý vị lưu chuyển, Vân Phàm tâm niệm vừa động, đem thần hồn dung nhập vào trong không gian của phong linh hoàn.
Đây là sau khi phong linh hoàn dị biến, Vân Phàm lần đầu tiên tiến vào không gian này của mình. Trong đó diện tích vẫn chỉ có thập phương không thay đổi bao nhiêu, nhưng chung quanh không gian tản ra ba loại tia sáng màu cam, màu vàng cùng màu bạc. Chẳng qua so sánh với màu bạc, cam vàng hai màu có vẻ yếu ớt hơn nhiều , đây cũng là lí do mà người ngoài nhìn vào phong linh hoàn của hắn chỉ thấy màu bạc.
Mà trong phong linh không gian, một luồng nhũ bạch ý vị chậm rãi lưu chuyển, cùng tam sắc quang mang đan xen lẫn nhau, tẩm bổ lẫn nhau.
"Đây chính là tiên linh khí sau khi luyện hóa hay sao?"
Vân Phàm nghi ngờ không dứt, nếu như chính mình nhớ không nhầm, đại hồ tử không phải từng nói cần luyện hóa phong linh hoàn hoàn toàn, ngưng trúc tiên cơ sau đó mới có thể luyện hóa tiên linh khí hay sao? Tại sao mình đột nhiên lại có một luồng tiên linh khí? Chẳng lẽ là bởi vì bản thân tiên thiên thần hồn mười hai khắc độ hay sao? Hay là bởi vì phong linh hoàn của mình dị biến gây ra? Nếu như mình có tiên linh khí, có phải có thể tu luyện tiên thuật hay không? !
Trong lúc thoáng qua, trong đầu Vân Phàm hiện lên rất nhiều ý niệm.
Hắn quay đầu nhìn Tiểu Hỏa Vân đang nhập định ở bên cạnh, thầm nghĩ đối phương trong chốc lát sẽ không tỉnh lại . Cho nên từ trong giới tử đại lấy ra một quyển tiên thuật « Hồi Quang » duy nhất nhận được từ thánh miếu.
Đối với « Cửu Khổ » , « Đại Diệt Thần Văn » mấy bản công pháp, thật ra Vân Phàm thích nhất vẫn là Hồi Quang tiên thuật, dù sao lý tưởng lớn nhất trước mắt hắn chính là kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để cho mình cùng muội muội sinh sống thật tốt. Mà Hồi Quang thuật chính là thủ đoạn để cho Vân Phàm kiếm tiền.
Trong mắt mọi người, thiên phú quang thuộc tính có lẽ yếu ớt, Hồi Quang tiên thuật tác dụng quá nhỏ, không quá thực dụng, nhưng Vân Phàm không nghĩ như thế... Lão thôn trưởng từng nói với hắn, trời sanh ra ta tất hữu dụng, chỉ sợ là một cái đinh nho nhỏ, hoặc là đá vụn ven đường, đều có tác dụng của mình , chẳng qua nên sử dụng thế nào mà thôi.
Thiên phú, quang thuộc tính tràn đầy huyền diệu, chẳng những có hiệu quả điều trị thương thế trên thân thể, còn có thể chữa trị thần hồn tổn thương, đây chính là ngay lúc thiên phú biến dị, Vân Phàm ngầm hiểu được điều này. Hắn thậm chí còn có một ý nghĩ điên cuồng khác... Nếu như, mình có thể thi triển Hồi Quang thuật với thần hồn của mình, vậy có phải đồng nghĩa với việc, mình có thể bất kể hậu quả mà tu luyện, dùng Cửu Khổ luyện hồn phương pháp đánh vào phong linh hoàn, chân chính làm thành thiên chuy bách luyện, dù sao đả thương thần hồn có thể dùng Hồi Quang thuật để chữa trị được.
Không thể không thừa nhận, đây thật là một ý niệm điên cuồng.
Tiên đạo ngàn vạn năm , tuyệt đối không thiếu những người điên cuồng cố chấp, nhưng có mấy ai dám tùy tiện đem thần hồn của mình ra thử nghiệm? Tiên đạo tu hành, thần hồn chính là căn bản cho mọi thứ, bảo vệ còn không được nữa là, ai dám không muốn sống mà đem nó ra hành hạ?
Người khác có lẽ không dám làm vậy, nhưng Vân Phàm vốn không được dạy dỗ đàng hoàng, căn bản không hề cố kỵ điều gì! Hắn chẳng những dám nghĩ, hơn nữa nghĩ xong liền bắt tay vào làm.
Tiếp theo, Vân Phàm cầm lấy Hồi Quang thuật, bắt đầu nghiên cứu nội dung .
Tiểu Hỏa Vân ở bên cạnh chơi đùa, tựa hồ nhận ra Vân Phàm khác thường, tò mò chạy quanh người hắn một vòng, sau đó yên lặng ngồi ở bên cạnh, học theo bộ dáng của Vân Phàm , tựa như theo bản năng hít vào thở ra, hấp thu một loại khí tức tự do nào đó trong thiên địa.
"Hô ~~~ hô ~~~ "
Một điểm quang viên được Tiểu Hỏa Vân hấp thu vào trong cơ thể, chung quanh người nó tạo thành một đoàn khí toàn thật mỏng.
Chỉ thấy bộ lông trên người Tiểu Hỏa Vân nhẹ nhàng lưu động, trên trán lộ ra vẻ trang trọng, linh tính vô cùng! Ngay sau đó, một vầng sáng nhàn nhạt xuất hiện trong cơ thể nó, từng chút từng chút ngưng tụ thành một viên quang hoa, sau đó càng tụ càng nhiều.
...
Mà bên cạnh, Vân Phàm giống như trước đắm chìm trong tâm thần, gương mặt lộ vẻ thống khổ, không hề phát hiện tình huống của Tiểu Hỏa Vân.
Bình thường tiên pháp luyện hồn, coi trọng quá trình tiến bộ tuần tự, tận lực tránh hao tổn thần hồn, thậm chí là tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng mà, Cửu Khổ hoàn toàn khác biệt với các loại tiên pháp khác, khai sáng ra con đường mới, tự tạo thành một lối đi riêng. Lấy cửu khổ rèn luyện, ý niệm làm lực, thông qua xao đả thần hồn, ngưng tụ tinh hoa, loại bỏ tạp chất,để cho thần hồn càng thêm cường nhận kiên cố, thiên chuy bách luyện như tinh cương!
Vì vậy giờ phút này Vân Phàm đang phải thừa nhận thống khổ, tuyệt đối không chỉ mười lần so với lúc trước.
Bể khổ nỗi khổ, chẳng qua là nỗi khổ tâm linh, mà đau đớn trui luyện, đây chính là thông suốt thần hồn. Cái trước chỉ cần tâm linh cường đại, nghị lực hơn người, cuối cùng có thể vượt qua. Nhưng cái sau lại là cắn răng mà thừa nhận, nỗi đau như từng búa từng búa đánh vào thần hồn, hoàn toàn không thể nào tính nổi.
"Đinh!"
Thanh thúy, vang vọng, rung động tâm thần!
Chẳng qua đập nhẹ vào trên phong linh hoàn, nhưng Vân Phàm phảng phất thừa nhận đau đớn tê tâm liệt phế, thiếu chút nữa hét lên thành tiếng. Cũng may tâm chí hắn bền bỉ, cố gắng chịu đựng.
Tiếp tục!
"Đinh!"
Cái gõ thứ hai, Vân Phàm cảm thấy choáng váng, tâm lực mệt mỏi!
Tiếp tục...
"Đinh!"
Cái gõ thứ ba, Vân Phàm tâm thần tan rã, ngay cả khí lực giãy dụa cũng không có, hắn biết đây đã là cực hạn của mình!
...
"Hô ~~~ "
Thu hồi phong linh hoàn, Vân Phàm khó nén mỏi mệt trong mắt.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, hắn chỉ có thể cười khổ. Ba cái gõ liên tiếp, chính mình không thể nào thừa nhận, phong linh hoàn cũng chỉ luyện hóa được một tia nho nhỏ, có phải là mình quá kém cỏi hay không!
Sự thật chứng minh, Vân Phàm coi chuyện Trúc Cơ này, nghĩ quá mức đơn giản rồi, nhất là dùng « Cửu Khổ » để Trúc Cơ. Hơn nữa phong linh hoàn của hắn căn cơ vững chắc, vượt qua phong linh hoàn bình thường quá nhiều. Như thế tính toán, luyện hóa phong linh hoàn với tốc độ như vậy, không biết năm nào tháng nào mới có thể Trúc Cơ thành công.
Nếu là sự tình sau này, Vân Phàm dứt khoát không nghĩ tới nữa. Hắn tin tưởng chỉ cần chính mình cố gắng không ngừng, chắc chắn sẽ có một ngày thành công.
"Di, Tiểu Hỏa Vân làm sao thế này?"
Vân Phàm tỉnh lại, phát hiện Tiểu Hỏa Vân dựa vào bên chân của mình, cũng ra bộ dạng ngồi xếp bằng, trong lúc hít thở ẩn chứa luật động tự nhiên, quanh thân tức thì bao phủ bởi một vầng sáng mỏng manh. Mà trên ngực của tiểu tử này, có một đoàn quang hoa nho nhỏ lưu chuyển, nhìn qua mang theo vài phần linh vận.
"Chẳng lẽ tiểu tử này cũng có thể tu luyện giống con người hay sao..."
Vân Phàm nhíu nhíu mày, cố gắng nhớ lại. Hắn nhớ đại hồ tử đã từng nói, dã thú bình thường bởi vì không thể tu luyện, cho nên dã thú vĩnh viễn chỉ là dã thú, mà linh thú có thể tiến vào trạng thái tu luyện, hấp thu một chút linh khí tự do trong thiên địa , vì vậy mới trở nên không ngừng mạnh mẽ, không ngừng tiến hóa, cuối cùng trở thành Thánh Linh.
"Chẳng lẽ, tên tiểu tử này có thể tiến giai trở thành linh thú sao! ? Ha ha, đây cũng là chuyện tốt!"
Vừa nghĩ vậy, Vân Phàm cảm thấy hưng phấn, ngoài ra còn cao hứng thay cho Tiểu Hỏa Vân. Nó là đồng bạn của hắn, là tiểu huynh đệ của hắn, mặc dù hắn chưa từng nghĩ tới Tiểu Hỏa Vân có thể trợ giúp chính mình, nhưng mà có thể thấy Tiểu Hỏa Vân có thể trưởng thành cùng mình, có thể càng thêm mạnh mẽ, dĩ nhiên hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.
"Phải rồi, tình huống lúc này rất mấu chốt, không thể quấy nhiễu nó được!"
Hít một hơi thật dài, Vân Phàm cẩn thận lùi lại phía sau, ngồi xuống bên dòng suối nhỏ.
...
Bởi vì tâm thần mỏi mệt không thể nào tiếp tục tu luyện tiên pháp, Vân Phàm tò mò đem phong linh hoàn của mình triệu hồi, dùng ý niệm thao túng phong linh hoàn phóng to thu nhỏ, di động trước sau, quả nhiên thật thú vị !
So sánh với lúc trước, phong linh hoàn hôm nay được luyện hóa xong lộ ra vẻ linh động vô cùng, hơn nữa quang hoa nội liễm, phảng phất chứa nhiều thần dị.
"Ặc? !"
Cảm nhận được trong phong linh hoàn có một luồng ý vị lưu chuyển, Vân Phàm tâm niệm vừa động, đem thần hồn dung nhập vào trong không gian của phong linh hoàn.
Đây là sau khi phong linh hoàn dị biến, Vân Phàm lần đầu tiên tiến vào không gian này của mình. Trong đó diện tích vẫn chỉ có thập phương không thay đổi bao nhiêu, nhưng chung quanh không gian tản ra ba loại tia sáng màu cam, màu vàng cùng màu bạc. Chẳng qua so sánh với màu bạc, cam vàng hai màu có vẻ yếu ớt hơn nhiều , đây cũng là lí do mà người ngoài nhìn vào phong linh hoàn của hắn chỉ thấy màu bạc.
Mà trong phong linh không gian, một luồng nhũ bạch ý vị chậm rãi lưu chuyển, cùng tam sắc quang mang đan xen lẫn nhau, tẩm bổ lẫn nhau.
"Đây chính là tiên linh khí sau khi luyện hóa hay sao?"
Vân Phàm nghi ngờ không dứt, nếu như chính mình nhớ không nhầm, đại hồ tử không phải từng nói cần luyện hóa phong linh hoàn hoàn toàn, ngưng trúc tiên cơ sau đó mới có thể luyện hóa tiên linh khí hay sao? Tại sao mình đột nhiên lại có một luồng tiên linh khí? Chẳng lẽ là bởi vì bản thân tiên thiên thần hồn mười hai khắc độ hay sao? Hay là bởi vì phong linh hoàn của mình dị biến gây ra? Nếu như mình có tiên linh khí, có phải có thể tu luyện tiên thuật hay không? !
Trong lúc thoáng qua, trong đầu Vân Phàm hiện lên rất nhiều ý niệm.
Hắn quay đầu nhìn Tiểu Hỏa Vân đang nhập định ở bên cạnh, thầm nghĩ đối phương trong chốc lát sẽ không tỉnh lại . Cho nên từ trong giới tử đại lấy ra một quyển tiên thuật « Hồi Quang » duy nhất nhận được từ thánh miếu.
Đối với « Cửu Khổ » , « Đại Diệt Thần Văn » mấy bản công pháp, thật ra Vân Phàm thích nhất vẫn là Hồi Quang tiên thuật, dù sao lý tưởng lớn nhất trước mắt hắn chính là kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để cho mình cùng muội muội sinh sống thật tốt. Mà Hồi Quang thuật chính là thủ đoạn để cho Vân Phàm kiếm tiền.
Trong mắt mọi người, thiên phú quang thuộc tính có lẽ yếu ớt, Hồi Quang tiên thuật tác dụng quá nhỏ, không quá thực dụng, nhưng Vân Phàm không nghĩ như thế... Lão thôn trưởng từng nói với hắn, trời sanh ra ta tất hữu dụng, chỉ sợ là một cái đinh nho nhỏ, hoặc là đá vụn ven đường, đều có tác dụng của mình , chẳng qua nên sử dụng thế nào mà thôi.
Thiên phú, quang thuộc tính tràn đầy huyền diệu, chẳng những có hiệu quả điều trị thương thế trên thân thể, còn có thể chữa trị thần hồn tổn thương, đây chính là ngay lúc thiên phú biến dị, Vân Phàm ngầm hiểu được điều này. Hắn thậm chí còn có một ý nghĩ điên cuồng khác... Nếu như, mình có thể thi triển Hồi Quang thuật với thần hồn của mình, vậy có phải đồng nghĩa với việc, mình có thể bất kể hậu quả mà tu luyện, dùng Cửu Khổ luyện hồn phương pháp đánh vào phong linh hoàn, chân chính làm thành thiên chuy bách luyện, dù sao đả thương thần hồn có thể dùng Hồi Quang thuật để chữa trị được.
Không thể không thừa nhận, đây thật là một ý niệm điên cuồng.
Tiên đạo ngàn vạn năm , tuyệt đối không thiếu những người điên cuồng cố chấp, nhưng có mấy ai dám tùy tiện đem thần hồn của mình ra thử nghiệm? Tiên đạo tu hành, thần hồn chính là căn bản cho mọi thứ, bảo vệ còn không được nữa là, ai dám không muốn sống mà đem nó ra hành hạ?
Người khác có lẽ không dám làm vậy, nhưng Vân Phàm vốn không được dạy dỗ đàng hoàng, căn bản không hề cố kỵ điều gì! Hắn chẳng những dám nghĩ, hơn nữa nghĩ xong liền bắt tay vào làm.
Tiếp theo, Vân Phàm cầm lấy Hồi Quang thuật, bắt đầu nghiên cứu nội dung .
Tác giả :
Tử Mộc Vạn Quân