Bắt Đền Ông Xã Nhiều Tiền
Chương 9
Tuy không có cách nào vui vẻ khi định cư trên đỉnh núi, nhưng Bạch Vũ Đường đã hứa hẹn ở lại đây một tuần rồi sẽ trở lại Đài Bắc, Chương Gia Quân đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Có điều, mới ở đây có vài ngày, điện thoại của Bạch Vũ Đường đã không ngừng kêu vang, Chương Gia Quân chỉ vui vẻ xếp hành lý a. Nếu như bọn họ còn tiếp tục ở lại, nói không chừng còn chưa về đến Đài Bắc, người nhà của anh cũng đã đuổi giết đến, cô cũng không hi vọng những ngày nghỉ tốt đẹp này sẽ kết thúc trong hỗn loạn.
Vừa về đến Đài Bắc, cô lập tức bị người nhà bao quanh, cùng nhau bức cung.
Đương nhiên, sau khi tan làm không vềnhà, ngược lại còn nói muốn lên núi nghỉ phép, nếu không giải thích rõ ràng, khó tránh khỏi làm người nhà lo lắng, bởi vậy ngày đó cô điện thoại về, đã thành thật khai báo chuyện đi cùng Bạch Vũ Đường, về phần chi tiết, đợi khi cô đi về sẽ báo cáo.
Về chuyện Bạch Vũ Đường, Chương Gia Lạc hiểu rất rõ, không cần đợi cô báo cáo, đã giải thích trước với cả nhà, người nhà Chương gia đã biết từng li từng tí về hai người, nhịn không được tràn ngập mong đợi với tương lai của hai người, đợi cô chính miệng nói rõ quan hệ của bọn họ tiến triển tốt đẹp.
“Bọn con không tiến đến giai đoạn kết hôn, chỉ là xác định rõ tâm ý của đối phương thôi."
Cô vốn muốn giảm đi sự chờ mong của người trong nhà, có điều, hiển nhiên là thất bại, bọn họ thậm chí còn không đợi được mà hát vang bài ca kết hôn, thật sự khiến người khác dở khóc dở cười.
Không hề gì, cô là cô, bọn họ là bọn họ, cha mẹ dạy bảo cô là phải sống cuộc sống thực tế, không được mơ mộng hão huyền, cô đương nhiên đã thấm nhuần, tiếp tục đợi chờ người nhà Bạch gia tìm đến cửa, đương nhiên, vẫn tiếp tục hèn họ trong bí mật với người đàn ông mà cô yêu thương.
“Hôm nay không cần phải ăn gì cầu kỳ, mới vài ngày em đã béo ra đến mấy kg thịt rồi." Chương Gia Quân ngồi lên xe và tuyên bố.
“Thịt ở chỗ nào a?" Bạch Vũ Đường đem ánh mắt háo sắc dời đến ngực cô, lập tức nhận lấy quả đấm của cô đánh về phía bụng anh, anh kêu lên thảm thiết “Vợ yêu mưu sát chồng, thế này là thế nào?"
“Anh đừng có hồ ngôn loạn ngữ." Cô thẹn thùng trừng mắt, người đàn ông này gần đây suốt ngày một câu “chồng yêu" một câu “vợ yêu", người bên ngoài nghe xong luôn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chính cô lại xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào hố để tự mình chui xuống.
“Anh nói sai sao? Vợ yêu là phải yêu thương chồng, chuyện này là chuyện đương nhiên."
“Anh còn ở đó mà nói lung tung, em sẽ không để ý đến anh nữa."
“Em cũng không thể không để ý đến anh, đợi lát nữa gặp người này, nếu người đó nhìn em không thuận mắt thì đừng nghĩ đến mặc trang phục của người đó, nếu không phải chồng yêu của em là bạn thân của anh ta, em ngay cả cổng vào cửa hàng đó cũng bước không nổi."
Chương Gia Quân bán tín bán nghi, nhướn mày “Chẳng lẽ anh ta kiếm tiền nhiều quá rồi sao, nếu không trên đời làm gì có loại người như thế?"
“Không ai sợ tiền của mình nhiều, chỉ có thể nói tính cách cậu ta quá kỳ quái, giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp, những thần y, y thuật cao siêu lại luôn thấy chết mà không cứu đó."
“Anh ta có phải sinh nhầm thời đại không?"
Nghe vậy, anh không khỏi cười ha ha “Nhưng anh ta lại rất biết hưởng thụ nền văn minh hiện đại."
“Nói như vậy, anh ta không phải loại lôi thôi lếch thếch."
“Tuy anh ta tự xưng là “nhà thiết kế thời trang lang thang" nhưng chính là một nhà thiết kế, nếu lôi thôi lếch thếch thì còn ai muốn anh ta thiết kế trang phục cho nữa đây?" Anh lắc đầu, cười cười “Hơn nữa anh cam đoan với em, trên đời không có người đàn ông nào đẹp như anh ta, nếu em gặp anh ta, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, nói không chừng còn cho rằng anh đã nói nhầm giới tính của anh ta, cho anh ta là phụ nữ cũng nên."
Cái này không phải quá khoa trương chứ? Có điều “kinh ngạc" mà không phải “doạ cho không nói nên lời" vậy cũng tốt a.
Nói thật, cô không cách nào hình dung bộ dạng cổ quái của người đó trong đầu, rồi lại bộ dạng xinh đẹp, đây không phải là mâu thuẫn sao? Thế nhưng bộ dạng thế nào, nếu như cô vì quá kinh hãi mà không nói nên lời, vậy sẽ là quá thất lễ đi.
Cuối cùng, Bạch Vũ Đường đưa cô đến một nơi có tên “Imagine.", một quán cà phê ngay bên cạnh bãi đỗ xe, Chương Gia Quân khó hiểu quay đầu nhìn, anh thích thú giải thích “Lầu một là quán cà phê, lầu hai là cửa hàng thời trang."
“Cái này đúng là một tổ hợp kỳ quái."
“Cửa hàng thời trang thì khách bình thường phải hẹn trước mới đến, nếu là mới đến hoặc không hẹn trước mà đột nhiên muốn đến, trước tiên có thể đợi ở quán cà phê bên dưới thưởng thức các món ngon, chờ sự phục vụ của chuyên viên thời trang. Dùng tiêu chuẩn người bình thường đánh giá, tuy ăn uống ở đây hơi đắt, nhưng giá trị tuyệt đối không thành vấn đề."
“Xem ra, anh ta quả thật rất hiểu biết về chuyện kinh doanh."
“Người này học quản trị kinh doanh, đương nhiên có khái niệm kinh doanh buôn bán."
“Anh ta không phải nhà thiết kế thời trang sao?"
“Anh ta học không ít, thiết kế thời trang cũng chỉ là một phần trong đó thôi."
Chưa cần thấy người, cô đã kinh ngạc không nói nên lời. Người đàn ông đó là thiên tài sao?
Nói, chỉ sợ sẽ khiến người trong Bạch gia lâm vào cuồng phong bạo vũ, như thế lòng cô một giây cũng không an bình, dù sao ai cũng không thích trở thành kẻ phá tan sự an bình của gia đình khác. Nhưng mà nếu không nói, cô lại cảm thấy có lỗi với Vũ Đường, hôm nay đổi lại cô là người bị bịt mắt che tai, cô cũng sẽ không vui.
Chương Gia Quân ngẩng đầu liếc Bạch Vũ Đường đang ngồi đối diện, nói hay không nói, đúng là hao tâm tổn trí a.
Lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữ, nếu không, đầu cô nhất định sẽ nổ tung… sợ a.
Bỗng nhiên phát hiện ai đó có biểu hiện giận dữ, cô theo phản xạ nhảy dựng lên, lưng đụng vào thành ghế, đau đến nỗi khẽ kêu lên.
“Bị đụng rồi sao?" Bạch Vũ Đường vội vàng ép xuống lửa giận, đứng dậy đi đến ngồi cạnh cô. Đưa tay vuốt phần lưng bị đụng của cô.
“Anh làm gì mà doạ người thế?" Cô hờn dỗi nói.
“Anh không phải đã nói, khi chúng ta ở cùng nhau, mắt của em chỉ có thể nhìn về phía anh."
“Em vừa rồi cũng không có nhìn người nào."
“Em vừa rồi nhìn anh, nhưng trái tim lại bay đi tận đâu đó."
Cô cười cười liếc anh “Sao anh lại hay ghen tuông thế?"
“Đúng vậy, anh chính là thích ghen tuông, cho nên tâm tư của em chỉ có thể đặt lên anh, ngay cả ngủ mơ cũng chỉ cho phép mơ đến anh thôi." Anh nhẹ nhàng gõ một chút lên đầu cô.
“Buổi tối em mơ gì là quyền của em chứ?"
“Ngày nghĩ gì đêm mơ thế, nếu như em luôn chỉ nhớ đến anh, buổi tối sẽ nằm mơ thấy anh."
“Không phải." Cô không cho là đúng nhếch miệng “Lúc còn đi học, em mỗi ngày đều nhớ đến thi cử, thế nhưng mỗi tối em đều ngủ thẳng đến hừng đông, còn chưa từng mơ thấy một cuộc thi nào, ngược lại sau khi ra ngoài xã hội, luôn mơ đến chưa đọc sách xong, còn mơ ngủ quên, không tham gia thi được."
“Nếu như em thật sự để ở trong lòng, nhất định sẽ suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ."
“Em nghĩ, anh thật ra là cố tình tìm em gây sự."
Anh không nói gì mà gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó đưa cô rời khỏi nhà hàng tây, đi vào công viên bên cạnh, tìm một góc không có người, cẩn thận kéo cô vào trong lòng.
Ngơ ngác một chút, Chương Gia Quân cười cười hỏi “Anh đang làm gì thế?"
“Mấy ngày nay anh vẫn cảm thấy tâm thần có chút không yên, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra."
Sau ngày gặp Ngôn Duật Hi, anh vẫn đợi người Bạch gia đến tìm cô, nhưng là cô đến giờ vẫn không cầu cứu anh, cũng không nói anh biết có người đến tìm cô, chẳng lẽ ông nội còn chưa chọn được người hành động sao?
Ngày đó, anh quả thật trông thấy bạn của mẹ ở quán cà phê, bà cũng thấy anh, hơn nữa mắt mở lớn, kinh ngạc không ít, tin tưởng đêm hôm đó mẹ anh đã có tin tức, nói không chừng nửa đêm cũng đến báo cáo với ông nội. Mà ông nội vốn là người không có tính nhẫn nại, làm sao có thể một chút hành động cũng không có?
“…Có chuyện gì xảy ra được?"
“Nếu như biết có chuyện gì, anh đã không phải cảm thấy thế này."
“.. Em nghĩ chắc anh quá mệt mỏi, hôm nay về nhà ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ bình thường." Cô đẩy anh ra, kéo anh về phía bãi đậu xe.
“Tôi hiểu được ngài lắm, sẽ không đem áp lực đặt lên người tại hại, nhưng lại hại chính mình chết khiếp." Tay của anh đan vào tay cô “Quan trọng hơn là, nếu như làm bản thân mệt mỏi, sao có đủ khí lực để dán mắt vào em?"
“Anh làm gì mà dán mắt vào em? Em cũng không bỏ chạy."
“Đúng thế, có điều nếu không vội vàng đem em cưới vào nhà, trong lòng anh vẫn có cảm giác bất an."
“Anh biết tốc độ chạy của em rất chậm mà, chịu đựng một chút cũng không được sao? Dù có chuyện gì cũng có thể kết thúc, anh căn bản không cần phải lo lắng."
Ách, anh khó khăn lắc đầu “Không nghĩ đến em như thế lại không thể không chăm sóc, anh còn tưởng em biết chạy bộ."
“Em là chị cả, còn phải chăm lo cho các em, sao có thể chạy nhanh được?"
Nghe thế anh cười lên “Anh lần đầu nghe luận điệu này, giống như rất có đạo lý."
“Đây là sự thật, bởi vì tốc độ chạy quá chậm, đành phải huấn luyện bản thân trở nên dũng cảm." Thoáng dừng lại, cô nói tiếp “Khi gặp khó khăn, em tuyệt đối không đảo ngũ."
“Em đã quên bản thân từng có tiền án rồi sao?"
“… Anh sao lại nhớ rõ chuyện cũ thế? Lúc ấy với giờ không giống nhau, khi đó em còn chưa xác định tâm ý của anh. Nhưng hiện tại thì khác, em hiểu rõ tâm ý của anh, biết rõ anh yêu em như em yêu anh."
Anh đột nhiên dừng bước, cô đành phải dừng theo, chỉ thấy anh xoay người, dùng hai tay nắm vai cô, mặt nghiêm tục nói “Lặp lại lần nữa."
Cô hoang mang mở trừng hai mắt “Lặp lại cái gì?"
“Em yêu anh."
“Anh không phải sớm biết sao?" Chương Gia Quân cười dịu dàng, nhanh chóng kiễng mũi chân, ngang nhiên hôn lên môi anh, khẽ nói. “Bạch Vũ Đường, em yêu anh."
Giờ phút này, anh cuối cùng cũng cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại.
Thì ra, anh chính là đang đợi cô nói những lời này…
Đúng vậy, cô luôn bị động tiếp nhận tình yêu của anh, với anh mà nói “Cô yêu anh" giống như là chuyện đương nhiên, thế nhưng trong sâu thẳm trái tim anh lại hiểu rõ, giữa bọn họ không có sự công bằng, yêu một người không phải là hưởng ứng tình yêu của người khác, điều đó sẽ làm tình yêu trở nên thiếu cảm giác an toàn.
“Tuy em đã biết nhưng anh vẫn nói cho em.. anh yêu em. Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, đã không hi vọng mong muốn yêu một ai, yêu trong hoành cảnh lớn lên của anh chỉ là một gánh nặng, anh cho đến giờ vẫn không tin mình sẽ yêu một người, bởi vì em, anh học được thế nào là trả giá cho tình yêu, một loại cảm xúc rất hạnh phúc."
Cô lắng nghe tâm tình của anh, cũng không quản xem bọn họ lúc này đang ở đâu, quanh mình có người đang nhìn hay không, kích động đưa tay ôm lấy anh “Từ nay về sau, em mỗi ngày đều nói cho anh biết, em yêu anh."
“Cảm ơn em." Bạch Vũ Đường nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống, không đếm xỉa đến ánh mắt bốn phía, thâm tình triền miên, trong mắt chỉ có cô.
Đêm đã khuya, về đến nhà, Chương Gia Quân nhìn giấy mời trên bàn, không khỏi thở dài một hơi. Cuối cùng vẫn là không thể nói ra miệng… nhưng cũng tốt, bằng sự kiên trì của mình, cố gắng nhận được sự đồng tình của người nhà Bạch gia, so với việc gây nên sóng gió tại Bạch gia không phải tốt hơn sao?
Cô vì bản thân hô lên ba tiếng “cố gắng lên", mặc kệ ngày mai ông nội Bạch công kích thế nào, gây bao nhiêu khó dễ, cô sẽ không lùi bước. Chuyện này không chỉ vì cô, mà cũng vì Vũ Đường.
Có điều, mới ở đây có vài ngày, điện thoại của Bạch Vũ Đường đã không ngừng kêu vang, Chương Gia Quân chỉ vui vẻ xếp hành lý a. Nếu như bọn họ còn tiếp tục ở lại, nói không chừng còn chưa về đến Đài Bắc, người nhà của anh cũng đã đuổi giết đến, cô cũng không hi vọng những ngày nghỉ tốt đẹp này sẽ kết thúc trong hỗn loạn.
Vừa về đến Đài Bắc, cô lập tức bị người nhà bao quanh, cùng nhau bức cung.
Đương nhiên, sau khi tan làm không vềnhà, ngược lại còn nói muốn lên núi nghỉ phép, nếu không giải thích rõ ràng, khó tránh khỏi làm người nhà lo lắng, bởi vậy ngày đó cô điện thoại về, đã thành thật khai báo chuyện đi cùng Bạch Vũ Đường, về phần chi tiết, đợi khi cô đi về sẽ báo cáo.
Về chuyện Bạch Vũ Đường, Chương Gia Lạc hiểu rất rõ, không cần đợi cô báo cáo, đã giải thích trước với cả nhà, người nhà Chương gia đã biết từng li từng tí về hai người, nhịn không được tràn ngập mong đợi với tương lai của hai người, đợi cô chính miệng nói rõ quan hệ của bọn họ tiến triển tốt đẹp.
“Bọn con không tiến đến giai đoạn kết hôn, chỉ là xác định rõ tâm ý của đối phương thôi."
Cô vốn muốn giảm đi sự chờ mong của người trong nhà, có điều, hiển nhiên là thất bại, bọn họ thậm chí còn không đợi được mà hát vang bài ca kết hôn, thật sự khiến người khác dở khóc dở cười.
Không hề gì, cô là cô, bọn họ là bọn họ, cha mẹ dạy bảo cô là phải sống cuộc sống thực tế, không được mơ mộng hão huyền, cô đương nhiên đã thấm nhuần, tiếp tục đợi chờ người nhà Bạch gia tìm đến cửa, đương nhiên, vẫn tiếp tục hèn họ trong bí mật với người đàn ông mà cô yêu thương.
“Hôm nay không cần phải ăn gì cầu kỳ, mới vài ngày em đã béo ra đến mấy kg thịt rồi." Chương Gia Quân ngồi lên xe và tuyên bố.
“Thịt ở chỗ nào a?" Bạch Vũ Đường đem ánh mắt háo sắc dời đến ngực cô, lập tức nhận lấy quả đấm của cô đánh về phía bụng anh, anh kêu lên thảm thiết “Vợ yêu mưu sát chồng, thế này là thế nào?"
“Anh đừng có hồ ngôn loạn ngữ." Cô thẹn thùng trừng mắt, người đàn ông này gần đây suốt ngày một câu “chồng yêu" một câu “vợ yêu", người bên ngoài nghe xong luôn nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng chính cô lại xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đào hố để tự mình chui xuống.
“Anh nói sai sao? Vợ yêu là phải yêu thương chồng, chuyện này là chuyện đương nhiên."
“Anh còn ở đó mà nói lung tung, em sẽ không để ý đến anh nữa."
“Em cũng không thể không để ý đến anh, đợi lát nữa gặp người này, nếu người đó nhìn em không thuận mắt thì đừng nghĩ đến mặc trang phục của người đó, nếu không phải chồng yêu của em là bạn thân của anh ta, em ngay cả cổng vào cửa hàng đó cũng bước không nổi."
Chương Gia Quân bán tín bán nghi, nhướn mày “Chẳng lẽ anh ta kiếm tiền nhiều quá rồi sao, nếu không trên đời làm gì có loại người như thế?"
“Không ai sợ tiền của mình nhiều, chỉ có thể nói tính cách cậu ta quá kỳ quái, giống như trong tiểu thuyết kiếm hiệp, những thần y, y thuật cao siêu lại luôn thấy chết mà không cứu đó."
“Anh ta có phải sinh nhầm thời đại không?"
Nghe vậy, anh không khỏi cười ha ha “Nhưng anh ta lại rất biết hưởng thụ nền văn minh hiện đại."
“Nói như vậy, anh ta không phải loại lôi thôi lếch thếch."
“Tuy anh ta tự xưng là “nhà thiết kế thời trang lang thang" nhưng chính là một nhà thiết kế, nếu lôi thôi lếch thếch thì còn ai muốn anh ta thiết kế trang phục cho nữa đây?" Anh lắc đầu, cười cười “Hơn nữa anh cam đoan với em, trên đời không có người đàn ông nào đẹp như anh ta, nếu em gặp anh ta, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, nói không chừng còn cho rằng anh đã nói nhầm giới tính của anh ta, cho anh ta là phụ nữ cũng nên."
Cái này không phải quá khoa trương chứ? Có điều “kinh ngạc" mà không phải “doạ cho không nói nên lời" vậy cũng tốt a.
Nói thật, cô không cách nào hình dung bộ dạng cổ quái của người đó trong đầu, rồi lại bộ dạng xinh đẹp, đây không phải là mâu thuẫn sao? Thế nhưng bộ dạng thế nào, nếu như cô vì quá kinh hãi mà không nói nên lời, vậy sẽ là quá thất lễ đi.
Cuối cùng, Bạch Vũ Đường đưa cô đến một nơi có tên “Imagine.", một quán cà phê ngay bên cạnh bãi đỗ xe, Chương Gia Quân khó hiểu quay đầu nhìn, anh thích thú giải thích “Lầu một là quán cà phê, lầu hai là cửa hàng thời trang."
“Cái này đúng là một tổ hợp kỳ quái."
“Cửa hàng thời trang thì khách bình thường phải hẹn trước mới đến, nếu là mới đến hoặc không hẹn trước mà đột nhiên muốn đến, trước tiên có thể đợi ở quán cà phê bên dưới thưởng thức các món ngon, chờ sự phục vụ của chuyên viên thời trang. Dùng tiêu chuẩn người bình thường đánh giá, tuy ăn uống ở đây hơi đắt, nhưng giá trị tuyệt đối không thành vấn đề."
“Xem ra, anh ta quả thật rất hiểu biết về chuyện kinh doanh."
“Người này học quản trị kinh doanh, đương nhiên có khái niệm kinh doanh buôn bán."
“Anh ta không phải nhà thiết kế thời trang sao?"
“Anh ta học không ít, thiết kế thời trang cũng chỉ là một phần trong đó thôi."
Chưa cần thấy người, cô đã kinh ngạc không nói nên lời. Người đàn ông đó là thiên tài sao?
Nói, chỉ sợ sẽ khiến người trong Bạch gia lâm vào cuồng phong bạo vũ, như thế lòng cô một giây cũng không an bình, dù sao ai cũng không thích trở thành kẻ phá tan sự an bình của gia đình khác. Nhưng mà nếu không nói, cô lại cảm thấy có lỗi với Vũ Đường, hôm nay đổi lại cô là người bị bịt mắt che tai, cô cũng sẽ không vui.
Chương Gia Quân ngẩng đầu liếc Bạch Vũ Đường đang ngồi đối diện, nói hay không nói, đúng là hao tâm tổn trí a.
Lắc đầu, tạm thời không nghĩ nữ, nếu không, đầu cô nhất định sẽ nổ tung… sợ a.
Bỗng nhiên phát hiện ai đó có biểu hiện giận dữ, cô theo phản xạ nhảy dựng lên, lưng đụng vào thành ghế, đau đến nỗi khẽ kêu lên.
“Bị đụng rồi sao?" Bạch Vũ Đường vội vàng ép xuống lửa giận, đứng dậy đi đến ngồi cạnh cô. Đưa tay vuốt phần lưng bị đụng của cô.
“Anh làm gì mà doạ người thế?" Cô hờn dỗi nói.
“Anh không phải đã nói, khi chúng ta ở cùng nhau, mắt của em chỉ có thể nhìn về phía anh."
“Em vừa rồi cũng không có nhìn người nào."
“Em vừa rồi nhìn anh, nhưng trái tim lại bay đi tận đâu đó."
Cô cười cười liếc anh “Sao anh lại hay ghen tuông thế?"
“Đúng vậy, anh chính là thích ghen tuông, cho nên tâm tư của em chỉ có thể đặt lên anh, ngay cả ngủ mơ cũng chỉ cho phép mơ đến anh thôi." Anh nhẹ nhàng gõ một chút lên đầu cô.
“Buổi tối em mơ gì là quyền của em chứ?"
“Ngày nghĩ gì đêm mơ thế, nếu như em luôn chỉ nhớ đến anh, buổi tối sẽ nằm mơ thấy anh."
“Không phải." Cô không cho là đúng nhếch miệng “Lúc còn đi học, em mỗi ngày đều nhớ đến thi cử, thế nhưng mỗi tối em đều ngủ thẳng đến hừng đông, còn chưa từng mơ thấy một cuộc thi nào, ngược lại sau khi ra ngoài xã hội, luôn mơ đến chưa đọc sách xong, còn mơ ngủ quên, không tham gia thi được."
“Nếu như em thật sự để ở trong lòng, nhất định sẽ suy nghĩ, đêm sẽ nằm mơ."
“Em nghĩ, anh thật ra là cố tình tìm em gây sự."
Anh không nói gì mà gọi phục vụ đến tính tiền, sau đó đưa cô rời khỏi nhà hàng tây, đi vào công viên bên cạnh, tìm một góc không có người, cẩn thận kéo cô vào trong lòng.
Ngơ ngác một chút, Chương Gia Quân cười cười hỏi “Anh đang làm gì thế?"
“Mấy ngày nay anh vẫn cảm thấy tâm thần có chút không yên, giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra."
Sau ngày gặp Ngôn Duật Hi, anh vẫn đợi người Bạch gia đến tìm cô, nhưng là cô đến giờ vẫn không cầu cứu anh, cũng không nói anh biết có người đến tìm cô, chẳng lẽ ông nội còn chưa chọn được người hành động sao?
Ngày đó, anh quả thật trông thấy bạn của mẹ ở quán cà phê, bà cũng thấy anh, hơn nữa mắt mở lớn, kinh ngạc không ít, tin tưởng đêm hôm đó mẹ anh đã có tin tức, nói không chừng nửa đêm cũng đến báo cáo với ông nội. Mà ông nội vốn là người không có tính nhẫn nại, làm sao có thể một chút hành động cũng không có?
“…Có chuyện gì xảy ra được?"
“Nếu như biết có chuyện gì, anh đã không phải cảm thấy thế này."
“.. Em nghĩ chắc anh quá mệt mỏi, hôm nay về nhà ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ bình thường." Cô đẩy anh ra, kéo anh về phía bãi đậu xe.
“Tôi hiểu được ngài lắm, sẽ không đem áp lực đặt lên người tại hại, nhưng lại hại chính mình chết khiếp." Tay của anh đan vào tay cô “Quan trọng hơn là, nếu như làm bản thân mệt mỏi, sao có đủ khí lực để dán mắt vào em?"
“Anh làm gì mà dán mắt vào em? Em cũng không bỏ chạy."
“Đúng thế, có điều nếu không vội vàng đem em cưới vào nhà, trong lòng anh vẫn có cảm giác bất an."
“Anh biết tốc độ chạy của em rất chậm mà, chịu đựng một chút cũng không được sao? Dù có chuyện gì cũng có thể kết thúc, anh căn bản không cần phải lo lắng."
Ách, anh khó khăn lắc đầu “Không nghĩ đến em như thế lại không thể không chăm sóc, anh còn tưởng em biết chạy bộ."
“Em là chị cả, còn phải chăm lo cho các em, sao có thể chạy nhanh được?"
Nghe thế anh cười lên “Anh lần đầu nghe luận điệu này, giống như rất có đạo lý."
“Đây là sự thật, bởi vì tốc độ chạy quá chậm, đành phải huấn luyện bản thân trở nên dũng cảm." Thoáng dừng lại, cô nói tiếp “Khi gặp khó khăn, em tuyệt đối không đảo ngũ."
“Em đã quên bản thân từng có tiền án rồi sao?"
“… Anh sao lại nhớ rõ chuyện cũ thế? Lúc ấy với giờ không giống nhau, khi đó em còn chưa xác định tâm ý của anh. Nhưng hiện tại thì khác, em hiểu rõ tâm ý của anh, biết rõ anh yêu em như em yêu anh."
Anh đột nhiên dừng bước, cô đành phải dừng theo, chỉ thấy anh xoay người, dùng hai tay nắm vai cô, mặt nghiêm tục nói “Lặp lại lần nữa."
Cô hoang mang mở trừng hai mắt “Lặp lại cái gì?"
“Em yêu anh."
“Anh không phải sớm biết sao?" Chương Gia Quân cười dịu dàng, nhanh chóng kiễng mũi chân, ngang nhiên hôn lên môi anh, khẽ nói. “Bạch Vũ Đường, em yêu anh."
Giờ phút này, anh cuối cùng cũng cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại.
Thì ra, anh chính là đang đợi cô nói những lời này…
Đúng vậy, cô luôn bị động tiếp nhận tình yêu của anh, với anh mà nói “Cô yêu anh" giống như là chuyện đương nhiên, thế nhưng trong sâu thẳm trái tim anh lại hiểu rõ, giữa bọn họ không có sự công bằng, yêu một người không phải là hưởng ứng tình yêu của người khác, điều đó sẽ làm tình yêu trở nên thiếu cảm giác an toàn.
“Tuy em đã biết nhưng anh vẫn nói cho em.. anh yêu em. Từ khi anh bắt đầu hiểu chuyện, đã không hi vọng mong muốn yêu một ai, yêu trong hoành cảnh lớn lên của anh chỉ là một gánh nặng, anh cho đến giờ vẫn không tin mình sẽ yêu một người, bởi vì em, anh học được thế nào là trả giá cho tình yêu, một loại cảm xúc rất hạnh phúc."
Cô lắng nghe tâm tình của anh, cũng không quản xem bọn họ lúc này đang ở đâu, quanh mình có người đang nhìn hay không, kích động đưa tay ôm lấy anh “Từ nay về sau, em mỗi ngày đều nói cho anh biết, em yêu anh."
“Cảm ơn em." Bạch Vũ Đường nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống, không đếm xỉa đến ánh mắt bốn phía, thâm tình triền miên, trong mắt chỉ có cô.
Đêm đã khuya, về đến nhà, Chương Gia Quân nhìn giấy mời trên bàn, không khỏi thở dài một hơi. Cuối cùng vẫn là không thể nói ra miệng… nhưng cũng tốt, bằng sự kiên trì của mình, cố gắng nhận được sự đồng tình của người nhà Bạch gia, so với việc gây nên sóng gió tại Bạch gia không phải tốt hơn sao?
Cô vì bản thân hô lên ba tiếng “cố gắng lên", mặc kệ ngày mai ông nội Bạch công kích thế nào, gây bao nhiêu khó dễ, cô sẽ không lùi bước. Chuyện này không chỉ vì cô, mà cũng vì Vũ Đường.
Tác giả :
Ngải Đông