Bắt Đền Ông Xã Nhiều Tiền

Chương 10

ng nội Vũ Đường thoạt nhìn là người rất uy nghiêm, nếu có thân phận địa vị, ở trước mặt ông chỉ sợ cũng phải cúi đầu vài phần, huống chi cô chỉ là một cô gái bình thường? Nghĩ chuyện ngẩng đầu ưỡn ngực quả thật không dễ dàng. Hít sâu, không thể sợ hãi, coi như đang đối diện với một con hổ lớn, tuy đáng sợ, nhưng dù sao hổ này cũng không ăn thịt người, tính mạng cô cũng không gặp nguy hiểm… Đúng vậy, chính là đơn giản như thế, mặc kệ người ta gầm loạn gọi bậy, bản thân tuyệt đối không sợ hãi.

Sau khi Bạch lão gia dò xét cô, thẳng thắn nói tới “Nhìn cô lớn lên cũng có mấy phần tư sắc, khó trách cháu nội tôi lại vừa mắt."

Chương Gia Quân khẽ nhíu mày “Bạch lão gia chẳng lẽ không hiểu Bạch Vũ Đường sao? Anh ấy là người nông cạn như thế sao."

Trừng hai mắt, Bạch lão gia giống như hận không thể cầm giẻ nhét vào miệng cô “Thì ra cô còn có một cái miệng xảo quyệt."

“Thật xin lỗi, cháu không biết ông Bạch lại không muốn nghe lời nói thật."

“Cô…" Lời nói đến đầu lưỡi lại uất hận nuốt xuống. Nếu như bị một con nhóc miệng còn hôi sữa chọc giận, không phải ông sẽ bị chê cười sao?

“Bạch lão gia, thật xin lỗi, cháu còn chưa chính thức giới thiệu với ông, cháu là Chương Gia Quân, Chương trong văn chương, Gia trong gia đình, Phương trong Quân Vương, cha mẹ và bạn bè vẫn thường gọi cháu là Quân Quân, ngài cũng có thể gọi vậy, nếu không ngài trực tiếp gọi cháu là Chương Gia Quân là được."

“… Tôi mặc kệ tên cô là gì, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?" Con nhóc này khiến đầu óc ông loạn lên, thiếu chút nữa làm ông không phản ứng kịp.

“Bao nhiêu tiền gì?"

“Cô không phải giả ngu, cứ thoải mái gia giá đi."

“Ngài có thể nói rõ hơn một chút không? Cái gì gọi là “thoải mái gia giá đi."?" Cô khó hiểu nói.

“Cô còn muốn chơi trò ma trận với tôi, tôi sẽ không có biện pháp bắt cô sao? Nhiều nhất có thể cho cô năm ngàn vạn, nhưng cô từ nay về sau không được phép xuất hiện trước mặt cháu tôi."

“Ông Bạch, năm ngàn vạn với tôi mà nói là con số quá lớn, tôi vô phúc không thể nhận."

“Cô đúng là người có lòng tham, năm ngàn vạn còn cho là quá ít sao?"

“Ngài đã hiểu lầm, năm trăm vạn với tôi mà nói đã là rất nhiều, hống chi là năm ngàn vạn? Nhưng tôi căn bản không dùng đến nhiều tiền như thế." Tiền đối với cô mà nói từ trước đến nay không phải thứ quan trọng nhất. Huống chi hiện tại với cô tình yêu mới là quan trọng nhất.

“Cô không cần phải làm bộ làm tịch, cuối cùng cô muốn bao nhiêu tiền?"

Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, ông ngoại của Lý Duẫn Trạch – Nhan lão gia đùng đùng nổi giận đi vào.

“Quân nhi, nghe nói con muốn gả cho người đàn ông khác, chuyện này có thật không?"

Chương Gia Quân kinh ngạc nhảy dựng lên, “Ông ngoại Nhan, sao ông lại đến đây?"

“Ông đang hỏi con trước, có phải con thật sự muốn lấy cái tên nhóc họ Bạch kia?"

“Chúng cháu có bàn đến chuyện hôn sự…"

“Không thể, chuyện này ông tuyệt đối không cho phép." Ông ngoại Nhan kích động giơ chân “Chúng ta không phải đã định ước rồi sao, tương lai con chính là vợ của cháu ngoại ta, con kết hôn với A Trạch, từ nay tài sản của ông một nửa giao cho con?"

Cô bất đắc dĩ cười khổ. Bọn họ có định ước khi nào chứ?C huyện này đầu đuôi toàn là tự ông nói ra, cô còn không có khả năng xem vào dù chỉ một câu, huống chi, cô chỉ cho là ông đang nói đùa, chưa từng để ở trong lòng.

“Ông ngoại Nhan, cháu và Lý Duẫn Trạch không thể, cho đến giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với cậu ấy."

“Hai đứa không phải không hợp, mà căn bản không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm, từ giờ trở đi, hai đứa tự đem đối phương bỏ vào trong lòng, cho cả hai một chút thời gian để hiểu đối phương, rất nhanh sẽ hợp, sau đó có thể bàn chuyện hôn sự."

Chuyện này đúng là khiến người khác dở khóc dở cười, ông ngoại Nhan không phải nghĩ tình cảm quá đơn giản chứ “Thế nhưng, cháu và Vũ Đường đã quyết định ở bên nhau."

“Con mà chọn nó, ông lại càng phản đối. Tên nhóc kia tuyệt đối không thể gả, nhà nó tất cả đều là loại sài lang hổ báo, con về nhà nó chỉ chịu khổ, thế nhưng đến Lý gia, ở Nhan gia cũng sẽ không như trước, con sẽ được mọi người coi như công chúa bọc trong tay." Ông ngoại Nhan hoàn toàn không đếm xỉa đến người xung quanh, đương nhiên càng không thèm để ý đến người nào đó đang muốn bổ nào đến hung hăng cắn ông.

“Vũ Đường yêu cháu, sẽ bảo vệ cháu, ông ngoại Nhan, ông đừng lo lắng."

“Con đừng ngu ngốc, tên nhóc kia chính là kẻ đáng sợ nhất, đem tương lai của con đặt trên người nó chính là ngu xuẩn, vẫn là A Trạch đơn thuần hơn nhiều, hai người ở cùng một chỗ, chỉ có con quản nó, nó sẽ không quản con."

“Cái lão già chết tiệt này, nhà của tôi đều là sài lang hổ báo, nhà của lão toàn cừu non chắc?" Bạch lão gia cuối cùng không chịu nổi nữa, nhảy dựng lên gào rú.

Không rảnh mà để ý, Nhan lão gia tiếp tục khởi động ba tấc lưỡi “Quân Nhi, kết hôn không phải chuyện hai người, mà là chuyện của hai gia đình, con đến Bạch gia nhất định sẽ hối hận."

Không cam lòng bị coi thường, Bạch lão gia vội vàng chen vào “Lão già thối, ông nghe không hiểu tiếng người sao? Người ta chính là không muốn giả cho gia đình toàn cừu non như ông."

“Quân Nhi, ông hiểu rõ lão Bạch thối kia, ông ta sẽ không hoan nghênh con làm cháu dâu, làm gì mà phải tự tìm phiền toái ình thế? Ông ngoại Nhan thích con nhất, nhất định sẽ yêu thương con, cháu ngoại dâu à."

“Cười chết người, con nhà người ta cũng không muốn gả cho lão già thối ông, ông yêu mến thì làm được gì?"

“Lão già thối ông xem vào làm cái gì?" Nhan lão gia hung dữ xoay người trừng mắt nhìn Bạch lão gia “Lão quỷ chán ghét như ông sao luôn muốn tranh đoạt với tối? Lúc trước không cho ông đạt được, giờ cũng đừng mơ mộng hão huyền, Quân Nhi là vợ của cháu ngoại tôi, là vợ của bảo bối A Trạch nhà tôi."

“Ông mới không cần mơ mộng hão huyền, Quân Nhi phải gả cho cháu tôi."

“Tôi nhất định ngăn cản nó, con bé là người thông minh tinh mắt, sao có thể hồ đồ gả vào Bạch gia?"

“Bạch gia làm sao?"

“Bạch gia là gia đình hám lợi, không có tình người, ngạo mãn vô lễ, chổng mông lên trời…" Nhan lão gia không chút khách khí mắng.

“Cái lão già thối kia, Nhan gia cũng có cái gì tốt, thần giữ của, đồ bảo thủ…"

Ông một lời, tôi một lời, hai vị lão gia càng mắng càng hăng, giống như bọn họ có cừu hận mấy đời vậy…

Chương Gia Quân đứng một bên choáng váng. Sao lại thành ra thế này?

Trời ạ, chuyện này nên kết thúc thế nào đây?

Bất kể như thế nào, ít nhất cô có thể xác định rõ một chuyện… từ giờ trở đi, cô không thể xem vào, chuyện duy nhất cô có thể làm, chính là lặng lẽ ngồi đợi cả hai kiệt sức.

Sự thật đúng là khó liệu.

Hồi tưởng hai mươi tư tiếng vừa qua, Chương Gia Quân cảm thấy mình như lạc vào một giấc mộng.

Vì gặp Bạch lão gia, cả đêm cô trằn trọc đến hừng đông, bởi vì tin tức khắp nơi đều cho cô biết, lão gia này đáng sợ cỡ nào.

Đúng thế, lão gia này đúng là rất lợi hại, thế nhưng sau khi đối thủ sống chết của ông xuất hiện, cô từ hoàn cảnh xấu bỗng trở nên có ưu thế, cuối cùng lấy được vé vào cửa Bạch gia.

Mơ mơ màng màng về đến nhà, thấy Chương Gia Lạc đang như ngồi trên lửa, nghe em kể lại mọi chuyện, Chương Gia Quân cuối cùng cũng hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.

Thì ra, cô hai đã vô tình nhìn thấy thiệp mời trên bàn, tuy không biết người ký tên là ai, nhưng khi nhìn đến họ, cảm giác có chuyện không ổn xảy ra.

Cô hai tuy biết rõ Vũ Đường, nhưng cũng không biết cách nào tìm anh, mà người cũng cấp manh mối duy nhất chỉ có Lý Duẫn Trạch, Lý Duẫn Trạch vừa nghe có chuyện xảy ra, vô cùng khí khái đàn ông vỗ ngực cam đoan sẽ chịu trách nhiệm xử lý tốt chuyện này.

Kế tiếp không cần tìm Lý Duẫn Trạch nói rõ với cô, Chương Gia Quân cũng đoán được chuyện gì xảy ra, Lý Duẫn Trạch biết trưởng bối hai nhà vốn có gút mắc, cho nên dứt khoát tìm ông ngoại Nhan ra mặt, bởi vì dưới tình huống này, chỉ có ông ngoại mới có thể bảo vệ sự tôn nghiêm của cô.

Về phần ông ngoại Nhan có thật sự muốn cô trở thành cháu dâu mình hay chỉ đơn thuần muốn giúp cô cũng không quan trọng, nói tóm lại, anh chẳng những có thể bảo vệ được tôn nghiêm của cô, còn làm cho Bạch lão gia không thể không đón nhận cô, đây là điều khiến mọi người đều bất ngờ.

Cái này thật sự giống như nằm mơ, không nghĩ tới đúng là nhờ Lý Duẫn Trạch mà cô thuận lợi gả cho Bạch Vũ Đường, đối với anh, cô cảm thấy rất có lỗi, đương nhiên, càng cảm kích hơn.

Có điều, khi Vũ Đường từ chỗ Lý Duẫn Trạch biết được mọi chuyện, một chút cảm giác vui vẻ cũng không có, tức giận la hét chuyện anh cưới vợ dựa vào cái gì phải tìm “Tình địch" giúp đỡ?

Tình địch? Đúng thế, ngày sinh nhật Lý Duẫn Trạch mượn lời người say gọi điện cho cô, anh đã nhìn ra tâm ý của Lý Duẫn Trạch, chỉ là cố tình làm lơ lạnh nhạt, không muốn vạch trần.

Anh cảm thấy cảm giác này thật uất ức, thực tế khi nghe Lý Duẫn Trạch nói, “Nếu không thể để cô ấy đem khó khăn giao cho anh, các người không thể nào nắm tay nhau đi cả đời." Giờ, anh giống như trúng một cái tát, càng buồn bực hơn.

Chương Gia Quân lén lút ngồi bên cạnh Bạch Vũ Đường, hít sâu một hơi, ra vẻ thoải mái nói “Ông của anh cùng ông ngoại Nhan cuối cùng là có thâm thù đại hận gì?"

“Anh cũng không biết rõ lắm, chỉ biết là, thời đại học, cả hai người đều nhìn trúng một học muội, mà vị học muội kia cuối cùng chọn gả cho ông ngoại Nhan, hai người từ đó về sau có khúc mắc, rất không may, con của hai người lại cùng vừa ý một cô gái, mà cô gái kia cuối cùng vẫn đồng ý gả cho Nhan gia, chuyện này lại càng nan giải." Những chuyện này mười mấy tiếng trước, là anh nghe được tự phía Lý Duẫn Trạch.

Ông nội vốn là người rất sĩ diện, lại bại bởi tay Nhan lão gia hai lần, lúc này cuối cùng bắt được cơ hội làm hoà, làm sao có thể không nắm cho chắc?

Khó trách hai người cãi nhau thành như thế." Nếu không phải hai người đều có thân phận và địa vị, không khéo đã lao vào vật lộn trên đất cũng nên.

Nửa ngày sau, giọng của anh mang theo đè nén hỏi “Em không có gì muốn nói sao?" Tuy cô không đào ngủ, nhưng cô lại bỏ qua anh, tự mình đối mặt với khó khăn, anh thật sự không cách nào có được tin tưởng của cô sao?

“Ách… Lúc nào đó em nhất định phải đến thăm hỏi ông ngoại Nhan, thật lòng cảm ơn ông." Cô nói với anh.

Anh hung dữ nghiêng đầu trừng mắt “Không có Nhan lão gia, ông nội cũng sẽ chấp nhận hôn sự của chúng ta."

Thoáng dừng lại, Chương Gia Quân cẩn thận nói “Ông nội của anh thật sự bất mãn với em."

“Người em phải lấy là anh, không phải ông ấy."

“Nếu như kết hôn chỉ đơn giản như vậy thì thế giới này làm gì có chuyện “Người có tình nhưng không thể đến được với nhau" chứ."

“Anh đã sớm hạ quyết tâm, nếu như ông nội không tôn trọng lựa chọn của anh, anh sẽ trực tiếp thoát ly khỏi quan hệ với tập đoàn Thiên Tuấn."

“Em không hi vọng anh vì em mà hi sinh lớn như thế."

“Yêu một người nhất định phải hi sinh gì đó, nếu như chúng ta đổi chỗ cho nhau, em cũng sẽ không làm vậy sao?"

Đúng thế, yêu một người vốn nhất định phải hi sinh gì đó, lớn thì là bối cảnh gia đình, nhỏ chính là thói quen vốn có, bởi vì không ai hoàn mỹ cả.

“Thật may chúng ta vẫn chưa phải gặp tình huống này." Dừng lại, cô thâm tình nhìn anh “Anh bảo vệ em, em cũng bảo vệ anh như thế, anh hiểu không?"

Thở dài, anh đứng dậy ngồi xổm trước mặt cô, đem hai tay cô ôm trong bàn tay mình “Vì sao em không thể hiểu tâm tình của anh? Chúng ta là muốn bên nhau cả đời, hai người hẳn là nên giúp đỡ nhau, bất kể vui buồn hay khó khăn, đều muốn cùng một chỗ, cùng trải nghiệm, cùng nhau ghi chép lại câu chuyện tình yêu của chúng ta."

“Tuy chúng ta đều dùng phương thức của chính mình để yêu đối phương, thế nhưng tâm ý lại giống nhau." Cô kéo tay anh cùng đứng len, hai tay ôm chặt eo anh, kiễng mui chân ngang nhiên hôn lên môi anh, “Em yêu anh, Vũ Đường."

“Em nghĩ dùng cách này để phân tán sự chú ý của anh."

“Em không phải đã nói với anh, mỗi ngày sẽ nói em yêu anh sao?" Cô lại lần nữa hôn lên môi anh “Còn có, em hứa với anh, em sẽ học tập cách dùng phương thức của anh yêu anh, cùng anh chia sẻ tất cả, giống như anh nói, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, những vui buồn hay đau khổ của chúng ta sẽ là kinh nghiệm khi chúng ta ở chung một chỗ, cùng nhau viết lại."

Sắc mặt anh cuối cùng cũng hoà hoãn, thế nhưng khẩu khí vẫn không đổi “Nụ hôn của em sao lại ăn bớt nguyên vật liệu vậy?"

“Anh là đàn ông mà thật hay phàn nàn." Tay cô quàng chặt cổ anh, cho anh một nụ hôn nồng nhiệt như lửa, nụ hôn này đúng là đã đủ chặn lại miệng của anh.

Bọn họ muốn kết hôn, thật vui vẻ kết hôn, thế nhưng không phải tất cả mọi người đều vui vẻ… “Lão già thối, không phải ghét bỏ Quân Nhi sao? Ông làm gì giữ chặt không buông? Với tôi, con bé đã sớm được ấn định là cháu ngoại dâu rồi." Nhan lão gia phất tay với Chương Gia Quân “Quân Nhi, tới bên cạnh ông."

Bạch lão gia đưa cây trượng lên ngăn cản cô, không cho cô đến gần quỷ chán ghét một bước, “Lão già ông ồn chết đi được, thiếp mời cũng đã in rồi, ông còn muốn nói cái gì? Hôm nay là thời gian tôi và cháu dâu cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, ông không thể cút ra xa một chút hay sao?"

“Lão già thối ông là cái đồ giả tạo, ông mà hiểu được việc bồi dưỡng tình cảm sao? Ông chỉ biết bắt nạt người ta thôi."

“Con mắt nào của ông thấy tôi bắt nạt con bé? Tôi đối với con bé vô cùng hài lòng, vô cùng yêu mến."

“Lão già ông đúng là nói dối không chớp mắt, không lâu trước còn muốn dùng tiền đuổi người khỏi cửa…"

“Không cần tiếp tục gọi tôi là lão già thối."

“Ông chính là lão già thối."

“…"

Đang lúc hai trưởng bối cãi nhau loạn xạ, Bạch Vũ Đường lén kéo vợ yêu đến sân phơi, hai người ôm nhau nằm trên ghế, ngọt ngọt ngào ngào hưởng thụ không khí hạnh phúc.

“Trong lúc này thoạt nhìn không thể lạnh như băng." Từ khi Bạch lão gia đồng ý hôn sự của bọn họ, cuối tuần cô đều đến Bạch gia báo danh, vừa mới bắt đầu, cô cảm thấy nơi này giống như một băng cung, ông nội Bạch không nhiệt tình tiếp nhận cô, cộng thêm việc cô là người rất có cá tính, hai người ứng đối sẽ giống như thấy lửa toé ra, thế nhưng, đấu khẩu đôi khi cũng là một niềm vui thú, hơn nữa đôi khi kẻ thù cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, thái độ Bạch lão gia liền thay đổi, tiếp theo đó người nhà Bạch gia cũng đối với cô cung kính hơn.

“Bởi vì em sắp là thành viên của gia đình này."

“Đó là bởi vì ông nội thật lòng tiếp nhận em là thành viên trong gia đình."

“Con mắt của anh tốt như thế, chỉ cần không phải chủ tâm phân rõ giới hạn, ông nội nhất định sẽ đồng ý."

“Nói thật, em vốn đã hạ quyết tâm trường kỳ kháng chiến, không nghĩ tới chúng ta có thể thuân lợi cử hành hôn lễ như vậy, thật sự là quá tốt đi."

Hai tay Bạch Vũ Đường ôm lấy mặt cô, môi rơi xuống môi cô, hôn thật sâu “Cảm ơn em, anh biết rõ để đến được đây em đã không dễ dàng gì, có thể là vì anh, em dũng cảm kiên cường khiêu chiến cùng ông nội độc đoán, bởi vì em, gia đình này đã có không khí hơn, chính là em, đã cảm hoá ông nội, dạy ông biết cách thật lòng tiếp nhận em."

“Em đều không biết mình đã thể hiện tốt như thế."

“Em là giỏi nhất, bởi vì em đem toàn lực bảo vệ anh, giống như anh bảo vệ em."

Đúng thế, cô tiến sát vào trong ngực anh, lắng nghe tiếng trái tim anh đập, trong lúc đó, cô phảng phất nghe thấy tiếng chuông giáo đường vọng từ nơi xa, sau đó là bài ca kết thúc hôn lê, mà bài ca kết hôn của bọn họ cũng sắp hát vang lên.

HẾT
Tác giả : Ngải Đông
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại