Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 86: Một mùa xuân đẫm máu
- Con mẹ nó!!! Bọn chúng có đông không?!!- Ông ta tức giận vô cùng, tay siết chặt thành nắm đấm đấm mạnh vào tường
- Dạ… Em thấy có khoảng gần 10 đứa cảnh sát, còn lại là toàn mấy người mặc áo vest rồi áo dài cứ như là đi đám cưới vậy.- Tay chân của ông ta vẫn với giọng dồn dập, bẩm tấu lại với “đại ca".
- Xem ra con nhãi đó nhanh hơn chúng ta một bước rồi!!!- Ông Từ ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Bạch Tuyết rồi gặn hỏi tiếp- Tụi mày làm gì ngoài đó mà ồn ào quá vậy?!!
- Dạ… tụi em đang đánh lộn với bọn cớm để giữ chân giúp đại ca. Có điều lực lượng bọn chúng quá đông, người nào cũng súng đạn đầy mình, thành ra…
Không để tên kia kịp nói hết câu, ông ta đã nghiến răng rít lên cắt ngang lời nói của hắn:
- Mẹ mày!!! Tình hình nguy cấp mà còn đứng đây làm bù nhìn hả?!! Ra ngoài đó hỗ trợ bọn bạn mày đi!!! Bộ tụi mày không có mã tấu, dao găm gì à?!!
- Dạ… Dạ có… Nhưng mà… Bọn chúng đông quá…
- Ngu xuẩn!!! Mày không biết võ à?!!
- Dạ… Dạ biết… Nhưng mà…- Hắn cứ vòng vo mãi, khiến cho ông đã tức giận rồi càng tức hơn.
- Chó!!! Biến ra ngoài!!! Tự đi hay để tao tiễn?!!
- Dạ. Em đi.- Hắn biết ông ta đang rất tức giận, nếu ở lại đây nói điêu dây cà ra dây muống nữa e là chỉ thêm dầu vào lửa, cho nên tự lượng sức mình mà lui ra ngoài trước khi cơn thịnh nộ của ông ta ập đến.
Bạch Tuyết nghe bọn chúng nói chuyện thì mừng thầm trong bụng. Chắc chắn… là mọi người đến cứu cô và chị Hạ Vy…
----------------
Ở bên ngoài căn nhà kho bỏ hoang kia, tình hình vô cùng hỗn loạn, nhốn nháo. Những tên côn đồ tay cầm mã tấu, tay nắm dao găm, côn, phớ, tuýp, gậy đều có đủ cả, quần áo rách chỗ này thủng chỗ kia toát lên vẻ ăn chơi lêu lổng, lăn lộn giang hồ, để lộ những cơ bắp cuồn cuộn, gân guốc, đứng thành hàng dài chắn hết lối đi để cố thủ. Lực lượng cảnh sát công an tuy hơn về số lượng nhưng vũ khí chỉ đơn giản là những khẩu súng ngắn, số đạn nạp vào cũng khá hạn chế, cho nên muốn khống chế bọn xã hội đen như thế này không phải là chuyện dễ dàng. Vợ chồng ông Nhân và ông Hoàng đều được bảo vệ phòng tuyến trên xe cảnh sát, còn Thành Phong vì quá nóng lòng nên theo chân các anh cảnh sát để chiến đấu với bọn tay chân ông Từ hòng cứu vãn thế sự bên trong.
Hai bên giao đấu. Thành Phong đã được luyện võ từ hồi còn bé tí cho nên cũng không khó khăn mấy khi đánh nhau với những kẻ vũ khí đầy mình. Anh tinh thông vovinam, có điều vì không mấy hứng thú nên đã bỏ tập được mấy năm ròng, kỹ thuật bởi vậy cũng vơi đi ít nhiều. Lần này anh chỉ chủ yếu sử dụng các chiêu võ cơ bản còn nhớ. Phong đánh ngã tên phía trước thì nhận thấy còn một tên phía sau sắp sửa đánh lén mình bằng cái gậy bóng chày. Anh nhanh chóng né sang một bên. Tên chơi xấu kia bị hụt liền ngã nhào ra đất theo quán tính. Được thế, anh chộp luôn cái gậy của hắn ta rồi lạm dụng làm vũ khí riêng tư. Các anh cảnh sát khác vì không muốn vi phạm pháp luật nhà nước giết người bừa bãi nên chỉ dùng tay chân, súng dù có cũng chỉ để uy hiếp nhưng tuyệt nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hào cường vốn lộng hành tùy tiện, chính nghĩa luôn suy nghĩ trước sau, phải chăng vì lẽ đó mà một số cảnh sát đã bị thương nặng phải rút lui? Khi bọn chúng đang hả hê vì đã đánh bại được gần một nửa số lượng đối thủ thì chính là lúc thời điểm cao trào nhất diễn ra. Các anh công an càng có thêm động lực chiến đấu, càng máu lửa hơn, và sức mạnh tiềm tàng thật sự mới được bùng phát lúc này khi thấy bạn bè vì nhu nhược mà bị bọn chúng quật ngã. Thành Phong đánh với tên có vẻ vạm vỡ nhất, không phải vì anh muốn khẳng định thế lực của mình mà là vì hắn mới chính là mấu chốt để vào được bên trong. Tuy nhiên, chính vì là con át chủ bài nên muốn khuất phục được là một điều vô cùng khó. Anh tuy am hiểu võ thuật nhưng đã không tập tành được một thời gian, còn hắn suốt ngày chỉ biết đấm đá, đương nhiên so về sức khỏe hắn có phần hơn. Các chiêu võ chớp nhoáng của hắn làm cho Phong trở tay không kịp và bị đâm một nhát ở tay. May sao, nhờ sự trợ giúp của các anh cảnh sát khác, tạm thời lực lượng chính nghĩa chiếm thế mạnh trên đầu địch thủ. Bọn chúng nằm rũ rượi dưới đất như xác chết, la liệt khắp đường đi.
Lực lượng công an cùng anh bước vào trong nhà kho. Lần này các anh đều được trang bị súng, nếu có chuyện nguy cấp sẽ có mà dùng.
- Đứng yên!!! Bỏ súng xuống!!!- Phía trước, ông Từ đang nắm con dao găm kề sát cổ của Bạch Tuyết, lên giọng hăm dọa các anh.
Ông Từ nãy giờ ngồi bên trong tìm kế tẩu thoát, làm sao để không bị vào tù. Xăng dầu, bật lửa đều chuẩn bị đủ cả đây, nhưng không lẽ lại đốt nhà kho vào lúc này, khi mà cả ông cũng bị kẹt cứng trong đây? Ông không muốn chết, ông còn vợ của mình, bà đang ốm nặng vì cú sốc đã mất đi cùng lúc hai đứa con. Mục đích của ông là giết người để trả thù, và ông không có ý định tự vẫn ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Bây giờ tạm gác lại việc trả thù, phải tìm cách đào tẩu. Nhưng làm sao có thể khi lối đi duy nhất đã bị chắn kín? Bị lâm vào thế bế tắc, cuối cùng ông cũng nghĩ đến chuyện uy hiếp mạng sống của đứa con gái tập đoàn Hoàng Gia tên Bạch Tuyết kia. Cô chỉ cần một cú điện thoại đã khiến bọn chúng không suy nghĩ nhiều mà tức tốc chạy đến, chắc chắn cô rất quan trọng. Nếu như vậy, sẽ là một nước cờ chín phần mươi là thắng rồi.
Cảnh sát đương nhiên sẽ đề cao tính mạng con người lên hàng đầu, nào dám động thủ liều lĩnh. Cả Thành Phong cũng biết ông bà Hoàng vô cùng yêu quý con gái mình, cho nên cũng thả vũ khí xuống đồng loạt với các anh cảnh sát khác. Anh nhìn quanh một lượt, rồi vô cùng sửng sốt khi thấy Hạ Vy nằm ngất phía sau ông ta, cùng với một vũng máu đỏ lên láng trên nền đất.
- Không được manh động!!! Giơ hai tay lên!!!- Ông Từ tiếp tục ra lệnh
Mọi người không dám làm trái ý của tên cầm đầu.
Nhưng ông ta tính không bằng công an cảnh sát tính. Trong lúc ông ta sơ hở, người đội trưởng đã nhanh chóng thoái lui và di chuyển đằng sau những thùng hàng cao ngất ngưởng để tiến về phía sau ông ta. Phía trước không còn đường đánh, thì phải nhắm vào phía sau mà phản công.
Thành Phong đã bớt lo sợ hơn về an nguy của Bạch Tuyết, anh đã thấy một anh cảnh sát lén đi về phía sau. Không còn cái gì có thể cản trở, anh nhanh chóng tiến lên, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách giữa anh và ông ta.
- Thằng kia!!! Cấm nhúc nhích!!! Lùi lại!!!- Ông Từ dí mạnh cây dao vào cổ Bạch Tuyết- Hay mày muốn con này chết?!!
- Để xem… ai là người chết trước…- Giọng nói của anh vừa tiềm tàng sự khinh bỉ, coi thường, vừa chất chứa những ẩn khuất sâu xa làm phân tâm cả tên đầu trâu mặt ngựa kia.
Ông ta chưa kịp nói được câu gì thì phía sau anh cảnh sát đã dùng súng để uy hiếp ông ta:
- Thả cô ấy ra!!! Thả vũ khí xuống!!!
Ông Từ vì quá gấp rút nên không nghĩ đến tình huống xấu như thế này. Không còn cách nào khác, ông đành nghe theo mệnh lệnh của người cảnh sát đang chiếm ưu thế trong cuộc chiến sinh tử này.
Sau khi ông ta thả dao và Bạch Tuyết ra, ngay tức khắc, người công an kia liền còng tay ông ta lại và lôi ra xe.
Cuộc chiến kết thúc, dù phần thắng đã về với chính nghĩa nhưng… cái giá phải trả là quá đắt…
Vài phút sau, xe cấp cứu được gọi đến để chở hai nạn nhân đang ngất lịm vì kiệt sức. Bi kịch ngày cưới cuối cùng cũng được xóa bỏ dưới ánh nắng chiều hanh hao và những cơn gió xuân mang không khí ấm áp về với mỗi gia đình…
Xuân năm nay… một mùa xuân đẫm máu…
Người ta thường nói mùa xuân là mùa hội tụ của những bàn tay nghệ sĩ tài hoa, là mùa vui của 7 tỷ người cùng chung sống trên hành tinh này, là ngày tết sum vầy đoàn viên ấm áp và hạnh phúc. Nhưng... liệu... năm nay có còn là một mùa xuân ấm lòng...?
- Dạ… Em thấy có khoảng gần 10 đứa cảnh sát, còn lại là toàn mấy người mặc áo vest rồi áo dài cứ như là đi đám cưới vậy.- Tay chân của ông ta vẫn với giọng dồn dập, bẩm tấu lại với “đại ca".
- Xem ra con nhãi đó nhanh hơn chúng ta một bước rồi!!!- Ông Từ ném một cái nhìn sắc lạnh về phía Bạch Tuyết rồi gặn hỏi tiếp- Tụi mày làm gì ngoài đó mà ồn ào quá vậy?!!
- Dạ… tụi em đang đánh lộn với bọn cớm để giữ chân giúp đại ca. Có điều lực lượng bọn chúng quá đông, người nào cũng súng đạn đầy mình, thành ra…
Không để tên kia kịp nói hết câu, ông ta đã nghiến răng rít lên cắt ngang lời nói của hắn:
- Mẹ mày!!! Tình hình nguy cấp mà còn đứng đây làm bù nhìn hả?!! Ra ngoài đó hỗ trợ bọn bạn mày đi!!! Bộ tụi mày không có mã tấu, dao găm gì à?!!
- Dạ… Dạ có… Nhưng mà… Bọn chúng đông quá…
- Ngu xuẩn!!! Mày không biết võ à?!!
- Dạ… Dạ biết… Nhưng mà…- Hắn cứ vòng vo mãi, khiến cho ông đã tức giận rồi càng tức hơn.
- Chó!!! Biến ra ngoài!!! Tự đi hay để tao tiễn?!!
- Dạ. Em đi.- Hắn biết ông ta đang rất tức giận, nếu ở lại đây nói điêu dây cà ra dây muống nữa e là chỉ thêm dầu vào lửa, cho nên tự lượng sức mình mà lui ra ngoài trước khi cơn thịnh nộ của ông ta ập đến.
Bạch Tuyết nghe bọn chúng nói chuyện thì mừng thầm trong bụng. Chắc chắn… là mọi người đến cứu cô và chị Hạ Vy…
----------------
Ở bên ngoài căn nhà kho bỏ hoang kia, tình hình vô cùng hỗn loạn, nhốn nháo. Những tên côn đồ tay cầm mã tấu, tay nắm dao găm, côn, phớ, tuýp, gậy đều có đủ cả, quần áo rách chỗ này thủng chỗ kia toát lên vẻ ăn chơi lêu lổng, lăn lộn giang hồ, để lộ những cơ bắp cuồn cuộn, gân guốc, đứng thành hàng dài chắn hết lối đi để cố thủ. Lực lượng cảnh sát công an tuy hơn về số lượng nhưng vũ khí chỉ đơn giản là những khẩu súng ngắn, số đạn nạp vào cũng khá hạn chế, cho nên muốn khống chế bọn xã hội đen như thế này không phải là chuyện dễ dàng. Vợ chồng ông Nhân và ông Hoàng đều được bảo vệ phòng tuyến trên xe cảnh sát, còn Thành Phong vì quá nóng lòng nên theo chân các anh cảnh sát để chiến đấu với bọn tay chân ông Từ hòng cứu vãn thế sự bên trong.
Hai bên giao đấu. Thành Phong đã được luyện võ từ hồi còn bé tí cho nên cũng không khó khăn mấy khi đánh nhau với những kẻ vũ khí đầy mình. Anh tinh thông vovinam, có điều vì không mấy hứng thú nên đã bỏ tập được mấy năm ròng, kỹ thuật bởi vậy cũng vơi đi ít nhiều. Lần này anh chỉ chủ yếu sử dụng các chiêu võ cơ bản còn nhớ. Phong đánh ngã tên phía trước thì nhận thấy còn một tên phía sau sắp sửa đánh lén mình bằng cái gậy bóng chày. Anh nhanh chóng né sang một bên. Tên chơi xấu kia bị hụt liền ngã nhào ra đất theo quán tính. Được thế, anh chộp luôn cái gậy của hắn ta rồi lạm dụng làm vũ khí riêng tư. Các anh cảnh sát khác vì không muốn vi phạm pháp luật nhà nước giết người bừa bãi nên chỉ dùng tay chân, súng dù có cũng chỉ để uy hiếp nhưng tuyệt nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hào cường vốn lộng hành tùy tiện, chính nghĩa luôn suy nghĩ trước sau, phải chăng vì lẽ đó mà một số cảnh sát đã bị thương nặng phải rút lui? Khi bọn chúng đang hả hê vì đã đánh bại được gần một nửa số lượng đối thủ thì chính là lúc thời điểm cao trào nhất diễn ra. Các anh công an càng có thêm động lực chiến đấu, càng máu lửa hơn, và sức mạnh tiềm tàng thật sự mới được bùng phát lúc này khi thấy bạn bè vì nhu nhược mà bị bọn chúng quật ngã. Thành Phong đánh với tên có vẻ vạm vỡ nhất, không phải vì anh muốn khẳng định thế lực của mình mà là vì hắn mới chính là mấu chốt để vào được bên trong. Tuy nhiên, chính vì là con át chủ bài nên muốn khuất phục được là một điều vô cùng khó. Anh tuy am hiểu võ thuật nhưng đã không tập tành được một thời gian, còn hắn suốt ngày chỉ biết đấm đá, đương nhiên so về sức khỏe hắn có phần hơn. Các chiêu võ chớp nhoáng của hắn làm cho Phong trở tay không kịp và bị đâm một nhát ở tay. May sao, nhờ sự trợ giúp của các anh cảnh sát khác, tạm thời lực lượng chính nghĩa chiếm thế mạnh trên đầu địch thủ. Bọn chúng nằm rũ rượi dưới đất như xác chết, la liệt khắp đường đi.
Lực lượng công an cùng anh bước vào trong nhà kho. Lần này các anh đều được trang bị súng, nếu có chuyện nguy cấp sẽ có mà dùng.
- Đứng yên!!! Bỏ súng xuống!!!- Phía trước, ông Từ đang nắm con dao găm kề sát cổ của Bạch Tuyết, lên giọng hăm dọa các anh.
Ông Từ nãy giờ ngồi bên trong tìm kế tẩu thoát, làm sao để không bị vào tù. Xăng dầu, bật lửa đều chuẩn bị đủ cả đây, nhưng không lẽ lại đốt nhà kho vào lúc này, khi mà cả ông cũng bị kẹt cứng trong đây? Ông không muốn chết, ông còn vợ của mình, bà đang ốm nặng vì cú sốc đã mất đi cùng lúc hai đứa con. Mục đích của ông là giết người để trả thù, và ông không có ý định tự vẫn ở nơi khỉ ho cò gáy như thế này. Bây giờ tạm gác lại việc trả thù, phải tìm cách đào tẩu. Nhưng làm sao có thể khi lối đi duy nhất đã bị chắn kín? Bị lâm vào thế bế tắc, cuối cùng ông cũng nghĩ đến chuyện uy hiếp mạng sống của đứa con gái tập đoàn Hoàng Gia tên Bạch Tuyết kia. Cô chỉ cần một cú điện thoại đã khiến bọn chúng không suy nghĩ nhiều mà tức tốc chạy đến, chắc chắn cô rất quan trọng. Nếu như vậy, sẽ là một nước cờ chín phần mươi là thắng rồi.
Cảnh sát đương nhiên sẽ đề cao tính mạng con người lên hàng đầu, nào dám động thủ liều lĩnh. Cả Thành Phong cũng biết ông bà Hoàng vô cùng yêu quý con gái mình, cho nên cũng thả vũ khí xuống đồng loạt với các anh cảnh sát khác. Anh nhìn quanh một lượt, rồi vô cùng sửng sốt khi thấy Hạ Vy nằm ngất phía sau ông ta, cùng với một vũng máu đỏ lên láng trên nền đất.
- Không được manh động!!! Giơ hai tay lên!!!- Ông Từ tiếp tục ra lệnh
Mọi người không dám làm trái ý của tên cầm đầu.
Nhưng ông ta tính không bằng công an cảnh sát tính. Trong lúc ông ta sơ hở, người đội trưởng đã nhanh chóng thoái lui và di chuyển đằng sau những thùng hàng cao ngất ngưởng để tiến về phía sau ông ta. Phía trước không còn đường đánh, thì phải nhắm vào phía sau mà phản công.
Thành Phong đã bớt lo sợ hơn về an nguy của Bạch Tuyết, anh đã thấy một anh cảnh sát lén đi về phía sau. Không còn cái gì có thể cản trở, anh nhanh chóng tiến lên, càng lúc càng thu hẹp khoảng cách giữa anh và ông ta.
- Thằng kia!!! Cấm nhúc nhích!!! Lùi lại!!!- Ông Từ dí mạnh cây dao vào cổ Bạch Tuyết- Hay mày muốn con này chết?!!
- Để xem… ai là người chết trước…- Giọng nói của anh vừa tiềm tàng sự khinh bỉ, coi thường, vừa chất chứa những ẩn khuất sâu xa làm phân tâm cả tên đầu trâu mặt ngựa kia.
Ông ta chưa kịp nói được câu gì thì phía sau anh cảnh sát đã dùng súng để uy hiếp ông ta:
- Thả cô ấy ra!!! Thả vũ khí xuống!!!
Ông Từ vì quá gấp rút nên không nghĩ đến tình huống xấu như thế này. Không còn cách nào khác, ông đành nghe theo mệnh lệnh của người cảnh sát đang chiếm ưu thế trong cuộc chiến sinh tử này.
Sau khi ông ta thả dao và Bạch Tuyết ra, ngay tức khắc, người công an kia liền còng tay ông ta lại và lôi ra xe.
Cuộc chiến kết thúc, dù phần thắng đã về với chính nghĩa nhưng… cái giá phải trả là quá đắt…
Vài phút sau, xe cấp cứu được gọi đến để chở hai nạn nhân đang ngất lịm vì kiệt sức. Bi kịch ngày cưới cuối cùng cũng được xóa bỏ dưới ánh nắng chiều hanh hao và những cơn gió xuân mang không khí ấm áp về với mỗi gia đình…
Xuân năm nay… một mùa xuân đẫm máu…
Người ta thường nói mùa xuân là mùa hội tụ của những bàn tay nghệ sĩ tài hoa, là mùa vui của 7 tỷ người cùng chung sống trên hành tinh này, là ngày tết sum vầy đoàn viên ấm áp và hạnh phúc. Nhưng... liệu... năm nay có còn là một mùa xuân ấm lòng...?
Tác giả :
Nguyễn Thị Như Thắm