Bắt Buộc Trúng Thưởng
Chương 5
“Nga! Hai người các cậu là như thế nào?"
Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện hầu tử dựa vào trên ngực Diêu Vọng Kì, hai người còn không mặc quần áo ngủ cùng nhau, Lâm Khỉ theo bản năng phun ra một chuỗi thô tục.
Mệt cực, Chu Hầu phát ra vài tiếng lầm bầm thiếu ý, cọ cọ ấm áp trong ngực căn bản không muốn tỉnh.
“Xin hỏi phòng tắm ở đâu?" Diêu Vọng Kì treo mác vô tư mỉm cười hỏi.
“Ách......... Bên trái đi đến." Lâm Khỉ lăng lăng chỉ cửa, sau đó nhìn nửa người dưới của Diêu Vọng Kì đang quấn chăn đơn, ôm lấy áo quần cùng Chu Hầu được bao kín đi tới phòng tắm.
Đệt! Ở nhà người khác cậu cũng quá tự tại đi! Hơn nữa cậu không phải phi pháp xâm lấn sao?! Đêm qua tôi không phát hiện cậu đến nhà của tôi a!
“Thỉnh tha thứ thiếu gia luôn tùy hứng." Luôn phủ hắc tây trang lên sân khấu, Lí Dục theo cửa sổ nhà Lâm Khỉ nhảy vào, “Thiếu gia chỉ là nhịn không được cùng không thấy tình nhân nên tịch mịch mà thôi."
Lí Dục đột nhiên xuất hiện làm cho Lâm Khỉ hét lên thành tiếng, “Tôi thao, nhà của tôi rõ ràng có cửa a!"
“Tiểu hầu tử...... Tiểu hầu tử......" Diêu Vọng Kì nhéo nhéo hai má Chu Hầu, “Tỉnh tỉnh."
Chu Hầu nhíu nhíu mày, lẩm bẩm mắng vài tiếng thô tục, Diêu Vọng Kì bám riết không tha vuốt ve mới miễn cưỡng mở to mắt, “......... Cái gì........."
“Sớm an." Ôm Chu Hầu bước vào bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, Diêu Vọng Kì mỉm cười sáng lạn.
“......... An cái rắm......" Chu Hầu mềm nhũn mà mắng, “Cậu phi pháp xâm lấn, đồ biến thái......... Tôi sẽ nhanh bị cậu làm đến chết......"
Diêu Vọng Kì vui vẻ mà bật cười, ôm chặt lấy Chu Hầu cọ xát vào mặt hắn, “Tôi rất nhớ cậu mà, tiểu hầu tử chẳng lẽ không nhớ tôi sao?"
“Ai muốn,...... Ngô ngô...... Nhớ cậu biến thái......" Chu Hầu đẩy đẩy Diêu Vọng Kì văn phong bất động trong ngực, “Cuối tuần này tôi vốn tính toán ngủ nhiều chút......... A a!"
Diêu Vọng Kì dùng hai ngón tay không hề báo trước mà cắm vào hậu huyệt sưng đỏ của Chu Hầu, làm Chu Hầu kích thích co rút vài cái.
“Cậu, cậu làm cái gì!" Chu Hầu từ chối vùng vẫy, “Tôi không cần, tôi từ bỏ!"
“Ngoan, tôi chỉ là muốn giúp cậu đem bên trong rửa sạch sẽ mà thôi." Diêu Vọng Kì ôm thắt lưng Chu Hầu đem hắn lại gần, nghiêng đầu ở trên gương mặt hắn ấn một nụ hôn, “Nói cách khác cậu sẽ đau bụng."
Nghe được Diêu Vọng Kì không phải lại muốn đối hắn động dục, Chu Hầu an tâm nhuyễn hạ thân thể, “Hảo, được rồi...... Cậu không cần xằng bậy nga......"
“Yên tâm."
Chu Hầu nhăn mi nhẫn nhịn cơ thể khác thường khi có vật xâm nhập gây ra cảm giác quái dị, ngón tay mang ra dịch trọc thuận theo chân chảy xuống làm cho hắn nhịn không được cắn môi run rẩy.
Diêu Vọng Kì mỉm cười nhìn Chu Hầu phản ứng, ngón tay chôn ở trong cơ thể hắn bắt đầu có ý định lướt qua địa phương mẫn cảm, Chu Hầu rất có cảm giác mà kìm nén.
“......... Ngô,...... Ngô ân......"
“...... Tiểu hầu tử, cậu xem." Diêu Vọng Kì cố ý tiến đến bên tôii Chu Hầu thấp giọng trêu đùa, “Của cậu nơi này ăn thiệt nhiều dịch thể của tôi nha...... Giống như có thể mang thai nga......"
“Ngô!" Chu Hầu bản năng làm căng thân thể, cũng giảo nhanh ngón tay trong cơ thể, hắn gắt gao nhắm mắt lại dùng cái trán đánh lên ngực Diêu Vọng Kì, “Không cần loạn, nói lung tung........."
Diêu Vọng Kì nhẹ giọng mà cười cười, rồi hắn mới chú ý tới thân thể Chu Hầu có biến hoá, “Nga......... Tiểu hầu tử cậu ngạnh nha, tay của tôi làm rất thoải mái sao?"
Chu Hầu trừng lớn hai mắt cứng ngắc một chút, lập tức kích động mà xèo xèo kêu lên, “Mới, mới không phải! Tôi, tôi, tôi là......"
“Phải không?" Ngón tay Diêu Vọng Kì lại dùng sức áp thượng chỗ rất mất cảm trong cơ thể Chu Hầu, “Như vậy cũng thoải mái sao?"
“Y!" Chu Hầu bị một chút kích kia dùng sức uốn cong cơ thể,trên tay Diêu Vọng Kì bắt đầu run run.
Diêu Vọng Kì cúi đầu cười vài tiếng, đem Chu Hầu cho hắn ngồi ở bồn tắm bên cạnh, còn mình vừa vặn tiến vào giữa hai chân hắn.
“Di,...... Hảo lạnh!" Dựa vào vách tường lạnh lẽo, Chu Hầu đột ngột co rút một chút.
“Đến làm chuyện thoải mái đi."
“Gì,...... Không cần, tôi không cần...... Ô a, di?" Cảm giác giữa hai chân tính khí bị nhét vào một nơi ấm áp ướt át, trong nháy mắt Chu Hầu có chút nước mắt bị bức ra, sắc mặt đỏ bừng, “Cậu làm cái gì, làm cái gì...... Ô ô......"
“Ân?" Phát ra tiếng chấn động làm cho miệng khối thịt nhảy lên một chút, Diêu Vọng Kì hai mắt nhìn thần tình đỏ bừng, theo khe hở thấy được Chu Hầu, “Không thoải mái sao?"
“Không phải,...... Ô ân......"
Nơi mẫn cảm yếu ớt bị đầu lưỡi linh hoạt quấn quanh, liếm lộng hút lấy, Chu Hầu siêu cấp e lệ lại sợ hãi mà gắt gao che miệng mình, thân thể tùy theo khoái cảm bùng nổ mà một trận lại một trận run rẩy.
Ngón tay Diêu Vọng Kì chôn ở trong cơ thể Chu Hầu cũng đang ra sức quấy lấy, ngón cái một bên kìm song túi dưới đáy chậu. ( =v= 2 quả ý ý).
“Ha,...... A a...... Như vậy,...... Hảo......"
Diêu Vọng Kì thoáng dừng lại ngăn chặn hai chân Chu Hầu đang lộn xộn, bắt nó vững vàng mà để trên vai, “Lộn xộn cẩn thận ngã xuống nga, tiểu hầu tử."
“A a,...... Không cần...... Ô a...... Không được nói chuyện......"
Chu Hầu rưng rưng vặn vẹo phần eo, hai tay vô thố nắm đầu Diêu Vọng Kì, đầu lưỡi linh hoạt phía dưới co rút.
Đem bốn ngón tay cắm vào nhuyễn huyệt nóng ẩm, Diêu Vọng Kì khẽ cắn đầu đỉnh mẫn cảm, cuối cùng hút lấy thật mạnh, nuốt vào trong miệng chất lỏng có chút tinh nồng.
Sau đó vươn song chưởng tiếp lấy thân thể đang nức nở run rẩy.
Ta kháo ta kháo ta kháo!
Con mẹ nó mị hí mắt vô sỉ!!! Một ngày nào đó tôi nhất định phải cường bạo cậu đến chết!!!
Chu Hầu lại trừng lui một cái đi theo sau hắn, cách đó không xa thấy hắc tây trang nam, hắc tây trang nam này tất cả đều là do Diêu Vọng Kì phái tới nói phải đóng gói hộ tống hắn về nhà 〈bảo tiêu này đều là xem thiếu gia nhà mình phân phó đi tới đi lui 〉.
Nửa thời gian sau, Diêu Vọng Kì ôm Chu hầu hơi thở mong manh sắc mặt hồng hồng đi ra khỏi phòng tắm Lâm Khỉ.
“Úc, tôi kháo, làm ơn nói cho tôi biết các cậu đã làm gì lớn tiếng trong phòng tắm nhà tôi a." Bàn ăn đợi Lí Dục thành thục mở tủ lạnh lấy đồ ăn làm bữa sáng, Lâm Khỉ thấy hai người xuất hiện liền nhắc tới.
“Đương nhiên."
Diêu Vọng Kì đem Chu hầu mềm nhũn để ở trên ghế bên cạnh mình, cũng không phản đối Lâm Khỉ xuất ra di động đối mặt Chu Hầu chụp ảnh.
“Thật sự là xuân tâm nhộn nhạo gợi cảm tiểu kỹ nữ a, hầu tử." Lâm Khỉ cười đến thực sung sướng.
Ngồi phịch ở trên ghế Chu Hầu đối hắn chỉ chỉ ngón tay mới lâm vào trạng thái hôn mê, đối với người bên ngoài có kêu to cũng không phản ứng.
“Tiểu hầu tử ở tại nhà cậu bao nhiêu lâu?" Diêu Vọng Kì hỏi bất thình lình.
Lâm Khỉ sửng sốt, “Ách......... Tôi cũng đã quên, dù sao cũng thật lâu, hầu tử trước kia muốn gặp chuyện trọng yếu gì đó,cũng có trở về nhà trọ lão ba hắn, sau đó cũng không trở lại nữa."
“Hắc, cậu không cần hiểu lầm nga, tôi cùng hầu tử cái gì cũng đều không có phát sinh!"
Diêu Vọng Kì cười, nhìn bảo tiêu liếc mắt một cái, rồi giống cô gái giang hai tay ôm lấy mình giống như sắp bị mắt trinh tiết mà lui ở trên ghế, Lâm Khỉ tràn ra một nụ cười khinh bỉ sáng lạn, “Này tôi đương nhiên biết, hai người nhất định bị người ăn, tiểu bất điểm cùng một chỗ có thể muốn làm gì."
Sau đó hắn không nhìn Lâm Khỉ kêu gào, không cần nguyền rủa hắn, xoay người đem Chu Hầu đánh thức.
Sau đó nửa giờ, bị cưỡng bức, cám dỗ, thuyết phục, Chu Hầu cùng Diêu Vọng Kì đến trước căn nhà trọ nhỏ đến rách nát cùng đáng thương của lão ba.
Đáng giận......... Chu Hầu bước từng bước khó khăn, chân hắn bây giờ đã mỏi nhừ, hơn nữa thân thể ở chỗ sâu còn một trận trướng đau.
Tôi nhất định phải cường bạo mị hí mắt đến chết, tôi nhất định phải cường bạo chết mị hí mắt,tôi nhất định phải cường bạo chết mị hí mắt, tôi nhất định phải cường bạo chết mị hí mắt!!!!
Một bên ở trong lòng mắng thuận tiện ngẫm lại sẽ đối Diêu Vọng Kì thi hành khổ hình dạng gì, Chu Hầu để Diêu Vọng Kì cùng đám hắc tây trang cách nhà trọ không xa chờ hắn, còn mình trở về thu thập vài thứ.
Đứng ở trước cửa nhà trọ loang lỗ, Chu Hầu phiền muộn kêu sách một tiếng.
Hắn đã thật lâu không có trở về nơi này............
Theo trong trí nhớ hắn tới nay, tại nơi nhỏ hẹp cũ nát này, mỗi ngày đối mặt chính là lão ba hắn uống say là tức giận cùng bạo lực, lúc hắn làm công lại không đề phòng làm toàn bộ tiền công bị lão ba hắn lấy đi, có đôi khi còn phải chịu đựng ba hắn mang về kỹ nữ với giá rẻ.
Điều này diễn ra lúc hắn ở đến khi có cơ hội trốn đi, lập tức không quay đầu lại mà chạy, thề không bao giờ trở về.
Phiền muộn mà thở dài, Chu Hầu thân thủ mở cửa. Hắn dự đoán lão nhân kia hiện tại sẽ không có ở nhà, hơn nữa hắn trở về để lấy vài thứ mà thôi............
Kết quả trước mặt xông vào mũi mùi rượu đã chứng minh hắn đoán rằng sai lầm, một lão nam nhân trung niên lôi thôi nằm ở trên sô pha cũ nát, một tay lấy chai bia ở sàn nhà đã trống không. Hắn ngẩng đầu, hai mắt vẩn đục tơ máu nhìn hướng người mở cửa.
“Yêu, Xú tiểu tử còn nhớ rõ mà trở về a."
Chu Hầu không phản ứng lại hắn, kính tự lái xe gian góc tìm kiếm muốn bắt gì đó.
“Uy uy, lão tử cậu đang hỏi ngươi còn làm bộ không có nghe đến a, Xú tiểu tử, ngươi càng ngày càng không gia giáo nga." Nam nhân trung niên cũng theo tới phòng Chu Hầu, tựa vào khung cửa hừ cười.
Chu Hầu như trước không nói chuyện, chính là cầm trong tay thứ gì đó dùng sức nhét vào túi tiền, sát qua bên người nam nhân trung niên đi ra ngoài.
“Uy, ta nói còn chưa nói hết." Nam nhân trung niên cầm trụ bả vai Chu Hầu, “Lâu như thế không trở lại, cũng nên lấy chút tiền hiếu kính lão tử ngươi một chút đi?"
“Đi tìm cái chết đi, lão nhân." Chu Hầu lạnh lùng mà phun một tiếng, giải khai hai tay nam nhân trung niên
Nam nhân trung niên vừa nghe, bỗng nhiên nổi giận mà ném bình rượu trong tay xuống, nhấc áo Chu Hầu dùng sức đem hắn đặt ở trên tường, “A? Ngươi cho là ngươi nói chuyện với ai! Xú tiểu tử đừng tưởng rằng ngươi cánhlớn nha! Đệt mợ!".
“Đệt! Tử lão nhân buông! Ta mới không có tiền cho ngươi đồ phế vật này!" Chu Hầu mãnh mẽ giãy dụa.
“Con mẹ nó Xú tiểu tử ngươi thiếu ăn hả! Đệt mợ ngươi cũng dám, " Bởi vì Chu Hầu giãy dụa mà làm cho áo hắn bị xé một mảnh lớn, lộ ra hôn ngân Diêu Vọng Kì để lại trên người hắn, nam nhân trung niên sửng sốt một chút lập tức sỗ sàng bật cười, “Xú tiểu tử đột nhiên trở nên kiêu ngạo như thế...... Nguyên lai là bò lên người nam nhân a? Sao vậy, nam nhân của ngươi có tiền sao? Gọi hắn đến cho ta chút tiền hoa nha."
Chu Hầu lập tức nghĩ đến Diêu Vọng Kì kia luôn đối chính mình cười đến ôn nhu sáng lạn, hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn lực huy một quyền trúng mũi lão ba hắn, thừa dịp nam nhân trung niên ăn đau, phản ứng không chậm mà lao ra khỏi nhà trọ.
Mà khi đứng ở khu nhà cấp cao trước cửa nghênh đón vợ, Diêu Vọng Kì nhìn thấy Chu Hầu một thân chật vật, sắc mặt tối tăm mà đứng ở trước mặt hắn.
“Tiểu hầu tử?"
Nghe xưng hô, Chu Hầu cả người chấn động mạnh, một đôi ánh mắt chim trả mầu lập tức tích khởi dòng nước mắt trong suốt.
Diêu Vọng Kì nghiêng đầu, lập tức liền đoán được đã xảy ra chuyện gì. Hắn từng bước tiến đến, đau lòng đem Chu Hầu kéo vào trong lòng ngực.
Cảm giác được lòng ngực ẩm ướt,vẻ mặt lạnh như băng mà muốn cho người nào đó trả giá đại giới.
Sáng sớm tỉnh lại, phát hiện hầu tử dựa vào trên ngực Diêu Vọng Kì, hai người còn không mặc quần áo ngủ cùng nhau, Lâm Khỉ theo bản năng phun ra một chuỗi thô tục.
Mệt cực, Chu Hầu phát ra vài tiếng lầm bầm thiếu ý, cọ cọ ấm áp trong ngực căn bản không muốn tỉnh.
“Xin hỏi phòng tắm ở đâu?" Diêu Vọng Kì treo mác vô tư mỉm cười hỏi.
“Ách......... Bên trái đi đến." Lâm Khỉ lăng lăng chỉ cửa, sau đó nhìn nửa người dưới của Diêu Vọng Kì đang quấn chăn đơn, ôm lấy áo quần cùng Chu Hầu được bao kín đi tới phòng tắm.
Đệt! Ở nhà người khác cậu cũng quá tự tại đi! Hơn nữa cậu không phải phi pháp xâm lấn sao?! Đêm qua tôi không phát hiện cậu đến nhà của tôi a!
“Thỉnh tha thứ thiếu gia luôn tùy hứng." Luôn phủ hắc tây trang lên sân khấu, Lí Dục theo cửa sổ nhà Lâm Khỉ nhảy vào, “Thiếu gia chỉ là nhịn không được cùng không thấy tình nhân nên tịch mịch mà thôi."
Lí Dục đột nhiên xuất hiện làm cho Lâm Khỉ hét lên thành tiếng, “Tôi thao, nhà của tôi rõ ràng có cửa a!"
“Tiểu hầu tử...... Tiểu hầu tử......" Diêu Vọng Kì nhéo nhéo hai má Chu Hầu, “Tỉnh tỉnh."
Chu Hầu nhíu nhíu mày, lẩm bẩm mắng vài tiếng thô tục, Diêu Vọng Kì bám riết không tha vuốt ve mới miễn cưỡng mở to mắt, “......... Cái gì........."
“Sớm an." Ôm Chu Hầu bước vào bồn tắm lớn chứa đầy nước ấm, Diêu Vọng Kì mỉm cười sáng lạn.
“......... An cái rắm......" Chu Hầu mềm nhũn mà mắng, “Cậu phi pháp xâm lấn, đồ biến thái......... Tôi sẽ nhanh bị cậu làm đến chết......"
Diêu Vọng Kì vui vẻ mà bật cười, ôm chặt lấy Chu Hầu cọ xát vào mặt hắn, “Tôi rất nhớ cậu mà, tiểu hầu tử chẳng lẽ không nhớ tôi sao?"
“Ai muốn,...... Ngô ngô...... Nhớ cậu biến thái......" Chu Hầu đẩy đẩy Diêu Vọng Kì văn phong bất động trong ngực, “Cuối tuần này tôi vốn tính toán ngủ nhiều chút......... A a!"
Diêu Vọng Kì dùng hai ngón tay không hề báo trước mà cắm vào hậu huyệt sưng đỏ của Chu Hầu, làm Chu Hầu kích thích co rút vài cái.
“Cậu, cậu làm cái gì!" Chu Hầu từ chối vùng vẫy, “Tôi không cần, tôi từ bỏ!"
“Ngoan, tôi chỉ là muốn giúp cậu đem bên trong rửa sạch sẽ mà thôi." Diêu Vọng Kì ôm thắt lưng Chu Hầu đem hắn lại gần, nghiêng đầu ở trên gương mặt hắn ấn một nụ hôn, “Nói cách khác cậu sẽ đau bụng."
Nghe được Diêu Vọng Kì không phải lại muốn đối hắn động dục, Chu Hầu an tâm nhuyễn hạ thân thể, “Hảo, được rồi...... Cậu không cần xằng bậy nga......"
“Yên tâm."
Chu Hầu nhăn mi nhẫn nhịn cơ thể khác thường khi có vật xâm nhập gây ra cảm giác quái dị, ngón tay mang ra dịch trọc thuận theo chân chảy xuống làm cho hắn nhịn không được cắn môi run rẩy.
Diêu Vọng Kì mỉm cười nhìn Chu Hầu phản ứng, ngón tay chôn ở trong cơ thể hắn bắt đầu có ý định lướt qua địa phương mẫn cảm, Chu Hầu rất có cảm giác mà kìm nén.
“......... Ngô,...... Ngô ân......"
“...... Tiểu hầu tử, cậu xem." Diêu Vọng Kì cố ý tiến đến bên tôii Chu Hầu thấp giọng trêu đùa, “Của cậu nơi này ăn thiệt nhiều dịch thể của tôi nha...... Giống như có thể mang thai nga......"
“Ngô!" Chu Hầu bản năng làm căng thân thể, cũng giảo nhanh ngón tay trong cơ thể, hắn gắt gao nhắm mắt lại dùng cái trán đánh lên ngực Diêu Vọng Kì, “Không cần loạn, nói lung tung........."
Diêu Vọng Kì nhẹ giọng mà cười cười, rồi hắn mới chú ý tới thân thể Chu Hầu có biến hoá, “Nga......... Tiểu hầu tử cậu ngạnh nha, tay của tôi làm rất thoải mái sao?"
Chu Hầu trừng lớn hai mắt cứng ngắc một chút, lập tức kích động mà xèo xèo kêu lên, “Mới, mới không phải! Tôi, tôi, tôi là......"
“Phải không?" Ngón tay Diêu Vọng Kì lại dùng sức áp thượng chỗ rất mất cảm trong cơ thể Chu Hầu, “Như vậy cũng thoải mái sao?"
“Y!" Chu Hầu bị một chút kích kia dùng sức uốn cong cơ thể,trên tay Diêu Vọng Kì bắt đầu run run.
Diêu Vọng Kì cúi đầu cười vài tiếng, đem Chu Hầu cho hắn ngồi ở bồn tắm bên cạnh, còn mình vừa vặn tiến vào giữa hai chân hắn.
“Di,...... Hảo lạnh!" Dựa vào vách tường lạnh lẽo, Chu Hầu đột ngột co rút một chút.
“Đến làm chuyện thoải mái đi."
“Gì,...... Không cần, tôi không cần...... Ô a, di?" Cảm giác giữa hai chân tính khí bị nhét vào một nơi ấm áp ướt át, trong nháy mắt Chu Hầu có chút nước mắt bị bức ra, sắc mặt đỏ bừng, “Cậu làm cái gì, làm cái gì...... Ô ô......"
“Ân?" Phát ra tiếng chấn động làm cho miệng khối thịt nhảy lên một chút, Diêu Vọng Kì hai mắt nhìn thần tình đỏ bừng, theo khe hở thấy được Chu Hầu, “Không thoải mái sao?"
“Không phải,...... Ô ân......"
Nơi mẫn cảm yếu ớt bị đầu lưỡi linh hoạt quấn quanh, liếm lộng hút lấy, Chu Hầu siêu cấp e lệ lại sợ hãi mà gắt gao che miệng mình, thân thể tùy theo khoái cảm bùng nổ mà một trận lại một trận run rẩy.
Ngón tay Diêu Vọng Kì chôn ở trong cơ thể Chu Hầu cũng đang ra sức quấy lấy, ngón cái một bên kìm song túi dưới đáy chậu. ( =v= 2 quả ý ý).
“Ha,...... A a...... Như vậy,...... Hảo......"
Diêu Vọng Kì thoáng dừng lại ngăn chặn hai chân Chu Hầu đang lộn xộn, bắt nó vững vàng mà để trên vai, “Lộn xộn cẩn thận ngã xuống nga, tiểu hầu tử."
“A a,...... Không cần...... Ô a...... Không được nói chuyện......"
Chu Hầu rưng rưng vặn vẹo phần eo, hai tay vô thố nắm đầu Diêu Vọng Kì, đầu lưỡi linh hoạt phía dưới co rút.
Đem bốn ngón tay cắm vào nhuyễn huyệt nóng ẩm, Diêu Vọng Kì khẽ cắn đầu đỉnh mẫn cảm, cuối cùng hút lấy thật mạnh, nuốt vào trong miệng chất lỏng có chút tinh nồng.
Sau đó vươn song chưởng tiếp lấy thân thể đang nức nở run rẩy.
Ta kháo ta kháo ta kháo!
Con mẹ nó mị hí mắt vô sỉ!!! Một ngày nào đó tôi nhất định phải cường bạo cậu đến chết!!!
Chu Hầu lại trừng lui một cái đi theo sau hắn, cách đó không xa thấy hắc tây trang nam, hắc tây trang nam này tất cả đều là do Diêu Vọng Kì phái tới nói phải đóng gói hộ tống hắn về nhà 〈bảo tiêu này đều là xem thiếu gia nhà mình phân phó đi tới đi lui 〉.
Nửa thời gian sau, Diêu Vọng Kì ôm Chu hầu hơi thở mong manh sắc mặt hồng hồng đi ra khỏi phòng tắm Lâm Khỉ.
“Úc, tôi kháo, làm ơn nói cho tôi biết các cậu đã làm gì lớn tiếng trong phòng tắm nhà tôi a." Bàn ăn đợi Lí Dục thành thục mở tủ lạnh lấy đồ ăn làm bữa sáng, Lâm Khỉ thấy hai người xuất hiện liền nhắc tới.
“Đương nhiên."
Diêu Vọng Kì đem Chu hầu mềm nhũn để ở trên ghế bên cạnh mình, cũng không phản đối Lâm Khỉ xuất ra di động đối mặt Chu Hầu chụp ảnh.
“Thật sự là xuân tâm nhộn nhạo gợi cảm tiểu kỹ nữ a, hầu tử." Lâm Khỉ cười đến thực sung sướng.
Ngồi phịch ở trên ghế Chu Hầu đối hắn chỉ chỉ ngón tay mới lâm vào trạng thái hôn mê, đối với người bên ngoài có kêu to cũng không phản ứng.
“Tiểu hầu tử ở tại nhà cậu bao nhiêu lâu?" Diêu Vọng Kì hỏi bất thình lình.
Lâm Khỉ sửng sốt, “Ách......... Tôi cũng đã quên, dù sao cũng thật lâu, hầu tử trước kia muốn gặp chuyện trọng yếu gì đó,cũng có trở về nhà trọ lão ba hắn, sau đó cũng không trở lại nữa."
“Hắc, cậu không cần hiểu lầm nga, tôi cùng hầu tử cái gì cũng đều không có phát sinh!"
Diêu Vọng Kì cười, nhìn bảo tiêu liếc mắt một cái, rồi giống cô gái giang hai tay ôm lấy mình giống như sắp bị mắt trinh tiết mà lui ở trên ghế, Lâm Khỉ tràn ra một nụ cười khinh bỉ sáng lạn, “Này tôi đương nhiên biết, hai người nhất định bị người ăn, tiểu bất điểm cùng một chỗ có thể muốn làm gì."
Sau đó hắn không nhìn Lâm Khỉ kêu gào, không cần nguyền rủa hắn, xoay người đem Chu Hầu đánh thức.
Sau đó nửa giờ, bị cưỡng bức, cám dỗ, thuyết phục, Chu Hầu cùng Diêu Vọng Kì đến trước căn nhà trọ nhỏ đến rách nát cùng đáng thương của lão ba.
Đáng giận......... Chu Hầu bước từng bước khó khăn, chân hắn bây giờ đã mỏi nhừ, hơn nữa thân thể ở chỗ sâu còn một trận trướng đau.
Tôi nhất định phải cường bạo mị hí mắt đến chết, tôi nhất định phải cường bạo chết mị hí mắt,tôi nhất định phải cường bạo chết mị hí mắt, tôi nhất định phải cường bạo chết mị hí mắt!!!!
Một bên ở trong lòng mắng thuận tiện ngẫm lại sẽ đối Diêu Vọng Kì thi hành khổ hình dạng gì, Chu Hầu để Diêu Vọng Kì cùng đám hắc tây trang cách nhà trọ không xa chờ hắn, còn mình trở về thu thập vài thứ.
Đứng ở trước cửa nhà trọ loang lỗ, Chu Hầu phiền muộn kêu sách một tiếng.
Hắn đã thật lâu không có trở về nơi này............
Theo trong trí nhớ hắn tới nay, tại nơi nhỏ hẹp cũ nát này, mỗi ngày đối mặt chính là lão ba hắn uống say là tức giận cùng bạo lực, lúc hắn làm công lại không đề phòng làm toàn bộ tiền công bị lão ba hắn lấy đi, có đôi khi còn phải chịu đựng ba hắn mang về kỹ nữ với giá rẻ.
Điều này diễn ra lúc hắn ở đến khi có cơ hội trốn đi, lập tức không quay đầu lại mà chạy, thề không bao giờ trở về.
Phiền muộn mà thở dài, Chu Hầu thân thủ mở cửa. Hắn dự đoán lão nhân kia hiện tại sẽ không có ở nhà, hơn nữa hắn trở về để lấy vài thứ mà thôi............
Kết quả trước mặt xông vào mũi mùi rượu đã chứng minh hắn đoán rằng sai lầm, một lão nam nhân trung niên lôi thôi nằm ở trên sô pha cũ nát, một tay lấy chai bia ở sàn nhà đã trống không. Hắn ngẩng đầu, hai mắt vẩn đục tơ máu nhìn hướng người mở cửa.
“Yêu, Xú tiểu tử còn nhớ rõ mà trở về a."
Chu Hầu không phản ứng lại hắn, kính tự lái xe gian góc tìm kiếm muốn bắt gì đó.
“Uy uy, lão tử cậu đang hỏi ngươi còn làm bộ không có nghe đến a, Xú tiểu tử, ngươi càng ngày càng không gia giáo nga." Nam nhân trung niên cũng theo tới phòng Chu Hầu, tựa vào khung cửa hừ cười.
Chu Hầu như trước không nói chuyện, chính là cầm trong tay thứ gì đó dùng sức nhét vào túi tiền, sát qua bên người nam nhân trung niên đi ra ngoài.
“Uy, ta nói còn chưa nói hết." Nam nhân trung niên cầm trụ bả vai Chu Hầu, “Lâu như thế không trở lại, cũng nên lấy chút tiền hiếu kính lão tử ngươi một chút đi?"
“Đi tìm cái chết đi, lão nhân." Chu Hầu lạnh lùng mà phun một tiếng, giải khai hai tay nam nhân trung niên
Nam nhân trung niên vừa nghe, bỗng nhiên nổi giận mà ném bình rượu trong tay xuống, nhấc áo Chu Hầu dùng sức đem hắn đặt ở trên tường, “A? Ngươi cho là ngươi nói chuyện với ai! Xú tiểu tử đừng tưởng rằng ngươi cánhlớn nha! Đệt mợ!".
“Đệt! Tử lão nhân buông! Ta mới không có tiền cho ngươi đồ phế vật này!" Chu Hầu mãnh mẽ giãy dụa.
“Con mẹ nó Xú tiểu tử ngươi thiếu ăn hả! Đệt mợ ngươi cũng dám, " Bởi vì Chu Hầu giãy dụa mà làm cho áo hắn bị xé một mảnh lớn, lộ ra hôn ngân Diêu Vọng Kì để lại trên người hắn, nam nhân trung niên sửng sốt một chút lập tức sỗ sàng bật cười, “Xú tiểu tử đột nhiên trở nên kiêu ngạo như thế...... Nguyên lai là bò lên người nam nhân a? Sao vậy, nam nhân của ngươi có tiền sao? Gọi hắn đến cho ta chút tiền hoa nha."
Chu Hầu lập tức nghĩ đến Diêu Vọng Kì kia luôn đối chính mình cười đến ôn nhu sáng lạn, hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn lực huy một quyền trúng mũi lão ba hắn, thừa dịp nam nhân trung niên ăn đau, phản ứng không chậm mà lao ra khỏi nhà trọ.
Mà khi đứng ở khu nhà cấp cao trước cửa nghênh đón vợ, Diêu Vọng Kì nhìn thấy Chu Hầu một thân chật vật, sắc mặt tối tăm mà đứng ở trước mặt hắn.
“Tiểu hầu tử?"
Nghe xưng hô, Chu Hầu cả người chấn động mạnh, một đôi ánh mắt chim trả mầu lập tức tích khởi dòng nước mắt trong suốt.
Diêu Vọng Kì nghiêng đầu, lập tức liền đoán được đã xảy ra chuyện gì. Hắn từng bước tiến đến, đau lòng đem Chu Hầu kéo vào trong lòng ngực.
Cảm giác được lòng ngực ẩm ướt,vẻ mặt lạnh như băng mà muốn cho người nào đó trả giá đại giới.
Tác giả :
Lăng Bá Tước