Bất Báo
Chương 65: Quyết định
Thiệu Trạch từng tiếp xúc qua kiến thức liên quan tới thôi miên. Khi đó y đang ngầm đấu đá trong phòng thí nghiệm khu mười một, y không thể xác định trong thời gian đó tên biến thái kia có đột nhiên lên cơn động kinh lấy y ra làm thí nghiệm không, vậy nên để có thể kịp thời biết rõ trên người mình xảy ra chuyện gì y bắt đầu ép bản thân đọc sách y của Huyền Mộc Yến, mà trong đó gồm có thôi miên.
Y biết ý thức của người lúc bị thôi miên sẽ đi vào một trạng thái khá yếu đuối, sau đó tiềm thức bắt đầu sục sôi, bởi vậy các hoạt động tâm lý như nhận biết, tình cảm, tư duy, ý chí và hành vi có thể liên quan chặt chẽ với lời nói và hành động của chuyên gia thôi miên, giống như bọt biển dốc sức rút theo lệnh, quá trình này bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, hơn nữa có thể thông qua các loại thuốc, âm nhạc và dòng điện kích thích để đạt được kết quả mong muốn.
Khi đó y đang trong kỳ phát tình, ý thức rất mơ hồ, cộng thêm Thiệu Tu Dung nhốt y trong ***g sắt để lại cho y ấn tượng tồi tệ, bởi vậy sau này rất ít khi y nhớ lại những ngày đó, cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ, giờ ngẫm lại Huyền Mộc Yến quả thật có mở nhạc, dựa theo trạng thái khi đó của y nếu Huyền Mộc Yến thật sự thôi miên y thì y căn bản không đề phòng được.
“Có lẽ hắn có cho em dùng cả thuốc, thuốc này chỉ tác dụng một thời gian, sau đó nhanh chóng bị bài trừ ra bên ngoài cơ thể, vậy nên tụi anh kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện ra vấn đề gì." Kiều Tịch nghiêng người dựa vào tường, chậm rãi phân tích.
Thiệu Trạch thuận miệng ừm một tiếng đáp lại, không có nói nhiều.
Sau khi biết rõ chuyện này, họ nhanh chóng rời bệnh viện, trở lại khu biệt thự xa hoa trong thành phố này. Nơi đây không phải địa bàn của Cảnh Hạo nhưng hắn quen thế lực ngầm của địa phương này, vậy nên liền có một căn nhà an ninh và hoàn cảnh không tệ để ở tạm.
Cảnh Hạo nhíu mày, nhìn Kiều Tịch “Có cách nào giải trừ không?"
Kiều Tịch lắc đầu “Tôi không am hiểu về cái này, với lại tôi không biết Huyền Mộc Yến thôi miên phương diện nào." Anh dừng một chút, biểu tình trở nên lạnh lẽo “Thôi miên là điểm mạnh của thầy tôi. Thầy ấy vẫn luôn rất yêu quý Huyền Mộc Yến, nói không chừng tất cả tri thức đều dạy cho hắn, vậy nên Huyền Mộc Yến nói trên đời này chỉ có mình hắn có thể giải trừ thì khả năng cao là đúng như vậy."
Đồng tử của Cảnh Hạo tối đi, lo lắng nhìn vợ mình.
Lúc này Thiệu Trạch đang im lặng ngồi trước cái ***g sắt.
Bởi vì không biết rõ người của Huyền Mộc Yến có thể điều tra ra nơi đây không, nên vì phòng ngừa bị vạch trần, Trình Tứ vẫn phải ở trong đó, hơn nữa còn phải giả ngốc. Thiệu Trạch nhìn vào hai mắt của hắn, lấy một trái táo từ trên bàn, cười tít mắt đùa hắn qua ***g sắt.
Cảnh Hạo “…"
Mặt Trình Tứ tối sầm, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi “Cậu cút qua một bên cho tôi, chỉ có vợ tôi mới được làm như vậy."
“Triệt Triệt nhã nhặn như thế, không thể nào làm ra loại chuyện này đâu."
“Nói bậy, hồi trước có một lần cậu ấy dắt chó đi ngang qua liền lấy xương đùa tôi." Trình Tứ chợt dừng lại, hai mắt sáng lên, chờ mong hỏi “Thế có phải là chứng minh anh rất đặc biệt với cậu ấy không?"
“Anh, anh hết thuốc chữa rồi." Thiệu Trạch giải thích thắc mắc của hắn “Triệt Triệt làm như vậy là vì anh giả ngốc giam anh ấy ở trong phòng, anh ấy đang trả thù anh mà thôi."
Trình Tứ “…"
Vì thế Thiệu Trạch dùng dao cắt trái táo ra, đưa từng miếng tới bày tỏ an ủi. Trình Tứ nhận lấy ăn, sau đó chuyển qua việc chính “Người tên khốn kia muốn là anh, em cứ giao anh cho hắn, hắn sẽ giải trừ thôi miên cho em."
“Sau đó anh sẽ tìm cơ hội giết hắn?" Thiệu Trạch cười nhướn mày “Anh đừng quên hắn là ai, với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ xác nhận anh không giả ngốc nữa mới thả anh ra, lỡ tới lúc đó hắn nhìn ra sơ hở thì anh thảm rồi."
Trình Tứ đương nhiên hiểu đạo lý này, hắn không khỏi hỏi “Vậy em định làm sao? Hay là tiêm cho anh một liều thuốc trấn tĩnh, anh giả vờ ngủ?"
“Không cần vội, trước khi rời khỏi em nói với hắn cần suy nghĩ nửa tháng, chờ thêm một thời gian nữa rồi hẵng tính." Thiệu Trạch cười tươi “Dù sao chỉ cần em không làm gì quá đáng, có lẽ hắn sẽ không làm gì em."
Trình Tứ gật đầu “Thế cũng được. Mà lúc trước người trong phòng thí nghiệm nhiều như vậy, hắn lại chỉ lựa chọn mình em."
Cảnh Hạo nghe thấy rất rõ, không khỏi tiến lên xoa đầu vợ mình “Lúc đó hắn hỏi em suy nghĩ đề nghị kia thế nào rồi là chỉ chuyện gì?"
“Em từng đọc sách y của hắn, năng lực tiếp thu kiến thức rất tốt, nên hắn muốn em cùng hắn về khu tám."
Cảnh Hạo nhướn mày “Hắn muốn làm gì? Nhận học trò hay là muốn em làm thuộc hạ của hắn?"
Thiệu Trạch nhún vai ý bảo y cũng không biết, sau đó y trò chuyện với họ một lúc, thấy hơi mệt liền thong thả đứng dậy, lên lầu nghỉ ngơi. Cảnh Hạo và Kiều Tịch vẫn đứng đó, cẩn thận hỏi Trình Tứ một chút về tình huống trong phòng thí nghiệm, kết quả phát hiện không có manh mối gì, lúc này mới rời khỏi căn phòng.
Cảnh Hạo nhìn Kiều Tịch “Hồi trước A Trạch đã từng trải qua kỳ phát tình?"
“Cậu ấy chưa nói?"
Cảnh Hạo gật đầu, Thiệu Trạch chỉ kể chuyện nhà họ Lý và bối cảnh thân thế của mình, sau đó nói chuyện gặp Thiệu Tu Dung, tiếp đó nói về ân oán khúc mắc của Thiệu Tu Dung và ông chủ DR, những chuyện khác thì không nhắc tới. Nếu không phải Huyền Mộc Yến đề cập đến, xém nữa hắn đã quên năm Thiệu Trạch gặp chuyện không may vừa vặn là lúc y mười tám tuổi.
Kiều Tịch đoán là do Thiệu Trạch không thích thời gian đó nên không muốn nhắc tới, vì thế anh đơn giản kể lại một chút “Cụ thể thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết cậu ấy gắng gượng chịu đựng qua bảy ngày."
Cảnh Hạo nghe được vợ mình bị Thiệu Tu Dung ném vào trong ***g sắt, quả thực hận không thể lột da Thiệu Tu Dung, đồng tử của hắn tối đen, nhàn nhạt ừ một tiếng, chậm rãi lên lầu.
Trong khu biệt thự trồng rất nhiều cây ăn quả, mùa này là lúc hoa nở rộ, đưa mắt nhìn xa xa khiến người ta cảm thấy thật vui vẻ.
Thiệu Trạch kéo chiếc ghế xếp nằm ra ban công, vừa uống trà vừa ngắm cảnh, thoải mái vô cùng. Ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu rất ấm áp, không có cảm giác nóng bức, nhẹ nhàng hắt lên người y khiến cho mỗi một tế bào trên cơ thể y đều vô cùng khoan khoái. Lúc Cảnh Hạo đi lên liền thấy y lười biếng rúc trong chiếc ghế xếp nằm, hình như đang ngủ. Hắn chăm chú nhìn một hồi rồi cúi người hôn lên khóe miệng y. Thiệu Trạch mở mắt nhìn hắn, nở nụ cười rồi nhích qua bên cạnh.
Cảnh Hạo ngồi xuống, ôm y vào lòng, thấy trong mắt y không có chút buồn ngủ nào liền biết y đang suy nghĩ, vì thế hắn không khỏi xoa đầu y, hỏi “Đang nghĩ cái gì thế?"
“Không có gì."
Cảnh Hạo làm như không nghe thấy, ôm chặt lấy y “Là chuyện thôi miên?"
“… Xem như thế đi."
Cảnh Hạo trầm mặc một hồi “Em cảm thấy bản thân mình không chân thực?"
“Cũng không có." Thiệu Trạch khẽ nói “Em chỉ đang nghĩ hắn có thể làm thôi miên gì. Huyền Mộc Yến luôn không xem vật thí nghiệm là người. Khi em ở trong thời kỳ phát tình còn chưa xem sách y của hắn, thái độ hắn đối với em cũng như những vật thí nghiệm khác, vậy nên hắn không có hứng thú thay đổi tính cách hay ký ức của vật thí nghiệm. Chuyện này đối với hắn mà nói chẳng có nghĩa lý gì, đương nhiên, trừ phi là có người yêu cầu hắn làm như vậy."
Cảnh Hạo lập tức nhíu mày “Ý của em là vấn đề nằm ở Thiệu Tu Dung?"
“Có thể. Khi đó Thiệu Tu Dung đã biết em là con của ba, ai biết ông ta có động tay động chân gì trên người em không?" Thiệu Trạch hơi nheo mắt “Mà nếu thật sự là ý của ông ta… thì ông ta có thể thôi miên cái gì? Giúp ông ta theo đuổi ba em hay là ngoan ngoãn nghe lời ông ta? Nhưng mà hai chuyện này em đều không muốn làm, hiển nhiên là không phải."
Cảnh Hạo trầm ngâm một lát, cũng không có bất cứ đầu mối nào.
Thiệu Trạch lười nghĩ tiếp, rúc vào lòng hắn phơi nắng một lúc, sau đó trở mình cọ vào hõm cổ hắn. Cảnh Hạo hôn y một cái “Mệt à?"
“Ừm."
Cảnh Hạo liền cười bế vợ vào trong phòng, lên giường ngủ cùng y, hắn nâng cằm y lên lại hôn thêm một cái. Thiệu Trạch mơ hồ ưm một tiếng, ngửa đầu đáp lại. Cảnh Hạo chuyên tâm cùng y triền miên, rất nhanh sau đó liền cảm thấy cơ thể hơi nóng lên. Hắn dứt khoát cởi hết quần áo của cả hai, bắt đầu chậm rãi vuốt ve cơ thể y.
Hô hấp của Thiệu Trạch dần hỗn loạn, nhận ra phân thân thô to, nóng rực của Cảnh Hạo đang tiến vào từng chút một, y không khỏi thở dốc một tiếng, ôm lấy cổ hắn.
Cảnh Hạo rời khỏi một chút, hung bạo đâm vào chỗ sâu nhất, bên tai nghe tiếng thở hổn hển không thể kiềm chế của y, hắn liền hôn y trấn an rồi bắt đầu va chạm.
“A a… ưm…" Thiệu Trạch thoáng chốc cong ngón chân của mình lại, ý thức nhanh chóng mơ hồ, hoàn toàn giao bản thân mình ra ngoài, tiếp đó trải qua một hồi hưởng thụ cực lạc, rồi sa vào mộng đẹp ngọt ngào.
Hai người ngủ đến chiều tối mới tỉnh, cảm giác da thịt ấm áp, nhẵn nhụi kề cận khiến người ta vô cùng say mê. Thiệu Trạch rúc vào lòng hắn “Giúp em liên lạc với vài chuyên gia thôi miên giỏi đi."
Cảnh Hạo ôm lấy y, trầm mặc nửa giây “Nếu Huyền Mộc Yến đồng ý cho em nửa tháng thì nhất định hắn không lo sợ gì hết."
“Em biết chắc chắn chỉ có mình hắn mới có thể giải trừ." Thiệu Trạch nở nụ cười “Nhưng điều đó không quan trọng, anh cứ tìm đi."
Cảnh Hạo hơi giật mình, nhéo mặt y “Có phải em có tính toán gì khác không?"
“Ừ." Thiệu Trạch cười tít mắt “Anh sẽ nhanh biết thôi."
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, lựa chọn tin tưởng y mà không hỏi tiếp nữa.
Hai ngày sau, họ mời mấy chuyên gia thôi miên nổi tiếng tới, đáng tiếc kết quả đều như nhau, không ai có thể tìm ra vấn đề, có điều họ cũng chưa hết hi vọng, tiếp tục tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng, mà trong đêm đó, DR phái tới một người.
Thiệu Trạch căn dặn họ nói với bên ngoài đây là chuyên gia thôi miên, sau đó đi quanh người này một vòng, hài lòng gật đầu. Cảnh Hạo âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy ngoại hình người này tuy bình thường, nhưng giơ tay nhấc chân lại mang theo sự ưu nhã, cao quý không thể xem nhẹ, khiến người ta có cảm giác rất giống Thiệu Trạch.
Trong lòng hắn khẽ động, lại cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện kiểu tóc, vóc dáng người này, thậm chí một vài động tác nhỏ cũng không khác gì Thiệu Trạch, nhất thời hắn nheo mắt, nhìn qua vợ mình “Em tìm người thay thế?"
Thiệu Trạch vui vẻ ừ một tiếng, bảo Kiều Tịch đeo mặt nạ bằng silicone cho người này, sau đó đứng chung với người đó, cười tươi hỏi “Thế nào?"
“Rất giống." Cảnh Hạo sờ đầu y “Em muốn làm gì?"
“Chắc anh đã đoán được." Thiệu Trạch cười cười “Chỉ cần em còn ở đây thì trong thời gian ngắn Huyền Mộc Yến và Thiệu Tu Dung vẫn sẽ chú ý nơi này."
“Thế nên em tìm một người thay thế giúp em thu hút sức chú ý của chúng, sau đó chuyển tới nơi khác?"
“Ừ, còn vụ thôi miên… từ lúc em gặp Huyền Mộc Yến đến giờ đã qua nhiều năm như vậy, mọi thứ đều rất bình thường, cho nên vấn đề này không lớn, không ảnh hưởng tới hành động của em." Thiệu Trạch nói “Dù sao cách thời gian giao hẹn còn hơn mười ngày, em có thể trở về tiếp tục chậm rãi “chào hỏi" Huyền Mộc Yến, nhưng có một chuyện em nhất định phải làm, bởi vì lần này có một cơ hội tốt." Ánh mắt y mang theo chút sắc bén, y nhìn Cảnh Hạo “Em muốn tới khu mười một giết Thiệu Tu Dung."
Y biết ý thức của người lúc bị thôi miên sẽ đi vào một trạng thái khá yếu đuối, sau đó tiềm thức bắt đầu sục sôi, bởi vậy các hoạt động tâm lý như nhận biết, tình cảm, tư duy, ý chí và hành vi có thể liên quan chặt chẽ với lời nói và hành động của chuyên gia thôi miên, giống như bọt biển dốc sức rút theo lệnh, quá trình này bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, hơn nữa có thể thông qua các loại thuốc, âm nhạc và dòng điện kích thích để đạt được kết quả mong muốn.
Khi đó y đang trong kỳ phát tình, ý thức rất mơ hồ, cộng thêm Thiệu Tu Dung nhốt y trong ***g sắt để lại cho y ấn tượng tồi tệ, bởi vậy sau này rất ít khi y nhớ lại những ngày đó, cũng không chú ý tới chi tiết nhỏ, giờ ngẫm lại Huyền Mộc Yến quả thật có mở nhạc, dựa theo trạng thái khi đó của y nếu Huyền Mộc Yến thật sự thôi miên y thì y căn bản không đề phòng được.
“Có lẽ hắn có cho em dùng cả thuốc, thuốc này chỉ tác dụng một thời gian, sau đó nhanh chóng bị bài trừ ra bên ngoài cơ thể, vậy nên tụi anh kiểm tra mấy lần cũng không phát hiện ra vấn đề gì." Kiều Tịch nghiêng người dựa vào tường, chậm rãi phân tích.
Thiệu Trạch thuận miệng ừm một tiếng đáp lại, không có nói nhiều.
Sau khi biết rõ chuyện này, họ nhanh chóng rời bệnh viện, trở lại khu biệt thự xa hoa trong thành phố này. Nơi đây không phải địa bàn của Cảnh Hạo nhưng hắn quen thế lực ngầm của địa phương này, vậy nên liền có một căn nhà an ninh và hoàn cảnh không tệ để ở tạm.
Cảnh Hạo nhíu mày, nhìn Kiều Tịch “Có cách nào giải trừ không?"
Kiều Tịch lắc đầu “Tôi không am hiểu về cái này, với lại tôi không biết Huyền Mộc Yến thôi miên phương diện nào." Anh dừng một chút, biểu tình trở nên lạnh lẽo “Thôi miên là điểm mạnh của thầy tôi. Thầy ấy vẫn luôn rất yêu quý Huyền Mộc Yến, nói không chừng tất cả tri thức đều dạy cho hắn, vậy nên Huyền Mộc Yến nói trên đời này chỉ có mình hắn có thể giải trừ thì khả năng cao là đúng như vậy."
Đồng tử của Cảnh Hạo tối đi, lo lắng nhìn vợ mình.
Lúc này Thiệu Trạch đang im lặng ngồi trước cái ***g sắt.
Bởi vì không biết rõ người của Huyền Mộc Yến có thể điều tra ra nơi đây không, nên vì phòng ngừa bị vạch trần, Trình Tứ vẫn phải ở trong đó, hơn nữa còn phải giả ngốc. Thiệu Trạch nhìn vào hai mắt của hắn, lấy một trái táo từ trên bàn, cười tít mắt đùa hắn qua ***g sắt.
Cảnh Hạo “…"
Mặt Trình Tứ tối sầm, nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi “Cậu cút qua một bên cho tôi, chỉ có vợ tôi mới được làm như vậy."
“Triệt Triệt nhã nhặn như thế, không thể nào làm ra loại chuyện này đâu."
“Nói bậy, hồi trước có một lần cậu ấy dắt chó đi ngang qua liền lấy xương đùa tôi." Trình Tứ chợt dừng lại, hai mắt sáng lên, chờ mong hỏi “Thế có phải là chứng minh anh rất đặc biệt với cậu ấy không?"
“Anh, anh hết thuốc chữa rồi." Thiệu Trạch giải thích thắc mắc của hắn “Triệt Triệt làm như vậy là vì anh giả ngốc giam anh ấy ở trong phòng, anh ấy đang trả thù anh mà thôi."
Trình Tứ “…"
Vì thế Thiệu Trạch dùng dao cắt trái táo ra, đưa từng miếng tới bày tỏ an ủi. Trình Tứ nhận lấy ăn, sau đó chuyển qua việc chính “Người tên khốn kia muốn là anh, em cứ giao anh cho hắn, hắn sẽ giải trừ thôi miên cho em."
“Sau đó anh sẽ tìm cơ hội giết hắn?" Thiệu Trạch cười nhướn mày “Anh đừng quên hắn là ai, với tính cách của hắn tuyệt đối sẽ xác nhận anh không giả ngốc nữa mới thả anh ra, lỡ tới lúc đó hắn nhìn ra sơ hở thì anh thảm rồi."
Trình Tứ đương nhiên hiểu đạo lý này, hắn không khỏi hỏi “Vậy em định làm sao? Hay là tiêm cho anh một liều thuốc trấn tĩnh, anh giả vờ ngủ?"
“Không cần vội, trước khi rời khỏi em nói với hắn cần suy nghĩ nửa tháng, chờ thêm một thời gian nữa rồi hẵng tính." Thiệu Trạch cười tươi “Dù sao chỉ cần em không làm gì quá đáng, có lẽ hắn sẽ không làm gì em."
Trình Tứ gật đầu “Thế cũng được. Mà lúc trước người trong phòng thí nghiệm nhiều như vậy, hắn lại chỉ lựa chọn mình em."
Cảnh Hạo nghe thấy rất rõ, không khỏi tiến lên xoa đầu vợ mình “Lúc đó hắn hỏi em suy nghĩ đề nghị kia thế nào rồi là chỉ chuyện gì?"
“Em từng đọc sách y của hắn, năng lực tiếp thu kiến thức rất tốt, nên hắn muốn em cùng hắn về khu tám."
Cảnh Hạo nhướn mày “Hắn muốn làm gì? Nhận học trò hay là muốn em làm thuộc hạ của hắn?"
Thiệu Trạch nhún vai ý bảo y cũng không biết, sau đó y trò chuyện với họ một lúc, thấy hơi mệt liền thong thả đứng dậy, lên lầu nghỉ ngơi. Cảnh Hạo và Kiều Tịch vẫn đứng đó, cẩn thận hỏi Trình Tứ một chút về tình huống trong phòng thí nghiệm, kết quả phát hiện không có manh mối gì, lúc này mới rời khỏi căn phòng.
Cảnh Hạo nhìn Kiều Tịch “Hồi trước A Trạch đã từng trải qua kỳ phát tình?"
“Cậu ấy chưa nói?"
Cảnh Hạo gật đầu, Thiệu Trạch chỉ kể chuyện nhà họ Lý và bối cảnh thân thế của mình, sau đó nói chuyện gặp Thiệu Tu Dung, tiếp đó nói về ân oán khúc mắc của Thiệu Tu Dung và ông chủ DR, những chuyện khác thì không nhắc tới. Nếu không phải Huyền Mộc Yến đề cập đến, xém nữa hắn đã quên năm Thiệu Trạch gặp chuyện không may vừa vặn là lúc y mười tám tuổi.
Kiều Tịch đoán là do Thiệu Trạch không thích thời gian đó nên không muốn nhắc tới, vì thế anh đơn giản kể lại một chút “Cụ thể thì tôi không rõ lắm, tôi chỉ biết cậu ấy gắng gượng chịu đựng qua bảy ngày."
Cảnh Hạo nghe được vợ mình bị Thiệu Tu Dung ném vào trong ***g sắt, quả thực hận không thể lột da Thiệu Tu Dung, đồng tử của hắn tối đen, nhàn nhạt ừ một tiếng, chậm rãi lên lầu.
Trong khu biệt thự trồng rất nhiều cây ăn quả, mùa này là lúc hoa nở rộ, đưa mắt nhìn xa xa khiến người ta cảm thấy thật vui vẻ.
Thiệu Trạch kéo chiếc ghế xếp nằm ra ban công, vừa uống trà vừa ngắm cảnh, thoải mái vô cùng. Ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu rất ấm áp, không có cảm giác nóng bức, nhẹ nhàng hắt lên người y khiến cho mỗi một tế bào trên cơ thể y đều vô cùng khoan khoái. Lúc Cảnh Hạo đi lên liền thấy y lười biếng rúc trong chiếc ghế xếp nằm, hình như đang ngủ. Hắn chăm chú nhìn một hồi rồi cúi người hôn lên khóe miệng y. Thiệu Trạch mở mắt nhìn hắn, nở nụ cười rồi nhích qua bên cạnh.
Cảnh Hạo ngồi xuống, ôm y vào lòng, thấy trong mắt y không có chút buồn ngủ nào liền biết y đang suy nghĩ, vì thế hắn không khỏi xoa đầu y, hỏi “Đang nghĩ cái gì thế?"
“Không có gì."
Cảnh Hạo làm như không nghe thấy, ôm chặt lấy y “Là chuyện thôi miên?"
“… Xem như thế đi."
Cảnh Hạo trầm mặc một hồi “Em cảm thấy bản thân mình không chân thực?"
“Cũng không có." Thiệu Trạch khẽ nói “Em chỉ đang nghĩ hắn có thể làm thôi miên gì. Huyền Mộc Yến luôn không xem vật thí nghiệm là người. Khi em ở trong thời kỳ phát tình còn chưa xem sách y của hắn, thái độ hắn đối với em cũng như những vật thí nghiệm khác, vậy nên hắn không có hứng thú thay đổi tính cách hay ký ức của vật thí nghiệm. Chuyện này đối với hắn mà nói chẳng có nghĩa lý gì, đương nhiên, trừ phi là có người yêu cầu hắn làm như vậy."
Cảnh Hạo lập tức nhíu mày “Ý của em là vấn đề nằm ở Thiệu Tu Dung?"
“Có thể. Khi đó Thiệu Tu Dung đã biết em là con của ba, ai biết ông ta có động tay động chân gì trên người em không?" Thiệu Trạch hơi nheo mắt “Mà nếu thật sự là ý của ông ta… thì ông ta có thể thôi miên cái gì? Giúp ông ta theo đuổi ba em hay là ngoan ngoãn nghe lời ông ta? Nhưng mà hai chuyện này em đều không muốn làm, hiển nhiên là không phải."
Cảnh Hạo trầm ngâm một lát, cũng không có bất cứ đầu mối nào.
Thiệu Trạch lười nghĩ tiếp, rúc vào lòng hắn phơi nắng một lúc, sau đó trở mình cọ vào hõm cổ hắn. Cảnh Hạo hôn y một cái “Mệt à?"
“Ừm."
Cảnh Hạo liền cười bế vợ vào trong phòng, lên giường ngủ cùng y, hắn nâng cằm y lên lại hôn thêm một cái. Thiệu Trạch mơ hồ ưm một tiếng, ngửa đầu đáp lại. Cảnh Hạo chuyên tâm cùng y triền miên, rất nhanh sau đó liền cảm thấy cơ thể hơi nóng lên. Hắn dứt khoát cởi hết quần áo của cả hai, bắt đầu chậm rãi vuốt ve cơ thể y.
Hô hấp của Thiệu Trạch dần hỗn loạn, nhận ra phân thân thô to, nóng rực của Cảnh Hạo đang tiến vào từng chút một, y không khỏi thở dốc một tiếng, ôm lấy cổ hắn.
Cảnh Hạo rời khỏi một chút, hung bạo đâm vào chỗ sâu nhất, bên tai nghe tiếng thở hổn hển không thể kiềm chế của y, hắn liền hôn y trấn an rồi bắt đầu va chạm.
“A a… ưm…" Thiệu Trạch thoáng chốc cong ngón chân của mình lại, ý thức nhanh chóng mơ hồ, hoàn toàn giao bản thân mình ra ngoài, tiếp đó trải qua một hồi hưởng thụ cực lạc, rồi sa vào mộng đẹp ngọt ngào.
Hai người ngủ đến chiều tối mới tỉnh, cảm giác da thịt ấm áp, nhẵn nhụi kề cận khiến người ta vô cùng say mê. Thiệu Trạch rúc vào lòng hắn “Giúp em liên lạc với vài chuyên gia thôi miên giỏi đi."
Cảnh Hạo ôm lấy y, trầm mặc nửa giây “Nếu Huyền Mộc Yến đồng ý cho em nửa tháng thì nhất định hắn không lo sợ gì hết."
“Em biết chắc chắn chỉ có mình hắn mới có thể giải trừ." Thiệu Trạch nở nụ cười “Nhưng điều đó không quan trọng, anh cứ tìm đi."
Cảnh Hạo hơi giật mình, nhéo mặt y “Có phải em có tính toán gì khác không?"
“Ừ." Thiệu Trạch cười tít mắt “Anh sẽ nhanh biết thôi."
Cảnh Hạo nhìn y vài lần, lựa chọn tin tưởng y mà không hỏi tiếp nữa.
Hai ngày sau, họ mời mấy chuyên gia thôi miên nổi tiếng tới, đáng tiếc kết quả đều như nhau, không ai có thể tìm ra vấn đề, có điều họ cũng chưa hết hi vọng, tiếp tục tìm kiếm bác sĩ nổi tiếng, mà trong đêm đó, DR phái tới một người.
Thiệu Trạch căn dặn họ nói với bên ngoài đây là chuyên gia thôi miên, sau đó đi quanh người này một vòng, hài lòng gật đầu. Cảnh Hạo âm thầm quan sát, chỉ cảm thấy ngoại hình người này tuy bình thường, nhưng giơ tay nhấc chân lại mang theo sự ưu nhã, cao quý không thể xem nhẹ, khiến người ta có cảm giác rất giống Thiệu Trạch.
Trong lòng hắn khẽ động, lại cẩn thận quan sát một hồi, phát hiện kiểu tóc, vóc dáng người này, thậm chí một vài động tác nhỏ cũng không khác gì Thiệu Trạch, nhất thời hắn nheo mắt, nhìn qua vợ mình “Em tìm người thay thế?"
Thiệu Trạch vui vẻ ừ một tiếng, bảo Kiều Tịch đeo mặt nạ bằng silicone cho người này, sau đó đứng chung với người đó, cười tươi hỏi “Thế nào?"
“Rất giống." Cảnh Hạo sờ đầu y “Em muốn làm gì?"
“Chắc anh đã đoán được." Thiệu Trạch cười cười “Chỉ cần em còn ở đây thì trong thời gian ngắn Huyền Mộc Yến và Thiệu Tu Dung vẫn sẽ chú ý nơi này."
“Thế nên em tìm một người thay thế giúp em thu hút sức chú ý của chúng, sau đó chuyển tới nơi khác?"
“Ừ, còn vụ thôi miên… từ lúc em gặp Huyền Mộc Yến đến giờ đã qua nhiều năm như vậy, mọi thứ đều rất bình thường, cho nên vấn đề này không lớn, không ảnh hưởng tới hành động của em." Thiệu Trạch nói “Dù sao cách thời gian giao hẹn còn hơn mười ngày, em có thể trở về tiếp tục chậm rãi “chào hỏi" Huyền Mộc Yến, nhưng có một chuyện em nhất định phải làm, bởi vì lần này có một cơ hội tốt." Ánh mắt y mang theo chút sắc bén, y nhìn Cảnh Hạo “Em muốn tới khu mười một giết Thiệu Tu Dung."
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường