Bất Án Sáo Lộ Xuất Bài
Chương 1: Duy mỹ tình cờ gặp gỡ
Năm đó bọn họ 18 tuổi.
“Ngày hôm nay lớp chúng ta sẽ có một người bạn học mới chuyển tới, Ngụy Đại Pháo, đi vào em, hướng về đại gia đình lớp ta giới thiệu một chút về mình", cô giáo Trương ôn nhu hướng hắn nói.
Khoảnh khắc Ngụy Đại Pháo bước vào phòng học, tất cả nữ sinh hầu như viền mắt rạn nứt, máu nóng ào ào đổ xuống. tất cả nam sinh đều cảm giác được nồng đậm khí tức nguy hiểm bên người, không người nào có thể hình dung hắn đẹp trai đến mức nào, thân cao 1 mét 85, hai chân thon dài, thân hình xinh đẹp cơ bắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi anh tuấn, môi mỏng khiêu gợi, đối mặt tiếng vỗ tay của mọi người, hắn khẽ nhếch khóe miệng, hết thảy đều là hoàn mỹ như vậy.
“Tôi nói không cần như thế đi, ngày mai phỏng chừng tất cả mọi người nhằm vào chúng ta hỏi thăm rõ rõ ràng ràng." Nếu có sự cho phép của cô giáo chúng ta sẽ nói chuyện say sưa với nhau một chút nhỉ.
vừa rạng sáng ngày thứ hai, trong sân trường đều là tiếng bàn luận về Ngụy Đại Pháo,
“Ai, tôi nghe nói cha hắn mở một cửa hàng bánh rán Hoành Dương lớn thứ ba trên phố, mẹ thân thế mẹ hắn là người chuyên kinh doanh măng tây."
“Oa, hắn không phải là kim cương Vương lão ngũ à!" “Các ngươi nghe nói không? Ngụy Đại Pháo thật ra là tổng cửa hàng buôn bán đồ lót trên Hoành Dương , thật là xa xỉ a!"
Những câu nói này Ngụy Đại Pháo đều nghe vào trong tai, bất quá hắn cũng không có đắc ý, hắn nhìn thấy ngày hôm qua đi học người thân hình nhỏ gầy ngồi ở phía trước, hẳn gọi Trần Nhị Dát đi, liếc qua đống sách vở thấy, hắn đi lên phía trước, từ bên cạnh hắn tiêu sái đi qua, hắn không có bắt chuyện, hắn là hi vọng Trần Nhị Dát có thể thụ sủng nhược kinh gọi lại hắn, nhưng mà Nhị Dát phảng phất giống như một người mù vậy, tiếp tục đi tới.
Ngụy Đại Pháo bị người lơ rất không vừa ý, liền ý định va vào Nhị Dát, ai biết Nhị Dát yếu đuối mong manh va một cái nhẹ đã bị đánh bay lên, sau lại bị đánh tới bên cạnh một cái cây, đàn hồi trở về, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ngụy Đại Pháo bay lên trước, tay vững vàng tiếp được Nhị Dát, sau đó do lực bật quá lớn, hai người cùng ngã chổng vó ở trên hành lang trường học, Ngụy Đại Pháo đặt ở trên người Nhị Dát, tay vừa vặn đặt tại ngực Nhị Dát.
“Ầm – ầm – ầm" nương theo hành động đó là tiếng tim đập nhanh chóng, Nhị Dát trên mặt nổi lên một vệt phấn hồng, sau đó màu sắc càng ngày càng đậm, biến thành dung tục đỏ thẫm, sau lại biến thành màu tím, sau đó cả người trên mặt đều đã biến thành đen thùi, hắn thật không tiện cười cười, lộ ra hàm răng vàng, Ngụy Đại Pháo trong mắt như vậy lại thanh tân cùng thoát tục, Ngụy Đại Pháo lập tức liền thất thần.
“cậu vẫn tốt chứ?" Ngụy Đại Pháo vội vàng từ trên người hắn bò lên, Nhị Dát cũng vội vàng từ trên mặt đất đứng lên.
Ngụy Đại Pháo bỗng nhiên phát hiện Nhị Dát cánh tay mài hỏng, huyết vướng chảy ra. Hắn lập tức hoảng hồn, không biết tại sao trong lòng sẽ có một ít nỗi đau mơ hồ, hắn kích động dùng sức nắm vết thương Nhị Dát, “Không sao chứ, cậu không sao chứ!"
Lần này Nhị Dát nguyên bản lỗ hổng rất nhỏ lập tức rạn nứt, huyết trào ra, Ngụy Đại Pháo sợ hắn sợ hãi, liền dùng miệng hút, hắn vốn là rất chân tâm, nhưng hắn thực sự không chịu được mùi vị máu lớn như vậy, nhịn không được liền phun toàn bộ ra ngoài, hắn không cam lòng, vừa hút vừa phun, qua mười mấy lần, hắn rốt cục cũng quen, hắn phát hiện mùi vị Nhị Dát lại thơm ngọt như vậy, hắn giống như một quỷ hút máu bình thường tham lam hút trong mười phút, sau đó Nhị Dát ngã oặt ở trong lồng ngực của hắn, “Nỗ lực nửa ngày vẫn là kinh sợ đến ngất a "
Ngụy Đại Pháo đem Nhị Dát khiêng trên vai, như dũng sĩ chống lũ cứu tế mà nhằm phía bệnh viện đi đến, trên đường hắn cảm giác Nhị Dát nhẹ như thế, nhẹ đến mức khiến tâm hắn đau, hắn đi tới cửa bệnh viện đã hô to “Bác sĩ, bác sĩ!"
Một tên hộ sĩ chạy tới, nhìn thấy Ngụy Đại Pháo mặt một hồi đã đỏ, e thẹn nhẹ nhàng đến trước mặt hắn, nhăn nhó nói: “tôi dẫn cậu đi, có thể cậu phải đem số điện thoại nói cho tôi biết." “Biết rồi, nhanh." Ngụy Đại Pháo đã không rảnh quan tâm chuyện khác, tùy tiện đáp ứng.
“Không có việc lớn gì, chính là mất máu quá nhiều dẫn đến thiếu máu, tôi cũng không thấy hắn có vết thương?"
“Ngài nhìn, cái này " Ngụy Đại Pháo chỉ về cánh tay Nhị Dát, “Làm sao cho hắn tự động khép lại?" Ngụy Đại Pháo âm thầm cao hứng, lần này ngay cả khâu cũng không cần.
“Há, là công năng nướt bọt, rất tốt, các cậu rất hiểu việc, trong nước bọt diện có thật nhiều công dụng, uống lâu dài eo cũng không đau, lưng cũng không đau đớn, một hơi có thể leo lên năm tầng, không lao lực, khanh khách. . ." Bác sĩ còn đang tự mình say sưa, Ngụy Đại Pháo đã ôm Nhị Dát đi ra ngoài.
“Ai, cậu chờ một chút, vừa nãy cậu đáp ứng nói cho tôi biết điện thoại. . ." Cô gái đuổi đến.
“Há, nhớ rất tốt, 10086."
Thiếu nữ còn đang trong thất thần, đã vội vàng ghi lại, cũng không hỏi nhiều, quay về phía bóng lưng bọn họ đã đi xa gào thét: “Ta tên Lưu Phi Đao, nữ, 21 tuổi, đến từ thành phố lớn Hành Dương hoa loa kèn, thôn rãnh nước,xóm bẩn thỉu , đến nay chưa kết hôn…"
Ngụy Đại Pháo trực tiếp đem Nhị Dát ôm vào trong nhà mình, trời cũng nhá nhem tối, hắn cũng không biết địa chỉ gia đình Nhị Dát, nhìn trong Nhị Dát nhỏ gầy trong lồng ngực chẳng khác nào một con chuột chết, ngủ đến say mê như vậy, yên tĩnh như vậy, phảng phất giờ khắc này xung quanh tất cả cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại hai người bọn họ. Xác thực, cái cảm giác này cũng đã trả cái giá thật lớn – va phải cột điện cao thế.
Cú va đập này không nặng lắm, Nhị Dát tỉnh rồi, còn đang buồn ngủ nhìn Đại Pháo, suy nhược mà nói: “Ôm chặt tôi, tôi lạnh quá", Đại Pháo nước mắt lập tức đã chảy xuống, không hiểu tại sao, người này lại muốn bảo vệ hắn, cho dù là một nam nhân. Nhị Dát lập tức hoảng rồi, “cậu tại sao khóc?"
“tôi chỉ là cảm thấy hoàn cảnh này rất lãng mạn, bỗng nhiên sản sinh một loại tình cảm, tôi cảm giác mình thật thiện lương, tôi thật là cảm động a, ô ô…" Nhị Dát cũng bị hắn đánh động, nhìn hắn ngơ ngẩn cả người.
Vào đến nhà, Nhị Dát muốn xuống, Ngụy Đại Pháo không chịu, “cậu đi được không à "
“cậu coi tôi là cái gì? tôi cũng không phải người già yếu bệnh tật, tôi muốn xuống, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Ngụy Đại Pháo lúc này mới buông tay, chờ Nhị Dát đi nhà vệ sinh trở về, phát hiện Ngụy Đại Pháo muốn rửa ráy, “cậu có áo ngủ không? tôi muốn thay quần áo, đã một tháng không rửa ráy, cũng không thay quần áo rồi."
“cậu thật là sạch sẽ, tôi hai tháng không giặt đồ, hơn nữa không phải mỗi lần tắm đều thay quần áo." Nhị Dát thật ngại ngùng không tiện nói: “Mọi người đều nói tôi có bệnh thích sạch sẽ, tôi cũng không muốn."
Ngụy Đại Pháo ném cho Nhị Dát một bộ áo ngủ, Nhị Dát vừa nhìn, lại thấy bộ áo lớn, thuần bông, mặt trên có thêu hai đóa hoa đỏ thẫm, còn có ba con uyên ương, lại rất thời thượng, Nhị Dát âm thầm nghĩ, “Có điều tại sao là ba con uyên ương a?"
“Này, bà nội tôi nói nhiều con mới náo nhiệt, đã thêu một con,sau đó bà liền thêu thêm hai con nữa."
Ngụy Đại Pháo đối với Nhị Dát nói: “Bằng không chúng ta cùng nhau tắm đi, tôi cũng giúp cậu xoa xoa." Nhị Dát mặt lập tức đã đỏ, nhưng hắn không nghĩ Ngụy Đại Pháo biết ý nghĩ xấu xa của mình. Liền đáp ứng.
Đến phòng tắm, Ngụy Đại Pháo không chút do dự mà cỡi hết hết thảy quần áo, Nhị Dát không dám nhìn hắn, chính mình chậm chạp không dám thoát, khi Ngụy Đại Pháo lại đây đập hắn, hỏi tại sao không thoát, Nhị Dát bỗng nhiên thấy được hạ thể của hắn, trời ạ, tô… To lớn, cái vật thật lớn, vừa nghĩ tới chính mình lập tức liền xấu hổ không chịu nổi.
“cậu làm phiền cái gì" Ngụy Đại Pháo thúc hắn, kỳ thực hắn đã sớm đem phản ứng của Nhị Dát thu hết đáy mắt, chỉ là bỗng nhiên nổi lên hăng hái đùa giỡn hắn mà thôi.
“Không. . . Cái gì" Nhị Dát hoang mang che giấu, cũng chậm nuốt nuốt nươc bọt rồi từ từ cởi ra, Ngụy Đại Pháo đánh giá thân thể của hắn, vòng eo trắng nõn gầy gò, bắp đùi, còn có cái mông vểnh lên, lập tức miệng khô lưỡi khô, cả người khô nóng, xong, nếu để cho hắn phát hiện bản thân đối với hắn có phản ứng vậy thì phiền phức, Đại Pháo lập tức chạy đến dưới vòi nước, dùng nước mãnh liệt xả xuống giảm phản ứng nơi hạ thể của chính mình. Một hồi lâu mới bình ổn trở lại.
Bỗng nhiên Nhị Dát không cẩn thận trượt chân, vừa vặn sượt qua thân thể Đại Pháo, Đại Pháo đem hắn ôm lấy, như vậy không nhúc nhích, Đại Pháo bỗng nhiên phát hiện Nhị Dát bị nước ướt nhẹp lông mi lẳng lặng kề sát ở mí mắt trên, không kìm lòng được hôn lên, sau đó phẫn hận một phát không thể thu thập, đi xuống đến miệng môi, sau đó cái cổ, ngực, hai người đều rất kích động, đợi đến lúc tách ra hai người đều thở hổn hển, mỗi một chỗ thân thể hai người đụng chạm đều đỏ lên, ma sát quá địa phương đã ngâm trong bùn, hai người đều hài lòng nở nụ cười, nắm bùn lên hướng về đối phương ném đi, đùa không còn biết trời đất, có một nắm bùn được ném đến bên mép Đại Pháo, ai biết Đại Pháo lại lè lưỡi liếm, hắn nói chỉ cần là đồ vật của Nhị Dát hắn đều muốn ăn nhất kiền mạt tịnh. Nhị Dát thẹn thùng nhưng trong lòng cũng âm thầm cao hứng.
Kết quả một lần tắm giặt sạch sẽ đến 2 giờ, đợi được lúc bọn họ vừa ra tới, hai người màu da đều thay đổi, Đại Pháo biến trắng, Nhị Dát vốn là trắng, lại thả dưới hai cân bùn, trắng đều trong suốt, xem Đại Pháo hận không thể ăn vào : không nghĩ nếu đem thịt non trên người đều cắt đi, từng mảnh từng mảnh đặt trong cái mâm, thêm một ít nước tương, lại thêm chút bột ngọt, chao, mùi vị thật tốt, hơn nữa chỉ mình hắn có thể hưởng dụng.
Hai người ngủ ở trên một cái giường, vốn là củi khô chạm ngọn lửa hừng hực, khẳng định sẽ bốc cháy, hai người đã không thể khống chế mà dựa sát vào nhau. Nói chung, đêm hôm ấy, hai thiếu niên hoàn thành một lần từ nam hài lột xác thành nam nhân.
“Ngày hôm nay lớp chúng ta sẽ có một người bạn học mới chuyển tới, Ngụy Đại Pháo, đi vào em, hướng về đại gia đình lớp ta giới thiệu một chút về mình", cô giáo Trương ôn nhu hướng hắn nói.
Khoảnh khắc Ngụy Đại Pháo bước vào phòng học, tất cả nữ sinh hầu như viền mắt rạn nứt, máu nóng ào ào đổ xuống. tất cả nam sinh đều cảm giác được nồng đậm khí tức nguy hiểm bên người, không người nào có thể hình dung hắn đẹp trai đến mức nào, thân cao 1 mét 85, hai chân thon dài, thân hình xinh đẹp cơ bắp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi anh tuấn, môi mỏng khiêu gợi, đối mặt tiếng vỗ tay của mọi người, hắn khẽ nhếch khóe miệng, hết thảy đều là hoàn mỹ như vậy.
“Tôi nói không cần như thế đi, ngày mai phỏng chừng tất cả mọi người nhằm vào chúng ta hỏi thăm rõ rõ ràng ràng." Nếu có sự cho phép của cô giáo chúng ta sẽ nói chuyện say sưa với nhau một chút nhỉ.
vừa rạng sáng ngày thứ hai, trong sân trường đều là tiếng bàn luận về Ngụy Đại Pháo,
“Ai, tôi nghe nói cha hắn mở một cửa hàng bánh rán Hoành Dương lớn thứ ba trên phố, mẹ thân thế mẹ hắn là người chuyên kinh doanh măng tây."
“Oa, hắn không phải là kim cương Vương lão ngũ à!" “Các ngươi nghe nói không? Ngụy Đại Pháo thật ra là tổng cửa hàng buôn bán đồ lót trên Hoành Dương , thật là xa xỉ a!"
Những câu nói này Ngụy Đại Pháo đều nghe vào trong tai, bất quá hắn cũng không có đắc ý, hắn nhìn thấy ngày hôm qua đi học người thân hình nhỏ gầy ngồi ở phía trước, hẳn gọi Trần Nhị Dát đi, liếc qua đống sách vở thấy, hắn đi lên phía trước, từ bên cạnh hắn tiêu sái đi qua, hắn không có bắt chuyện, hắn là hi vọng Trần Nhị Dát có thể thụ sủng nhược kinh gọi lại hắn, nhưng mà Nhị Dát phảng phất giống như một người mù vậy, tiếp tục đi tới.
Ngụy Đại Pháo bị người lơ rất không vừa ý, liền ý định va vào Nhị Dát, ai biết Nhị Dát yếu đuối mong manh va một cái nhẹ đã bị đánh bay lên, sau lại bị đánh tới bên cạnh một cái cây, đàn hồi trở về, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Ngụy Đại Pháo bay lên trước, tay vững vàng tiếp được Nhị Dát, sau đó do lực bật quá lớn, hai người cùng ngã chổng vó ở trên hành lang trường học, Ngụy Đại Pháo đặt ở trên người Nhị Dát, tay vừa vặn đặt tại ngực Nhị Dát.
“Ầm – ầm – ầm" nương theo hành động đó là tiếng tim đập nhanh chóng, Nhị Dát trên mặt nổi lên một vệt phấn hồng, sau đó màu sắc càng ngày càng đậm, biến thành dung tục đỏ thẫm, sau lại biến thành màu tím, sau đó cả người trên mặt đều đã biến thành đen thùi, hắn thật không tiện cười cười, lộ ra hàm răng vàng, Ngụy Đại Pháo trong mắt như vậy lại thanh tân cùng thoát tục, Ngụy Đại Pháo lập tức liền thất thần.
“cậu vẫn tốt chứ?" Ngụy Đại Pháo vội vàng từ trên người hắn bò lên, Nhị Dát cũng vội vàng từ trên mặt đất đứng lên.
Ngụy Đại Pháo bỗng nhiên phát hiện Nhị Dát cánh tay mài hỏng, huyết vướng chảy ra. Hắn lập tức hoảng hồn, không biết tại sao trong lòng sẽ có một ít nỗi đau mơ hồ, hắn kích động dùng sức nắm vết thương Nhị Dát, “Không sao chứ, cậu không sao chứ!"
Lần này Nhị Dát nguyên bản lỗ hổng rất nhỏ lập tức rạn nứt, huyết trào ra, Ngụy Đại Pháo sợ hắn sợ hãi, liền dùng miệng hút, hắn vốn là rất chân tâm, nhưng hắn thực sự không chịu được mùi vị máu lớn như vậy, nhịn không được liền phun toàn bộ ra ngoài, hắn không cam lòng, vừa hút vừa phun, qua mười mấy lần, hắn rốt cục cũng quen, hắn phát hiện mùi vị Nhị Dát lại thơm ngọt như vậy, hắn giống như một quỷ hút máu bình thường tham lam hút trong mười phút, sau đó Nhị Dát ngã oặt ở trong lồng ngực của hắn, “Nỗ lực nửa ngày vẫn là kinh sợ đến ngất a "
Ngụy Đại Pháo đem Nhị Dát khiêng trên vai, như dũng sĩ chống lũ cứu tế mà nhằm phía bệnh viện đi đến, trên đường hắn cảm giác Nhị Dát nhẹ như thế, nhẹ đến mức khiến tâm hắn đau, hắn đi tới cửa bệnh viện đã hô to “Bác sĩ, bác sĩ!"
Một tên hộ sĩ chạy tới, nhìn thấy Ngụy Đại Pháo mặt một hồi đã đỏ, e thẹn nhẹ nhàng đến trước mặt hắn, nhăn nhó nói: “tôi dẫn cậu đi, có thể cậu phải đem số điện thoại nói cho tôi biết." “Biết rồi, nhanh." Ngụy Đại Pháo đã không rảnh quan tâm chuyện khác, tùy tiện đáp ứng.
“Không có việc lớn gì, chính là mất máu quá nhiều dẫn đến thiếu máu, tôi cũng không thấy hắn có vết thương?"
“Ngài nhìn, cái này " Ngụy Đại Pháo chỉ về cánh tay Nhị Dát, “Làm sao cho hắn tự động khép lại?" Ngụy Đại Pháo âm thầm cao hứng, lần này ngay cả khâu cũng không cần.
“Há, là công năng nướt bọt, rất tốt, các cậu rất hiểu việc, trong nước bọt diện có thật nhiều công dụng, uống lâu dài eo cũng không đau, lưng cũng không đau đớn, một hơi có thể leo lên năm tầng, không lao lực, khanh khách. . ." Bác sĩ còn đang tự mình say sưa, Ngụy Đại Pháo đã ôm Nhị Dát đi ra ngoài.
“Ai, cậu chờ một chút, vừa nãy cậu đáp ứng nói cho tôi biết điện thoại. . ." Cô gái đuổi đến.
“Há, nhớ rất tốt, 10086."
Thiếu nữ còn đang trong thất thần, đã vội vàng ghi lại, cũng không hỏi nhiều, quay về phía bóng lưng bọn họ đã đi xa gào thét: “Ta tên Lưu Phi Đao, nữ, 21 tuổi, đến từ thành phố lớn Hành Dương hoa loa kèn, thôn rãnh nước,xóm bẩn thỉu , đến nay chưa kết hôn…"
Ngụy Đại Pháo trực tiếp đem Nhị Dát ôm vào trong nhà mình, trời cũng nhá nhem tối, hắn cũng không biết địa chỉ gia đình Nhị Dát, nhìn trong Nhị Dát nhỏ gầy trong lồng ngực chẳng khác nào một con chuột chết, ngủ đến say mê như vậy, yên tĩnh như vậy, phảng phất giờ khắc này xung quanh tất cả cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại hai người bọn họ. Xác thực, cái cảm giác này cũng đã trả cái giá thật lớn – va phải cột điện cao thế.
Cú va đập này không nặng lắm, Nhị Dát tỉnh rồi, còn đang buồn ngủ nhìn Đại Pháo, suy nhược mà nói: “Ôm chặt tôi, tôi lạnh quá", Đại Pháo nước mắt lập tức đã chảy xuống, không hiểu tại sao, người này lại muốn bảo vệ hắn, cho dù là một nam nhân. Nhị Dát lập tức hoảng rồi, “cậu tại sao khóc?"
“tôi chỉ là cảm thấy hoàn cảnh này rất lãng mạn, bỗng nhiên sản sinh một loại tình cảm, tôi cảm giác mình thật thiện lương, tôi thật là cảm động a, ô ô…" Nhị Dát cũng bị hắn đánh động, nhìn hắn ngơ ngẩn cả người.
Vào đến nhà, Nhị Dát muốn xuống, Ngụy Đại Pháo không chịu, “cậu đi được không à "
“cậu coi tôi là cái gì? tôi cũng không phải người già yếu bệnh tật, tôi muốn xuống, tôi muốn đi nhà vệ sinh."
Ngụy Đại Pháo lúc này mới buông tay, chờ Nhị Dát đi nhà vệ sinh trở về, phát hiện Ngụy Đại Pháo muốn rửa ráy, “cậu có áo ngủ không? tôi muốn thay quần áo, đã một tháng không rửa ráy, cũng không thay quần áo rồi."
“cậu thật là sạch sẽ, tôi hai tháng không giặt đồ, hơn nữa không phải mỗi lần tắm đều thay quần áo." Nhị Dát thật ngại ngùng không tiện nói: “Mọi người đều nói tôi có bệnh thích sạch sẽ, tôi cũng không muốn."
Ngụy Đại Pháo ném cho Nhị Dát một bộ áo ngủ, Nhị Dát vừa nhìn, lại thấy bộ áo lớn, thuần bông, mặt trên có thêu hai đóa hoa đỏ thẫm, còn có ba con uyên ương, lại rất thời thượng, Nhị Dát âm thầm nghĩ, “Có điều tại sao là ba con uyên ương a?"
“Này, bà nội tôi nói nhiều con mới náo nhiệt, đã thêu một con,sau đó bà liền thêu thêm hai con nữa."
Ngụy Đại Pháo đối với Nhị Dát nói: “Bằng không chúng ta cùng nhau tắm đi, tôi cũng giúp cậu xoa xoa." Nhị Dát mặt lập tức đã đỏ, nhưng hắn không nghĩ Ngụy Đại Pháo biết ý nghĩ xấu xa của mình. Liền đáp ứng.
Đến phòng tắm, Ngụy Đại Pháo không chút do dự mà cỡi hết hết thảy quần áo, Nhị Dát không dám nhìn hắn, chính mình chậm chạp không dám thoát, khi Ngụy Đại Pháo lại đây đập hắn, hỏi tại sao không thoát, Nhị Dát bỗng nhiên thấy được hạ thể của hắn, trời ạ, tô… To lớn, cái vật thật lớn, vừa nghĩ tới chính mình lập tức liền xấu hổ không chịu nổi.
“cậu làm phiền cái gì" Ngụy Đại Pháo thúc hắn, kỳ thực hắn đã sớm đem phản ứng của Nhị Dát thu hết đáy mắt, chỉ là bỗng nhiên nổi lên hăng hái đùa giỡn hắn mà thôi.
“Không. . . Cái gì" Nhị Dát hoang mang che giấu, cũng chậm nuốt nuốt nươc bọt rồi từ từ cởi ra, Ngụy Đại Pháo đánh giá thân thể của hắn, vòng eo trắng nõn gầy gò, bắp đùi, còn có cái mông vểnh lên, lập tức miệng khô lưỡi khô, cả người khô nóng, xong, nếu để cho hắn phát hiện bản thân đối với hắn có phản ứng vậy thì phiền phức, Đại Pháo lập tức chạy đến dưới vòi nước, dùng nước mãnh liệt xả xuống giảm phản ứng nơi hạ thể của chính mình. Một hồi lâu mới bình ổn trở lại.
Bỗng nhiên Nhị Dát không cẩn thận trượt chân, vừa vặn sượt qua thân thể Đại Pháo, Đại Pháo đem hắn ôm lấy, như vậy không nhúc nhích, Đại Pháo bỗng nhiên phát hiện Nhị Dát bị nước ướt nhẹp lông mi lẳng lặng kề sát ở mí mắt trên, không kìm lòng được hôn lên, sau đó phẫn hận một phát không thể thu thập, đi xuống đến miệng môi, sau đó cái cổ, ngực, hai người đều rất kích động, đợi đến lúc tách ra hai người đều thở hổn hển, mỗi một chỗ thân thể hai người đụng chạm đều đỏ lên, ma sát quá địa phương đã ngâm trong bùn, hai người đều hài lòng nở nụ cười, nắm bùn lên hướng về đối phương ném đi, đùa không còn biết trời đất, có một nắm bùn được ném đến bên mép Đại Pháo, ai biết Đại Pháo lại lè lưỡi liếm, hắn nói chỉ cần là đồ vật của Nhị Dát hắn đều muốn ăn nhất kiền mạt tịnh. Nhị Dát thẹn thùng nhưng trong lòng cũng âm thầm cao hứng.
Kết quả một lần tắm giặt sạch sẽ đến 2 giờ, đợi được lúc bọn họ vừa ra tới, hai người màu da đều thay đổi, Đại Pháo biến trắng, Nhị Dát vốn là trắng, lại thả dưới hai cân bùn, trắng đều trong suốt, xem Đại Pháo hận không thể ăn vào : không nghĩ nếu đem thịt non trên người đều cắt đi, từng mảnh từng mảnh đặt trong cái mâm, thêm một ít nước tương, lại thêm chút bột ngọt, chao, mùi vị thật tốt, hơn nữa chỉ mình hắn có thể hưởng dụng.
Hai người ngủ ở trên một cái giường, vốn là củi khô chạm ngọn lửa hừng hực, khẳng định sẽ bốc cháy, hai người đã không thể khống chế mà dựa sát vào nhau. Nói chung, đêm hôm ấy, hai thiếu niên hoàn thành một lần từ nam hài lột xác thành nam nhân.
Tác giả :
Sài Kê Đản