Bất Ái Thành Hôn

Chương 73: Mẹ Trình cầu xin

Chu Hàn ngồi ở phía sau bàn làm việc, ngòi bút trên tay xoay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía cửa, cánh cửa phòng làm việc không đóng lại, nhìn xuyên qua là có thể thấy Lâm Lệ ngồi ở ngoài kia.

Khẽ nhíu mày, thu hồi lại ánh mắt, lại nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn một lúc lâu, cuối cùng đưa tay gọi nội tuyến, điện thoại trên bàn thư ký của Lâm Lệ vang lên, chỉ thấy Lâm Lệ nhìn điện thoại như là suy nghĩ một lát, lúc này mới đưa tay lên nghe.

Bên tai Chu Hàn truyền đến tiếng cô, “a lo, Chu tổng." Khách sáo mà xa cách, chỉ mang tính chất công việc.

“Em đi vào đây một lát." Giọng nói Chu Hàn có chút trầm thấp.

Lâm Lệ không động đậy, chỉ hỏi qua điện thoại: “Có chuyện gì không?"

Chân mày của Chu Hàn dường như nhăn thêm chút nữa, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Pha cho anh ly cà phê."

Nghe vậy, Lâm Lệ ở ngoài cửa trả lời rất dứt khoát, “Vâng, tôi biết rồi." Vừa nói xong liền cúp điện thoại, đứng dậy đến phòng pha nước.

Chu Hàn cúp điện thoại, nhìn thân ảnh ngoài cửa biến mất khỏi tầm mắt của anh ở chỗ ngã rẽ.

Từ sau lần anh thổ lộ lúc say rượu kia, Lâm Lệ càng tránh anh hơn nữa, không có việc cần thiết, tuyệt đối sẽ không nói chuyện với anh, thậm chí là liếc nhìn anh cũng không. Ở nhà thì không cần phải nói rồi, ở công ty cũng vậy. Anh biết là cô cần thêm thời gian, nhưng cũng không có nghĩa sự chịu đựng của anh là vô hạn.

Ánh mắt Chu Hàn trước sau vẫn nhìn chằm chằm phía cửa, cho đến khi Lâm Lệ bưng cà phê lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của anh, anh vẫn không dời mắt đi chỗ khác.

Anh nhìn chằm chằm thẳng thừng như vậy, tự nhiên Lâm Lệ cũng nhìn anh, nhưng mà ánh mắt vừa chạm nhau trong nháy mắt, cô liền nhanh chóng liếc đi, cúi đầu, cũng không nhìn anh, đưa tay gõ cửa phòng làm việc.

“Vào đi!" tiếng Chu Hàn và tiếng gõ cửa đồng thời vang lên, gần như là cô vừa giơ tay lên, anh lập tức chuẩn bị mở miệng.

Lâm Lệ vẫn không ngẩng đầu, bưng cà phê đi vào, ánh mắt thế nào cũng không có nhìn thẳng anh một cái, trực tiếp đặt cà phê trên bàn làm việc của anh, nhỏ giọng cung kính nói: “Cà phê của ngài." Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi, thái độ cung kính giống như là thư kí chuyên nghiệp, xa cách cứ như là hai người chỉ có quan hệ công việc, không có nhiều hơn.

“Chờ một chút." Chu Hàn mở miệng, nghiêm túc mà lạnh thấu xương.

Lâm Lệ dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nói: “Chu tổng còn có chuyện gì sao?"

Đôi mắt sâu tựa như hồ nước nhìn thẳng cô, Chu Hàn lãnh ngạnh (lạnh lùng, cứng rắn) nói: “Xoay người lại nhìn anh!"

Chỉ thấy hai tay Lâm Lệ nắm chặt, cuối cùng xoay người lại, nhưng mà ánh mắt không nhìn tới anh mà hơi rũ mắt xuống, nhìn vào bàn làm việc màu đỏ nâu rộng rãi của anh, cũng không có nói chuyện.

Chu Hàn mở miệng: “Nói cho anh biết đáp án của em."

Lâm Lệ nhìn sang hai bên một chút, giả bộ hồ đồ nói: “Em không biết anh đang nói cái gì."

Chu Hàn đứng dậy, từ phía sau bàn làm việc đi ra đứng trước mặt cô, ánh mắt từ đầu đến cuối cứ nhìn cô, ngữ điệu trầm thấp: “Em còn đang trốn tránh."

“Em không có." Lâm Lệ phủ nhận, tay nắm chặt thêm một chút.

“Em có." Chu Hàn nói, thanh âm không lớn nhưng lại chắc chắn lạ thường.

“Em không có!" Lâm Lệ phủ nhận, khẽ nghiêng người, anh nhìn cô chăm chú như vậy khiến cho cô có cảm giác bị áp bách.

Chu Hàn cũng nghiêng người theo cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên lộ ra ý cười: “Nếu không đúng như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn anh."

Không muốn để anh xem thường, hít một hơi thật sâu, Lâm Lệ có chút quật cường ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh, một lần nữa mở miệng nói: “Em không trốn tránh, đối với việc đã qua mà nói, em đã dứt từ nửa năm trước rồi!"

Chu Hàn khóe miệng khẽ cong lên, nhìn cô nói: “Nếu như dứt rồi thì chúng ta thử bắt đầu."

Nghe vậy, Lâm Lệ dời ánh mắt qua bên cạnh, không nhìn tới anh, “Em, em không muốn."

Ý cười nơi khóe miệng phai nhạt đi, nhíu mày, giọng nói cũng trở nên có chút lãnh ngạnh, “vì sao?"

“Không vì cái gì cả." Lâm lệ cắn cắn môi nói: “Em cảm thấy phương thức sống chung của chúng ta như bây giờ rất tốt, không cần thiết phải thay đồi hoặc là thử nghiệm." Bất kỳ thay đổi hay thử nghiệm nào cũng cần phải trả giá thật nhiều, cô đã bị thương không nổi nữa.

“Phương thức sống chung hiện tại của chúng ta rất tốt?" Chu Hàn cười lạnh nói: “Em là chỉ chúng ta hiện tại ở trong một nhà, cùng nhau đi làm, lại giả vờ làm hai người không quen biết như vậy là phương thức sống chung rất tốt?"

Lâm Lệ mạnh miệng, “Không có gì không tốt cả…"

Chu Hàn đưa tay nâng mặt cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt chống lại ánh mắt cô, tầm mắt nhìn vào tầm mắt cô nói: “Chúng ta có thể đừng sống mệt mỏi thế này hay không?" Hai người anh tránh cô, cô tránh anh không phải là mệt mỏi sao?

Lâm Lệ nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, nếu như như vậy có thể làm cho mình không bị thương, thì tại sao lại không.

Chu Hàn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng buông cô ra, nhưng mà vẻ mặt nếu như dùng một từ để miêu tả thì chính là băng giá.

Cũng không biết là do nhiệt độ hay là gì khác, nhiệt độ của phòng làm việc dường như giảm đi rất nhiều, lạnh buốt.

Chu Hàn xoay người, lần nữa quay trở về bàn làm việc, không có nhìn cô, nét mặt không chút thay đổi nói: “Đi ra ngoài đi."

Lâm Lệ nhìn anh, há miệng, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người chuẩn bị ra khỏi phòng làm việc.

Khi đưa tay chuẩn bị đóng cửa lại chỉ nghe thấy Chu Hàn ở phía sau lớn tiếng nói : “Mở cửa ra!"

Tay đang nắm cửa dừng lại, một giây, hai giây, cuối cùng thu hồi, không có quay đầu, trực tiếp ra khỏi phòng làm việc.

Chu Hàn ở trong phòng làm việc phía sau nhìn theo cô, nhìn cô lần nữa ngồi xuống, đáy lòng tức giận chậm rãi tăng lên, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào ly cà phê cô vừa bưng vào.

Ra khỏi phòng làm việc của Chu Hàn, tâm tư Lâm Lệ có chút hoảng hốt, cho đến lúc tan việc mới chậm rãi hồi phục tinh thần, liếc nhìn thời gian trên máy vi tính, lúc này mới có chút bối rối thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi đón đứa nhỏ.

Chỉ là điều khiến Lâm Lệ có hơi bất ngờ đó là, lúc cô đi thang máy, vừa xuống tới lầu dưới, lúc cửa mở ra thì thấy mẹ Trình Tường đứng trước thang máy.

Mẹ Trình cũng nhìn thấy cô, vừa mới chuẩn bị bước vào liền lui ra, có chút mừng rỡ nhìn Lâm Lệ gọi: “Lâm Lệ."

Lâm Lệ ngẩn người, hồi phục lại tinh thần, chỉ gật đầu: “Bà Trình, thật trùng hợp." Giọng nói khách khí mà xa cách.

Mẹ Trình cũng gật đầu, tiến lên muốn kéo tay Lâm Lệ, lại bị cô tránh ra, đang lúc muốn mở miệng nói gì thì bị Lâm Lệ đoạt nói trước.

“Tôi còn có chuyện, đi trước." Nói xong Lâm Lệ đi lướt qua bà, chuẩn bị đi tới bãi đậu xe.

Thấy cô muốn đi, mẹ Trình vội vàng mở miệng, “Chờ một chút, Lâm Lệ."

“Còn có việc gì sao?" Lâm Lệ hỏi, giọng nói lạnh lùng không có tình cảm.

Mẹ Trình vội vàng đi lên, đứng trước mặt Lâm Lệ nói: “Lâm Lệ, chúng ta nói chuyện một lúc được không?"

“Tôi cảm thấy tôi và bà Trình không có chuyện gì để nói cả." Lâm Lệ trực tiếp nói thẳng không hề uyển chuyển.

Mẹ Trình hình như thật sự có chuyện quan trọng, cũng không để ý tới việc Lâm Lệ không có thiện ý, ngược lại có chút vội vàng nói: “Là về chuyện của Trình Tường."

Lâm Lệ nhìn bà, chân mày khẽ cau lại, cô cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng bình thường giọng nói của mẹ Trình luôn là khinh người nay làm sao lại trở nên có chút không giống đây?

Thấy cô không nói chuyện, mẹ Trình hiểu lầm rằng cô còn chưa dứt tình với Trình Tường, có chút vui mừng vội vàng nói tiếp: “Lâm Lệ, là như vậy, cháu theo ta đi thăm Trình Tường một chút được không? Trình Tường nó…"

Lâm Lệ cắt đứt lời bà, “Chuyện của tôi và Trình Tường đã qua rồi, hiện tại anh ta đối với tôi mà nói chính là một người xa lạ, tôi không muốn nghe bất cứ tin tức gì về anh ta nữa." Cô sẽ không có thừa tinh lực và thời gian cho một người xa lạ nữa, mười năm đã quá đủ rồi, hiện tại cô không muốn lãng phí chút nào nữa.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, xác định nếu giờ còn không đi cô sẽ gặp phải giờ cao điểm, đoán chừng sẽ bị kẹt xe trên đường.

Nhìn bà một cái, chỉ nói: “Tôi đang vội, đi trước." Vừa nói vừa bước về phía trước muốn đi khỏi.

“Lâm Lệ, Trình Tường ngã bệnh rồi!" Mẹ Trình hướng về bóng lưng Lâm Lệ hô lên, giọng nói rất cấp bách.

Nghe vậy, Lâm Lệ bỗng nhiên dừng lại, xoay đầu nhìn mẹ Trình.

“Trình Tường ngã bệnh rồi, hiện tại nó không muốn tiếp nhận trị liệu, cả người cam chịu, ai nói cũng không nghe." Mẹ Trình vừa nói, nước mắt có chút không nhịn được rơi xuống, “bác thật sự không có cách nào rồi, cho nên mới nghĩ đến van cầu cháu, Lâm Lệ, nó nghe lời cháu, cháu đi thăm nó một chút, khuyên nhủ nó, có được hay không?" Nhìn Lâm Lệ, giọng nói kia giống như khẩn cầu.

Đáng thương thay cho tấm lòng của cha mẹ, cho dù bình thường là một người bá đạo, gặp chuyện của con mình, thì cho dù có mạnh mẽ đi nữa cũng phải thỏa hiệp, coi như là khẩn cầu cũng chỉ vì muốn tốt cho con cái mình.

Lâm Lệ có chút phản ứng không kịp, phải nói là có chút khó tin, nhìn chằm chằm mẹ Trình, “Bác, bác nói là Trình Tường ngã bệnh rồi?"

Mẹ Trình gật đầu, sự thật này bà cũng không muốn tiếp nhận, nhưng là có không muốn cũng không có cách nào, sự thật là như vậy.

Nước mắt theo gương mặt bà rơi xuống, Lâm Lệ nhìn kỹ người phụ nữ trước mắt này mới phát hiện, bình thường bà chú trọng nhất là bề ngoài, lúc này mới bao lâu không gặp, cả người đã tiều tụy nhiều như vậy, đầu tóc vốn được chăm chút gọn gàng giờ đều trở nên tán loạn, bề ngoài nhìn vốn mạnh mẽ, bây giờ nhìn lại thấy đặc biệt nhu nhược và bất lực.

“Lâm Lệ, bác biết trước kia thật sự có nhiều chuyện có lỗi với cháu, nhưng nể tình tình cảm của cháu và Trình Tường nhiều năm như vậy, cháu đi thăm Trình Tường một chút có được không, nó thật sự yêu cháu, thật sự rất yêu cháu, mấy ngày nay nhìn nó nằm trên giường bệnh, đêm ngủ đều gọi tên cháu…"
Tác giả : Mạc Oanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại