Bất Ái Thành Hôn
Chương 72: Bày tỏ chân tình
Lâm Lệ không quay đầu lại cũng biết người phía sau là Chu Hàn, không biết từ lúc nào, quan hệ của Chu Hàn và Tô Dịch Thừa dường như đã trở lại giống như trước đây.
Lâm Lệ một lần nữa đứng vững thân thể, rời khỏi ngực anh, thấp giọng nói với anh, “Cảm ơn." Từ lúc đó giữa hai người không hiểu sao có vài phần xa cách và khách khí.
Ánh mắt Chu Hàn chăm chú nhìn cô, không nói chuyện, một lúc lâu sau trực tiếp xoay người rời đi.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một lúc, rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng hướng đến phòng rửa tay.
Chủ Hàn một lần nữa trở lại vị trí, Diệp Tử Ôn bên cạnh nhìn anh cười có chút mập mờ
Tức giận quét mắt nhìn anh ta một cái, chỉ nói : “Làm gì, phát xuân à?" Cố tình lên tiếng để che dấu sự lúng túng và mất tự nhiên trên mặt mình.
Diệp Tử Ôn không để ý lời của anh, dùng bả vai đẩy anh, hỏi: “Làm sao, có ý với người ta?"
Mắt Chu Hàn nhìn anh ta, chỉ cảm thấy nụ cười rực rỡ trên mặt anh ta đáng đánh đòn.
Thấy anh không đáp, Diệp Tử Ôn dường như đã nhận định anh đối với Lâm Lệ có ý, cười bỉ ổi, vươn tay ra trước mặt anh, nói: “Mời mình ăn cơm mình sẽ nói cho cậu biết những tư liệu có liên quan đến cô ấy." Anh cũng không bỏ qua từ lúc Lâm Lệ bắt đi đầu đi vào, ánh mắt tên Chu Hàn này cũng chưa từng rời đi khỏi cô, nếu không vừa rồi sẽ không nhìn thấy cô sắp ngã, lập tức tiến lên đỡ lấy cô.
Chu Hàn nhíu mày, hỏi: “Cậu biết cô ấy?" Giọng nói hơi trầm xuống.
Diệp Tử Ôn không phát hiện chút biến đổi trong giọng nói của anh, tự mình nói: “Mặc dù cô ấy đã cắt tóc, người cũng có vẻ gầy hơn chút ít, nhưng nhìn mặt thì hẳn là mình không nhận lầm, cậu cũng biết, mình đối với mỹ nữ đã gặp qua là không quên được." Nói xong, Diệp Tử Ôn cười có chút vô lại, “nhưng mà, nói cho cậu biết, lúc cô ấy tóc dài còn đẹp hơn bây giờ."
Ánh mắt Chu Hàn tối lại, cũng không nói lời nào.
Diệp Tử Ôn thấy thế, cười cười lại dùng bả vai đụng anh, nói: “Như thế nào, một bữa cơm." Trước đây lúc ở quán bar anh chàng này đã uống say bét nhè, cuối cùng còn đổ tất cả chi phí bồi thường lên đầu anh, mặc dù anh biết đây là ý của tên Tô Dịch Thừa hắc ám kia, nhưng mà anh nào dám đánh chủ ý lên Tô Dịch Thừa, đừng nói cậu ta hắc ám không biết lúc nào sẽ cho người ta một đao, chỉ là nể cậu ta là anh vợ tương lai của mình, anh cũng không dám nói gì! Nhưng mà không có chuyện anh phải chịu không, ít nhất cũng phải kéo được một người thì mới được.
Chu Hàn lấy lại tinh thần, nhìn cậu ta một cái, chỉ thản nhiên nói: “Không cần phiền phức như vậy." Đưa tay cầm lấy ly rượu đỏ trên tay nhân viên phục vụ ngửa đầu uống một hớp.
Diệp Tử Ôn sửng sốt, có chút kỳ quái hỏi: “không phải là cậu coi trọng người ta sao?" Không có thì sao cậu ta dán mắt vào người ta làm gì, thật ra thì anh cũng không phải thật sự muốn bắt chẹt gì cậu ta một bữa cơm gì đó, làm bạn bè, anh cũng muốn cậu ta có thể một lần nữa chấn chỉnh tinh thần, đừng sống trong cuộc sống bóng ma mà Lăng Nhiễm mang đến cho cậu ta.
“Đúng, mình coi trọng người ta." Chu Hàn gật đầu, lại lấy từ trên khay của nhân viên phục vụ một ly Champagne (sâm panh), giơ tay lên ngửa đầu uống một hớp, trong lòng có chút rầu rĩ khó chịu, cái loại khó chịu này không biết là từ đâu đến, nhưng chính là làm cho anh có chút phiền não và không yên.
“Vậy cậu không nên…!" Thích thì phải tích cực chút nha, anh chàng này sao lại đầu gỗ giống trước kia vậy! “Cùng lắm thì người ta không cần cậu mời khách nữa, đúng là hẹp hòi, mình cho cậu biết, cô ấy tên là Lâm Lệ —— “
Chu Hàn đưa tay cắt đứt lời Diệp Tử Ôn, chỉ nói: “Cô ấy là vợ mình." Có lẽ chính anh cũng không phát hiện, lúc anh nói lời này giọng nói chắc chắn lạ thường.
Diệp Tử Ôn sửng sốt, mắt mở thật to, có chút khó tin nhìn anh, lúc kịp phản ứng, Chu Hàn vốn là đứng trước mặt anh sớm đã không thấy…
Lâm Lệ ở trong phòng rửa tay một lúc lâu, sau khi trang điểm lại xong lúc này mới cầm lấy túi xách đi ra khỏi toilet, chỉ là vừa đi ra ngoài, suýt chút nữa đụng vào một người khác. Người kia mùi rượu nồng nặc khiến cho Lâm Lệ ngửi thấy có chút khó chịu, khi giơ tay lên bịt mũi, chuẩn bị tránh ra đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt bước đi có chút lảo đảo, có chút kinh hãi hô lên: “Chu Hàn!"
Chu Hàn dừng lại, nhìn cô một lúc lâu, dường như là nhìn rõ cô rồi, nói: “A, là em sao?"
“Làm sao anh lại uống nhiều rượu như vậy!" Lâm Lệ cau mày, nhìn anh có chút không đồng ý.
Chu Hàn kéo kéo khóe miệng, chỉ nói nói: “A, cũng không liên quan đến em" Nói xong quay đầu muốn đi về phía nhà vệ sinh nam trước mặt, nhưng mà thật sự uống hơi nhiều, bước đi rõ ràng không vững, chân nam đá chân chiêu, cả người lảo đảo, dường như bước kế tiếp có thể sẽ té ngã.
Lâm Lệ vô thức tiến lên, đỡ lấy cả người anh, để cho trọng tâm cả người anh dựa vào mình, nói: “Anh không có việc gì uống nhiều rượu như vậy làm gì." Giọng nói lộ ra quan tâm rõ ràng.
Chu Hàn dồn sức nặng cả người sang cô để đi, Lâm Lệ không nhìn thấy trên đỉnh đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng không nói lời nào. (Các anh quá nham hiểm ="=)
Lâm Lệ cố hết sức đưa anh đến cửa nhà vệ sinh nam, lúc này mới buông anh ra, mặt đỏ lên có chút mất tự nhiên, nói: “Anh, một mình anh vào đi thôi."
Chu Hàn vẫn không nói chuyện, xoay người liền đẩy cửa phòng vệ sinh đi thẳng vào bên trong, chỉ là Lâm Lệ quay lưng lại, cũng không phát hiện lúc Chu Hàn đi vào bước đi rất tự nhiên, không hề có bộ dạng lảo đảo nào, giống như người không có làm sao.
Quay đầu nhìn thấy cửa nhà vệ sinh nam đóng chặt, Lâm Lệ xoay người muốn đi, nhưng bước chân lại nặng trĩu không bước nổi, nhớ lại lúc trước anh say rượu nôn thốc nôn tháo, cuối cùng trong lòng vẫn còn chút lo lắng không dứt được.
Cho nên lúc Chu Hàn từ phòng vệ sinh nam đi ra, Lâm Lệ đứng cách đó không xa, thấy anh từ bên trong đi ra ngoài, liền vội vã chạy tới bên anh, đưa tay vừa đỡ anh, vừa hỏi: “Như thế nào, anh thấy đỡ chưa?"
Chu Hàn không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Lâm Lệ vẫn có chút không yên lòng, nói, “Anh có muốn về trước hay không?"
Dừng bước lại, Chu Hàn cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em đưa về?"
Lâm Lệ suy nghĩ một chút, bây giờ quả thật để anh một mình tự về cô cũng không yên lòng, chỉ có thể gật đầu, “Ừ, em đi nói một tiếng với An Nhiên."
Chu Hàn gật đầu, nói: “Được, anh chờ em ở cửa."
Đợi lúc Lâm Lệ nói một tiếng với An Nhiên rồi trở lại, chỉ thấy Chu Hàn đang dựa lên vào cột trụ trên đài, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Lâm Lệ tiến lên, vừa định lên tiếng gọi anh, chỉ thấy anh mở mạnh mắt ra, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đã xong chưa?"
Lâm Lệ sững sờ, sau đó phục hồi lại tinh thần, gật đầu, “Ừ, chúng ta đi về trước đi." Vừa nói vừa thò tay dìu anh đi.
Chu Hàn không có từ chối, để mặc cô dìu lên xe.
Sau khi đưa Chu Hàn lên xe, Lâm Lệ đi gọi nhân viên phục vụ giúp cô đi xe, để anh ta lái xe Chu Hàn đi phía sau xe cô, đợi cô sắp xếp tốt hết mọi thứ, lúc trở lại, chỉ thấy Chu Hàn ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi như đã ngủ, miệng khẽ nhếch, hô hấp có phần khàn khàn nặng nề.
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng là nhẹ nhàng điều chỉnh chỗ ngồi, để cho anh có thể ngủ an ổn chút ít, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Lâm Lệ không biết rốt cuộc là vừa vặn hay là người nào đó cố ý giả vờ ngủ, khi xe cô vừa dừng lại trong bãi đỗ xe, tắt máy thì người vốn đang ngủ say vừa vặn mở mắt ra, hỏi: “Đến rồi?"
Lúc đỡ anh lên, Lâm Lệ có cảm giác, cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng, cuối cùng quay đầu nhìn người như đang dồn tất cả sức nặng lên người cô, không khỏi có chút hoài nghi hỏi: “Anh say thật sao?"
Chu Hàn nhìn cô, cố ý đè mình lên cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu nói bên tai cô, “Em nói xem?"
Lâm Lệ bị mùi rượu của anh phả vào có chút khó chịu, liếc về phía cửa đi, bất kể anh say hay không say, ngửi mùi rượu, đúng là anh cũng uống không ít.
Về đến nhà, Lâm Lệ khó nhọc đỡ Chu Hàn để cho anh nằm xuống giường, cũng không biết là không cẩn thận vô ý hay là cố ý, lúc Chu Hàn ngã xuống kéo tay ôm lấy cổ Lâm Lệ không buông ra, trực tiếp lôi Lâm Lệ cùng anh ngã xuống giường, giường đủ mềm mại, té xuống cũng không đau.
Nhưng mà sau khi hai người cùng nhau ngã xuống giường, không khí cả gian phòng đột nhiên trở nên quỷ dị rồi, Lâm Lệ muốn đứng lên, lại bị Chu Hàn kéo, chỉ thấy Chu Hàn đang chăm chú nhìn Lâm Lệ, ánh mắt thâm thúy kia có chút mê ly, trong lúc nhất thời khiến cho Lâm Lệ hoảng hốt không kịp phản ứng.
Chu Hàn giơ tay lên nhẹ nhàng vén tóc không chỉnh tề trên trán Lâm Lệ, sau đó bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Nhiệt độ trong lòng bàn kia có chút đốt người, khiến cho Lâm Lệ không khỏi giật mình, vô thức muốn chống người ngồi dậy.
Chỉ nghe thấy Chu Hàn nói, “Đừng nhúc nhích." Giọng nói khiến cho không khí mập mờ có chút quỷ dị trở nên mị hoặc, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.
Giống như trúng phải một loại cổ độc, quả thật Lâm Lệ đã dừng động tác lại, chỉ chăm chú nhìn Chu Hàn.
Thấy cô dừng lại, Chu Hàn lúc này mới khẽ thở dài, tay trước sau không có rời khỏi mặt cô, “nghiêm túc nghe anh nói mấy câu được không?"
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt kia dường như hỏi ‘nói gì?’
“Chưa từng coi em là thế thân của Lăng Nhiễm." Chu Hàn nhìn cô, lời nói rất thật tình, “Anh thừa nhận tình cảm của anh đối với Lăng Nhiễm đã tồn tại mười mấy năm, cũng thừa nhận đoạn tình cảm này khiến anh bị tổn thương rất sâu, nhưng mà anh chưa bao giờ là người cầm lên được không bỏ xuống được, trước kia từ khoảnh khắc anh ly hôn với Lăng Nhiễm, tình cảm anh dành cho cô ta đã đến điểm cuối, việc anh để ý sự tồn tại của Tiểu Bân không phải vì nó là bằng chứng chứng minh Lăng Nhiễm phản bội anh, mà là vì nó khiến anh phải nhìn thẳng vào tình cảm và tình yêu mười mấy năm qua của anh đã sai lầm bao nhiêu, sau khi chia tay với Lăng Nhiễm anh vẫn không hề có một cuộc tình nào, không phải vì anh còn chưa quên được Lăng Nhiễm, cũng không phải anh còn sống trong cái bóng của việc Lăng Nhiễm phản bội, đương nhiên cũng không phải sống trong ký ức khó quên với cô ta, là anh sợ hãi, khiếp đảm, không dám thử nữa, nhưng mà vì em, anh muốn thử lần nữa."
Lâm Lệ mở miệng gần như là theo bản năng: “Tại sao?"
Chu Hàn cười, khẽ cong khóe miệng, bàn tay từ gương mặt của cô trượt xuống môi cô, ngón tay nhẹ vuốt ve môi cô.
“Có lẽ bởi vì chúng ta có trải nghiệm giống nhau, có lẽ là khi chúng ta chữa vết thương cho nhau anh không cẩn thận nên yêu em rồi, có lẽ… thật ra thì anh cũng không biết…" Khi đang nói chuyện, giờ phút này Chu Hàn làm gì có nửa bộ dáng của kẻ say rượu.
Lâm Lệ nhìn anh, chỉ cảm giác trái tim mình đập mạnh ‘thình thịch’.
Nhẹ vỗ môi của cô, Chu Hàn chậm rãi cúi đầu hướng về phía cô, mắt thấy sẽ hôn lên môi của cô, đột nhiên bị Lâm Lệ mạnh mẽ đẩy ra.
Lâm Lệ mạnh mẽ ngồi dậy, chỉ nói nói, “Anh, anh say." Nói xong, có chút bối rối chạy nhanh ra khỏi gian phòng.
Lâm Lệ một lần nữa đứng vững thân thể, rời khỏi ngực anh, thấp giọng nói với anh, “Cảm ơn." Từ lúc đó giữa hai người không hiểu sao có vài phần xa cách và khách khí.
Ánh mắt Chu Hàn chăm chú nhìn cô, không nói chuyện, một lúc lâu sau trực tiếp xoay người rời đi.
Lâm Lệ nhìn chằm chằm bóng lưng của anh một lúc, rồi thu hồi ánh mắt, đi thẳng hướng đến phòng rửa tay.
Chủ Hàn một lần nữa trở lại vị trí, Diệp Tử Ôn bên cạnh nhìn anh cười có chút mập mờ
Tức giận quét mắt nhìn anh ta một cái, chỉ nói : “Làm gì, phát xuân à?" Cố tình lên tiếng để che dấu sự lúng túng và mất tự nhiên trên mặt mình.
Diệp Tử Ôn không để ý lời của anh, dùng bả vai đẩy anh, hỏi: “Làm sao, có ý với người ta?"
Mắt Chu Hàn nhìn anh ta, chỉ cảm thấy nụ cười rực rỡ trên mặt anh ta đáng đánh đòn.
Thấy anh không đáp, Diệp Tử Ôn dường như đã nhận định anh đối với Lâm Lệ có ý, cười bỉ ổi, vươn tay ra trước mặt anh, nói: “Mời mình ăn cơm mình sẽ nói cho cậu biết những tư liệu có liên quan đến cô ấy." Anh cũng không bỏ qua từ lúc Lâm Lệ bắt đi đầu đi vào, ánh mắt tên Chu Hàn này cũng chưa từng rời đi khỏi cô, nếu không vừa rồi sẽ không nhìn thấy cô sắp ngã, lập tức tiến lên đỡ lấy cô.
Chu Hàn nhíu mày, hỏi: “Cậu biết cô ấy?" Giọng nói hơi trầm xuống.
Diệp Tử Ôn không phát hiện chút biến đổi trong giọng nói của anh, tự mình nói: “Mặc dù cô ấy đã cắt tóc, người cũng có vẻ gầy hơn chút ít, nhưng nhìn mặt thì hẳn là mình không nhận lầm, cậu cũng biết, mình đối với mỹ nữ đã gặp qua là không quên được." Nói xong, Diệp Tử Ôn cười có chút vô lại, “nhưng mà, nói cho cậu biết, lúc cô ấy tóc dài còn đẹp hơn bây giờ."
Ánh mắt Chu Hàn tối lại, cũng không nói lời nào.
Diệp Tử Ôn thấy thế, cười cười lại dùng bả vai đụng anh, nói: “Như thế nào, một bữa cơm." Trước đây lúc ở quán bar anh chàng này đã uống say bét nhè, cuối cùng còn đổ tất cả chi phí bồi thường lên đầu anh, mặc dù anh biết đây là ý của tên Tô Dịch Thừa hắc ám kia, nhưng mà anh nào dám đánh chủ ý lên Tô Dịch Thừa, đừng nói cậu ta hắc ám không biết lúc nào sẽ cho người ta một đao, chỉ là nể cậu ta là anh vợ tương lai của mình, anh cũng không dám nói gì! Nhưng mà không có chuyện anh phải chịu không, ít nhất cũng phải kéo được một người thì mới được.
Chu Hàn lấy lại tinh thần, nhìn cậu ta một cái, chỉ thản nhiên nói: “Không cần phiền phức như vậy." Đưa tay cầm lấy ly rượu đỏ trên tay nhân viên phục vụ ngửa đầu uống một hớp.
Diệp Tử Ôn sửng sốt, có chút kỳ quái hỏi: “không phải là cậu coi trọng người ta sao?" Không có thì sao cậu ta dán mắt vào người ta làm gì, thật ra thì anh cũng không phải thật sự muốn bắt chẹt gì cậu ta một bữa cơm gì đó, làm bạn bè, anh cũng muốn cậu ta có thể một lần nữa chấn chỉnh tinh thần, đừng sống trong cuộc sống bóng ma mà Lăng Nhiễm mang đến cho cậu ta.
“Đúng, mình coi trọng người ta." Chu Hàn gật đầu, lại lấy từ trên khay của nhân viên phục vụ một ly Champagne (sâm panh), giơ tay lên ngửa đầu uống một hớp, trong lòng có chút rầu rĩ khó chịu, cái loại khó chịu này không biết là từ đâu đến, nhưng chính là làm cho anh có chút phiền não và không yên.
“Vậy cậu không nên…!" Thích thì phải tích cực chút nha, anh chàng này sao lại đầu gỗ giống trước kia vậy! “Cùng lắm thì người ta không cần cậu mời khách nữa, đúng là hẹp hòi, mình cho cậu biết, cô ấy tên là Lâm Lệ —— “
Chu Hàn đưa tay cắt đứt lời Diệp Tử Ôn, chỉ nói: “Cô ấy là vợ mình." Có lẽ chính anh cũng không phát hiện, lúc anh nói lời này giọng nói chắc chắn lạ thường.
Diệp Tử Ôn sửng sốt, mắt mở thật to, có chút khó tin nhìn anh, lúc kịp phản ứng, Chu Hàn vốn là đứng trước mặt anh sớm đã không thấy…
Lâm Lệ ở trong phòng rửa tay một lúc lâu, sau khi trang điểm lại xong lúc này mới cầm lấy túi xách đi ra khỏi toilet, chỉ là vừa đi ra ngoài, suýt chút nữa đụng vào một người khác. Người kia mùi rượu nồng nặc khiến cho Lâm Lệ ngửi thấy có chút khó chịu, khi giơ tay lên bịt mũi, chuẩn bị tránh ra đột nhiên sửng sốt, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt bước đi có chút lảo đảo, có chút kinh hãi hô lên: “Chu Hàn!"
Chu Hàn dừng lại, nhìn cô một lúc lâu, dường như là nhìn rõ cô rồi, nói: “A, là em sao?"
“Làm sao anh lại uống nhiều rượu như vậy!" Lâm Lệ cau mày, nhìn anh có chút không đồng ý.
Chu Hàn kéo kéo khóe miệng, chỉ nói nói: “A, cũng không liên quan đến em" Nói xong quay đầu muốn đi về phía nhà vệ sinh nam trước mặt, nhưng mà thật sự uống hơi nhiều, bước đi rõ ràng không vững, chân nam đá chân chiêu, cả người lảo đảo, dường như bước kế tiếp có thể sẽ té ngã.
Lâm Lệ vô thức tiến lên, đỡ lấy cả người anh, để cho trọng tâm cả người anh dựa vào mình, nói: “Anh không có việc gì uống nhiều rượu như vậy làm gì." Giọng nói lộ ra quan tâm rõ ràng.
Chu Hàn dồn sức nặng cả người sang cô để đi, Lâm Lệ không nhìn thấy trên đỉnh đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng cũng không nói lời nào. (Các anh quá nham hiểm ="=)
Lâm Lệ cố hết sức đưa anh đến cửa nhà vệ sinh nam, lúc này mới buông anh ra, mặt đỏ lên có chút mất tự nhiên, nói: “Anh, một mình anh vào đi thôi."
Chu Hàn vẫn không nói chuyện, xoay người liền đẩy cửa phòng vệ sinh đi thẳng vào bên trong, chỉ là Lâm Lệ quay lưng lại, cũng không phát hiện lúc Chu Hàn đi vào bước đi rất tự nhiên, không hề có bộ dạng lảo đảo nào, giống như người không có làm sao.
Quay đầu nhìn thấy cửa nhà vệ sinh nam đóng chặt, Lâm Lệ xoay người muốn đi, nhưng bước chân lại nặng trĩu không bước nổi, nhớ lại lúc trước anh say rượu nôn thốc nôn tháo, cuối cùng trong lòng vẫn còn chút lo lắng không dứt được.
Cho nên lúc Chu Hàn từ phòng vệ sinh nam đi ra, Lâm Lệ đứng cách đó không xa, thấy anh từ bên trong đi ra ngoài, liền vội vã chạy tới bên anh, đưa tay vừa đỡ anh, vừa hỏi: “Như thế nào, anh thấy đỡ chưa?"
Chu Hàn không nói chuyện, chỉ gật đầu.
Lâm Lệ vẫn có chút không yên lòng, nói, “Anh có muốn về trước hay không?"
Dừng bước lại, Chu Hàn cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em đưa về?"
Lâm Lệ suy nghĩ một chút, bây giờ quả thật để anh một mình tự về cô cũng không yên lòng, chỉ có thể gật đầu, “Ừ, em đi nói một tiếng với An Nhiên."
Chu Hàn gật đầu, nói: “Được, anh chờ em ở cửa."
Đợi lúc Lâm Lệ nói một tiếng với An Nhiên rồi trở lại, chỉ thấy Chu Hàn đang dựa lên vào cột trụ trên đài, nhắm mắt lại như đang ngủ.
Lâm Lệ tiến lên, vừa định lên tiếng gọi anh, chỉ thấy anh mở mạnh mắt ra, nhìn cô chằm chằm, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Đã xong chưa?"
Lâm Lệ sững sờ, sau đó phục hồi lại tinh thần, gật đầu, “Ừ, chúng ta đi về trước đi." Vừa nói vừa thò tay dìu anh đi.
Chu Hàn không có từ chối, để mặc cô dìu lên xe.
Sau khi đưa Chu Hàn lên xe, Lâm Lệ đi gọi nhân viên phục vụ giúp cô đi xe, để anh ta lái xe Chu Hàn đi phía sau xe cô, đợi cô sắp xếp tốt hết mọi thứ, lúc trở lại, chỉ thấy Chu Hàn ngửa đầu dựa vào chỗ ngồi như đã ngủ, miệng khẽ nhếch, hô hấp có phần khàn khàn nặng nề.
Lâm Lệ nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng là nhẹ nhàng điều chỉnh chỗ ngồi, để cho anh có thể ngủ an ổn chút ít, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Lâm Lệ không biết rốt cuộc là vừa vặn hay là người nào đó cố ý giả vờ ngủ, khi xe cô vừa dừng lại trong bãi đỗ xe, tắt máy thì người vốn đang ngủ say vừa vặn mở mắt ra, hỏi: “Đến rồi?"
Lúc đỡ anh lên, Lâm Lệ có cảm giác, cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng, cuối cùng quay đầu nhìn người như đang dồn tất cả sức nặng lên người cô, không khỏi có chút hoài nghi hỏi: “Anh say thật sao?"
Chu Hàn nhìn cô, cố ý đè mình lên cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu nói bên tai cô, “Em nói xem?"
Lâm Lệ bị mùi rượu của anh phả vào có chút khó chịu, liếc về phía cửa đi, bất kể anh say hay không say, ngửi mùi rượu, đúng là anh cũng uống không ít.
Về đến nhà, Lâm Lệ khó nhọc đỡ Chu Hàn để cho anh nằm xuống giường, cũng không biết là không cẩn thận vô ý hay là cố ý, lúc Chu Hàn ngã xuống kéo tay ôm lấy cổ Lâm Lệ không buông ra, trực tiếp lôi Lâm Lệ cùng anh ngã xuống giường, giường đủ mềm mại, té xuống cũng không đau.
Nhưng mà sau khi hai người cùng nhau ngã xuống giường, không khí cả gian phòng đột nhiên trở nên quỷ dị rồi, Lâm Lệ muốn đứng lên, lại bị Chu Hàn kéo, chỉ thấy Chu Hàn đang chăm chú nhìn Lâm Lệ, ánh mắt thâm thúy kia có chút mê ly, trong lúc nhất thời khiến cho Lâm Lệ hoảng hốt không kịp phản ứng.
Chu Hàn giơ tay lên nhẹ nhàng vén tóc không chỉnh tề trên trán Lâm Lệ, sau đó bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Nhiệt độ trong lòng bàn kia có chút đốt người, khiến cho Lâm Lệ không khỏi giật mình, vô thức muốn chống người ngồi dậy.
Chỉ nghe thấy Chu Hàn nói, “Đừng nhúc nhích." Giọng nói khiến cho không khí mập mờ có chút quỷ dị trở nên mị hoặc, làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.
Giống như trúng phải một loại cổ độc, quả thật Lâm Lệ đã dừng động tác lại, chỉ chăm chú nhìn Chu Hàn.
Thấy cô dừng lại, Chu Hàn lúc này mới khẽ thở dài, tay trước sau không có rời khỏi mặt cô, “nghiêm túc nghe anh nói mấy câu được không?"
Lâm Lệ không nói chuyện, chỉ ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt kia dường như hỏi ‘nói gì?’
“Chưa từng coi em là thế thân của Lăng Nhiễm." Chu Hàn nhìn cô, lời nói rất thật tình, “Anh thừa nhận tình cảm của anh đối với Lăng Nhiễm đã tồn tại mười mấy năm, cũng thừa nhận đoạn tình cảm này khiến anh bị tổn thương rất sâu, nhưng mà anh chưa bao giờ là người cầm lên được không bỏ xuống được, trước kia từ khoảnh khắc anh ly hôn với Lăng Nhiễm, tình cảm anh dành cho cô ta đã đến điểm cuối, việc anh để ý sự tồn tại của Tiểu Bân không phải vì nó là bằng chứng chứng minh Lăng Nhiễm phản bội anh, mà là vì nó khiến anh phải nhìn thẳng vào tình cảm và tình yêu mười mấy năm qua của anh đã sai lầm bao nhiêu, sau khi chia tay với Lăng Nhiễm anh vẫn không hề có một cuộc tình nào, không phải vì anh còn chưa quên được Lăng Nhiễm, cũng không phải anh còn sống trong cái bóng của việc Lăng Nhiễm phản bội, đương nhiên cũng không phải sống trong ký ức khó quên với cô ta, là anh sợ hãi, khiếp đảm, không dám thử nữa, nhưng mà vì em, anh muốn thử lần nữa."
Lâm Lệ mở miệng gần như là theo bản năng: “Tại sao?"
Chu Hàn cười, khẽ cong khóe miệng, bàn tay từ gương mặt của cô trượt xuống môi cô, ngón tay nhẹ vuốt ve môi cô.
“Có lẽ bởi vì chúng ta có trải nghiệm giống nhau, có lẽ là khi chúng ta chữa vết thương cho nhau anh không cẩn thận nên yêu em rồi, có lẽ… thật ra thì anh cũng không biết…" Khi đang nói chuyện, giờ phút này Chu Hàn làm gì có nửa bộ dáng của kẻ say rượu.
Lâm Lệ nhìn anh, chỉ cảm giác trái tim mình đập mạnh ‘thình thịch’.
Nhẹ vỗ môi của cô, Chu Hàn chậm rãi cúi đầu hướng về phía cô, mắt thấy sẽ hôn lên môi của cô, đột nhiên bị Lâm Lệ mạnh mẽ đẩy ra.
Lâm Lệ mạnh mẽ ngồi dậy, chỉ nói nói, “Anh, anh say." Nói xong, có chút bối rối chạy nhanh ra khỏi gian phòng.
Tác giả :
Mạc Oanh