Bất Ái Thành Hôn

Chương 42: Bữa sáng ngượng ngùng

Lúc Lâm Lệ từ trong phòng đi ra, Chu Hàn đang mặc tạp dề đứng trong phòng bếp làm bữa sáng. Lâm Lệ còn có chút ngượng ngùng, trên mặt vẫn đỏ bừng, đi thẳng về phòng mình chuẩn bị đồ đi làm. Tuy giờ vẫn còn rất sớm, mới hơn 7h nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua, nếu còn ngồi mặt đối mặt với Chu Hàn trên một bàn cơm, Lâm Lệ liền cảm thấy cả người nóng bừng lên, nói cho cùng, hiện giờ cô còn chưa biết làm cách nào đối mặt với anh, làm theo những tình tiết kịch liệt trong trong phim điện ảnh, cô cần một thời gian để “giảm xóc"

Thời điểm Lâm Lệ xách túi xách chuẩn bị đi khỏi cửa cũng là lúc Chu Hàn mang bữa sáng từ trong bếp bước ra, ngoài bữa sáng còn có thêm một chén chứa thứ nước gì đó đen bóng.

Thấy Lâm Lệ cầm túi xách bước ra hướng cửa, Chu Hàn mở miệng gọi cô lại: “Vẫn còn sớm, qua đây ăn sáng rồi hẵng đi."

Nghe tiếng, Lâm Lệ dừng bước, không quay đầu, chỉ cười nói: “Không, không cần đâu, hôm qua không đi làm, ở công ty nhất định còn nhiều việc cần tôi xử lý, tôi đi làm trước"

Lâm Lệ chân trái đã muốn bước qua cửa chợt nghe tiếng nói có phần lành lạnh của Chu Hàn ở phía sau vang lên: “Em cảm thấy với năng lực công tác của tôi, một ngày em không đi làm thì tôi không xử lý được sao?"

Vẻ tươi cười trên miệng Lâm Lệ trở nên cứng đờ, quay đầu lại, vẻ mặt mang chút nịnh nọt cười nói: “Ha ha làm sao có thể chứ, tổng giám đốc có năng lực trác tuyệt, dù có thư ký hay không thì mọi công việc đều có thể làm suôn sẻ, trong thời gian ngắn nhất mà đạt hiệu suất cao nhất". Nếu có thể làm cho cô rời khỏi đây mà không phải đối mặt với anh thì ngại gì mấy câu nịnh hót này chứ, mà quả thực cô cũng đâu có khoa trương quá mức, khả năng xử lý công việc của Chu Hàn phải nói là xuất chúng, cô căn bản chỉ được xếp vào loại thư ký gà mờ, chỉ có thể xử lý một ít giấy tờ đơn giản, sửa sang lại một chút tài liệu, những giấy tờ có dính chút ngoại ngữ thì cô bó tay, cái vốn tiếng Anh sứt sẹo của cô phải qua mấy lần thi lại mới miễn cưỡng qua được mấy năm đại học.

Nghe vậy Chu Hàn mới có điểm hài lòng gật gật đầu: “Biết là được rồi". Thấy cô không có ý muốn lại gần, anh hơi nhăn mày nhìn cô: “Còn đứng đó làm gì vậy, qua đây ăn sáng"

“Buối sáng tôi không muốn ăn, tôi muốn đến công ty sớm một chút xem qua công việc ngày hôm nay ra sao". Lâm Lệ nói xong quay người định đi.

“Đứng lại đã!" Phía sau Chu Hàn gọi cô lại: “Ăn sáng xong rồi đi!" Giọng điệu cứng rắn, làm người ta không dám khước từ.

Lâm Lệ vẻ mặt đau khổ, buồn bực chà chà chân, để túi xách vào một bên tủ, không chút tình nguyện đi vào phòng ăn, mặt mày nhíu chặt, như thể có cái gì đâm vào huyệt thái dương, đầu càng lúc càng đau.

Nhìn vẻ mặt cô buồn bã tới cực điểm, miệng Chu Hàn mới chậm rãi gợi lên ý cười, tâm tình không hiểu sao có chút vui vẻ, thấy cô kéo cái ghế tựa ngồi xuống trước mặt anh, lúc này mới đem chiếc chén chứa cái thứ nước đen đen kia đặt xuống trước mắt cô: “Uống chút trà giải rượu đi, uống xong người sẽ thoải mái hơn đấy."

Lâm Lệ nhìn chén trà giải rượu đen tuyền trước mặt, lại ngẩng đầu nhìn Chu Hàn, có chút không tự nhiên nhẹ giọng nói: “Cảm ơn", rồi bưng chén trà lên uống.

Chu Hàn nhìn cô, không nói chuyện, lúc này mới xoay người vào nhà bếp mang bữa sáng của anh đi ra, trên tay còn mang theo một cốc sữa.

Trà giải rượu có hương vị là lạ, mùi cũng có chút khó chịu nhưng Lâm Lệ vẫn một hơi uống hết, vì say rượu mà đầu cô đau buốt cực kỳ, cô mong trà giải rượu này có tác dụng thần kỳ đúng như lời mẹ Chu nói. Để cái chén không sang một bên, Lâm Lệ đón cốc sữa Chu hàn đưa tới, lại nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn"

Thời điểm đưa tay qua vừa lúc đụng vào tay Chu Hàn, bỗng giật mình một cái, rụt vội tay lại, cảm giác như chạm vào điện vậy, cả người như tê rần.

Cũng may Chu hàn cũng chưa thả tay ra, nếu không cốc sữa đã rơi xuống đổ tung tóe trên bàn rồi.

Chu Hàn giương mắt nhìn cô, vẫn không nói gì, nhưng con ngươi đen láy nhìn cô chăm chú làm Lâm Lệ không được tự nhiên, chỉ có thể cười nói: “Tay, tay vừa rồi giống như có điện vậy."

Nghe vậy khóe miệng Chu Hàn khẽ nhếch lên, không nói gì, chỉ đặt cốc sữa sang bên phải của cô, thừa dịp cô không để ý, bắt lấy cổ tay Lâm Lệ.

Động tác của anh làm cho cô hơi hoảng, trừng to mắt nhìn anh mãi mới nói: “Anh, anh làm gì vậy?"

Chu Hàn nở nụ cười, bình tĩnh nhìn cô: “Tôi chỉ muốn thử xem tay tôi có điện hay không?" Nói xong mới buông tay cô ra, ngồi xuống ngay trước mặt cô

Lâm Lệ không nói chuyện, cố ý tránh đi tầm mắt của anh, bưng cốc sữa lên miệng uống.

Chu Hàn cầm dao nĩa bắt đầu hưởng thụ bữa sáng, so với Lâm Lệ cả người cứng nhắc ngồi một bên, thì thong dong hơn nhiều.

Lâm Lệ ăn có chút không tập trung, cô không ăn nhiều lắm nhưng sữa thì uống rất nhiều, một ly sữa đầy chẳng mấy chốc mà đã trông thấy đáy.

Chu Hàn tao nhã ăn bữa sáng của mình, nâng mắt nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Khát nước đến vậy sao?"

Lâm Lệ gượng cười, quả thực là có khát nhưng không đến mức như vậy, nhưng cô cũng không giải thích nhiều, chỉ gật gật đầu, kỳ thật cô có một tật xấu, lúc cảm thấy căng thẳng, ngượng ngùng chỉ muốn uống cái gì đó, là nước lọc hay đồ uống gì cũng được.

Nói chung cảm giác rất xấu hổ, Lâm Lệ hít sâu, cắn một miếng sandwich, ngẩng đầu định nói là ăn no rồi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Chu Hàn ngồi phía đối diện đưa cốc sữa của anh cho cô: “Em uống đi, tôi chưa đụng vào đâu"

Lâm Lệ sửng sốt, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, xua tay cười gượng nói: “Không, không cần, tôi hết khát rồi"

Chu Hàn nhíu mày, nhìn vào phần ăn của cô, cố ý nói: “Không khát sao? Tôi lại nghĩ sandwich mình làm quá khó ăn nên em mới ăn không nổi đấy"

Nghe vậy, Lâm Lệ nhìn lại chiếc sandwich để ở bên cạnh mình mà cô ăn chưa được bao nhiêu, lại gượng cười rồi giải thích: “Không, không phải, là do tôi ăn no rồi". Nói xong lại thấy cái lý do này không được thuyết phục cho lắm, lại bổ sung thêm một câu: “Anh cũng biết tôi cũng chẳng ăn được bao nhiêu, ăn một chút rồi lại ói ra, chẳng bằng không ăn, đúng không?"

Chu Hàn nhìn cô, cố tình nhướng mày, nói: “Phải không? Tôi còn nghĩ chẳng phải dạo này chứng kén ăn của em đã khá lên rồi chứ? Gần đây khẩu vị của em rất tốt, sao bây giờ lại phát bệnh nữa?"

Phát bệnh, anh mới phát bệnh ấy! Trong lòng Lâm Lệ nhỏ giọng oán thầm, nhưng anh vừa nói, đột nhiên cũng nhớ đến quả thực dạo này chứng kén ăn của mình tốt hơn rất nhiều, vả lại ăn nhiều hay ít, chí ít thì cũng không có cảm giác muốn nôn ra nữa, bụng cũng có lúc thấy đói, hơn nữa còn thấy đói mãnh liệt

Thấy cô hoảng thần, Chu Hàn nhẹ nhàng lên tiếng gọi làm cô hoàn hồn lại: “Này!"

Lâm Lệ phục hồi tinh thần, ngước mắt lên bắt gặp con ngươi đen láy của Chu Hàn, có chút ngượng ngùng không nhìn anh nữa, bối rối đứng dậy: “Tôi, tôi ăn no rồi, đi làm trước". Nói xong quay người đi luôn về phía tủ để đồ, vừa định vươn tay lấy túi xách để trên tủ thì Chu Hàn ở phía sau đột nhiên mở miệng: “Em đang trốn tôi sao?" Giọng anh không lớn nhưng lại rất mạnh mẽ, vang vọng vào lòng Lâm Lệ, làm bước chân cô như bị buộc chặt lại, không bước nổi một bước.

Lâm Lệ không quay đầu, cắn cắn môi, nói: “Không phải, chỉ là tôi muốn đến công ty sớm một chút thôi"

Phía sau, nghe thấy tiếng Chu Hàn: “Tôi lại nghĩ bởi vì tối hôm qua…"

“Không có", không đợi Chu Hàn nói xong, Lâm Lệ xoay người ngắt lời anh, nhìn Chu Hàn với vẻ mặt quật cường không chịu thua: “Không phải vì chuyện đó mà tôi trốn tránh anh, chúng ta đều là người trưởng thành, làm gì ở trên giường đó có gì ghê gớm, bên ngoài tình một đêm rất nhiều, nếu chỉ vì chúng ta đã lên giường với nhau mà trốn tránh như vậy cũng quá là khác người, mấy cái chuyện đó tôi chẳng thèm làm."

Chu Hàn cũng không bỏ qua đôi môi run rẩy, cùng hai tay đang nắm chặt nhau của cô, nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ nhìn cô khóe miệng mang theo nụ cười tà mị nói: “Đúng là hôm nay em định sáng sớm đến công ty xem xét công việc?"

“Đương nhiên!" Lâm Lệ vẻ mặt không thể phủ nhận gật gật đầu, hất cái cằm nhỏ vẻ kiêu ngạo.

“Khụ khụ", Chu Hàn khẽ ho một tiếng, nhịn xuống ý cười đã muốn kéo đến khóe miệng, gật đầu, sau đó cố ý ra vẻ đứng đắn nói: “Xem ra tôi cần phải thấy may mắn vì có được một nhân viên mẫn cán như em vậy"

Lâm Lệ kéo kéo khóe miệng, trên mặt không có một chút ý cười, “Vậy tôi đi trước". Nói xong lập tức thay giầy mở cửa đi ra ngoài

Chờ cánh cửa bị mở ra kia vừa đóng lại, trong phòng Chu Hàn rốt cuộc không nhịn được nữa cười phá ra, tại sao càng ở chung anh lại càng thấy cô bé này ngày càng đáng yêu vậy?

Bật cười lắc đầu, Chu Hàn định ngồi xuống ăn nốt bữa sáng còn dang dở, đột nhiên chuông cửa lúc này vang lên, anh vô thức nhíu mày, đang tự hỏi sáng sớm mà đã có ai tới vậy, cau mày nhìn ra phía cửa thì thấy chiếc túi xách đang còn ở trên tủ để đồ, mày giãn rã, khóe miệng một lần nữa nở nụ cười, đẩy chiếc ghế ra đi thẳng tới cửa.

Khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, mở cửa ra, quả nhiên người đang đứng ấn chuông cửa là cái người vừa mới đi không lâu kia, Lâm Lệ.

Chu Hàn mỉm cười hỏi: “Sao quay về nhanh vậy là muốn cùng tôi đi làm sao?"

Lâm Lệ kéo kéo môi, nhỏ giọng nói: “Tôi quên túi xách". Sau đó người người vào bên trong, vươn tay ra lấy cái túi xách trên tủ rồi đi thẳng.

Chu Hàn nhìn cái bóng người đang nhanh chóng mất dạng kia, tiếng cười lại càng rõ rệt.
Tác giả : Mạc Oanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại