Bất Ái Thành Hôn
Chương 35: Cảm ơn các vị
Lâm Lệ có chút ngoài ý muốn gặp lại mẹ Trình Tường ở đây, bởi vì lễ phép nên đứng dậy gật đầu với bà ta.
Bà Trình đi tới, đứng lại trước mặt cô, liếc mắt nhìn ba Lâm và mẹ Lâm ngồi cạnh Lâm Lệ, một lần nữa nhìn vào Lâm Lệ, trên mặt cũng không có quá nhiều tình cảm hỏi: “Chuẩn bị cùng cha mẹ cô rời Giang Thành?"
Lâm Lệ nhìn bà ta, cũng không muốn trả lời vấn đề của bà, chỉ lạnh giọng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?"
Thật ra thì nói đến mẹ Trình Tường, Lâm Lệ biết bà không thích mình, ban đầu là Trình Tường khăng khăng muốn ở cùng cô, nên họ mới miễn cưỡng đồng ý, cho nên dù cô và Trình Tường ở chung mười năm, Trình Tường cũng rất ít đưa cô về Trình gia, tất cả ngày lễ ngày tết Trình Tường đều trở về một mình. Mặc dù sau này Trình gia không phản đối quan hệ của cô nữa Trình Tường nữa, nhưng cô chưa từng được cha mẹ Trình Tường chấp nhận.
Về sau cô mang thai, bọn họ mới nói đến chuyện làm lễ kết hôn, cô biết sở dĩ bọn họ đồng ý cho cô và Trình Tường kết hôn, đều là do ‘mẫu bằng tử quý’ vì trong bụng cô mang thai đứa bé. Thời điểm mang thai, cô rất hy vọng trong bụng mình là con trai, bởi vì cô biết chỉ có sinh được con trai, người Trình gia mới thực sự chấp nhận cô. Cuối cùng chẳng ai ngờ rằng kết cục lại trở nên như vậy.
Bà Trình nhíu nhíu mày, có chút không vui khi thấy thái độ Lâm lệ nói chuyện với mình, nhíu lại chân mày nói: “Cô có biết Trình Tường tìm cô khắp nơi không? !"
Không đợi Lâm Lệ mở miệng, mẹ Lâm đứng dậy nói: “tại sao Trình Tường còn tìm con gái của tôi, cậu ta còn ngại làm tổn thương con gái tôi chưa đủ thảm sao!" Nhớ tới bộ dạng trước kia của Lâm Lệ khi nằm ở trên giường bệnh, con gái bảo bối của bà, bà và chồng yêu thương như thế, lại bị cậu ta làm tổn thương sâu như vậy, dù thế nào bà cũng không thể tha thứ cho Trình Tường .
Bà Trình quay đầu nhìn mẹ Lâm, cau mày có chút chán ghét nói: “Bà Lâm, lời này của bà là sao, cái gì gọi là Trình Tường hại con gái bà chưa đủ thảm, chuyện như vậy cũng chẳng ai muốn! Các người có biết hay không bởi vì sự việc kia, Trình Tường nhà chúng tôi hành hạ bản thân đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, tất cả là vì ai, còn không phải là vì cô ta sao!" Vừa nói, tay thẳng tắp chỉ vào Lâm Lệ.
Mẹ Lâm đưa tay trực tiếp đập vào tay bà ta, kích động nói: “Bà chỉ cái gì, bà chỉ cái gì, ai cho bà chỉ như thế!" Vừa nói vừa đi về hướng bà ta.
Bà Trình bị mẹ Lâm đập tay khiến bà ta đen mặt, bị đập vậy có chút ít đau tay, nhìn chằm chằm mẹ Lâm nói: “Bà này, bà bị làm sao vậy, thật không có tố chất!"
“Cái gì tố chất, a." mẹ Lâm cười lạnh, nói: “Bà thì có tố chất đúng không, mắt chó nhìn người thấp(*)!"
(*) mắt chó nhìn người thấp: câu nói dân gian thường được dùng như một câu chửi trong tiếng Trung, để phê bình, chỉ trích những người trông mặt mà bắt hình dong, không biết nhìn người trong xã hội.
“Bà…" bà Trình bị nói xong trên mặt tức đến đỏ bừng, trợn mắt nhìn mẹ Lâm một lúc lâu mới hừ lạnh thu hồi ánh mắt, “Hừ!" Chuyển mắt nhìn qua Lâm lệ nói: “rốt cuộc cô có biết Trình Tường vẫn một mực tìm cô hay không, cô đi như vậy là có ý gì!"
Lâm Lệ cau mày, nhìn bà ta lạnh lùng nói: “Tôi không biết bác muốn nói cái gì, Trình Tường tìm tôi hay không là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi, tôi có rời khỏi Giang Thành hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến anh ta."
“Cô đang giày vò nó!" Bà Trình nhìn Lâm Lệ chỉ trích nói: “Chuyện lúc đó người nào cũng không muốn, cô cho rằng chỉ cô mất đi đứa bé sao, đó cũng là con cháu Trình gia chúng tôi, chúng tôi cũng đau lòng, nhưng mà chuyện đã xảy ra, ai cũng không thay đổi được, còn chấp nhất chuyện đã qua có tác dụng gì đâu! Cô lại tức giận, trước đây ở bệnh viện cô không gặp Trình Tường, không nghe giải thích của nó, để cho ngày nào nó cũng đau khổ và dằn vặt tự trách, tất cả đã đủ rồi, cô còn muốn thế nào!"
“Cái bà —" Mẹ Lâm muốn nói thêm cái gì, lại bị Lâm Lệ ngăn lại.
Lâm Lệ ngăn mẹ, lắc đầu bảo bà: “Mẹ, để con nói chuyện với bác ấy."
Thấy Lâm lệ cau mày nói, mẹ Lâm không nói nữa, chỉ nhìn mẹ Trình Tường, ánh mắt rõ ràng mang theo địch ý.
Lâm Lệ quay đầu nhìn bà Trình, nói: “Tôi không muốn thế nào cả, tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình mà thôi, cho nên xin bác đừng quấy rầy tôi."
“Quấy rầy cô, ha ha." Bà Trình cười lạnh, khinh thường nói: “Nếu không phải vì Trình Tường, tôi cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái, bởi vì cô căn bản là không xứng với nó."
Nghe vậy, hai tay hai bên hông của Lâm Lệ nắm thật chặt, thật sự là buồn cười, cô dường như chưa bao giờ nghe được một lời nói dễ nghe từ trong miệng của bà ta. Hồi xưa khi ở cùng Trình Tường, nhà anh ta vẫn cực lực phản đối, tất nhiên thái độ của mẹ anh ta được biểu hiện cực kỳ rõ ràng, cuối cùng Trình Tường ở trong nhà náo loạn một trận, mặc dù bọn họ không phản đối nữa, nhưng thấy cô đến thì nhìn cô càng lạnh nhạt hơn, cuối cùng bởi vì có em bé, mặc dù quan hệ được cải thiện rất nhiều, nhưng sự quan tâm kia cũng là lạnh lùng, không có tình cảm. Hiện tại cô đã chia tay với Trình Tường rồi, không ngờ tới thế mà vẫn phải nghe lời nói châm chọc của bà ta, xem ra cô làm người quá thất bại rồi.
“Bà cút cho tôi, đứng ở chỗ này ăn nói vớ vẩn!" Một bên ba Lâm tức giận nói, nhìn mẹ Trình Tường, ánh mắt kia lạnh thấu xương dường như mang theo dao nhọn.
“Bà cho là Trình Tường nhà bà là cái thứ gì, không xứng với nó, hừ, chúng tôi căn bản là không lạ gì! Là bà coi cậu ta như là bảo bối!" mẹ Lâm nói, nhổ cho bà ta một bãi: “Phi, là cái thứ gì!"
“Ha ha." Bà Trình nhìn bọn họ, hừ lạnh nói, “Thật là ứng với câu nói kia, thượng bất chính hạ tắc loạn, người một nhà tất cả đều không có tố chất như vậy."
Ồn ào bên này thu hút sự chú ý của mọi người, trong sân bay, người đi đường rối rít dừng bước lại nhìn sang bên này.
Ba Lâm bực bội, tiến lên đuổi mẹ Trình Tường, “Bà cút cho tôi, đứng ở chỗ này chướng mắt."
“Làm sao, ông muốn ra tay đánh người hả!" Bà Trình vừa nói vừa lui về phía sau, nhìn ba Lâm như vậy, thật ra thì trong lòng bà vẫn là có chút sợ, bên này lui, chân bỗng mất thăng bằng, cả người lui về phía sau mấy bước, sau đó đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, kèm theo tiếng kêu chói tai, “A! —— “
Thấy thế, mẹ Lâm cười ra tiếng, ngón tay chỉ về phía bà ta nói: “Báo ứng, ai cho miệng lưỡi bà chua ngoa như thế!"
Ngồi dưới đất, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người nhà Lâm Lệ, bà Trình vừa tức vừa hận, nhớ tới vừa rồi té ngã thật đúng là rất đau, nhất thời không đứng lên được.
Đột nhiên phía sau có một đôi tay, giọng nói trầm thấp vang lên: “Không sao chứ, để cháu đỡ bác."
Bà Trình cũng chẳng quay đầu lại nhìn, hiện tại chính mình chật vật như thế, bà chỉ muốn nhanh chóng đứng lên, tránh cho cho người khác chê cười, đưa tay khoác lên người nọ, chống tay đứng dậy.
Đợi đứng vững vàng, lúc này mới quay đầu nhìn về người phía sau nói cám ơn, nói: “Cảm ơn cậu."
Lại thấy kia khóe miệng người kia nhếch lên giễu cợt lắc đầu, nói: “Không, hẳn là cháu phải cám ơn bác mới đúng."
“Cám ơn tôi?" Bà Trình kinh ngạc, nhìn người nọ khó hiểu, hỏi: “Tại sao?"
Người nọ cười, ý cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn, chỉ nghe anh ta nói: “Cảm ơn mắt bác cao hơn đầu, có nhiều bất mãn với Lâm Lệ, cũng cám ơn con bác không chung tình, trong ngày kết hôn, bỏ lại Lâm Lệ trong đám cưới, cho nên cháu mới nhặt được tiện nghi lớn như thế, giành được cô gái tốt như Lâm Lệ làm vợ."
Nghe vậy, bà Trình nhìn anh với vẻ mặt không thể tin, thoáng cái không thể nói nên lời.
Người đỡ bà Trình dậy không phải ai khác, mà là người vừa mới cầm vé máy bay từ tay trợ lý Từ ở bên kia sân bay đã trở lại – Chu Hàn.
Lâm Lệ nhìn anh, khẽ gọi: “Chu Hàn…"
Ba Lâm cùng mẹ Lâm cũng nhìn anh, vẻ mặt cũng không thua kém gì bà Trình, cũng khiếp sợ và bất ngờ, khiếp sợ chính là anh thế nhưng biết toàn bộ mọi chuyện, bất ngờ chính là anh biết hết mọi chuyện cũng không thèm để ý chuyện này!
Bà Trình từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Hàn lại chỉ chỉ Lâm Lệ, “Cậu cùng phe với bọn họ!"
Chu Hàn cười, xoay người đi tới bên cạnh Lâm Lệ, đưa tay ôm bả vai Lâm lệ, quay đầu nhìn bà ta nói: “Chào bác, cháu là chồng của Lâm Lệ, những lời cháu nói ban nãy đều là thật lòng, thực sự cảm ơn bác!"
“Cậu! ——" Bà Trình tức giận, ngón tay chỉ vào anh cũng bắt đầu run rẩy, bà cảm thấy mình như là lọt vào thòng lọng vậy!
Chu Hàn cau mày, nhìn bà ta nói: “Bà Trình, thói quen dùng ngón tay chỉ người như vậy thật không tốt, chẳng lẽ ngay cả tôn trọng tối thiểu bà Trình cũng không hiểu được sao? Đây cũng là vấn đề tố chất a!"
“Cậu…cậu…cậu! ——" Bà Trình tức giận, thật là tức giận công tâm mà, vỗ vỗ ngực mình thở hổn hển!
Chu Hàn cười lạnh, không hề nhìn bà ta nữa, xoay người nhìn Lâm Lệ, ba Lâm, mẹ Lâm còn ở trong trạng thái khiếp sợ và thất thần, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: “Ba, mẹ, vé máy bay con đã lấy rồi, thời gian cũng không còn sớm, không lâu nữa là đến giờ lên máy bay, hiện tại chúng ta đi ngay đến đó đi, nếu không lát nữa loa phát thanh lại gọi."
Lúc này ba Lâm mới phục hồi tinh thần, nhìn anh gật đầu, nói: “ừ, chúng ta, chúng ta đi qua đi." Nói xong, kéo mẹ Lâm đi về phía trước.
Chu Hàn cúi đầu liếc nhìn Lâm Lệ, khóe miệng cười cười vẫn ôm cô không có ý muốn buông ra.
Chu Hàn dự tính không sai, đợi bọn họ đến cửa đăng ký, đài phát thanh vừa lúc vang lên, nhắc nhở các vị khách cầm vé máy bay đến cửa đăng ký, nhìn mọi người đang xếp hàng tuần tự đăng ký, ba Lâm xoay người có chút không yên lòng nhìn Chu Hàn: “Chu Hàn, con…" ba Lâm ấp úng muốn nói chút gì đó, nhưng hé miệng lại không biết nên nói gì.
Chu Hàn cười nói: “Cha, cha có lời gì cứ việc nói thẳng."
Ba Lâm nhìn Chu Hàn một lúc lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng nói: “Chu Hàn, con đã biết toàn bộ mọi chuyện trước kia của Lâm Lệ rồi sao?"
Chu Hàn liếc nhìn Lâm lệ, gật đầu, “Vâng."
“Con không để ý sao?"
Những lời này là mẹ Lâm nói, bọn họ vẫn lo lắng chuyện trước kia của Lâm Lệ sẽ khiến Chu Hàn để ý, nên đang muốn giấu giếm cả đời.
Chu Hàn cười, nhìn ba Lâm mẹ Lâm nói: “trước kia con đã kết hôn, còn mang theo một đứa bé, ba mẹ và Lâm Lệ cũng không có để ý, con còn gì phải để ý đây? Tất cả những gì đã qua đều không quan trọng nữa, quan trọng là hiện tại và tương lai, con tin tưởng sau này con và Lâm Lệ sẽ sống rất tốt, như vậy là đủ rồi."
Bà Trình đi tới, đứng lại trước mặt cô, liếc mắt nhìn ba Lâm và mẹ Lâm ngồi cạnh Lâm Lệ, một lần nữa nhìn vào Lâm Lệ, trên mặt cũng không có quá nhiều tình cảm hỏi: “Chuẩn bị cùng cha mẹ cô rời Giang Thành?"
Lâm Lệ nhìn bà ta, cũng không muốn trả lời vấn đề của bà, chỉ lạnh giọng hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?"
Thật ra thì nói đến mẹ Trình Tường, Lâm Lệ biết bà không thích mình, ban đầu là Trình Tường khăng khăng muốn ở cùng cô, nên họ mới miễn cưỡng đồng ý, cho nên dù cô và Trình Tường ở chung mười năm, Trình Tường cũng rất ít đưa cô về Trình gia, tất cả ngày lễ ngày tết Trình Tường đều trở về một mình. Mặc dù sau này Trình gia không phản đối quan hệ của cô nữa Trình Tường nữa, nhưng cô chưa từng được cha mẹ Trình Tường chấp nhận.
Về sau cô mang thai, bọn họ mới nói đến chuyện làm lễ kết hôn, cô biết sở dĩ bọn họ đồng ý cho cô và Trình Tường kết hôn, đều là do ‘mẫu bằng tử quý’ vì trong bụng cô mang thai đứa bé. Thời điểm mang thai, cô rất hy vọng trong bụng mình là con trai, bởi vì cô biết chỉ có sinh được con trai, người Trình gia mới thực sự chấp nhận cô. Cuối cùng chẳng ai ngờ rằng kết cục lại trở nên như vậy.
Bà Trình nhíu nhíu mày, có chút không vui khi thấy thái độ Lâm lệ nói chuyện với mình, nhíu lại chân mày nói: “Cô có biết Trình Tường tìm cô khắp nơi không? !"
Không đợi Lâm Lệ mở miệng, mẹ Lâm đứng dậy nói: “tại sao Trình Tường còn tìm con gái của tôi, cậu ta còn ngại làm tổn thương con gái tôi chưa đủ thảm sao!" Nhớ tới bộ dạng trước kia của Lâm Lệ khi nằm ở trên giường bệnh, con gái bảo bối của bà, bà và chồng yêu thương như thế, lại bị cậu ta làm tổn thương sâu như vậy, dù thế nào bà cũng không thể tha thứ cho Trình Tường .
Bà Trình quay đầu nhìn mẹ Lâm, cau mày có chút chán ghét nói: “Bà Lâm, lời này của bà là sao, cái gì gọi là Trình Tường hại con gái bà chưa đủ thảm, chuyện như vậy cũng chẳng ai muốn! Các người có biết hay không bởi vì sự việc kia, Trình Tường nhà chúng tôi hành hạ bản thân đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, tất cả là vì ai, còn không phải là vì cô ta sao!" Vừa nói, tay thẳng tắp chỉ vào Lâm Lệ.
Mẹ Lâm đưa tay trực tiếp đập vào tay bà ta, kích động nói: “Bà chỉ cái gì, bà chỉ cái gì, ai cho bà chỉ như thế!" Vừa nói vừa đi về hướng bà ta.
Bà Trình bị mẹ Lâm đập tay khiến bà ta đen mặt, bị đập vậy có chút ít đau tay, nhìn chằm chằm mẹ Lâm nói: “Bà này, bà bị làm sao vậy, thật không có tố chất!"
“Cái gì tố chất, a." mẹ Lâm cười lạnh, nói: “Bà thì có tố chất đúng không, mắt chó nhìn người thấp(*)!"
(*) mắt chó nhìn người thấp: câu nói dân gian thường được dùng như một câu chửi trong tiếng Trung, để phê bình, chỉ trích những người trông mặt mà bắt hình dong, không biết nhìn người trong xã hội.
“Bà…" bà Trình bị nói xong trên mặt tức đến đỏ bừng, trợn mắt nhìn mẹ Lâm một lúc lâu mới hừ lạnh thu hồi ánh mắt, “Hừ!" Chuyển mắt nhìn qua Lâm lệ nói: “rốt cuộc cô có biết Trình Tường vẫn một mực tìm cô hay không, cô đi như vậy là có ý gì!"
Lâm Lệ cau mày, nhìn bà ta lạnh lùng nói: “Tôi không biết bác muốn nói cái gì, Trình Tường tìm tôi hay không là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi, tôi có rời khỏi Giang Thành hay không là chuyện của tôi, không liên quan đến anh ta."
“Cô đang giày vò nó!" Bà Trình nhìn Lâm Lệ chỉ trích nói: “Chuyện lúc đó người nào cũng không muốn, cô cho rằng chỉ cô mất đi đứa bé sao, đó cũng là con cháu Trình gia chúng tôi, chúng tôi cũng đau lòng, nhưng mà chuyện đã xảy ra, ai cũng không thay đổi được, còn chấp nhất chuyện đã qua có tác dụng gì đâu! Cô lại tức giận, trước đây ở bệnh viện cô không gặp Trình Tường, không nghe giải thích của nó, để cho ngày nào nó cũng đau khổ và dằn vặt tự trách, tất cả đã đủ rồi, cô còn muốn thế nào!"
“Cái bà —" Mẹ Lâm muốn nói thêm cái gì, lại bị Lâm Lệ ngăn lại.
Lâm Lệ ngăn mẹ, lắc đầu bảo bà: “Mẹ, để con nói chuyện với bác ấy."
Thấy Lâm lệ cau mày nói, mẹ Lâm không nói nữa, chỉ nhìn mẹ Trình Tường, ánh mắt rõ ràng mang theo địch ý.
Lâm Lệ quay đầu nhìn bà Trình, nói: “Tôi không muốn thế nào cả, tôi chỉ nghĩ tới cuộc sống của chính mình mà thôi, cho nên xin bác đừng quấy rầy tôi."
“Quấy rầy cô, ha ha." Bà Trình cười lạnh, khinh thường nói: “Nếu không phải vì Trình Tường, tôi cũng sẽ không thèm nhìn cô một cái, bởi vì cô căn bản là không xứng với nó."
Nghe vậy, hai tay hai bên hông của Lâm Lệ nắm thật chặt, thật sự là buồn cười, cô dường như chưa bao giờ nghe được một lời nói dễ nghe từ trong miệng của bà ta. Hồi xưa khi ở cùng Trình Tường, nhà anh ta vẫn cực lực phản đối, tất nhiên thái độ của mẹ anh ta được biểu hiện cực kỳ rõ ràng, cuối cùng Trình Tường ở trong nhà náo loạn một trận, mặc dù bọn họ không phản đối nữa, nhưng thấy cô đến thì nhìn cô càng lạnh nhạt hơn, cuối cùng bởi vì có em bé, mặc dù quan hệ được cải thiện rất nhiều, nhưng sự quan tâm kia cũng là lạnh lùng, không có tình cảm. Hiện tại cô đã chia tay với Trình Tường rồi, không ngờ tới thế mà vẫn phải nghe lời nói châm chọc của bà ta, xem ra cô làm người quá thất bại rồi.
“Bà cút cho tôi, đứng ở chỗ này ăn nói vớ vẩn!" Một bên ba Lâm tức giận nói, nhìn mẹ Trình Tường, ánh mắt kia lạnh thấu xương dường như mang theo dao nhọn.
“Bà cho là Trình Tường nhà bà là cái thứ gì, không xứng với nó, hừ, chúng tôi căn bản là không lạ gì! Là bà coi cậu ta như là bảo bối!" mẹ Lâm nói, nhổ cho bà ta một bãi: “Phi, là cái thứ gì!"
“Ha ha." Bà Trình nhìn bọn họ, hừ lạnh nói, “Thật là ứng với câu nói kia, thượng bất chính hạ tắc loạn, người một nhà tất cả đều không có tố chất như vậy."
Ồn ào bên này thu hút sự chú ý của mọi người, trong sân bay, người đi đường rối rít dừng bước lại nhìn sang bên này.
Ba Lâm bực bội, tiến lên đuổi mẹ Trình Tường, “Bà cút cho tôi, đứng ở chỗ này chướng mắt."
“Làm sao, ông muốn ra tay đánh người hả!" Bà Trình vừa nói vừa lui về phía sau, nhìn ba Lâm như vậy, thật ra thì trong lòng bà vẫn là có chút sợ, bên này lui, chân bỗng mất thăng bằng, cả người lui về phía sau mấy bước, sau đó đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, kèm theo tiếng kêu chói tai, “A! —— “
Thấy thế, mẹ Lâm cười ra tiếng, ngón tay chỉ về phía bà ta nói: “Báo ứng, ai cho miệng lưỡi bà chua ngoa như thế!"
Ngồi dưới đất, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người nhà Lâm Lệ, bà Trình vừa tức vừa hận, nhớ tới vừa rồi té ngã thật đúng là rất đau, nhất thời không đứng lên được.
Đột nhiên phía sau có một đôi tay, giọng nói trầm thấp vang lên: “Không sao chứ, để cháu đỡ bác."
Bà Trình cũng chẳng quay đầu lại nhìn, hiện tại chính mình chật vật như thế, bà chỉ muốn nhanh chóng đứng lên, tránh cho cho người khác chê cười, đưa tay khoác lên người nọ, chống tay đứng dậy.
Đợi đứng vững vàng, lúc này mới quay đầu nhìn về người phía sau nói cám ơn, nói: “Cảm ơn cậu."
Lại thấy kia khóe miệng người kia nhếch lên giễu cợt lắc đầu, nói: “Không, hẳn là cháu phải cám ơn bác mới đúng."
“Cám ơn tôi?" Bà Trình kinh ngạc, nhìn người nọ khó hiểu, hỏi: “Tại sao?"
Người nọ cười, ý cười nơi khóe miệng càng rõ ràng hơn, chỉ nghe anh ta nói: “Cảm ơn mắt bác cao hơn đầu, có nhiều bất mãn với Lâm Lệ, cũng cám ơn con bác không chung tình, trong ngày kết hôn, bỏ lại Lâm Lệ trong đám cưới, cho nên cháu mới nhặt được tiện nghi lớn như thế, giành được cô gái tốt như Lâm Lệ làm vợ."
Nghe vậy, bà Trình nhìn anh với vẻ mặt không thể tin, thoáng cái không thể nói nên lời.
Người đỡ bà Trình dậy không phải ai khác, mà là người vừa mới cầm vé máy bay từ tay trợ lý Từ ở bên kia sân bay đã trở lại – Chu Hàn.
Lâm Lệ nhìn anh, khẽ gọi: “Chu Hàn…"
Ba Lâm cùng mẹ Lâm cũng nhìn anh, vẻ mặt cũng không thua kém gì bà Trình, cũng khiếp sợ và bất ngờ, khiếp sợ chính là anh thế nhưng biết toàn bộ mọi chuyện, bất ngờ chính là anh biết hết mọi chuyện cũng không thèm để ý chuyện này!
Bà Trình từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Hàn lại chỉ chỉ Lâm Lệ, “Cậu cùng phe với bọn họ!"
Chu Hàn cười, xoay người đi tới bên cạnh Lâm Lệ, đưa tay ôm bả vai Lâm lệ, quay đầu nhìn bà ta nói: “Chào bác, cháu là chồng của Lâm Lệ, những lời cháu nói ban nãy đều là thật lòng, thực sự cảm ơn bác!"
“Cậu! ——" Bà Trình tức giận, ngón tay chỉ vào anh cũng bắt đầu run rẩy, bà cảm thấy mình như là lọt vào thòng lọng vậy!
Chu Hàn cau mày, nhìn bà ta nói: “Bà Trình, thói quen dùng ngón tay chỉ người như vậy thật không tốt, chẳng lẽ ngay cả tôn trọng tối thiểu bà Trình cũng không hiểu được sao? Đây cũng là vấn đề tố chất a!"
“Cậu…cậu…cậu! ——" Bà Trình tức giận, thật là tức giận công tâm mà, vỗ vỗ ngực mình thở hổn hển!
Chu Hàn cười lạnh, không hề nhìn bà ta nữa, xoay người nhìn Lâm Lệ, ba Lâm, mẹ Lâm còn ở trong trạng thái khiếp sợ và thất thần, giơ tay lên nhìn đồng hồ trên tay một chút, nói: “Ba, mẹ, vé máy bay con đã lấy rồi, thời gian cũng không còn sớm, không lâu nữa là đến giờ lên máy bay, hiện tại chúng ta đi ngay đến đó đi, nếu không lát nữa loa phát thanh lại gọi."
Lúc này ba Lâm mới phục hồi tinh thần, nhìn anh gật đầu, nói: “ừ, chúng ta, chúng ta đi qua đi." Nói xong, kéo mẹ Lâm đi về phía trước.
Chu Hàn cúi đầu liếc nhìn Lâm Lệ, khóe miệng cười cười vẫn ôm cô không có ý muốn buông ra.
Chu Hàn dự tính không sai, đợi bọn họ đến cửa đăng ký, đài phát thanh vừa lúc vang lên, nhắc nhở các vị khách cầm vé máy bay đến cửa đăng ký, nhìn mọi người đang xếp hàng tuần tự đăng ký, ba Lâm xoay người có chút không yên lòng nhìn Chu Hàn: “Chu Hàn, con…" ba Lâm ấp úng muốn nói chút gì đó, nhưng hé miệng lại không biết nên nói gì.
Chu Hàn cười nói: “Cha, cha có lời gì cứ việc nói thẳng."
Ba Lâm nhìn Chu Hàn một lúc lâu, rốt cục chậm rãi mở miệng nói: “Chu Hàn, con đã biết toàn bộ mọi chuyện trước kia của Lâm Lệ rồi sao?"
Chu Hàn liếc nhìn Lâm lệ, gật đầu, “Vâng."
“Con không để ý sao?"
Những lời này là mẹ Lâm nói, bọn họ vẫn lo lắng chuyện trước kia của Lâm Lệ sẽ khiến Chu Hàn để ý, nên đang muốn giấu giếm cả đời.
Chu Hàn cười, nhìn ba Lâm mẹ Lâm nói: “trước kia con đã kết hôn, còn mang theo một đứa bé, ba mẹ và Lâm Lệ cũng không có để ý, con còn gì phải để ý đây? Tất cả những gì đã qua đều không quan trọng nữa, quan trọng là hiện tại và tương lai, con tin tưởng sau này con và Lâm Lệ sẽ sống rất tốt, như vậy là đủ rồi."
Tác giả :
Mạc Oanh