Bạo Vương Liệt Phi
Quyển 2 - Chương 38: Đánh giá
“Cuộc sống bình lặng? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể có sao? Từ ngày ngươi cứu ta, đã nói lên ngươi sẽ không thể bình lặng sống được nữa.
Không phải ta không đáp ứng, mà là hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hiện tại chỉ có ta mới có thể bảo vệ chu toàn cho ngươi."
Hắc Ưng nói, ý tứ thực rõ ràng, chính là ngươi chỉ có thể dựa vào ta.
“Ta có thể, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta có thể…"
Vân Yên dị thường kiên định nói với hắn, không có hắn, Long Hạo Thiên còn có lý do gì ghi hận với nàng.
“Thật ngây thơ."
Hắc Ưng lạnh lung cười châm biếm, nâng cằm của nàng lên, đột nhiên hôn nàng một cái: “Đời này ngươi nhất định sẽ bị ràng buộc với ta, đây chính là số mệnh của ngươi, nên chấp nhận đi."
Nói xong từ trong ngực lấy ra cái còi đã đặc biệt buộc vào một sợi dây hồng, đeo lên cổ nàng.
Thời điểm môi hắn chạm vào mặt nàng, Vân Yên mắt đã muốn trừng lớn, hoàn toàn quên mất phản kháng, sau khi phản ứng lại mới hung hăng đánh vào hắn, vẻ mặt phẫn nộ: “Ngươi thật là vô sỉ."
“Ngươi dám đánh ta?"
Hắc Ưng sắc mặt xanh mét, lấy tay bóp cổ nàng.
Đang huấn luyện binh lính, Long Hạo Thiên nhạy bén nghe được tiếng vang lớn, liền quát: “Ai? Mau ra đây?"
Lập tức bay về phía âm thanh vừa phát ra.
Hắc Ưng ôm lấy nàng đáp xuống mặt đất, không có nửa vẻ sợ hãi nhìn hắn: “Là ta."
Tay không có ý buông ra, vẫn gắt gao giữ lấy eo nàng.
“Là ngươi?"
Long Hạo Thiên nghiến răng nói ra hai chữ, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt bắn ra tia sáng hung hăng muốn giết người.
Vân Yên biết bây giờ bản thân có miệng cũng khó giải thích.
Không biết có bão táp gì đang chờ đợi mình? Nhưng nàng cũng không còn đường nào để lựa chọn.
“Ngươi dám tự tiện xông vào hoàng cung của Bổn Vương?"
Long Hạo Thiên oán hận nhìn hắn, gắt gao nắm chặt bảo kiếm trong tay.
“Ha ha… đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà tự tiện xông vào.
Ngươi hẳn nên biết hoàng cung này ta đến và đi thoải mái, ngươi không làm gì được ta đâu."
Hắc Ưng cười ha hả, nhưng tiếng cười lại mang theo vài phần tang thương.
“Vậy sao? Ngươi quả là rất tự tin."
Long Hạo Thiên lộ ra nụ cười độc ác, vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện rất nhiều cung thủ.
Tâm Vân Yên run lên, nếu đồng loạt bắn lên như vậy chẳng phải là vạn tiễn xuyên tim sao? Không còn nghi ngờ gì là hắn nhất định phải chết.
“Có tiến bộ, hóa ra đã sớm chuẩn bị tốt."
Hắc Ưng tán thưởng, tiếp đó chuyển đề tài: “Chỉ là… đáng tiếc…"
Mọi người còn chưa hiểu rõ lời nói của hắn liền thấy đằng sau cung thủ xuất hiện một đám hắc y nhân trong tay cầm kiếm chĩa thẳng vào lưng bọn họ.
Chỉ cần một mũi tên bắn ra lập tức người đó sẽ chết dưới mũi kiếm này.
Vân Yên thầm giật mình, Hắc Ưng cuối cùng là người thế nào? Hắn có đúng là cường đạo không? Không, nếu không hắn sẽ không dụng tâm sắp xếp tỉ mỉ và bất ngờ như vậy.
Sắc mặt Long Hạo Thiên lập tức thay đổi, gắt gao nắm chặt tay, cuối cùng lại trầm tĩnh, vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn vung tay, ý bảo bọn họ lui ra sau,dán mắt theo dõi hắn: “Xem như ngươi lợi hại.
Nhưng mà, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi chết dưới mũi kiếm của ta."
“Ta sẽ đợi."
Hắc Ưng đột nhiên buông nàng, lập tức đẩy nàng ra ngoài, thân ảnh biến mất, giữa không trung truyền đến thanh âm: “Có điều, trước khi ta chết, muốn nhờ ngươi chăm sóc nữ nhân của ta."
Không phải ta không đáp ứng, mà là hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Hiện tại chỉ có ta mới có thể bảo vệ chu toàn cho ngươi."
Hắc Ưng nói, ý tứ thực rõ ràng, chính là ngươi chỉ có thể dựa vào ta.
“Ta có thể, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta có thể…"
Vân Yên dị thường kiên định nói với hắn, không có hắn, Long Hạo Thiên còn có lý do gì ghi hận với nàng.
“Thật ngây thơ."
Hắc Ưng lạnh lung cười châm biếm, nâng cằm của nàng lên, đột nhiên hôn nàng một cái: “Đời này ngươi nhất định sẽ bị ràng buộc với ta, đây chính là số mệnh của ngươi, nên chấp nhận đi."
Nói xong từ trong ngực lấy ra cái còi đã đặc biệt buộc vào một sợi dây hồng, đeo lên cổ nàng.
Thời điểm môi hắn chạm vào mặt nàng, Vân Yên mắt đã muốn trừng lớn, hoàn toàn quên mất phản kháng, sau khi phản ứng lại mới hung hăng đánh vào hắn, vẻ mặt phẫn nộ: “Ngươi thật là vô sỉ."
“Ngươi dám đánh ta?"
Hắc Ưng sắc mặt xanh mét, lấy tay bóp cổ nàng.
Đang huấn luyện binh lính, Long Hạo Thiên nhạy bén nghe được tiếng vang lớn, liền quát: “Ai? Mau ra đây?"
Lập tức bay về phía âm thanh vừa phát ra.
Hắc Ưng ôm lấy nàng đáp xuống mặt đất, không có nửa vẻ sợ hãi nhìn hắn: “Là ta."
Tay không có ý buông ra, vẫn gắt gao giữ lấy eo nàng.
“Là ngươi?"
Long Hạo Thiên nghiến răng nói ra hai chữ, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt bắn ra tia sáng hung hăng muốn giết người.
Vân Yên biết bây giờ bản thân có miệng cũng khó giải thích.
Không biết có bão táp gì đang chờ đợi mình? Nhưng nàng cũng không còn đường nào để lựa chọn.
“Ngươi dám tự tiện xông vào hoàng cung của Bổn Vương?"
Long Hạo Thiên oán hận nhìn hắn, gắt gao nắm chặt bảo kiếm trong tay.
“Ha ha… đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà tự tiện xông vào.
Ngươi hẳn nên biết hoàng cung này ta đến và đi thoải mái, ngươi không làm gì được ta đâu."
Hắc Ưng cười ha hả, nhưng tiếng cười lại mang theo vài phần tang thương.
“Vậy sao? Ngươi quả là rất tự tin."
Long Hạo Thiên lộ ra nụ cười độc ác, vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện rất nhiều cung thủ.
Tâm Vân Yên run lên, nếu đồng loạt bắn lên như vậy chẳng phải là vạn tiễn xuyên tim sao? Không còn nghi ngờ gì là hắn nhất định phải chết.
“Có tiến bộ, hóa ra đã sớm chuẩn bị tốt."
Hắc Ưng tán thưởng, tiếp đó chuyển đề tài: “Chỉ là… đáng tiếc…"
Mọi người còn chưa hiểu rõ lời nói của hắn liền thấy đằng sau cung thủ xuất hiện một đám hắc y nhân trong tay cầm kiếm chĩa thẳng vào lưng bọn họ.
Chỉ cần một mũi tên bắn ra lập tức người đó sẽ chết dưới mũi kiếm này.
Vân Yên thầm giật mình, Hắc Ưng cuối cùng là người thế nào? Hắn có đúng là cường đạo không? Không, nếu không hắn sẽ không dụng tâm sắp xếp tỉ mỉ và bất ngờ như vậy.
Sắc mặt Long Hạo Thiên lập tức thay đổi, gắt gao nắm chặt tay, cuối cùng lại trầm tĩnh, vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn vung tay, ý bảo bọn họ lui ra sau,dán mắt theo dõi hắn: “Xem như ngươi lợi hại.
Nhưng mà, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi chết dưới mũi kiếm của ta."
“Ta sẽ đợi."
Hắc Ưng đột nhiên buông nàng, lập tức đẩy nàng ra ngoài, thân ảnh biến mất, giữa không trung truyền đến thanh âm: “Có điều, trước khi ta chết, muốn nhờ ngươi chăm sóc nữ nhân của ta."
Tác giả :
Ngạn Thiến